Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1015: Nghe ngóng (length: 26907)

Diệp Diệu Đông hai tay chắp sau lưng, nghênh ngang đi dạo trong xưởng, đi qua đi lại sau lưng đám phụ nữ đang giết cá, rồi lại đi qua đi lại sau lưng đám phụ nữ đang rửa cá.
Từng người oa oa giảng chuyện không ngừng, thấy hắn tới chỉ cười chào, rồi lại tiếp tục nói chuyện, sự xuất hiện của hắn không hề ảnh hưởng chút nào đến hứng thú buôn chuyện của các nàng, mắt mũi lông mày đều hớn hở, nói chuyện rôm rả.
Hắn nghe kỹ, cũng đứng lại bên cạnh một lát.
"Không ngờ thật là không sợ chết, lần trước suýt kiếm được tiền, mất mạng về, mới qua bao lâu?"
"Đúng vậy, mới 10 ngày chứ mấy, đã vội xuống giường phơi cá khô..."
"Còn chối đây đẩy, nói là phơi một chút cho nhà ăn, ai mà tin? Mỗi ngày mua cả mấy trăm cân ở chỗ A Tài về, coi người ta như đồ ngốc..."
"Cũng không sợ lỗ vốn hết sạch... Bên ngoài nguy hiểm như vậy... Tiền nào dễ kiếm vậy chứ, nếu dễ kiếm vậy thì ai chẳng giàu có rồi?"
"Không ngờ bọn họ cũng khỏe nhanh thật, mười ngày đã xuống giường..."
"Khỏe cái gì? Mặt vẫn còn xanh một miếng tím một mảng, mắt thì chỉ trợn được một nửa, vẫn còn sưng, đi còn cà nhắc, đã không đợi được mà lại lao vào, thật đúng là chê mạng dài..."
Những phụ nữ này đang bàn tán chuyện Vương lão thất cha con ba người năm ngoái học đòi theo con đường của hắn, đi bán cá ở thành phố, hôm đó nói là bán hàng xong từ sớm tinh mơ, đang ở cửa bến xe đợi trời sáng bắt chuyến xe đầu tiên về, kết quả bị cướp tiền, người bị đánh gần chết, thảm thương về tới nhà thì ngã gục ở cửa.
"Nghe nói dạo này thời tiết tốt, nên muốn tranh thủ phơi nhiều chút, không thì muộn mấy ngày trời mưa thì khó mà làm được."
"Thật là không sợ chết, tích lũy cả năm rồi đi bán còn đỡ, đằng này không những bị đánh mà lại còn mất tiền mua hàng, không sợ tiêu hết vốn liếng phải đi ăn xin à..."
"Chắc cũng chẳng phơi được bao nhiêu đâu, giờ thời tiết nóng lên rồi, cá khô phơi ngon nhất là vào mùa thu đông, giờ là mùa xuân, không lâu nữa lại có mưa, chúng nó phơi chẳng được mấy ngày đâu, chỉ làm trò thôi, tưởng ai cũng làm được như A Đông chắc?"
"Đúng đó, chuyện kiếm tiền này phải dựa vào mệnh, vừa hết năm đã gặp xui xẻo, vừa mất tiền vừa bị đánh, vậy mà còn dám làm..."
Diệp Diệu Đông nghe mọi người bàn luận xong liền bỏ đi, ai muốn học thì cứ học, nếu giàu lên thì đó là số của họ.
Bị đánh thảm như vậy, vừa đi lại được đã lao vào phơi cá khô, điều này cho thấy chúng nó đã biết rõ cái món này béo bở như thế nào, biết chắc chắn có thể kiếm được tiền nên mới vừa nhúc nhích được là đã vội vã làm lại lần nữa.
Hắn cũng cảm thấy chuyện giàu có thật sự là do số mệnh và vận may, dù năm nay có nhiều cơ hội nhưng cũng kèm theo không ít rủi ro. Dễ phát tài, cũng dễ gặp tai ương.
Bà đang ngồi lựa hàng ở bên đám phụ nữ kia, bên cạnh là cái radio đang bật, bà vui vẻ lắng nghe mọi người xung quanh trò chuyện, tay cũng thoăn thoắt làm.
Chắc do đêm tối ánh sáng kém nên mắt bà không dùng được, buổi chiều bà hay ngồi ở chỗ đám người giết cá trò chuyện, hôm nay trời nắng đẹp, ánh sáng lại tốt nên bà mới ngồi sang đây.
Hôm nay mấy đứa nhỏ đi học hết, trước khi đi học còn chưa kiếm được tiền, đã bị đuổi đi trong sự ấm ức, chỉ có Diệp Thành Dương còn chưa tới tuổi đi học nên đang hăng hái giúp việc.
Nó vừa thấy Diệp Diệu Đông tới thì liền vui mừng hô to, "Cha!"
"Ừm, giỏi lắm, sáng sớm không có chạy đi chơi, còn biết giúp nhà làm việc."
"Không phải người nói với bọn nó một giờ một hào sao? Đây không phải rất hăng hái hay sao? Mấy đứa A Hải sáng nay định xin nghỉ không đi học, bị đánh một trận tơi bời mới chịu đến trường đó."
Mắt Diệp Thành Dương sáng ngời nói: "Cha, người phải giữ lời, người khác đều một giờ một hào, con cũng vậy chứ."
"Nhà mình thì tiền gì chứ? Chờ cha sau này già, cha cũng là của ba anh em các con mà."
Diệp Thành Dương nghiêng đầu suy nghĩ, cứ thấy câu này quen quen.
"Nhưng cha bây giờ đâu có già."
"Thì sau này cũng là của các con, có ai lại tự hỏi tiền của mình đâu chứ? Ngoan, làm tốt lắm, mấy đứa A Hải là người ngoài, giúp nhà mình mới phải trả tiền, giống như mấy bà ở kia kìa, đều làm thuê. Còn cái xưởng này về sau đều là của các con, sao phải trả tiền chứ? Con thấy ai tự trả tiền cho mình chưa?"
Diệp Thành Dương nghe mà có chút mơ hồ, ngơ ngác, không biết mình muốn nói cái gì nữa.
Cũng hơi không rõ là mình bây giờ phơi cá khô ở đây có tiền công hay không nữa.
Diệp phụ liếc nhìn, chả phải là cái câu cái bà nương ở nhà hay lải nhải đó sao? Mà cũng đem cái câu đó ra dỗ con nít nữa chứ.
"Sao bây giờ mới ra? Không phải còn muốn đi huyện à?"
"Hôm qua Tiểu Cửu ngủ ở chuồng chó, cả nhà hơn nửa đêm gà bay chó chạy đi tìm khắp nơi, giày vò một hồi mới tìm thấy người, nên hôm nay dậy muộn. Ăn điểm tâm xong liền ra xem, lát nữa sẽ đi huyện."
"Ngủ trong chuồng chó? Sao có thể ngủ trong chuồng chó được chứ? Sao lại chui vào đó vậy, đêm hôm đó sao nhà không khóa cửa sao? Sao lại để nó một mình đi ra ngoài chứ?"
Diệp Thành Dương cũng ngạc nhiên, "Em gái hôm qua ngủ cùng chó á?"
Diệp Diệu Đông liếc đứa con trai ngốc nghếch rồi mới giải thích sơ qua cho cha hắn nghe.
"Cũng may là chui vào chuồng chó chứ không chạy ra ngoài, trời tối thui à, mà nhỡ có chạy ra cái xó xỉnh nào thì chẳng chết cóng ra à."
"Ừm, nhớ đó, lần sau phải để ý vào, ta đi huyện đây, ngươi có muốn đi cùng không?"
"Muốn chứ, dĩ nhiên là con phải đi cùng người rồi, hôm nay người còn muốn đi xưởng đóng tàu mà, con phải đi xem chứ, đi cùng người để khỏi bị ai lừa chứ, con chờ sẵn ở đây từ sáng chỉ là đợi người cùng đi huyện thôi."
"Vậy đi thôi, chạy xe máy cho nhanh."
Mắt Diệp phụ sáng lên, "Tốt tốt, đi xe máy đi."
Ông mừng rỡ theo thói quen muốn xoa tay vào quần áo, nhưng lại nhớ ra hôm nay mình mặc không phải đồ lao động mà là áo bông ngày tết nên mới dừng tay, sau đó đi vượt Diệp Diệu Đông, đi về phía đám phụ nữ rửa cá.
"Ta đi rửa tay cái, ngươi đợi ta một lát."
Diệp Thành Dương rục rịch, mặt mày đầy vẻ khó xử nhìn hắn, muốn nói rồi lại thôi.
Diệp Diệu Đông cười nhướn mày, "Con muốn đi cùng sao?"
"Cha, con phơi cá khô rốt cuộc có tiền công hay không vậy?"
"Ừm, cố mà tính cho con đi, không thì người khác đều có mà con lại không."
Hắn cố tình bày khó dễ cho Diệp Thành Dương, phải ở lại kiếm tiền công, hay là đi huyện chơi cưỡi xe máy cho mát gió.
Diệp Thành Dương vừa nghe mình có tiền công thì mừng rỡ, nhưng sau đó lại đầy vẻ do dự, cuối cùng vẫn không cưỡng lại được sức hút của tiền tài.
"Thôi được rồi, con vẫn là ở lại kiếm tiền công, cha phải giữ lời đó."
"Ừm, giỏi lắm."
Hắn vui mừng gật đầu lia lịa.
Lựa chọn giữa tiền bạc và vui chơi, vẫn là thực tế lựa chọn tiền tài, coi như là không ngốc.
Diệp phụ rửa tay xong thấy hắn vẫn còn đứng ở đó thì vội vàng thúc giục, "Đi thôi, ngươi còn đứng đó làm gì? Một lát là đến trưa rồi, còn lề mà lề mề, đi sớm về sớm đi..."
Lâm Tú Thanh vừa cơm nước xong, dẫn bọn trẻ ra chuẩn bị giúp việc, thì thấy hai cha con rộn ràng muốn đi ra ngoài nên vội hỏi.
"Các người đi đâu đó?"
"Đi huyện có chút việc, trưa khỏi nấu cơm cho tụi ta, tụi ta giờ đi xe máy liền đây, ở nhà nhớ trông coi cẩn thận, cái rương trong sân đừng để ai vác đi đó, để bà ở lại... Được rồi, ta khóa bớt mấy con chó vào phòng, ngoài sân thả hai con, trong nhà thả hai con, còn một con thì nhốt trong phòng là được rồi."
Xưởng nhà đang náo nhiệt như vậy, người già hay thích nơi đông vui, không có gọi bà về để ngồi trước cửa ngó qua ngó lại ngẩn người, thôi cứ để bà ở đó nghe náo nhiệt cho rồi.
Thật sự bị trộm thì bà có làm được gì đâu, chắc la cũng chẳng nên hồn, vậy thì xong rồi.
Mấy con chó ở nhà cũng rất lanh lợi thông minh, chỗ này cũng gần bên, để A Thanh thỉnh thoảng quay về mở cửa xem là được.
"Vậy cũng được, gọi mấy đứa A Lượng khiêng nước cũng tiện đường nhìn ngó qua nhà, một lát mười giờ hơn ta phải nấu cơm trưa rồi nên sẽ quay về."
"Ừm, ta đi đây."
Diệp Diệu Đông trước khi đi còn quay lại bẹo má tên mập một cái.
Cái tên mập đãng trí lớn, đã quên hết chuyện hắn bất nghĩa hôm trước rồi, còn vui vẻ cười với hắn, để lộ hai hàm răng sún nhỏ xíu.
Hắn cảm thấy buồn cười, ngồi xổm xuống, dí đầu lại gần gót chân nó, "Hôn cha một cái đi?"
"Chụt!" "Ngoan~ về cho con mua kẹo ăn."
Diệp Tiểu Khê vui mừng gật đầu lia lịa, hai bím tóc nhỏ trên đầu cũng rung rung theo.
Diệp phụ thấy hắn ở đó giày vò lâu lắc, đã đi trước một bước rồi, sau đó còn quát lũ chó con đang chạy lung tung để chúng nó theo ông về nhà.
Về đến nhà, trung thực theo sau trở lại trong sân, chỉ là khi ba Diệp chào hỏi chúng vào phòng, mấy con chó không một con nào muốn đi vào, tất cả đều đứng khựng ở đó.
"Vào đi chứ, các ngươi cứ tự nhiên vào đi một chút, nhanh lên..."
Mấy con chó chỉ ở đó sủa hai tiếng với ông, rồi đứng vào chỗ khuất, ba Diệp vội vàng đi tới muốn bắt một con, kết quả chúng chạy toán loạn trong phòng, rồi con này nối tiếp con kia lao ra ngoài.
Diệp Diệu Đông vừa mới vào đến sân, đã thấy đàn chó con định chạy ra ngoài, vội vàng đóng cửa sân lại.
"Làm gì đấy? Chạy cái gì? Hiện tại có một nhiệm vụ vinh quang mà gian khổ muốn giao cho các ngươi, nuôi chó ngàn ngày dùng chó một giờ, lại đây, phối hợp một chút, lát nữa ta mua phổi lợn, mua xương cho các ngươi ăn."
"Chạy cái gì, tránh cái gì? Tối hôm qua không phải vẫn tốt sao? Hôm nay đừng có biếng nhác..."
Hắn nhìn cả sân chó nhỏ đang sủa om sòm chạy loạn, chỉ có thể cùng ba hắn từng con từng con bắt.
Con Đen nhỏ to nhất, bắt nó trước.
Nhốt nó vào trong phòng, an toàn một chút.
Đen nhỏ bị bắt lại, mặt mày một vẻ 'sinh không thể luyến', bị kéo vào trong phòng, vừa đi vừa ngoái đầu nhìn mấy con chó khác, phát ra tiếng 'gừ gừ' nghẹn ngào.
"Ngoan ngoãn một chút, trông nhà thôi mà, tối cho ngươi thêm đồ ăn, chắc chắn nhiều hơn mấy con chó con kia."
Diệp Diệu Đông kéo chó vào phòng, dặn dò nó, "Không được đào bới lung tung, không được chạy lên giường, không được chui tủ, cứ ngoan ngoãn ở dưới đất mà chạy nhảy."
"Ô~"
Nó ủ rũ nằm bẹp xuống đất ngay sau cửa, cả đầu chó áp sát xuống đất, không nhúc nhích, cứ như con chó chết.
Diệp Diệu Đông không thể chịu được bộ dạng 'chết trôi' của nó, đá nhẹ một cái, "Không được giả chết, linh hoạt cho ta, trông nhà cẩn thận."
Nó lập tức từ từ đứng lên.
Lúc này hắn mới khóa cửa lại.
"Mấy con chó này nuôi tốt thật, rất nghe lời, coi như không uổng phí công nuôi, còn trông nhà được."
"Đương nhiên là nuôi tốt, nhìn bộ lông nó óng mượt thế kia kìa, chắc chắn ăn nhiều đồ ngon hơn chó khác, ăn nhiều đương nhiên phải làm việc."
Diệp Diệu Đông nói xong lại tiếp tục vào sân, bắt thêm hai con nhốt vào nhà chính.
Tiện thể lấy cái rổ trên tường xuống, trong đó là tôm khô đã bóc vỏ vừa phơi năm trước, đầy một rổ.
Vốn là để nhà ăn, lúc này muốn lên huyện thăm hỏi cũng không thể tay không, vừa vặn xách một rổ tôm khô qua, nhìn cũng đẹp mặt một chút.
Chờ hắn khóa cửa nhà lại, hai con chó còn lại trong sân đã trốn hết vào chỗ khuất, có một con còn cố tình chui vào mấy cái thùng, túi nilon che đậy, cứ như vậy là tránh được, không để hắn phát hiện.
Còn hai con bị nhốt ở nhà chính thì đang ghé lên cửa sổ, đầu chó dán vào cửa kính nhìn ra ngoài, nhìn có chút tội nghiệp.
"Ngoan ngoan, các ngươi trông nhà, ta đi, người lạ cho đồ không được ăn nhé, trong sân nếu đột nhiên có thêm cái gì lạ thì cũng không được ăn nhé, biết không?"
"Gâu~"
Chỉ có một con trốn trong chỗ khuất đáp lại một tiếng, con chó đốm trốn trong túi nilon không lên tiếng.
Lúc hắn dắt xe máy, tiện chân đá một cái, con chó đó mới chịu dưới dâm uy của hắn, cũng 'gâu' một tiếng.
"Cha, cha ra mở cửa sân đi."
"Ừ."
Diệp Diệu Đông dắt xe máy đi khỏi, lại khóa cửa sân lại.
Ba Diệp đã hăm hở, nóng ruột loay hoay leo lên thùng xe chờ ở trong.
Ngoại trừ hồi xe máy vừa mua về, ông có sờ qua, leo lên đi hai vòng, chạy tới chạy lui hai chuyến thì không còn ngồi lên nữa, đã sớm quên mất cách lái, giờ ngồi vào lại cảm thấy rất mới mẻ.
Ông còn chưa từng ngồi trên thùng xe này, bên trong ông huých hai cái chân, sờ mó chỗ ngồi, nhìn trái xem phải mấy lần.
"Ngồi chắc vào, ta chạy nhé?"
Ông lập tức ngồi ngay ngắn, hai tay nắm chặt vào cái tay vịn xe, để khỏi bị xóc văng ra ngoài.
Diệp Diệu Đông thấy ba hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, mới chậm rãi khởi động, rồi từ từ chạy vào trong thôn.
Mấy ông già bà lão đang ngồi phơi nắng ở cửa, nghe tiếng xe máy liền đưa cổ nhìn quanh về hướng có tiếng, sau đó đứng dậy, đến khi xe máy đã đi khuất, họ mới thu lại ánh mắt dõi theo.
Sau lưng xì xào bàn tán Diệp Diệu Đông cũng chẳng nghe thấy, hắn chăm chú nhìn phía trước, đến khi lên đường lớn mới tăng tốc thêm một chút.
Từ lúc dậy đến giờ, cũng mất kha khá thời gian, lúc này đã hơn 9 giờ rồi.
Với tốc độ xe máy này, nhiều nhất đến 9 rưỡi có thể đến huyện, có điều huyện thị người qua lại khá nhiều, xe máy chắc chắn không thể chạy nhanh như trên đường lớn, chắc sẽ rùa bò thôi.
Cái xe máy này vẫn còn lạ lẫm lắm, cả huyện cũng chẳng có mấy chiếc, người có "hào quang sáng láng" mới đi xe đạp, bình thường đều xách giỏ, dựa vào đôi chân thôi.
Hắn cố tình chọn đường nhỏ đi, huyện thị lúc này phần lớn chỗ là ruộng, còn chưa bị thu hồi, nhìn khu trung tâm đặc biệt nhỏ, bé tí, đến trung tâm rồi, loáng một cái là hắn đã đến con ngõ gần nhà trưởng phòng Trần.
Có cho hắn mười cái gan, hắn cũng không dám chạy thẳng xe máy vào cửa cục Hàng hải, cũng không dám chạy đến dưới lầu khu nhà ở cán bộ, để khỏi gây thêm phiền phức cho người ta.
"Cha, cha ở đây trông xe, con qua đó, chỉ hai con ngõ thôi."
"Không cần ta đi cùng con sao?"
"Không cần, trông xe máy mới quan trọng, nhỡ bị trộm mất thì làm thế nào? Mình cũng không thể đem xe máy chạy vào nhà người ta, gây phiền phức cho lãnh đạo thì làm sao? Mình phải hiểu chuyện một chút."
"Ừ, ừ, được rồi, vậy ta ở đây đợi, con nhớ hỏi kỹ vào, hỏi cho rõ, đừng có chuốc họa vào thân. Mấy hàng đó mà có đang bị điều tra, mình cứ đưa hết đi thì hơn, tham làm gì, rước họa không tốt, đừng làm người ta khó xử."
"Con biết rồi, con có chừng mực, chứ có phải hạng người thấy tiền là sáng mắt đâu."
Diệp Diệu Đông nói xong liền đi lên phía trước, hắn tiện tay lấy đồng hồ trong túi ra nhìn một cái, bận bịu luống cuống nãy giờ, cũng mới 10 giờ, còn chưa tới giờ tan tầm.
Nghĩ đến việc đứng chờ lâu ở dưới lầu nhà cán bộ, mà cục Hàng hải cũng không xa, nên dứt khoát đến hẳn cửa cục Hàng hải ngồi luôn.
Chỉ có điều hắn thì thích ngồi xổm ở cửa, nhưng gác cổng lại chẳng ưa, còn ra đuổi hắn.
Hắn đành phải nói rõ ý định, người kia đánh giá hắn từ trên xuống dưới một hồi, thấy ăn mặc cũng "hào quang sáng láng", dáng vẻ cũng ra gì, lại được biếu hai điếu thuốc, nên vui vẻ vào thông báo.
Diệp Diệu Đông sáng nay đã cố ý chăm chút bản thân, mấy ngày không cạo râu cũng cạo sạch sẽ, còn chải tóc kiểu mái bằng đang thịnh hành thời bấy giờ, trông đặc biệt như dân thành đạt.
Người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân.
"Cái áo đẹp thì người sang", cũng có đạo lý của nó.
Trưởng phòng Trần nghe thấy có một cậu thanh niên trắng trẻo mà nhanh nhẹn đến tìm, cũng thầm nghĩ hẳn là Diệp Diệu Đông, liền vội vã đi ra.
"Anh Đông đến đây làm gì vậy? Vào trong văn phòng tôi ngồi một lát, uống chút trà."
"Dạ, cảm ơn anh, lại tới làm phiền anh rồi, anh có bận gì không? Nếu bận thì em cứ đợi ở đây, chờ anh tan làm, cũng không vội, không sao cả, công việc quan trọng."
"Không có gì đâu, toàn việc vặt cả, vào nhà ngồi chút đã, uống ngụm trà."
"Dạ được ạ, sao em thấy người ít đi nhiều vậy?" Diệp Diệu Đông vừa đi vào trong sân cũ nát, thấy trong đó dường như vắng người hẳn, có mấy cửa còn khóa.
"Bận làm việc cả đấy."
Hắn "à" một tiếng, rồi cũng không tiện hỏi nhiều, mãi đến khi vào đến văn phòng, mới đưa cái rổ tôm khô cho trưởng phòng Trần.
"Tôm vụ đầu sau Tết vừa phơi, hai hôm nay trời đẹp, em tranh thủ làm, cố ý mang một rổ qua cho anh nếm thử độ tươi, tôm khô bổ lắm, ăn lâu dài rất tốt."
"Cảm ơn anh, ngồi đi, ngồi đi."
Diệp Diệu Đông đi thẳng vào vấn đề hỏi thăm ông chuyện mấy ngày trước hắn đã nói.
"Chuyện cá hộp, có dùng được cho bên mình không? Đợt này bọn em đi biển, muốn liên lạc với đầu nậu thuyền quen, mà lại không được, mấy người hôm trước cũng không biết được thả ra chưa?"
Trưởng phòng Trần sắc mặt cực kỳ nghiêm trọng, "Chuyện này giờ là cơ mật rồi, trong đó liên quan lớn lắm, tôi không thể nói gì được, anh cũng đừng nên hỏi han gì, chuyện này phải mất mấy tháng mới xong xuôi được, cái đầu nậu kia cũng đừng liên lạc nữa, đầu nậu trước cũng đừng có hỏi."
Diệp Diệu Đông lập tức ngồi thẳng lên, hắn còn chưa thấy mặt trưởng phòng Trần nghiêm trọng như vậy bao giờ, tuy rằng đã nghĩ qua chuyện có thể liên quan đến trứng cá muối thì chắc chắn không nhỏ, nhưng không gian tưởng tượng của hắn có hạn, cũng chẳng nhận thức rõ ràng thế nào.
Thế này mới biết chắc là đã xảy ra chuyện lớn rồi.
Đừng nói trứng cá muối, chỉ riêng mấy thùng cá hộp đó đã có giá trị không nhỏ, tối thiểu cũng vài trăm ngàn rồi, không có cá lớn dính líu vào, hắn cũng không tin.
Cũng không biết có thể mang lại lợi ích gì cho trưởng phòng Trần không, nhưng nếu như người ta báo lên, thì kiểu gì cũng có chút ảnh hưởng, chút công lao chứ?
"Đã liên lụy tương đối nghiêm trọng, vậy bọn họ có phải hay không muốn đi vớt tàu đắm dưới đáy biển?"
"Vớt thế nào? Đều chìm xuống đáy biển rồi, dưới đáy ai biết có mấy trăm mét sâu? Chỗ đó có thể vớt được sao? Cũng không phải giống trước đây ở gần làng chài của các ngươi, chỗ đó cạn còn có thể xuống vớt."
Diệp Diệu Đông giả vờ gật gù, "Vậy cũng đúng, cái này chìm xuống khẳng định cũng chìm sâu tận đáy, hao tổn nhân lực vật lực chưa chắc đã vớt được, dù sao cũng đã có một thứ làm vật chứng rồi."
"Đúng, đã chuyển giao lên tỉnh, nên giải quyết thế nào không phải chuyện chúng ta có thể hỏi, ta cũng không rõ sẽ xử lý thế nào, cứ chờ thông báo là được."
"Lúc trước tàu cá bị chìm, trên boong tàu chất đống rất nhiều rương đều trôi nổi trên biển, ta không rõ tình hình, thấy có một cái bay đến trước mặt, hiếu kỳ vớt thử một cái lên. Mấy cái khác không vớt kịp đều bay đi, liệu có trôi dạt trên biển va vào thuyền cá khác, để người ta vớt lên không? Nếu những thứ này chẳng may bị thuyền cá khác vớt được, rồi chảy vào thị trường thì xử lý thế nào?"
"Không biết, nếu không báo cáo cho chỗ chúng ta, với cục công an nơi này, cục công an địa phương khác khẳng định cũng không biết gì cả, bây giờ đang điều tra bối cảnh nhà sản xuất... Giữ bí mật nha đồng chí Diệp Diệu Đông, hiện tại đang trong giai đoạn bảo mật, cái gì cũng đừng hỏi."
Diệp Diệu Đông lập tức hiểu rõ, hàng mà đã trôi ra thị trường bị mua đi thì người ta chỉ coi như mua hàng bình thường, ăn hết ngay, dân thường ai lại mang hộp cá đến cục công an?
Bình thường ngư dân thấy rương trôi trên biển, vớt được biết đồ có giá trị, bán kiếm tiền thì sẽ mang đi bán luôn, ai mà nghĩ đến hàng có vấn đề hay không?
Nếu thật sự có người vô tình mua phải trứng cá muối này, đoán chừng người dân cũng chỉ nghĩ là gian thương, bán đồ không đúng với hàng thật, chỉ đến đòi trả lại hàng, trừ người nước ngoài ăn trứng cá muối, người trong nước ai ăn thứ đó.
Giống như năm ngoái hắn từ tỉnh Chiết Giang về, ngoài ý muốn vớt được mấy túi hàng trên biển.
Vớt lên rồi, lẽ nào lại có người ngốc nghếch đem đến nộp cho cục công an?
Chắc chắn là tự mình lén lút xử lý đem bán lấy tiền.
Cho nên mấy rương hắn vớt được, cũng có thể tìm Lâm Tập Thượng tiêu thụ, trứng cá muối cứ để riêng một chút trước rồi tính sau, vài tháng nữa rồi mang đi bán, tránh bán hết một lượt lẫn lộn.
Lô hàng này nếu có vấn đề thì cũng chỉ là trứng cá muối thôi, cùng lắm thì hắn cứ giữ kín một chút, để lại dùng dần.
Còn về nhà sản xuất thì có gì mà phải lo, một nhà máy không thể chỉ làm một lô hàng, có thể là lô hàng trước đây sản xuất bán cho người khác.
Diệp Diệu Đông suy nghĩ rõ ràng mọi chuyện, trong lòng thoải mái hẳn, đại khái có thể lén lút bán.
"Rõ ràng, ta cái gì cũng không hỏi, cái gì cũng không biết, hôm nay ta chỉ đến đưa một rổ tôm đã bóc vỏ, vẫn còn tươi rói cho ngài."
"Ừm, ngươi có lòng, người làm nghề chài lưới nhỏ nhoi mà có chí tiến thủ như ngươi thì hiếm, mà ngươi còn trẻ như vậy, cứ yên ổn như thế, hơn hẳn đám trai trẻ bây giờ, suốt ngày chỉ biết la cà trong công viên, không ra gì cả."
"Có vẻ như ta không thấy con trai con gái của Trần cục trưởng thì phải?"
"Hai cô con gái đều nhập ngũ rồi, còn ba thằng con trai, một đứa cũng ở trong bộ đội, một đứa ở cục điện lực thành phố, còn một đứa đang học đại học, bình thường không ở nhà, sinh lắm con cũng vô ích, vẫn chỉ có hai lão già chúng ta ở nhà thôi."
Diệp Diệu Đông mặt đầy ngưỡng mộ, "Ngài đây đúng là đã đạt được đỉnh cao nhân sinh rồi, mới hơn bốn mươi tuổi, con trai con gái đều rất có tiền đồ, không còn gì phải lo."
"Người sống trăm tuổi, dài lo 99, còn nhiều việc phải lo lắm, già rồi chỉ mong con cái ở bên cạnh, từng đứa đều không ở nhà, sau này ta với lão bà của ta có chuyện gì thì khó mà gọi người đến giúp được, thôi được rồi, người trẻ vẫn nên lo làm việc đi."
"Chỉ cần tiền đồ là tốt, kiểu gì cũng sẽ về thăm nhà thôi, với lại hai bác còn chưa già, vẫn còn trẻ lắm, đang tuổi tráng niên, nếu không có vấn đề chính sách thì sinh thêm vài đứa nữa cũng không sao."
"Ha ha, nói bậy bạ, đều già cả rồi, con cái đều lớn thế này, sinh nữa thì bị người ta chê cười mất, với lại sức đâu mà nuôi con."
"Cái đó có gì mà buồn cười, chỉ là khen bác vẫn còn phong độ như xưa, là đàn ông đích thực, nhưng mà thôi, bây giờ chúng ta phải theo chính sách thôi, hưởng ứng lời kêu gọi của đất nước, sinh ít con mà nuôi tốt, hạnh phúc cả đời. Đến lúc nào về hưu lại kêu tụi nó mang con về, hai bác trông cháu giết thời gian, như thế cũng có người bầu bạn."
"Ha ha, cho nên, bây giờ chỉ mong qua vài năm nữa về hưu, chẳng còn mong gì khác."
"Đợi ngài về hưu còn lâu lắm, mấy năm này khẳng định sẽ còn thăng tiến nữa, lại còn có thể tiện thể giúp đỡ con cái một tay, làm hậu phương vững chắc nhất cho chúng. Người ta vẫn nói vai cha như núi, gánh cả hi vọng, còn vai cha ta thì gánh đòn gánh, gánh cả gia đình."
Trần cục trưởng cười vỗ vỗ vai hắn, mặt đầy trìu mến, "Vẫn là ngươi biết ăn nói, ba đứa con trai nhà ta, đứa nào cũng khô khan như nhau."
"Ha ha, hoàn cảnh sống mỗi người mỗi khác, tụi con ở nông thôn quen phóng khoáng rồi..."
Diệp Diệu Đông ngồi đó nói chuyện phiếm với người ta một lúc, an ủi tâm sự của lão già, làm người ta vui vẻ rồi cáo từ, lấy cớ không quấy rầy ông làm việc.
Trần cục trưởng cũng rất vui vẻ tiễn hắn ra.
Có lẽ con cái không ở bên cạnh nên hơi cô đơn, ông ta cũng hiểu chuyện, nên đối với hắn rất tốt.
"Ngươi không đi xe đạp tới à?"
"Có, ở chỗ ba ta, ông ấy đang đi một vòng trong huyện, ta xong việc sẽ đi tìm ông ấy."
"Được, vậy thì về sớm nhé, ta còn chưa tan làm, không mời ngươi vào nhà được."
"Không cần, không cần, bác cứ bận đi, con đi theo ba về."
"Ừm, đi cẩn thận." Trần cục cười giơ tay lên tạm biệt.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận