Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 300: Kinh tởm quá(1)

Chương 300: Kinh tởm quá(1)Chương 300: Kinh tởm quá(1)
Lâm Tú Thanh đang lật những con cá khô phơi ngoài sân, thấy Diệp Diệu Đông mang về một miếng gan heo và một cái bụng heo, ngạc nhiên hỏi: "Anh mua ở đâu vậy?"
"Không mua, nhà thằng Mập cho, cha vợ nó tặng một đống nội tạng heo, bảo anh mang về một ít."
"Cái bụng này chắc cũng 3 cân đó, sao chúng ta ăn hết được? Mang qua cho mẹ anh hầm đi nhé?"
"Được đó, mang cho mẹ xử lý rồi hầm, chúng ta qua lấy hai bát, cũng tiện, gan heo chúng ta giữ lại, em ăn nhiều vào."
"Được."
Bụng heo tốt cho dạ dày, cách nấu địa phương là cho gà mái vào bụng heo rồi hầm, gọi là heo bụng gà.
Hoặc buộc hai đầu dạ dày heo lại, ở giữa bụng đập vài quả trứng gà rồi hầm với thuốc, chín rồi dùng kéo cắt viền chia ra ăn.
Bây giờ không có gà mái, mẹ Diệp bỏ trứng gà vào bụng heo, đã lâu lắm rồi Diệp Diệu Đông chưa được ăn, vì không ai làm nữa.
Chiều hôm đó họ chỉ ăn một bát cá hấp, một bát cải xào, rồi canh bụng heo.
Canh rau chân vịt và gan heo Lâm Tú Thanh nấu riêng, để sang bên cạnh để mai ăn tiếp, nếu để gan heo qua đêm sẽ bị thiu, vậy mà vừa nấu xong để yên sẽ không hỏng.
Ăn no nê bữa tối, giúp trông con một lát, đợi trời tối Diệp Diệu Đông mới ra ngoài tập thể dục.
Ba người thẳng tiến tới gần nhà Hứa Lai Phú, dù có thể phục kích được hay không cũng chẳng sao, dù gì cũng rảnh rỗi thôi, ra ngoài đi dạo, giải sầu cũng được.
A Chính vừa cưới vợ xong, đang mặn nồng với vợ, đêm khuya không tiện làm phiền anh ta, A Quang thì đêm đi biển, họ cũng không rủ anh ta, chỉ có ba người họ. Tiểu Tiểu còn chu đáo lấy từ túi ra hai gói hạt dưa.
Diệp Diệu Đông cười nhẹ nhận lấy gói giấy nhàu nát trên tay anh ta: "Mày chuẩn bị kĩ quá nhỉ, còn mang theo hạt dưa."
"Chuẩn bị cho khỏi buồn chán chứ, vừa đi ngang qua cửa hàng nhỏ nên mua luôn hai gói, trong lúc chờ đợi, có hạt dưa ngồi cắn cũng đỡ buồn miệng."
"Không biết thằng rùa này bao giờ mới ra."
"Nếu đi tiểu thì đi trong nhà, phải đợi nó ¡ mới được."
"Vậy chúng ta sẽ đánh nó đến... bật cả cục phân ra ngoài à?"
"Tàn nhẫn thế à?"
"Vậy đợi nó ị xong rồi hãy đánh?"
"Mấy người có thể không nói tới phân được không? Hạt dưa cũng không còn thơm nữa rồi."
Diệp Diệu Đông nhìn thằng Mập mà cạn lời, rôi dịch sang bên cạnh hai bước, dựa vào gốc cây lớn.
Thằng Mập hài lòng nhướn mày.
"Thằng Mập chết tiệt, có thể đừng nói kinh tởm như thế được không? Hồi tối tao còn ăn ruột già chiên nữa chứ." Tiểu Tiểu nói rồi cũng dịch sang phía Diệp Diệu Đông.
"Ăn thì ăn, nói thì nói, ăn uống đại tiện là chuyện lớn trong đời người mài"
Ba người tám chuyện, ăn hột dưa, cũng may mới tháng 10, chưa lạnh lắm.
"Hột dưa hết rồi, mua thêm hai gói nữa đi, rồi ăn hết mà không thấy ra thì ai vê nhà nấy, sáng ngày mồng 1 đi sớm ra bãi biển mò cua đi, mồng 1 nước ròng lúc 6 giờ sáng...
"Suyt... Ra rồi, ra rồi, khỏi mua nữa..."
Ba người nhìn xuống dốc, chỉ thấy một bóng người đi khập khiếng, một chân kéo lê, cứ liếc trái liếc phải.
Lúc mới tới họ cố ý đứng trên đồi cao, như vậy nhìn xuống dưới rõ hơn. "Cuối cùng cũng không uổng công chờ đợi."
"Ăn uống xong thì phải ị ra thôi..."
"Suyt... Mày đừng nhắc tới ăn uống đại tiện nữa, im lặng chút đi, nó vừa bước ra khỏi nhà, đừng làm ồn khiến nó sợ quay về..."
Ba người lẻn theo phía sau, một người dưới đường, ba người trên đồi, cho đến khi gần nhà xí.
Tiểu Tiểu: "Thật sự là ra giải quyết đại sự rồi."
Diệp Diệu Đông: "Chứ mày tưởng là gì, chỉ vào chứ không ra à?"
Thằng Mập: "Chúng ta thật sự đứng đây chờ nó ị xong à!"
Diệp Diệu Đông:
"Không thì sao? Mày thật sự muốn đấm nó đến lộn cả cục phân ra ngoài à?"
Tiểu Tiểu: "Nó vào rồi, hay là chúng ta hù dọa nó trước? Đợi nó kéo quần lên thì choàng túi vải vào người nó luôn?"
"Hôi lắm..."
"Đi thôi, cũng chẳng phải chưa từng vào nhà xí."
Lúc này nhà xí chỉ là một căn phòng nhỏ thấp hơn chuồng heo, dưới đáy là cái hố lớn, bên trong lúc nhúc mấy con động vật nhỏ trắng xóa.
Phía trên chỉ đơn giản lát vài tấm ván cho người ta ngồi phía trên, phía trước che chắn bằng tấm rèm đan bằng rơm, phía dưới vẫn lộ ra một chút có thể nhìn thấy chân.
Nếu có người lại gần, người bên trong vẫn có thể biết bên ngoài có người, hoặc giả vờ ho mấy tiếng để báo hiệu có người đang ở trong.
Ba người đi xuống vừa đi vừa thì thâm: "Dọa thế nào đây?"
Tiểu Tiểu hơi khoái chí nói: "Để tao lo!"
"Được, để xem mày diễn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận