Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1125: Thiên tai nhân họa (length: 25885)

Diệp Diệu Đông nhìn vẻ mặt mờ mịt của cha hắn, còn chưa hoàn hồn, cũng cảm thấy thần kỳ.
Quỹ tích này thật sự là khác biệt hoàn toàn.
"Ông ta mười mấy tuổi đã rời đi, sao không nhớ trở về xem một chút?"
"Thời buổi loạn lạc chiến tranh, việc rời nhà dễ dàng vậy sao?"
"Cũng đúng."
Đó là một thời đại rung chuyển bất an, cường quốc xâm lược hoành hành, cũng chỉ hai năm nay ra ngoài mới không cần giấy giới thiệu.
"Vậy đến lúc đó chúng ta thật sự đi qua sao?"
"Đi xem thử, có thể tu sửa từ đường chắc cũng là nhà giàu có, đã mời chúng ta, chắc không có ác ý gì, đi thăm quê hương ông ngươi cũng tốt."
"Vậy ngươi nói với đại bá và nhị bá một tiếng, đã muốn đi thì chắc chắn họ cũng phải cùng đi, nhưng còn hai tháng nữa, lúc đó chúng ta có thể sớm hỏi thăm trước một chút."
"Ừ."
Diệp phụ cầm cành trúc đã gọt trong tay, cũng chỉ uốn qua uốn lại, không tiếp tục đan giỏ, xem ra là đang tiêu hóa chuyện này.
Hai cha con cứ ngơ ngác ngồi đó suy nghĩ một hồi, không ngờ rằng sau khi ông hắn qua đời, bọn họ còn có thể nhận tổ quy tông? Chuyện cả đời chưa từng nghĩ đến.
"Cái này... Ngươi càng ngày càng có tiền đồ, không ngờ lại còn có thể tìm về tổ tông?"
Diệp Diệu Đông ngập ngừng, hắn cũng không ngờ mà? Cũng là vì quen biết người này - Diệp Diệu Hải.
"À đúng, còn có Hoa kiều nữa, không chừng vẫn là đại tộc."
Diệp phụ vui vẻ gật đầu, "Đúng đấy, cái này phải đi xem."
Ông hất đầu một cái, "Qua hai tháng nữa hãy nói, dù sao con cứ gọi điện thoại cho đại bá và nhị bá trước đi."
"Ừ."
Diệp Diệu Đông đứng dậy đi vào nhà, trở lại nói chuyện này với bà và Lâm Tú Thanh, hai người cũng một mặt vừa mờ mịt lại vừa kinh ngạc, nhưng bà có vẻ biết nhiều hơn một chút, tiếp nhận nhanh hơn, chỉ nói hiện tại đã có cơ hội, đi qua xem thử cũng tốt.
Đến bữa trưa, cả nhà cũng đang bàn tán chuyện này.
"Nhà chúng ta muốn chuyển đến tỉnh thành sao?" Diệp Thành Hồ kinh ngạc nhìn họ.
Diệp Diệu Đông bực mình nói: "Ai cùng 'chúng ta' với ngươi? Chuyện của ngươi làm gì? Ăn cơm của ngươi đi, người lớn nói chuyện, trẻ con xen vào làm gì."
"À, anh A Viễn nói muốn chuyển vào thành phố, sáu tháng cuối năm còn muốn học ở thành phố, con cứ tưởng chúng ta muốn chuyển đi tỉnh thành."
"Nghĩ hay ghê."
"Hắc hắc."
"Muốn chuyển đi tỉnh thành thì cũng là đến vùng sông ngòi ao rãnh của tỉnh thành thôi, ngươi có muốn đi không?"
Diệp Thành Hồ do dự nói: "Vậy còn có thể về không?"
"Không nỡ chỗ này sao?"
"Con thích nhà của chúng ta ở đây."
Diệp Diệu Đông ôn hòa một chút, "Ăn cơm đi."
Hai ngày sau, họ cùng hai nhà hàng xóm đều đang bàn chuyện này, nhưng chờ thay đổi thời tiết rồi, mọi người không còn bàn tán nữa.
Trời xanh mới trở lại vài ngày, đột nhiên gió nổi lên, mặt trời chói chang đã khuất, gió mát thổi mạnh, bọn trẻ vô cùng vui mừng, từ sáng sớm đến tối đều reo hò muốn có bão.
Người lớn thì lo lắng về bão, hết lần này đến lần khác chúng lại không lo không nghĩ mà còn mong chờ bão đến để mát mẻ hơn chút.
Buổi tối, lúc dân làng ngồi ở trước cửa nói chuyện phiếm, cũng lại đang bàn về việc sắp có bão.
"Không có năm nào không có bão cả."
"Không có bão lớn cũng đừng lo, không biết những người ở Chiết tỉnh thế nào rồi?"
"Chồng tôi tối nay gọi điện về nói rồi, hôm nay cả ngày không ra biển, bên đó mưa gió thất thường. Mấy ngày nay trên biển có càng nhiều thuyền, tranh giành nhau điên cuồng, người địa phương đánh nhau luôn, họ sợ bị bắt vào trong nên tránh xa, chạy ra ngoài khơi tìm, nói một ngày trôi qua cũng chẳng được bao nhiêu, không so được với trước kia."
"Vậy chi bằng về sớm còn hơn, giờ lại sắp có bão, lại phải nghỉ ngơi ít nhất một tuần lễ."
"Ai nói không phải, nói là mấy ngày kiếm được, còn không bằng trước đó một hai ngày kiếm."
"Vậy có kiếm được còn là tốt, ít nhất còn hơn ở nhà nghỉ ngơi, hiện giờ xem tình hình là muốn có bão rồi, cái này thì thật phải nghỉ ngơi thôi."
"Không biết cái bão này đến khi nào mới đi, ái dà, mau mở dự báo thời tiết đi, ta về nghe một chút dự báo thời tiết, nếu không đợi đến ngày mai chắc lại mất điện vì mưa gió, chẳng nghe được gì."
Một người vỗ đùi hô lớn, những người khác cũng nhao nhao hưởng ứng, nhà nào có TV thì về nhà xem dự báo thời tiết, ai không có thì đi qua nhà hàng xóm xem ké. Cả nhà Diệp Diệu Đông cũng về phòng nghe dự báo thời tiết, đợi lát nữa nghe đến tin tức rồi dự báo thời tiết sẽ tới, quả nhiên là sắp có bão, cho nên hôm nay mới mát mẻ.
Nhưng ngày hôm sau vẫn mặt trời chói chang, chỉ là sóng biển lớn hơn, mấy đứa trẻ càng thêm vui vẻ, cứ hễ rảnh lại chạy ra bờ biển, nhặt chút hải sản bị sóng cuốn lên, người lớn gào thét la mắng thế nào cũng không xong, đánh cho một trận đủ đau rồi, chúng vẫn lại ngứa da chạy tới.
Mấy đứa nhà hắn cũng thế, một thùng rồi một thùng nhặt về nhà vẫn bị đánh.
Thời tiết khác thường cứ kéo dài hai ngày, trời mới âm u, tiếng gió gào thét từng cơn thổi mạnh, nhưng miễn không mưa, lũ trẻ vẫn chạy điên cuồng ở ngoài.
Đứa nào cũng chạy ngược gió, vừa chạy vừa quỷ kêu.
"Tôi sắp bị bão thổi bay rồi ~"
"Các ngươi nhìn này, tôi há miệng rộng, tôi đang uống gió bấc."
"Đồ ngốc, là bão mà, ngươi đang ăn bão!"
"Oa a, tôi bị bão hất lên tường."
"Mát mẻ sảng khoái quá."
"A! Mưa rồi, mưa rồi ~"
"Bay tới rồi, mưa to bay tới rồi, nhanh về nhà thôi!"
Mưa to, mưa bị gió quật thành từng mảng lớn càn quét, mấy bà cô tất bật chạy ra cửa gọi lũ trẻ nhà mình, bảo chúng nhanh chóng trở về.
Lâm Quang Viễn cũng hiếm khi ngắm gió biển, thấy mới lạ vô cùng, vừa vào nhà vẫn còn đứng ở bên cửa sổ nhìn sóng biển trào dâng.
"Chị Hai, nhà chị kiên cố quá, vậy mà không bị dột, nhà trong lúc trời bão vậy mà không bị mưa, thoải mái quá."
Diệp Thành Hồ đắc ý nói, "Nhà em là nhà mới mà, ở quê trước đây nhà vừa đến ngày mưa là y như rằng có chỗ dột và mọc nấm."
"Sóng biển ở ngoài kia lớn thật, mấy hôm trước sóng cũng đã lớn rồi, không ngờ có gió lớn sóng còn to hơn, thật là hùng vĩ, ôi chao, va xuống kìa..."
Bên ngoài một mảng bọt nước lớn trào lên, sau đó 'soạt' một tiếng nện xuống, biến thành bọt biển đầy đất kèm theo hải sản bò lên.
"Sóng có đánh đến nhà em không?"
"Không đâu, nhưng mà cá sẽ rơi ở cửa nhà em, em nói cho anh biết, lúc trước bão ấy cá rớt xuống nhiều lắm, cứ 'bộp bộp' bên trong sân nhà em thôi, rất thần kỳ."
"Thật à?" Hai mắt Lâm Quang Viễn sáng lên, đầu áp vào kính, ngũ quan đều méo mó, "Thật sự có cá sao? Sóng đánh lên một cái, trên mặt đất có cá nhảy lên hả, ái dà hay là chúng ta có thể đi ra ngoài xem không?"
"Không được, bão đến rồi, tất cả các anh chị đều không được ra ngoài, chỉ có thể ở nhà chơi cờ, đi lên gác đi, tivi cũng không coi được đâu, chắc cúp điện rồi."
"Vậy thôi."
Chẳng ai nhúc nhích, mấy người đều dán mắt vào cửa sổ ngắm nhìn sóng biển ngoài kia. Diệp Diệu Đông cũng gác chân lên bàn ngồi, trời bão thì cũng chẳng làm gì được, chỉ có thể ở nhà ngồi không đợi bão tan.
Vì bên ngoài trời u ám, cho nên trong nhà cũng mờ mịt, rõ ràng vẫn còn buổi sáng, nhưng lúc này trong nhà không có gì để làm, cho nên cũng không thắp đèn, chỉ ngồi chơi nói chuyện thôi.
Từ sáng đến tối, tiếng gió không ngừng tăng cường, đợi đến khi đêm xuống thì tiếng gió rít gào lại càng lên đến đỉnh điểm.
Không hiểu tại sao, bão luôn vào ban đêm thì động tĩnh càng lớn, nhưng cả nhà ở trong phòng vẫn cảm thấy an tâm, bên ngoài ồn ào cũng không ảnh hưởng đến bên trong.
Diệp Tiểu Khê ở trong phòng lại hưng phấn lạ thường, sắp đi ngủ mà vẫn cứ nhào lộn liên hồi.
"Ba ơi, ở ngoài đáng sợ quá, có phải ba lại đi bắt quỷ không?"
Diệp Diệu Đông đang chuẩn bị nằm thì dừng lại, rồi quay đầu nhìn Lâm Tú Thanh.
Lâm Tú Thanh trừng mắt lại với hắn. Hắn cười ha ha, "Hôm nay không bắt, hơi mệt rồi, nghỉ ngơi chút."
"À, bắt quỷ mệt lắm hả ba?"
"Quỷ sẽ hút dương khí của người, nếu bắt quỷ nhiều quá ba sẽ bị hút khô đấy."
"Vậy đánh yêu tinh thì sao ạ?"
"Khụ, yêu tinh sẽ hút tinh thần của người, cũng không thể quá sức, sẽ tinh thần uể oải, con nhanh ngủ đi."
"Anh toàn nói bậy với con bé thế hả?" Lâm Tú Thanh tức giận liếc hắn một cái, vừa nhìn về phía Diệp Tiểu Khê đang hiếu kỳ, "Con mau ngủ đi, không được hỏi linh tinh, sao nhiều câu hỏi thế?"
"Vì sao trên đời này có ma vậy ạ?"
"Đêm hôm khuya khoắt không được nói bậy bạ."
"Vì sao vậy ạ?"
"Tại vì ban đêm buồn ngủ."
"Nhưng mà ban ngày cũng ngủ mà, ba với mẹ hai hôm trước ban ngày cũng ngủ đó."
Diệp Diệu Đông lo Diệp Tiểu Khê làm Lâm Tú Thanh bực mình, lập tức bịt miệng con bé, ôm nó nằm xuống, "Ngủ đi."
"Ngày nào cũng không biết sao lắm chuyện vậy?" Lâm Tú Thanh buông một câu bực dọc, cũng thổi tắt đèn, vội vàng đi ngủ.
Diệp Tiểu Khê nhìn căn phòng tối om xong, vẫn hỏi lung tung, còn lăn qua lăn lại, xem ra không buồn ngủ chút nào.
Vợ chồng ban đầu còn trả lời vài câu, sau đó lười quan tâm đến nó, để nó một mình nói một mình lăn lộn, mãi lâu sau mới yên tĩnh, rồi ngủ thiếp đi.
Lâm Tú Thanh lúc này mới ngồi dậy, lấy cái chăn mỏng đắp cho con bé.
Diệp Diệu Đông nhỏ giọng nói: "Chờ khi cơn bão này qua, có lẽ ta sẽ đi Chiết tỉnh một chuyến nữa."
"Anh thật sự muốn đi à?"
"Ừm, chờ cái cơn bão này qua đi, rãnh biển đại khái sẽ trống trải, những người khác chắc cũng không kém bao nhiêu đều sẽ trở về, ta vừa vặn đi qua dịch ra xem sao."
"Vậy không có đánh bắt sứa, hẳn là không đến mức xảy ra xung đột, vậy còn tốt, ngươi đến lúc đó xem bão tan có ai gọi điện thoại đến hỏi thăm tình hình không."
"Ừm, nhìn động tĩnh ban đêm, chờ tỉnh dậy sáng mai bão sẽ đi qua thôi, không phải là đổi hướng thì cũng đi luôn rồi, mặt biển bình lặng thì cũng phải chờ mấy ngày, còn có thể nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa."
"Hôm nay cái sức gió này xem ra còn rất lớn, hai ngày trước dự báo thời tiết nói là siêu bão"
Diệp Diệu Đông cũng nghe thấy tiếng cửa sổ rung lắc ầm ầm, "Sẽ không đổ bộ chỗ chúng ta đâu, cùng lắm là đi ngang qua thôi, siêu bão thì cứ siêu bão, dù sao chúng ta chịu được."
Đột nhiên, bọn hắn nghe được bên ngoài có tiếng động lớn, đồng thời kèm theo tiếng đồ vật vỡ vụn rơi xuống đất, tiếng gió dường như cũng lớn hơn, như đang ở bên tai vậy, hắn vội vàng ngồi xuống.
"Ta ra xem một chút, có vẻ như là thủy tinh bị vỡ?"
Lâm Tú Thanh cũng không yên lòng theo ngồi xuống, thắp nến lên, cả hai cùng nhau đi ra xem.
Vợ chồng vừa mở cửa phòng liền nghe tiếng gió rít gào bên ngoài, ngọn nến bị gió lùa qua khe cửa thổi lúc sáng lúc tối, Lâm Tú Thanh vội đưa tay che lại, sợ bị tắt, sẽ không nhìn thấy gì. Bà cũng che ngọn nến, mở cửa phòng đi ra, "Ta hình như nghe thấy tiếng vỡ thủy tinh... A! Cửa sổ vỡ rồi, gió lùa vào, mưa cũng tạt vào."
"Mau chuyển đồ ở cạnh cửa sổ đi, ngươi soi đèn cho ta."
Trong góc phòng vẫn còn rất nhiều đồ đạc lộn xộn, bây giờ cửa sổ bị vỡ, gió mưa lùa vào, vẫn là nên thu dọn mấy đồ đạc kia đi nơi khác.
"Trên đất có cái vỏ ốc."
Diệp Diệu Đông cũng nhìn thấy, liền vội đi tới nhặt lên, "Xem ra là vỏ ốc này làm vỡ cửa sổ, ở bờ biển thì cái gì cũng nguy hiểm nhỉ? Trời mưa bão, trên trời rơi xuống thứ gì cũng có." "To thật. . .A, nó giống cái ốc xoắn ở trong nhà mình vậy."
Hắn xem một lượt, "Là ốc đuôi phượng, hai năm trước ở bờ biển nhặt được một con, lại có thêm một con, xem ra muốn phát tài."
"Hả? Ốc xoắn này cũng đâu có đắt lắm."
"Ốc biển này ý chỉ chiêu tài, điềm tốt mà! Vỡ tan tai ách!"
Lâm Tú Thanh cười nói: "Vậy chẳng phải là hai năm nay mình phát tài là nhờ con ốc biển hai năm trước sao? Giờ lại nhặt được con ốc này, lại sắp phát tài à?"
"Không sai, hẳn là vậy!"
"Ngày mai chặt ra ăn thử xem, to lắm."
Bà nói: "Đi lấy cái thùng, đựng nước sạch pha chút muối vào, bỏ nó vào thùng nuôi, tự nhiên lại rơi vào con ốc, làm vỡ cả cửa sổ, mai lại mất tiền đi làm lại cửa sổ rồi."
"Trời bão thì cũng bình thường thôi mà, không có ốc biển cũng sẽ có mảnh ngói hòn đá gì đó, vỡ kính cũng là bình thường."
Ốc đuôi phượng là một trong tứ đại danh ốc, màu sắc hoa văn rất đẹp, hình dáng giống đuôi phượng hoàng, mang ý nghĩa chiêu tài, mà vỏ ốc này có thể thổi ra âm thanh như kèn lệnh, sau này có thể bán được mấy chục đến mấy trăm đồng một vỏ.
Ốc đuôi phượng đòi hỏi rất cao về môi trường nước, lại sinh trưởng chậm, về sau đã lên cấp độ bảo tồn cấp hai, giờ vẫn còn có thể lấy vỏ giữ làm kỷ niệm.
Nhà hắn đã có rất nhiều vỏ ốc biển lớn, ốc đuôi phượng này đã có hai con.
Sau khi đưa vỏ ốc cho Lâm Tú Thanh xử lý, hắn liền dọn dẹp hết đồ đạc trong góc gần cửa sổ, trong lúc đó mưa không ngừng tạt vào, người hắn cũng ướt sũng.
Đêm hôm khuya khoắt kính đột nhiên vỡ, cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể để trống vậy cho gió lùa vào, còn lại thì hết cách.
May là trong nhà không còn cá khô, đều đã chuyển vào thành phố hết, không sợ bị ẩm.
Đến khi bận rộn xong xuôi, hai vợ chồng mới cùng nhau quay về phòng ngủ tiếp.
Sáng hôm sau, gió rõ ràng đã nhỏ lại, chỉ còn dư âm cùng mưa phùn, mấy đứa nhỏ trong nhà thức dậy thấy cửa sổ dưới nhà đột nhiên bị thủng một lỗ lớn thì đều ngạc nhiên.
"Sao ta không nghe thấy tiếng động gì?"
"Ta cũng không nghe, tối qua ngủ say đến cả tiếng gió còn không nghe thấy."
"Mấy đứa ngủ say như lợn ấy, trời sập cũng không hay."
"Ngoài kia có nhiều hải sản quá, đi, ra ngoài nhặt hải sản." Lâm Quang Viễn hớn hở cầm theo thùng định ra ngoài, "Bên ngoài hết mưa rồi, gió cũng nhỏ thôi."
"Vẫn còn mưa, sáng sớm thì không ra ngoài được, mấy đứa ở nhà, không nghe lời là mai ta cho về thành phố đấy."
Lâm Quang Viễn lập tức im lặng, ngoan ngoãn ngồi bên cửa sổ, ngóng trông nhìn ra ngoài.
Diệp Diệu Đông mặc áo mưa chạy sang nhà hàng xóm gọi hai người anh em, trước đi về nhà cũ, cửa đối diện cũng chỉ nhìn thoáng qua mấy con hải sản nhỏ nhặt được.
Đến khi vào trong thôn hắn mới kinh ngạc sững người, rất nhiều nhà ngói trên nóc đều bị thổi bay mất một nửa, cửa sổ vỡ tan thì không hiếm, chuồng heo thì bị tốc cả mái, đa phần tường đất đều sập đổ. Sáng sớm, rất nhiều gia đình già trẻ đều mặc áo mưa, hoặc là đội mưa đứng trước cửa dọn dẹp, đồng thời mắng chửi. Cũng may thôn bờ biển nhà họ đều là nhà đá, cùng lắm thì nóc nhà có chút vấn đề, nhà cửa thì kiên cố, không đến mức đổ sập.
"Đêm qua gió lớn vậy sao?"
"Bọn ta ngủ cũng ngon giấc."
"Ta cũng vậy, chỉ thấy tiếng gió lớn, còn lại không có cảm giác gì so với bão trước kia cả."
"Là tại nhà chúng ta xây mới nên kiên cố, cho nên không hề hấn gì, lại còn ngủ ngon."
Diệp Diệu Đông cũng chỉ thấy tiếng gió lớn trong đêm, ngoại trừ cửa sổ nhà mình vỡ một chỗ, cũng không cảm nhận được uy lực lớn vậy, nửa đêm về sau thì đúng là ngủ rất ngon giấc.
Mọi người vừa đi vừa nhìn ngó, chỉ cảm thấy lần này hình như bị ảnh hưởng rất nghiêm trọng, đến khi về đến nhà cũ, nhìn thấy hai mảnh vỡ thủy tinh, ngói nóc nhà cũng bay mất một phần nhỏ, mới thật sự có ấn tượng với cơn bão này, đúng là siêu bão thật.
"Thôi, cũng đừng bận tâm, ai cũng vậy cả, vẫn là đón cha mẹ đi, chờ tạnh mưa, đến lúc đó mời người làm lại kính, lại mua ngói mới mà sửa, giờ thì không làm được gì đâu." Ừ, trời còn mưa, làm gì cũng bất tiện, dù sao chỗ nhà mình còn phòng."
Nhà khác chỉ có một gian, không có điều kiện, mưa gió mạnh thì cũng phải sửa, không thì mưa to ngoài trời, trong phòng cũng mưa, chả có chỗ nào mà ở.
Diệp phụ Diệp mẫu nhìn thấy bọn hắn tới, cũng lập tức thu dọn đồ đạc, theo bọn hắn qua nhà mới trú tạm, dù sao cũng có chỗ ở, cái nhà cũ này bọn họ cũng không bận tâm nữa, không nhất thiết phải đội mưa sửa chữa như người khác.
Diệp mẫu vừa đi vừa nói: "Sao cơn bão này lớn thế, nửa đêm toàn nghe tiếng ngói rơi."
"Nhà mình trừ tiếng sóng biển với tiếng gió, còn lại thì vẫn ổn."
"Ngoài bờ biển thì sao rồi? Thuyền bè thế nào rồi? Lúc trước cũng không biết bão lớn vậy, còn tưởng là đi ngang qua thôi, thuyền cũng không chạy ra cảng trú ẩn."
"Chỉ thấy Đông Thăng hào với Bội Thu hào vẫn ở ngoài đó, các thuyền khác không biết, lúc tới thấy nhiều người ra bờ biển."
Chỉ cần hai chiếc thuyền đó ổn, các thuyền đánh cá khác thế nào thì không còn quan trọng lắm, thuyền gỗ nhỏ trong tay hắn đều bán hết rồi, tàu kéo lưới thì vẫn còn ở xưởng đóng tàu, đúng là không có gì phải lo lắng. ". . Đi đâu mà tìm, trước đó có biết đâu, nên mới vậy" "Ai da, tàu đều bị đánh nát rồi."
Cả nhà vừa đi qua mấy người bên cạnh, đã nghe được vậy, Diệp phụ vội vàng kéo người hỏi: "Thuyền nhà ai bị đánh nát vậy?"
"Mấy chiếc liền, có chiếc chỉ còn ván gỗ thôi."
Diệp phụ nhìn ba anh em, "Đi xem cảng thế nào đã."
Diệp mẫu cũng lo thuyền gặp chuyện, đi cùng bọn hắn ra cảng.
Trên đường cũng có không ít người ra cảng, cũng có người từ cảng trở về.
Mọi người đi từ cảng về vừa đi vừa loan tin, những người mặc áo mưa chạy ra cảng bên ngoài càng nhiều, có người còn không quan tâm nhà cửa dột mưa, vội vàng chạy ra ngoài, sợ thuyền đánh cá có gì sơ suất, đây là cần câu cơm cả.
Chưa tới cảng, mọi người đã nhìn thấy không ít mảnh ván gỗ lộn xộn trôi nổi trên bãi biển, còn có mấy tấm ván.
Mọi người đều lo lắng cho thuyền của mình, mắt đều tìm kiếm, thấy thuyền nhà mình vẫn neo đậu thì yên tâm, ai không thấy thì bắt đầu chửi bới, nóng ruột chạy tiếp về trước, muốn xem rõ một chút.
Trong cảng đã có phụ nữ đang khóc lóc ầm ĩ.
"Thuyền mới mua mà chưa ra biển được hai ngày đã bị sóng đánh mất, đáng chém ngàn đao, sao mà xui xẻo thế... Đáng chết, năm nào cũng có bão, bắt tụi tôi sống sao đây, nhà cửa mất, thuyền cũng mất."
Diệp Diệu Đông thấy mấy thuyền đánh cá nhà mình vẫn bình yên thì cũng yên tâm, nghe tiếng người khác khóc lóc thì đi tìm mấy cái thuyền gỗ nhỏ mà hắn đã bán, phát hiện quả là mất thật.
Đúng là khổ, vừa mua chưa được mấy ngày, chưa ra khơi được mấy lần.
"A? A Đông? Ôi trời, thuyền vừa mua của nhà tôi bị bão đánh nát rồi. .."
"Thuyền người khác thì còn nguyên, sao thuyền của các ông lại bị mất thế? Có phải dây thừng không buộc chắc không?"
"Chuyện này thì sao có thể."
"Vậy phải hỏi các ông đó, sao thuyền người khác vẫn tốt, còn các ông lại bị vậy."
Kéo một cái đã thấy hắn, hắn cũng biết chắc chắn là muốn gọi hắn bồi thường, bồi thường cái gì.
Chuyện này liên quan gì đến hắn? Còn muốn lấy 7 ngày không có lý do?
Hắn đã bán đi mấy ngày rồi, thiên tai còn có thể tính lên đầu hắn được sao?
Mẹ Diệp cũng lập tức nói: "Sớm mấy ngày đã biết có bão rồi, các ngươi cũng không biết chú ý, cũng không chịu khó ra ngoài xem một chút, giờ thì hay rồi, thuyền không còn quay ra nói gì với Đông tử? Bán đi rồi, tại các ngươi đấy chứ, tự mình không để ý."
Đối phương ầy ầy, "Thì cái này dù sao mới mua, liền mất. . ."
"Các người cũng nói là mua rồi, vậy thì còn liên quan gì đến chúng ta nữa?" Mẹ Diệp trả lời một câu, sau đó lôi kéo những người khác liền đi, "Đi, về thôi, coi như vậy là xong rồi."
Mọi người cũng cùng nhau đi theo về. Bên cạnh không còn ai, mẹ Diệp mới nói: "Cũng may thuyền của con bán nhanh đấy!"
Diệp Diệu Bằng nói: "Không biết bên Chiết Giang kia bão phá đến đâu rồi."
"Chỉ cần bọn hắn không ra khỏi nhà không chạy loạn, người chắc chắn không sao."
Diệp Diệu Đông nghĩ thầm không biết căn nhà cũ kia bị bão tàn phá ra sao, đợi bão qua đi, hắn thật sự muốn qua đó xem một chút.
Bão qua đi, mưa vẫn cứ rả rích rơi, đến tận chiều mưa mới nhỏ dần, tiếng gió cũng hoàn toàn không còn, bọn trẻ con vui vẻ chạy ra ngoài chơi đùa, đầy cả bờ sông nhặt nhạnh đồ đạc, không ai phiền não như người lớn.
Mà bọn hắn ở cửa nhà cũng nghe ngóng được, những người còn ở lại bên Chiết Giang đi vớt hải sản, thuyền nhỏ bị đánh chìm không còn mấy chiếc, thậm chí thuyền cũ cũng bị va chạm tan nát cả khung, nghe nói bên kia chịu ảnh hưởng nặng hơn ở đây.
Cũng có dân địa phương trông coi thuyền đánh cá bị gặp nạn, muốn đưa thuyền ra cảng tránh gió, kết quả giữa đường đã bị bão đánh chìm.
Mọi người ở cửa nhà nghe những tin đồn lan truyền trong thôn ai cũng kinh hồn bạt vía, có nhà còn chạy thẳng ra ủy ban thôn túc trực, chỉ chờ bên kia gọi điện về báo tin.
"Không biết trong thôn chúng ta có ai bị thương vong không."
"Thuyền mất thì nhỏ, mất người mới lớn."
"Ôi chao, sớm biết lúc đó nên đi theo bọn hắn về sớm hơn, không nên nghĩ kiếm thêm tiền mà ở lại."
"Đúng vậy đó, còn chưa vớt được mấy ngày thì lại gặp bão, hai ba tháng đầu mùa bão hay về nhiều."
"Không kiếm được tiền thì có cách nào, trước đó là ai gọi điện thoại về nói, nghe cứ như thật ấy."
Mẹ Diệp đi ra ngoài dạo một vòng trở về, người nhà cũng biết những lời đồn thổi bên ngoài.
"Cũng may các con trở về, nếu không cả nhà đều phải lo lắng sợ hãi."
"Lúc đầu đi biển đã nguy hiểm, còn ở ngoài đó nữa, mấy người kia cũng xui xẻo, chuyện gì cũng gặp phải."
"Đoán chừng bão qua đi, bọn hắn cũng sẽ lập tức quay về thôi."
Diệp Diệu Đông chắc chắn không sai, ngày hôm sau trong thôn đều truyền tai nhau là những người kia qua cơn bĩ cực sẽ lập tức về.
Kiếm không được bao nhiêu tiền, lại vướng vào tai ương ngục tù, lại còn gặp bão, lại bị người dân địa phương bài xích, thiên tai nhân họa đủ cả.
Mẹ Diệp đến bữa cơm còn nhắc đi nhắc lại: "Nghe nói thuyền nhỏ bên A Quốc bị đánh mất hai chiếc, còn lại ba chiếc. Nói chuyến này may ra chỉ đủ vốn, bày vẽ làm gì không biết, may mà anh cả với anh hai các con về."
"Bọn hắn còn thiếu A Sinh tiền chuộc thân." Cha Diệp nói.
"Thì đó về rồi còn phải làm ầm ĩ, cũng may là anh em trong nhà, không phải chuyện của người ngoài, tự bọn hắn ăn nói lung tung. " Cha Diệp vừa nhìn Diệp Diệu Đông, "Đợi bọn họ về rồi sẽ tính sổ sách sau, xem xong sổ sách con hãy qua đó."
"Cái gì? Qua đó? Qua đâu? Còn muốn đi qua đó à? Qua qua bên đó làm gì? Người ta đều về rồi, con còn chạy sang đó làm gì?" Mẹ Diệp trợn mắt, ngạc nhiên nhìn Diệp Diệu Đông.
Diệp Diệu Đông không để ý tới mẹ hắn, đối với cha hắn nói: "Chắc chắn rồi, kiểu gì cũng phải đợi bọn họ về, tìm hiểu tình hình con sẽ qua đó, xem xong sổ sách, nếu bọn họ không có tiền trả thì đến lúc đó trừ vào tiền chia hàng tháng."
"Con thật sự muốn qua đó à? Con còn qua đó làm gì?"
"Đi đánh cá chứ còn làm gì?"
"Vậy người khác đều về hết rồi, chỉ còn mình con qua bên đó, như vậy nguy hiểm quá? Mấy con nhím biển đó có kiếm được bao nhiêu tiền cũng không quý bằng mạng sống đâu."
"Không có nhiều người, biết đâu con lại càng an toàn hơn."
Không có đông người, lượng thủy triều lên cũng giảm, tự nhiên cũng ít nguy hiểm hơn.
Với lại nếu hắn đi thì cũng sẽ vào nội thành, trong nội thành thuyền đánh cá ra vào cũng nhiều, chỉ cần không phải một đoàn lớn, thuyền bên ngoài sẽ không dễ phát hiện như vậy.
Lâm Tú Thanh có chút lưỡng lự, "Vậy cũng cứ đợi những người kia về rồi hãy hỏi thăm xong xuôi rồi đi. Hiện giờ đã vào tháng tám rồi, kỳ đánh bắt tin tức không phải kéo dài tới tháng mười sao, chỉ là mấy ngày liên tiếp xảy ra tai họa, mọi người đều không chịu nổi, có người muốn về rồi, những người còn lại cũng không muốn đợi nữa."
"Ban đầu con cũng nghĩ như vậy, nếu mọi người đều nói họ muốn về, thì cứ chờ bọn họ về trước đã."
Bà thở dài, "Đông tử lớn rồi, chủ ý cũng lớn, đúng là nhất gia chi chủ rồi."
Diệp Thành Hồ nhỏ giọng lẩm bẩm, "Không phải là mẹ sao?"
Diệp Diệu Đông trừng mắt nhìn qua.
"Cái này là do con nói đó. . .Con nói mẹ con kêu con làm gì con sẽ làm nấy. . ."
"Con không nói gì thì ai coi con là người câm đâu."
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận