Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1052: Định ra đến (length: 37998)

Mặc dù mùa nước lên sắp kết thúc, nhưng chân muỗi bé tí cũng là thịt, huống chi thuyền lớn còn chưa đóng xong, Diệp Diệu Đông vẫn cùng cha hắn như cũ ra biển vớt mực.
Chỉ là trời có khi gió mây bất ngờ, liên tục nắng hơn nửa tháng, giữa trưa ngày thứ hai bầu trời liền bay đến một đám mây đen, che kín cả bầu trời, lập tức làm cho trời tối sầm lại, trên mặt biển mọi người lập tức đều tranh thủ thời gian trở về, nhìn thế này ai cũng biết một lát nữa là mưa rào tầm tã.
Ở nhà, Lâm Tú Thanh cũng nhìn thấy bầu trời đột nhiên tối sầm, lập tức tranh thủ thời gian chạy đến nhà xưởng. Mấy ngày nay mỗi ngày đều giết mấy ngàn cân mực, trên sân đầy ắp mực, khiến nàng vốn còn nghĩ hôm nay phơi thêm nửa ngày, tranh thủ lúc trời nắng đẹp lại thu vào, thấy tình hình này chắc chắn phải tranh thủ thu ngay.
Trong xưởng, mấy đứa nhỏ cũng tranh thủ thời gian theo nhau bận rộn, người chuyển mực sang chỗ khác, người thì thu những xâu mực đang phơi. Phần lớn mực đều được xâu thành chuỗi treo trên dây, thu cũng rất nhanh, mà lại không sợ chồng chất, rất tiết kiệm diện tích.
Sau khi tất cả hàng hóa đều đã được chuyển xuống dưới mái che bạt, bọn họ mới có chút rảnh để thở, nhưng sau lưng ai nấy cũng ướt đẫm mồ hôi.
Lâm Tú Thanh tay cầm bao tải thu mực khô cũng rất nhanh nhẹn, miệng thì không ngừng mắng dự báo thời tiết.
Tối qua nghe dự báo thời tiết nói là trời nhiều mây, nàng mới nghĩ hôm nay phơi nửa ngày là vừa đủ, đỡ phải phơi qua đêm lại có sương, sáng sớm thu vào không tốt, cứ nhằm giữa trưa sau bữa cơm trưa khi mặt trời lên cao mà thu.
Lúc này trong không khí cũng chứa hơi nước dày đặc, cũng may là đã qua nửa buổi sáng, sáng sớm còn có mặt trời, cũng đã phơi khô hết sương, chỉ là sau đó mặt trời bắt đầu trốn vào trong mây, giờ sờ vào cũng còn được, vẫn còn có thể thu được.
Mấy người cùng nhau nhanh chóng làm, mây đen càng lúc càng dày đặc, một mảng đen kịt, nhưng mãi vẫn không có mưa rơi xuống.
Bọn họ vừa thu vừa ngẩng đầu, thỉnh thoảng nhìn trời một cái, chỉ thấy trên đỉnh đầu một đám mây đen dày đặc, nhưng ở phía bầu trời khác lại là trời xanh mây trắng.
Hai thái cực chiếm lĩnh cả một vùng trời, khiến ai nấy đều muốn chửi một câu, trời chó má, hỉ nộ vô thường.
Sau khi thu dọn xong, bọn họ lại kiểm tra một lượt, xác nhận tất cả mực đều được che dưới bạt, tránh mép bạt, lúc này mới yên tâm.
Đợt này số lượng mực quá nhiều, mực của mấy chiếc thuyền trong ba ngày gộp lại cũng phải đến cả vạn cân, vẫn chưa khô hẳn, còn mấy ngày trước thì vừa kịp lúc thu vào.
Sau khi kiểm tra mọi thứ và làm xong những việc cần thiết, Lâm Tú Thanh toàn thân ướt đẫm mồ hôi như vừa được vớt lên từ nước, cũng đứng đó thở nặng, dặn dò hai đứa nhỏ trông coi nhà xưởng rồi mới cùng nhau đi về nhà.
Lúc này gió cũng mạnh hơn một chút, thổi đến lành lạnh, cảm giác nhiệt độ giảm xuống hẳn, rõ ràng lúc nãy không khí vẫn còn rất nóng.
Còn chưa về đến nhà, vừa đi một đoạn ngắn, bầu trời liền lách tách lách tách rơi xuống những hạt mưa to như hạt đậu, bên cạnh hai cái nhà xưởng trên mái che bạt bị mưa nện lộp bộp, phảng phất trên trời rớt xuống một đống đậu, mưa lại càng lúc càng lớn.
Lâm Tú Thanh chưa kịp chạy về đến nhà đã bị mưa đá nện vào trán, trời cũng càng lúc càng tối, đen nghịt như sắp đến chạng vạng tối, trước mắt mưa rào rào tạo thành một màn mưa, nàng tranh thủ chạy nhanh về nhà.
Một đám gà vịt ngỗng đã được lão bà chạy vào trong sân trước một bước, khi nàng chạy về nhà thì dưới mái hiên đã đứng đầy một đám gia cầm.
"Dào Dạt đã lùa dê về chưa?"
"Chưa thấy, chắc là còn trên đường, không nhanh như vậy."
Lâm Tú Thanh không để ý nhiều, dù sao trời mưa, không ngốc chắc chắn biết chạy về.
"Buổi sáng còn nắng, thế mà vừa mới nói một cái liền thay đổi, bọn họ trên biển chắc là đều phải quay lại ngay, mưa một cái đã lớn như vậy, trời tối sầm, vừa nãy nhìn còn một nửa xanh một nửa đen."
"Chỗ phơi mực thế nào rồi? Có chỗ nào bị hở chuyển lại chưa?"
"Đã chuẩn bị xong rồi, thu cũng thu rồi."
"Vậy thì vào nhà tránh mưa, mưa này vừa gấp vừa lớn, chắc là cũng chỉ một lúc, lát nữa hết mây đen chắc lại sáng thôi."
"Ừ."
Trời mưa, cái gì cũng không làm được, TV không xem được, radio cũng không nghe được, ở cửa đứng cũng vậy, Lâm Tú Thanh dứt khoát vào nhà may vá quần áo.
Nửa tháng trước, A Quang mua về cho hai đứa con gái vải vóc, mua hẳn cả một cây, còn để nàng may cho hai đứa con trai mỗi đứa một bộ, nàng tranh thủ lúc rảnh, quần áo hai con gái đều đã làm xong, như đúc cùng một kiểu, hai bộ con trai vẫn còn chưa làm.
Vừa hay nhân lúc mưa gió này, không có việc gì làm, trước hết cứ cắt may đã, rồi dùng máy khâu giẫm vài đường nữa.
Mấy hôm nay đã nóng chỉ cần mặc áo thun, khoác thêm một chiếc áo len mỏng cổ rộng là đủ rồi, bọn họ quần chỉ mặc có một cái, đồ mới làm ra vừa lúc có thể mang ra mặc.
Chờ trận mưa này qua đi, chắc là trời lại sẽ nóng hơn.
Còn lão bà thì nhàn rỗi ngồi ở cửa lần chuỗi tràng hạt, tiện thể trông coi Diệp Tiểu Khê.
Trời mưa, Diệp Tiểu Khê chán ngắt, cầm cái que trong tay không ngừng chọc đám gà vịt dưới mái hiên, chọc chúng không cô cô cô, thì lại cạc cạc cạc kêu om xòm, sau đó thỉnh thoảng lại chạy nhảy ra mưa rồi lại chạy về.
Ba con ngỗng ở góc thì nàng không dám chọc, lần trước bị mổ đau, nàng cũng biết đám ngỗng này không dễ bắt nạt, chỉ biết chọn quả hồng mềm mà bóp.
"Em gái đâu ~ chán quá ~ anh trai đâu ~"
"Một lát nữa là về rồi, ngươi đừng trêu mấy con gà vịt nữa."
Nàng chống cằm ngồi xổm ở đó, nhìn mưa tí tách bên ngoài, mong ngóng mà không thể đi ra ngoài.
Nhìn thấy lão bà sau khi nói xong lại nhắm mắt lại, trong tay lướt chuỗi tràng hạt, nàng ngồi xổm đó lén liếc một chút rồi lại nhích về phía trước hai bước nhỏ, rồi lại đưa bàn tay ra ngoài hứng mưa, rồi lập tức rụt về, vuốt ve bàn tay ướt sũng nghịch chơi, mặt mày vui vẻ.
Chỉ là sợ cười thành tiếng, làm ồn đến lão bà niệm kinh, liền tranh thủ che miệng lại, lại lén liếc một cái rồi tiếp tục đưa tay ra.
Cho đến khi Diệp Thành Dương ướt như chuột lội chạy vào, Diệp Tiểu Khê mới vui vẻ gọi, "Anh trai về rồi~"
Lão bà cũng mở mắt, tranh thủ đứng dậy, "Ướt hết cả rồi, mau vào nhà, xả nước ấm tắm đi, đừng để bị cảm."
"Mẹ ơi, được đi chơi nước, được đi chơi nước ~ chơi bùn ~"
Đứa em gái phá phách phấn khích chạy vào trong nhà.
Trước kia toàn là nó chơi nước bị đánh, lúc này rốt cuộc đã bắt được cơ hội.
Lâm Tú Thanh nghe thấy tiếng bọn trẻ, cũng buông việc trong tay mà đi ra.
Diệp Thành Dương lúc này bực mình lườm đứa em gái đang la hét lung tung, "Nói linh tinh, ta là thấy trời mưa, mới dắt dê con về thôi."
Lâm Tú Thanh cũng véo mũi Diệp Tiểu Khê, "Con bé này thích cáo trạng hả? Lần sau vẫn phải?"
"Ngày nào mình cũng chơi nước, còn nói ta."
Diệp Tiểu Khê ha ha cười rồi chạy trốn ra sau lưng Lâm Tú Thanh.
Trong nhà người lớn không ai để ý đến nó, lão bà mang chậu rửa mặt đi nấu nước nóng cho Dào Dạt, A Thanh cũng đi vào nhà lấy quần áo cho thằng bé, để nó mau chóng tắm rửa thay đồ.
"Dê con đâu rồi?"
"Trói ở sau nhà ở chuồng nhỏ."
"Trên người sao toàn bùn thế?"
"Trời mưa, mặt đất trơn quá, ngã mấy lần, rồi dê con còn chạy loạn, ta bị nó kéo theo cũng bị ngã luôn."
"Ừ."
Diệp Tiểu Khê hố anh trai không thành, chán quá lại chạy ra sau nhà xem dê con, còn bắt chước tiếng dê kêu be be be be, nhìn là biết nó chán ngắt rồi.
Cũng may là đợi Diệp Thành Dương tắm rửa xong thì nó lại có bạn chơi.
Diệp Diệu Đông thì hơn một giờ sau mới về đến nhà, không cần bàn cãi cũng bị mưa xối ướt như chuột lột, cả người ẩm ướt.
Hai anh trai hàng xóm cũng tương tự, cùng hắn cũng chỉ khác trước sau một bước chân thôi, mưa lớn thế này, thuyền đánh cá ngoài biển đều chạy hết về.
Mọi người cũng đều cảm thấy may mắn, cũng may là mùa nước lên của mực sắp hết.
Mưa cứ rơi mãi cho đến hơn 3 giờ chiều mới thưa dần, trời cũng mới từ từ sáng lại.
Diệp Diệu Đông nằm trên giường, nghe ngoài trời chỉ còn tiếng mưa tí tách rơi từ mái hiên xuống, ánh sáng từ cửa sổ cũng dần sáng hơn, liền mở cửa sổ nhìn thử, quả nhiên mưa đã tạnh, không khí bên ngoài cũng lộ ra mùi hương đất sau cơn mưa.
Hắn dùng cái móc sắt tự chế chặn cửa sổ lại, để cho cửa sổ mở thông thoáng, dù sao thì trời cũng không mưa nữa, cũng không tạt được vào trong.
Sau đó hắn cũng mặc lại quần áo ra nhà xưởng nhìn thử, lúc chiều về thấy người coi xưởng đang cầm cây sào chọc lên tấm bạt để nước đọng dốc xuống.
Lúc này ra xem, thì vẫn thấy có người cầm cây sào đi lại bên trong, trên trần nhà về cơ bản không còn nước đọng.
Hắn đi một vòng, thấy mọi thứ đều bình thường, chỉ cần chờ trời quang đãng là được, liền dặn dò vài câu rồi lại về nhà ngồi.
Một đám trẻ con cũng tan học trở về, đứa nào cũng đội lá sen chạy loạn cả lên, ống quần thì cùng một màu bùn đất.
Diệp Thành Hồ về đến cửa nhà đã hô to, "Cha, cha ở nhà hả, sao cha không mang dù đi đón con, cũng không đi xe đạp đón con."
"Xí, ngươi tưởng ta là người rửa xe đạp chắc, cái kiểu thời tiết này với bùn lầy đường xá, huống chi mưa cũng tạnh rồi, chỗ đó còn cần dù, đi thẳng về chẳng phải tốt."
"Vừa nãy trời còn mưa, ngươi xem người ta ướt hết cả đây này, cả giày nữa."
"Đi đi đi, mau đi tắm đi, thay quần áo khác."
Hắn lập tức chạy vào nhà, "Mẹ, lát nữa giặt quần áo bằng máy giặt nha? Trời mưa rồi, không được giặt tay đâu, phải dùng máy giặt đấy, con có thể giúp mẹ giặt, bấm nút cho nó, không cho nó chạy lung tung."
"Ngươi tắm trước đi, thay quần áo rồi xuống..."
"Vậy mẹ phải đợi con tắm xong mới cho con giặt đồ đó nha, không được lén cho vào máy giặt trước đâu đó, phải chờ con đó nha."
"Biết rồi, có phiền hay không..."
Buổi trưa trời mưa lớn, đang mưa thì bị cúp điện một lát, mưa vừa tạnh nhanh thì điện lại có.
Nhà bọn họ vào ban ngày cũng không dùng điện, cả thôn cũng không có nhà nào bật đèn vào ban ngày cả, nên khi máy giặt lấy ra giặt đồ thì điện vẫn ổn định, cái này không giống như tủ lạnh chạy liên tục tốn điện.
Có máy giặt rồi, Diệp Thành Hồ lại bắt đầu mong chờ trời mưa, chỉ là không dám bày trận cầu mưa nữa, kẻo lại bị ăn đòn vào mông.
Mẹ hắn không nỡ dùng máy giặt, chỉ có ngày mưa, không có mặt trời, quần áo không giặt tay được, mà cũng không tiện mang ra bờ sông giặt thì mới đành lòng cho máy giặt làm công việc vắt nước.
Mà hắn hiện giờ thích nhất chính là giúp mẹ giặt đồ, vặn các nút trên máy giặt, nhìn máy giặt quay tròn giặt quần áo, cái này khiến hắn thấy rất mới mẻ, rồi đến lúc vắt nước, lại nhón chân lấy đồ đưa vào lồng giặt, vặn nút vắt.
Toàn bộ quá trình đều không cần Lâm Tú Thanh làm, ngay cả việc đổ nước vào đều do hắn, hắn có thể đứng cạnh máy giặt ngắm cả tiếng đồng hồ, thấy vắt xong nước mới vui vẻ kêu mẹ mang phơi đồ.
Lúc này sau khi tắm xong, hắn cũng tích cực giúp giặt đồ.
Một thùng nước không có sức nhấc nổi, liền dùng gáo múc từng gáo nước đổ vào máy giặt, sau đó lại nhón chân nhìn mực nước bên trong, thêm đủ nước thì lại cầm một gói nhỏ bột giặt đổ vào, trông có vẻ rất chuyên nghiệp.
Diệp Thành Dương và Diệp Tiểu Khê đều vây quanh bên máy giặt, nhón chân ngóng trông muốn giúp, lại bị hắn xua đuổi chỉ đành đứng nhìn.
"Con học với làm bài có tích cực thế đâu a, con trai."
"Hì hì, cái này chơi vui."
"Vậy việc nhà đâu?"
"Chút nữa thôi, chờ con giặt đồ xong con sẽ làm bài tập."
"Cái này mới là làm việc nhà chứ, mai tiện thể kêu mẹ dạy ngươi xào rau nhé, không biết lão tử đời này có cơ hội ăn đồ con nấu không."
"Ông nội ăn đồ ba nấu được à?"
"Chắc chắn rồi."
"Thật hả, sao con chưa từng ăn?"
Vẻ mặt của Diệp Diệu Đông trong thoáng chốc ngơ ngác một hồi, rồi trợn mắt nhìn hắn, "Cái thằng ranh con này, mày chiếm tiện nghi của ta hả!"
Diệp Thành Hồ mặt đầy ngơ ngác vô tội, "Hả? Tiện nghi gì cơ?"
Lâm Tú Thanh ở chỗ xào rau, nhịn cười không được, "Ngươi không có chuyện gì lại trêu nó làm gì?"
"Chẳng phải thấy nó cứ hay làm việc nhà thế, nghĩ là có thể bồi dưỡng nó một chút, đợi khi nào ngươi bận thì còn có nó nấu cơm cho chúng ta ăn chứ."
"Nghĩ thì hay nhỉ, nó còn thấp hơn cái bếp bao nhiêu, đã muốn nó nấu cơm cho ngươi."
"Kê thêm cái ghế nữa là được mà."
Diệp Thành Hồ thấy ba mình đã chuyển chủ đề rồi, không còn trợn mắt nhìn mình nữa liền an tâm tiếp tục làm việc, nhón chân nhìn mực nước, thấy không có vấn đề gì mới đậy nắp lại.
Lúc Diệp Thành Dương đưa tay muốn vặn nút máy giặt, hắn còn đánh tay hắn mấy cái, quát lớn, "Đừng động, để ta, ta làm, ngươi không biết đâu..."
Suýt chút nữa thì bị đánh úp giành mất phần việc.
Sau khi lôi người ra thì hắn mới hăm hở chạy tới vặn nút, rồi nhìn quần áo trong máy giặt bắt đầu có tiếng động.
Hắn lập tức chống hai tay lên trên, hai đứa kia cũng học theo sờ máy giặt, cảm nhận thân máy rung nhè nhẹ do máy vận hành.
Ba người cùng nhìn chằm chằm vào máy giặt, nhìn mấy cái nút từ từ xê dịch trở lại, bọn họ có xem cả tháng cũng không chán, đợi đến khi nút về chỗ cũ rồi thì họ mới tích cực đi lấy thùng để đựng quần áo.
Diệp Thành Dương cũng tích cực chạy tới hướng vòi xả nước về phía cửa sau, để nước theo ống chảy ra ngoài.
Diệp Thành Hồ cũng không tranh giành cái này, bởi vì hắn còn phải xoay nút vắt nước nữa.
Đến lúc vắt thì máy giặt rung mạnh hơn, không có ai giữ thì nó có thể tự rung ra cả mấy chục phân.
Diệp Tiểu Khê thấy thích thú liền dựa lưng vào đó, dùng lưng ép vào máy giặt cảm nhận độ rung của nó.
Diệp Thành Hồ cũng học theo, dùng lưng đè máy giặt để nó không bị chạy, miệng thì rung theo tần suất rung của máy, vừa run vừa lẩm bẩm: "Rung bần bật, rung bần bật, rung..."
"Ha ha ha..." Diệp Tiểu Khê nhìn anh trai biểu diễn run rẩy liền cười ha hả.
Diệp Thành Dương cầm ống xả nước, vừa xả nước vừa nghịch, không có ai giữ ống nước thì sẽ tuột vào trong nhà, làm ướt hết cả sàn nhà.
Tuy nhìn họ run rất vui, nhưng không dám buông tay ra.
Diệp Diệu Đông cảm thấy mình mua cái máy giặt quả thật sáng suốt, vừa giảm gánh nặng cho Lâm Tú Thanh, để cô ấy không cần phải tự giặt đồ, mà còn bồi dưỡng được tinh thần làm việc nhà cho mấy đứa nhỏ, đứa nào cũng tranh nhau làm.
Chẳng biết sự thích thú này còn kéo dài được bao lâu nữa.
Không biết mai là trời nắng hay mưa, dù sao dự báo thời tiết tối nói là có mưa.
Trong khi hai anh trai chạy đi bàn luận về thời tiết thì hắn vẫn chẳng có ý kiến gì, còn có mưa hay không thì tùy chúng nó, dù sao cái dự báo thời tiết tiền nong tốn không ít mà.
Hai người họ suốt nửa tháng qua liên tục đi biển cũng mệt nhoài rồi, tối quả nhiên là không đi, hôm sau trời lại âm u cả ngày, khắp nơi đường sá lầy lội bùn đất, không có mặt trời thì không dễ khô.
Người trong thôn cũng thế, rất nhiều người buổi tối không đi biển, sáng sớm đã tụ tập trước cửa nói chuyện phiếm với hàng xóm.
Diệp Diệu Đông vừa mới tỉnh ngủ liền nghe thấy bên ngoài đủ thứ tiếng ồn ào, hắn ngồi im một hồi cũng đứng dậy ra ngoài nghe bọn họ nói chuyện, toàn là bàn tán mấy chuyện thu hoạch trong nửa tháng gần đây, thăm dò lẫn nhau xem ai kiếm được nhiều tiền hơn.
Sau khi ăn điểm tâm xong, hắn định đi bộ trong thôn một lát, cả thôn ai ai cũng nói mấy chuyện này, chẳng có chuyện gì mới lạ để nghe cả, hắn liền đi về nhà.
Cứ mưa dầm liên tục hai ngày, người trong thôn nhân tiện cũng nghỉ ngơi ba ngày cho lại sức, đến ngày thứ tư trời hửng nắng, mọi người mới ra biển thì phơi lưới, đánh cá thì đi đánh cá.
Bất quá, người sau khi trời tạnh ra biển cũng không phải là đi bắt cá, mà là đi thu nhánh cây, thu mấy cái trứng mực bám vào, tiện thể xem nước lớn qua chưa.
Diệp Diệu Đông cùng cha chỉ mở một chiếc thuyền, chiếc thuyền còn lại thì tạm để ở đó không dùng, dù sao thì bọn họ cũng cùng nhau đi thu nhánh cây, một chiếc thuyền là đủ rồi.
Mấy ngày nhàn rỗi này thì có người lác đác đến nhà hỏi thuê thuyền không, dù sao có hai chiếc thuyền đậu cạnh cầu tàu trông rất bắt mắt, một chiếc thì còn rất mới, một chiếc thì có hơi cũ nhưng vẫn dùng được.
Hắn cùng cha đã bàn qua, sẽ cho mấy đứa em họ thuê, coi như là giúp đỡ người thân thích, cũng để bọn họ có bát cơm ăn, có thêm chút thu nhập ổn định.
Em họ hắn thực sự là quá nhiều, dù sao thì mẹ hắn có tới 8 anh chị em, mấy anh chị họ lớn tuổi hơn cũng chẳng kém mẹ hắn là mấy, hắn cũng không biết rõ từng người, nói là cho em họ thuê nhưng thực tế cũng là cho cả nhà họ, để họ tự đánh bắt.
Dù sao thì chuyện thu mua đồ của hắn đã giao cho tiểu đệ hết, để bọn họ quản chuyện chung, đừng có thấy là người nhà mà nương tay, cái gì đúng thì làm theo cái đó.
Như vậy cũng không phải hắn cùng cha ra mặt, không trực tiếp tiếp xúc, sau này cũng có thể bớt chút rắc rối vì tình cảm, bàn giao tiểu đệ cứ nghiêm túc làm việc, tiểu đệ chắc chắn sẽ không nương tay với đám thân thích không mấy quen biết kia.
Hai hôm trước đã chốt người, hẹn sau khi trời tạnh, thu hoạch trên biển về thì giao thuyền cho bọn họ.
Có một chiếc thuyền thì là nhặt được, cần phải bảo dưỡng sơn sửa lại, mấy đám hải tặc kia làm sao biết quý trọng tàu thuyền, khoảng thời gian này hắn cũng không rảnh bảo dưỡng, lấy ra là dùng luôn.
Cho nên cho bọn họ thuê thì cũng để họ tự bảo dưỡng cạo hà, nhưng việc quét sơn thì phải theo yêu cầu của hắn, quét cái dòng chữ mọc ở phía đông 011.
Đương nhiên, sơn thì hắn bỏ tiền ra mua, cũng không thể để người ta chưa gì đã phải bỏ tiền túi ra, dù sao thì cũng là người nhà, chỉ có công cán là họ tự làm.
Chỉ là bọn họ có hơi thắc mắc, vì sao lại là 011 chứ không phải 002, bởi vì cái chiếc thuyền còn lại là 001.
Diệp Diệu Đông cười ra vẻ bí hiểm, chỉ nói một lát sau sẽ biết, dù sao chiếc này cứ quét là 011 đã.
Bởi vì thu được chiếc thuyền này chính là chiếc thuyền xếp hạng đầu tiên của hắn, nhưng hiện tại thuyền còn chưa hoàn toàn đến tay, hắn chắc chắn không thể vội vàng công bố ra ngay được.
Hai chiếc thuyền mới hoàn toàn và một chiếc cũ, cùng giao cho hai người anh em họ, để cho công bằng, hắn để bọn họ oẳn tù tì, ai thắng thì nhận thuyền mới, ai thua thì nhận thuyền cũ.
Ai cũng không có ý kiến khác, nhận thuyền cũ cũng chỉ có thể trách mình vận may không tốt.
Làm xong, sau khi cho thuê hai chiếc thuyền, Diệp Diệu Đông liền lại cưỡi xe máy đến xưởng đóng tàu.
Hắn đã cho bọn họ ba ngày, theo hắn thấy, chắc chắn cũng sắp sửa xong rồi chứ?
Ai ngờ đến xưởng lại không thấy chiếc thuyền đâu, suýt chút nữa đã làm hắn tức đến "phật xuất khiếu, hai phật thăng thiên".
Chuyện trong nhà hắn đã sắp xếp gần như ổn thỏa, kết quả ở đây lại như xe bị tuột xích.
Khi hắn đến, hăm hở chạy đến xem thuyền của mình, kết quả thuyền vẫn đang ở chỗ sửa, đang trong quá trình tiến hành.
Ngô trưởng xưởng thấy sắc mặt hắn khó coi, vội vàng giải thích: "Huynh đệ, không phải ta cố tình không sửa cho ngươi, ta đã sắp xếp sáng sớm hôm sau sửa cho ngươi rồi, nhưng mà vừa sửa được đến trưa thì trời mưa lớn, mưa to như vậy thì làm sao mà bắt người ta đội mưa sửa cho ngươi được chứ. Cho nên chỉ có thể tạm thời dừng lại một chút."
"Ngươi xem, sáng nay tạnh mưa thì ta liền lập tức sắp xếp người sửa cho ngươi, thuận lợi thì ngày mai buổi chiều ngươi có thể đến lấy, thật đấy."
"Mấy ngày nay mưa cứ lất phất, ngươi cũng biết rồi đấy, cho nên chỉ có thể để thợ cả bận làm việc trong xưởng trước."
"Dù sao cũng đã đến hôm nay rồi, cũng không kém đợi thêm một ngày nữa đâu, ngày mai buổi chiều ngươi qua đây chắc chắn có thể lái thuyền về."
Ngô trưởng xưởng thấy sắc mặt hắn không còn khó coi như vậy nữa, liền vội vàng chuyển sang chuyện khác.
Diệp Diệu Đông bây giờ là khách hàng lớn của nhà máy bọn họ, còn có mấy chiếc thuyền đang xếp ở đó.
Có thể không đắc tội thì vẫn là không nên đắc tội. Dù sao hắn cứ đặt đóng thuyền hết chiếc này đến chiếc khác, ai biết phía sau còn đặt bao nhiêu chiếc nữa?
Mỗi lần khi hắn gần như không còn để ý thì lại mang đến cho ông những niềm vui và bất ngờ lớn hơn.
Biết đâu lại còn có những niềm vui lớn hơn nữa đang chờ thì sao?
"Còn nữa, thuyền nhà đại ca ngươi hai ngày nay cũng không có gì khác biệt nhiều, đợi chút nữa thử nước là được, ngươi về báo cho hắn một tiếng nhé? Để hắn xem ngày? Hơn nửa tháng nay, đều bị hắn thúc giục mấy lần rồi, còn có nhị ca ngươi nữa, hai người các ngươi có phải đã bàn nhau rồi không, thay nhau đến thúc giục vậy?"
"Hai chị dâu của ngươi còn mắng ta không có đạo đức, cho thuyền của ngươi trước, ngươi nói xem chuyện này là sao? Mấy tổ thay phiên nhau làm, ngươi là khách hàng lớn, chắc chắn phải ưu tiên, vậy mà họ thúc giục ba ngày hai đầu, ta phiền não chỉ có thể tăng ca cho công nhân làm nhanh cho họ trước."
Diệp Diệu Đông cũng cảm thấy chuyện này đúng là hắn chiếm lợi thế, bây giờ điều người cho họ đóng thuyền trước cũng là điều nên làm.
Vậy thì trễ một ngày, hắn cũng không nói gì.
"Được, ngươi muốn nói là tranh thủ lúc trời mưa thì rút bớt người qua đóng thuyền cho họ, ta liền không nói gì nữa. Ta cũng không biết bọn họ còn gọi điện thoại tới mắng nữa."
"Được, vậy thống nhất nhé, ngươi cứ chờ tối mai đến lấy thuyền nhé."
"Khoan đã, không đúng, đại ca ta xem ngày có thể đến lái thuyền hai ngày nữa, vậy còn nhị ca ta thì sao? Ngươi sẽ không phải là, ai mắng ghê hơn thì cho người đó trước chứ?"
Diệp Diệu Đông nghi ngờ nhìn từ trên xuống dưới ông, cảm thấy ông chính là loại người này, ai thúc mạnh thì cho người đó trước, không ai thúc thì đương nhiên là khách hàng lớn như hắn được ưu tiên.
"Ha ha, đâu có đâu, chúng ta đều dựa theo tiến độ hoàn thành của từng tổ mà giao hàng. Thuyền của ông lớn làm xong trước, tức là ông ấy được nhận trước, vốn dĩ hai anh em lúc đó cũng là ông lớn viết đơn trước, rồi đến ông hai, bây giờ họ chắc chắn không có gì để nói rồi."
Cáo già, gà gian.
Nhưng mà giao như vậy cũng không thành vấn đề, nếu mà nhảy qua đại ca hắn, trước cho nhị ca hắn thì đại tẩu lại nổi điên lên, trực tiếp xông đến.
"Vậy nhị ca ta còn bao lâu nữa?"
"Chắc cũng tầm nửa tháng nữa thôi."
"Được rồi, ta về nói một tiếng, vậy coi như đến cuối tháng đi, để mẹ ta xem ngày cả hai luôn đi, sau đó ngươi chọn ngày lành rồi hoàn thành."
"Vậy cũng được, nhưng mà đừng sớm hơn cuối tháng nhé, không thì đến lúc đó lại thúc giục đến chết mất, ta thật khó khăn, vốn đã làm trước hạn rồi mà vẫn bị thúc giục."
"Biết rồi."
Sau khi lại lần nữa định xong mọi chuyện, hắn ở bên bờ nhìn một chút, thấy đúng là có người đang sửa chữa cẩn thận, mới yên tâm quay về.
Trời nắng to, trước cửa nhà đại ca và nhị ca hắn đều phơi hai tấm lưới lớn, dài đến tận bãi biển.
Hai người đều ngồi trước cửa, thấy hắn trở về cũng đều đứng dậy đi về phía nhà hắn.
Khi hắn ra ngoài, hai người đều dặn hắn xem giúp tiến độ đóng thuyền của họ, dù sao buổi chiều khi hắn thỏa thuận công việc thuê thuyền, họ cũng ở bên cạnh nghe, trong lòng đều rất mong đợi.
Sau khi đỗ xe máy, hắn cũng lập tức báo cho hai người tiến độ đóng hai chiếc thuyền, tiện thể nói thêm một số vấn đề khác, lần này hai người đều không có ý kiến gì.
Diệp Diệu Bằng cực kỳ vui mừng, lái thuyền cũ lâu như vậy, thường xuyên bị hỏng, mỗi lần hiệu suất đều kém người khác rất nhiều, chi phí sửa chữa cũng tốn không ít tiền, cũng may là ba anh em cùng nhau chung vốn, cùng nhau gánh vác.
Bây giờ có thể sớm có thuyền riêng, đương nhiên là tốt hơn rồi.
Diệp Diệu Hoa biết phải đến cuối tháng sau nên cũng không tính toán gì nữa, muộn nửa tháng thì cũng muộn nửa tháng, hắn cũng rất vui vẻ.
"Đặt mua một năm rồi, cuối cùng cũng sắp được nhận rồi."
"Đến bữa cơm, khi nào mẹ đến thì bảo bà ấy đi xem cho hai ngày, rồi sắp xếp ngày hạ thủy là có thể lái về."
"Ai, tốt quá rồi..."
Diệp Diệu Đông nhìn thấy hai người vui vẻ, trầm tư một lát rồi nói: "Thuyền mới đến tay, vậy thuyền cũ, đại ca định sắp xếp thế nào? Thuyền của nhị ca thì đến lúc đó ta trực tiếp thu lại là được, rất tiện, còn thuyền mà cha cho các ngươi thì sao?"
Phản ứng đầu tiên của Diệp Diệu Bằng cũng giống hắn, muốn mang đi cho thuê.
Hắn nghĩ như vậy cũng nói như vậy.
Diệp Diệu Đông không nói gì, năm ngoái cha hắn nói sau khi đại ca nhị ca có thuyền mới thì sẽ trả lại thuyền cũ cho hắn, vậy không biết có phải đã một năm rồi, họ quên mất không.
Dù sao để họ tự giải quyết, hắn không để ý cũng không nhúng tay vào.
Năm ngoái khi bọn họ nói những lời này thì hắn cũng không ở bên cạnh, vài ngày nữa khi nào thuyền về thì tính tiếp cũng được.
Hai anh em được báo tin xong đều rất vui vẻ về nhà chia sẻ, nhưng hắn liền kề nhà nhị ca hắn, ngược lại nghe được vài câu bất mãn của nhị tẩu.
Cách âm thực sự quá kém.
"Mỗi người có thuyền rồi thì cũng bớt việc, cuối tháng thì tính một khoản, chúng ta sẽ thu lại chiếc thuyền của nhị ca. Nếu thuyền của nhị ca được giao trước thì mấy ngày này tranh thủ khi em ở nhà, chúng ta cũng có thể thu lại luôn, rồi sắp xếp cho thuê."
"Vậy thì đại tẩu lại mắng cho, muộn nửa tháng thì tương đương với nhà mình kiếm ít nửa tháng tiền."
"Chúng ta luôn là người kiếm ít đấy, từ trước đến nay chúng ta toàn chịu thiệt có được không?"
Lâm Tú Thanh hừ hừ hai tiếng, rồi nói: "Mấy ngày trước tính tiền công, bởi vì các chị nói muốn ra biển ba ngày nữa, nên tính thêm ba ngày tiền công, kết quả do trời mưa nên chỉ ra được một ngày, còn hai ngày tiền công, đợi cuối tháng tính sổ ta sẽ đòi."
Diệp Diệu Đông cười cười, cảm thấy lúc này nàng vừa keo kiệt đáng yêu, lúc hào phóng cũng rất hào phóng, lúc không vui cũng khiến người khác khó chịu.
"Đương nhiên, anh em ruột thịt cũng phải phân minh, việc nào ra việc đó, cái gì cần tính thì phải tính cho rõ, dù sao cũng chỉ cần cuối tháng tính một lần thôi, không còn liên quan gì đến nhau nữa, sau này cũng không còn khoản tiền qua lại."
"Ừm, với người ngoài thì còn dễ tính sổ, tính sổ với người nhà mới ghét."
"Thật ra cũng không có gì, giải quyết việc công là được rồi."
"Hừ, ngày nào cũng ôm những đứa con đó cho họ, tiền cho con thì chắc gì bằng em cho họ tiêu vặt."
Lâm Tú Thanh nhiều lần có chút bất mãn.
"Đó cũng là cháu của anh mà, thỉnh thoảng cho chúng chút tiền tiêu vặt, mua đồ ăn cũng đâu có gì."
"Nên họ biết em sẽ chiều chuộng nên không sao cả, sau này càng chẳng thèm dỗ con đâu."
"Thôi thôi được rồi, đừng nói nữa, dù sao sau này em nói sao anh nghe vậy, được không? Nghe em hết."
"Ừm, em chỉ nhắc em một câu thôi, để tránh cho họ sinh hư."
"Biết rồi."
"Vậy thuyền của chúng ta thì sao? Lúc nào đi lái về?"
Nghe thấy sát vách cằn nhằn, nàng liền quên hỏi chuyện chính.
"Tối mai đi lái về, tiện đường ghé qua thị trấn mua thêm đá, vừa hay ngày mai cũng được nghỉ một ngày, đêm mai xem dự báo thời tiết, nếu không có gì bất thường thì trong đêm ra khơi." Hắn tránh nói nặng về chuyện thuyền chưa đóng xong.
"Vậy ngày mai em chuẩn bị đồ ăn cho anh, còn phải mang theo dầu ăn nữa chứ."
"Tự em xem xử lý."
Nói xong hắn cũng nhớ ra, có một chuyện quên mất.
"A Quang hôm nay không có đến à? Từ sáng đến giờ, anh cứ bận bù đầu, không ngừng nghỉ được, nó có còn ở nhà không? Mấy hôm trước nó nói lúc kết thúc kỳ nước lên thì muốn lên thành phố, nhờ dựng cái máy kéo của mình."
"Không thấy nó đến mà, chắc trời vừa tạnh, nó cũng đang bận đấy."
"Ta đi xem một chút, nếu dự định ngày mai vào thành phố thì ta sẽ sắp xếp ngày mai kéo một xe hàng cùng đưa qua, tiện thể nói chuyện với cha hắn, tối mai ra biển."
"Ngươi không nghỉ một lát, chờ ăn cơm tối sao? Không phải luôn miệng nói bận rộn xoay quanh, chẳng hề ngồi xuống nghỉ ngơi?"
Diệp Diệu Đông đã nhấc chân bước ra ngoài, chợt lại dừng lại nhìn đồng hồ.
"5 giờ? Trời vẫn còn sáng thế này."
"Cho nên mới bảo ngươi ăn cơm xong rồi hãy đi, nếu không ngươi đi, vừa đúng giờ người ta ăn cơm, vậy chẳng phải ngươi muốn ở lại ăn cơm sao?"
"Ăn một bữa cơm của hắn có gì đâu? Nhà hắn cũng không thiếu cơm."
"Chủ yếu là chắc chắn người ta không nấu nhiều phần cho ngươi."
"Cái đó thì đúng, vậy chờ ăn cơm xong rồi đi vậy, ngươi xoa bóp vai cho ta, chạy tới chạy lui cả ngày, vai mỏi nhừ."
"Nghĩ hay nhỉ, ta còn phải xào rau."
"Con gái ta đâu, để nàng đến đấm bóp chân cho ta, hiếu thuận một chút."
"Đang cùng Dào Dạt chăn dê ở bãi đất trống kia kìa." Lâm Tú Thanh vừa đeo tạp dề vừa thuận miệng nói một câu.
"Vậy thôi, ta đi rửa xe máy."
"Đường xá chưa làm, chỗ nào cũng toàn bùn lầy, ngươi cũng nỡ mang xe này đi ra ngoài. Bẩn như vậy, bùn nước bắn hết lên, cũng không biết giữ gìn, cả dây xích xe đạp cũng để cho ngươi đi rỉ sét hết, nhà khác mua sau ngươi mà xe vẫn mới tinh, ngươi đúng là chẳng biết giữ gìn gì cả."
"Ai bảo ta không biết giữ gìn, chẳng phải đang định đi rửa đây sao? Hơn nữa máy móc loại này càng dùng càng có ích, không dùng thì hỏng, thường xuyên đi một chút cực kỳ cần thiết, mà lại sắp phải ra biển, đương nhiên ta phải yêu quý nó chứ."
Hắn vốn dĩ nói chuyện không có ý gì khác, cũng không ám chỉ gì, chỉ là đang nói về xe máy, nhưng lọt vào tai A Thanh thì câu cuối cùng lại mang một ý tứ khác.
Khi hắn quay đầu đi ra ngoài, nàng còn oán trách trừng bóng lưng hắn một cái.
Nhưng Diệp Diệu Đông không thấy được ánh mắt đưa tình ẩn ý của nàng, xách theo một xô nước, cầm cái khăn lau rồi tranh thủ thời gian rửa xe.
Diệp mẫu đi tới nhìn thấy hắn hiếm khi chịu khó cũng có chút ngạc nhiên, "Mặt trời mọc đằng tây hả?"
"Mặt trời không mọc đằng tây mà là lặn ở đằng tây, có gì mà ngạc nhiên."
"Vậy mà không sai bảo vợ ngươi làm, mà tự mình làm."
"Xe của ta, đương nhiên là ta tự giữ gìn."
"Còn cái xe đạp sao không thấy ngươi lau?"
"Xe đạp có gì đáng lau? Lẽ nào ta muốn đi xe đạp cả đời sao?"
Nghe có lý, Diệp mẫu không biết nói gì nữa, bèn im lặng một chút.
"Nhà khác coi như bảo bối, mỗi lần đi về đều lau sạch bụi bặm, mỗi lần về đến nhà là sạch bóng, chỉ có mình ngươi là vứt ở đấy, toàn là A Thanh lau hộ."
Diệp Diệu Đông mặc kệ mẹ hắn, phối hợp lau xe, xe đẹp như này, đương nhiên hắn phải bảo dưỡng tốt.
Xe đạp không mong đi được 2-30 năm, cái xe này bảo dưỡng tốt có khi lại được.
Ra gió lắm a, sau này để lại cũng là đồ cổ hiếm có.
"Ta nói cho ngươi hay, nhà thân gia và bà quả phụ nhà bên tranh thủ mấy ngày trời quang này, nghe nói làm xong chuyện rồi."
"A? Thật à? Bà quả phụ thành mẹ kế của A Quang à?"
Nghe đến đây hắn dừng lại.
"Ừ, nghe nói hai ngày trước nhà thân gia suýt bị cha con Vương lão hán kéo về nhà, bị trói lên xe rồi, cũng may A Quang đi ngang qua thấy, ngăn cha hắn lại, nếu không giờ này ai làm mẹ kế hắn còn khó nói."
Mặt Diệp Diệu Đông xám xịt lại, "Cái này mà cũng có thể, còn cướp dâu giữa chợ, muốn sinh gạo nấu thành cơm à? Nếu bị đưa vào cửa nhà họ rồi, chắc chắn chuyện gì cũng là do bọn họ định đoạt."
Diệp mẫu khinh bỉ nói: "Bọn họ không có cách nào thôi, nhà thân gia cự tuyệt bao nhiêu lần rồi, đó là dùng biện pháp mềm không được nên giờ muốn giở trò âm mưu, vì lấy ngày lành mà không cần mặt mũi nữa, mà dù sao lúc đầu vốn cũng đã không có mặt mũi rồi."
"Sao giờ mới truyền tin đến, không nghe nói gì hết?"
"Mấy ngày trước không phải trời mưa rả rích sao? Không ai đi lại, nên không ai biết, hôm nay thì truyền khắp cả làng rồi, cả nhà bọn họ bị người ta cười cho chết. Giờ cả làng ai cũng nói nhà thân gia 50 tuổi còn được coi trọng như vậy, người ta bố mẹ đều chặn đường muốn cướp về nhà."
Diệp Diệu Đông bỗng chốc vui vẻ, "Vậy Bùi thúc không đắc ý chết à? Ha ha ha, già cả thế rồi còn có người tranh nhau làm chồng, đối phương lại là một cô gái hai mươi mấy tuổi, đúng là hiếm có."
Diệp mẫu cũng không nhịn được cười, "Ai nói không phải, mấy ông lão trong làng nghe mà ghen tị muốn chết, chắc có khi tức chết mà mang xuống quan tài luôn."
"A Quang cũng khéo thật, vận may tốt, nếu không mẹ kế hắn có khi là bà vợ trẻ hai mươi mấy tuổi."
"Cũng không biết lúc đó A Quang ra ngoài làm gì, người ngợm ướt sũng hết cả, cha hắn bảo là đi mua nước tương, cầm cái bình bị bắt lại luôn. Ai cũng nói hắn sớm đã bị để ý rồi, cả nhà Vương lão hán chỉ chờ hắn ra ngoài, bắt được người là muốn mang về nhà họ Vương luôn."
"Dùng từ ‘bắt’ hay đấy! Giống thời cổ cưới vợ người ta là ‘bắt’ về nhà, nếu bị bắt về nhà họ Vương thật thì thôi rồi, cả nhà họ châu chấu chuồn chuồn kia tha hồ mà hoành hành."
"Ai nói không phải, ngươi lúc nào hỏi A Quang xem lúc đó ra ngoài làm gì, mà khi đó lại tình cờ như thế." Diệp mẫu trong lòng ngọn lửa bát quái đang bùng cháy.
"Vừa rồi vốn dĩ muốn đi nhà hắn, A Thanh bảo ta ăn cơm xong hẵng đi, cũng may chưa đi, chắc giờ hai nhà họ đang ngồi ăn tiệc cưới rồi."
"Ừ, chờ ăn xong rồi hãy qua, tránh làm phiền người ta."
"Vậy, cũng là vì mấy ngày trước suýt nữa thành con rể Vương lão hán, cho nên Bùi thúc hôm nay mới vội vã cưới nhanh như thế à?"
Diệp mẫu nghe hắn nói lại thấy buồn cười, "Chắc là thế đấy, hôm đó nếu là gặp người khác, có khi người ta cũng chẳng quan tâm chuyện người khác làm gì đâu, cũng chỉ có con trai mới chặn lại thôi. Ông ta chắc cũng sợ rồi, sợ lặp lại lần nữa, không ai cứu thì đúng là có miệng cũng không nói được, không bồi một đống tiền thì cũng phải im lặng chấp nhận."
"Ừm, vậy ngươi có mừng người ta không?"
"Không có đâu, hai người đều bốn mươi năm mươi tuổi rồi, cũng chỉ ăn với nhau một bữa cơm, kết hợp sống cùng nhau thôi, đâu có nhiều nghi lễ như vậy. Bọn họ cũng có báo cho ai đâu, ta cũng vừa nghe nói thôi, nhưng nghe rồi thì cũng không thể coi như không biết được, nếu lát nữa các ngươi có đi qua thì giúp ta gửi cho họ cái phong bì mừng, một chút tấm lòng thôi, mặc kệ người ta có nhận không."
"Được, sớm định ra cũng tốt, trước kia sinh nhật mụ tổ đã bảo định rồi, cũng là do quá bận, cũng may không bị người ta 'bắt' đi mất, vừa hay mấy hôm nay nhàn rỗi, hôm nay trời lại đẹp, làm là vừa. Vốn dĩ còn muốn qua tiện thể nói với Bùi thúc về việc tối mai ra biển, giờ người ta mới cưới xong, thì chưa chắc ngày mai đã đi."
"Thuyền sửa xong rồi à?"
"Gần xong rồi, ngày mai đưa về."
"Ông ta cũng không còn trẻ trung gì nữa, lớn tuổi rồi, không lẽ ở nhà nghỉ ngơi vài ngày à?"
"Vậy thì khó nói, lát nữa ăn xong ta qua đó hỏi thử xem."
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận