Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1127: Lại đi (length: 26189)

Lâm Tú Thanh đứng ở cầu thang bên cạnh thở hổn hển.
"Suốt ngày không có việc gì cứ tìm việc cho ta làm, ngươi đi đem ba đứa nhỏ mang xuống tắm rửa, ta xào đồ ăn còn lại một chút rồi ăn cơm."
Diệp Diệu Đông vội vàng đáp ứng, lên lầu đem ba đứa nhỏ mang xuống giao cho bà.
Ba đứa nhỏ vừa xuống liền tranh thủ trốn vào phòng bà, chờ bà múc nước cho chúng thu xếp tắm rửa, vừa bị đánh, cũng không dám tự mình bưng chậu rửa mặt đi bếp vừa đánh nước.
Hắn trực tiếp đi ra ngoài, đi nhà Lâm Tập Thượng nhắn với vợ lão ta một tiếng, sau đó lại đi quê gọi cha mẹ hắn tới ăn cơm.
Khoảng cách cơn bão đi qua cũng đã bốn ngày, sóng biển dần dần cũng đã yên ổn trở lại, thủy triều cũng về lại mỗi ngày hai lần lên xuống, thời tiết cũng khôi phục lại mặt trời chói chang.
Đến ngày thứ năm, tàu thuyền đánh cá ở bến cũng bắt đầu ra khơi đánh bắt bình thường, hết thảy dường như đã khôi phục lại vẻ bình lặng vốn có.
Trong thôn vào ngày này cũng truyền khắp tin tức những người khác ngày mai muốn từ Chiết tỉnh trở về, mọi người đều nói ổ vàng ổ bạc không bằng nhà mình ổ chó, lừa nhiều lừa ít không bằng một nhà bình an.
Lúc này, cũng có vài người không nhịn được hỏi đám người trên trấn không biết như thế nào.
Mọi người thảo luận chuyện trở về, hỏi đề tài này cũng là không thể tránh khỏi.
"Nghe nói người nhà có thể đi thăm, nhưng mà không được đưa về, nói là ngục giam ở thành phố khác, phán quyết xong đều phải chuyển đi, mang về cũng lại phải chuyển đi."
"Thật thảm…"
"Bất quá nghe nói là người làm thuê có thể phán nhẹ, không phải trách nhiệm chính, nói là 10 năm 8 năm có thể giảm một nửa."
"Vậy cũng đã rất thảm."
"Vậy mấy người ban đầu được mời đi làm thuê này bị liên lụy, đại khái lại bị đám chủ thuyền gây rối."
"Vậy thì hết cách rồi, ban đầu nghề chèo thuyền vốn là mạo hiểm cao. Nghe nói sau khi báo lên, cấp trên tức giận muốn trừng trị nghiêm, còn phải tăng cường quản lý vùng biển ven bờ, nghe nói đến chúng ta chỗ này cũng muốn ra chính sách quản lý tàu thuyền đánh cá một chút."
"Vậy thì nên về sớm một chút tốt, ở bên ngoài càng thêm lo lắng."
"Sang năm vẫn là đừng đi, ở nhà kiếm chút sống qua ngày là tốt rồi."
Cả ngày trong thôn lại từ chủ đề bão chuyển sang đề tài này.
Đợi đến khi những chiếc thuyền đánh cá đó đều trở về cập bờ, hơn nửa thôn dân lại đều chạy ra bến cảng xem náo nhiệt.
Đang lúc chạng vạng tối, rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi, tàu thuyền đánh cá ra khơi đều đã trở về, người trong thôn đều ở đó.
Diệp Diệu Đông chẳng đi đâu cả, hắn ngồi trước cửa nhà cũng có thể nhìn thấy trên bến cảng người người nhốn nháo, cảnh tượng này hắn không phải lần đầu thấy, cũng coi không vừa mắt, dù sao trong đó lại không có người nhà hắn.
Chỉ một lát sau, một đám lớn người lại đầu người nhấp nhô đều di chuyển về hướng trong thôn, mấy anh em hàng xóm Chu Đại cũng đều cùng về đợt này.
Hắn tò mò cũng ra cửa chào hỏi mọi người, mọi người thấy hắn cũng dừng lại.
"A Đông, vẫn là cậu về sớm được thoải mái hơn."
"Chúng tôi ở thêm nhiều ngày như vậy, cũng chẳng kiếm được thêm bao nhiêu, ngày nào cũng nơm nớp lo sợ, trời bão còn bị mắc kẹt 10 ngày."
"Đúng vậy, sớm biết thế thì về sớm hơn."
Diệp Diệu Đông cũng cười nói: "Đâu có nhiều chuyện biết trước như vậy, ai biết bão hết cơn này đến cơn khác, chỉ riêng ở giữa vài ngày tạnh, lúc đầu ra ngoài là vì liều một phen, biết trước được thì đã chẳng gọi là liều nữa rồi."
"Cũng coi như là không gặp nguy hiểm mà về."
"Chúng tôi về nhà thu xếp trước đã, lát ăn cơm xong rồi lại nói chuyện tiếp."
Hắn gật đầu, nhà hắn cũng sắp ăn cơm rồi.
Diệp phụ ở bên cạnh, đợi mọi người đi mới nói: "Bọn họ ở lại lâu hơn mình những nửa tháng sau, cũng chỉ được thêm có nửa tháng tiền công, còn đều là ngày mưa bão, đúng là không có lời."
"Coi như cũng là kiếm được, làm bốn, năm ngày kiếm cả ngàn tệ, người làm thuê một ngày được bao nhiêu tiền?"
"Vậy thì đúng, so với việc làm thuê, tiền này cũng chẳng đáng là gì."
Một người 4 đồng 5, cộng năm ngày cũng chỉ được 67 đồng 5 hào, ba người cũng chỉ khoảng 200 tệ, sao có thể so sánh được."Ăn cơm đi, ăn xong rồi ra cửa trò chuyện với bọn họ."
"Bọn họ đều về rồi, con dự định khi nào đi?"
Diệp Diệu Đông vừa đi vừa nhìn cha mình nói: "Cha muốn đi theo con à?"
Diệp phụ ngẩn người, "Con đi lẽ nào cha không muốn đi sao?"
"Con sợ cha có ám ảnh tâm lý."
"Nói bậy, nếu có ám ảnh tâm lý, thì cũng là do mẹ con mang lại. Cha lại chẳng có gì, vốn dĩ là đi ra ngoài một chuyến thôi, có gì đâu, chỉ tại bà ta luyên thuyên, hết bảo ta phải thế này lại bảo ta phải thế kia, lạy tổ tông thì coi như xong, còn bắt ta dùng lá ngải tắm xui xẻo cái gì, ăn chay lễ tạ ơn, nói ta có thể về toàn do tổ tông phù hộ. Nói thì không sai, nhưng sao lại phải ăn chay?"
Diệp Diệu Đông nhìn xung quanh một lượt, "Mẹ đâu? Hai người không phải cùng ra bến xem náo nhiệt sao? Sao lại không cùng nhau về?"
"Ai biết bà ta lại đi theo ai rồi, chút nữa chắc cũng về, không cần để ý đến bà ấy, mình ăn trước."
Khóe miệng hắn giật một cái, mẹ hắn chắc là đi cùng ai đó tán gẫu chuyện bát quái rồi, tán đến nỗi cùng người ta đi luôn một đường.
Trở về trong khoảng thời gian này, vì chuyện đám người ở trấn kia giảm nhiệt bớt đi, chẳng mấy chốc lại tới bão, dân làng cũng không còn bàn tán ai bị bắt nữa, nhiều lắm là nhà nào lo nhà nấy, trong lòng hiểu rõ là được.
Chắc cũng bởi vì số người bị bắt tương đối nhiều, nên không có ai nói xấu, cũng không ai bị đem ra làm trò cười, Diệp phụ đi trong thôn cái lưng vẫn là thẳng tắp.
Đại khái đúng như lão nói, có ám ảnh tâm lý thì cũng do Diệp mẫu mà ra, nếu có bị cười chê thì cũng là do Diệp mẫu sẽ lén lút kể hai câu, ngày trước vốn rất đanh đá.
Khó trách trong thời gian này cha hắn chẳng hề nói chuyện với mẹ.
Cả nhà hắn ăn cơm gần xong, Diệp mẫu mới khoan thai đến muộn.
"Ai u? Sao mọi người ăn cơm nhanh vậy?"
Diệp phụ gắp một đũa thức ăn, nửa con mắt cũng không nhìn bà ta, nói: "Bà toàn đi theo mấy người kia về, nghe đủ rồi thì còn ăn gì nữa?"
"Vừa hay nghe ngóng xem chuyện gì đã xảy ra ở đó."
Diệp mẫu chẳng để ý xới cơm, rồi ngồi xuống vừa tiếp tục nói: "Mọi người biết không? Năm chiếc thuyền nhỏ của A Quốc thì mất hai chiếc rồi, mấy anh em họ dẫn theo cả em vợ, với biểu huynh đệ cũng đang nháo lên, vì vậy mới liên lụy sát vách mấy anh em Chu Đại cũng bỏ về luôn, cũng là vì họ tranh cãi mới trở về, mấy người khác mới nghĩ hay là cùng nhau về luôn."
"Hả? Họ lật mặt à?" Diệp Diệu Đông ngạc nhiên một chút, còn tưởng là đã thương lượng xong.
Diệp mẫu không ăn một miếng cơm, ngồi đó bắt đầu kể.
"Đúng vậy, mất hai chiếc thuyền là em vợ và biểu huynh đệ của bọn họ, chuyến này chỉ là để bọn họ đi theo kiếm thêm thôi. Rồi sau đó bọn họ có 4 người bị bắt, tiền chuộc người vẫn là do A Sinh đặt cọc trước, chỉ là họ đều đồng ý mượn tiền, cái này không thể chối cãi, nhưng lại muốn công ty chi tiền."
"Bất quá người khác lại không chịu, bởi vì lúc ấy ai cũng không kiếm được tiền, tự nhiên lại phải bỏ tiền ra, ai mà chẳng không vui, ai bị bắt thì người đó chịu, nói ai bảo chính họ không cẩn thận, rồi đến lúc mưa bão không làm việc mới bắt đầu tính sổ, thế là nháo lên."
Diệp Diệu Đông khó hiểu hỏi: "Lúc vừa được thả ra họ chẳng nói gì sao?"
"Nói là vừa ra ngoài đều thấy mất mặt, cũng không có ai nhắc chuyện này, với lại họ cũng không có sổ sách gì mà tính toán, nên đều không nói gì. Đến mấy ngày trời nắng sau, kiếm được chút tiền, lại đúng vào ngày bão, thế là lúc bão thì họ tính sổ, rồi A Sinh nhân lúc chia hoa hồng thì hỏi họ tiền chuộc."
Diệp phụ than, "Vậy thì là đùn đẩy trách nhiệm thôi, không ai chịu móc tiền."
Diệp mẫu đập bàn một cái, "Không phải sao? Lúc nhờ thì van xin như đúng rồi, nói ngon nói ngọt, chỉ thiếu mỗi việc quỳ xuống. Đến lúc xong chuyện, phải trả tiền thì lại không vui, chẳng ai chịu bỏ tiền, cứ đùn đẩy."
Diệp Diệu Đông tò mò, "Vậy rốt cuộc là trả hay không trả?"
"Không trả, bởi vì chính bọn họ còn không nói rõ được là nhà nước ra hay là người ra, A Sinh thấy bọn họ cãi nhau, cũng hết cách đòi."
Lâm Tú Thanh đột nhiên nhỏ giọng nói: "Có khi nào là cố tình làm ầm lên để trốn tránh, cãi nhau cãi nhau có khi lại chối bay được không?"
Diệp Diệu Đông ngạc nhiên nhìn bà ta, trong lòng nói một câu: Thông minh, có lẽ cũng có một phần lý do này, cố tình làm ầm lên cho căng thẳng.
"Tóm lại thì là thế này, người làm thuê thì nhà sản xuất phải trả, chủ thuyền thì tự lo, còn vốn chung thì phải chia đều, như Đông Tử thì cho thuê, vậy là từ đầu đã nói rõ, người thuê thuyền chịu hết."
"Không phải sao? Kết quả họ lại nói mình góp vốn, kiếm được chỉ đủ tiền công, chia tiền xong, đến lúc này lại phải đòi tiền người, dù sao tiền cũng đã được chia xong rồi, mà họ cũng đã đồng ý giấy nợ, người đồng ý lại không chịu, muốn bắt họ bỏ ra một nửa."
Lâm Tú Thanh nói: "Thật là loạn."
"Chủ yếu là do không kiếm được tiền, có tiền thì nói gì cũng dễ, không có tiền thì một xu cũng phải tính, nếu không thì chuyến đi trắng tay." Diệp phụ nói thật.
Diệp Diệu Đông nói: "Hy vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn, ngay từ đầu ai cũng nghĩ sẽ kiếm được món lớn, kết quả trở về ai nấy cũng tiu nghỉu."
Diệp mẫu kể xong mới cầm lấy đũa, vừa ăn vừa nói: "Còn không phải sao, vừa mới đã nghe đoàn người đều ở đó nói chuyện này của bọn hắn, cho nên ta mới nán lại lâu một chút, sau đó đều nói muộn trở về như vậy chắc chắn đều là bị bắt, không kiếm được tiền, cho nên mới không nỡ sớm trở về, nếu kiếm được nhiều tiền, ai lại tiếc 300 đồng này."
Nàng nói lời này còn liếc nhìn Diệp phụ một cái.
Diệp phụ lại trừng mắt nhìn lại.
Lâm Tú Thanh nói: "Dù sao ai ký tên đồng ý, đến lúc đó cứ để A Sinh ca tới nhà ai muốn là được, còn lại bọn họ muốn gánh chịu số tiền này như thế nào, để tự bọn họ nói dóc, dù sao hắn cũng chỉ nhận phiếu nợ là được rồi. Mà nói cho cùng, cũng là hắn hỗ trợ bảo lãnh người ta đi ra, không cảm kích thì thôi, tiền có trả hay không, đây là đạo lý gì?"
Diệp mẫu gật đầu, "Đúng, là phải nói như vậy, hắn không quản ai gánh chịu, chỉ cần nhận giấy nợ là được, chỉ sợ lại không dễ đòi."
Lâm Tú Thanh nhún vai, không nói gì thêm, nợ tiền là chuyện lớn.
Diệp Diệu Đông hỏi: "Bọn họ lần này không bị thương chứ?"
"Có, nói là có đó, trên biển tranh nhau vớt sứa cũng có đánh nhau, chỉ là không đánh dữ dội lắm, đánh hai lần là vội chạy, cách xa một chút, tránh bị bọn họ cùng nhau công kích, cũng không có xảy ra chuyện chết người."
"Vậy là tốt rồi, mâu thuẫn luôn có, chỉ cần không có chuyện lớn gì là được."
"Còn nữa, nghe nói trước khi về họ còn đi qua rãnh biển một vòng, nói là vừa sáng sớm bên đó đã thưa thớt, không có nhiều, thuyền nhiều hơn hàng, không trụ được một hai giờ. Nói là không cần một hai ngày, chắc cũng không cung ứng nổi nhiều thuyền như vậy."
"Vậy thì chỉ có thể ngoài biển khắp nơi tìm thôi." Diệp Diệu Đông bổ sung.
"Đúng vậy."
Diệp phụ nói: "Ngươi cũng không uổng công chạy vòng vòng, một chốc lát, cái gì cũng hỏi han rõ ràng."
"Chẳng phải ông nói ta suốt ngày loanh quanh, tam cô lục bà lắm chuyện, cả ngày chuyện nhà người này chuyện nhà người kia?"
"Nói vậy cũng không sai."
"Tai mình vểnh lên như tai thỏ, còn không biết xấu hổ nói ta tam cô lục bà, ông có bản lĩnh đừng nghe."
"Ngươi cứ cố ý nói bên tai ta, bảo ta làm sao mà đừng nghe?"
"Ta có nói cho ông nghe đâu?"
"Vậy ngươi cứ nói trước mặt ta đó thôi."
"Lão già, cãi chết được."
"Không bằng ngươi, chết cũng nói thành sống được…"
Hai ông bà cứ ở đó cãi nhau, câu này câu kia, trực tiếp lạc đề bàn ăn, nhưng những người khác cũng không để ý, mặc cho họ cãi nhau, họ bắt đầu ăn cơm.
Ăn cơm xong, trời cũng gần tối.
Chờ Diệp Diệu Đông tắm rửa xong đi ra, hàng xóm đã dọn ghế ra cửa hóng mát, nhất là nhà Chu Đại mấy anh em, ngồi đầy hàng xóm xung quanh, mọi người tự mang ghế ra nói chuyện phiếm.
Hắn thấy vậy cũng dọn ghế ra ngồi, nghe họ kể những chuyện gần đây, định lựa ra cái gì hữu ích cho mình.
Tuy trước khi ăn cơm đã nghe mẹ mình kể nhiều rồi, nhưng ai biết bà ấy nghe được một câu, nhặt một câu, chắp vá lại không biết có thêm mắm dặm muối không.
"A Đông tới à? Chuyến này kiếm được bao nhiêu tiền vậy?" Chu Đại vừa thấy hắn đã hỏi.
"Hả? Tôi á? Không kiếm được bao nhiêu, đều dùng tiền mua thuyền hết rồi."
"Không phải chứ? Nghe nói cậu mua mấy chiếc thuyền về, chiều về bờ không thấy chiếc nào cả."
"Tôi đỗ ở xưởng đóng tàu rồi, dù sao cũng là nhận lại từ người khác, định sơn sửa lại một lượt, chỉnh trang cho tốt rồi mới lái về."
"Cũng phải, phải đi rửa hết xui, họ mua thuyền là lái về luôn, ngày mai phải nói với họ mới được, cũng nên đưa thuyền vào xưởng đóng tàu, thay da đổi thịt lại một lần, không thì để người trên trấn nhìn thấy, chắc lại náo loạn. Vừa ăn cơm xong nghe vợ nói mấy người về, người trên trấn đã đến tận cửa rồi."
"Đúng đó, như vậy hơi nguy hiểm, nhỡ người ta nhìn thấy thuyền của mấy người trên trấn thì khỏi nói, mặc kệ người trong thôn mình có mua được hay không, người ta thế nào cũng không chịu, tới tận nhà gây ồn ào."
Diệp Diệu Đông thuận miệng hùa theo một tiếng, rồi hỏi họ tình hình đánh bắt mấy ngày gần đây, kết quả cũng xấp xỉ như trong dự liệu, nếu không phải vì bão, chắc chắn đã vớt sạch, thuyền đánh cá ngày càng nhiều.
"Tôi nghĩ năm sau chắc không đi nữa, chỗ nào cũng bị lộ hết rồi, dân bản địa đều biết, mấy năm trước không thấy ai, năm nay vừa mới theo kịp, coi như là không theo kịp."
Người bên cạnh cũng hùa theo, "Đúng đó, suýt mất cả chì lẫn chài, cũng may mấy ngày gần đây vẫn kiếm được chút, coi như không uổng công một chuyến."
"Các cậu chắc kiếm được không ít chứ, đều là cùng góp vốn với 5 thuyền của A Quốc mà." Diệp Diệu Bằng hỏi.
"Cũng được, so với mấy người về sớm thì không bằng, nhưng ít nhiều cũng đủ sống qua ngày, đỡ hơn ở nhà nhiều."
"Vậy là tốt lắm rồi, dù sao cũng có mấy ngày thôi."
"Vận may này nói là tốt cũng không phải, nói xấu thì cũng không tệ, dù sao cũng coi như tàm tạm."
Diệp Diệu Đông cười nói: "Chuyện năm sau cứ năm sau tính, nếu chỗ đó đã lộ thì năm sau không được, cái thời điểm nhiều cá đó, ra biển tùy tiện tìm cũng hơn ở nhà kéo lưới."
"Với điều kiện là không gặp bão, nếu không chỉ tiền công cũng không bù được."
"Đúng đó, ở nhà còn đỡ được tiền nhân công."
"Ai bảo không phải, may là mấy ngày sau cũng kiếm được ít tiền, nếu không lại thua lỗ, về tay trắng thì chán lắm."
Diệp Diệu Đông đang trò chuyện với mọi người thì có người gọi tên hắn ngoài cửa, hắn quay đầu lại, lại nghe thấy tiếng thứ hai.
"A Đông..."
"Tôi đây."
Là Trịnh thúc, đến đưa chìa khóa nhà cho hắn.
"Sao vừa về đã đưa tới? Cũng không có gì gấp gáp."
"Sợ làm mất thôi, dù sao cũng rảnh, đều về rồi, thì đưa qua, tiện thể sang nhà lão Bùi tính sổ, mấy người đều xong cả rồi, còn thiếu mỗi phần của tôi."
"Có gì mà vội, ông kiếm được nhiều như thế rồi, còn mua thêm một chiếc thuyền nữa, hôm nay chắc chắn trong đội là ông kiếm nhiều nhất."
"Ông nói không có lương tâm, rõ ràng là ông kiếm nhiều nhất, lúc đó thuyền nhỏ của ông nối nhau một dãy, một chiếc thuyền lớn kéo cả đống thuyền nhỏ phía sau. Diệp Diệu Đông ha ha cười, tiện tay kéo ghế mời ông ngồi, lại đi sang nhà hàng xóm mượn thêm một chiếc, cùng nhau ngồi nói chuyện phiếm.
Sau đó không lâu, hắn lại mời người vào nhà uống rượu, mấy anh em Chu Đại cũng được cho về hết, vừa uống rượu vừa trò chuyện thoải mái hơn, cũng có nhiều chuyện để nói hơn.
Hết một bữa rượu, hắn đã hỏi rõ mọi chuyện xảy ra mấy ngày nay, cẩn thận hiểu rõ hết.
Đồng thời, ngày hôm sau, hắn quyết định ba ngày sau lại chạy một chuyến nữa xem sao, với ba ngày này thì rãnh biển chắc cũng trống rồi.
Còn A Quang ôm em bé chạy tới nói với hắn, Bội Thu hào dự định tối nay ra biển, hỏi hắn có muốn đi cùng không.
"Không đi đâu? Dạo này cứ để Bùi thúc tự lái đi thôi, tôi định hai ngày nữa lại đi Chiết tỉnh một chuyến."
"Đi bắt nhím biển à?"
"Ừ, cái tổ hàng đó ở đâu, không dọn sạch thì trong lòng khó chịu, cứ như là ném tiền xuống biển, thế nào cũng phải cố gắng vớt lên cho bằng hết."
"Sắp tháng 9 rồi, đầu thu tới, trời sẽ lạnh đó."
"Thì cũng còn hơn một tháng nữa mà, bắt được nhiều hay ít cũng vẫn còn hơn một tháng cho tôi bắt, đợi khi trời lạnh hẳn thì tôi sẽ quay về, cũng như mấy chuyến trước, đến Quốc khánh là về."
A Quang hâm mộ, "Đúng là cậu được đó, rốt cuộc lấy hai bộ đồ nghề đó ở đâu ra vậy."
"Hắc hắc, cái này không thể cho cậu biết được."
"Bảo bối dưới đáy biển nhiều thật, đồ tốt đều phải ở dưới sâu mới thấy, cậu có bộ đồ nghề này, mà đi đến mấy vùng biển sâu nữa thì chả phải sẽ phát hiện ra nhiều bảo bối lắm sao?"
"Cậu nghĩ nhiều quá, sao có thể đi sâu được? Chức năng cơ thể chịu không nổi, với lại chiều dài dây có hạn thôi."
"Vậy cũng ngon lắm rồi, của đáng cướp cũng cho cậu vét được hết rồi."
Hai người ngồi ở cửa nói chuyện phét, ngắm hai cô bé đang đùa giỡn trong sân.
Diệp Diệu Đông gác chân đưa thuốc lá cho hắn rồi nói: "Định kéo theo một lớn một nhỏ hai chiếc thuyền đi, dù sao chiếc số 2 cũng chưa ai thuê, thì không thuê nữa, kéo theo luôn. Đến lúc đó tôi lái thuyền nhỏ đi bắt nhím biển, ba tôi lái Đông Thăng hào đi kéo lưới."
"Đánh bắt cùng nhau hả?"
"Không nhất thiết phải đợi lâu thế, hai ba ngày về cũng được, dù sao có kiếm được tiền là được, ít hơn chút cũng vẫn tốt hơn để không phí thuyền."
"Ừa, tôi còn định hỏi cậu mấy ngày nay có rảnh không, đi tỉnh một chuyến."
"Hả?" Diệp Diệu Đông ngạc nhiên nhìn hắn, "Cậu đi tỉnh làm gì?"
"Đi hỏi thăm quê quán của đội trưởng Trần kia, ba tôi thương hắn quá nên cứ đòi làm con rể của ba, từ khi uống rượu hai lần ở chỗ cậu thì ưng rồi. Cứ muốn đi hỏi thăm mà không có thời gian, bây giờ Huệ Mỹ cũng mãn tháng rồi, con bé cũng không còn nhỏ nữa, ba tôi lo quá, còn có em gái sau nữa 20 rồi, chờ chọn được mới tính đến chuyện cây sồi xanh sau."
"Thực ra ta thấy khu vực xung quanh chúng ta vẫn ổn đấy chứ."
"Nhưng mà tuổi tác không hợp, Triệu Thu 23 rồi, bạn bè cùng trang lứa cơ bản đều đã kết hôn, so với nàng thì phần lớn chẳng có gì tốt, hoặc là nhà nghèo, hoặc là người không ra gì, hoặc là người nhà có đủ thứ khuyết điểm, người nào nhỏ hơn một chút thì lại thích hợp cây sồi xanh. Đến tuổi này rồi, bố ta cũng phát phiền chết lên được, nhà ai con gái lớn ngần này còn chưa lấy chồng."
Diệp Diệu Đông nhìn Diệp Tiểu Khê đang cười ha hả, mím chặt môi.
23 tuổi thì đã là gì?
30 tuổi vẫn là công chúa nhỏ.
"Ngươi thấy Bùi Ngọc mấy tuổi thì gả đi là phù hợp?"
"Cái gì?"
"Ngươi định mấy tuổi gả con gái?"
"Gả cái con khỉ ấy."
"Vậy thì được."
"Đậu móa!"
A Quang thẹn quá hóa giận, vung một quyền đấm tới, Diệp Diệu Đông vội vàng quay đầu đi cười ha ha nói: "Ta chỉ đùa thôi, ngươi vội vàng gả em gái như vậy, ta tiện mồm hỏi xem con gái ngươi định bao lâu thì gả."
"Chuyện đó sao giống nhau được? Trong thôn con gái mười tám mười chín tuổi đã đều kết hôn hết rồi, những người cùng tuổi với nó giờ đã làm mẹ, còn nó thì hết lần này đến lần khác thất bại. Giờ trong nhà cũng không phải không có tiền, chỉ là lo người ta bàn tán ra vào, cũng lo gả không tốt phải chịu khổ, hoặc là gặp phải người chồng không tốt."
"Ừ, được rồi."
Dù sao cũng không phải em gái của hắn, hắn cũng không tranh cãi, cũng không quan tâm chuyện này.
"Ta cũng muốn mấy hôm nữa lại đi, không phải ngày mai cùng ngươi đi tỉnh một chuyến sao? Người biết nhà lão gia ở đâu không?"
Tiện thể có thể tìm Diệp Diệu Hải nói chuyện, chỉ mấy hôm trước một cuộc điện thoại mời hai tháng sau tế tổ, còn chuyện khác hắn cũng không biết rõ thế nào, đi xem một chút, nói chuyện cũng được.
Có lẽ tiện thể có thể hỏi thăm một chút chất lỏng rót máy.
"Biết, tháng này không ở nhà, hồi cơn bão trước, người ta còn đến thôn mình sửa đường điện, lúc trời mưa to không đi được, đúng lúc trú mưa gần nhà mình, má Mã liền mời về nhà tiếp chuyện, sau khi về nhà thì đã kể lại với bố, cũng biết sơ sơ rồi."
"Vậy thì chọn ngày không bằng gặp ngày, tối nay Bội Thu không phải muốn đi tỉnh sao? Đi cùng lúc luôn thôi."
"Được, vậy thì tốt thật, ban ngày đến đó, tốn một ngày hỏi thăm, nếu không kịp xe thì lại ở thêm một đêm nữa."
"...Ai...Diệp Tiểu Cửu không thể nghịch đất, hôm qua bị đánh còn chưa quên đấy à?"
Diệp Tiểu Khê nghiêng đầu nói: "Oa oa oa..."
"Cái gì oa oa oa?"
"Oa oa oa..."
Bùi Ngọc cũng hô hào, "Oa oa oa..."
Diệp Diệu Đông: "?"
Hắn nhìn A Quang, A Quang cũng mặt đầy mộng bức.
"Nói cái gì oa oa oa?"
"Là oa oa oa..." Hai người: ...
Diệp Tiểu Khê không để ý đến bọn hắn, kéo Bùi Ngọc đi về phía chỗ đồ ăn.
Diệp Diệu Đông đành phải đứng dậy đi theo.
"Hai đứa cứ như vậy thì lại bị đánh cho xem, ta không cứu đâu."
"Mới không đâu, ta không chơi nước mà."
"Chơi bùn thì cũng như vậy."
"Không phải chơi bùn, là oa oa oa..."
Diệp Diệu Đông vuốt trán, "Nói rõ ràng một chút xem nào, cái gì oa oa oa?"
Diệp Tiểu Khê không thèm để ý hắn, bới hết hố này đến hố khác, "Ra rồi."
Hắn đành phải đứng một bên xem nàng đào.
"Đào được rồi!" Diệp Tiểu Khê hưng phấn lôi ra từ trong đất một con búp bê vô cùng bẩn.
"Ơ?" Nàng đưa búp bê cho Bùi Ngọc, rồi lại tiếp tục móc tiếp dưới hố, "Không có à?"
Chẳng phải mấy cô gái hàng xóm thường hay kháo nhau về búp bê à, hắn còn bảo A Thanh mua cho nàng hai con nhỏ sao?
"Cái gì không có?"
"Cái loại búp bê ấy, bố bảo."
Diệp Diệu Đông há hốc mồm, lập tức hiểu ra, "Vừa nãy ngươi nói oa oa oa là đào búp bê?"
A Quang cũng không nhịn được cười phá lên, "Mất hết thể diện rồi, ai mà nghe hiểu chứ? Đào búp bê, oa oa oa. Thật là, nghe cả nửa ngày trời."
"Không có à? Búp bê đâu? Búp bê của con đâu?"
Bùi Ngọc cũng ngồi xổm xuống đó, cầm con búp bê vô cùng bẩn lên ngắm nghía một cách hiếu kỳ, "Chị ơi, có nhiều búp bê thế cơ á?"
Diệp Diệu Đông không giấu được nụ cười, hắn nhớ ra rồi, mấy tháng trước hình như hắn đã lừa nàng trồng dưa ra dưa, trồng đậu ra đậu, trồng búp bê thì được cả đống búp bê.
"Trí nhớ của ngươi tốt thế cơ à? Mấy tháng trước trồng búp bê mà đến bây giờ còn nhớ?"
Nàng gật đầu, không để ý lời hắn nói, chỉ cúi đầu không ngừng đào bới tìm kiếm, bùn đất đã bám đầy đầu ngón tay.
"Ấy...Búp bê đâu rồi? Không có búp bê à?"
"Khụ, ngươi có bón phân không? Có tưới nước không?"
Nàng nhìn hắn với vẻ mặt mờ mịt, sau đó lắc đầu.
"Vậy thì được rồi, bình thường lúc anh trai gieo hạt, có tưới nước với bón phân không? Mà hiện giờ là mùa hè còn chưa đến mùa thu, mùa thu mới là mùa thu hoạch."
"A." Nàng nửa hiểu nửa không.
"Đừng đào nữa, không có bón phân tưới nước thì không trồng được đâu, sẽ không có một đống búp bê đâu, đi chơi đi, bố qua hai hôm mang cho con một đống búp bê về."
"Vâng ạ."
Nàng lập tức lại vui vẻ, chỉ là quay đầu lại tiếp tục đào hố.
"Em gái ơi, cho em, em lại trồng búp bê..."
Diệp Diệu Đông đứng dậy lắc đầu, để mặc nàng tiếp tục đào.
"Ngươi ngày nào cũng lừa con nít."
"Không có mà chỉ tiện miệng nói thôi, ai ngờ nó trí nhớ tốt thế, có thể nhớ lâu vậy, còn có thể nhớ ra muốn đào."
Chỗ này phía trước là luống rau hẹ, một năm bốn mùa cứ ăn rồi lại cắt, cắt xong rồi lại mọc, vô cùng vô tận, nên chỗ nhỏ này bọn họ căn bản không đào đến, cho nên thứ nàng chôn xuống vẫn nằm nguyên ở đó, quả thật là để nàng đào ra.
"Nghe nửa ngày, hóa ra oa oa oa là đào búp bê."
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý).
Bạn cần đăng nhập để bình luận