Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 1370: Giải quyết

**Chương 1370: Giải quyết**
Hắn đem chuyện vừa rồi cùng cha hắn thương lượng về việc thu mua lại thuyền và chiết khấu giá cả hàng hóa, kể lại cho tất cả mọi người ở đây nghe.
Kỳ thật chỉ cần nói cho mấy chủ thuyền lớn là được, không cần thiết phải nói với nhiều người như vậy, cũng không cần phải nói cho công nhân nghe.
Nhưng hắn thân ngay không sợ bóng nghiêng, không sợ nói ra cho mọi người biết, vả lại nhiều người như vậy nghe, cũng có thể biết yêu cầu và lý lẽ của hắn đều hợp tình hợp lý.
Như vậy, về mặt dư luận liền chiếm thế thượng phong.
Còn có thể khiến mọi người khen ngợi vài câu, tránh cho lại xuất hiện người tham lam vô đáy như lão Bùi, mọi người một người một câu đều có thể bóp chết ý đồ xấu của hắn, tránh cho thật sự nói ra, bất lợi cho đoàn kết.
"Trong xưởng hiện tại thật sự bỏ rồi sao?"
"Không có cách nào a, chúng ta đã nửa năm không giao hàng, người ta khẳng định cũng có đối tác mua sắm cố định, hiện tại hiệu quả sản xuất và lợi ích lại bão hòa."
"Vậy rủi ro xác thực lớn, mình từ từ bán hiệu suất cũng không cao như vậy..."
"Đúng vậy, không phải sao? Mình bán, hiệu suất không cao, nếu có thể để cho A Đông thu hết, mình cũng bớt phiền phức, cũng đỡ phải lo việc bán xong còn phải thu dọn..."
"Cũng là chiếm tiện nghi..."
"Cũng biết có lời a, so với bán cho thuyền khác thì tốt hơn..."
Diệp Diệu Đông nghe mọi người xì xào bàn tán, ngươi một câu, ta một câu, ồn ào, nhưng không có người mở miệng đồng ý.
Hắn cũng không nóng nảy.
Đợi mọi người thảo luận một hồi, hắn mới cầm loa nói: "Nếu các ngươi không muốn cũng không sao, có thể liên lạc trước với thuyền thu mua khác, hỏi xem người ta có quy định thế nào."
"Đương nhiên, ta cũng sẽ không trách các ngươi, cái này cũng coi như giúp ta giảm bớt gánh nặng..."
Diệp Diệu Bằng và Diệp Diệu Hoa hai huynh đệ vội vàng lần lượt lên tiếng:
"Không có, chúng ta chỉ là đang thảo luận, 6 thành cũng được, Đông Tử."
"Cũng đủ rồi, so với người khác cho thì mạnh hơn nhiều..."
Bạn bè của hắn cũng hùa theo phụ họa.
"Có thể, ngươi đem hàng thu đi, bớt cho chúng ta không ít chuyện, không cần lo lắng chuyện bán hàng."
"Thống nhất theo giá trên bờ giảm 40% cũng vẫn còn tốt hơn so với người khác cho."
"Ta cũng không có ý kiến, giảm 40% cũng là chúng ta chiếm tiện nghi, người ngoài còn không có giá này."
Diệp phụ cũng hùa theo nói: "Đúng vậy a, năm ngoái lúc tôm khô vào mùa, Đông Tử thu hàng của đội thuyền kia là giảm 50% giá, nhưng không cho người nhà chúng ta giá cao như vậy."
Mọi người đều xì xào bàn tán, vừa nghe vừa gật đầu.
Lúc này, Diệp Diệu Sinh vừa cười vừa nói: "Đông Tử, nếu không ngươi làm luôn một cái nhà máy gia công ở đây đi, sân bãi lớn như vậy, chẳng phải mình bắt được hàng là có sẵn hay sao?"
Lời này khiến mọi người đều nhất trí phụ họa, bầu không khí cũng tăng vọt, từng người đều hùa theo ồn ào.
"Đúng vậy a, ngươi dứt khoát mở luôn nhà máy, tự mình tiêu thụ, cũng không cần tốn sức tìm nhà máy thu mua khác."
"Với thực lực của A Đông, làm cái nhà máy rất đơn giản..."
"Đúng vậy, với ngươi còn không phải tùy tiện làm cái nhà máy, mình liền có thể tiêu thụ, sân bãi đều có sẵn."
"Ta tin tưởng A Đông có thực lực này..."
"Cũng không cần phiền phức như vậy, đỡ biết bao việc..."
Diệp Diệu Đông cũng bị mọi người chọc cười, "Suy nghĩ nhiều quá, làm gì có thực lực nói mở nhà máy là mở, ta bận rộn không xuể?"
"Trên trấn nhà máy lớn như vậy nói làm liền làm, sợ cái gì..."
"Mời người làm a, có tiền có thể sai khiến ma quỷ..."
"Mời ta làm, ta làm cho ngươi..."
"Ta cũng làm cho ngươi..."
Hắn cười mắng: "Trời hạn gặp mưa rào, ta cũng không có bản lãnh lớn như vậy, đều là bạn bè nể mặt, lôi kéo góp vốn cùng nhau làm."
Hiện tại hắn cũng không có nhiều tinh lực làm cái nhà máy này, làm cái nhà máy kia, trong tay nhiều thuyền như vậy, đều mới làm theo.
Vài tháng nữa, còn có 5 tàu lớn về tay, nhân viên hắn còn chưa có tin tức, bước chân đi quá lớn, hắn không thể kham nổi.
Một hơi không thể ăn thành người mập.
Hắn trước hết cần phải làm rõ ràng mấy chiếc thuyền này, đều đưa vào quỹ đạo, mới có thể làm thêm chuyện khác.
Hiện tại đối với hắn mà nói, nếu có thể mua đất mua trại, vậy hắn khẳng định không chút do dự.
Nhưng nếu kêu hắn đầu tư làm nhà máy, vậy hắn phải suy nghĩ kỹ, ở đây hiện tại khẳng định không làm được, hắn chỉ có một mình, tinh lực có hạn, chỉ riêng việc nhiều hàng như vậy, hắn đã đau đầu.
"Aiya, chúng ta tin tưởng ngươi... ."
"Đúng vậy a, ngươi muốn làm không được, thì không có người nào làm được, ngươi xem miếng đất lớn như vậy..."
Diệp Diệu Đông vội vàng ngăn mọi người ồn ào, "Nói chính sự trước đã, trời đã tối rồi, nói xong các ngươi liền có thể ăn cơm."
"Như ta vừa nói, chia 6 - 4, mấy thuyền lớn kia không có ý kiến gì chứ? Có ý kiến cũng có thể nói, không ép buộc..."
"Không có ý kiến..."
"Chúng ta cũng không có ý kiến..."
"Cứ theo ngươi nói đi, cũng chiếm tiện nghi, cũng được..."
Diệp Diệu Đông nghe từng người đều tỏ thái độ, lúc này mới yên tâm.
"Được, vậy cứ quyết định như vậy, ta cũng sẽ không để mọi người chịu thiệt, mọi người đều hiểu cho nhau."
Tất cả mọi người đều hùa theo phụ họa, "Hiểu, hiểu..."
"Vậy được, mọi người về chỗ của mình ăn cơm đi, chúng ta cũng phải ăn cơm."
Chỉ nói trong chớp mắt, trời đã tối đen như mực.
Công trường còn chưa xây xong, còn chưa kéo dây điện, tất cả mọi người đều treo một cái đèn pin ở dưới mái hiên, hoặc là thắp nến trên bệ cửa sổ.
Nhiều người như vậy, ngược lại trông cũng náo nhiệt.
Tuy điều kiện đơn sơ, nhưng cơm tập thể ăn vẫn là ngon.
Bọn hắn nhiều người như vậy cũng không phải tập trung ăn chung một chỗ, đều là lấy thuyền đánh cá làm đơn vị nấu nướng, thuyền nhà ai thì công nhân nhà đó ăn.
Diệp Diệu Đông bên này có khoảng 30 công nhân, cũng dựng lên ba cái bếp, tạm thời bày một bàn tròn lớn, mọi người có người quây quanh bàn ăn, có người quây quanh bếp lớn ăn, có người gắp đồ ăn nổi bật, ngồi vào góc tường ăn.
Cũng có người bưng bát cơm, đi xem nhà khác có đồ ăn gì, nhìn hai mắt rồi ăn với cơm.
Thuận tiện còn có thể bình luận, đồ ăn nhà mình nấu không ngon, hỏi người ta xem có ngon không.
Một bữa cơm ăn náo nhiệt tưng bừng, như đánh trận.
Ăn uống no say, có người ra ngoài đi dạo, có người thu dọn, có người trực tiếp nằm xuống. Diệp Diệu Đông nhìn sân bãi bên này của hắn, thật giống như một đống dân chạy nạn... .
Dù sao thì cũng là nhà lầu có tường vây, có sân nhỏ, hiện tại khắp nơi đều giăng dây thừng, treo đầy quần áo vật dụng.
Trong ngoài chất đầy rác rưởi sinh hoạt, đồ dùng hàng ngày và hành lý, dưới mái hiên còn ngổn ngang nằm một đống người cởi trần.
Đánh răng, ngoáy chân, ngoáy mũi...
Hắn cũng có chút không dám nhìn, chỉ có thể tự nhủ, đợi nhà lầu trên lầu cũng xây xong, hắn sẽ cùng cha hắn dọn lên lầu ở riêng.
Người khác muốn phân phối chỗ ở thế nào thì cứ theo thuyền đánh cá, dù sao cũng là chủ thuyền cho thuê, muốn thuê thế nào, cứ để mấy chủ thuyền chia cắt chỗ ở.
Dù sao những thuyền này lão đại chọn công nhân, cũng cơ bản đều là anh em, con cháu, người thân, cả nhà chen chúc cùng một chỗ cũng không sao.
Diệp Diệu Đông đợi tiêu hóa xong, cũng đi xách một thùng nước lạnh về, xối từ đầu đến chân, coi như tắm rửa, sau đó mới nằm xuống nghỉ ngơi.
Đợi đến đêm khuya, một đám người ồn ào rời giường, ra biển, công trường nơi này mới xem như trống trải.
Hôm sau hắn ngủ một giấc ngon lành, bởi vì không có động tĩnh gì, chỉ còn lại công nhân thu mua của một thuyền hắn, cộng thêm mấy người trực ban hậu cần.
So với nửa đêm mấy trăm người chuẩn bị ra biển ồn ào náo động, buổi sáng xem như vắng vẻ.
Mà công nhân đến làm việc vẫn nơm nớp lo sợ, tuy nhìn thấy công trường của bọn hắn sáng nay ít người, nhưng dấu vết sinh hoạt cũng không ít, đầy đất đều là quần áo phơi.
Diệp Diệu Đông nói với người khác: "Rác rưởi sinh hoạt không nên vứt lung tung, công trường ở đây mới dọn dẹp xong, góc tường bên kia cũng trồng rau, chúng ta còn muốn ở lại đây, hải sản vương vãi khắp nơi này rất thối."
"Vậy chúng ta lát nữa dọn dẹp một chút, mang ra xa đổ xuống biển."
Hắn gật gật đầu.
Rác thải sinh hoạt của bọn hắn hiện tại cũng không có đồ nhựa, một chút xương cá hải sản cũng có mấy con chó xử lý, chỉ là có một số vỏ chó không tiêu hóa được, phải dọn dẹp vứt xuống biển.
Không phải như tối qua, hải sản thừa vứt lung tung xuống đất, bây giờ thời tiết nóng bức, phơi nắng nửa ngày liền thối um.
"Đợi tối mọi người về, nói với họ một tiếng, rác thải đừng vứt lung tung khắp nơi, cạnh bếp lò của mỗi nhà để một cái thùng đựng rác hải sản. Bờ biển cũng không xa, ăn cơm xong đi dạo, thuận tay đổ luôn."
"Vậy phải để Đông ca ngươi nói, chúng ta nói khẳng định không ai nghe."
"Ân, ta nói."
Diệp Diệu Đông sau khi ăn sáng đơn giản, liền đi ra ngoài, mua bánh ngọt, rượu và thuốc lá, dự định đi thăm Kim Lai Hỉ, cảm ơn một tiếng.
Còn mua một ít đậu phộng, hạt dưa, hạt đậu, dự định sáng nay nửa ngày qua bên thương hội giết thời gian, cùng người khác tán gẫu.
Hôm nay mới là thứ hai ngày 17, cách thứ sáu họp còn ba ngày nữa, hắn qua đây chặn người trước, vớ được mấy người là tốt mấy người.
Ví dụ như mấy thương nhân năm ngoái thu hàng của hắn, cũng quen thuộc.
Sáng sớm hôm nay hắn tới chặn người, nửa buổi sáng cũng vây được ba người, có hai người đã đồng ý, tối mai mỗi người muốn của hắn hai ba tấn, còn có một người phải nghỉ ngơi hai ngày, chiều ngày kia mới lấy.
Hắn đều cầm giấy bút ghi lại, ai muốn loại hàng nào, số lượng bao nhiêu, giá cả tự nhiên nói theo giá cuối cùng bình quân cùng ngày trên bến tàu.
Chỉ tiếc là Kim Lai Hỉ không có ở đây, nếu không khẳng định cũng có thể giúp hắn tiêu thụ một phần.
Hắn thuận tiện đem rượu thuốc lá cho Kim Lai Hỉ nhờ lão Chương chuyển giao, nhấn mạnh một lần, là cảm ơn Kim Lai Hỉ hai tháng nay, thỉnh thoảng qua công trường của hắn chiếu cố.
Bánh ngọt tự nhiên xách riêng ra đưa cho lão Chương.
Dựa trên nguyên tắc giải quyết được chút nào hay chút đó, hắn mời bảy tám người ở đó ăn cơm, buổi trưa lại nán lại đó nói chuyện.
Lại làm quen thêm mấy người mới, mọi người nể mặt hắn là phó hội trưởng, ít nhiều cũng giúp hắn tiêu thụ một chút.
Gia nhập thương hội đều là đi ra ngoài xông pha, nơi này có chỗ dựa, hơn nữa còn đều là đồng hương, độ tin cậy cao hơn, hiện tại mới bắt đầu, mọi người cũng đều rất nhiệt tình.
Có người có thể lựa chọn ở lại đây, cơ bản đều chọn ở lại đây, cảm giác an toàn hơn.
Dù sao đoàn thể này cũng là chính phủ phê chuẩn thành lập, Ôn thị thương hội bảng hiệu bằng sắt đều làm xong, quét sơn màu vàng, chữ màu đỏ, treo trên tường, phía trên còn có chữ ký của ủy ban nhân dân thành phố, nhìn rất yên tâm.
Bên ngoài tốt xấu lẫn lộn, như bọn hắn những người buôn bán vận chuyển hàng hóa này, rất nhiều rủi ro, đều là dê béo.
Lúc thương hội mới xây xong, hắn qua đây xem còn có chút quạnh quẽ, nhưng hai tháng nay đã náo nhiệt hẳn lên, chỉ cần là người Ôn thị, đều tập trung lại tìm tới.
Hắn đợi đến trưa, nghe nói hội phí đã tăng lên 100 đồng một người, vả lại một lần hội phí liền 3 năm, không có chút thực lực còn không vào được...
Cũng không chỉ là hội phí, cũng coi là phí xây dựng ban đầu, những người gia nhập sớm, mỗi người đều nộp 100 phí xây dựng, vả lại gia nhập thương hội, cũng coi như có chỗ dựa.
Đương nhiên, một số chủ thuyền hoặc là lão bản có công nhân trong tay, cũng chỉ cho phép nộp hội phí bản thân vào đây, không phải mỗi người đưa mấy chục người làm vào, nơi này sẽ rất lộn xộn.
Những hội viên này tuy thuê phòng ở bên ngoài, nhưng cũng có người thuê một phòng ở đây, dù sao có người đi ra ngoài xông pha một mình, hoặc chỉ có mấy người bạn, thuê đều là công nhân bên ngoài, đôi khi cũng không thích hợp ở chung với công nhân.
Vả lại Kim Lai Hỉ cũng có chút bản lĩnh, vậy mà xin chính phủ thành công, lắp miễn phí một chiếc điện thoại.
Đây cũng là nguyên nhân một số thương nhân rõ ràng thuê phòng ở bên ngoài, đồng thời cũng thuê một phòng ở đây, hoàn toàn là vì gọi điện thoại thuận tiện.
Bất kể là gọi điện thoại cho khách hàng, hay là gọi điện thoại cho người nhà, ở đây đều rất thuận tiện.
24 giờ đều có người nghe, cũng sẽ không bỏ lỡ cuộc gọi của mình.
Nếu bản thân không có ở đây, còn có người ghi âm nhắn lại, đối với mọi người mà nói quả thực là tin vui.
Những người đi ra ngoài như bọn hắn, đôi khi không rảnh gọi điện thoại về nhà liên lạc, hiện tại ở đây có một điểm dừng chân cố định, người nhà cũng có thể chủ động liên lạc được.
Dù nhất thời không có ở đây, cũng có người về sau chuyển lời, hoặc là chuyển lời trước.
Cho nên hắn ở đây đợi đến trưa, thêm cả buổi trưa, đều có thể thấy có người ra ra vào vào, nhiệt tình chào hỏi lão Chương, hỏi có điện thoại và tin nhắn của mình hay không.
Số phòng ốc ở đây lúc ấy do tài chính có hạn, cũng không xây nhiều, nhưng mọi người không có việc gì lại tới, sợ bỏ lỡ điện thoại hoặc là tin tức.
Diệp Diệu Đông trong lòng thầm khen hắn chặn đúng chỗ, lúc ấy đề nghị Kim Lai Hỉ làm cái thương hội, lại thành công.
Không nghĩ tới bây giờ lại hữu dụng như vậy.
Mỗi người tới chào hỏi lão Chương, lão Chương đều chủ động giới thiệu hắn với người ta.
Sau đó nói về tình hình của hắn, nhất là kể cái thương hội này xây dựng hắn bỏ ra một nửa tiền, còn kể hắn có hơn mười chiếc thuyền, công nhân mấy trăm người, đều mua một miếng đất so với cái thương hội này còn lớn hơn, đang xây dựng.
Tự nhiên mọi người đều có cái nhìn khác về hắn, số lượng hàng xuất ghi trong vở của hắn cũng không ngừng tăng lên.
Cỗ kiệu được mọi người nâng.
Đến đây xông pha, làm ăn ít nhiều đều liên quan đến hải sản, ít nhiều cũng có thể giới thiệu một chút người quen.
Diệp Diệu Đông nhìn xem ghi chép đầy vở, tự mình tính toán một chút, số lượng hẳn là cũng không sai biệt lắm, lúc này mới cuộn vở lại, cao hứng gõ bàn.
"Mẹ kiếp, rốt cục giải quyết vấn đề xuất hàng ngày mai, tránh phải bán chậm trên bến tàu."
"Vậy không phải mời ta ăn cơm chiều sao?"
"Nhất định phải! Nhưng hôm nay không rảnh, trước đem Marlboro cùng Mao Đài cho ngươi! Cơm tối đợi ta rảnh rồi nói. Chúng ta cũng không rảnh tới, muốn đến nhà một người bạn, ta bảo tiểu đệ mang tới cho ngươi."
Lão Chương cao hứng không ngậm miệng được, "Được, biết ngươi ra tay hào phóng. Người không phận sự không vào được, nhớ bảo tiểu đệ của ngươi báo tên của ngươi."
Diệp Diệu Đông giơ một cái thủ thế ok, cầm vở lên, thuận tiện cắm bút máy vào túi ngực, vô cùng cao hứng rời đi.
Đi ra đây dạo một vòng, dựa vào quen biết, chỗ này một hai tấn, chỗ kia hai ba tấn, liều mạng an bài năm sáu tấn, thoáng cái đem hàng ngày mai của hắn chia cắt bảy tám phần. Mọi người muốn đồ vật kỳ thật đều rất tạp, nhưng hắn là lưới kéo, thứ gì cũng có, hải sản ngư trường bản địa cơ bản đều là cố định mấy loại, đều là loại kinh tế.
Dù số lượng cá biệt thiếu một chút, hắn cũng có thể đi mua một ít bổ sung.
Tuy số lượng ngày mai đã giải quyết, không cần đến Tục Nhân, nhưng vẫn qua được.
Ngày mai không cần, nhưng ngày kia, ngày kìa, qua vài ngày, chỉ cần thuyền đánh cá của hắn ra biển, đều phải sớm tìm xong đầu ra.
Có thể sắp xếp cho nhà máy thu mua số lượng lớn, cố định, vậy thì quá quan trọng.
Cho nên hắn đạp xe đạp, đến cửa hàng mua một bình Mao Đài, lại về công trường lấy hai bao Marlboro, gọi tiểu đệ cầm giỏ mang tới cho lão Chương.
Mà hắn khóa kỹ sổ sách, lại cưỡi xe đạp đi tìm Tục Nhân.
Tục Nhân ngược lại không làm hắn thất vọng, hắn thật sự giới thiệu cho hắn một nhà máy, chỉ là số lượng không nhiều, mỗi ngày chỉ cần khoảng 10 tấn cá đù vàng.
Đối với một nhà máy mà nói, số lượng này ít quá mức, bất quá cũng không sao, có ít còn hơn không, tối thiểu có nhà máy thu mua hàng cố định, đến lúc đó quen biết, số lượng tự nhiên sẽ tăng lên.
Chờ qua giai đoạn mùa nước lên, nhu cầu tăng lớn, tự nhiên những người cung cấp hàng như bọn hắn cũng phải tăng lượng cung cấp.
"Cảm ơn, làm ngươi hao tâm rồi."
"Cũng không tính hao tâm tổn trí, ta quen thuộc vùng xung quanh, bất quá cũng chỉ có 10 tấn, thuyền của ngươi nhiều như vậy, số lượng khác..."
Diệp Diệu Đông cười nói: "Đã làm xong, cộng thêm 10 tấn chỗ ngươi, ngày mai khoảng 60 tấn hàng có chỗ dựa rồi, đã giải quyết."
Tổng cộng kết nối 6 chiếc thuyền, ngày kia thu một chuyến hàng, hắn dự đoán số lượng cũng không sai biệt lắm khoảng 50, 60 tấn, nếu tình hình tốt, có thể có 70 tấn.
Dù sao nếu số lượng thuyền thu được quá nhiều, mình chỉ còn lại một ít tùy tiện bán, hoặc là đỡ phiền phức, trực tiếp kéo về phơi.
Nếu số lượng không đủ giao, cũng có thể qua chỗ mấy chiếc thuyền mình cho thuê thu mua.
"Tốc độ của ngươi vẫn rất nhanh? Hôm qua còn nói tạm thời tới, chưa có gì."
Tục Nhân có chút hiếu kỳ, hắn lấy đâu ra biện pháp, mới một ngày trôi qua, đã giải quyết 40, 50 tấn hàng.
"Ta có phải nói với ngươi, cùng người khác góp vốn làm một cái thương hội không?"
"Có, cho nên là cái thương hội kia giúp ngươi giải quyết?"
"Đúng, buổi sáng qua đó đợi đến trưa, thêm nửa buổi chiều, mọi người mỗi người ra một chút sức, liền chia cắt bảy tám phần."
"Cái thương hội này của ngươi được đấy, lại còn có thể tùy tiện đem mấy chục tấn hàng của ngươi chia cắt."
Diệp Diệu Đông ha ha cười, chuyện đều giải quyết, hắn cũng vui vẻ, cũng có thể kiên nhẫn nói chuyện với hắn, nói về thân phận phó hội trưởng Ôn thị của hắn.
Tục Nhân nghe xong sửng sốt.
"Ngươi làm sao đi đâu cũng có thể lăn lộn ra một cái thân phận? Rõ ràng không phải người bản địa, còn có thể làm phó hội trưởng? Sau đó về chỗ chúng ta, vậy mà cũng có thể làm phó hội trưởng thương hội? Còn ra dáng?"
"Có lẽ vận may ta tương đối tốt, đi ra ngoài liền gặp quý nhân? Có quý nhân, tự nhiên vạn sự đại cát, ngươi cũng là quý nhân của ta."
"Vậy suy nghĩ kỹ lại, hình như cũng đúng, đúng là đi ra ngoài gặp quý nhân, mới có thể đi đâu cũng được hoan nghênh."
"Hắc hắc, anh em, đợi ngươi tới chỗ chúng ta, ta cũng là quý nhân của ngươi!"
"Thật hay giả? Vậy ta chờ!"
Diệp Diệu Đông vỗ ngực, "Dù sao ta cứ khoác lác trước, làm không được sau này rồi tính."
"Ha ha, ngươi xem ra đường đi cũng thật nhiều, đến đâu cũng không sợ."
"Aiya, đều là thành tín kết bạn, ở nhà dựa vào anh em, ra ngoài dựa vào bạn bè, chân tình đổi chân tình nha, ta đối xử với mọi người thế nào? Ngươi có phải cũng cảm nhận được."
"Cũng đúng. Được, hàng đã giải quyết là tốt rồi, ""Vậy nhà máy kia, ngươi giúp ta chào hỏi chưa?"
"Nói rồi, đợi tháng 9, ngươi đến lúc đó hỏi lại, xem ngày nào nhu cầu tăng, đến lúc đó kết nối, dù sao đều nhận ra ngươi, ta mấy ngày nữa phải ra ngoài."
"Lại phải ra ngoài? Vậy chọn ngày không bằng gặp ngày, lát nữa cùng đi ăn cơm, ta mời."
"Được."
Hắn mời Tục Nhân ăn cơm, không ngờ quay đầu người ta lại mời hắn đi mát-xa.
Năm ngoái hắn chỉ biết có khu ăn chơi, còn chưa thấy có cửa hàng mát-xa.
Không ngờ mới một năm trôi qua, khu đèn đỏ phát triển nhanh như vậy.
Tục Nhân dẫn hắn đi đường nhỏ, năm ngoái còn chỉ có hai ba cái karaoke, xung quanh ngõ nhỏ còn tối đen, lúc này tới, vậy mà cả con hẻm đều là các loại cửa hàng mát-xa.
"Xxx, hoàn toàn thay đổi..."
"Đúng vậy a, ta mỗi lần về đều cảm thấy hoàn toàn thay đổi."
"Ở đây chuẩn không a?"
Tục Nhân cười xấu xa nhìn hắn, "Ngươi muốn đứng đắn thì đứng đắn, ngươi muốn không đứng đắn thì không đứng đắn."
"Vậy không được, ta là người đứng đắn."
"Ân, vừa ra ngoài hai ngày, đứng đắn cũng bình thường."
Diệp Diệu Đông ha ha cười, "Xxx, ta thật sự là người đứng đắn."
Mấy người này, cũng thật biết chơi.
Chỗ nào cũng đi, xem ra rành rọt hơn, vẫn là đã kết hôn, ghê gớm thật.
"Đi thôi, vào thư giãn một tí, lại về nhà ngủ ngon, vừa vặn."
Diệp Diệu Đông đi theo sau hắn, nhìn thấy hắn quen thuộc, mấy cô gái làng chơi mặt hoa da phấn cũng quen thuộc chào hỏi hắn.
"Chậc chậc chậc, nhìn ngươi quen thuộc, còn về nhà cái gì? Ta thấy đây mới là nhà của ngươi." "Nói bậy."
"Ngươi dứt khoát đừng lái xe ngựa nữa, trực tiếp mua miếng đất, mở một cái cửa hàng như này đi."
"Vậy có vẻ hơi không được đứng đắn."
"Ai nói, làm cao cấp một chút, sửa sang lại một chút, làm mấy tầng lầu, tiêu phí tự nhiên cũng lên một tầm cao mới, kiếm tiền không phải đơn giản như uống nước sao?"
"Nói với ngươi thì đơn giản."
"Chính là chuyện như vậy, đồ vật đều là tiền nào của nấy, bất kỳ thứ gì, hoặc là người chỉ cần được bao bọc một chút, đẳng cấp không phải liền tăng lên?"
"Có lý."
"Kiếm được tiền thì hưởng thụ, ta thấy ngươi chính là người biết hưởng thụ, biết xài tiền, mỗi ngày chạy xe ngựa nguy hiểm biết bao, nằm trong ôn nhu hương thoải mái biết bao!"
"Có lý!"
Tục Nhân tán thưởng nhìn hắn, cảm giác tìm được người cùng chí hướng.
"Đừng nhìn ta như vậy, ta là người đứng đắn."
"Ngươi đứng đắn cái quỷ, ta thấy ngươi còn không đứng đắn hơn ta."
"Vậy không có, ta chỉ là bề ngoài không đứng đắn, thực chất bên trong vẫn là đứng đắn, ngươi là từ trong ra ngoài đều không đứng đắn."
"Ha ha, nói hay..."
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận