Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1345: Thường ngày (length: 11202)

Có hai máy sấy công nghiệp, việc làm khô mực ống cũng nhanh hơn, ngày hôm sau đã có thể xuất ra mấy ngàn cân.
Lâm Tú Thanh đã chuẩn bị sẵn bao tải sạch sẽ, hai lớp hẳn hoi, một lớp bên ngoài, bên trong còn một lớp nilon trong suốt, vừa không bị dơ, vừa sạch sẽ, lại tránh ẩm.
Mực ống sau khi xử lý xong được cho vào bao buộc kín rồi chở ra thành phố.
Còn công đoạn xé mực ống, nàng cũng sắp xếp mấy cô gái trẻ tuổi làm cộng tác viên từ sớm.
Diệp Diệu Đông ngủ một giấc dậy, xuống nhà xem thì thấy trong xưởng, trên nền đất trống đặt hai chiếc giường tre ghép lại, xung quanh là 10 cô gái trẻ đang ngồi, tất cả đều đeo tạp dề và bao tay áo, chuyên xé mực ống.
Tháng trước cũng bố trí như vậy, chỉ là lúc đó A Thanh quen gọi mấy chị phụ nữ trung niên đến làm, cho nên tháng trước làm việc này cũng là một đám phụ nữ.
Hắn nghe A Thanh nói với hắn rằng mấy chị phụ nữ đó đều hay giấu đồ, lúc đầu còn đỡ, ai mà dám giấu một chút trong túi quần áo, sau còn dám may túi lớn trong quần áo để lén nhét vào, phát hiện ra đuổi việc mấy người mới đỡ hơn.
Về sau, Diệp Diệu Đông mới bảo nàng tìm mấy cô gái trẻ.
Vì mấy cô gái trẻ còn giữ ý, xung quanh lại có nhiều đàn ông làm việc, nên muốn giữ hình tượng, chắc chắn là không ăn bớt được, càng không dám làm chuyện trộm cắp, các nàng vẫn coi trọng danh tiếng hơn.
Còn phụ nữ trung niên thì già đời cả rồi, da mặt cũng dày hơn một chút.
Nhìn một đám cô gái trẻ ngồi cùng nhau vừa nói vừa cười làm việc, không phải là cảnh đẹp ý vui sao?
Nhìn thôi cũng thấy vui vẻ.
Nghe tiếng cười thôi đã thấy rộn ràng.
Hắn không có ý đồ xấu xa gì, nhưng cái tính thích ngắm gái đẹp thì ai cũng có.
Lâm Tú Thanh vừa thấy hắn liền vội tới, còn ca thán.
"Đấy xem ông bày kế đấy, để tôi gọi mấy cô gái trẻ này tới làm, nhìn mấy ông kia cứ hết đụng mặt tới đụng."
"Chắc chắn, không chịu làm thì cho nghỉ."
"Cứ đến giờ trưa thì chỗ mấy cô gái này không ngớt người, một túi mực còn chưa đầy, người cứ thi nhau vào xem xét, còn đòi giật lấy chở ra kho."
"Thế không phải rất tích cực à?"
"Tích cực gì chứ, toàn nhìn bên này xun xoe thôi, mấy bà dì kia bảo mấy ổng chuyển hàng cũng phải gọi, trước thì có người trông coi không cần nhắc, biết thế vẫn nên gọi mấy bà đã có gia đình."
"Để ta đi dẹp chúng nó cho."
Lâm Tú Thanh đi theo bên cạnh hắn, "Lần sau vẫn không gọi gái trẻ nữa."
"Có gì đâu, mắng cho trận là được, xun xoe so với làm việc quan trọng hơn à?"
"Khó nói lắm, chữ sắc trên đầu có cây đ·ao đấy."
"Đừng có đổi, chỉ cần mấy người trẻ là tốt rồi, chứ không lại là một đám bà dì già."
"Có phải tại ông muốn nhìn không đấy?"
Diệp Diệu Đông cười ha ha khoác vai nàng, "Nhìn cũng không phạm pháp mà? Ta chỉ thấy có sức sống thì tốt, dù sao cũng không phải việc gì cần kỹ thuật."
"Cô nghĩ xem, mực ống nhà ta đều qua tay mấy cô gái xinh đẹp trẻ trung, từng sợi từng sợi xé ra, so với mấy bà dì xé, chẳng phải là thấy thoải mái hơn sao?" Lâm Tú Thanh liếc hắn một cái, thản nhiên nói: "Không có, ta thấy cũng thế thôi."
"Hầy. Vậy thì so với mấy ông già, cô thấy sao?"
Lâm Tú Thanh trừng mắt.
Diệp Diệu Đông liều mạng hỏi: "Khụ, một bên là mực ống qua tay ông già, một bên là mấy bà dì trung niên qua tay, một bên là mấy cô gái xinh đẹp trẻ trung qua tay, cô mua cái nào?"
Nàng véo véo vào cái chỗ mềm trên lưng hắn, "Ai mua đồ lại để ý cái này hả? Mấy con cá cũng là mấy bà dì già làm thịt, chẳng lẽ ông cũng không ăn à?"
"Thôi thôi haha, ta chỉ là lấy ví dụ thôi, nói chút ấy mà, mấy bà dì đương nhiên tay nghề giỏi hơn. Đấy thấy không, cô cũng thấy bảo mấy bà làm, có mánh hơn phải không? Dù sao cũng không phải việc gì cần kỹ thuật."
Lâm Tú Thanh lại liếc hắn một cái.
Diệp Diệu Đông nói: "Mấy cô gái trong thôn chúng ta đều siêng năng lắm, mười lăm mười sáu tuổi, trong nhà trong ngoài gì cũng làm được hết, cũng phải tạo cơ hội cho người ta kiếm tiền chứ."
"Ông đừng có ý đồ đen tối gì nha..."
"Ý đồ gì chứ? Ta còn già hơn chúng nó cả giáp rồi, suốt ngày nghe mấy bà cô kia nói chuyện tầm phào, ai bảo có tiền là đàn ông sẽ hư hỏng."
Mấy bà cô đó mỗi ngày toàn bảo A Thanh phải để ý tới hắn hơn, trời ạ...
Vậy thì tốt hơn nên cho mấy cô trẻ đến làm việc chứ sao.
"Nhanh tranh thủ làm đi, cô ra kho xem hàng đi, tôi đi dẹp chúng nó."
"Cũng được."
Diệp Diệu Đông hai tay đút túi lại đi ra ngoài, chuẩn bị sang xưởng bên cạnh xem xét thành quả nửa buổi sáng, tiếp theo là cái này sẽ làm ăn phát tài.
Chỉ là hắn thấy hôm nay t·h·i·ê·n có hơi âm u, đêm qua dự báo thời tiết nói hôm nay âm u rồi chuyển mưa nhỏ, có chút bất ổn.
Nhưng cứ việc cần làm, công nhân vẫn phải đến làm, dù sao thì trời vẫn chưa mưa.
Đến khi hắn xem xong thành quả buổi sáng, mới quay lại bảo với A Thanh một tiếng.
"Tôi biết rồi, hôm nay nhìn cũng có vẻ sắp mưa, chắc tầm chiều thôi. Tôi cũng đã dặn bọn họ, chút nữa nếu trời mưa thì nhanh chóng thu đồ vào, rồi thì để lại sấy vậy."
"Trên nóc xưởng bên cạnh có mái che rồi, không cần lo bị ướt đâu, vẫn làm được. Mấy cái hàng đó cũng nên xử lý, xử lý xong thì để lại sấy."
Trong lòng có sắp xếp là tốt rồi.
Đợi một lát, hắn mới về nhà, định tranh thủ lúc chưa mưa, đi xe máy ra thị trấn xem tiến độ nhà máy đồ hộp cá.
Bận bịu mấy tháng trời, hắn còn chưa có thời gian đến đó.
Khu đất nhà máy không nằm trong trấn mà nằm ở ven trấn, phía ngoài rất rộng.
Lúc này thì đã xây xong tường gạch, còn có cả cổng sắt, với cả phòng bảo vệ.
Chỉ là cửa lớn mở toang, bên trong trống trơn, chỉ có tòa nhà với công nhân ra vào.
Diệp Diệu Đông chạy xe máy vào chẳng ai cản, chỉ có người ngó nhìn hắn đầy tò mò.
Hồng Văn Nhạc chẳng mấy chốc đã xuất hiện, cũng giải thích qua về tiến độ hiện tại.
Nhà máy vẫn chỉ là cái khung, hắn đi loanh quanh một vòng rồi dừng lại, hỏi khi nào máy móc tới, công nhân đã tuyển đủ chưa chút việc lặt vặt.
Hỏi sơ qua thì hắn lại đi xe máy. Vì còn chưa bắt đầu sản xuất, nên cũng chẳng có gì mà xem, chỉ là đến coi cho biết, để nắm rõ tình hình, với cả nhìn xem người ta làm cái gì.
Lúc trên đường về thì t·h·i·ê·n đã sầm tối lại, còn chưa tới nhà hắn đã ướt sũng, tiện thể giảm tốc độ đi chậm rãi về.
Lúc này thì đường núi cũng đã có nhiều người chạy ra, toàn là mấy đứa nhóc, đứa nào cũng đeo trên cổ một xâu bánh nướng dài ngoằng.
Ngày mai là tết Thanh Minh, nhiều nhà hôm nay đã đi tảo mộ, mấy đứa nhỏ này tranh thủ giờ nghỉ trưa đi lấy bánh mộ.
Diệp Diệu Đông chạy chậm, giữa đường lại nghe có tiếng kêu.
"Cha ơi... cha ơi..."
"Chú Ba ơi... chú Ba..."
Hắn dừng xe, nhìn sang bên đường thấy một đám trẻ con đang từ trên núi chạy xuống.
Chớp mắt bọn trẻ đã bao vây lấy xe hắn.
"Xxx, trời âm u như vậy mà còn chạy lên núi lấy bánh mộ à? Tan học sao không về nhà đi!"
Trong lúc hắn quát, thì chúng nó đã leo hết lên xe rồi, chia chỗ cho đều nhau.
Cũng may là năm sáu đứa, còn có thể chen chúc chút ít.
"Còn mấy đứa kia đâu?"
"Còn trên núi, cha ơi, mình mau về nhà đi, con ướt hết cả rồi..."
"Bánh của con ướt rồi nè..."
"Bỏ cặp sách ra, ngốc thế, khổ công chạy lên núi mới lấy được, con bỏ vào cặp hết rồi nè..."
Diệp Diệu Đông bó tay, "Ở nhà thiếu bánh của tụi bây à? Vì mấy cái bánh mà chạy lên núi, về mà xem chân có gãy không."
Hắn bảo mấy đứa xung quanh nhường đường cho, nếu không thì xe không qua nổi, mấy đứa nhỏ đó toàn hâm mộ vây quanh ở bên xe, cứ ríu rít nói nhà hắn sướng.
"Không giống nhau mà chú Ba, đây là tụi con tự đi lên núi lấy đấy."
"Về nhà mà chuẩn bị ăn roi nha."
Hắn cho xe máy chạy thẳng.
Về tới nhà thì lập tức phải chịu trận, lập tức bên tai đã vang lên tiếng quỷ khóc sói gào.
Đến cả hai đứa nhà hắn cũng chẳng có ai trông coi, trời mưa, Lâm Tú Thanh đang bận cùng mọi người xử lý hàng, hắn cũng vội vàng đi giúp.
Hai đứa thì nhẹ nhõm, cũng nhanh chóng chạy đi thay đồ rồi ăn cơm, rồi lại chạy sang bên xem náo nhiệt, xem có chút hả hê.
Cuối cùng khi mà bố mẹ đưa ra quyết định chưa từng có thì, nhanh trí đeo cặp sách rồi chạy ra ngoài đến trường đi, trốn được một kiếp.
Đến khi Diệp Diệu Đông rảnh tay định đánh một trận, thì hai đứa kia đã chẳng thấy bóng dáng đâu.
Hắn mắng một câu, "Để dành ban đêm đánh, ngày mưa rảnh rỗi cũng chẳng làm gì."
Lâm Tú Thanh nhìn đống đồ ướt cũng mắng, "Ở nhà bao nhiêu đồ ăn, cứ chạy lên núi đi lấy bánh mộ, bánh đấy thì có gì ngon hơn chứ?"
"Không ngon." Diệp Tiểu Khê cầm trong tay một miếng bánh nướng nhỏ, vừa gặm vừa nói.
"Không ngon mà con còn ăn à?"
Nó giơ ngón tay lên, chỉ hết một lượt những thứ có thể ăn trong nhà, "Cái này không ngon, cái này không ngon, cái này không ngon, chẳng cái nào dễ ăn hết."
"Cũng kén chọn quá."
"Đâu phải con kén, tại con chán ăn."
"Thảo nào lại gầy đi."
Nó đắc ý nói: "Lại xinh hơn."
Diệp Diệu Đông bị chọc cười, "Chỗ nào mà xinh?"
Cái giọng sữa lại nói: "Ai cũng nói con xinh nhất."
Lâm Tú Thanh cười nói: "Nàng cái ống hút mực kia, đi ra ngoài một vòng, ai khen nàng, nàng liền cho người đó một ít, bây giờ ai mà không khen nàng là người xinh đẹp nhất cả thôn?"
"Ha ha ha ha ha. . ."
"Muốn chia sẻ. . ."
Lâm Tú Thanh lại bóc mẽ nàng, "Bởi vì chán ăn, cảm thấy ăn không nổi, nên mới muốn mang đi chia sẻ."
Diệp Tiểu Khê khó có khi hơi xấu hổ, bĩu môi, "Là mọi người đều muốn ăn."
Diệp Diệu Đông vỗ vỗ đầu nàng, "Vậy ngươi thấy mình xinh đẹp không?"
"Xinh đẹp!"
"Đáng yêu không?"
"Đáng yêu."
"Thông minh không?"
"Thông minh."
"Còn mặt đâu?" Diệp Diệu Đông véo má nàng một cái.
"Không có!"
Lâm Tú Thanh hết sức vui vẻ, "Ha ha, học ở đâu vậy."
"Cha ở trong chăn nói chuyện với mẹ. . ."
Lâm Tú Thanh lúc này không cười được nữa.
Diệp Diệu Đông cũng ho khan một tiếng, "Nói bậy gì đó, đi ra ngoài chơi đi."
Diệp Tiểu Khê nhìn mưa lớn bên ngoài, nghi ngờ, "Trời mưa. . ."
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận