Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1012: Dỡ hàng (length: 26697)

Diệp Diệu Đông đem giấy đỏ cắt tốt, mỗi một tấm giấy đỏ phía trên đều kẹp hai khối tiền giấy, sau đó mới đem giấy đỏ vuông vức lần lượt xếp lên, xếp mười cái bỏ vào túi.
Đến khi thuyền đánh cá đã chạy nhanh qua bến cảng thị trấn, đại khái khoảng nửa giờ nữa là có thể đến bến tàu thôn, hắn mới đi vào trong khoang thuyền, đánh thức đám người chèo thuyền đang ngáy khò khò, để bọn hắn chuẩn bị cập bờ.
"Có thể thu xếp hành lý của các ngươi một chút rồi, nhiều nhất là nửa giờ nữa là về đến nhà, cá trong khoang có thể lần lượt chuyển ra sớm, đưa lên boong thuyền, lát nữa có chỗ tốt thì chuyển sang thuyền hàng bên cạnh."
"Ai, tốt, tốt..."
Mọi người lập tức đều ngồi dậy, mặc quần áo, xỏ giày.
Diệp Diệu Đông cũng lấy ra hồng bao đã chuẩn bị từ sớm, phát cho mỗi người một cái, ai nấy đều vui vẻ không ngậm được miệng.
Vốn dĩ đi biển đã có tiền công, giờ mỗi lần đi một chuyến lại được thêm một cái hồng bao, quả thực là niềm vui bất ngờ, hai đồng tiền đã gần bằng một ngày công của bọn họ rồi.
"Chuyến này vất vả quá, về nhà có thể mua một cân thịt để cải thiện bữa ăn."
"Ha ha, cũng nhờ ngươi tốt bụng, ban đầu những việc này đều là việc chúng ta nên làm mà."
"Kiếm tiền đâu có dễ, chúng ta đã lớn tuổi rồi, còn có tiền kiếm là tốt lắm rồi."
Mọi người mặt mày hớn hở, tối qua chưa ăn cơm nhưng giờ phút chốc đã tràn đầy động lực.
Chờ bọn họ từng người hăng hái đi chuyển hàng trong khoang cá xong, Diệp Diệu Đông lại lập tức lấy túi đã chuẩn bị sẵn, quét toàn bộ số tiền trong rương sắt khóa dưới gầm giường vào túi vải.
Đây là tiền lời trên biển trong một tuần này, cùng với doanh thu ở cửa hàng thành phố.
Tiền xu bị hắn túm vào túi, kêu lạch cạch, nhưng tiếng máy nổ trực tiếp át đi tiếng động này, chỉ có mình hắn nghe được.
Chuyến này cũng không kiếm được bao nhiêu, chỉ có đợt cá mà đàn cá voi sát thủ mang đến là bắt được khá nhiều, đều là cá đầu ngựa, bán được giá chút.
Những lúc khác quăng lưới bắt cá dù cũng được kha khá nhưng hàng ngon thì ít, đa phần đều là loại bình thường giá rẻ, chỉ có thể dựa vào số lượng nhiều mà bán ít tiền, phần lớn chỉ có thể trông vào số lượng lớn để kiếm ít lời.
Trừ đi chi phí thì kiếm được khoảng hơn 2000 đồng, chủ yếu là hôm qua bọn họ đã bỏ dở nửa ngày ở ngoài biển vớt đồ đắm tàu, cùng với hàng hóa gần ba ngày, trừ những thứ có giá trị đưa lên thành phố bán đi, mấy vạn cân còn lại đều giữ về, chỗ này cũng bán bớt đi vài trăm đồng.
Doanh thu trong cửa hàng so với mấy ngày trước mang về nhà cũng giảm đi hơn một nửa, lần trước là do có cá biển thỏ để bán nên kiếm được phần lớn từ món đó.
Lần này, tình hình buôn bán trong một tuần cũng chỉ được khoảng nghìn đồng, năm sau sức mua chắc chắn sẽ có chút giảm, có lẽ đồ tết đã mua năm trước vẫn chưa dùng hết.
Dù sao cũng không tệ, giờ bắt đầu dựa vào mấy chục ngàn cân hàng nhà mình giữ lại để phơi khô, chi phí ít nhất giảm đi một nửa, coi như lời thêm được chút.
Sau khi sắp xếp gọn tiền bạc xong, hắn cởi áo khoác lông xuống và treo ba lô lên người, sau đó mới mặc lại áo khoác lông, giấu ba lô vào trong áo, rồi lại mặc thêm áo bông ra ngoài.
Hai người bọn họ từng tốp ra bên ngoài chuyển giỏ, boong thuyền vốn đã chất không ít đồ tạp hóa, giờ nhìn lại càng thêm chất đầy hơn.
A Quang vẻ mặt trầm tư tựa vào thành thuyền, nhìn ánh đèn lấp lánh xa dần phía sau.
Hắn bước đến nhẹ giọng hỏi: "Ngươi đang nghĩ gì thế?"
"Đang nghĩ xem nên làm gì đó tốt, không thì cứ cảm giác ngồi ở nhà trông vợ con như đồ bỏ đi, ăn bám vậy."
Nếu không biết hắn đang nói mình, Diệp Diệu Đông đã cho là hắn đang ngấm ngầm hại người.
Khẽ chửi thầm trong bụng một câu "đồ vô tích sự", Diệp Diệu Đông mới lên tiếng.
"Ngươi đừng có ở trong phúc mà không biết hưởng thế, con trai có số mệnh tốt như vậy, ở nhà không cần làm gì cũng có tiền, còn nói mình là đồ bỏ đi."
"Ta thật sự cảm thấy thế mà, các ngươi thì ra biển, người thì mở cửa hàng, còn ta thì mỗi ngày ở nhà, cha ta thì vẫn liều mạng làm, cũng gần đến lúc ông nghỉ hưu rồi."
"Chờ ngươi sinh con trai, chắc cha ngươi sẽ an tâm để ngươi nối nghiệp thôi, ngươi cũng đừng nghĩ nhiều, thừa kế sự nghiệp của cha là chắc rồi, cha ngươi có mỗi mình ngươi là con trai, thuyền trong nhà chắc chắn sẽ giao cho ngươi quản, ông cũng đâu làm được mấy năm nữa."
"Ta hiểu mà, nhưng tại nghĩ đến ngươi vừa làm xưởng lại vừa mở cửa hàng bán cá, làm nước mắm các kiểu, trông rất ra gì, nên ta cũng muốn thử làm gì đó xem sao."
"Cái này không thể so sánh được, ta làm xưởng lại mở cửa hàng là có người giúp đỡ, có mẹ ta, có bố mẹ vợ, vợ, với mấy chị dâu, ai cũng đang giúp ta cả, chứ không phải một mình ta tự bươn chải đâu."
"Cho nên mới nói, cảm thấy đứa con không có mẹ thật đáng thương, có mẹ ở bên, ít nhất có thể chống được nửa bầu trời, không nói đến việc nhất định phải giúp việc, chỉ cần sắp xếp một chút thôi cũng hữu ích lắm rồi."
"Cái này đúng."
Diệp Diệu Đông rất đồng ý, dù mẹ hắn nói nhiều, thích khoe khoang, nhưng có lúc tùy tiện phụ giúp một tay thôi cũng đã đỡ cho hắn rất nhiều việc, người già thường có nhiều kỹ năng, tuyệt đối không thể xem thường.
"Nói sau đi, Huệ Mỹ còn chưa sinh đâu, cũng đâu thể để mỗi nàng một mình ở thành phố được, vẫn phải ở cạnh bầu bạn, tiện thể giúp ngươi làm không công."
"Ta không trả lương đâu đấy nhé!"
A Quang liếc xéo hắn một cái, "Ta thiếu ngươi chút tiền đấy hả?"
"Vậy thì mau đi phụ giúp chuyển hàng, đừng có đứng đấy mà nghĩ chuyện nhân sinh." Diệp Diệu Đông hất cằm về phía mấy công nhân đang bận chuyển hàng, ra hiệu cho hắn cùng đi làm.
"Đi chung."
A Quang tiện tay túm lấy áo bông của hắn, kéo theo hắn cùng đi làm.
Đến khi trên boong tàu chỉ còn lại hai lối đi nhỏ, bọn họ mới dừng lại, và lúc này thuyền đánh cá cũng đã gần bờ.
Nhìn từ xa ánh đèn lấp lánh của làng chài, và trong xưởng gần bờ đèn vẫn còn sáng trưng, ánh đèn cam khiến bọn họ dù ở xa cũng có thể thấy rõ, bên trong bóng người nhấp nhô, vẫn còn đang bận rộn chưa tan làm.
Tuy nhiên, trên bờ thì không có người đứng chờ, không nhìn thấy ánh đèn pin.
Nhưng chẳng bao lâu sau, khi thuyền đánh cá giảm tốc độ càng lúc càng gần bờ thì cửa xưởng cũng sáng lên mấy ánh đèn pin, rồi di chuyển về phía bến tàu, có lẽ có người túc trực ở cửa, để ý đến mặt biển, vừa thấy ánh đèn của thuyền đánh cá liền vội chạy ra, chuẩn bị đón hàng.
Diệp phụ giảm tốc độ, chọn vị trí tốt rồi đỗ sát bên thuyền Bội Thu, chỉ đợi một lát thì thuyền đánh cá trên bờ đã có hai chiếc vội ra để đón hàng.
"Đông ca, các anh về muộn thế? Bác Bùi lúc chiều còn nói đáng lẽ anh cũng về cùng giờ trước kia, là trước khi trời tối, kết quả đợi mãi không thấy thuyền đâu, cũng may cả xưởng ai nấy cũng đều bận, mọi người không ai để ý."
"Ừ, chậm trễ mất một lúc, tranh thủ hỗ trợ chuyển hàng đã."
"Hai chiếc thuyền có đủ không? Không đủ thì lát nữa ra chuyển thêm một chuyến."
"Để lát nữa xem thế nào, hôm nay hàng nhiều đấy..."
Vương Quang Lượng mở thuyền của anh trai và người anh thứ hai, còn có một chiếc thuê hộ, dù sao cũng chỉ hay mở ra chở hàng một chuyến, anh em không ai so đo cả.
Hàng trên thuyền mười mấy tấn, đầy hai thuyền lớn, hắn vốn định mang xuống cả đống chăn, lại phát hiện không còn chỗ nào để, chỗ nào cũng là hải sản, chăn chiếu chỉ cần dính một tí thôi là có mùi tanh.
Hôm nay chỉ có thể để thế, đợi sáng mai tỉnh dậy sẽ mang chăn trở lại sau.
Chuyển hết hàng xong, hắn và cha lại kiểm tra trên thuyền xem có bỏ sót gì không, sau đó mới khóa tất cả những chỗ có thể khóa rồi leo sang thuyền đang đợi.
Trước đó đã có một chiếc thuyền về, khi bọn họ đến thì ở trên bờ, mẹ hắn đang chỉ huy một đám phụ nữ hỗ trợ dỡ hàng, đều là những người hay làm việc trong xưởng, còn có mấy đứa trẻ lớn trong nhà, cũng đang cười toe toét, hăng hái lắm.
"Xưởng vẫn chưa tan làm à mẹ?"
"Tổ nào cơ chứ? Tổ đêm đến mổ cá thâu đêm, không thế thì sao mổ xong mấy chục nghìn cân hàng kia? Chiều tối nhà kia bảo có 18 nghìn cân hàng, còn 10 nghìn mấy cân đồ tạp hóa."
"Chỗ ngươi kéo về thêm mấy vạn cân, cũng phải sáu bảy vạn cân rồi, làm thế nào mà hết? Mà giờ thời tiết cũng ấm lên rồi, chiều chiều thì gió mát chứ ban ngày nóng hết cả lên, nhiều hàng thế mà để hỏng thì sao?"
"Phải gọi thêm mười mấy phụ nữ đến hỗ trợ nhau mổ cá thôi, sân bãi cũng hết chỗ phơi, hai ngày nữa lại phải tranh nhau mà phơi tiếp."
"Con thấy là, khi thì ở nhà không có việc gì phát chán, khi thì bận đến ngủ cũng không được."
Diệp mẫu nói xong với hắn thì cũng kéo thêm một phụ nữ cùng bà chuyển hàng.
"Mau lên, chuyển hết chỗ này đi rồi về mổ cá tiếp..."
"Cứ để hết xuống dưới đất đã, xe ba gác bé quá, chở được mấy giỏ thôi, cũng may ở gần đây, lát nữa còn quay lại kéo được..."
Diệp Diệu Đông đứng trên bờ, cảm giác gió biển thổi tới không còn lạnh thấu xương như trước, dù vẫn còn hơi lạnh, nhưng dễ chịu hơn nhiều so với trên biển. Mới vài ngày mà nhiệt độ đã tăng lên đáng kể.
"Mau đem máy kéo ra mà chở, lần này dùng xe ba gác thì bao giờ mới xong? Máy kéo chở được nhiều hơn, chạy vài chuyến là xong nhanh thôi."
Mẹ Diệp vội vàng quay đầu lại cãi, "Như thế tốn xăng lắm, dùng xe ba gác chạy vài chuyến là được rồi."
"Tốn bao nhiêu dầu chứ? Đường gần như vậy, xe ba gác mỗi chuyến chở được có chút ít, cứ đi đi về về tốn bao nhiêu thời gian? Giết cá được ít đi bao nhiêu? Dùng máy kéo nhanh lên, còn tranh thủ về tiếp tục giết cá."
"Được được được, tụi bây trẻ cứ ra mà lái máy kéo đi..."
Vương Quang Lượng đuổi theo cậu em vợ đi khởi động máy kéo, hắn ở bên cạnh tiếp tục hỗ trợ, tiện thể lẩm bẩm, "Buổi chiều ta đã nói, mở máy kéo đi chở hàng cho nhanh, bị thím mắng cho một trận."
"Đừng để ý đến bà, mẹ ta chỉ xót tiền xăng thôi, ngươi nói với bà là chở hết chỗ hàng này không tốn một đồng nào, bà ấy sẽ không xót nữa."
"Haiz..."
Mọi người ai nấy trên thuyền và trên bờ đều tất bật chuyển hàng, tiện thể buôn chuyện dăm ba câu, hàng nhiều quá này nọ, ồn ào cả lên.
Nhưng nhìn chung ai cũng đều rất vui vẻ, nhiều hàng như vậy tha hồ mà làm mấy ngày, lại có thể kiếm ăn liền mấy ngày.
Mấy bà cô được kêu đến làm công, đều là dạng cộng tác viên, tính theo ngày, làm ngày nào tính tiền ngày đó. Dù sao cũng giống hệt như mẹ hắn vừa mới nói, lúc không có việc gì thì ngồi không ở cửa vả muỗi, đến lúc bận thì ngủ cũng không được ngủ.
Vậy nên làm một ngày ăn tiền một ngày thì phải thôi, chứ chẳng lẽ lại mời người ta đến rồi để họ ngồi vả muỗi, còn hắn thì đem một đám đàn em đi chỗ khác, họ vẫn phải 24/24 thay nhau canh nhà xưởng, thực sự phải trả lương tháng cho họ.
Đợi đến khi hắn làm một chuyến tàu thu hoạch về, đến lúc đó cứ cách ngày vào bờ một lần, thật là mỗi ngày đều có việc để làm, ngày nào cũng có cá giết liên tục không dứt, đến lúc đó sẽ phải mời nhân viên chính thức.
Sau khi đã chuyển được hơn một nửa số hàng, hắn liền đứng qua một bên nhìn, tiện thể liếc nhìn nhà xưởng ở phía trước cách đó không xa. Xưởng làm cá khô thì lúc nào cũng có che một tấm bạt ni lông lớn trên mái, để phòng khi trời mưa bất chợt. Còn cái xưởng mới xây bên cạnh thì không có.
Hai ngày nữa phải tranh thủ sắp xếp kéo bạt lên, nếu không mùa xuân mưa nhiều, sắp đến thanh minh, thế nào cũng có mưa.
Lỡ mà trở tay không kịp, thì mấy chục ngàn cân hàng coi như xong, thu vào cũng không phải chuyện một sớm một chiều.
Nghĩ đến đây, hắn không nhịn được mà thở dài, mấy ngày tới bận rồi, không thể giống như mấy ngày trước ở nhà đi đi lại lại nghỉ ngơi nữa.
Một đám người cầm đèn pin, ở bến tàu khuân khuân vác vác, xe ba gác và máy kéo chạy đi chạy lại, mất mấy chuyến mới chở hết hai thuyền hàng vào nhà xưởng dỡ xuống.
Còn hắn vẫn đứng ở bến tàu nhìn, mãi đến khi hết tôm cá, cuối cùng mới chuyển đến mấy thùng cá hộp. Hắn gọi người khiêng hết lên máy kéo, còn mình thì cũng trèo lên theo, lái máy kéo đến trước sân.
Tiếng ồn hắn tạo ra quá lớn, đám hàng xóm xung quanh biết hắn lại chở một đống hàng về, liền nhao nhao kéo đến xem, bên nhà xưởng thì đèn đuốc sáng trưng, họ đều ở ngoài cửa xưởng mà đứng nhìn xì xào bàn tán.
Máy kéo đi thẳng qua cửa xưởng, mọi người cũng chỉ ngoảnh đầu lại nhìn một chút rồi tiếp tục chỉ trỏ vào đống hàng chất đầy dưới đất mà nói chuyện, tiện thể liên tục hỏi mẹ hắn là có cần thêm người không?
Bọn trẻ trong nhà đã sớm quen với tiếng máy kéo, chẳng thấy lạ lẫm gì nữa. Chỉ chạy ra cửa ngó một cái rồi lại vào nhà, vậy mà không thèm chạy ra gọi hắn là chú ba.
"Mấy... Lũ nhóc này thực dụng quá, biết ta đi biển về, không có quà cho chúng nên chẳng thèm tới gần."
Lâm Tú Thanh lúc nãy đang ở trong xưởng kiểm kê hàng, thấy máy kéo chạy qua, mới vội vàng chạy về, lúc này mới cười nói.
"Chồng đi biển kiếm tiền, chứ không phải là đi xa nhà gì, bọn chúng đều biết mà, mấy hôm trước tới trước mặt anh, có thấy kiếm được gì đâu, nên chẳng thấy lạ lẫm nữa."
"Mấy đứa con gái trong nhà cũng đi ra xưởng làm cá hết rồi, chỉ còn mấy thằng con trai còn đang làm bài tập dở dang. Người lớn trong nhà thì bận bịu, không ai có thời gian quản, bọn chúng đang chơi thì bị đánh cho một trận, giờ mới chịu về nhà làm bài tập."
"Đáng đánh, lần sau không chịu làm thì cứ kéo ra xưởng hết."
"Vậy thì chúng nó lại thích ấy chứ, mà mấy thùng này là thứ gì vậy?"
"Xuống phụ em một tay đi, khiêng vào nhà." Diệp Diệu Đông vừa nói vừa trèo lên máy kéo, dỡ một chồng hàng xuống rồi đặt xuống dưới cho cô tiếp.
Cha hắn sau khi chuyển xong hàng cũng vào trong xưởng kiểm kê hàng hóa, tiện thể xem hàng chiều nay Bùi phụ mang về thế nào.
Lâm Tú Thanh xắn tay áo lên tiếp lấy, "Trong nhà không để được đâu, toàn là bao tải cá khô, chỉ có thể để ngoài sân thôi."
"Vậy thì cứ để ngoài sân trước."
Bà già cũng chống gậy từ nhà xưởng về đến, nhìn hai vợ chồng bận bịu.
"Sao mà gấp gáp chuyển hàng vậy? Về nhà ăn cơm trước không? Có đói bụng không? Trời tối rồi mới về, giờ cũng muộn rồi, hay ăn cơm trước đi, đừng có để đói quá."
"Không sao đâu, làm chút là xong ngay, dỡ hàng cũng sắp hết rồi."
"Mà mấy thùng này là cái gì vậy, con mang từ chỗ nào về đó?"
Bà như tên trộm, ngó đông ngó tây, rồi nhỏ giọng hỏi, "Có phải con đi buôn lậu không đấy?"
Diệp Diệu Đông liếc mắt nhìn bà, "Nói bậy gì đấy? Già rồi mà còn biết cái này nữa à?"
"Ta còn biết nhiều thứ lắm đấy, mấy bà cô trong xưởng mỗi ngày cái gì cũng nói, trong làng này không có chuyện gì mà ta không biết đâu."
"Ghê gớm nha, tuổi cao rồi mà vẫn còn là tai mắt tình báo nữa?"
"Ái da, rảnh không có gì làm nên ra phơi nắng nghe được thôi, mấy ngày tới trong xưởng lại nhộn nhịp lên rồi, lại có thể biết được không ít chuyện nữa..."
Diệp Diệu Đông bật cười, sắp già đến nơi rồi mà không ngờ tâm bát quái lại vẫn còn hăng hái như thế, còn có thể trà trộn vào trong đội tình báo trong làng nữa, làm không khéo còn nắm được thông tin mật nữa.
"Vậy nên ta mới nói làm gì? Ai biết mấy người đó nói thật hay không, cứ nghe một tai cho qua thôi. Con thật sự không đi buôn lậu chứ?" Bà lại nhỏ giọng hỏi tiếp, vẫn còn xoắn xuýt về chuyện đó.
"Không có, bà yên tâm đi, ta là người chính trực thật thà, bà đừng có đoán mò, nghe người khác nói sao mà cứ tưởng thật như vậy, mấy bà ngoài đường chỉ nói chuyện linh tinh thôi."
"Ta cũng thấy thế, con luôn rất ngoan mà, chắc chắn không làm chuyện đó đâu."
"Đúng đó, nên nếu bà thích náo nhiệt thì cứ ra đấy nghe người ta nói chuyện giết thời gian cũng được, nhưng chỉ nên nghe lướt qua tai thôi, nghe cho vui là được."
"Haizzz, cũng đành thôi..."
Lâm Tú Thanh vừa khiêng hàng vừa cười nói: "Bà ấy rảnh rỗi nên hay ra xưởng lắm, toàn lúc mọi người đông đúc đang làm việc, thì bưng cái ghế ra ngồi cạnh nghe chuyện, tiện thể nghe người ta khen mình nữa."
"Bây giờ ta được hoan nghênh lắm đó, mấy hôm trước ta ra chỗ bọn họ làm việc, còn mang theo cái radio cho mọi người nghe nữa, mọi người ai cũng vui hết, vừa có việc làm lại có radio để nghe, ngày nào cũng ngóng trông ta tới."
Diệp Diệu Đông cũng cười trêu chọc bà, "Được hoan nghênh dữ vậy sao? Vậy bà không thèm nói chuyện bát quái cho ta nữa thì thôi, thử kể cho ta nghe xem, mọi người hay khen bà cái gì?"
"Ha ha, người ta toàn khen ta càng sống càng trẻ ra, càng ngày càng biết ăn mặc, mặc quần áo đẹp hơn cả mấy cô dâu trẻ, lại còn màu đỏ, màu xanh, toàn là hoa hoét."
"Ui da, còn khen ta răng lợi tốt, càng ngày càng khỏe, có thể sống trăm tuổi, bảo là ta có thể nhìn thấy cả ngũ đại đồng đường, mấy năm nữa có thể ôm cả cháu huyền tôn..."
"Cả cái thôn này, mấy ông bà già đều không ai được bằng ta, không ai có mạng tốt bằng ta hết."
Bà nở một nụ cười tươi rói, trong phòng, ánh đèn vàng cam hắt ra khiến da mặt bà hồng hào, tinh thần hơn.
"Số gì mà tốt, đợi vài hôm nữa con mua vàng bạc về cho đeo, đó mới gọi là số tốt."
Nghĩ vậy, Diệp Diệu Đông cũng bắt đầu suy nghĩ có nên đánh cho bà một cái nhẫn vàng, dây chuyền vàng, hoa tai vàng gì đó không nhỉ, rồi cho A Thanh với mẹ hắn mỗi người một bộ nữa.
Có ai là phụ nữ mà không thích trang sức đâu chứ? Dù là già hay trẻ.
Hiện tại giá vàng cũng chỉ mấy chục đồng, mua là của để dành, lại còn đeo được nữa.
Bà cũng đã già rồi, có được hưởng phúc bao giờ đâu, chưa bao giờ đeo vàng đeo bạc cả, đến tuổi này rồi, làm sao cũng phải cho bà đeo một lần.
Kiếp trước bà chỉ sống đến năm 1987, năm nay đã 1985 rồi, nghĩ đến đây, lòng hắn chùng xuống, mấy hôm nay xem có rảnh không thì đi ra huyện thành một chuyến, nếu còn dư thời gian thì ghé qua luôn, không dư thời gian thì đi trên trấn cũng được, thị trấn của bọn họ còn náo nhiệt hơn cả huyện thành nữa.
Bà bị hắn làm cho nghẹn họng, "Ha ha ha, còn đeo vàng đeo bạc cơ à?
"Cái kia mọi người tròng mắt nên dính trên người ta ~"
"Chờ lấy a, muộn một chút liền để mọi người hâm mộ chết ngươi."
"Thật tốt tốt ~"
Hai vợ chồng một người chuyển một người tiếp, ba người lại ở nơi đó nói chuyện tán gẫu, bầu không khí đặc biệt ấm áp hòa hợp, một hồi lâu mới đem nửa thùng xe cá hộp đều gỡ đến trong viện.
Lâm Tú Thanh lau trán thấm ra mồ hôi, "Đây đều là cá hộp a? Ta vừa mới thấy được."
"Ừ."
"Ngươi xuống nước tìm được mấy ngày trước thuyền đắm?"
"Đúng, muộn một chút lại cùng ngươi nói tỉ mỉ, cái này một túi lớn quần áo giặt cho ngươi, rương hành lý ngươi cũng cầm đi vào, ta đem máy kéo lái về nhà xưởng, tiện đi nhà xưởng nhìn một chút."
"A tốt, vậy ngươi xem một cái liền sớm một chút tới dùng cơm, ta đem đồ ăn hâm nóng rất nhanh."
"Biết."
Lão bà cũng đi theo bên cạnh la lớn một tiếng, "Về sớm một chút ăn cơm, đừng để đói bụng lắm..."
Lão nhân quan tâm nhất là có hay không ăn no, có hay không mặc ấm.
Nhà xưởng bên trong đám phụ nữ con gái lại đều đã nhiệt tình mười phần ngồi xuống làm, từng người trên tay đều mang bao tay áo, dao đem vảy cá thổi mạnh bay lên, ngoài miệng cũng không ngừng lại châu đầu ghé tai, tiếng ồn ào từng trận.
Diệp Diệu Đông dẫn đầu xem hàng nhà mình đã dỡ, lại đi về phía cha hắn, nhìn hàng Bùi thúc buổi chiều dỡ, tùy tiện hỏi vài câu.
"Hàng vẫn còn nhiều..."
"Ta vừa nhìn qua buổi chiều thân gia đem về một chút hàng, đã giết không ít, nhưng còn có 30 ngàn cân bộ dáng, thêm cả chúng ta mang về, nhiều thật đấy..."
"Đã cùng mẹ nói xong, ban đêm thức đêm giết, sáng sớm ngày mai lại gọi một nhóm người khác thay ca, không thì căn bản giết không hết."
"Vậy thì tốt! Nhiều hàng như vậy, phải giết mấy ngày mấy đêm, nhiều người một chút tranh thủ thời gian thu dọn, phơi khô thu lại, tránh cho thời tiết sau không tốt."
"Ừ."
Hắn tùy tiện nhìn một chút liền đi đến một bên khác nhà xưởng, trong kho đầu cũng có mấy người đang tới tới lui lui vận chuyển đồ ướp, mẹ hắn cũng ở đó.
Theo lời mẹ hắn nói, dù sao bên cạnh đều đang thức đêm giết cá, bên này cũng để người làm cùng, ướp mắm cá không so với giết cá phiền phức, đỡ việc cực kỳ, một đêm khẳng định làm không xong, sớm làm xong, sớm yên tâm.
Diệp Diệu Đông nhìn xem một bên đất trống góc tường, bày nguyên một hàng hai ba trăm cái vại lớn, nói một câu dư thừa.
"Vại lớn mang đến?"
"Mang đến, nhờ đám tiểu tử trong phường làm vẻ, hai ngày trước đi trong huyện giao mắm cá, để bọn hắn tiện thể đi giục, sau đó hôm trước đã mang tới."
"Vậy cũng tiết kiệm ta đi một chuyến, vừa vặn chuyến này mang về hàng nhiều, cũng có thể phát huy tác dụng."
"Gần như là có thể phát huy tác dụng, bên đất trống còn mười cái thùng nữa vẫn chưa cất đi được, phải đợi tháng sau cất xong mới có thể đem tới dùng."
Hắn gật gật đầu, có mẹ hắn thỉnh thoảng ra xem một chút an bài, hắn có thể tiết kiệm không ít chuyện, mẹ hắn đối với đám phụ nữ trong thôn quen thuộc, rất nhiều chuyện đều đặc biệt tốt an bài.
Xưởng mắm cá bây giờ có thể dần đi vào quỹ đạo, mẹ hắn chiếm phần lớn công lao.
A Quang nói không sai, không có mẹ con cái quá đáng thương.
Diệp phụ tuần tra xong nhà xưởng liền lại chạy tới tìm hắn, "Ngươi làm xong chưa? Xong rồi thì về nhà ăn cơm đi,"
"Xong rồi, đi thôi."
Hắn lên tiếng đi theo đi ra ngoài, bất quá vừa đi ra một đoạn ngắn lại quay đầu gọi mẹ, đồng thời đem túi bên trong đã chuẩn bị từ trước một chút hồng bao móc ra.
"Mẹ, ngươi ra đây một chút..."
"Nơi này có mấy cái hồng bao, lát nữa mẹ đưa cho mấy người chèo thuyền bên Bùi thúc..." Hắn tiện thể báo một chuỗi tên người cho mẹ.
Diệp mẫu khó hiểu hai tay nhận lấy một đống hồng bao, "Ngươi làm gì? Nhiều tiền vậy, lại phát hồng bao? Tại sao không phát cho ta mấy cái? Đi phát cho người ngoài... Bên kia người ta liên quan gì tới ngươi..."
"Phát cái gì mà cằn nhằn, bảo đưa hồng bao thì đưa hồng bao, lắm lời vậy, về trễ một chút để cha lại nói cho."
Diệp Diệu Đông thuận miệng nói một câu sau đó liền cùng cha đi ra ngoài, Diệp mẫu cầm hồng bao vội vàng đuổi theo.
"Ngươi lại làm cái gì?"
"Lúc ở trên biển, Bùi thúc cùng thuyền viên bên kia giúp ta một chút việc, nên cảm ơn bọn họ."
Diệp mẫu khẩn trương, "Gặp nguy hiểm?"
"Không có, đừng nghĩ nhiều, vừa nãy chẳng phải nhìn thấy trên thuyền chuyển xuống rất nhiều rương sao? Các ngươi còn đang hỏi là cái gì? Chính là người bên Bùi thúc hỗ trợ cùng nhau vớt."
"A, không có gặp nguy hiểm thì tốt, vậy ta đi đưa cho bọn họ bây giờ đây, tránh lát nữa ngủ hết rồi. Rương kia của ngươi có cái gì?"
"Hiếu kỳ cái gì? Về để cha lại nói cho."
"Cả ngày đều làm thần thần bí bí, còn không phải về nhà rồi mới nói..."
Diệp mẫu liếc mắt suy nghĩ lung tung hai câu, sau đó liền cùng hai cha con tách ra, đi về trong thôn.
Diệp Diệu Đông vừa đi vừa nói với cha chuyện mua túi nilon làm mái che mưa, ở trên đỉnh xưởng mắm cá kéo lên, chuẩn bị giao việc này cho cha đến làm, hắn không rảnh.
Hắn sáng sớm ngày mai còn muốn đi huyện thành tìm cục trưởng Trần, còn muốn đi xưởng đóng tàu nói chuyện kỹ về phương án thu hoạch thuyền, sau đó vẫn phải đi tìm Lâm Tập Thượng xử lý số cá hộp trong viện kia, cũng không biết người có ở nhà hay không.
Sau đó hai ngày này vẫn phải xem có rảnh hay không, nếu có thời gian thì vẫn phải gọi đám anh em họ đến, bàn chuyện sửa mộ.
Diệp phụ gật gật đầu không có ý kiến, biết hắn bây giờ bận tối mặt tối mày.
"Còn nữa, tiện thể đi hỏi mấy người làm nghề mộc xem bảng hiệu kia làm xong chưa?"
"Biết, còn có việc gì không?"
"Có, chăn mền trên thuyền kia, ngày mai nhớ đi lấy về, để A Thanh phơi nắng một cái, còn có gì nữa nhất thời nhớ không ra, nghĩ ra rồi lại nói cho."
"Ừ."
Diệp phụ hiện tại đã hoàn toàn như thiên lôi sai đâu đánh đó với hắn, nhiều nhất là thỉnh thoảng biểu đạt vài ý kiến.
...
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.).
Bạn cần đăng nhập để bình luận