Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 1431: Phỏng vấn

**Chương 1431: Phỏng vấn**
Trong nhà Diệp Diệu Đông nói bận thì cũng bận, nói vui thì cũng vui, mà nói khó chịu thì cũng khó chịu.
Rõ ràng trước một ngày đã nói là không uống nữa, nhưng trời vừa tối, người ta vừa gọi một tiếng, hắn liền lại đi uống rượu.
Lâm Tú Thanh sau đó cũng mặc kệ hắn, đem Diệp Tiểu Khê ôm về phòng ngủ, còn hắn thì ném vào gian nhà kho bỏ không ở tầng một.
Hắn cũng không quan trọng, uống nhiều quá, có chỗ nằm, có chỗ ngủ là được.
Mãi cho đến ngày mùng 4 tháng 5, ngày thanh niên, hắn cùng Trần thư ký đi trong huyện họp, sau khi trở về liền không có mò ra ngoài uống rượu nữa, mà là thành thật ở nhà chuẩn bị viết bản thảo, học thuộc bản thảo.
Có điều đương nhiên không phải tự hắn viết, cũng không phải Lâm Tú Thanh viết, đồ của chính phủ đương nhiên là Trần thư ký viết xong cho hắn, hắn chỉ cần học thuộc là được.
Cũng chỉ có ba ngày thời gian, phóng viên trong huyện sẽ xuống thôn bọn họ làm ghi chép phỏng vấn.
Thôn bọn họ nuôi trồng rong biển đã được ba năm, người dân thu nhập bình quân mỗi năm một cao, trước mắt việc phơi rong biển vẫn còn đang hừng hực khí thế tiến hành.
Phóng viên tới làm phỏng vấn, vừa vặn cũng có thể chụp lại phong cảnh phơi rong biển, cũng có thể để rong biển của thôn bọn họ lên báo.
Diệp Diệu Đông hiện tại không chỉ là nhân vật nổi tiếng trong thôn, mà còn sớm nổi danh trong huyện. Trần thư ký chỉ cần dùng chút sức, một cái danh hiệu đại biểu tiên tiến liền không thoát khỏi tay hắn, ngay cả đơn xin vào đảng đều đã phê duyệt.
Vốn tưởng rằng hắn ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, không có học hành đàng hoàng, phải mất mấy năm mới có thể vào đảng, không ngờ lại được thông qua dễ dàng như vậy.
Không phải sao, vừa về đến nhà, hắn liền bắt đầu lâm trận mới mài gươm, cần viết báo cáo thì viết báo cáo, cần viết bản nháp phỏng vấn thì viết bản nháp phỏng vấn, còn nghiêm túc hơn cả hai đứa con trai làm bài tập.
Một nhà ba nam nhân lớn nhỏ, sau bữa cơm tối tất cả đều ngồi bên bàn làm bài tập, làm Diệp Tiểu Khê cũng tò mò không nỡ ra ngoài chơi.
Đều không ngừng vây quanh bọn hắn đảo quanh, một hồi trèo lên ghế bên cạnh người này nhìn, một hồi lại chuyển ghế đến bên cạnh người khác xem, bận rộn vô cùng.
Mà ba nam nhân lớn nhỏ đều phiền nàng không chịu được, không phải vì nàng biết chữ, mà là bởi vì nàng không biết chữ, thay phiên hỏi han lung tung xung quanh bọn họ.
"Cha, cha có thể cho nàng một mao tiền đuổi nàng đi không, phiền quá đi mất."
Con mắt Diệp Tiểu Khê liền sáng lên, nhìn về phía cha nàng.
"Dựa vào cái gì!"
"Cha là người lớn mà, cha có tiền."
"Ta lại không thấy nàng phiền, con thấy nàng phiền thì con cho đi."
Diệp Tiểu Khê vội dỗ dành chạy đến bên cạnh Diệp Thành Hồ, bàn tay nhỏ mở ra, "Đại ca..."
Diệp Thành Hồ đập vào lòng bàn tay nàng một cái, trừng nàng, "Cút, ta không có tiền, tìm nhị ca của ngươi ấy, hắn có tiền."
Diệp Thành Dương vội vàng lắc đầu như t·r·ố·ng lúc lắc, "Ta mới không có, mẹ có tiền."
Diệp Tiểu Khê hừ một tiếng, sau đó hai tay chống nạnh, "Phiền c·h·ết các ngươi, phiền c·h·ết các ngươi, ta cứ thích làm phiền, ta siêu cấp phiền!"
Hai huynh đệ trợn mắt trừng trừng, cuối cùng đành cúi đầu xuống làm bài tập cho nhanh.
"Anh, ta thật là phiền..."
"Đại ca, ta rất phiền..."
"Nhị ca, huynh có cảm thấy ta rất phiền không..."
"Cha, ta siêu cấp phiền..."
Diệp Diệu Đông xé một mẩu báo nhỏ nhét vào lỗ tai, hai đứa nhỏ kia cũng theo đó xé một mẩu nhét vào tai mình.
Diệp Tiểu Khê nhìn thấy mẩu báo trong lỗ tai bọn hắn, liền xách ghế, lần lượt đến bên cạnh từng người, lấy mẩu báo trong tai bọn hắn ra.
Diệp Thành Dương không quan trọng, mặc kệ nàng!
Đợi hai mẩu giấy trong tai bị lấy ra, hắn trực tiếp đặt bút xuống, hưng phấn đứng lên, ghế lung lay đổ xuống đất.
"Ta viết xong rồi!"
Hắn đỡ ghế lại, lưu loát bỏ bài tập vào cặp sách, sau đó xông ra ngoài.
Diệp Thành Hồ hâm mộ ghen tị nhìn theo bóng lưng hắn.
"Đại ca..."
Diệp Thành Hồ từ trong túi lấy ra năm xu ném cho nàng, "Cút!"
Nàng vui vẻ nhận lấy, "Cút ngay."
Diệp Thành Hồ u oán liếc cha hắn một cái, sau đó vội vùi đầu vào làm bài, sợ lát nữa nàng ăn xong lại quay về.
Quả nhiên, nàng mua một cây kẹo que liền chạy về, bất quá nàng rất có lương tâm, không có xông tới trước mặt Diệp Thành Hồ, mà là chuyển ghế đến bên cạnh Diệp Diệu Đông.
Nàng cũng có đạo đức nghề nghiệp, nhận tiền làm việc.
Diệp Diệu Đông quay đầu lườm nàng một cái, nàng cười hì hì, lộ ra cả hàm răng.
"Cha ~ "
Diệp Diệu Đông sờ sờ túi, rút ra một mao đưa cho nàng, nàng lúc này mới cao hứng bừng bừng rời đi.
Diệp Thành Hồ u oán nhìn cha hắn, sớm làm gì không làm? Tổn thất năm xu của hắn!
Đau lòng!
"Nhìn cái rắm a nhìn, mau viết đi!"
Diệp Thành Hồ trong lòng hùng hổ, cũng vội vùi đầu vào làm bài.
Bất quá, lúc này hắn cũng không biết có phải được khai sáng hay không.
Đợi viết xong bài, hắn liền bật ti vi lên, âm thanh còn mở rất lớn, sau đó dương dương đắc ý, liếc trộm Diệp Diệu Đông, miệng còn cố ý kêu oa oa, thật là đẹp mắt.
Diệp Diệu Đông liếc mắt nhìn tin tức, nhìn chằm chằm gò má hắn, cũng thấy được khóe mắt hắn liếc trộm sang.
Cái thằng nhóc này, còn tưởng hắn không biết nó đang bày trò gì?
"Diệp Tiểu Cửu! Diệp Tiểu Cửu!"
Diệp Tiểu Khê nghe thấy cha nàng gọi, còn tưởng chuyện gì? Vội vàng chạy vào.
"Cha? Chuyện gì vậy?"
"Đem nó lôi ra ngoài, đến giờ đi ngủ thì không cho nó về, ta cho ngươi hai mao."
Diệp Thành Hồ không dám tin quay đầu nhìn về phía cha hắn.
Diệp Tiểu Khê hưng phấn kêu to, "A? Được được."
Nàng quay đầu nhìn Diệp Thành Hồ, ánh mắt long lanh như nhìn thấy tiền, nước miếng sắp chảy xuống, sau đó vội chạy ra ngoài gọi đám bạn tới giúp.
Diệp Thành Hồ ủy khuất nói: "Cha cho con một mao, tự con đi có được không?"
"Không được!"
"Tại sao!"
Diệp Tiểu Khê gọi một đám nhóc chạy tới.
"Tự ta đi."
"Không cần, không được." Diệp Tiểu Khê vội ngăn cản, sợ việc không thành, tiền đến tay lại bay mất. "Các ngươi mau đem anh ta khiêng ra ngoài."
"Không cần, tự ta đi..."
"Khiêng ra ngoài, không cần quan tâm nó, nhất định phải khiêng ra."
Đám người được nàng gọi tới đương nhiên nghe lời nàng, không ai quan tâm đến ý muốn của Diệp Thành Hồ, mấy đứa xúm vào, đứa xốc tay, đứa xốc chân, đem hắn khiêng ngang ra ngoài.
Diệp Tiểu Khê cực kỳ hưng phấn, cảm thấy vừa tìm được một chuyện vui, "Khiêng ra ngoài canh chừng đại ca của ta, đừng cho hắn vào a."
"Được rồi."
Nàng nhìn mọi người ồn ào náo nhiệt đi ra ngoài, cũng có chút không chờ nổi muốn theo ra, bất quá nàng không quên thù lao của mình.
"Cha ~ "
Diệp Diệu Đông dùng ngón trỏ chọc vào trán nàng, "Con nhóc mê tiền, có phải tiền của ngươi đều dùng để mua kẹo mua chuộc đám nhóc kia không?"
"Hắc hắc, con còn có rất nhiều tiền, mẹ nói một chút tiền thì tiêu được, một mao trở lên thì không được tiêu."
"Cút đi."
"Vâng." Nàng nhận tiền xong, dõng dạc đáp một tiếng, chạy vội về phòng giấu tiền, sau đó vội vã chạy ra ngoài.
"Chờ ta một chút, các ngươi chờ ta một chút..."
Theo âm thanh dần xa, trong phòng yên tĩnh hơn một chút, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, hắn dứt khoát cầm bút vào phòng viết.
Lúc này trời mới vừa tối, còn cách giờ ngủ rất xa.
Diệp Diệu Đông ngoại trừ việc phải học thuộc lòng bản thảo Trần thư ký viết cho hắn, còn phải viết báo cáo xin vào Đảng.
Bản thảo học thuộc thì đơn giản, phần lớn đều là miêu tả tình hình trồng rong biển, hắn xem qua một lượt liền nhớ, không cần phải nhớ từng chữ một.
Chỉ cần nhớ kỹ và học thuộc một số câu từ mang tính chính thống là được.
Ngày mai phóng viên và cán bộ huyện sẽ xuống thôn, tối nay hắn phải tranh thủ học thuộc lòng, cũng phải nhân cơ hội trước khi đi, đem việc vào Đảng hoàn thành.
Hôm nay đã là ngày mùng 6 tháng 5, trở về cũng đã mười mấy ngày.
Cha Diệp cũng cách hai ba ngày lại gọi điện về báo cáo tình hình, hắn có để người lại giúp, cha hắn bên kia mọi chuyện đều thuận lợi.
Diệp Diệu Đông rất coi trọng cơ hội được lên báo, đời trước tầm thường, không có gì nổi bật, đời này đã có năng lực đứng trước mặt mọi người, hắn vẫn còn có chút k·í·c·h động.
Mặc dù không phải lần đầu, nhưng mỗi một lần đều đáng được trân quý, đây chính là những năm 80, thời đại mà hơn phân nửa thông tin được truyền tải qua báo chí.
Chỉ cần sơ sẩy một chút, là có thể khiến nhân dân cả nước biết đến hắn.
Hiện tại không thể so với thời đại truyền thông tự do phát triển sau này, muốn nổi tiếng rất khó.
Ngay cả khi đi ngủ, hắn nhắm mắt lại cũng hồi tưởng lại nội dung cần học thuộc, cũng may mấy ngày nay hắn đều ngủ một mình, ban đêm không có vợ kề bên nói chuyện, cũng không có đứa nhỏ nào bám trên người hắn làm nũng.
Trên đường, các cô nương, thiếu phụ nhìn thấy hắn, ánh mắt đều sáng rực, các bà cô thì càng bạo dạn trêu chọc, chào hỏi hắn. Sáng sớm hôm sau, hắn liền lấy ra bộ áo Tôn Trung Sơn ít khi mặc, lại tự chỉnh trang lại bản thân một lượt, sau đó mới đi về phía ủy ban thôn.
"A Đông hôm nay ăn mặc bảnh bao thế, định đi đâu vậy?"
"Đúng là người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân, ngươi mặc thế này đúng là tuấn tú, khắp cả huyện thành chắc không tìm được người nào đẹp trai hơn ngươi."
"Mộ tổ nhà họ Diệp các ngươi bốc khói xanh rồi, giỏi giang thế này cơ mà..."
Có người còn trêu, "Ta thấy là bốc lửa luôn rồi, còn khói xanh gì nữa, chẳng trách đỏ rực như vậy..."
"Nói gì vậy, đến ủy ban thôn có việc." Diệp Diệu Đông tùy ý đáp lại hai câu, rồi nhanh chân đi qua.
Các cán bộ thôn cũng đều ăn mặc chỉnh tề, mặc áo Tôn Trung Sơn, đứng chờ ở đó, khác biệt là bọn hắn so với Diệp Diệu Đông, trên túi áo có cài thêm một cây bút máy.
Trong khoảng thời gian này, đám cán bộ thôn này đều cùng các thôn dân xắn tay áo lên làm việc, phơi rong biển, cũng chỉ hôm nay mới ăn mặc chỉnh tề một chút.
Bọn hắn đến có chút sớm, dù sao sáng sớm nhàn rỗi không có việc gì, ngồi nói chuyện phiếm,
"A Đông, khi nào ngươi lên đó?"
"Chắc khoảng hai ngày nữa, còn phải chờ thuyền, ta cũng không có lái thuyền về."
"Thuyền số mấy? Ngồi thuyền hàng chắc phải đặt trước rồi chứ?"
Hắn suy nghĩ, Lâm Tập Thượng hiện tại làm ăn cũng là đang buôn bán vận chuyển hàng hóa, không có gì không thể nói.
"Ngồi thuyền hàng của Lâm Tập Thượng đi lên, phải hỏi hắn khi nào xuất phát, trước đó gọi điện thoại nói cũng khoảng hai ngày nữa, chờ hắn thu xếp xong việc trong tay là đi."
"Thằng nhóc này làm vận tải hàng hóa à? Ta cũng có nghe nói, rất tốt, có thuyền đánh cá vận tải hàng hóa ổn định hơn nhiều so với làm những việc khác."
"Hiện tại hắn có bao nhiêu thuyền? Có nhiều hơn của ngươi không?"
"Cái này ta làm sao biết, thuyền của hắn là để vận tải hàng hóa, khẳng định không tập trung hết một chỗ, đều ở trên biển vận chuyển, làm sao biết có bao nhiêu chiếc, ngươi phải hỏi hắn."
"Hai ngươi đúng là cặp sao Song Tử của thôn ta, phỏng chừng thuyền hàng của hắn cũng không ít hơn thuyền đánh cá của ngươi đâu? Không phải làm sao có thể vận chuyển khắp nơi?"
"Cái này ta cũng không rõ."
"Nếu thuyền của hắn cũng có thể ghé vào trong thôn, vậy thì lợi hại, thôn chúng ta càng thêm trâu bò."
"Vẫn là ngươi ổn định, còn có thể chăm sóc trong thôn, kéo mọi người trong thôn cùng tiến lên, thôn chúng ta đều dựa vào ngươi, mới có thể thoát nghèo làm giàu."
"Ha ha, bây giờ đừng có nịnh nọt, không có người ngoài, mấy lời này giữ lại chút nữa phóng viên đến thì nói."
Mọi người đều cười ha ha.
Cán bộ thôn lại tiếp tục nói chuyện phiếm về tình hình phát triển của thôn trong mấy năm nay, đều rất cảm khái, cũng rất tự hào.
Ngoài cổng vang lên tiếng máy kéo, có người chạy vào hô, người trong huyện đến rồi, mọi người mới đứng dậy chỉnh tề quần áo, cười ra ngoài đón.
Diệp Diệu Đông giơ cổ tay trái lên nhìn đồng hồ, hơn chín giờ, không muộn.
Mọi người ở cửa ra vào liền bắt tay nhau, sau đó đón người vào trong, mời bọn họ ngồi nghỉ ngơi, uống ngụm trà, rồi mới bàn bạc công việc hôm nay.
Tới bảy tám người, khá đông, xem ra rất coi trọng, có người ôm sổ, có người đeo máy ảnh trên cổ, cũng có người cầm cặp công văn.
Trong quá trình nói chuyện, Diệp Diệu Đông cũng đưa trước nội dung trả lời phỏng vấn cho bọn họ xem qua, không có vấn đề, hắn mới thu lại, sau đó mọi người tập thể ra ngoài.
Trần thư ký và thôn trưởng đi cùng hai bên, dẫn lãnh đạo huyện tham quan thôn, sau đó giới thiệu với hắn về diện mạo hiện tại và các công cụ sản xuất hiện có của thôn, còn có tình hình phát triển và hiệu quả kinh tế trong mấy năm qua.
Trần thư ký vừa đi vừa nói, nước miếng văng tung tóe, vô cùng tự hào.
Còn để Diệp Diệu Đông đem sổ sách ghi chép số lượng rong biển đã cân trong hơn nửa tháng qua cho mọi người xem, chứng minh lời nói không ngoa.
Lúc này cũng không có chuyện làm giả số liệu, ghi chép đều là số liệu thật.
Còn nói năm nay là lấy tập thể làm đơn vị, sang năm dự định chia ruộng cho từng hộ, để bọn hắn lấy gia đình làm đơn vị sản xuất, biết đâu có thể tạo ra nhiều của cải hơn.
Nói đến đây, đương nhiên nhất định phải khen Diệp Diệu Đông một phen.
Là hắn kêu gọi các thôn dân nuôi trồng rong biển, đồng thời mời người am hiểu kỹ thuật nuôi trồng tới, còn thu mua rong biển của toàn thôn, để người trong thôn nuôi trồng không phải lo lắng đầu ra.
Chỉ riêng điểm này, hắn đã lập công đầu, đồng thời bản thân hắn còn không ngừng cố gắng, dẫn dắt toàn thể dân làng làm giàu, mua thêm hết chiếc thuyền này đến chiếc thuyền khác...
Trần thư ký thao thao bất tuyệt khen hắn không ngớt lời.
Lo lắng lãnh đạo huyện không tin, hắn còn bảo Diệp Diệu Đông mang theo mấy tấm ảnh chụp quan trọng mà hắn chụp được đến cho bọn họ vừa đi vừa xem.
Còn có ảnh chụp khi hắn dẫn đầu đoàn thuyền đánh cá của toàn thôn xuất phát đi thành phố Chu Sơn. Diệp Diệu Đông mang theo là ảnh chụp hắn tiện tay chụp, ảnh chụp những chiếc thuyền đánh cá của thôn đang neo đậu san sát ở bến tàu, lớn lớn nhỏ nhỏ hơn mười chiếc, đều đậu ở bến tàu nhỏ của thôn, nhìn cũng rất hùng vĩ.
Hơn mười chiếc thuyền trên mặt biển nối đuôi nhau, đều được thể hiện trong tấm ảnh, cũng khiến mọi người chấn động mạnh.
Lãnh đạo liên tục hỏi thăm có phải đều là thuyền của thôn bọn họ không?
Trần thư ký thề thốt đảm bảo, thuyền đánh cá của thôn bọn họ so với trong ảnh còn nhiều hơn.
Mọi người lúc này đều rất hiếu kỳ về Diệp Diệu Đông.
Diệp Diệu Đông nhân tiện lấy ra mấy tấm ảnh chụp vớt được ngư lôi ở thành phố mấy năm trước, còn đem ảnh chụp toàn bộ thuyền viên được thành phố khen thưởng, cùng với bài báo đưa tin ra.
Dù sao có thể làm nổi bật bản thân mình, những tấm ảnh lợi hại, hắn đều mang theo!
Những thứ này của hắn đều là dựa vào thực lực bản thân phấn đấu mà có được, hơn nữa còn nhận được khen thưởng, không có gì phải giấu giếm.
Lãnh đạo xem xong cũng đều lau mắt mà nhìn hắn, cũng tin tưởng Trần thư ký không hề nói khoác, bình thường nghe hắn nổ quá nhiều lần, còn tưởng rằng nói quá sự thật.
"Lợi hại, cậu thanh niên quá lợi hại!"
"Trường Giang sóng sau đè sóng trước a, tổ quốc phồn vinh phú cường dựa vào thế hệ trẻ các cậu."
Diệp Diệu Đông khiêm tốn nói: "Chỉ là gặp được thời đại tốt, tôi cũng già rồi, thế hệ trẻ khẳng định còn lợi hại hơn tôi, bây giờ mới chỉ bắt đầu phồn vinh, sau này khẳng định còn hơn bây giờ gấp trăm lần."
"Đúng, không sai."
"Chờ lát nữa làm xong, mời mọi người đến nhà tôi ngồi chơi, đến nhà tôi ăn cơm, tôi đã bảo vợ mua thức ăn, trong nhà sáng sớm đã mổ gà mổ vịt mổ ngỗng."
"Này làm sao có ý..."
"Vậy hay là ra ngoài ăn? Nhà hàng trên trấn chúng ta..."
"Không không không, chúng tôi đến làm chính sự."
"Làm chính sự cũng phải ăn cơm. Người là sắt, cơm là thép, không ăn một bữa đói đến hoa mắt. Đến giờ thì phải ăn cơm, vậy cứ để trong nhà thu xếp? Cũng cho nhà tôi rồng đến nhà tôm một chuyến, nói ra cũng có thể nổ một phen, ha ha, lãnh đạo đều đến nhà tôi ăn cơm rồi."
"Ha ha..."
"Nhà tôi gần đây, ngay chỗ này, chúng ta xem xong phơi rong biển, mệt mỏi có thể đến nhà tôi nghỉ chân, ngay bên cạnh thôi.
Diệp Diệu Đông chỉ vào nhà mình.
Sau đó để Trần thư ký bọn hắn dẫn lãnh đạo huyện đi xem phơi rong biển ở phía trước, hắn thì lén về nhà trước, dặn dò A Thanh giữa trưa ít nhất phải dọn hai bàn.
Ban đầu cũng không biết sẽ có bao nhiêu người đến, bây giờ đến thông báo một tiếng, tránh đến lúc đó lại thất lễ.
Rượu thuốc lá trong nhà hắn không thiếu, đã sớm chuẩn bị sẵn sàng.
Dặn dò xong mấy việc này, hắn mới theo đại quân đi tuần tra khắp nơi.
Sau đó, không ngờ buổi phỏng vấn lại diễn ra ngay tại bãi phơi rong biển, bọn họ nói lấy khung cảnh này làm nền cho phù hợp.
Điều hắn không ngờ tới là, lại còn ghi hình nữa!
Bọn họ kê mấy cái bàn lớn, sau đó điều chiếc máy kéo chở bọn họ đến, còn dỡ xuống một đống thiết bị ở cửa nhà hắn.
Mẹ Diệp vui mừng hớn hở, đắc ý vô cùng, bên cạnh cũng đều là một đám người xu nịnh. Lúc đầu một đoàn người bọn họ đã là tiêu điểm của cả thôn, đi đến đâu người dân xung quanh liền đi theo đến đó, giờ thì cả thôn đều vây quanh trước cửa nhà hắn.
"Lão tam nhà bà nổi tiếng rồi, lãnh đạo đều đến tận cửa."
"Ghê gớm vậy sao? Đây là định lên báo hay lên ti vi?"
"Không phải còn ghi hình sao? Đây là định lên ti vi à? Quá lợi hại?"
"Vậy thì nhân dân cả nước đều có thể nhìn thấy, chà chà..."
"Có tiền đồ, thật là có tiền đồ, đều nói mộ tổ nhà các bà bốc khói xanh, ta thấy là bốc lửa luôn rồi, tổ tông phù hộ!"
"A Đông thật lợi hại, dáng vẻ cũng đĩnh đạc, lên ti vi rất có thể đại diện cho thôn chúng ta."
Mẹ Diệp cười tít mắt, "Đâu có, đâu có, trước kia trắng trẻo còn đẹp trai hơn, bây giờ đen thui rồi."
"Ngày nào cũng chạy đi kiếm tiền, có thể không đen sao? Bây giờ còn tuấn tú hơn trước kia nhiều..."
Diệp Diệu Đông bị nhiều người vây xem như vậy, kỳ thật vẫn rất khẩn trương, không ai nói với hắn là còn phải ghi hình.
Nhưng nghe ba đứa nhỏ cực kỳ tự hào, ở đó lặp đi lặp lại: "Đây là cha ta! Đây là cha ta!"
Hắn cũng ưỡn ngực lên, thả lỏng một chút.
Dù thế nào cũng không thể tỏ ra sợ hãi trước mặt con trẻ.
Hắn hiện tại chính là niềm tự hào và tấm gương của bọn chúng!
Cũng là tấm gương của cả thôn!
Buổi phỏng vấn của hắn kỳ thật cũng chỉ cần trả lời mấy câu là được, kỳ thực là muốn ghi lại tình hình phơi rong biển, cũng có phỏng vấn trực tiếp một vài người dân, bất quá mọi người đều rất khẩn trương, ấp a ấp úng nói vài câu.
Về sau vẫn là Trần thư ký giới thiệu, nhân tiện đem tình hình giá trị nuôi trồng năm nay nói lại một lần, dù sao cũng là ghi hình.
Đợi làm xong những việc này thì cũng đã đến trưa, còn những nơi khác, bến tàu và Thiên Hậu Cung vẫn chưa đi, chủ yếu là vận chuyển thiết bị, nối dây điện, điều chỉnh khá tốn thời gian.
Diệp Diệu Đông đến giờ, liền mời bọn họ vào nhà ăn cơm trước, hai bàn lớn được bày ngay trong sân, như vậy cũng không sợ người trong thôn vây xem quấy rầy, các lãnh đạo cũng có thể ăn uống thoải mái.
Trên bàn, gà vịt, thịt cá, các loại hải sản đều không thiếu, đều theo tiêu chuẩn tốt nhất hiện tại, bọn họ vùng duyên hải cơ bản đều ăn hải sản, sẽ phù hợp khẩu vị.
Đợi chủ khách đều vui vẻ ăn xong, Diệp Diệu Đông vốn muốn để bọn họ nghỉ ngơi một chút, bất quá bọn họ đều nói muốn đi dạo một vòng xung quanh, cho tiêu cơm.
Mọi người liền tiếp tục đi theo các lãnh đạo đi dạo quanh thôn, đương nhiên cũng ghé qua hai cái nhà xưởng của hắn.
Những bà cô trong nhà xưởng cũng đều vô cùng k·í·c·h động, xì xào bàn tán.
"Thôn các cậu không tệ, trai tráng đều ra biển đánh cá kiếm tiền, phụ nữ ở nhà cũng có việc làm, ta thấy thu nhập bình quân đầu người trong thôn các cậu cũng phải đạt tới 500?"
"Thu nhập bình quân đầu người một năm có thể đạt tới 500, một tháng có thể ổn định có 40, 50 đồng, còn ổn định hơn người trong thành phố, kiếm được nhiều hơn."
"Ha ha, cơ bản đều có, người trong thôn bây giờ phần lớn đều mua thuyền lớn, phần lớn các hộ gia đình có thu nhập một năm có thể đạt tới mấy ngàn, trong thôn ước chừng đã có hơn 20 hộ vạn nguyên."
Các lãnh đạo sợ ngây người.
"Hơn 20 hộ vạn nguyên! Vậy cũng không được, trong huyện cũng không có nhiều như vậy."
"Ha ha, mấy năm nay ngư nghiệp phát triển rất tốt, số hộ vạn nguyên trên trấn cũng không ngừng gia tăng, ngay cả xây dựng sản nghiệp Vịnh, số người làm cũng nhiều hơn không ít, trên trấn cũng ngày càng phồn hoa."
"Thôn này của các cậu quản lý tốt..."
"Đều là người trẻ tuổi không chịu thua kém, các anh có thể không tưởng tượng nổi, hơn 20 hộ vạn nguyên trong thôn chúng ta, có hơn phân nửa đều là người trẻ tuổi, 40, 50 tuổi không có mấy người."
Lãnh đạo huyện từng người nhịn không được gật đầu giơ ngón tay cái.
"Hiện tại là thiên hạ của người trẻ tuổi..."
Bọn họ một đoàn người rầm rộ đi dạo khắp thôn, phía sau còn có một đoàn người lẽo đẽo theo sau, còn có cả mấy đứa nhỏ lanh lợi.
Đợi đi dạo xong xuôi, một đoàn người mới quay về ủy ban thôn.
Xong việc cũng không nán lại thêm, nhấp một ngụm trà, bọn họ liền tiễn người lên xe.
Lúc này cũng đã hơn hai giờ, đợi đến huyện chắc phải hơn ba giờ.
Diệp Diệu Đông đi cùng cả ngày cũng mệt muốn c·h·ết, quay đầu đang muốn tìm cái ghế ngồi, ba đứa nhỏ nhà hắn cùng mấy đứa cháu gái lớn liền xúm lại.
"Cha, cha quá lợi hại! Con yêu cha, ôm một cái, ôm một cái..."
"Tam thúc, chú quá lợi hại."
"Cha, cha là thần tượng của con!"
"Cha, cha là niềm tự hào của con, con muốn viết cha vào bài văn, quá lợi hại!"
Diệp Diệu Đông bất đắc dĩ, đành nhấc bổng đứa con gái nhỏ cứ níu lấy quần áo hắn, đòi ôm lên.
"Sao còn theo đến tận đây?"
"Bọn con muốn đón cha về nhà, cha là anh hùng của chúng con!"
Trần thư ký cười ha ha, "Ba đứa nhà ngươi thật là biết ăn nói."
Diệp Diệu Đông cười nói: "Khiêm tốn một chút, biết không? Ra ngoài vênh váo quá, dễ bị đánh."
"Sao có thể! Toàn trường đều biết cha con là Diệp Diệu Đông!"
Diệp Thành Hồ đắc ý muốn c·h·ết, cha hắn lại làm cho hắn nở mày nở mặt.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý).
Bạn cần đăng nhập để bình luận