Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 571: Máy radio lên sàn

Chương 571: Máy radio lên sànChương 571: Máy radio lên sàn
"Mùa mực còn kéo dài được mười ngày nửa tháng nữa chứ?"
"Chắc vậy, duy trì vài ngày đỉnh điểm nữa rồi sẽ giảm dần, ban đêm có đi thì nhờ bố để ý xem, bố hiểu mấy cái mánh khóe này, sẽ phán đoán được."
Diệp Diệu Đông đóng ngăn kéo lại rồi ngồi xuống mép giường, lại nói: "Sao con gái anh ngày nào cũng ngủ vậy, mỗi lần nhìn thấy nó, hiếm khi thấy nó thức."
Lâm Tú Thanh trách móc liếc anh một cái: "Trẻ con ngủ nhiều mới lớn nhanh được, mỗi ngày anh có ở nhà mấy tiếng đâu? Nó còn bé, tất nhiên là ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn."
Anh hơi tiếc nuối, còn muốn bế một cái dỗ một chút, không khóc, anh cũng chẳng có cơ hội bế dỗ nữa, thật là.
"Anh nói mua cái đài cho bà cụ, đã mua chưa?”
"Đã nói rồi, hôm qua qua nhà không có ai, để lại lời nhắn rồi, không biết hôm nay có đem qua không."
"Vậy anh đi ngủ trước đi, tối nay trời tối mà có đem qua thì em đưa tiền cho mẹ trả trước.
"Ừ, nếu đem đến thì nhớ dặn bà ấy đừng nói nhiều."
"Em biết rồi."
Diệp Diệu Đông lại nhìn con gái một lúc, thấy nó ngủ ngon lành, thỉnh thoảng còn mút mép vài tiếng, khóe miệng cũng không nhịn được mà lộ ra nụ cười.
"Vậy anh đi ngủ đây."
Chiều về sớm rồi lại đánh nhau, lại bán máy móc, muốn chợp mắt một chút cũng không có thời gian rảnh, giờ trời còn chưa tối mà anh đã hơi chống đỡ không nổi rồi.
Ở cửa mẹ Diệp vẫn đang nhổ lông chim biển, cha mẹ Lâm và mấy đứa trẻ đều đang phân loại sò ốc, anh đi qua nói một câu: "Con đi ngủ đây, bữa tối không ăn nữa, đừng gọi con, đợi con ngủ dậy, lúc đó dậy uống một bát canh là được." "Vậy lát nữa mẹ hâm lại trong nồi, con với bố con dậy rồi hãy ăn." Mẹ Diệp ngẩng đầu đáp lại một câu.
Sáng mai cha mẹ Lâm đã phải về rồi, đêm nay không phải ra khơi, họ bây giờ vẫn còn chịu đựng được, phân loại hàng hóa một chút, làm xong hết việc, họ mới có thể an tâm đi ngủ.
Đã nhờ nhà sui gia kiếm được nhiều tiền như vậy rồi, sao họ có thể vô tư ném việc cho người ta làm, rồi tự mình chạy đi ngủ chứ.
Diệp Diệu Đông ngáp một cái rồi mới quay vào phòng ngủ trên sàn, Lâm Quang Viễn qua cơn hứng khởi cũng buồn ngủ, hai người trước sau vào phòng.
Vừa nằm xuống, Diệp Diệu Đông chỉ nói với Lâm Quang Viễn vài câu rồi ngủ luôn.
Diệp Thành Hồ và Diệp Thành Dương cũng liên tục được dặn dò đủ điều là không được làm ồn đánh thức bố.
Đêm đến Diệp Diệu Đông dậy xem xét một chút, thấy không có gió to sóng lớn gì thì lại tiếp tục ra khơi. Bây giờ đang phải tranh thủ từng giây từng phút để kiếm tiền, dù có mệt mỏi đến đâu, chỉ cần không có gió to sóng lớn, thích hợp ra khơi, họ đều phải đi, đâu phải ngày nào cũng có thu nhập cao như vậy, kiếm tiền phải tích cực.
Lên thuyền rồi, cha Diệp lại bắt đầu đốt giấy bùa, hôm qua bị người ta tìm tới cửa đánh nhau một trận, ông hơi bất an, sợ trên biển lại xảy ra chuyện gì bất trắc, nhiều lúc, tai họa do con người gây ra còn đáng sợ hơn thiên tai.
Ông đốt cho mình và Diệp Diệu Đông mỗi người một tờ, rồi dùng phương ngữ địa phương niệm một tràng câu bình an, sau đó mới yên tâm khởi hành.
Ngày hôm đó, mọi chuyện đều thuận lợi không xảy ra bất cứ sự cố nào.
Chiều tối về đến nhà, anh lại bị mắng te tát một trận.
"Con nói xem sao hai vợ chồng lại tiêu xài như thế? A Thanh trước giờ nhìn cũng đâu có vẻ phung khí, chắc chắn là con lại rót cho nó thứ nước mê hồn nào rồi. Tay vừa có chút tiền là đã tiêu lung tung, không biết tiết kiệm, thật là tức chết với mấy đứa mà... "Nếu mấy đứa không biết tiết kiệm thì đưa tiền cho mẹ, mẹ giữ hộ cho, đỡ phải tiêu pha lung tung. Lén mua máy may cũng được, thứ này có ích, không ngờ lại còn mua cả xe đạp, lại chẳng biết từ bao giờ đã có đồng hồ đeo tay, giờ thậm chí còn mua cả máy đài, đúng là ba chuyển một vang đủ cả (Bốn vật dụng mà ai cũng muốn có thời đó)..."
"Trong làng ai có chút của cải cũng giữ chặt lắm, cái này tiếc không nỡ tiêu, cái kia tiếc không nỡ mua, chỉ có mấy đứa là vung tay quá trán, cũng đâu phải sắp cưới vợ mà mua đủ cả..."
Mẹ Diệp thấy Diệp Diệu Đông về, miệng liền lải nhải mắng nhiếc không ngừng, đau lòng vô cùng, tiêu cả đống tiền.
Vốn dĩ đã hòa hoãn một ngày, bà nghe cũng thích thú, giờ thấy anh về, lại nhịn không được muốn mắng anh vài câu, đứa con phá gia chỉ tử lớn rồi vẫn là đứa con phá gia chi tử, có chút tiền là muốn mua đủ thứ.
Ôi chao, nghĩ mà đau lòng.
Diệp Diệu Đông vừa để xe kéo xuống, đã nghe mẹ anh nói một tràng lảm nhảm, anh ngơ ngác không biết chuyện gì xảy ra, nghe đến cuối anh mới hiểu ra.
Hóa ra tối qua radio đã được gửi đến, mẹ anh lại nổi cơn, lại đau lòng vì tiền.
"Mẹ ơi, con mệt chết đi được, vừa về đến nhà, mẹ đã xối xả mắng con một trận, không thương con trai mẹ tí nào hết!"
"Mẹ đang thương con đấy, tiết kiệm chút tiền khó biết bao, tiền phải tiêu vào chỗ cần thiết chứ, thấy nhà con lại thêm một miệng ăn, cũng không biết phải tiết kiệm chút, sau này chỗ tiêu tiền còn nhiều..."
"Dừng dừng dừng, đừng nói nữa, mẹ cứ nói xem hôm nay mẹ có ngồi nhà nghe radio cả ngày không?"
Mẹ Diệp lập tức liếc anh một cái không vui, im bặt.
Diệp Diệu Đông cười toe toét, đưa tay bóp vai mẹ: "Hay lắm phải không?"
Mẹ Diệp gạt tay anh ra, trừng mắt nhìn anh: "Con cũng chẳng tiếc, cái gì cũng mua."
"Mẹ cứ nói hay không hay đi?" Lúc này bà cụ cũng từ trong nhà đi ra, trên mặt vừa vui vừa trách móc: 'Sao con lại bỏ tiền ra mua cái này? Mẹ con bảo cái này mua hết 90 tệ, nhiều tiền vậy, sao con nỡ chứ? A Thanh còn nói con cố tình mua về cho bà nghe hát giải khuây, bà già cả rồi, sao lại bắt con tiêu tiền cho bà."
"Hay lắm phải không? Có 90 tệ thôi mà, bây giờ con kiếm được nhiều lắm."
"Có à, ngày nào con cũng kiếm được nhiều vậy sao!" Mẹ Diệp hỏi ngược lại.
"Sau này con còn kiếm được nhiều hơn nữa!"
"Nói khoác!"
Bà nội vui vẻ nói: 'Đúng đúng, sau này cháu chắc chắn sẽ kiếm được nhiều tiền hơn."
Diệp Diệu Đông ôm vai bà nội đi vào trong nhà: "Vẫn là bà hiểu cháu nhất, cho nên bà đừng lo lắng nữa, dù sao sau này cháu cũng sẽ kiếm được nhiều tiền hơn. Năm ngoái bà 80 tuổi, cháu không có tiền, không thể tổ chức sinh nhật cho bà, chiếc radio này coi như quà bù cho sinh nhật lần thứ 80 của bà, đến khi bà 90 tuổi, cháu sẽ tổ chức cho bà một tiệc mừng thọ thật hoành tráng."
Bà nội nghe xong vui đến nỗi không thể ngậm miệng lại được: "Tốt tốt tốt, Đông Tử của chúng ta là người kiếm được nhiều tiền, vậy thì bà phải cố gắng sống thật khỏe mạnh, sống đến 90 tuổi để cháu tổ chức sinh nhật lớn cho bà, hưởng phúc cho tốt."
Mẹ Diệp xách đồ họ mang về theo sau, nghe cuộc trò chuyện của hai bà cháu, bĩu môi, lại bị tên này lừa rồi.
Bà còn nghỉ ngờ không biết bà nội có cố ý ra ngoài nói giúp anh không.
Cha Diệp ở bên cạnh nghe mà mù mịt, cũng không chen vào được, sau đó mới nghe hiểu ra, ông nhíu mày hỏi mẹ Diệp: "Các người nói cái radio gì đó à? Đông Tử mua à? Chuyện từ bao giờ vậy, sao tôi không biết?"
"Nhờ Lâm Tập Thượng mua giúp, tối qua vừa về đã gửi tới rồi, cũng không biết từ khi nào quan hệ của họ tốt đến mức có thể nhờ người ta mua cái đồ to như vậy, còn trả tiền giúp, không muốn lấy cũng không được." Cha Diệp nhìn thoáng qua bà nội đang cười đến nỗi nếp nhăn đầy mặt, lộ cả nướu răng, thở dài một hơi: "Đã mua rồi thì thôi, bà cụ cũng chỉ sống được mấy năm nữa, coi như cho bà có cái giết thời gian, bà rảnh rỗi cũng có thể nghe."
"Ông cũng muốn nghe phải không?"
"Sao bà nói chuyện như vậy? Cả ngày tôi ở nhà được bao lâu chứ?"
"Hừ hừ, ai cũng không tiếc, chỉ có mình tôi tiếc thôi."
"Đâu phải tiền của bà."
"Vậy tôi cũng tiếc!"
Đàn bà vẫn là đàn bà.
Cha Diệp cũng tò mò về chiếc radio lắm, không nói nhảm với mẹ Diệp nữa, vội vàng đi vào trong nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận