Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 193: Cha vợ và anh vợ tới(3)

Chương 193: Cha vợ và anh vợ tới(3)Chương 193: Cha vợ và anh vợ tới(3)
"Đúng là vậy.
Cha Lâm nói: "Vậy đến lúc đó nhớ báo với cha một tiếng, đừng có giống như xây nhà, không nói gì hết cả nhà cũng không biết, vẫn phải trùng hợp đến đây nhìn thấy rồi mới biết được."
"Được ạ, khi nào xây nhà xong con sẽ mời cả nhà mình đến ăn tiệc."
Nhìn thấy Diệp Diệu Đông thật sự đã chín chắn và hiểu chuyện hơn, cha Lâm và Lâm Hướng Huy đều thầm gật đầu.
Lúc này Lâm Tú Thanh cũng vội vàng chạy đến: "Cha, sao cha với anh cả lại đột nhiên đến đây?"
"Không đến thì cũng không biết con xây nhà mới, chuyện lớn như vậy mà cũng không báo cho cả nhà biết."
Cô cười nói: "Chẳng phải là vì bận quá nên không về được sao? Mỗi ngày đều bận rộn đến mức chân không chạm đất, cha với anh đến từ khi nào vậy ạ? Vừa rồi con trai lên núi nói với con thì con mới biết, chúng ta về nhà nói chuyện đi."
"Không sao đâu, ở đây vẫn còn rất nhiều việc chưa làm, ngồi gì mà ngồi. Cha với anh con cũng không phải cố ý đến đây làm khách, hai đứa nhỏ mà chỉ mới gặp một đứa, đứa còn lại đâu rồi?"
"Chắc là ở bên dòng suối, bên kia cũng có công nhân làm việc, còn có mấy đứa trẻ lớn hơn trông chừng nên không sao đâu."
"Vậy thì tốt rồi, nó còn nhỏ, phải chăm sóc kỹ hơn, cũng không thể chỉ mãi lo cho công việc của mình."
Lâm Tú Thanh mỉm cười gật đầu: "Con biết rồi."
Vợ đã đến thì Diệp Diệu Đông chỉ cần làm công cụ hình người, ở bên cạnh lắng nghe bọn họ trò chuyện là được.
"Hả? Bọn con đều có thuyền rồi à?" Cha Lâm rất ngạc nhiên, việc này còn khiến ông ấy ngạc nhiên hơn cả khi nhìn thấy Diệp Diệu Đông làm việc, không ngờ lại thay đổi nhiều đến thết
Chỉ mới mấy tháng không gặp mà con rể đã tiến bộ rất nhiều, còn mua cả thuyền nhỏ để tự giăng lưới nữa.
"Đúng vậy ạ." Lâm Tú Thanh giải thích nguồn gốc của thuyền nhỏ cho cha nghe.
Cha Lâm mỉm cười gật đầu: "Rất tốt, người ở ven biển đều cần một chiếc thuyền, làm việc lặt vặt cũng không lâu dài. Nhà xây xong là phải ra riêng, trách nhiệm của A Đông cũng lớn hơn, trong nhà nhiều miệng ăn như thế, cũng không thể chơi bời cả ngày được."
Diệp Diệu Đông mỉm cười gật đầu.
Lâm Tú Thanh cũng nói giúp: "Anh ấy biết rõ mà cha, từ khi xây nhà, ba anh em cũng thay phiên nhau ra biển kéo lưới với cha, mỗi khi không ra biển thì anh ấy đều đến phụ giúp.”
Lâm Hướng Huy nghe xong cũng rất hài lòng, cuối cùng em rể cũng trở nên đứng đắn hơn rồi.
Cha Lâm lại biết thêm về cuộc sống hiện tại của bọn nhỏ, ban đầu đến đây còn hơi lo lắng, bây giờ cũng yên tâm hơn, không phải lo lắng về việc ăn mặc, con rể lại hiểu chuyện, ông ấy không còn gì phải lo lắng nữa.
Mẹ Diệp nấu một nồi điểm tâm đem đến cho bọn họ ăn, sau khi ăn xong, cha Lâm với Lâm Hướng Huy cũng không vội vàng rời đi mà cầm xẻng cầm cuốc tham gia làm việc.
Mãi đến chạng vạng khi mặt trời xuống núi mới kết thúc công việc, mẹ Diệp giữ bọn họ ở lại ăn tối, lại đóng gói cho hai người một chậu hải sản lớn mà bà cố ý giữ lại, còn có cá ngân phơi khô, tôm khô, rau khô và cá muối... chất đầy cả xe đẩy.
Cha Lâm và Lâm Hướng Huy ngại ngùng xua tay từ chối, bọn họ chỉ gửi một xe dưa hấu không đáng tiền đến đây, sao có thể không biết xấu hổ mà chở cả xe hải sản về thế này, nhưng mà không thể cưỡng lại được sự nhiệt tình của nhà thông gia nên bọn họ chỉ có thể mặt dày nhận lấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận