Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 604: Nhanh như vậy, ngắn như vậy

Chương 604: Nhanh như vậy, ngắn như vậyChương 604: Nhanh như vậy, ngắn như vậy
Có câu tục ngữ là "Cá chép vượt Long môn”, nếu có thể nhìn thấy một con cá chép nhảy lên khỏi mặt nước, theo hình vòm cửa vượt qua mặt nước, lao vào trong nước, sẽ được coi là rất may mắn, có thể một thời gian trong tương lai sẽ có chuyện tốt xảy ra.
Nhưng lúc này là tình huống gì đây?
Tiếng nhảy tung tóe kia gần như át cả tiếng máy dầu, trên mặt biển còn nổi lên từng đợt sóng lớn, đàn cá lớn nhảy lên khỏi mặt biển, vui đùa trên sóng, mặt nước gần trăm mét sôi trào.
"Đó là cá gì vậy?" Cha Diệp phản ứng lại, vừa hỏi vừa hào hứng lái thuyền qua đó.
"Lái qua xem thì biết."
Diệp Diệu Đông cũng nằm sấp cả người trên mạn thuyền nhìn ra xa, cảm thấy mũ trên đầu đột nhiên hơi vướng mắt, anh còn hiếm khi cởi ra.
Tuy không ảnh hưởng tầm nhìn, nhưng về mặt tâm lý, anh cảm thấy cởi ra có thể nhìn kỹ hơn một chút.
"Chết tiệt, nhìn có vẻ khá nhiều, hôm nay chuyển trận địa đúng lúc thật."
"Thu lưới trước đã."
Kéo lưới một nửa thì không thể dừng lại được, một khi dừng lại thì lưới sẽ chìm xuống, bây giờ chỉ có thể tạm thời thu lưới lên.
Diệp Diệu Đông ừ một tiếng rồi vội đi thu lưới.
"Mẹ kiếp, đúng lúc nhảy lên, thu cái lưới nhanh cũng phải mất mười mấy hai mươi phút, hy vọng còn kịp."
Cha Diệp ở đó lái thuyên cũng nóng ruột, biết thế đã không kéo lưới này, để không bỏ lỡ đàn cá này, ông cố ý lái thuyền vòng quanh đàn cá, không dám lái xa, sợ không kịp.
Diệp Diệu Đông vừa thu lưới vừa chú ý mặt biển, thấy chúng vẫn đang nhảy ở đó, anh mới yên tâm, trong lòng liên tục cầu nguyện nhảy thêm một lúc nữa, đợi anh thu xong lưới.
Xa xa trên mặt biển còn có hai chiếc thuyền đánh cá, không biết là khoảng cách quá xa nên không phát hiện, hay cũng đang kéo lưới đang tiếc nuối, tạm thời chưa nhúc nhích.
Diệp Diệu Đông nhìn máy kéo lưới từ từ kéo lưới lên, muốn vỗ nó mấy cái, bảo nó nhanh lên.
Bình thường nhìn thế nào cũng thuận mắt, lúc này nhìn kiểu gì cũng chê.
Anh thỉnh thoảng nhìn xem lưới kéo lên được bao nhiêu, rồi thỉnh thoảng lại ngẩng mắt nhìn ra xa, lập tức lại hét với cha: "Cha, lại gân thêm chút nữa, xem là cá gì?"
Cha Diệp điều khiển thuyền lại gần một chút: "Cá đối, là cá đối!"
Nghe tiếng cha gọi, đồng thời anh cũng nhìn ra cá nhảy lên khỏi mặt nước là cá gì.
"AI Đúng là cá đối thật!"
Cảnh tượng kỳ vĩ "cá vượt Long môn" này, hóa ra là do cá đối mang lại.
Trước giờ anh cũng không ít lần bắt cá đối, nhưng đây là lần đầu tiên thấy nhiều cá đối cùng nhau nhảy lên khỏi mặt nước vui đùa như vậy.
Vui đùa? Chắc là vui đùa...
Nghe nói cá đối nhảy lên khỏi mặt nước có một nguyên nhân, là do bị giật mình, cảm nhận được nguy hiểm, phản ứng tự thân, tránh bị tổn thương.
Một nguyên nhân khác là do thay đổi sinh lý, khi sắp đến thời kỳ sinh sản, trong cơ thể sẽ sản sinh ra một chất kích thích thần kinh, khiến nó ở trong trạng thái hưng phấn, do đó đặc biệt thích nhảy.
Lại gần, anh phát hiện những con cá này có con thân hình rất lớn, có con thân hình rất nhỏ, con lớn nhìn có vẻ nặng năm sáu cân, con nhỏ cũng rộng ba ngón tay.
Chúng khi thì bơi lội trong biển, khi thì nhảy lên khỏi mặt nước, thỉnh thoảng còn nhảy liên tiếp mấy cái, trông rất nghịch ngợm, dáng vẻ nhảy tung tăng lại đặc biệt giống cảnh nước sôi trong nồi. Bây giờ đang là mùa cá đối đẻ trứng sinh sản.
"May mà không phải đàn cá ngừ, không thì con phải vỗ đùi hối hận."
Cha Diệp: Mơ đi!
Diệp Diệu Đông thấy là đàn cá đối, cũng không vội vàng lắm, loại cá này bây giờ rẻ, lúc này chắc khoảng tám chín xu đến một hào.
Bắt được nhiều một chút hay một chút, gặp đàn cá luôn là may mắn, chất lượng không đủ, số lượng bù vào cũng được, chỉ mong nó hoạt động thêm một lúc nữa.
Nhưng điều khiến anh thất vọng là, khi lưới kéo đến đuôi, đàn cá đối lần lượt không nhảy múa nữa, mặt biển trong vòng một phút lại trở nên yên bình.
"Đệt! Lưới sắp kéo lên rồi, mày lại bảo tao không chơi nữa? Ngắn vậy, ngắn vậy, ngắn vậy!"
Cha Diệp cũng bực bội, hét với Diệp Diệu Đông: “Lưới còn bao nhiêu nữa chưa kéo lên?"
"Đuôi còn một chút, cha lái thuyền qua là vừa đủ."
Kéo phần đuôi còn lại một chút thì có thể thả neo dừng thuyền.
Đợi cha Diệp lái thuyên đến xung quanh mặt biển nơi đàn cá đối vừa nhảy lúc nãy, cũng đi giúp Diệp Diệu Đông kéo lưới lên trước.
Tuy lưới thả xuống không lâu, bên trong cũng chẳng có gì, nhưng trọng lượng của bản thân cái lưới cũng không nhẹ.
Cha con hai người cũng không rảnh để xem chút ít hàng rời rạc bên trong, lưới còn chưa mở ra đã vội vàng cầm lưới ném tay áp sát mạn thuyền, xem có thể vớt được chút gì sót lại không.
Nghĩ thì tốt, nhưng đã mấy phút trôi qua, lúc này trên mặt biển, đâu còn cá đối nữa, muốn vớt cái gì sót lại cũng chẳng có, đều bơi đi hết rồi.
Diệp Diệu Đông nhìn mặt biển yên ả không sóng, thở dài tiếc nuối, tùy tiện ném lưới ném tay trong tay sang một bên, vô cùng bực bội. "Vội vàng cũng không kịp, vẫn bỏ lỡ, ngắn quá vậy? Mới nhảy được bao lâu chứ?"
"Thôi, bơi đi thì thôi, sắp xếp lại lưới, tiếp tục thả xuống đi." Cha Diệp cũng lắc đầu tiếc nuối, và đi vê phía lưới vừa kéo lên, mở lưới ra, đổ chút ít hàng bên trong ra, để dọn sạch lưới tiếp tục dùng.
"Mẹ kiếp, lãng phí thời gian, vừa thu giờ lại phải thả xuống, làm mất thời gian."
"Không có cách nào..."
Diệp Diệu Đông vừa than phiền xong, định làm theo, lại phát hiện xa xa mặt biển lại bắt đầu cuộn sóng!
"Ê! Đằng kia đằng kial Lại chạy qua đó rồi, mau lái thuyền, mau lái thuyền..."
"Chạy sang bên đó rồi!" Cha Diệp cũng nhìn thấy cá đối lại nhảy lên khỏi mặt nước ở xa xa, lập tức lại vui mừng tươi cười.
Tuy cách một khoảng, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.
Theo đàn cá nhảy lên, nơi đó cũng thu hút một mảng chim biển bay trên bầu trời.
"Đệt mẹ nó, chỗ này lởn vởn, chỗ kia nhảy nhót... Trêu tao à? Lát nữa bắt cho ra trò!"
"May là vẫn chưa thả lưới xuống!" Nghĩ đến đây, cha Diệp không khỏi mừng rỡ, may mà động tác của họ không nhanh lắm.
Cha Diệp phản ứng nhanh nhẹn, vừa nói chuyện tay đã nhanh chóng khởi động thuyền lái về phía xa, lần này đàn cá đối lại gân hai chiếc thuyền đang làm việc hơn một chút.
Đợi cha Diệp dừng thuyền thả neo cố định, không đợi ông nhắc, Diệp Diệu Đông đã tranh thủ lúc chúng vẫn đang nhảy ở đó, phản ứng nhanh nhẹn trực tiếp mở lưới, ném về phía đàn cá.
Không biết là có phải cùng một đàn với lúc nấy hay không, cũng không biết khi nào chúng sẽ ngừng nhảy, dù sao tranh thủ lúc này có thể nhìn thấy rõ ràng, vội vàng vớt một lưới trước, tránh như lúc nãy, vừa chuẩn bị qua thì cá đã chạy mất.
Nếu thật sự không kịp, lại để chúng chạy mất, anh thà mua miếng đậu phụ đâm đầu chết cho xong.
Lưới ném tay vừa ném ra mới một lúc, anh đã thu lưới.
Lúc kéo lưới lên, anh thấy không xa đồng thời có hai chiếc thuyền cũng đang lái về hướng này, chắc là nhìn thấy chim biển nên tới.
Anh đoán, một chiếc thuyền chắc là của anh cả anh hai, chiếc kia thì không biết.
Quả nhiên, đợi anh kéo một lưới cá lên, liền thấy thuyên của anh cả anh hai cũng đậu đến xung quanh đàn cá đang sôi trào, ngay sau đó thấy họ nhanh chóng ném một lưới ra.
Biểu cảm trên mặt nhìn không ra, nhưng nghĩ cũng biết chắc chắn là vui mừng hớn hở, mắt tỏa sáng.
Lúc này, chiếc thuyền kia cũng đến xung quanh, ngay lúc họ dừng thuyền, cũng ném lưới ngay sau đó.
Diệp Diệu Đông chỉ liếc mắt nhìn, rồi chuyên tâm vào lưới trên tay mình, đổ hàng ra cũng không rảnh nhìn thêm mấy lần, ngay sau đó sắp xếp lại lưới một chút, rồi tiếp tục ném ra mặt biển.
Ai biết khi nào lại chạy mất, mặc kệ người ta thế nào, mọi người nước sông không phạm nước giếng, anh bắt của anh, tôi bắt của tôi.
Lúc này bắt cá mới là việc quan trọng nhất.
Nhưng, khi anh ném lưới thứ hai ra, mặt biển sôi trào lại lắng xuống.
Diệp Diệu Đông cũng ngạc nhiên: 'Đệt, lại mất nữa? Nhanh vậy! Mới bao lâu chứ? Đùa tao à?”
"Lại mất nữa à?" Cha Diệp cũng ngớ người: "Mới mấy phút thôi mà?"
"Chết tiệt! Không bền vững gì cả."
Cha Diệp cũng bực bội: "Trước hết kéo lưới này lên đã, dù sao cũng kéo được hai lưới, coi như trúng mánh rồi, hơn hai chiếc thuyền kia nhiều."
Diệp Diệu Đông chửi rủa, cứ mắng thời gian ngắn quá, vừa mắng vừa thu lưới. "Hai lưới này được bao nhiêu cân? Bảy tám chục cân chứ?"
"Gần như vậy, lát nữa con thử ném thêm một lưới nữa xem, xem còn bắt được thêm mấy con không?"
"Lát nữa không biết còn có không nữa."
"Đợi xem đã."
Bạn cần đăng nhập để bình luận