Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 1130: Kiểm tra

Chương 1130: Kiểm traChương 1130: Kiểm tra
Cán bộ thôn cũng đến rất nhanh, Diệp Thành Hà chạy đi gọi một tiếng, chẳng mấy chốc đã ùn ùn kéo đến rất đông, sau lưng còn kéo theo cả đám dân làng.
Vốn lúc xe máy vào làng, có người đang đan lưới Ở cửa cũng nhìn thấy, chỉ là không kịp phản ứng, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu.
Chỉ biết là đi về hướng bãi biển, người tích cực vội vàng bỏ việc trên tay, đi về hướng bãi biển, ai cũng biết có lãnh đạo cấp trên sắp đến xử lý con cá mập voi mắc cạn trên bãi biển. Tuy nhiên, họ không biết xe máy dừng trước cửa nhà Diệp Diệu Đông, chỉ có hàng xóm bên cạnh biết, rồi cũng chạy sang sân chờ xem náo nhiệt.
Phần lớn dân làng không nghe thấy tiếng xe máy, vừa khéo thấy đám cán bộ thôn đi rất đông, từng người vội vàng đi theo. Sáng đã nói chiều sẽ có người đến, dân làng ai cũng đoán lúc này chắc đã đến cả rồi. Trước cửa nhà Diệp Diệu Đông đã lâu lắm rồi không náo nhiệt thế này, dưới trời nắng to thế mà vẫn có người bu quanh ở đó, có thể thấy mọi người thực sự muốn xem náo nhiệt.
Cán bộ thôn vừa đến, họ tán gẫu một lúc, mọi người liền cùng nhau đi ra ngoài bến tàu, chỉ là vừa bước ra khỏi cổng, Diệp Diệu Đông đã gọi Cục trưởng Trân lại. "Để xe máy ở ngoài cổng hơi bất an, người qua kẻ lại, lỡ có kẻ liều mạng trộm mất cũng nên, hoặc là trẻ con trong làng tay chân bất cẩn, sở tới sở lui, không cần thận làm xe đổ, hỏng chỗ nào cũng không hay.
Cục trưởng Trần cũng thấy ngoài cổng đám trẻ con bu quanh xe máy: "Cũng đúng, vậy đưa vào sân nhà cậu để, trong nhà cậu có người đúng không?"
"Có ạ có ạ, tôi cũng định thế, đưa vào sân để an toàn hơn, tránh trường hợp đứa trẻ nào vô ý đụng đổ." "Được.'
Lũ trẻ vươn cổ nhìn, tiếc nuối, chỉ có mấy đứa nhà họ Diệp ngẩng đầu cao ngất, mặt đầy đắc ý, vẻ vinh dự lây.
Ö cửa, Diệp Diệu Đông thuận tay vả cho hai anh em Diệp Thành Hải và Diệp Thành Hà mỗi người một cái vào sau gáy, đồng thời ném cho họ một cái nhìn cảnh cáo.
"Hai đứa bây phải ngoan ngoãn một chút, đứa không ngoan ngoãn nhất, hay gây chuyện nhất chính là hai đứa bây. Nếu xe máy bị trầy xước chỗ nào, không chỉ chân mà tay tụi bây cũng phải gãy luôn đấy”
Hai người tức giận nhưng không dám nói gì, đồng thời xoa xoa sau gáy, yếu ớt đồng thanh: "Biết rồi ạ. "Hai đứa trông nhà cho tốt, người lớn không có ở nhà thì đừng để ai vào." "Dạ biết rồi”
Đợi hai chiếc xe ba bánh dừng xong, Cục trưởng Trần và ba người mới từ sân đi ra.
Ông cũng chỉ dẫn theo hai người đến xem trước, nếu thật sự muốn chuyển đi thì cũng phải liên hệ xe khác, nhiều người cũng chẳng øiúp ích øì, hơn nữa chuyển về cũng không phải cho họ, họ chỉ quản mấy việc này thôi.
Bà con làng xóm hãng hái cao độ, chỉ trong chốc lát họ đi dọc bờ biển đến bến tàu, đoàn người phía sau càng lúc càng đông, đều là những người rảnh rỗi già trẻ gái trai trong làng nghe tin kéo đến.
Ùn ùn một đám đông người, đến khi ra đến bãi đất trống bên ngoài bến tàu thì gân như chiếm hết cả khoảng không, may mà hôm nay trời đẹp, vào giờ này vẫn chưa có thuyền cá cập bến, tầm nhìn ven bở vẫn khá trống trải.
Cục trưởng Trần và những người khác cũng liếc mắt một cái đã thấy con cá mập voi mắc cạn trên bãi biển, phơi nắng cả ngày, điờỡ nó đã có vẻ thoi thóp, đừng nói đến đuôi cá, ngay cả vây cũng hiếm khi đập được một cái.
Từ thủy triều lên vào ban đêm đến thủy triều xuống vào sáng sớm, rồi lại thủy triều lên vào buổi sáng, thủy triều xuống vào buổi chiêu, cả ngày thủy triều lên xuống, lúc này nước triều vẫn chưa rút hết, vẫn đang rút.
Mặt trời trên bầu trời vẫn øay gắt, lúc này coi như thời điểm nóng nhất trong năm, đứng ở ngoài lâu một chút đều cảm thấy có thể bị say nắng, bong da, huống hồ là con cá mập voi bị mắc cạn phơi nắng cả ngày trên bãi biển. "Chết rồi à?"
"Hình như vẫn chưa, vừa nãy qua đây nó còn động đậy một cái."
"Chưa chết thì cũng sắp chết rồi nhỉ? Bên dưới chỉ có một lớp nước mỏng như vậy thì có tác dụng øì chứ?"
"Cục trưởng, cái hình thể này cũng đủ to... Lần trước có một con cá mập trắng dài 6m5, nặng hơn 5 tấn, con này trông còn to hơn, dài hơn nữa..." Cục trưởng Trần gật gật đầu, rồi lại quay đầu nói VỚi mỌi ngØưỡi: "Ai trong các anh gan dạ đi xuống xem thử, con cá này chết rồi hay còn sống, đúng lúc bây giờ nước triều đang rút cũng không sâu lắm” Lúc này cũng không ai dám lên tiếng, ai mà biết con cá này có còn sống không, liệu nó có cắn người không?
Diệp Diệu Đông thấy mọi người đều nhìn mình, bèn xoa mũi, cất tiếng nhận lời: "Vậy thôi được rồi, tôi đi thì tôi đi vậy."
"Haha, nghe nói sảng nay cậu xuống bắt mấy con lươn trên người con cá mập voi này, chắc là không sợ rồi nhỉ"
"Lươn nào cơ?" Cục trưởng Trần tò mò hỏi.
Những người khác vội vàng nịnh nọt giải thích cho ông, đồng thời kể lại chuyện sáng nay Diệp Diệu Đông mang về nhà, sau đó lại mang ra cho A Tài nuôi mấy con lươn biển, bảo A Tài lấy ra cho mọi người xem.
Diệp Diệu Đông cũng mặc kệ, dù sao đã có mọi ngØười giải thích cho lãnh đạo rồi, anh cũng đỡ phải kể đi kể lại, cha anh cũng ở đây, cha anh biết hết rồi.
Anh xắn ống quần xuống nước, trước tiên đi đến bên miệng con cá mập voi, nhìn đôi mắt nhỏ khép hờ của nó, không biết từ khi nào trong mắt nó cũng có chút ẩm ướt, trông nửa nhắm nửa mỡ.
Còn cái thân hình to lớn kia, da bên trên bị phơi nắng cả ngày, hơi khô cứng và ánh lên màu tím.
Mấy cái vây cá trên người, cùng với cái đuôi cá lớn, đều buông thõng ở đó bất động, trông quả thật đang thoi thóp, sự sống đang trôi đi, cảm giác sắp đi đến điểm cuối rồi.
Anh dùng sức võ võ lên lưng nó, nhưng không có phản ứng øì, định bụng dùng sức võ võ cái đuôi của nó, nhưng lại sợ bị quật bay.
Đúng lúc anh đang đi vòng quanh con cá mập voi này, anh lại phát hiện vây ngực của nó động đậy một cái, nøay sau đó từ dưới cái vây ngực rộng lớn của nó chui ra một con lươn tám mắt. "Đậu, còn nữa!"
Vẫn là chui vào từ dưới vây ngực gần bụng, khó trách nhìn con cá này có vẻ sắp chết, hóa ra vẫn không chống lại nổi mấy tên "ma cà rồng" này.
Vị trí này gần như đã ở dưới bụng rồi, bị bỏ sót cũng đành chịu thôi, ai mà biết dưới bụng còn có vết thương hay không, có bị khoan vào hay không chứ. Diệp Diệu Đông mắt nhanh tay lẹ bóp chặt lấy đầu con lươn tám mắt, khống chế nó, đồng thời kéo nó ra khỏi lỗ thịt, một lỗ tròn rộng 5 cm hiện ra trước mắt anh.
"Mẹ kiếp...
Anh liếc nhìn lỗ thịt, chửi một câu, chỉ có thể lôi ra được một con, không biết trong bụng còn bao nhiêu con nữa, khó trách phơi nắng cả ngày đã nửa sống nửa chết, hóa ra không chỉ là do nước cạn, trong bụng còn có đảm hút máu nữa. Đây chính là số mệnh, đã định sẵn phải chết rồi, người khác có cứu giúp thế nảo cũng vô ích.
Trong lòng đã hiểu rõ, anh liền cầm con lươn đi thắng lên bờ.
Mọi người trên bờ đều thấy trên tay anh cầm một con giống như lươn, vừa rồi cũng đã hiểu được tập tính của loài lươn biển tám mặt từ miệng những người khác.
"Bắt từ trên người con cá mập lớn này à, không phải các cậu nói sảng nay đã bắt sạch rồi sao?"
"Sáng nay cũng chỉ bắt những con nhìn thấy được trên người thôi, có mấy con chui sâu quá thì nhìn không thấy, lỗ thịt cũng chỉ khoảng 5 cm thôi." Anh vẫy vẫy con lươn trên tay: "Còn một con nữa, Ở dưới bụng, cũng không biết có vết thương hay không, mắc cạn ở đó, con to thế kia, ai cũng không dịch chuyển nổi."
"Con này chính là con sót lại, cũng không biết còn có hay không, tôi thấy chắc chắn còn, có một con thì nhất định còn con thứ hai con thứ ba."
"Vừa rồi xuống dưới, con cá này còn đập được vài cái, chắc là cũng sống không được bao lâu nữa, cục trưởng Trần nếu muốn mang về thì tốt nhất là hôm nay mang về luôn. "Bầy giờ nhiệt độ cao như vậy, chết lầu quá dễ bị thối, với lại cũng không biết các ông định kéo đi đâu, đá lạnh cũng không thể giữ lạnh được lâu, huống hồ khối lượng lớn thế này, cũng chẳng có cái øì đựng nổi."
Cục trưởng Trần nghe vậy øật gật đầu: “Sáng nay nhận được điện thoại xong, còn phải làm xong việc trên tay đã, đến chiều mới rảnh ra, tôi cũng phải tự mình kiểm tra qua rồi mới sắp xếp được. Lúc này xem ra phải đi gọi điện thoại ngay thôi.
Trưởng thôn vội tiếp lời: “Ủy ban thôn có điện thoại, cục trưởng muốn gọi lúc nào cũng được." "Vậy trước tiên vào trong đi, lúc này mặt trời to thế kia, mọi người đứng dưới nắng cũng không chịu nổi, cùng vào trong hết đi, tôi cũng đi gọi điện thoại sắp xếp một chút”
Từng người mới đi được một đoạn đường, đứng một lúc mà đã mồ hôi đầm đìa, khăn tay trong tay lau đi lau lại trên mặt, ai cũng không chịu nổi khi cứ phơi mình dưới nắng mãi.
"Đi thôi đi thôi, trước hết vào trong hết đi, đợi sắp xếp ổn thỏa rồi hãy ra, chắc tầm chiều tối cũng không nóng như vậy nữa." "Đến ủy ban thôn hay đến nhà A Đông..."
"Không phải muốn gọi điện thoại sao? Gọi điện thoại thì tất nhiên là đến ủy ban thôn rồi, muộn một chút nếu không kịp về, chúng ta lại đến nhà đồng chí Diệp Diệu Đông ăn cơm.” Cục trưởng Trần cũng không khách khí, cười nói.
Diệp Diệu Đông vui vẻ đông ý ngay: “Được, tôi bảo vợ tôi chuẩn bị sớm một chút, không thể làm chậm trễ việc lớn của các vị lãnh đạo."
Cha Diệp cũng mặt mày hớn hở: “Tốt tốt tốt, cứ đến nhà chúng tôi ăn cơm, đến lúc đó tôi bảo hai đứa con trai kia mang ít đồ tốt về."
"Không cần phiền phức quá đâu, cơm nhà bình thường là được rồi, mấy món khô cá mực và tôm khô các cậu gửi lần trước đều rất ngon, tôm cũng rất tốt, nấu canh đều rất ngọt.
"Haha, chúng tôi ở ven biển cũng chẳng có øì khác, cũng chỉ có mấy thứ này thôi...
Họ vừa đi vừa trò chuyện, ai cũng có thể cảm nhận được mối quan hệ thân thiết của họ.
Nếu quan hệ không thân thì cũng không đến nỗi trực tiếp mở miệng mời về nhà ăn cơm, đặc biệt là lãnh đạo càng chú ý đến hình tượng.
Các cán bộ xung quanh nghe thấy đêu ghen tị vô cùng. Ai cũng mong muốn mời lãnh đạo về nhà ăn cơm, để kéo quan hệ, nhưng lần nào lãnh đạo đến cũng đi an cơm nhà Diệp Diệu Đông, ngay cả trưởng thôn và bí thư thôn cũng không mời được người ta về. Không biết vận may quái quỷ øì, quen biết từ bao Øiờ vậy?
Diệp Diệu Đông cũng rất biết nói, thuận tiện mời luôn các cán bộ thôn đi cùng tối nay đều đến nhà anh ăn cơm. Dù sao cũng không phải lần đầu, quen rồi thì cũng quen luôn, mọi ngØười cũng cười đông ý cả.
Tuy nhiên, trong lòng lại nâng tầm quan trọng của Diệp Diệu Đông lên thêm một bậc nữa.
Ai cũng không phải kẻ ngốc, nhà anh phơi khô mực và tôm khô đâu có bao lâu, lần trước lãnh đạo đến thôn cũng đã mấy tháng trôi qua rồi, chứng tỏ thằng này âm thầm lén lút vẫn liên lạc với lãnh đạo, còn gửi khô mực và tôm khô cho người ta nữa! Thật là ranh mail
Trưởng thôn cũng càng coi trọng Diệp Diệu Đông hơn, vốn đĩ mấy hôm trước bí thư thôn nói Diệp Diệu Đông muốn mấy khẩu 56 bán tự động trong kho, ông ta còn hơi do dự, chưa øật đầu, xem ra bây giờ phải nhường cho anh hai khẩu rồi.
Thực ra Diệp Diệu Đông căn bản không biết trong thôn có 56 bán tự động, đã bao nhiêu năm rồi, anh sớm không còn ấn tượng, chỉ nhớ có súng kíp thôi. Mãi đến mấy hôm trước đi tìm bí thư Trần đề cập một tiếng, vẫn luôn muốn hỏi mua của thôn hai khẩu súng kíp, bí thư Trần tìm hiểu anh muốn chuẩn bị sớm để đi tỉnh Chiết Giang đánh bắt sứa biển, mới tiết lộ cho anh biết, thôn có mấy khẩu 56 bán tự động. Có lựa chọn thì anh tất nhiên chọn 56 bán tự động rôi!
Vì vậy trực tiếp nhờ bí thư Trần giúp anh đi xoay xỡ lấy hai khẩu, xem bao nhiêu tiền có thể mua được.
Tuy nhiên, trưởng thôn hơi tiếc, tổng cộng cũng chỉ có năm sáu khẩu ở đó, hơn nữa lúc mua về giá cả cũng không rẻ, nên vẫn do dự chưa đồng ý.
Thế mà bây giờ lại chịu nhường ra.
Mấy lão già trong lòng trăm mối tơ vò, ai cũng không phải kẻ ngốc.
Diệp Diệu Đông cũng không ngờ sẽ có niềm vui bất ngờ, anh vốn cũng không gấp, nên cũng không vội đi hỏi kết quả, định vài hôm nữa xem sao. Tuy nhiên, đó cũng lả chuyện sau này.
Cả đám người ra ngoài rồi lại vào trong, chẳng thấy kết quả gì, còn phơi nắng một lúc lâu, toát cả mồ hôi, mấy người đi phía trước không nghe thấy øì, còn mấy người phía sau thì cứ lâm bầm phàn nàn bị hành hạ giữa trời nóng. Diệp Diệu Đông về nhà dặn Lâm Tú Thanh nấu nhiều cơm tối một chút, rồi lại chạy đến ủy ban thôn, sau đó cứ bám sát ở đó.
Cũng không biết Cục trưởng Trần gọi bao nhiêu cuộc điện thoại, dù sao từ lúc vào ủy ban thôn, mọi người đều không thấy người, chỉ biết là cứ gọi điện thoại liền tục.
Mãi đến nửa tiếng sau người mới xuất hiện, rồi cùng nhau trò chuyện tán øẫu, tất cả cán bộ thôn cơ bản đêu đứng hoặc ngồi bên cạnh tiếp đãi, nhưng điện thoại trong ủy ban thôn cũng liên tục reo. Diệp Diệu Đông cứ nhìn đồng hồ, đến 5 giờ ủy ban thôn vẫn chưa tan làm, anh bắt đầu mời mọi người về nhà trước.
Ai mà biết tí nữa sẽ phải bận đến bao giờ? Ăn cơm sớm một chút, tiếp đãi mọi người cho tốt, dù sao ở đây ngồi không cũng là ngồi không, chi bằng về nhà anh vừa ăn vừa trò chuyện, nhà anh cũng mát mẻ hơn một chút.
Mọi người cũng không ý kiến gì, dù sao ủy ban thôn vốn cũng chẳng có việc øì, rất nhàn rỗi.
Ùn ùn cả đám người lại chuyển địa bàn, lại kéo đến nhà Diệp Diệu Đông.
Lúc này nhà Diệp Diệu Đông cũng vô cùng náo nhiệt, cửa đầy trẻ con, con nhà họ Diệp bất kể trai gái, từng đứa đều cầm gậy đứng ở cửa giả vờ oai phong làm Môn Thần.
Có đứa còn cầm gậy múa lung tung ở cửa, cười đùa hô hố, mọi người ai cũng phải bó tay cười trừ. "Mấy đứa đang làm gì đấy?"
"Chú Ba, bọn cháu đang bảo vệ nhà chú, tránh bị kẻ thù xâm lược."
"Đúng, ai cũng không được vào."
"Ai mà muốn vào, bọn cháu đánh chết”
"Đi đi, tất cả tránh ra chỗ khác chơi cho chú, đừng đứng đây vướng víu."
Mọi người đều cười haha đi vào trong. Lát nữa còn phải làm việc chính sự, không ai dâm ép rượu, chỉ rót cạn cho mỗi người một bát.
Đợi ăn cơm gần xong, tiếng ồn ào của bọn trẻ bên ngoài cũng thu hút sự chú ý của họ, hơn nữa họ còn nghe thấy như có tiếng ầm âm của xe lớn đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận