Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 572: Của hiếm

Chương 572: Của hiếmChương 572: Của hiếm
Diệp Diệu Đông vừa vào nhà đã thấy chiếc radio nổi bật trên bàn, kiểu dáng hộp vuông, tất cả các đường nét đều là đường thẳng, trông có góc cạnh, chỉnh tề, tổng thể cho cảm giác ổn định, tinh tế, cũng tương tự như những chiếc anh từng thấy ở nhà người khác, nhưng là hiệu Đèn Đỏ.
Mặt trước có nhiều lỗ nhỏ, bên hông có hai nút tròn.
Bây giờ các thương hiệu radio rất đa dạng, ở làng ít người có xe đạp và đồng hồ đeo tay, nhưng không ít người có radio và máy may.
Máy may là thứ hữu dụng nhất ở nông thôn vào thời điểm này, quần áo may sẵn rất đắt, nhà đông người, nên nhiều quần áo không mua nổi, áo bông mùa đông càng đắt, chỉ có thể tự may.
Còn radio là nguồn thông tin chính để mọi người hiểu biết tin tức bên ngoài vào lúc này, cũng là công cụ giải trí quan trọng.
"Sao vậy? Có ai hướng dẫn không?"
Diệp Thành Hà vội vàng nói: "Chú Ba đừng bấm lung tung nếu không biết nha."
Diệp Thành Hải và Diệp Thành Giang đều đi biển chưa về, sáu đứa trẻ còn lại cũng phụ họa theo, không cho anh động vào bừa bãi. Hôm nay chúng đều bị nhắc đi nhắc lại mấy lần, nếu làm hỏng thì tay sẽ bị gãy!
Mẹ Diệp cũng lo lắng gọi anh: "Con đừng bấm lung tung."
Sau đó vội vàng đặt xô nước xuống, bước lên phía trước vỗ tay anh: "Đừng sờ lung tung, cẩn thận làm hỏng đấy, để mẹ. Hôm qua Lâm Tập Thượng lên đây nói cái này có thể cắm điện, cũng có thể dùng pin, chia ra sóng dài sóng ngắn gì đó mẹ không nghe rõ, dù sao nói âm thanh to hơn loại dùng pin đơn, mà lại rõ ràng, thích hợp cho người già nghe kém."
Cả nhà đều tụ tập xung quanh, nhìn mẹ Diệp ấn một cái nút, đồng thời cẩn thận xoay núm tròn, ngay lập tức, bên trong phát ra âm thanh hát tuồng kể chuyện. "Dừng dừng dừng, cái này, cái này, Nhạc Phi truyện!"
Cha Diệp vừa nghe thấy Bình thư Nhạc Phi truyện quen thuộc, lập tức mắt sáng rực, kích động kêu dừng.
Trước đây ông đến nhà Lâm Kinh Nghiệp nghe qua mấy lần, lần nào cũng không nỡ đi, chính là vì nghe mê mẩn.
Diệp Thành Hà cũng kích động nói: “Cháu cũng thích nghe Nhạc Phi truyện, 12 giờ trưa là bắt đầu phát rồi, đáng tiếc bà nội nghe một lúc lại chuyển sang nghe hát tuồng, không ngờ bây giờ vẫn còn."
Diệp Diệu Đông nghe mấy câu đã biết, đây là Lưu Lan Phương diễn xướng, anh trước đây cũng rất thích nghe. Bình thư của Lưu Lan Phương, là biểu tượng của một thời đại, là ký ức tuổi trẻ đẹp đẽ của một thế hệ, càng lâu càng không quên, càng lâu càng rõ ràng.
Mẹ Diệp nghe thấy giọng kích động của hai ông cháu, liếc mắt về phía cha Diệp: "Vừa nói ông cũng muốn nghe, ông còn không nhận, kích động cái gì, lại không phải mua về cho ông nghe."
Bà cụ vui vẻ nói: "Đều nghe, đều nghe, mọi người thích thì nghe cái này trước..."
Nhưng tiếng nói của bà cụ vừa dứt, thì hết rồi, đến giờ rồi, bên trong phát thanh mời họ đón nghe vào ngày mai từ 12 giờ trưa đến 6 giờ chiều.
"A a a... 6 giờ rồi, Nhạc Phi truyện chỉ phát đến 6 giờ."
Diệp Thành Hà khoa trương đấm ngực giậm chân.
"Nghe cả ngày rồi vẫn chưa nghe đủ à?"
Cháu gái lớn Diệp Tú Tú không nhịn được mà cằn nhằn: "Chú đừng nói nữa, chú ba, bà nội nghe một lúc lại tắt đi, rồi qua một lúc lại mở lên, nói sợ nghe lâu sẽ làm hỏng đài. Lại khi thì nghe hát khi thì nghe kể, nghe một đoạn không ra đoạn, cháu khó chịu đến nỗi gãi tai gãi má, trong lòng như bị móng mèo cào."
Khóe miệng Diệp Diệu Đông co giật: "Mẹ thế này cần phải có hai cái radio mới đủ dùng, luân phiên dùng thì không sợ cháy, hoặc một cái cho mẹ nghe kể, một cái cho mẹ nghe hát."
Mẹ Diệp không để ý anh trêu chọc mình, Nhạc Phi truyện không có nữa, có thể nghe cái khác.
Bà lại tiếp tục xoay núm tròn.
"Sa gia bang! Sa gia bangl"
Đây là vở kinh kịch cách mạng hiện đại.
"Sao mà náo nhiệt thế này?"
Lúc này vợ chồng Diệp Diệu Bằng và Diệp Diệu Hoa đều về rồi, Diệp Thành Hải và Diệp Thành Giang như đạn pháo lao vào.
"Radioll2"
Hai người đồng thanh kinh ngạc, rồi ngay lập tức lại vô cùng phấn khích.
"Ở đâu ra vậy?"
"Ai mua đấy? Oa, nhà mình cũng có radio rồi à?"
"Đây là bố mua đấy!" Diệp Thành Hồ ngẩng đầu ưỡn ngực, tự hào nói.
Hai cặp vợ chồng Diệp Diệu Bằng và Diệp Diệu Hoa cũng đều vui mừng bất ngờ, lần lượt hỏi: "Đông Tử mua lúc nào vậy? Sao không nghe nói gì hết vậy?"
"Đúng vậy, mua lúc nào, bao nhiêu tiền vậy? Các em giàu thật đấy." Chị hai Diệp ghen tị chết luôn.
Chị dâu cả cũng ghen tị vô cùng: "Nhà các em bây giờ đây đủ thứ gì cũng có rồi nhỉ"
Diệp Diệu Hoa cũng cười ngây ngô: "Cuộc sống của Đông Tử ngày càng rực rỡ, năm nay còn thêm nhân khẩu cho nhà nữa."
"Các anh chị cũng mua được mà, mấy chục đồng cũng có loại rẻ, chỉ xem các chị có đành lòng hay không thôi."
Một đám trẻ con đều nhìn về phía cha mẹ mình, chị dâu hai lập tức trừng mắt nhìn một trai hai gái nhà mình: "Mơ gì đấy? Nhà có một cái là đủ rồi." Diệp Thành Giang bĩu môi: "Đó là chú ba mua, đâu phải của nhà mình."
"Thế chẳng phải cũng được nghe à? Con còn muốn mỗi người một cái cơ à, mắt còn chưa nhắm đã bắt đầu mơ mộng rồi?"
Cậu mím môi, không dám ho he, không thì mẹ cậu sẽ trách móc không ngứớt, làm việc cả ngày mệt mỏi, lúc này ai cũng khó mà giữ được tâm trạng tốt.
"Thôi, đừng cãi nhau nữa, ai ăn cơm thì ăn, ai nghe hát thì nghe.”
Mọi người đều vây quanh bàn, người nghe hát thì nghe hát, người ăn cơm thì ăn cơm, mắt đều dán chặt lên chiếc radio.
Lúc này vở Sa gia bang đang hát đến đoạn, thương binh dưỡng bệnh ở nhà bà Sa đã khỏi muốn trở về đơn vị, bà Sa tưởng là chê bà chăm sóc thương binh không tốt, bèn bảo chỉ huy Quách Kiến Quang góp ý cho bà.
Lời thoại vừa hát đến: "Bà Sa ơi, để tôi góp ý với bà nhé!"
Bọn trẻ nghe sao mà hiểu được, chỉ vừa nghe vừa bắt chước hát một cách quái dị.
Diệp Thành Hải cũng vội vàng nuốt cơm trong miệng, bắt chước giọng the thé: "Bà Sa ơi, để tôi ngoáy răng cho bà nhé!"
"22"
"Phụt-"
Ngay lập tức cả nhà cười ầm lên.
Cơm của Diệp Thành Giang cũng phun ra, hạt cơm phân bố đều khắp bàn...
"Đệt, Diệp Thành Giang, mày cố ý phải không?" Diệp Diệu Đông nhìn đồ ăn đầy ghét bỏ, tay cầm đũa, cảm thấy không biết bắt đầu từ đâu.
Vợ chồng Diệp Diệu Bằng và Diệp Diệu Hoa tuy ghét bỏ, nhưng sau khi mắng vài câu, vớt cơm đi rồi vẫn cứ ăn như thường.
Diệp Thành Giang bóp cổ họng ho khan hai tiếng: "Con không cố ý, tại A Hải hại con đấy!"
"Tao bảo mày phun à? Chú ba, nó chắc chắn muốn nuốt hết đồ ăn, hồi trước ăn đào rừng cũng thế, nó liếm hết đào chia cho nó rồi mới để vào bát đợi ăn sau, sợ tụi con ăn vụng của nó, kinh tởm lắm."
"Mày kinh tởm thật."
Diệp Thành Giang vô tội nhìn anh: "Không thể trách con được chú ba ơi, bọn nó ăn cái gì cũng không đủ, con liếm hết rồi mà chơi xong về đếm lại còn thiếu một cái!"
Diệp Diệu Đông: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận