Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1181: Chiêu người (length: 26175)

Diệp Diệu Đông trong lòng thật sự có chút hưng phấn. Hắn cuối cùng từ một cái xưởng nhỏ, bắt đầu tiến tới cơ giới hóa, điều đó cho thấy đã thành công một nửa.
Nửa còn lại, đợi khoảng 1 tuần nữa lấy túi đóng gói, để máy móc bắt đầu vận hành, rót nước mắm cá, bắt đầu sản xuất túi nước mắm cá.
Chỉ cần có thể thành công đưa ra thị trường, vậy thì ổn.
Hắn đắc ý, trên đường về, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn chiếc máy rót ở boong tàu, đã không thể chờ đợi được mà tranh thủ thời gian mang túi đóng gói về.
Diệp phụ cũng toàn bộ quá trình nhìn máy rót, thấy một chiếc túi cứ vậy vô cùng đơn giản được bịt kín, nước bên trong không hề chảy ra, cũng cảm thấy sau này nước mắm cá nếu dùng túi thì cực kỳ tiện lợi.
Đợi thuyền cá cập bến, Diệp phụ còn sốt sắng hơn cả hắn.
Lúc vận chuyển cứ nhắc nhở người ta cẩn thận, còn lo lắng hơn cả với con cái nhà mình, cháu trai có ngã chảy máu cũng không hề xót, cái cục sắt này mà hơi bị va vào, thì hắn lại đau lòng muốn chết.
"Đừng làm hỏng. . . Cẩn thận một chút. . . Không được đụng vào. . ."
"Ôi, đã bảo ngươi cẩn thận chút rồi. . . Mới vừa mang về mà đã va va chạm chạm. . ."
"Cẩn thận một chút, chậm thôi, chậm thôi, cái này một cái gần vạn đồng đấy. . ."
Diệp Diệu Đông kéo cha mình ra, tránh cho công nhân sợ hãi, lỡ tay run một cái ném xuống biển, thì cha hắn chắc đau tim mất.
"Ngươi để bọn họ chuyển đi, cái cục sắt này có đập cũng đâu có sao."
Diệp phụ lẩm bẩm, "Gần 10 ngàn đồng đấy, đồ đắt tiền đương nhiên phải cẩn thận, đến lúc phải mời người sửa thì phiền phức lắm."
Vương Quang Lượng hiếu kỳ hết cỡ, "Wow, Đông ca cái này là cái gì vậy? Cục sắt to thế này mà đáng 10 ngàn đồng á?"
"Máy móc, ngày mai ngươi sẽ biết, mang về xưởng, các ngươi trông nom cho ta."
"Nhất định rồi!"
Vương Quang Lượng và cậu em tò mò nhìn cục sắt này, tay cũng không nhịn được mà sờ soạng khắp nơi.
Cũng không biết đồ chơi này sao mà đắt đến 10 ngàn đồng, nhưng mà đắt chắc là có lý do của nó, sờ thêm mấy cái chắc cũng có lời.
"Nhanh đi lái thuyền đi, sờ soạng cái gì."
"Đồ 10 ngàn đồng đấy, cho ta sờ thêm vài lần, chắc cũng có giá mấy đồng, vậy coi như không sờ uổng công. . ."
"Vậy cho chúng ta sờ với, tụi ta vừa sờ nhiều lần như vậy, chắc cũng có lời được mấy đồng phải không?"
"Đồ ngốc. . ."
Diệp Diệu Đông thấy đám thanh niên đều tò mò sờ tới sờ lui, lúc đầu còn vận chuyển lên boong thuyền, ai nấy đều rất cẩn thận, sờ cũng không dám sờ nhiều, sợ làm hỏng không đền nổi.
Lúc này nghe Vương Quang Lượng nói linh tinh, lại cảm thấy sờ vài cái cũng kiếm được tiền.
Dù sao ai mà sờ được cục sắt 10 ngàn đồng?
Sau khi hai cái máy móc đều mang vào xưởng khóa lại, hắn mới để mọi người ai về nhà nấy nghỉ ngơi. Lúc đó đã nửa đêm.
Hắn quen thuộc đi gõ cửa sổ.
Lâm Tú Thanh khoác áo lên, ra cửa sổ nhỏ giọng nói: "Ngươi không thể mang chìa khóa sao?"
"Nhanh mở cửa đi, lạnh chết lão tử."
"Mấy hôm trước còn là nhân tình, giờ lại là lão tử của ta." Nàng nhỏ giọng mắng một câu, rồi mới đi mở cửa.
"Lần sau ra ngoài thì nhớ mang theo chìa khóa."
"Ta sợ rớt xuống biển, dù sao nhà cũng đâu phải lúc nào cũng có ai ở nhà."
"Máy móc mang về rồi hả? Sao mất tận hai ngày?"
"Vì phải tìm người điều chỉnh thử, nên chậm trễ một chút, tiện thể còn mời lão Hải bọn họ ăn cơm, cũng nhờ người ta chạy tới chạy lui lấy máy móc cho ta, tiện thể ta còn đi mua 10 ngàn cái túi đóng gói."
"Tốn bao nhiêu tiền?"
"Cộng cả ăn uống, chuyến này không sai biệt lắm mất 8000 đồng, còn lại hai ngàn."
"Thử chưa? Xác định dùng được chứ?"
"Chắc chắn rồi, số tiền lớn như vậy mà, chắc chắn là phải máy móc dùng được mới trả tiền, một tay giao tiền, một tay giao hàng. Ta còn mang mấy cái túi đóng gói về, ngày mai làm thử cho ngươi xem, bảo đảm ngươi có thêm lòng tin." Diệp Diệu Đông nói mà cười toe toét.
"Còn thêm lòng tin. . ."
"Chắc chắn, đồ này mà làm ra thì việc vận chuyển sẽ thuận tiện. Ta nói cho ngươi biết, chờ năm sau có nhiều hàng, đến lúc đó không chừng còn có thể thông qua Hoa kiều mà bán thứ này ra nước ngoài đấy, giá nước ngoài còn cao hơn."
Lâm Tú Thanh ngạc nhiên, "Người nước ngoài cũng ăn cái này sao?"
"Ai nói nước ngoài chỉ có người ngoại quốc? Chắc chắn là dân vùng duyên hải Đông Nam chúng ta mới ăn cái này, mấy người xa quê hương họ sẽ nhớ cái hương vị quê nhà."
Nàng nửa tin nửa ngờ, "Thôi đi, ngươi mà bán hết cả tỉnh này là đã nên vui mừng rồi."
"Chuyện nhỏ, có loại túi một cân này, ta bán được cả nước ấy chứ."
"Nói khoác, nhanh đi tắm rồi ngủ đi."
"Giúp ta pha chậu nước rửa chân, mệt quá, chạy tới chạy lui hai ngày lười cả động đậy."
"Không phải ngươi nói mình gân thép xương sắt sao?"
"Đi đi đi, lát nữa cho ngươi biết thế nào là gân thép xương sắt."
Lâm Tú Thanh liếc hắn một cái, quay người đi pha nước rửa chân cho hắn.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Diệu Đông vừa xuống giường, chưa kịp ăn cơm đã chạy đến nhà xưởng xem máy móc của hắn, sờ soạng hai lượt mới vừa lòng trở về ăn sáng.
"Đồ vật cũng đâu có mất đi đâu mà, không ăn cơm lại đi ra ngoài nhìn trước."
"Đi xem một chút cho yên tâm, ngươi nhìn chưa? Đợi lát ta ăn cơm xong sẽ làm mẫu cho ngươi xem."
"Sáng đi xem rồi, chỉ là một đống sắt lạnh lẽo, vậy mà đáng 8000 đồng, ngươi cũng thật chịu chi."
"Đồ máy móc vốn đã không rẻ rồi, huống chi đây còn là đồ nước ngoài, không phải hàng nội địa."
"Đồ Tây thì cái gì cũng đắt, đồng hồ radio giống nhau, đồ nội địa mình vẫn là rẻ hơn."
"Chất lượng không giống nhau, trình độ kỹ thuật của mình vẫn còn chưa tới."
"Ta thấy là cũng đâu khác gì nhau."
Diệp Thành Hồ cái gì cũng xem cái gì cũng nhìn, nghe thấy 8000 đồng thì miệng há hốc ra không khép lại được.
"Cha, khó trách người ta nói cha giàu, cha thì ra giàu như vậy đó, 8000 đồng cơ à?"
Diệp Thành Dương có chút mông lung, "8000 đồng là bao nhiêu tiền?"
"Tức là chỉ kém 10 ngàn đồng một chút thôi, vậy nên, nhà mình chắc là chỉ kém nhà có 10 ngàn đồng một chút thôi."
Diệp Thành Hồ giải thích, rồi quay đầu nhìn Diệp Diệu Đông, "Cha, khó trách người ta nói cha giàu quá à, con nói trong túi cha không có tiền, ai cũng không tin."
Diệp Diệu Đông lườm hắn một cái, "Ăn cơm của ngươi đi, con nít nói nhiều như vậy, con quan tâm ta có tiền hay không? Không để con đói là được rồi."
"Cha, trong túi của cha có bao nhiêu tiền?"
"Làm gì? Giờ đã bắt đầu để ý tới rồi hả?"
Diệp Thành Hồ để đũa xuống chạy đến bên cạnh hắn, rồi vỗ vỗ túi quần của hắn hai bên, lại sờ túi áo khoác ngoài.
"Ngươi làm gì đó?"
"Hắc hắc, không có tiếng, con biết ngay là cha không có tiền."
Diệp Diệu Đông nghiêm mặt, "Ta thấy là ngươi ngứa da."
Hôm qua hắn mới đưa hết số tiền còn lại cho A Thanh, nghĩ rằng ngày mai không đi biển nên không có giữ lại chút tiền lẻ nào, giờ thì trong túi có khác gì không có tiền sao?
Lâm Tú Thanh cười giúp hắn giải thích, "Cái gì gọi là nghèo kêu leng keng biết không? Có tiếng kêu thì mới chứng tỏ là nghèo, vì trong túi toàn tiền xu. Tiền xu có mệnh giá lớn bao nhiêu chứ? Một tờ giấy bạc có khi tới 10 đồng, tiền giấy để trong túi làm gì có tiếng động gì."
Dù gì cũng phải thay chủ nhân nhà mình vãn hồi lại chút thể diện trước mặt con nít.
Bà cười nói: "Nhanh đi ăn cơm đi học, không thì lát nữa bị phạt viết chữ."
Diệp Diệu Đông liền nói tiếp, "Hôm nay viết ba trang chữ to, tối kiểm tra cho ta."
"A. . ." Diệp Thành Hồ kêu rên một tiếng, cảm giác như có chút sống không thiết tha gì nữa, "Sao cha phải nhắc nhở ba ta chứ."
"Nói dài dòng thêm nữa là bắt viết năm trang."
Diệp Thành Hồ lập tức im miệng.
Diệp Diệu Đông đợi ăn xong cơm lại lập tức đi đến nhà xưởng, cả nhà mọi người cũng tò mò đi theo xem, ngay cả mấy đứa bé cũng đi hóng chuyện.
Diệp mẫu tò mò nhìn cục sắt trong phòng, đi tới đi lui xem khắp một lượt, sờ soạng vài lần, "Cái này thôi mà gần 10 ngàn đồng á?"
"Không có nhiều vậy đâu, tầm hơn 7000, chưa tới 8000."
"Đây không phải cũng nhanh 10 ngàn đồng à? Cha ngươi sáng sớm đi ra đã khoe với người ta 10 ngàn đồng rồi."
Khóe miệng Diệp Diệu Đông giật giật, 10 ngàn thì 10 ngàn, suy tính làm gì.
"Cái này có kiếm ra tiền không?"
"Ta làm mẫu cho ngươi xem. Bên trên này lau cho sạch một chút, lát nữa múc mấy cân đổ lên trên này, sau đó nó sẽ theo đường ống xuống chỗ miệng, bọc cái túi nhựa vào lỗ hở ở đó, rồi ấn nút khởi động. Các thông số này đều thiết lập sẵn rồi, không cần động vào nó, rót đầy một cân thì nó sẽ tự động ngừng."
Hắn vừa nói vừa cầm lấy một cái túi nhựa, cùng cha hắn phối hợp làm thử cho bọn họ xem.
Chỉ vài giây sau, một cái túi màng mỏng hình chữ nhật đã phồng lên, bên trong còn có chất lỏng màu nâu đen.
Diệp Diệu Đông rót xong cái túi nước mắm cá đầu tiên, mặt không tự chủ được nở một nụ cười, thành công rồi.
Hắn cầm túi lên không ngừng lắc lư, cũng không có chất lỏng nào bị rò ra.
"Nhìn đi, không có bị rò đâu, cầm về nhà muốn dùng, chỉ cần cầm kéo rạch một lỗ nhỏ, là có thể rót vào bình thủy tinh."
Diệp mẫu ngạc nhiên, "Thật không rò nhỉ, đơn giản vậy sao, thoắt cái đã bịt kín một cái túi?"
"Ừ, chỉ cần một người là được, ấn nút khởi động, rồi cho miệng rót phía dưới kia thêm một cái túi, là nó sẽ tự động làm hết. Nhiều lắm thì bên trên nước mắm cá dùng hết, đổ thêm thôi."
"Thảo nào bán mắc như vậy, tiện lợi thật, sau này đi ra ngoài không cần cầm bình, cũng không sợ trẻ con đi trên đường té, mua không uổng."
Hai người chị dâu cũng chạy tới xem náo nhiệt, bèn mới lạ bàn tán hai câu.
"Cái này đúng là mới mẻ."
"Sáng sớm đã nghe người ta đồn ngươi hôm qua mua cái máy móc mười ngàn đồng, mọi người đều tò mò cái gì đồ mà đáng giá mười ngàn đồng, cái này được mở mang tầm mắt rồi."
Diệp phụ có chút đắc ý, "Cái này cũng chỉ có Đông tử mới nghĩ ra được."
"Cũng chỉ có hắn dám, chứ ai dám bỏ ra mười ngàn đồng mua cái đồ này, để dành dưỡng già còn đủ ăn cả đời."
Diệp mẫu ngoài miệng thì nói vậy thôi, nhưng mặt cũng tươi như hoa, "Lại chứa thêm mấy túi, lát nữa đi ra, ta mang cho mọi người xem, cũng cho bọn họ mở mang chút."
Diệp phụ giành làm, "Để ta."
Diệp Diệu Đông tổng cộng chỉ mang về 20 túi mẫu, cha hắn và hắn thay nhau thử lắp mấy túi, ai cũng thích thú với mấy túi đựng mắm cá này.
Diệp mẫu lại nói: "Ngươi phải làm thêm mấy cái túi như này mang về, không là không đủ chứa đâu."
"Ừ, ngày mai ra khơi, qua mấy ngày nữa đến khi cập bến ở tỉnh thành, mang theo mười ngàn túi đã đặt trước về, tiện thể đặt thêm mấy chục ngàn cái nữa, sau đó mang về rót lắp đưa đến thành phố, còn có mấy cửa hàng ở huyện và trấn."
Diệp phụ gật đầu, "Phải làm nhiều vào, một túi một túi như này so với cái chum lớn chở đi chở lại tiện hơn nhiều."
"Ngay từ đầu ta đã nói rồi, cái túi này mà mang ra thì tiện đủ đường, lưu thông cũng nhanh."
Diệp phụ: "Được rồi, đi đi đi, không cần tụ hết vào đây, xem qua sờ qua được rồi."
Diệp mẫu: "Nhớ đóng cửa, tuyệt đối không được để rơi, cũng không được để người ta tùy tiện sờ làm hỏng, đợi đến khi túi về nhiều, đến lúc đó sản xuất thêm nhiều vào."
Lâm Tú Thanh cũng xua đuổi mấy đứa trẻ, "Còn không đi học, còn đứng đây xem à?"
Từng đứa đeo cặp sách nhao nhao giải tán như chim vỡ tổ.
Mọi người lần lượt sau khi rời đi, cũng tiện tay mang theo mỗi người một túi mắm cá vừa mới rót.
Diệp Diệu Đông để lại 10 cái ở nhà, còn lại để họ mang đi, tùy họ muốn mang đi khoe khoang, hay mang cho người khác.
"Ngươi để nhiều vậy làm gì? Hay là để cho bạn bè à?"
"Cho bọn họ làm gì? Lãng phí, cứ cầm bình đến rót là được rồi, cầm cái này làm gì? Cho bọn họ rồi bọn họ cũng lại mang về đổ ngược vào bình."
"Ta cứ tưởng ngươi để lại cho họ."
"Để lại, định khi nào ra khơi mang theo, rồi đến khi cập bến ở tỉnh thành cho Diệp Diệu Hải."
"Làm hàng mẫu?"
"Làm chút mới mẻ thôi, dù sao người ta cũng giúp nhiều rồi, đưa cho hắn rồi tùy hắn muốn làm gì thì làm. Hiện giờ sản lượng không theo kịp, trong nhà sản xuất ra cũng chỉ đủ cho cửa hàng bán, đợi mấy tháng nữa lên men được nhiều, đến lúc đó làm chút hàng mẫu cho đám Hoa kiều."
Đến lúc đó nhà máy bật lửa chắc cũng mở rộng quy mô, mẫu mã chắc cũng có, tiện thể gửi qua ít mẫu.
"Thế lãnh đạo thành phố thì sao? Bình thường trong nhà có đồ tốt đều nghĩ đến biếu, cái này thì sao?"
"Cái đó thì không vội, lần sau mang túi về, lúc mà đóng bình hàng loạt đưa đến thành phố thì tiện thể lấy chút qua là được."
Đến lúc đó, hai chiếc thuyền mới cũng sắp tới tay, còn tiện thể ném Vương Quang Lượng ra bến cảng thành phố trông coi hàng tạp hóa.
Một ngày cũng có thể kéo hai chuyến, đưa mấy chục tấn về lên men.
Nghĩ thôi trong lòng cũng có chút nóng lên.
"Có nên đổ trực tiếp xuống bãi bên thành phố rồi lên men luôn không, cho đỡ phải đi lại tốn công sức…"
"Về sau chuyển ra, hiện tại cứ để trong thôn đi, đợi khi nào nhà xưởng trong thôn hết chỗ để lên men rồi hãy tìm vật chứa mang ra thành phố lên men."
Hắn cũng có chút tính toán, hiện tại mới bắt đầu làm, mình phải để ý thêm một chút, để trong thôn dễ theo dõi hơn.
Để ở thành phố, mình đi đi về về cũng không có thời gian, chắc sẽ không chú ý bằng.
Với lại việc lên men cũng cần khá nhiều người, mấy bà cô, mấy thím trong thôn đều làm được hết.
Số lượng tăng, với lại mỗi ngày đều phải thu mua, từ sáng sớm đến tối cần có phụ nữ giúp lên men, cùng người giúp khuân vác cũng không ít.
Nếu mà để ở thành phố, thì vẫn phải mời mấy bà thím kia qua, khi đó còn phải xây lầu ký túc xá, dù sao cũng phải kiếm thêm tiền thì mới nên giày vò tiếp.
Hiện tại cứ để trong thôn thì tốt hơn, vừa có thể cho người làng kiếm thêm chút, cũng kiếm chút danh tiếng.
Quan trọng nhất là để ở trong thôn còn được nhận phúc!
Nếu như sản lượng tăng cao, sẽ cần không ít nhân thủ, mà nếu đặt tại thành phố với quy mô lớn như này, cái việc mà nhà xưởng của Phương Kinh Phúc bị thiếu nhân thủ là một cảnh báo rồi.
Mặc dù có thể nhờ Cục trưởng Trần giúp đỡ, nhưng mà người ta vừa mới được điều đến, giúp cũng phải bỏ ra không ít công sức, hắn thì không muốn, người ta cũng biết ăn thẻ cầm muốn, cái này tương đối phức tạp, mà hắn thì lại không có bối cảnh dày như Phương Kinh Phúc.
Mấy chuyện này mà nói thì lại phức tạp, hắn cũng không tỉ mỉ nói với nàng.
"Vậy thì tùy ngươi sắp xếp."
"Ừ."
Hai người ngồi ở cửa nhà phơi nắng nói chuyện phiếm, chuyện trong thôn đã truyền đi khắp rồi.
Đều nói Diệp Diệu Đông mua một cái máy mười ngàn đồng để sản xuất mắm cá, thực lực hùng hậu, càng ngày càng giàu, cả đời người ta kiếm còn chẳng được ngần đó tiền, mà hắn đã lập tức tiêu xài.
Thế là có người tranh thủ chạy sang nhà hắn, muốn xem cái máy móc nó ra làm sao, cũng có người chạy tới hỏi xem có cần người làm việc không.
Thế mà lại trúng ý.
Diệp Diệu Đông thực sự đang cần người, đợi khi nào xưởng đóng tàu giao thuyền xong, hắn sẽ sắp xếp Vương Quang Lượng dẫn người xuống thành phố thu mua hàng, việc này phải cố định, cứ có thời tiết là thu mua.
Thu mua hàng thì phải có người giúp khuân vác, cũng phải có người đi cùng, nếu không thì dễ bị ức hiếp ở bến tàu.
Hắn cũng thẳng thắn nói với mấy người đến hỏi xin việc là tạm thời cần 10 người khỏe mạnh.
Vương Quang Lượng đã bị điều đi, hai anh em song sinh cũng bị điều đi, hiện tại xưởng quả thực rất cần nhân lực.
Vốn dĩ người ta cũng chỉ đến cửa hỏi vu vơ một chút thôi, không ngờ là lại hỏi đúng chỗ, lập tức vui mừng.
"Thật á?"
Người đến cửa hỏi xin việc là một người đàn ông hơn 30 tuổi, cũng là người chịu khó trong làng, là anh trai ruột của A Cường, người lái thuyền đã bị thương của hắn.
Vốn dĩ em trai bị thương, trên thuyền thiếu một người, hắn đã để anh cả của A Cường bù vào, đây là anh hai của nhà đó.
Chắc nghĩ nhà họ đã có hai anh em làm việc cho hắn, liền liều hỏi thử vận may.
Bị thương nằm nhà dưỡng thương vẫn có lương nhận, không còn đãi ngộ nào tốt hơn thế.
Ai làm cho hắn cũng đều khen ngợi cả.
"Thật, chẳng qua phải 10 ngày nữa mới làm việc, có thể nhận người trước."
"Tốt tốt, anh xem tôi có được không?"
"Được chứ, anh cần cù như vậy, còn chạy đến cửa xin việc, chắc chắn được rồi, ha ha, một tháng trả cho các anh 35 đồng lương, dù sao mới đến làm thì hơi ít, còn những người làm lâu trong xưởng thì 40 đồng."
Nghĩ một lát hắn lại nói: "Nếu mà cùng đi ra biển chở hàng thì mỗi ngày lại có thêm 1 đồng phụ cấp."
Dù sao đi thuyền ra biển cũng là đi biển, so với ở trên bờ thì vất vả hơn, đương nhiên là phải thêm tiền.
Mà mấy tên canh gác trong xưởng vốn cũng không nói gì, dù sao lương cơ bản của bọn họ vẫn cao hơn những người mới đến, người ta ra biển có rủi ro, thêm phụ cấp là chuyện bình thường.
Cũng tính là làm nhiều hưởng nhiều.
"Tính theo tháng?"
"Đúng, tính theo tháng."
Hán tử mặt mày hớn hở, "Tốt, quá tốt rồi, cảm ơn anh, thế tôi về chờ tin nhé?"
"Được, khi nào cần làm việc thì gọi anh sớm."
"Tốt thôi, có cần thêm người nữa không? Tôi gọi cho anh nhé?"
"Cũng được, vậy anh giúp tôi rao một tiếng, tôi chọn người nào đáng tin một chút."
"Được."
Người này đi rồi, chẳng bao lâu, cửa nhà hắn lại lục tục kéo đến một đám, Diệp Diệu Đông đã sớm chuẩn bị, trực tiếp bê ghế ngồi ngoài cửa không đi nữa.
Người tới, hắn lần lượt phỏng vấn.
Ít nhiều gì cũng đã ở trong làng nửa đời người, ai ra sao, đáng tin hay không, hắn đều rõ.
Những người đến cửa xin việc đều là đáng tin cả, cũng hiếm người không đáng tin lại đến cửa hỏi việc, người giờ cần cù lắm.
Chẳng qua nửa tiếng, hắn đã có thể chọn đủ 10 người rồi.
Những người đến chậm đều tức tối dậm chân, hối hận không thôi.
Diệp Diệu Đông cũng không nói tuyệt tình, đều cười trấn an, nói lần sau có việc lại nói cho mọi người, dù sao người làng vẫn luôn là ưu tiên hàng đầu.
Người đến chậm cũng đành chấp nhận, chỉ có thể trông cậy lần sau, ai cũng cố tươi cười nịnh nọt nói thêm hai câu mới rời đi.
Mà trong thôn, chỉ trong một bữa cơm trưa, lại có một câu chuyện mới được lan truyền.
Đều nói vẫn là Diệp Diệu Đông đáng tin cậy, chứ Trần Uy với cái thằng chuột thì không ra gì.
Cái đồ mặt người dạ thú, ăn mặc bảnh bao bước vào làng, còn tới tìm Diệp Diệu Đông góp vốn làm ăn, thế mà lại kêu 5000 đồng.
Kết quả chưa được mấy ngày, Diệp Diệu Đông đã tuỳ tiện mua một cái máy móc 10.000 đồng về, còn trực tiếp thuê 10 người đến giúp làm việc.
Hai tên kia thì hôm sau trời chưa sáng đã bỏ chạy.
Thực lực của Diệp Diệu Đông này thì cần gì phải tìm người góp vốn chứ?
5000 đồng? Hắn mua cái máy móc chơi chơi cũng 10.000 đồng rồi, còn cần góp vốn với ai làm gì.
Chỉ trông cậy vào những kẻ hay khoác lác thì không bằng trông cậy vào Diệp Diệu Đông đáng tin hơn.
Không có tiền mà còn dám khoác lác, nói có thể cầm 50 ngàn khối đầu tư trong thôn làm nhà máy, khẳng định không bỏ ra nổi đâu, chẳng phải sẽ trực tiếp bỏ trốn? Đúng là không có tiền nên mới chột dạ, toàn khoác lác.
Khi Diệp Diệu Đông đang ăn cơm, liền nghe mẹ hắn nói với vẻ mặt rạng rỡ.
"Lại được người khác tâng bốc lên rồi hả?"
"Ha ha, mọi người đều khen ngươi là người giỏi giang thực tế, không giống như mấy người khác chỉ biết ba hoa khoác lác, đều nói bọn hắn ở ngoài kia chắc chắn không làm được chuyện gì tốt."
"Kệ người ta đi."
Diệp phụ hỏi: "Con định khi nào ra khơi?"
"Tối nay đi, thuyền Bội Thu còn đi sớm hơn mình hai ba ngày, mình cùng đi luôn, đến lúc đó trở về thì ghé qua tỉnh thành lấy mấy cái túi đóng gói mà mình đặt trước."
"Tốt, lát ăn cơm xong thì đi gọi người."
Hắn cũng coi như được, đợi chuyến này hắn trở về, vừa vặn nghỉ hai ngày là có thể đến xưởng đóng tàu lái thuyền.
Sau khi ăn cơm trưa xong, hắn ngồi trước cửa phơi nắng chơi với em bé, không ngờ A Tài tới cửa, từ xa nhìn thấy, hắn cũng biết chắc chắn là đến tìm nhà mình.
"Không có việc gì không đến, ngươi cũng là đến nhờ ta làm gì đó sao?"
"Cũng có thể nói thế."
"Hả? Đừng có đùa, chuyện gì?" Diệp Diệu Đông xê dịch sang bên cạnh, vỗ vỗ vào chỗ ghế dài bên cạnh, ra hiệu cho hắn ngồi xuống nói.
"Năm ngoái không phải có một thời gian tao toàn giúp mày thu mua đám tôm cá giá rẻ đó sao? Sau này mày có hai chiếc thuyền lớn đi đánh bắt rồi thì không cần nữa, năm nay có cần không?"
"A, thì ra là đến mở rộng nghiệp vụ."
"Ha ha, đây chẳng phải tao thấy thuyền của mày ba ngày hai bữa không ra khơi đó sao? Lại thấy mày thỉnh thoảng chạy tới Chiết tỉnh, nên tao mới nghĩ thử đến hỏi một chút xem mày có cần không."
"Đáng đời mày kiếm được tiền."
Ai cũng biết lượng cá hắn đánh bắt được không đủ, mà bây giờ đang mùa đông nên rất thích hợp phơi cá khô.
Nụ cười trên mặt A Tài càng thêm rạng rỡ, lời này xem ra là có hy vọng.
"Vậy là mày muốn hả?"
"Muốn, mày giúp tao thu đi, mày biết tao muốn loại cá khô nào rồi đấy, dù sao cũng giá rẻ, thích hợp phơi khô để dự trữ."
"Không thành vấn đề, biết vậy tao đến hỏi mày sớm hơn rồi."
"Cũng tại tao sơ suất. Mấy hôm nay lu bu nhiều chuyện, cứ nhớ chuyện này chuyện kia, nên quên béng đi mất."
Mấy tháng nay cứ đi đi về về đến Chiết tỉnh, hết bật lửa lại đến cúng tổ, lại còn lo máy móc nữa, đúng là có hơi bận, sơ sót.
"Cứ quyết định vậy đi, tao đi tìm người tới bến tàu ngoài thị trấn ngồi đợi."
Diệp Diệu Đông nhìn thấy hắn hăm hở đứng lên định đi, liền vội vàng giữ hắn lại.
"Vội vàng cái gì, đi đầu thai à, chờ chút đã, tao còn có một mối làm ăn lớn ổn định cho mày đó."
A Tài nhướng mày, tươi cười vội vàng ngồi xuống, "Mối làm ăn lớn gì?"
"Ngoài những loại thích hợp phơi cá khô, mày tiện thể giúp tao thu mua một ít cá tạp đi, cái loại cá tạp mà để làm nước mắm cá, loại không cần tiền đó, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu, nhưng mà điều kiện tiên quyết là giá phải thật rẻ, đắt tao không cần."
"Cái này không thành vấn đề, tiện thể tao thu luôn, mày chuẩn bị bao nhiêu tiền để thu?"
"Vậy còn phải xem mày bán cho tao bao nhiêu tiền đã, tốt nhất là đừng có tiền thì càng tốt."
"Mặt mày đúng là dày."
"Tại tao đẹp trai."
"Tao nhổ vào, để tao xem thử, loại tôm cá tạp không ai muốn toàn đổ xuống biển đó, chắc cũng có người muốn bán, giá bao nhiêu cũng bán thôi, để tao đi tìm hiểu xem, xem có thể thu được số lượng bao nhiêu, chỉ cần có thể tiện thể kiếm chút tiền công là được."
"Được, nhớ là số lượng nhiều sẽ có ưu đãi, tao thì muốn thu ổn định lâu dài đó."
"Biết rồi biết rồi, mày bây giờ là đại lão bản rồi, là niềm hy vọng của cả thôn."
"Cái này thì mày không có nói sai."
"Còn có mối làm ăn lớn nào khác không?" A Tài không nỡ đi.
"Không có."
"Mày suy nghĩ lại thử xem?"
Diệp Diệu Đông cao giọng nói, "Không có! Đi nhanh đi."
"Được rồi, có chuyện gì tốt thì nhớ nghĩ đến tao nhé, mày phát tài rồi thì cho tao húp chút canh."
"Chắc chắn rồi, đi đi."
Lúc này A Tài mới thỏa mãn rời đi.
Lâm Tú Thanh và đám người đi rồi mới hỏi hắn, "Nhà mình cũng thu cá tạp rồi, còn để cho A Tài thu nữa, có phải là nhiều quá không?"
"Không đâu, tốc độ lên men này chậm lắm, có bao nhiêu thì thu bấy nhiêu, sang năm mới có thể tăng quy mô sản xuất hàng loạt được, với lại chỗ hắn lại gần đây, trực tiếp đưa hàng đến tận cửa cho tao, cũng đỡ mất công tao phải chở về."
Hơn nữa bây giờ đã có máy chiết rót, mấy món nước mắm cá mà nhà đã ủ men xong lập tức có thể đóng gói được, những vật chứa lên men phần lớn đều có thể bỏ ra dùng.
"Hắn chắc tầm chạng vạng tối sẽ có hàng đưa đến đó, lát nữa con gọi mấy dì lớn tuổi tối nay làm cá nhé, mấy tháng gần đây thuyền của mình đúng là ít đi biển thật."
Thuyền Đông Thăng không đi cùng với thuyền Bội Thu, hàng của thuyền Bội Thu cơ bản đều bán ở trong thành phố, trước kia có hắn ở đây thì hàng giá rẻ vẫn có thể để Bùi phụ trực tiếp lấy lại theo giá vốn.
Mấy tháng nay đúng là ít đi rất nhiều, bây giờ đúng là nên nhân lúc trời lạnh mà tăng cường phơi thêm chút cá, sang năm buôn bán chắc chắn sẽ tốt hơn năm nay.
Dù sao thì thị trường cũng đang phát triển mà.
Có A Tài giúp thu mua hàng hóa thì cũng không cần phải dựa vào hai thuyền lớn chở hàng về nữa, mỗi ngày nhà xưởng đều có thể làm cá, như vậy sẽ làm cho đám đàn bà con gái trong thôn vui vẻ hơn, lại có việc làm mỗi ngày, mà những vùng lân cận cũng trở nên náo nhiệt hơn rất nhiều.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận