Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 1186: Kế hoạch của hai anh em(2)

Chương 1186: Kế hoạch của hai anh em(2)Chương 1186: Kế hoạch của hai anh em(2)
Còn Diệp Diệu Đông từ khi cha mẹ về đã vào phòng nằm rồi, Diệp Tiểu Khê rửa tay chân xong đi vào, anh cứ chơi đùa với con, thực ra là làm ngựa cho Diệp Tiểu Khê cưỡi.
"Được chưa con yêu, lưng cha sắp gãy rồi."
"Chưa xong! Giá giá!"
"Con muốn mạng cha à... "Giá giá giá... búp bê... giá giá...
Diệp Diệu Đông nằm sấp trên giường, lắc lư trước sau chơi với con, cho đến khi mệt rồi mới nằm thẳng căng.
"Ôi chao, vừa đối phó xong đứa lớn, giờ lại phải đối phó đứa nhỏ, hai mẹ con đúng là muốn mạng cha mà."
"Cha, giá giá đi...
"Không giá nữa, mệt lắm, con bóp lưng cho cha đi, trèo lên giãm giãm nào." Diệp Tiểu Khê cũng quen thói lười biếng, cô bé trực tiếp cầm búp bê, để búp bê điâm lên lưng anh. "Được rồi được rồi, qua loa vậy đó, cha cũng không cần cháu giãm nữa, con mau đi ngủ đi."
"Không, muốn chơi cơ." "Con có thể cất búp bê đi trước không? Tối thui nhìn nó hơi rùng rợn.
"Không đâu”
"Để mai chơi tiếp..." "Không mau."
"Vậy con cho ông cha chơi một lát được không?" "Không cho."
"Vậy con tự đi chơi ở góc kia đi”
"Không đi"
Diệp Diệu Đông thấy cô bé ôm búp bê mím môi, tức giận trừng mắt nhìn anh, hai con mắt tròn xoe, má phúng phính, anh không nhịn được ngứa tay, véo má cô bé một cái, kết quả lập tức đỏ ửng lên.
Nhưng anh lại thấy mềm mại, mịn màng đàn hồi tốt, không nhịn được lại véo thêm mấy cái nữa, hai tay cùng ra tay, nào ngờ Diệp Tiểu Khê cũng bắt chước theo.
Cô bé cũng ném búp bê trên tay, lao tới véo mặt anh.
Ôi chao, người bé tí mà VvéO nØười ta cũng đau phết.
"Cha sai rồi, cha sai rồi, không véo nữa, không véo nữa, cô nương tha cho tại hạ, đau đau đau...
"Còn dám không?" "Đệch, con học ở đầu vậy? Học nhanh thật, giọng điệu này, dạy dỗ cha con đấy à?"
"Còn dám không?"
"Không dám nữa, không dám nữa! Con giỏi thật, bé tẹo mà bắt chước y chang, học nhanh thật.
Diệp Diệu Đông vừa nói vừa cười, còn võ vào mông cô bé một cái.
Không ngờ cái này cô bé cũng bắt chước, trực tiếp nằm sấp lên mông anh, tay nhỏ vỗ bôm bốp.
Diệp Diệu Đông cười toe toét, phối hợp nằm cho cô bé võ: "Cha jị cho con ăn nhé, con tin không?"
Tiểu yêu nữ, đúng là chẳng chịu lép vế tí nào, anh vừa dứt lời, cô bé liền trực tiếp dịch qua, mông hướng thẳng vào đầu anh ngồi xuống, hơn nữa còn nøọ nguậy.
"A a a, đồ quỷ con, tránh ra, bỏ mông thối của con ra... Diệp Tiểu Khê cũng cười khúc khích không ngừng, âm thanh trẻ con trong trẻo như chuông bạc xuyên qua cửa phòng truyền ra ngoài, hơn nữa cười càng lúc cảng vui, thu hút Lâm Tú Thanh vào xem thử.
Liếc mắt nhìn, cô cũng bật CƯỜI.
"hôi đừng đùa nữa, muộn lắm rồi, anh mau dỗ con ngủ đi.
Diệp Diệu Đông đẩy mông cô bé ra mới nói: "Nhìn nó cũng không có vẻ muốn ngủ, dỗ kiểu øì? Em tự dỗ đi, anh dỗ không nổi.
"Em đi đóng cổng sân với cửa sổ đã rồi vào."
Diệp Tiểu Khê không chịu thua, mông bị đẩy ra lại tiếp tục dí vào, miệng còn liên tục kêu "bịch bịch bịch..."
Diệp Diệu Đông đành phải chọc léc cô bé, cô bé mới trực tiếp ngã lăn ra giường cười lộn.
"Còn dám nữa không? Dám nữa không?" "Mẹ~ hì hì hì~ ha ha ha ha mẹ~ đừng... đừng..."
“hôi đừng chơi nữa, khuya rồi mà còn chọc nó cười như vậy, lát nữa còn ngủ được không?"
"Dù sao cũng là em dỗ mà!" Lý sự ghê!
Lâm Tú Thanh liếc anh một cái, đóng cửa phòng lại, cởi quần áo rồi đi tắt đèn.
"A, mất điện... rồi... oa oa oa... mất điện... rồi..." Diệp Tiểu Khê vừa nhảy vừa hét, phấn khích dị thường, chăng hề sợ hãi bóng tối. "Nói bậy, là tắt đèn đi ngủ, nằm xuống cho mẹ, đừng có ồn nữa."
"Còn muốn chơi...
"Không được chơi nữa, mau ngủ với búp bê đi" Lân này thì ngoan rồi, vừa nói ngủ với búp bê là cô bé lập tức hãng hái, sự chú ý cũng bị chuyển đi.
Diệp Diệu Đông nhờ ánh trăng, thấy cô bé lập tức ôm búp bê nằm xuống, tay còn đặt lên ngực búp bê, võ nhè nhẹ.
Nào ngờ, tự ru mình ngủ, hai vợ chồng chẳng tốn chút sức lực nào.
"Ngủ ngon vậy sao?"
"Bình thường 8 rưỡi là ngủ rồi, giờ 9 rưỡi rồi, chẳng phải là buồn ngủ sao? Chỉ là chơi với anh quá hứng thú thôi, nên mới cứ tiếc mãi không chịu ngủ."
Diệp Diệu Đông ôm Lâm Tú Thanh: "Hai tháng anh không ở nhà, có chuyện gì đặc biệt xảy ra không?" "Thời gian này liên tục có trộm, đàn ông trai trắng trong thôn đi mất phân nửa, chắc nhiều thôn đều biết, mấy tên vô công rồi nghề, tay chân bẩn thỉu, đã nhắm vào thôn mình rồi” "Năm sáu nhà đều bị trộm, đều là lúc nửa đêm, cũng không biết mở khóa kiểu gì mà vào được."
"Đám Vương Quang Lượng cũng nói bên xưởng, đêm nào cũng có nhiều người lảng vảng xung quanh, đều bị họ mắng chạy hết. Nhà mình cũng vậy, may là trong sân nuôi nhiều chó, em cũng thả hai con ở cửa sau, chó nhà mình cũng không ăn đồ bên ngoài." "Bà cụ mỗi sáng dậy sớm, đã mấy lần phát hiện có bánh màn thầu hoặc xương có bôi thuốc chuột." "Đệch! Mấy tên đó chết không yên lành..."
Diệp Diệu Đông mới mắng một câu đã bị Lâm Tú Thanh nhắc nhỏ tiếng chút, con mới ngủ. "Đàn ông không có ở nhà là vậy, người ngoài nhìn vào thấy dễ ăn hiếp. May là nhà mình cũng không mất mát øì, bên xưởng chỉ cần phơi cá khô, là cả ngày đều có người trông."
"Ừ, may quá, hai tháng ra ngoài một chuyến cũng đáng.
"Ngủ sớm đi, trôi nổi trên biển cả ngày cũng mệt rồi" TỊLj
Việc nên làm đã làm xong, anh cũng buồn ngủ từ lâu rồi, chỉ là cố gắng thức chơi với con một lúc.
Lúc này ôm vợ cũng chẳng có ý đồ gì, mắt vừa nhắm, lập tức ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, Diệp Tiểu Khê cũng mặc váy mà Diệp Diệu Đông mua về cho cô bé.
Đây là ngày hôm trước khi anh về, đi khắp nơi tìm kiếm, cuối cùng không tìm được cái nào đẹp, nên mới vào một con hẻm nhỏ tìm thợ may, làm theo yêu cầu của anh, màu trắng, xòe ra một chút, làm nhiều lớp vải.
Cũng vì là màu trắng, tối hôm trước Lâm Tú Thanh cũng không cho cô bé mặc, nếu không, chưa được bao lâu, ngồi xuống đất là đen ngòm, hôm nay cũng chẳng mặc được nữa. Hơn nữa trời tối om, cũng chẳng ai nhìn thấy, mặc vào cũng chẳng có ý nghĩa øì.
Ít nhất sáng nay mặc, còn có thể đi ra ngoài cho người trong thôn ngắm nghía, giữ vẻ đẹp một lúc. Diệp Tiểu Khê cũng rất thích làm đẹp, mặc váy nhỏ vào, cũng cảm thấy mình đẹp đẽ, không ngừng xoay tới xoay lui.
Nghe được lời khen của hai vợ chồng, nó vui đến mặt đỏ bừng, nhảy tưng tưng, miệng kêu "đẹp đẹp”, lại nắm tóc búp bê, lôi ra ngoài tìm mấy anh chơi. Diệp Diệu Đông cũng đi theo sau lưng cô bé, mặt đây vẻ cưng chiều: “Anh đúng là thiên tài, chỉ miêu tả sơ sơ với thợ may mà đã may ra cái váy đẹp thế này."
"Làm như là anh may không bằng, đã nhờ người ta may rồi, cũng không biết may màu đỏ, màu trắng dễ bẩn lắm."
"Lúc đó cũng không nghĩ nhiều, mai em đi mua mấy mảnh vải đỏ, may theo kiểu này là được."
"Tốn vải lắm, váy này bên dưới có tầng này đến tầng khác, em vừa xem hình như có bốn năm tầng" "Có gì đầu? Thiếu mấy mảnh vải này à, lỡ mà mặc không được nữa, chẳng phải còn đưa cho cháu gái mặc sao? Tận dụng hết, một bộ quân áo mặc cho mấy đứa trẻ cũng đáng" "Chờ chút nữa xem, Trung thu qua không lâu, thời tiết sẽ chuyển lạnh."
"Đơn giản mà, trực tiếp may tay dài là được."
"Anh chỉ giỏi nói suông, quần áo cũ của anh trai chị gái ở nhà vẫn còn đủ mặc, cả ngày lăn lộn trên đất, mặc đẹp làm gì? Dậy rồi thì mau đi đánh răng rửa mặt đi, chỉ còn anh với Tiểu Cửu chưa ăn thôi, em còn phải đi bắt nó về nữa” Diệp Diệu Đông chậm rãi đi đến giá chậu rửa mặt, lấy chậu và cốc đánh răng của mình, miệng vẫn không ngừng nói: "Con gái chỉ có một, không được än mặc đẹp đẽ một chút sao, đâu thể ngày nào cũng như con trai, mặc đồ xám xịt lăn lộn khắp nơi được." "Nhưng anh cho nó mặc váy, nó vẫn lăn lộn khắp nơi, đẹp chưa được năm phút."
"Thì ít nhất cũng có lúc đẹp chứ, em mau ởi gọi nó về đi, anh đi lấy máy ảnh chụp cho nó một tấm, đúng lúc nó vừa mặc váy, còn sạch sẽ..."
Lâm Tú Thanh chế giễu anh: “Bầy giờ em đi dẫn nó về, chắc chắn đã bẩn rồi!" "Ø... vậy thì dẫn về trước đã...
Đợi dẫn về rồi, Diệp Diệu Đông phải công nhận, làm mẹ hiểu con hơn.
Trên chiếc váy trắng đã có rất nhiều vết tay, từng mảng từng mảng, không biết đã bị bao nhiêu đứa trẻ sờ qua, mà gấu váy cũng đen thui một vòng toàn bụi đất.
"Sao con bẩn thế này, mới chạy ra ngoài có mấy phút thôi mà?"
"Em có nói sai đâu.
"Cũng không sao, dù sao chụp ra cũng là đen trắng, quần áo bẩn hay sạch nhìn không ra.
Lâm Tú Thanh lắc đầu, cũng không để ý đến anh, mặc kệ anh làm gì thì làm. Đừng nói đến người, nøay cả búp bê cũng bẩn đến mức gần như không thể đặp người được rồi, lãng phí của trời.
Đúng lúc Diệp Diệu Đông đang hứng thú chụp ảnh cho con, cha Diệp đến. "Chụp xong chưa? Cha có chuyện muốn nói với con” "Chuyện øì vậy ạ?"
Diệp Diệu Đông chụp nốt tấm cuối cùng Diệp Tiểu Khê ngồi trước tỉ vi xem tỉ vi, mới đứng thắng người, đưa máy ảnh cho Lâm Tú Thanh cất đi.
"Sáng nay anh cả và anh hai của con bàn bạc muốn đi mua một chiếc thuyền, vừa rồi còn cố ý gọi cha qua, bảo lát nữa cha đi cùng với họ đến xưởng đóng thuyền xem qua một chút"
"Chuyện tốt đấy, vậy họ muốn đặt thuyền thì càng sớm càng tốt, các thị trấn xung quanh chúng ta, ngay cả mấy huyện bên cạnh cũng không có xưởng đóng thuyền, chỉ có huyện thành của chúng ta có một nhà, số lượng thuyền đóng được trong một năm cũng đều có hạn định"
"Đặt sớm cũng có thể lấy sớm, tránh đến lúc người đặt thuyền đông, đóng không xuể, chỉ có thể lùi lại, hoặc phải đặt ở thành phố, ở thành phố còn đắt hơn một chút”
Cha Diệp phụ họa: “Cha cũng nói với họ như vậy... "Vậy chiếc thuyền cũ cha cho họ trước đây, họ định chia thế nào? Chiếc thuyền của con có phải đợi đến khi họ lấy thuyền mới rồi, mới trả lại cho con, không hợp tác nữa không?"
"Chiếc thuyền của con chưa nói, nhưng ít nhất cũng phải đợi đến khi lấy thuyền mới mới có thể trả lại cho con. Chiếc thuyền cũ đó quá cũ rồi, máy móc cứ hỏng hoài, lần này hai đứa nó đều kiếm được một khoản lớn, đều không muốn nữa, haiz."
"Hả?"
Anh còn tưởng anh cả và anh hai sẽ có một người lấy thuyền cũ, một người đi mua thuyền mới, không ngờ cả hai đều chê, đều không muốn.
"Chiếc thuyền đó là của ông nội để lại, không thể đem đi bán được."
"Cha cũng nói vậy, cha bảo họ bán thuyền cho cha, cha bỏ tiền mua lại. Hai đứa nó cũng có hiếu, nghe cha nói vậy, liền bảo trực tiếp trả thuyền lại cho cha là được, nói lúc đó cũng là cha trực tiếp đưa cho họ, cũng chưa qua mấy tháng” "Vậy cũng được, như vậy là tốt nhất, dù sao cũng là một nhà, cũng đều là cho đi cho lại. Thuyền đưa cho cha, đến lúc đem ra cho thuê, cũng kiếm được một nửa tiền để dưỡng già"
"Ừ, vừa mới bàn xong, vốn định gọi con, nhưng nghe mấy đứa trẻ nói con vẫn chưa dậy."
"Không sao, không cần gọi con, thuyền của mọi người thì tự xử lý là được rồi, khi nào muốn trả thuyền lại cho con, không hợp tác nữa, bảo anh cả anh hai nói với con một tiếng là được." Diệp Diệu Đông không để tâm chuyện này, dù sao cũng không gây tổn hại đến lợi ích của anh, họ muốn xử lý thế nào cũng được, muốn khi nào trả thuyền lại cho anh, kết thúc hợp tác cũng được. "Vậy bây giờ đến xưởng đóng thuyền, con có đi không?"
"Đi chứ, đợi con ăn xong bữa sáng cùng đi luôn, tiện thể xem thuyền của con làm thế nào rồi, cũng hơn hai tháng rồi không nhìn thấy. "Vậy đợi con ăn xong cùng đi"
Lâm Tú Thanh cất máy ảnh xong ra múc cho anh bát cháo loãng, lại tiện thể cho Diệp Tiểu Khê ăn, cô cười nói: "Thế là nhà mình lại có thêm hai chiếc thuyền nữa rồi, người ngoài nhắc đến nhà mình, đều toàn thuyền không, mặt cha mẹ đều rạng rõ. Cha Diệp cũng cười lộ ra tám cái răng: “Mặt cha có rạng rõ hay không không quan trọng, chỉ cần các con đều có chí là được." "Chắc chắn có chí mà, đợi đến khi thuyền của chúng ta đều về tay rồi, nhà ai có thể có nhiều thuyền bằng mấy anh em chúng ta? Nhà chúng ta đã chiếm nửa øiang sơn của cả thôn rồi. "Ha ha ha ha~" Cha Diệp Cười toe toét: “Con ăn nhanh lên"
"Sáng nay mẹ đã đến ủy ban thôn chưa?"
"Đi rồi, đúng lúc kiếm cho bà ấy chút việc làm, chứ cả ngày nói mãi không thôi. Tối qua về nằm xuống, thấy bà ấy cứ lật qua lật lại cả đêm, chắc là phấn khích lắm”
Bạn cần đăng nhập để bình luận