Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1235: Ôn nhu (length: 26220)

Hai người nhìn nhau một lát, lại đưa tay chạm vào một con mực trứng, ánh mắt giao nhau rồi lại nhìn xung quanh.
Bây giờ không thể nói chuyện, không thể giao tiếp, chỉ có thể làm việc chính trước đã.
Diệp Diệu Đông chọn một cái lồng đất để gỡ ra.
Hắn cũng đi theo giúp đỡ.
Gỡ xong một cái, hai người lại men theo sợi dây kéo một cái, thăm dò phía sau hàng lồng đất có bị mắc đáy không, liền kéo dây thừng bơi lên.
Vừa mới trồi lên mặt nước, A Chính đã tháo mặt nạ và ống thở, không thể chờ đợi được nói: "Ta nói, thì ra mực đẻ trứng như thế này, mở mang tầm mắt, chà, cái chuỗi trong suốt như chùm nho kia treo lủng lẳng."
Nho Nhỏ lập tức tiếp lời: "Đẻ trứng như thế nào? Ngươi thấy cái gì? Mau lên đây, lên đây rồi nói."
"Thấy cả loạt mực trong suốt đẻ trứng trên lồng dưới đáy..."
A Chính vừa lên bờ đã kể vanh vách tình hình nhìn thấy dưới nước, nghe mà Nho Nhỏ cũng ngứa ngáy chân tay.
Chờ hắn cởi đồ lặn, lập tức Nho Nhỏ giật lấy mặc vào.
Diệp Diệu Đông giao sợi dây cho người khác, cũng cởi hết đồ trên người.
"Lồng dưới đáy nhiều thế này, nhỡ mực toàn bộ chạy đến đây đẻ trứng thì sao, không sang nhánh cây nữa thì sao?"
Mọi người đang nói chuyện rôm rả, nghe vậy liền bừng tỉnh.
"Không thể nào?"
Nếu đúng như thế thì chắc chắn số lượng hàng bọn họ thu được sẽ giảm đi.
"Vậy cứ đến đây thả lưới trực tiếp thì không tốt hơn à? Chẳng phải giống bọn mình thả cành cây dụ mực hay sao?" A Chính gãi đầu, cảm thấy ảnh hưởng hình như không lớn, chỉ là thay đổi cách đánh bắt thôi.
"Chỗ đó giống nhau sao? Nơi này có đá ngầm, sẽ bị mắc lưới đó, anh em, dùng đầu óc mà nghĩ đi."
Tuy lồng dưới đáy chỉ cách mặt nước ba mét, nhưng cũng rất dễ bị mắc vào đá ngầm, lúc đánh bắt thả lưới xuống kiểu gì cũng sẽ bị mắc lưới, không thể đánh cược được.
Hơn nữa lồng đất đều ở đáy biển, làm sao mà giăng lưới được?
"À, đúng ha."
"Mấy người muốn xuống xem thì cứ xuống đi, chắc chắn sẽ có một phần đến đây, tôi tranh thủ mấy hôm thu hết lồng dưới đáy này đã."
"Được."
Hắn thầm nghĩ, chủ yếu là mấy cái lồng quanh đá ngầm.
Dưới đáy biển thì quá sâu, mực chỉ đẻ trứng ở độ sâu từ 2 đến 10 mét, không đến nơi quá sâu đâu.
"Tranh thủ thời gian xem đi, tiện thể mang mấy cái lồng đất lên rồi qua bên nhánh cây xem, xem có bắt được chút nào không, nếu giăng lưới không có bao nhiêu thì lại đi tiếp tục giăng lưới kéo."
"Biết rồi, biết rồi, sẽ tiện thể thu mấy cái lồng đất lên." Nho Nhỏ vừa nói xong liền cùng Trần Thạch nhảy xuống biển.
Diệp Diệu Đông không lo cho bọn họ, bọn họ đâu phải lần đầu xuống.
Hắn tiếp tục lục lọi đống đồ linh tinh trên boong, nhanh tay chọn đồ tươi mang đi rải lên đá, đắp lên tấm vải, rồi mang sang một bên, tránh bị hỏng, ngoài biển mặt trời gay gắt rất dễ làm hỏng đồ.
Hai người xuống dưới mười mấy phút cũng nổi lên, đồng thời cũng mang theo lồng đất.
Hắn mặc kệ hai người hớn hở trao đổi, lồng vừa đưa lên đã vội cho tất cả về thuyền mình, rồi lái thuyền sang khu vực nhánh cây.
Có lẽ mực mới vừa đến đẻ trứng, có thể bị lồng ở đó phân tán bớt, số lượng cũng không nhiều, giăng vài lưới cũng chỉ bắt được mấy cân, thu hoạch không khả quan lắm.
Hắn quyết định bỏ, còn không bằng lặn xuống lấy lồng dưới đáy, lợi hơn.
Bên này đến tối, hắn lại ra ngoài đảo nhặt trứng mực sống chết thì hơn.
Quyết định xong, hắn lái thuyền quay về đá ngầm, tiếp tục lặn vớt lồng.
Vị trí của hắn không thấy hai chiếc thuyền kia, bọn họ ở phía bên kia đảo, nên không biết hai người bạn từ thuở nhỏ thu hoạch thế nào, cũng không thấy thuyền họ đi giăng lưới kéo, nên cũng không để ý.
Đến khi thấy mặt trời sắp xuống núi, hắn mới chuyển hướng đi thu kéo dây câu, lúc này mới thấy hai thuyền kia trước sau lao về phía mình.
"Đông Tử, tôi bảo sao anh không đi giăng lưới, hóa ra là thả dây câu à."
"Không có lưới mà, thuyền này là thuyền mới, trước là dùng để chở hàng, có lưới đâu."
"Cũng phải, giờ mà đan lưới cũng phiền phức tốn công, kéo dây câu cho đỡ việc, dù sao anh cũng chỉ tạm thời ở nhà, vậy bọn tôi về trước nhé."
"Ừ, tôi thu dọn chút nữa cũng xong."
Bọn họ chào nhau rồi đi trước, Diệp Diệu Đông kéo xong dây câu cũng tranh thủ thời gian trở về, tranh thủ về trước khi trời tối.
Hôm nay các thôn dân ít nhiều gì cũng bắt được chút mực, mà kỳ nước lên đang tới, đều có thể bán được giá tốt, Diệp Diệu Đông cũng không định thu vào lúc này, tính đợi thời điểm cao trào thì mới thu, giờ số lượng còn ít, chẳng được bao nhiêu.
Chỉ có con thuyền đầy tôm cá của hắn làm mọi người kinh ngạc, nhao nhao hỏi hắn bắt thế nào.
"Bắt thế nào? Cứ bắt thế đấy, còn thế nào được nữa?"
"Sao tôi cảm thấy hơi thối?"
"Tôi cũng thấy, mùi hải sản thối quá?"
Bình thường hải sản tanh thì tanh, chứ đâu thối như thế này, hôm nay sao vậy?"
Khóe miệng Diệp Diệu Đông giật giật, thấy người nhà kéo xe ba gác tới lấy giỏ, liền mau bảo họ lên thuyền xử lý đám tôm cá hỏng kia.
Lúc vừa kéo lên thì chỉ hơi có mùi, chứ chưa đến mức thối lắm, lúc chọn hàng tươi, bọn họ còn cố tình vứt đi mấy con hư tương đối nặng.
Chỉ là không có đồ đựng, mấy con không tươi kia vẫn chồng chất trên boong, phơi một ngày, tuy không ngừng có hàng mới chồng lên, nhưng khi cập bờ thì mùi thối nồng nặc vẫn theo gió biển bay lên. Trong phút chốc, boong tàu đã đầy một đám ruồi xanh to tướng, bây giờ thời tiết ấm lên, ruồi cũng nhiều.
Diệp Diệu Đông nhìn qua liền lơ đi, ai muốn mang về thì tự mà xử lý, hắn kêu người ta trước mang hàng của mình lên cân.
"A Đông, sao thuyền nhà anh nhiều ruồi thế?"
"Đám kia có phải bị hỏng rồi không? Sao lắm ruồi vậy?"
Diệp Diệu Đông gật đầu, "Ừ, mấy cái kia đều không tươi nữa."
Thì ra toàn là cá tôm thối!
"Thảo nào, thối thế..." Diệp Diệu Đông: "Có cảm giác bị xúc phạm, cứ như đang chửi người?"
"Nhặt được mấy cái lồng đất, mấy cái kia là hàng không tươi trong lồng, bọn họ muốn mang về cho gà vịt ăn."
"Tôi bảo sao nhiều hàng thế, thì ra đều là thối, thế này gà vịt ăn chắc không bệnh sao?"
"Không đến nỗi, mấy con tôm cá xấu dạt trên bờ biển, vịt chẳng phải cũng ăn đấy thôi?"
"Nhiều ruồi quá..."
Mọi người chỉ trỏ, bàn tán về đám cá tôm thối kia.
Chờ Diệp Diệu Đông cân hàng xong, hàng trên boong cũng được xử lý, còn mấy cái lồng hư cũng được họ mang hết lên xe ba gác, kéo về nhà máy.
Khi hắn cầm hóa đơn trở lại nhà xưởng thì Lâm Tú Thanh đang ở ngoài cân rong biển.
Vẫn một đám người vây quanh xem, chỉ là không nhiều bằng mấy hôm trước, thấy nhiều rồi thì cũng không còn cảm giác mới lạ nữa.
Giờ đang ở đây xem đều là mấy ngư dân quan tâm đến sản lượng, đám phụ nữ thì không còn đến xem náo nhiệt nữa, thà sang bên cạnh làm cá, tán gẫu với mấy chị em cho có ý.
"Hôm nay vẫn còn nhiều thế sao? Tôi thấy nhà mình quanh đây chẳng còn rong biển?"
"Vẫn còn đấy, hôm nay thu hết mấy chỗ đất trống bên cạnh rồi, chỗ trường học cũ còn một mẻ, mai thu nốt chắc là hết."
"Thế thì vẫn thu mấy ngày nữa."
"Ban đầu thu từ dưới biển cũng đã mất bao nhiêu ngày rồi."
"Ngày mai biết tổng sản lượng thôi."
"Ừ, tôi nhớ hết rồi, ngày mai dọn nốt chỗ cuối cùng xong tôi sẽ tính tổng. Mà chiều nay ông chủ Chu gọi điện thoại tới muốn 10 tấn, tôi nói với ông ấy đến trước ngày kia là có, ông ấy nói được. Hôm nay thu chưa đủ, mai thu nữa là đủ rồi."
"Có bao nhiêu tấn rồi?"
Hắn bảo kiểu gì cũng không đủ bán, mấy ông chủ này muốn hàng chắc chắn sẽ không chỉ lấy một lần, lần đầu lấy, nếu bán chạy thì lần sau chắc chắn lại lấy tiếp.
10 tấn thì cũng chỉ có 20 nghìn cân, người Trung Quốc nhiều thế, mà đồ này giá lại rẻ, lại để được, lại còn đúng vụ nữa, qua thời gian thu hoạch này thì muốn cũng khó, găm hàng là chuyện tất nhiên.
"Hôm qua thu 4 tấn hơn, hôm nay số lượng sẽ nhiều hơn chút, cân xong chắc phải được 5 tấn ngoài. Ngày mai thì trưởng thôn nói là không nhiều vậy đâu, chắc có lẽ chỉ còn khoảng 3 tấn hơn."
"Thế thì vẫn còn thừa hai ba tấn chứ nhỉ, cứ cất mà từ từ bán."
"Cũng gần thế."
"Tôi đã bảo là không đủ bán rồi mà? Bên quân đội mới đưa một đợt, sau cũng không cung cấp thêm được nữa, còn có mấy người quen mới lấy, đều không thể cho đợt hai được."
Lâm Tú Thanh cười nói, "Ai biết đồ này lại dễ bán như vậy, cũng là năm đầu thôi, năm ngoái coi như không tính, năm ngoái mấy ngày ngắt quãng chỉ thu được có một vạn cân, chưa đủ một xe, cũng không được đẹp như năm nay."
"Ừ, sang năm có thể yên tâm thu thêm rồi, chỗ chứa trong thành phố giờ cũng đủ lớn, trữ mấy chục tấn cũng không sợ."
"Biết rồi."
Nàng lại tò mò hỏi, vừa rồi mấy công nhân đi đi lại lại chở mấy xe ba gác cá ươn tôm thối về nhà là tình huống gì vậy.
Diệp Diệu Đông giải thích cho nàng nghe.
"Nhiều lồng cua như vậy à? Đều cho chúng ta sao, chúng ta cầm cũng vô dụng thôi? Thuyền đều cho thuê hết rồi, chỉ thừa một chiếc, rửa cũng chỉ chất đống ở đó, đều cho bọn họ mang đi đi?"
"Cũng được, dù sao cũng là bọn họ dùng tiền thuê người làm, thu gom hàng về cho chúng ta là được, hôm nay cũng bán được không ít tiền, cũng tiết kiệm được công rửa."
"Đúng vậy ha, nhiều lồng cua như vậy, vừa nãy chở về, ta còn giật mình, sao nhiều thế. Phía trên toàn là rong và bùn, rửa cũng tốn sức, nhiều lồng như vậy, cũng không biết rửa đến bao giờ, dù sao chúng ta cũng không dùng."
"Được, vậy cứ để người cho bọn họ mang đi, tự họ đếm, chúng ta cũng bớt việc."
"Ừ, chủ yếu cũng là không dùng đến, hôm nay bán được bao nhiêu tiền?"
"136 tệ 8 hào 2 xu, còn giữ lại bốn con ghẹ một chân, tối về nấu cho mọi người bồi bổ, còn có một con thanh long nhỏ hơi gầy, mai lấy ra nấu cháo, rắc thêm ít rau."
"Tốt, thế thì cũng bán được nhiều tiền rồi..."
Hai vợ chồng đứng đó nói chuyện, Diệp Diệu Đông đợi Trần Quốc Đống bọn họ mang giỏ đi mượn bằng xe ba gác về xong, liền bảo bọn họ đưa số lồng cua hơi thối chất đống ở góc tường, cũng chất lên xe ba gác, thay phiên chở đến cho A Chính và Tiểu Tiểu.
Còn về việc họ muốn đếm thế nào, cứ để họ tự sắp xếp, không cần quản.
Còn hắn thì xách thùng nước mấy con ghẹ và con thanh long nhỏ về trước, ở chỗ cân thì để A Thanh trông, lát nữa cho hắn báo số cân là được.
Diệp Tiểu Khê lúc này đang cầm cành cây ở bãi biển đuổi vịt, Diệp Diệu Đông vẫy tay với nàng, nàng liền vứt cành cây, chạy hấp tấp về.
Mà đàn chó con vốn đang đi theo nàng phụ giúp đuổi vịt, cũng chạy theo nàng về.
Bà đành phải đứng dậy nhặt cành cây, cười hì hì tiếp tục giúp nàng đuổi vịt.
"Cha, người về rồi, con nhớ người quá ~"
Diệp Diệu Đông cười tủm tỉm, "Chỉ giỏi nói lời dễ nghe."
Diệp Tiểu Khê ôm chân hắn, đầu cứ dụi qua dụi lại.
Một đàn chó nhỏ cũng bắt chước nâng hai chân trước lên, huơ lên đùi hắn.
Hắn lập tức bước đi cũng khó khăn.
"Thôi thôi, mau tránh ra hết, ta đi không nổi rồi, còn may là người toàn bụi bẩn."
Hắn xách thùng nước trong tay, vung vẩy đuổi lũ chó kia, một tay nắm tay Diệp Tiểu Khê đi vào nhà.
"Sao không gọi anh đuổi vịt?"
"Đây là việc của ta! Anh không được làm!"
"Được rồi."
Lúc này, Diệp Thành Dương gọi hắn một tiếng, hắn đang chuẩn bị bước vào sân, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hắn lạch bạch lau nước mắt đi tới, trong tay còn nắm một đồng 1 hào.
"Sao thế? Bị ngã?"
Diệp Thành Dương bĩu môi, muốn khóc không khóc, trong mắt nước mắt cứ đảo quanh, ấm ức nói: "Mẹ bảo ta đi mua đồ, nhưng mà ta quên mất mẹ bảo ta mua gì rồi."
"Mua gì thì mua, có cần phải khóc không? Ngã thì thôi, đi vào nhà đi, đằng nào còn chưa tắm rửa, sẽ không đánh ngươi."
Hắn lau một giọt nước mắt, lạch bạch đi theo vào.
Lâm Tú Thanh cũng theo chân bọn họ vào trước sau, bọn họ vừa mới vào nhà, nàng cũng quay về lấy tiền, qua chỗ cân tính cho xong số lượng, nàng còn phải đi đưa tiền cho cán bộ thôn. Diệp Thành Dương vừa thấy nàng, lại hai mắt đẫm lệ ngắn dài, rồi đưa tờ 1 hào cho nàng, mếu máo nói: "Mẹ, con quên mua gì rồi?"
"Bảo ngươi nhớ kỹ, ngươi nhớ đi đâu vậy, bảo ngươi đi mua gừng tươi hoa hồi mà."
Hắn ấm ức nói: "Con cứ lẩm bẩm đọc, nhưng mà bị ngã một cái, đến cửa hàng thì quên mất, nói máy bay đại bác, bọn họ toàn cười con."
"Hả?" Lâm Tú Thanh cau mày.
Diệp Diệu Đông không nhịn được cười.
Nàng nói: "Vậy con lại đi, giờ nhớ chưa?"
"À, gừng tươi hoa hồi, gừng tươi hoa hồi..." Hắn nắm tiền, miệng không ngừng lẩm bẩm, rồi lại đi ra ngoài.
Lâm Tú Thanh lắc đầu, "Từng đứa một... Trong đầu chứa cái gì không biết? Suốt ngày chỉ nhìn mấy cuốn sách thiếu nhi vớ vẩn."
"Nó mới có 7 tuổi, đi đến tạp hóa cũng có 200 mét, vấp té một cái thì đau, quên cũng bình thường thôi. Cô cân hàng xong chưa?"
"Ừ, tổng cộng 5 tấn lại 1525 cân, ngày mai một xe không hết, còn thừa lại ít để ngày kia chở."
"Ừm."
"Đồ ăn đều xong hết rồi, chỉ thiếu món thịt kho tàu, sợ nguội hết dầu, mà lại không có gừng tươi hoa hồi, đợi ngươi về thì nấu. Ngươi đợi ta một lát, xong ngay đây."
"Ừ."
Diệp Diệu Đông cởi quần áo bẩn, định tắm rửa trước, kết quả lại thấy Diệp Tiểu Khê đang ngồi xổm ở bên thùng nước, không biết từ khi nào đã cầm đôi đũa chọc cua chơi, rồi miệng thì nói lung tung.
Hắn ngồi xuống nhìn, rồi nghe xem sao.
"Gừng tươi đại pháo... Gừng tươi đại pháo... Gừng đại pháo... Bắt đại pháo... Ăn đậu tương..."
"Cha, vịt ăn đậu tương..."
Diệp Diệu Đông: "..."
"Con muốn ăn đậu tương."
"À, con muốn ăn đậu tương."
"Đúng đó."
Diệp Diệu Đông hết sức vui mừng, trẻ con đôi khi nói chuyện lơ mơ rất là buồn cười Diệp Tiểu Khê dùng đũa chọc cua chơi, kết quả bị chân to của ghẹ kẹp mất đũa, nàng phấn khích nhấc ghẹ lên.
"Cha, cha... Cha nhìn nè, nhìn nè, ghê quá à, con ghê quá à, treo ngược lên..."
"Chơi ghẹ thì được, nhưng con đừng để nó cắn đấy."
Diệp Diệu Đông lo nàng nghịch quá bị cắn, cái chân to kia của ghẹ còn to hơn cả nắm tay của nàng, chỉ cần kẹp một cái, ngón tay của nàng sẽ bị đứt mất.
Hắn dặn nàng không được táy máy, ra ngoài sân lấy mấy cọng cỏ và dây dù lưới cá, buộc hết mấy chân ghẹ lại, rồi dùng dây dù cài chốt cửa lại cho chúng.
Diệp Tiểu Khê mắt sáng long lanh, ngồi xổm đó ngước lên ngưỡng mộ nhìn cha, miệng thì không ngừng nịnh nọt.
"Cha giỏi quá à, không sợ cắn tay ~ người giỏi nhất, người giỏi nhất... Cha, Wow ~"
Diệp Diệu Đông khóe miệng nhếch lên ngày càng cao, nhấc cả mấy sợi dây lên, thả ghẹ xuống đất.
"Ừm, cầm đi đi, kéo lê chơi, đừng có thò tay bắt."
"Cục ta."
Diệp Tiểu Khê bỏ đũa, vui sướng ôm hết mấy sợi dây vào tay, miệng thì ríu rít, "Kéo cua... Kéo cua..."
Nàng nhún nhảy đi ra ngoài, còn chưa chạy khỏi sân đã liên tục gọi tên.
"Đậu Đậu A Bảo A Càng A Tuyết Thanh Xanh Nhỏ Hồng..."
Sợ nàng chơi không hết mình, hắn vội dặn, "Chơi đã thì nhớ mang về nồi ăn nha."
Nàng cũng không quay đầu lại hô to: "Ga đường! Đậu Đậu A Bảo A Càng A Tuyết Thanh Xanh Nhỏ Hồng..."
Diệp Diệu Đông cười tủm tỉm nhìn nàng vui vẻ tìm bạn khoe đồ chơi mới, đây mới chính là ý nghĩa của việc sinh con.
Nhìn nàng vui vẻ, hắn cũng vui vẻ theo.
Bà vội vàng lùa đàn vịt về, cười với hắn: "Vốn định mai làm thịt con vịt, làm cho con món vịt gừng, tối có ghẹ ăn rồi thì thôi, con vịt cứ để vài ngày nữa hẵng giết."
"Để dành đẻ trứng ha."
Có trứng rồi thì trứng muối cũng có một vại, đủ ăn, qua mấy ngày vịt con cũng nở. Diệp Diệu Đông gật đầu, vào nhà tiếp tục gánh nước tắm, tắm trước.
Cả ngày cứ đi đi lại lại ra biển, nước biển dính trên người hơi khó chịu, vừa tắm rửa ở trong sân, hắn đã nghe thấy xung quanh toàn là tiếng trẻ con khóc, đều tranh nhau đòi cua...
Cũng may Lâm Tú Thanh không bao lâu cũng về nấu thịt kho tàu.
Mùi thịt thơm nồng nàn bay xa, hấp dẫn cả ba đứa bé trở về, cũng không còn la cà ngoài đường nữa, cứ đứng ở cạnh bếp chờ cơm mà nước dãi thì nhỏ tong tỏng.
Diệp Diệu Đông chan nước thịt kho tàu vào cơm, ăn cũng được hai bát lớn, vừa lòng thỏa ý.
"Mai hoặc mốt chắc cha ta về rồi, mai cô chặt chân giò về hầm nha."
"Ừ."
"Tiện thể cô hỏi thăm xem, có ai biết chữ biết tính toán không, bất kể là nam hay là nữ, đã lập gia đình hay chưa cũng được, chỉ cần muốn đi làm ở thành phố là được."
Lâm Tú Thanh tò mò hỏi: "Tìm người kế toán sao?"
"Ừ, giờ các khoản chi nhiều quá, đầu xưởng trong thành phố cũng nuôi nhiều người như thế, bọn Vương Quang Lượng ngày nào cũng đi thu mua cá tạp đã là một khoản chi cố định rồi, còn phải đặt làm một loạt các loại thùng lớn vại nữa. Tiền công cho bao nhiêu nhân công cũng là một khoản."
"Hồi mới bắt đầu, sạp hàng mua bán bao nhiêu, cha con cứ tiện tay nhớ lại, kể sơ qua cho ta xem là hiểu được. Bây giờ sổ sách nhiều thế này, cha con ghi sổ cũng tốn sức, chắc là vất vả lắm, thôi thì cứ tìm một người làm kế toán chuyên nghiệp, như vậy thì ông cũng không phải phiền phức nữa."
"Tốt nhất là cứ để họ kiêm luôn sổ sách thu chi của sạp, như thế thì ông cũng đỡ phải nhớ, ông chỉ cần cất kỹ tiền, nhớ những khoản kế toán bên kia chi mỗi lần là được, những cái khác không cần nhớ."
Lâm Tú Thanh gật đầu, "Con nói cũng đúng, bây giờ sạp hàng ngày càng mở rộng, các khoản chi tiêu cũng nhiều, vẫn nên tìm một người làm kế toán, ngày mai ta để ý xem sao."
"Ừm."
Hắn nhìn về phía mẹ mình, "Chắc song sinh cũng sắp đầy một tuổi rồi nhỉ?"
"Còn chưa đâu, phải tháng sau."
"Thế là nhanh."
Mẹ hắn làm bà ngoại, cháu ngoại đầy tháng chắc cũng phải đi đánh vàng làm lễ thôi.
Đợi A Thanh về phòng làm xong sổ sách, hắn liền vào phòng nói chuyện với A Thanh, để lúc mẹ đi đánh vàng, bảo bà đánh thêm mấy cái vòng tay dây chuyền cho nàng.
"Mấy cái vòng tay dây chuyền? Vậy là phải đánh mấy cái? Ngươi muốn làm gì? Thật đó à, đánh cái gì vòng tay dây chuyền bằng vàng?"
"Chẳng phải thấy hai cánh tay ngươi trần trụi à. Cổ cũng không có gì, nên muốn cho ngươi đeo vàng đeo bạc!"
Nụ cười trên mặt Lâm Tú Thanh không thể ngăn lại, "Mang cái đó làm gì? Đều không tiện làm việc, cái vòng tay vàng lớn kia bị người nhìn thấy, chẳng phải cố ý muốn dụ trộm sao?"
"Ai dám đến nhà chúng ta trộm chứ? Trong nhà nhiều chó như vậy, còn nuôi nhiều công nhân như vậy, trong thôn bây giờ đều trông cậy vào năm sau có thể bán rong biển cho ta, dựa vào ta kiếm tiền, để ta dẫn cả thôn làm giàu, ai dám không có mắt gây thù với nhiều người chứ, vạn nhất bắt được, mỗi người một gánh rong biển cũng có thể trực tiếp đánh chết."
"Như vậy cũng không nên quá phô trương."
"Không sao, dù sao nhà ta bây giờ nhiều tiền, ngươi không mang ra ngoài, cất trong nhà cũng có thể thường xuyên lấy ra ngắm, ta thấy ngươi thỉnh thoảng cầm cái bánh vàng kia ngắm, sáng lấp lánh, rất đẹp."
Lâm Tú Thanh nghe hắn nói cũng thấy xiêu lòng, không mang ra ngoài, nàng để trong nhà cũng có thể ngắm, cũng có thể mang thử trong nhà, cái bánh vàng đó, nàng cũng không thể đeo lên cổ.
"Vậy ngươi định làm mấy cái? Có phải cũng phải làm cho mẹ một cái không?"
"Mỗi người một cái, bà cũng một cái, một dây chuyền vàng, một vòng tay vàng, một đôi bông tai vàng, các ngươi mỗi người một bộ."
"Nhiều vậy. . . Vàng một chỉ đã hơn 100 tệ rồi, ngươi làm nhiều như vậy, nếu tính kỹ phải mấy ngàn tệ đó!"
Diệp Diệu Đông ngẩn người, "Bây giờ vàng đắt vậy sao? Một gram (g) bao nhiêu tiền?"
Lại hết mấy ngàn tệ, hắn còn tưởng rằng hai ba chục tệ một gram (g) thôi.
"Ta không biết, ta chỉ biết một chỉ hơn 100 tệ, cụ thể bao nhiêu phải đi hỏi mới biết."
"Vậy cũng không sao, mấy ngàn tệ thì mấy ngàn tệ, bỏ mấy ngàn tệ mua để đó lại không mất giá, còn có thể mang tốt mấy chục năm, ngươi có nhiều tiền như vậy cất ở nhà cũng để đó thôi. Hắn sớm đã muốn làm đồ trang sức bằng vàng cho các nàng, cũng để các nàng hưởng phúc, không phải chỉ có vất vả bận rộn, chẳng hưởng cái phúc nào, chỉ thấy tiền nhiều."
"Không phải, ta cảm thấy nhà mình hiện giờ cũng có nhiều vàng rồi, không cần lãng phí nhiều tiền để mua..."
"Cái đó để ngắm thôi, còn ngươi mua là để đeo, khác nhau lớn lắm, nghe ta đi, chúng ta trong tay có gần 300 nghìn tệ, tiêu mấy ngàn tệ mua chút vàng đeo thì sao chứ? Cái này cũng đâu phải ăn hết, là cứ còn mãi đó thôi."
"Vậy thì tối nay xem thế nào, không phải lễ Tết gì, cũng không có ngày gì trọng đại, tự nhiên lại mua nhiều vàng như vậy."
"Ai bảo không có lễ Tết, chẳng phải sắp tới sinh nhật mụ tổ sao? Đeo vòng tay vàng lớn, vui vẻ một cái."
"Thần kinh, sinh nhật mụ tổ đâu phải sinh nhật chúng ta."
"Chờ vài năm nữa, xem ta sẽ cho mụ tổ xây một tượng kim thân."
Lâm Tú Thanh liếc hắn một cái, không hề để ý những lời hắn nói.
Thực tế, những gì Diệp Diệu Đông nói đều là thật lòng, xây kim thân tại miếu mụ tổ khi lợp lại mái, hắn đã nghĩ tới rồi, chỉ là trong tay không có tiền.
Hiện giờ tiền cũng không đủ để hắn phô trương làm tượng kim thân cho mụ tổ, chẳng lẽ hắn lại đi uống gió Tây Bắc à, vẫn là phải kiếm thêm vài năm nữa rồi tính.
"Năm nay sinh nhật mụ tổ đúng vào kỳ nước lớn, mọi người chắc phải bận rộn lắm."
"Trong thôn cũng nói vậy, làm mấy ngày hát tuồng là được rồi, không cần làm linh đình vậy, đến lúc đó không cần đặt nhiều bàn tiệc, ai đồng ý giúp thì đăng ký, không ép buộc từng nhà phải ra người, dù sao cũng là bao ăn bao uống, người dân trong thôn xung quanh muốn đến giúp cũng được."
"Vậy cũng được, vậy ngươi xem mà làm, quyên góp nhiều ít."
"Biết, năm ngoái quyên 500 tệ, năm nay cũng không thể ít hơn năm ngoái, vẫn quyên 500 tệ."
"Ừ."
"Ngươi nằm nghỉ một lát đi, đừng ngủ vội, ta đi nấu cháo cho các ngươi ăn."
"Ừ."
Diệp Diệu Đông nằm trên giường, hai tay gối sau đầu, nhìn lên trần nhà.
Nhưng nằm chưa được bao lâu, hắn đã lại buồn ngủ, dứt khoát ngồi dậy, định xem lại sổ sách thu nhập gần đây, cũng đã một thời gian không xem.
Không ngờ, khi hắn kéo ngăn kéo ra, lại thấy 4 hộp chocolate được xếp gọn gàng.
Hắn cầm ra xem, đây chẳng phải hai tháng trước hắn đi cửa hàng hữu nghị mua cho A Thanh sao? Còn chưa ăn hết?
Không thích ăn à?
Lãng phí, lần sau không mua nữa, hắn cầm trên tay đi ra ngoài, định chia cho mấy đứa nhỏ, đỡ phí.
"A Thanh, ngươi không thích ăn à, ta chia cho mấy đứa nhỏ nhé?"
Lâm Tú Thanh đang nổi lửa, quay đầu lại thấy thế, vội vàng đứng dậy giật lấy, "Làm gì mà cho chúng nó ăn, lãng phí lắm, chúng nó ăn kẹo mạch nha là được rồi."
"Ngươi không thích ăn thì để đó rồi hết hạn."
"Đâu có nhanh hết hạn vậy, ta để đó ăn dần, thỉnh thoảng ăn một cái."
"Sao phải ăn từ từ chứ, ngươi không thích thì thôi, đừng miễn cưỡng."
"Ta không có không thích ăn, ta rất thích ăn."
Diệp Diệu Đông không hiểu, thích ăn thì sao không ăn? Còn phải ăn từ từ.
Lâm Tú Thanh có chút xấu hổ cười nói: "Chẳng phải ngươi nói chocolate liên quan đến cái gì tình yêu sao? Ta để dành ăn dần."
Thì ra là vậy.
Hắn ha ha cười, "Được thôi, vậy ta trả lại cho ngươi, ngươi cứ từ từ ăn, nhớ ta thì ăn một cái."
"Buồn nôn."
Nàng cũng cười, rồi lại ngồi xuống trước bếp lò.
Ánh lửa chiếu vào khuôn mặt tươi cười của nàng càng thêm dịu dàng rạng rỡ.
Diệp Diệu Đông nhìn rồi mới quay lại phòng, trả lại chocolate cho nàng vào chỗ cũ.
Nhưng vừa trả lại, hắn lại lấy ra mở xem, thì ra là thiếu hai cái.
Hắn cười rồi lại bỏ vào, nghĩ lúc nào có ngoại tệ, lại mua cho nàng, để nàng ăn từ từ.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý).
Bạn cần đăng nhập để bình luận