Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1212: Kết quả (length: 26626)

Diệp Huệ Mỹ cảm thấy, đây đều là A Quang dạy dỗ đến.
Cha ruột tay nắm tay dạy, không phải đứa nhỏ này sao có thể như thế dũng? Ở trên không tốt, ở dưới sẽ loạn, thật tốt dạy một cái nữ hài tử bắt rắn, giống kiểu gì? Khiến cho dọa người như vậy.
Chờ qua hai ngày trở về đến mắng một chút.
"Ngươi bố chồng đâu? Rõ ràng cả một nhà người, thế nào thấy cũng chỉ có một mình ngươi mang ba đứa bé?"
"Hắn xuống ruộng rồi, gần đây thời tiết trở nên ấm áp, đều phải xới đất, tranh thủ lúc mùa xuân gần đây mưa nhiều, để kịp thời gieo hạt, hắn cũng vội cực kỳ, trời vừa sáng đã đi bận rộn ngoài ruộng, đến giờ cơm mới về."
"À, cái kia đúng rồi, ruộng nhà ta hai ngày này cũng phải nhanh chóng xới đất."
"Mã thẩm mang theo con trai con gái nhỏ đều đi học, lớn hơn chút nữa thì đi theo A Quang ra biển, Đông Thanh không phải hiện tại đều đang chỗ ngươi đi làm sao? Tính ra, mỗi người đều có việc làm, không chỉ có mình ta ở nhà mang ba đứa bé nấu cơm sao?"
"Ừ."
Thì trách không được hai đứa cháu trai đớp phân.
"Ngươi về được bao lâu rồi?"
"Hôm qua, mua một ít đồ chơi nhỏ, hôm nay liền mang đến cho ba đứa nhỏ chơi."
"Trong nhà đồ chơi cũng nhiều rồi, lần sau không cần mua, lãng phí tiền, có số tiền này mua cái gì đồ không dễ hơn sao? Mấy thứ vô dụng này."
Cái này sao gọi là vô dụng? Tuổi thơ làm gì có thể thiếu đồ chơi? Không có chút đồ chơi này, con trai ngươi mỗi ngày chơi phân tè. Diệp Huệ Mỹ đang định phản bác, thì nghe hắn lại nói: "Dù sao cũng không tốn tiền của ngươi."
"Cũng đúng."
"Mã thẩm khi nào sinh?"
"Vẫn còn khoảng ba tháng nữa thì phải, tháng sáu âm lịch."
"Vậy Đông Thanh đợi nàng sinh xong rồi mới đi xem người ta?"
"Cũng không khác nhau bao nhiêu đâu, sinh xong mới tốt, tiện cho người ta đến cửa, mới có thể thu xếp được, gặp nhau vài tháng, nói chuyện được thì cuối năm nay kết hôn cũng vừa." Ngươi hỏi cái này làm gì? Lẽ nào cũng định đến làm mối à?"
Diệp Diệu Đông bất đắc dĩ nói: "Đúng vậy, có người nhờ ta đến hỏi hai câu, ta cảm thấy hỏi cũng không sao, liền đến."
"Mấy tháng nay đến cửa nhiều người quá, từ ăn tết bắt đầu, từng nhóm từng nhóm người đều muốn đến cửa để nói chuyện hôn sự cho Đông Thanh. Nàng hiện tại đúng là bánh trái thơm ngon, có người giới thiệu làm công nhân chính thức ở xưởng sản xuất băng trên trấn, có cả người đưa thư trên trấn, còn có công nhân lò mổ, chút nữa thì hoa cả mắt."
Diệp Diệu Đông tặc lưỡi, cảm thấy càng không thể mở miệng, Trần Thạch thật sự không xứng chút nào.
Còn may Bùi thúc không ở đây, nếu không chưa chắc không bị A Quang đánh, hắn cũng sẽ bị Bùi thúc đuổi ra.
Diệp Huệ Mỹ thấy hắn đột nhiên im tiếng, hỏi: "Ngươi muốn cho nàng làm mai cho ai vậy? Bạn bè của ngươi hình như đều kết hôn cả rồi chứ? Đừng có mai mối lung tung."
Hắn ngượng ngùng cười, càng không có ý tứ, chẳng phải là mai mối lung tung sao?
Bất quá, dù sao cũng là em gái ruột của mình, thuận miệng hỏi một chút cũng không có gì.
Dù sao không phải ý của hắn, chỉ là giúp hỏi cho đầy miệng.
"Là có người nắm ta lại hỏi cho có, chứ không phải ý của ta đâu, đừng mắng ta."
"Ai thế?"
Hắn nhìn xung quanh một vòng, rồi nhìn ra phía cửa một chút, không thấy ai mới nói: "Trần Thạch?"
Ai?
"Khục, cái người hơi lắp bắp trên thuyền của ta ấy."
Diệp Huệ Mỹ nghe xong hết cả nói, "Ngươi cũng gan thật đó dám nói, may mà nói cho ta nghe, chứ để cha và A Quang nghe thấy thì sau này cũng đừng hòng bước chân vào nhà."
"Ha ha, người lắp bắp thì cũng có quyền theo đuổi hạnh phúc chứ, chẳng phải nói Đông Thanh vạn người mê hay sao? Ai cũng muốn theo đuổi cưới."
Diệp Huệ Mỹ thu dọn một đứa bé xong liền nhét vào ngực hắn, bảo hắn giúp ôm, tức giận nói: "Ai mà không biết đa phần đều nhắm đến của hồi môn, còn nhà chúng ta vốn liếng nhiều chứ sao? Thêm nữa em gái tính tình tốt, lại kiếm tiền giỏi, thắp đèn lồng đi tìm cũng không thấy được người tốt như vậy, chẳng phải khối người muốn cưới về sao."
"Thì đấy, ai thích nàng cũng là chuyện bình thường."
"Thế mà hắn cũng cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, không nhìn lại bản thân, người bình thường biết mình thế nào thì ai dám nhờ ngươi đến hỏi làm gì?"
"Không phải, hay là ngươi lén hỏi Đông Thanh xem sao? Có thể người ta có ấn tượng tốt với Trần Thạch, cảm thấy thật thà đáng tin cậy thì sao? Dù gì đám trai tân trong xưởng ấy, ai nấy cũng toàn kẻ mồm mép tép nhảy, cô gái nào mà thích mấy kẻ mồm mép?" Trần Thạch cũng có ưu điểm mà."
"Thôi đi, mấy cái ưu điểm đấy ai cũng có."
"Thế thì hắn dáng vóc cao to, cao hơn đám người kia nhiều, người cũng đàng hoàng nữa."
"Cái đấy cũng không thể phủ nhận hắn bị lắp bắp được."
"Đã tốt hơn nhiều rồi, không lắp bắp như trước kia nữa, chịu khó luyện tập, không chừng vài năm nữa sẽ khỏi, bây giờ hắn vẫn không ngừng nói chuyện, đang luyện tập mà."
"Đợi đến khi nào luyện tốt thì tính sau, ta cứ hỏi, nhiều người tốt như vậy không đi hỏi mà đi hỏi cái thằng lắp bắp, ngươi làm cái trò gì vậy? Người không biết lại còn tưởng ta đây làm chị dâu không biết nhìn người giỏi."
Diệp Diệu Đông cũng chẳng nói được gì, đúng là không hay lắm.
Có lẽ Trần Thạch cũng ý thức được nhiều người cầu thân quá, mà không thử một lần thì sẽ không còn cơ hội.
"Vậy hay là đợi Bùi thúc về đây, tự hỏi thử xem sao, đều đã nhận lời thì cũng không tiện không hỏi một tiếng. Tiện thể cũng hỏi xem Bùi thúc muốn tìm con rể thế nào."
"Tùy ngươi, ngươi thấy được là được, dù sao đừng có bắt ta hỏi."
"Haizz, sao hồi đó ta lại hồ đồ đồng ý thế nhỉ? Lòng mềm yếu quá, trực tiếp bảo hắn đi tìm người khác đến cửa hỏi chẳng phải hơn sao?"
"Vậy không phải hắn làm cho ngươi sao? Cầu tới cửa nhờ ngươi giúp cũng là chuyện bình thường. Mà, Bùi thúc ở đâu vậy? Để ta ra chỗ ngoài đồng tìm thôi."
"Ngay sau núi đó, ngươi tự đi đi." Diệp Diệu Đông lại đành phải đi ra phía sau núi.
Bùi phụ đang cầm cuốc xới đất, tiện thể ném cỏ dại sang một bên để chất thành đống, phơi vài ngày, muộn chút nữa đốt đi sẽ có thêm phân bón.
Thấy Diệp Diệu Đông đến, ông buông cuốc xuống, lau mồ hôi rồi cười hỏi: "Sao lại đến ruộng thế? Ta cũng đâu có dám để ngươi làm việc giúp."
"Ha ha, làm chút việc thì có gì, chỉ cần bác cần, nhiều trai tráng muốn lên nhà bác làm việc cho mà xem."
"Nói gì lạ vậy?"
"Chẳng phải sao? Nghe nói sau khi Chiếu Thu đi lấy chồng, mấy tháng nay bao nhiêu người đến cửa hỏi cưới, Đông Thanh bây giờ là cô nương được giá nhất trong mười dặm tám thôn rồi, chẳng phải là có cả đống trai lớn trai bé đều muốn đến nhà làm cho bác sao? Chỉ cần bác lên tiếng, không cần nửa ngày, bọn này lo hết cho bác."
Bùi phụ ha hả cười to, "Thế thì ra, ngươi cũng là đến làm mai cho ai đó hả?"
"Chuyện gì cũng không qua mắt được bác nhỉ, ta còn chưa nói gì, bác đã đoán được rồi, thông minh quá, nếu cha ta mà thông minh như bác thì ba anh em ta cũng không phải vất vả như này."
"Chuyện này, ba anh em các ngươi bây giờ cũng thuộc hàng có số có má trong thôn, cả làng ai chẳng biết các ngươi có tài có đức, cha ngươi có phước như nào."
"Ta cũng chỉ là nhận ủy thác, bác không ưng ý thì coi như ta chưa nói gì."
"Dạo này đến cửa làm mai nhiều kiểu người lắm, có công nhân làm việc ổn định, cũng có ông chết vợ, lại có kẻ lông bông lêu lổng, dù sao ta thấy nhiều rồi, ngươi cứ kể thử ta nghe xem? Có hợp hay không thì nghe sau."
"Khục, cái cậu Trần Thạch làm trên thuyền của ta đó, bác thấy sao?"
Bùi phụ lập tức nhíu mày, "Cái thằng nói lắp hả?"
"Ha ha..." Diệp Diệu Đông cười gượng gật đầu.
"Người thì rất cần cù chịu khó, lại biết chịu khổ, phẩm hạnh cũng có vẻ tốt, mỗi tội cha mẹ không mấy ưa, tuy giờ kiếm được tiền, tốt hơn nhiều rồi, nhưng mà nó vẫn bị lắp, điểm này thì không ổn, còn không bằng cái thằng Trần Kỳ Thủy trên thuyền của ta."
Trần Kỳ Thủy ông biết, cũng cùng đám Trần Thạch Vương Quang Lượng, hình như ông cố ý sắp xếp cho làm việc ở thuyền Bội Thu.
Nghĩ như vậy, đúng là so với Trần Thạch hợp hơn, dù sao cũng là trước mắt Bùi phụ, người thế nào, rõ ràng hơn chút.
Với cả nếu mà thành con rể, thì càng là người một nhà, giúp việc cho nhà mình đương nhiên là tốt hơn, hơn cái đám người ngoài mồm miệng nói một con rể nửa cái con trai nhiều, cái này coi như là người nhà thực sự.
Thôi được không thì thôi vậy, ta tiện miệng hỏi vậy thôi, bác coi như ta chưa nói. "Mà bác xem Trần Kỳ Thủy thế nào?"
"Ờ, có ý nghĩ đó cũng tốt, dù sao cũng là ở dưới mắt trông chừng một hai năm rồi, so với người ngoài đáng tin cậy hơn, hiểu rõ cũng nhiều hơn.
"Ta nghe Huệ Mỹ nói, đến cửa làm mai còn có công nhân trên trấn, nghe nói làm việc ai nấy đều rất thể diện."
Bùi phụ xua tay, ghét bỏ nói: "Mấy người đấy không đáng tin, chỉ có cái mác làm công nhân để gặp người thôi. Ta nghe ngóng rồi, một người làm mà nuôi cả nhà mười mấy miệng ăn, đều phải thắt lưng buộc bụng mà sống. Lại không biết nghe tin ở đâu ra nói của hồi môn con gái nhà mình nhiều, để còn đòi tiền hồi môn."
"Nếu mà ngon lành đến vậy, thì có cần tìm đến mấy người nhà nông mình làm gì? Đều làm công ăn lương thì phải tìm một người công nhân như mình mới thể diện chứ, hoặc là không thì tìm cô nào ở trên trấn cũng dễ thôi, hơi đâu tìm về nông thôn này."
"Chắc chắn là có vấn đề gì rồi, mới phải đi xuống dưới mà tìm. Mấy cái người công nhân ấy, con mắt toàn dài trên đỉnh đầu, hơi đâu để mắt tới dân nhà quê."
Diệp Diệu Đông cảm thấy Bùi phụ nói đúng phải, mọi chuyện không thể nhìn bề ngoài được, đám người kia phần lớn chỉ được cái mác làm công ăn lương mà thôi.
Bùi phụ vừa tiếp tục nói: "Hoặc là dáng dấp vớ va vớ vẩn, ta vốn không chọn người dựa vào dung mạo, mong muốn tìm dáng dấp giống như ngươi vậy khó. Nhưng ít nhất cũng phải đoan chính một chút, có chàng trai nhỏ đầu còn không cao bằng Đông Thanh."
"Còn nữa, hoặc là gia cảnh không đáng tin, không bớt lo, hoặc là là người không vợ, hoặc là ly hôn."
"Cái người đưa thư kia là ly hôn, còn mang theo con gái. Làm việc thì tốt, nhưng ta có thể gả con gái cho người ly hôn sao? Có cần thiết không? Cả vùng mười dặm tám thôn quê đông người như vậy, một người hậu sinh tốt, ta còn khó tìm sao? Chẳng lẽ muốn con gái làm mẹ kế?"
"Tên nào cũng không đáng tin cậy, ta đều nghe ngóng hết rồi, không tức chết mới lạ, cái dạng gì cũng dám đến cửa." Bùi phụ không ngừng cằn nhằn.
Diệp Diệu Đông sờ mũi, cảm giác lời này hình như có ý nói đến hắn.
Lão hồ ly này, tinh ranh quá, giỏi coi bói, lại còn giỏi ăn nói nữa.
"Thúc nói phải, cân nhắc cũng đúng, chuyện gả con gái chọn con rể không phải như mua thịt lợn, mà mua thịt lợn cũng còn phải chọn nạc mỡ. Ta trước kia cũng là công tử bột, không ai để ý, huống hồ mặt mũi cũng vậy, nhà ai gả con gái mà không nghe ngóng? Gả cho ai, thì ăn mặc no ấm."
"Mấy chuyện nghe ngóng xung quanh này thì đơn giản thôi, những người kia thuần túy là tìm vận may."
"Cần cù chịu khó, tính tình tốt mới là yếu tố hàng đầu, nhưng cũng không thể xấu xí quá, dù sao em gái ta cũng đâu có tệ."
Bùi phụ gật đầu đồng ý.
"Vậy là đã nhắm Trần Kỳ Thủy rồi sao?"
Hai tay ông chống vào cán cuốc, mở đầu câu chuyện với Diệp Diệu Đông.
"Thành thật nói với ngươi, vẫn đang quan sát, thằng nhóc này nhìn không thật thà như vậy, cũng có chút láu cá, vẫn phải xem lại nhân phẩm. Nhưng cũng không nóng vội, còn phải xem ý của Đông Thanh."
"Ta tìm con rể cũng không mong người ta tài giỏi bao nhiêu, gia cảnh tốt cỡ nào. Chỉ cần người trong nhà bổn phận, chàng trai nhỏ siêng năng chịu khó, phẩm hạnh không vấn đề, có thể sống qua ngày tốt là được."
Diệp Diệu Đông gật đầu, "Đúng vậy, chúng ta chỉ cần sống được, cần cù chịu khó, người nhà thành thật là được. Nói cho cùng, kết thân cũng là chuyện hai gia đình, không phải của riêng hai người, cũng phải xem nhân phẩm của người nhà."
"Phải đó, cha ngươi cần cù thành thật, mẹ ngươi lại là người khéo léo giỏi giang có tiếng trong thôn, anh chị em dâu trong nhà không ai không ra gì, lại tài giỏi.
"Kết thân với nhà các ngươi đúng là có đèn lồng cũng không tìm được mối tốt như vậy, thằng ngốc A Quang kia nhặt được món hời lớn, trước đây ta còn không dám nghĩ tới."
"Trong nhà có ba đứa nhỏ khổ quá, từ nhỏ đã không có mẹ, ta một mình làm cha nhiều việc cũng bất tiện, bây giờ cuộc sống đã tốt hơn, chỉ hy vọng chúng nó nửa đời sau cũng được sống tốt. Giờ thì phải cẩn thận lựa chọn một chút, mong chọn được người tốt."
Diệp Diệu Đông phụ họa, nghe hồi lâu mới kết thúc chủ đề. "Ta thật là, nói với ngươi nhiều như vậy, kéo ngươi ở đây lâu quá, giữa trưa ở lại ăn cơm không?"
"Không được, trong nhà chắc chắn nấu cơm rồi, ta về giúp Huệ Mỹ trông em bé một lát, vừa nãy không để ý, hai đứa suýt chút nữa đớp phải phân."
Bùi phụ cười ha ha rồi hỏi thêm vài câu, Diệp Diệu Đông trả lời xong mới về nhà.
Diệp Huệ Mỹ thấy hắn đang giũ bùn dưới chân ở thềm cửa đá, hỏi: "Cha ta nói thế nào?"
"Trong lòng ông ấy đã có người, đang khảo sát đấy, không cần ta nhiều chuyện."
"Hả? Sao ta không biết?"
"Tự ngươi đi hỏi ông ấy, chuyện bát tự chưa ngã ngũ thì ta cũng không nên nói, nhỡ lan ra không hay."
"À, ta còn tưởng bọn họ không có ý gì, định chờ em bé ra đời mới tính."
Diệp Diệu Đông nhìn hai cô bé sinh đôi đang nghịch đồ chơi trong chuồng, đi đến hỏi Diệp Tiểu Khê: "Muốn về nhà không?"
"Không muốn."
"Vậy dẫn em gái về nhà nhé?"
"Ừ, em trai cũng mang đi."
"Em trai sắp đớp phân, ngươi còn muốn dẫn đi sao?"
Diệp Tiểu Khê lưỡng lự, lắc đầu, "Thôi, không cần em trai."
Diệp Huệ Mỹ tức giận, "Nói bậy, tam ca ngươi cứ dạy hư bọn trẻ, chúng nó còn bé, chưa biết gì thôi chứ đã ăn đâu."
"Đó là ta nhanh tay, không thì đã vào miệng rồi."
Hắn một tay dắt một đứa, định đưa hai cô bé về, cũng giúp Diệp Huệ Mỹ bớt vất vả, khỏi trông chừng nhiều.
Hai đứa bé đứng trong chuồng nhỏ không chạy loạn được, Bùi Ngọc và Diệp Tiểu Khê về cũng có bạn.
"Tam ca, tiện thể mang con rắn kia về, A Quang không ở nhà, anh mang về ăn đi."
"Ta có dám mó vào đâu, cũng chẳng biết làm, ta chỉ biết há mồm thôi, hay là em giữ đi."
"Ta thấy nếu trong đám bạn anh mà không có A Quang, chắc các người cãi nhau cho xem."
"Không thể, hắn có quan trọng gì đâu, không có mập mới cãi."
Nói cũng có lý, nàng càng không có cách nào phản bác.
"Đi thôi."
Diệp Diệu Đông mỗi tay một đứa, dắt hai cô bé về nhà.
Hai cô bé đi trên đường líu lo, thấy hoa dại bên đường cũng muốn dừng lại ngửi một cái, hái một bông, rồi cài lên đầu nhau.
Thấy bươm bướm, chuồn chuồn cũng đòi đuổi theo.
Đến khi về tới nhà, hai đứa đã hái được một bó hoa lớn, cực kỳ vui vẻ.
Diệp Diệu Đông cũng luôn tươi cười nhìn hai đứa nhỏ, ai nói con gái không ra gì? Như thế này chẳng phải đáng yêu hơn bọn con trai sao?
Hai thằng nhóc kia hở ra là đánh nhau, còn hai cô bé này cứ ở chung là bắt bướm, bắt chuồn chuồn, hái hoa dại, trên đường cứ cười khanh khách không ngớt, nhìn đáng yêu biết bao.
Hai đứa còn biết lấy lòng người, hái được hoa dại liền đưa cho Lâm Tú Thanh.
Lâm Tú Thanh cũng tươi cười, "Hái được nhiều hoa dại thế à, để ta kết vòng hoa cho các con nhé?"
Hai đứa cực kỳ hào hứng, "Dạ có ạ!"
"Kết vòng hoa, vòng hoa kết bằng hoa đào."
Lâm Tú Thanh đưa giỏ trong lòng cho bà, bà đang nhặt rau, định làm cơm trưa.
"A Đông, con đi hái ít cành liễu về đi, để hoa vào trong đó thì không dễ héo."
"Dạ."
Đến khi hai cô bé đã đội vòng hoa lên đầu, hai đứa đều vui mừng khôn xiết, chạy đi khoe với bạn nhỏ khác.
Lâm Tú Thanh lúc kết vòng hoa cũng hỏi dò kết quả.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, đã lọt vào mắt người ta.
Chỉ là bọn họ lại lọt vào mắt Bùi phụ, điều đó khiến nàng bất ngờ.
"Thực ra nếu là Vương Quang Lượng tìm con làm mai, ta còn không ngạc nhiên, dù sao thằng nhóc đó hoạt bát hơn, đầu óc nhanh nhạy, trước đó ta thấy nó hay quanh quẩn trước mặt Đông Thanh."
"Nó không được, nó quá láu cá, mà còn hơi lẻo mép, không thật thà."
"Chẳng phải con cũng thế sao?"
"Cô nói thế là không đúng rồi, ai mà trung thành như con được? Thằng đó nhìn không phải là đứa an phận, nghe nói ở thành phố thì... Nhìn đã thấy không đáng tin."
Lâm Tú Thanh nghi hoặc nhìn hắn, "Ở thành phố thì sao?"
"Không có gì, ở bên ngoài thì bản chất càng bộc lộ rõ hơn, phần lớn đều là lũ đàn ông mà, ai mà không biết ai? Nó cũng biết thân biết phận."
Lâm Tú Thanh biết hắn không nói thật, nhưng cũng không truy hỏi.
Nghĩ cũng biết, chắc là khuyết điểm gì đó không hay, để lát hỏi sau.
"Đông Thanh đối với nó cũng không mấy mặn mà, nó cũng thông minh, lẽ ra phải sớm có người đến cửa hỏi cưới mới đúng, dù sao Đông Thanh có điều kiện tốt như vậy, những kẻ kia cứ như sói đói lao vào."
"Nói cũng thông minh đấy chứ."
Mông sạch hay không thì ai cũng biết.
Đến chạng vạng, Trần Thạch đến hỏi thăm, Diệp Diệu Đông cũng thật lòng nói cho anh ta biết Bùi phụ đã có đối tượng rồi, để anh ta tìm mối khác.
"Thiên hạ thiếu gì cỏ thơm, việc gì phải đơn phương thích một cành hoa, chắc cũng có người giới thiệu cho anh rồi, kiếm cô nào tử tế là được."
Trần Thạch cũng không thất vọng nhiều, chỉ cười khổ, "Ta.. biết, có điều muốn thử.. thử xem thôi.. Thử rồi thì.. thì thôi, ta cứ... tích cóp tiền đã."
"Ừ, phải tiết kiệm tiền vào, mới 20 tuổi không cần vội kết hôn, tích lũy nhiều chút, hai năm nữa cưới vợ về, cuộc sống cũng tốt hơn."
"Ừ."
"Nàng. là một.. cô gái tốt, mong.. nàng hạnh phúc."
"Ừ."
Sau khi Trần Thạch đi rồi cũng không về nhà mà lại đến xưởng làm việc tiếp, là người biết điều.
Diệp Diệu Đông cũng đi một vòng quanh xưởng, không ngờ lại gặp thư ký Trần đến tìm.
Hóa ra là báo tin thứ hai 8 giờ sáng hắn phải lên trường đảng ở trấn tham gia học tập chính trị.
Dạo này hắn bận quá nên quên mất chuyện trước đây mình đã nộp đơn xin vào đảng.
"Vừa hay cậu ở nhà, tôi còn lo cậu đi vắng, lỡ mất học chính trị thì không xin nghỉ tùy tiện được."
"À, lâu quá không có tin tức, tôi quên mất."
"Việc này không nhanh được, từ lúc nộp đơn đến khi được nhận rồi duyệt đều phải có quá trình cả, sao mà nhanh được, của cậu chưa đến một tháng đã được phê rồi còn báo học nữa, coi như nhanh rồi."
"À, hôm nay thứ năm, vậy tôi nhớ, qua hai hôm đi."
"Nhớ đó, không được tự tiện bỏ học."
"Biết rồi, cũng vừa mới về hôm qua, mấy ngày này trong nhà cũng muốn đảo lộn một chút, nhân tiện không đi biển."
"Thứ sáu tuần sau là thanh minh, mọi người chắc cũng về nhà tảo mộ nhỉ."
"Ừ, đúng, hạ lễ cúng bái xong là có thể biết ngay, rong biển chắc chắn mọc không sai chứ? Dạo này ta bận rộn cũng không ở nhà, nên cũng không hỏi han gì, đến hôm qua về nhà, đi ngang qua căn cứ trên biển bên kia, liếc mắt một cái, thấy đen kịt cả một vùng."
Nói đến thanh minh, hắn liền nghĩ đến rong biển cũng sắp đến mùa thu hoạch.
Hôm qua trước khi về nhà, lúc đi ngang qua căn cứ trên biển, hắn liếc mắt nhìn, vốn định hôm nay sẽ sắp xếp thời gian đến ủy ban thôn hỏi thăm một chút, ai ngờ lại bị chuyện của Trần Thạch làm lỡ.
Thư ký Trần đến tìm coi như đúng lúc, hắn cũng khỏi mất công đi một chuyến.
Nói đến chuyện rong biển, thư ký Trần liền tươi cười, "Đúng vậy, hai công nhân nói trước ngày Quốc tế Lao động là có thể thu hoạch, cụ thể thì còn phải xem tình hình phát triển gần đây và tình hình thời tiết, họ cũng nói khu vực biển của mình dòng nước cũng thích hợp trồng trọt."
"Ngày mai ta rảnh rỗi, sẽ tranh thủ chút thời gian ra ngoài xem sao, xem lá dài được bao lớn rồi."
"Được thôi, dù sao ngươi cũng có thuyền riêng, lúc nào cũng có thể đi xem, dạo này cũng có nhiều dân làng mỗi ngày ra xem, ai nấy đều mong đợi lắm, muốn xem hai mươi mẫu đất đó thu được bao nhiêu, bán được bao nhiêu tiền."
"Nếu mà cái này có thể kiếm tiền, sáu tháng cuối năm có thể kêu gọi dân làng cùng làm theo. Năm ngoái, con trai ta đi theo học cách trồng, nó nói thực ra cũng nhàn lắm, có thể nói làm nửa năm nghỉ nửa năm, bận rộn cũng chỉ có giai đoạn chuẩn bị ban đầu thôi. Đến lúc có mầm rồi thì chỉ cần thỉnh thoảng ra xem quản lý một chút là được, không hề khó khăn, chi phí cũng không cao."
Đó là do không gặp phải tình trạng ô nhiễm nguồn nước, hoặc bão lớn cùng thời tiết xấu, nếu không thì cũng không được nhàn nhã vậy đâu.
Làm bất cứ việc gì cũng có rủi ro, nhất là trong ngành nuôi trồng, tiền cũng không dễ kiếm như vậy.
"Nếu thu hoạch lớn thì tốt nhất rồi, mọi người đều có thể làm theo kiếm tiền, ta vài ngày nữa cũng sẽ đi hỏi thăm giá thu mua rong biển, cứ theo thị trường mà làm thôi."
Thư ký Trần cười gật đầu, "Chỉ cần phát triển được là tốt rồi, thôn chúng ta coi như có một ngành nghề."
Diệp Diệu Đông suy nghĩ một chút rồi nói: "Ta thấy ủy ban thôn cũng có thể xin huyện cho đi học tập nghiên cứu nuôi trồng xem sao, mời mấy người bên mình có hiểu biết về giống cây có thể trồng về chỉ cho chúng ta."
Hắn trầm ngâm một lúc, gật gù, "Ta sẽ bàn với thôn trưởng sau."
"Rong biển xem như đã thấy có chút hiệu quả. Sang năm có thể trồng thêm nhiều hơn nữa, dân làng nào muốn trồng thì trồng theo, ai không muốn thì cứ quan sát tiếp, dù sao cũng không ai dám chắc sang năm sẽ thế nào, thử một năm được mùa cũng không có nghĩa năm thứ hai sẽ được."
"Đúng vậy, sang năm ủy ban thôn chắc chắn sẽ mở rộng diện tích trồng lớn hơn một chút, đến lúc đó cũng có thể thu gom nhiều bào tử hơn, sau này thì tự mình làm giống, không cần phải đi mua ở ngoài nữa."
Diệp Diệu Đông gật đầu không nói gì, chuyện này không phải là điều hắn cân nhắc, dù sao có thể trồng được, có thể thành công cũng đủ để chứng minh công lao của hắn.
Đến đêm nằm trên giường, hắn cũng kể với A Thanh chuyện học tập vào đảng, còn có chuyện rong biển.
"Trồng được là chuyện tốt rồi, nếu không thì coi như làm không công một năm trời, ủy ban thôn lại oán giận, cảm thấy ngươi bày đặt ra vẻ hiểu biết nghịch lung tung, cũng may mà trồng được đấy."
"Ta có nắm chắc mới nói, không phải ta rỗi hơi sao? Cố ý để người ta nghĩ ta nghịch ngợm lung tung? Ta cũng còn tài trợ hai cái thuyền nhỏ đấy."
"Ừ, vậy mấy ngày này ngươi không thể ra biển, thứ hai lại còn phải đi huyện, không ngờ chuyện học tập vào đảng lại còn phải đi huyện, học bao lâu vậy?"
Nghe nói là có một năm khảo sát, trong thời gian này sẽ thường xuyên có các hoạt động học tập chính trị, học chính sách, học giáo dục giới tính của đảng gì đó, nghe nói vẫn phải viết báo cáo giáo dục tư tưởng, không đạt thì phải học tiếp đến khi nào đạt mới được vào đảng chính thức.
"Ngươi còn phải viết báo cáo giáo dục tư tưởng nữa à?"
"Đúng vậy, nghĩ đến đã thấy đau đầu, đến lúc đó phải nhờ mấy ông bà lão dạy ta viết mới được."
"Vậy thì đúng là khó khăn rồi, vậy ngươi phải chịu khó luyện chữ đi, tránh để người ta chê cười."
"Đúng, nghĩ đến chữ của mình chẳng khác nào chữ dán của Diệp Thành Hồ."
Diệp Diệu Đông nghĩ lại mà buồn rầu, hắn luôn miệng nói luyện chữ luyện chữ, nhưng thật ra cũng chỉ nói cho có mà thôi, nào có rảnh rỗi ngày nào cũng luyện, có thể viết tốt tên của mình là may lắm rồi.
Hắn đâu có đi thi cử gì, viết chữ đẹp để làm gì, để dành sự đau khổ cho con trai là được.
Lâm Tú Thanh có chút cười trên sự đau khổ của người khác, "Trong nhà bây giờ có rất nhiều vở tập viết, ngày mai ta sẽ bảo con trai ngươi giám sát ngươi, để ngươi viết cùng nó, nó chắc chắn sẽ rất thích đấy."
"Thôi nào, ngủ thôi."
"Ngủ cái gì? Ta vẫn chưa hỏi xong mà, ban ngày ngươi nói Vương Quang Lượng không đáng tin, vậy nó ở trên thành phố làm gì?"
"Ngươi còn nhớ à?"
Diệp Diệu Đông còn tưởng chuyện này đã bỏ qua, không ngờ nàng vẫn còn nhớ, còn để bụng đến giờ, đúng là biết nén mà.
Quả nhiên phụ nữ rất hay ghi sổ sách, không phát tiết tại chỗ thì sau này cũng sẽ tính sổ cả thể.
"Đương nhiên là nhớ chứ, nó cũng đang làm việc cho chúng ta, có gì không tốt ngươi cứ nói cho ta biết để ta cân nhắc, tránh xảy ra sai sót."
"Không có gì, nó chỉ có bệnh chung của đàn ông thôi."
"Cái gì?"
"Thích gái thôi, lại không nhịn được đấy, người ta dẫn một lượt là nó đi liền vài chuyến thôi."
Lông mày Lâm Tú Thanh nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết con ruồi.
"Sao ngươi biết?"
"Sao mà ta lại không biết?"
Chuyện này của đàn ông, chẳng lẽ là bí mật gì chắc?
Tụm năm tụm ba lại với nhau, toàn lời thô tục không thôi, nháy mắt ra hiệu, ai mà không biết?
Mà thôi, đàn ông độ tuổi này là lúc ham gái nhất rồi còn gì.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận