Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 83: Chút tâm tư về sự phân công không đồng đều(1)

Chương 83: Chút tâm tư về sự phân công không đồng đều(1)Chương 83: Chút tâm tư về sự phân công không đồng đều(1)
Mọi người kiên nhẫn chờ đợi một lúc, Lâm Tú Thanh mới đặt bàn tính xuống rồi nói: "Là 7628 cân, 1601 tệ 8 hào 8 xu, không sai."
"Tôi đã nói là không sai rồi, chúng ta là người cùng một thôn, tôi cũng không xấu xa đến mức cắt xén trọng lượng của các cậu, trong buôn bán quan trọng nhất là chính trực."
Diệp Diệu Đông cười nói: "Tôi cũng không nói anh Tài cắt xén trọng lượng, chỉ là sợ con số quá lớn, chỉ tính một lần rất dễ sai sót."
"Không sao, cũng không có ai dám đảm bảo bản thân không có lúc tính sai, nếu không còn chuyện gì nữa, tôi xuất biên lai cho cậu."
"A, không thể lấy tiền ngay lập tức sao?" A Quang trừng mắt.
"Tôi làm gì có nhiều tiên mặt như vậy? Cá thu này không đắt đó bằng cá lù đù vàng lần trước, phải tìm người mua, cá này rất dễ bán, tôi đưa biên lai cho các cậu trước, ngày mai hoặc mốt các cậu cầm theo biên lai đến nhà tôi tính tiền, mới hơn một nghìn, chẳng lẽ sợ tôi bỏ trốn? Một tháng tôi phải thu mua bao nhiêu hàng!"
"Được rồi, vậy xuất biên lai đi."
Mọi người đều biết tại điểm thu mua không có thanh toán bằng tiên mặt, phải đợi bọn họ thu hồi tiên hàng mới có thể thanh toán, thật ra bọn họ cũng không thiếu mấy ngày này, chỉ là A Quang quá phấn khích, hơi nóng vội.
"Đông Tử, biên lai này để ở chỗ cậu đi, để vợ của cậu nhận, tính tiền xong thì cậu nói với bọn tôi."
"Được!"
Xem náo nhiệt xong, người dân trong thôn đều không nỡ rời đi, tiếp tục tụ tập quanh điểm thu mua, nhìn những giỏ cá thu kia rồi tiếp tục xì xào bàn tán.
Ba người Tiểu Tiểu, A Chính và A Quang phấn khích đi theo Diệp Diệu Đông đến nhà học Diệp, vừa đi vừa khoe khoang với mấy người trong nhà Diệp Diệu Đông ngầu đến mức nào, bọn họ lợi hại ra sao, thông minh cỡ nào, có bao nhiêu may mắn...
Tiếng cười của mấy người bọn họ vang vọng suốt chặng đường.
Sau khi đến nhà họ Diệp, mỗi người lại trở về nhà riêng của mình.
Mẹ Diệp tươi cười khắp mặt: "Đông Tử, vậy ngày mai nhóm các anh có đi nữa không?”
"Chờ A Quang trở lại hỏi thăm một chút, xem thử ngày mai có thể thuê thêm một ngày không, hôm nay vốn dĩ muôn ra đảo đào hải sản, chỉ vô tình gặp phải đàn cá thu thôi."
Trên mặt Lâm Tú Thanh có hơi tiếc nuối nói: "Ngày mai bắt đầu xây nhà, bọn em phải ở nhà phụ giúp, nếu không có thể đi đào hải sản với anh."
"Không sao đâu, một mình anh là được rồi, mọi người nên làm gì thì làm đi."
Thấy hiếm khi anh siêng năng chịu khó như vậy, mẹ Diệp cũng rất vui mừng: "Đúng lúc anh cũng không giúp được gì, đi đào kiếm chút hải sản về làm đồ ăn cho công nhân cũng được, nhiều công nhân như vậy, đồ ăn mỗi ngày cũng không ít đâu, ngày mai có anh cả của anh là được rồi."
"Ai biết ngày mai người ta có chịu cho thuê thuyền hay không?"
"Nếu không thuê được thì anh cùng lên núi vận chuyển đất vàng, đến thôn Đông Kiều đào một ít đá dưới sông, thêm sức lao động cho nhà."
Diệp Diệu Đông trợn mắt, nếu anh nói với mẹ rằng sáng nay xe anh đang chở đất vàng thì bị lật, nói không chừng mẹ anh sẽ trừng mắt với anh, kiếp trước anh chưa từng làm gì, sống như một kẻ phế thải.
"Ngày mai rồi tính tiếp."
Anh trực tiếp đi ra sân sau tắm rửa, quần áo sáng nay anh thay ra vẫn chưa khô, anh cũng không quan tâm, tắm rửa xong anh mặc quần đùi khệnh khạng đi vào nhà, sau đó trực tiếp nằm xuống. Chờ đến tối khi quần áo khô rồi, đúng lúc có thể đến chỗ của A Quang uống rượu, để dành ít gạo cho trong nhà...
Lâm Tú Thanh cũng đi theo anh vào phòng, nhỏ giọng nói với anh: "Vừa rồi chị hai muốn nói lại thôi mấy lần, anh có để ý không?"
"Anh để ý chị ta làm gì?"
"Không phải, em cả thấy có thể chị ta đang muốn hỏi chuyện tiền bán cá thu!"
Diệp Diệu Đông nhìn cô đầy khó hiểu: "Tiền anh tự kiếm được liên quan gì đến chị ta? Từ xưa đến nay ở trong nhà tiền nhà nào kiếm được đều do nhà đó tự giữ."
"Có thể là chị ta cảm thấy, tiền mà anh cả và anh hai đi theo cha ra biển kiếm được đều phải sung vào tiền chung để xây nhà, mà anh cũng không thay phiên đi theo, tự thuê thuyền ra ngoài kiếm tiền, cho nên trong lòng có chút suy nghĩ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận