Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 451: Ba ba trấn sông(†1)

Chương 451: Ba ba trấn sông(†1)Chương 451: Ba ba trấn sông(†1)
Cha con mỗi người cầm một con ba ba, vui vẻ leo lên núi.
Đường lên núi gồ ghê hơn đường dưới chân núi rất nhiều, dốc dài trải ra phía trước. Diệp Thành Hồ chỉ mới đi được vài bước đã té ngửa ra đất, con ba ba trong tay bị văng ra, lăn quay hai vòng.
"A, con rùa của con..."
"Cái gì mà rùa, nó có rớt đâu, đây này, tự đứng dậy đi, đừng làm bộ."
Thấy con ba ba té một cái, rút đầu vào trong, ngửa bốn chân lên trời, Diệp Thành Hồ lại cười toe toét, vội vàng bò dậy. May mà đang vào đông, dù ở đây không lạnh lắm nhưng trẻ con vẫn mặc đồ dày ấm, té cũng không đau lắm.
Cậu lập tức chạy tới bắt con ba ba lên, còn thổi thổi vào miệng nó, xoa xoa bụi đất trên mình nó.
Diệp Diệu Đông nhìn đứa con trai ngốc nghếch này cũng chẳng còn nhịn nổi, quát: "Đi nhanh lên, lê lết hoài vậy, lên tới núi rồi chơi sao cũng được."
"Con ba ba bẩn quá rồi, cho nó xuống sông rửa đi cha."
"Rửa cái gì? Thôi đừng làm phiền."
Bản thân đen thui nhưng cũng chẳng thấy đòi rửa, một con ba ba mà cưng như vàng ngọc ấy.
Sớm muộn gì cũng vào nồi thôi!
Nhưng Diệp Thành Hồ có để ý đâu, cứ ôm ba ba leo xuống sông rửa.
"Cẩn thận chút đấy, đừng té sông nhé, cũng đừng để nó chạy mất, nếu không cha treo lên đánh đấy!" Diệp Diệu Đông nhăn mặt nhìn cảnh này, đi chơi với trẻ con thật khổ sở, may mà chỉ dẫn theo một đứa thôi.
"Không đâu mà chail"
Thấy thằng nhóc bé tẹo kia, Diệp Diệu Đông vẫn không yên tâm nên leo xuống bờ sông theo. Vừa bước xuống, anh chợt cảm thấy như đạp phải cái gì đó, bị nổ tung ra?
Nhìn lại chân mình, một quả trứng?
Trứng gà rừng? Hay trứng vịt rừng!
"Con trai, lại đây, có trứng vịt kìa."
Nghe thấy trứng, Diệp Thành Hồ lập tức quên cả việc tắm ba ba, lại nhảy cẵng lại gần: "Ôi cha, cha đạp nổ mất một quả rồi kìa."
"Ai biết trong bụi cỏ lại có trứng, cha đâu có nhìn kỹ, còn hai quả nữa kìa, nhặt lên bỏ túi đi, về nhà mẹ nấu cháo cho các con ăn với ba ba này."
Khỏi phải để nó lỡ tay té sông, về nhà chẳng những nó bị đòn mà cha nó cũng phải bị mắng cho xem.
Diệp Diệu Đông cầm con ba ba lên, vừa định cho xuống nước thì bỗng nhìn thấy phía dưới lòng sông còn một con to hơn nữa. Mắt anh mở to kinh ngạc.
Dù nước trong vắt, nhưng dưới đáy có bùn, con ba ba khổng lồ kia nằm úp trong bùn nên không nhìn rõ lắm, chỉ nhờ nước trong mới có thể thấy được hình dạng mơ hồ của nó.
"Trời ơi, ba ba trấn sông đấy à! Con trai, lại đây, lại đây, có một con ba ba to bằng cái chậu phía dưới kìa."
Diệp Thành Hồ thì bị cha sai đi sai lại, cảm thấy hết chạy nổi rồi, mới nhặt hai quả trứng vịt bỏ túi xong, đã nghe gọi tiếp, liền ôm chặt túi chạy tới xem.
"Ở đâu vậy cha?"
Diệp Diệu Đông nhặt một cành cây trên đất, nhúng xuống nước chỉ chỉ, Diệp Thành Hồ hớn hở nhảy tót lên: "Lớn thật đấy, cha ơi, nó còn to hơn cả chậu, bắt nó đi cha, xuống bắt đi..."
Cậu bé vừa nói vừa đẩy Diệp Diệu Đông xuống sông.
Suýt nữa Diệp Diệu Đông bị đẩy té nhào xuống nước vì cậu bé cứ lắc lư.
Thằng bé này, thấy ba ba quên cả chai Anh vả một cái vào sau đầu thằng nhóc: "Bắt cái đầu con à? Nước lạnh thế kia mà bảo cha xuống nước."
"Nhưng con ba ba to quá mà cha."
"Đủ lớn rồi phải biết chừng mực, con nhỏ như vầy thì bắt về được, còn con dưới đáy kia to quá, biết đâu là ba ba trấn sông, chỉ được ngắm thôi."
Con ba ba dưới đó có mai lưng gần bằng cái chậu rồi, to thế kia chắc chắn không phải loại nuôi mà là ba ba trăm năm thật.
To như vậy, bây giờ mọi người còn mê tín lắm, nhiều người tin rằng nó có thể "thông linh", ai dám bắt chắc bị nhổ nước bọt đến chết, và theo truyền thuyết thì ai thả nó ra cũng sẽ được phù hộ.
Diệp Thành Hồ ngồi bệt xuống đất, thất vọng nói:
"Không bắt về nuôi được sao?"
"Không được, nó sống lớn như vậy ở đây rồi, chỉ được ở lại bảo vệ dòng sông thôi."
Diệp Diệu Đông nói rồi giũ con ba ba nhỏ đầy bùn trong tay mấy cái dưới nước rồi nhấc lên, đưa ra trước mặt thằng con trai.
"Cầm lấy, hai con nhỏ này mang về chơi thôi."
"Nhưng cha bảo định ăn chúng mà?”
Anh nghẹn lời: "Ăn một con, để lại một con cho con?"
"Cũng được!
Diệp Thành Hồ miễn cưỡng cầm con ba ba, rồi lại xoa xoa mai nó.
"Thôi đi nào, leo lên rồi đi, nãy giờ chân chừ cả tiếng đồng hồ rồi, leo núi một tiếng cũng chẳng lên tới đích, chắc bị cười cho xem..."
"Không phải do cha à?"
"Con có lề mề không?"
"Nhưng cha bắt ba ba mà?" "Không phải con phát hiện ra à?"
"Mà cha cũng có ngồi bên dưới nhìn nửa tiếng đồng hồ đấy, rồi còn bảo con cùng xem nữa mà.......
Cha con cãi nhau oang oang, một bên chê, một bên đáp trả, không ai nhường ai, ai nấy ôm một con ba ba, ồn ào leo dần lên đỉnh núi.
Dưới chân núi có vài cây bưởi, vẫn còn đầy trái. Diệp Thành Hồ nghịch ngợm chạy lại lắc mạnh một cây bưởi khiến quả rụng xuống, lăn lông lốc trên dốc. Diệp Diệu Đông giơ chân chặn lại, nhặt lên xem, thấy đầu quả tròn vừa vặn, da mỏng có lẽ nhiều thịt, bèn để xuống gốc cây.
"Đừng nghịch nữa, để quả này ở đây, lúc xuống để con ôm về. Đi thôi."
"Quả ngon quá, lúc xuống nhớ hái thêm về ăn nha cha."
Bạn cần đăng nhập để bình luận