Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 1709: Tính toán nhỏ nhặt của A Quang(1)

Chương 1709: Tính toán nhỏ nhặt của A Quang(1)Chương 1709: Tính toán nhỏ nhặt của A Quang(1)
Sau khi dự định sẽ mặc vào dịp Trung thu, trên mặt cô cũng nở nụ cười vui vẻ. Cô bảo anh kéo một đầu vải để cô trải ra kiểm tra thì phát hiện có hơi dài.
"Anh mua mấy mét thế?"
"Hai mét, chẳng phải em bảo anh mua hai mét hả?"
"Anh cao như thế thì hai mét đúng rồi, em đâu cần đến hai mét đâu chứ?"
"Không sao, em có thể may thêm cái quần, vừa đúng một bộ."
"Cũng không thể may được quần dài, chỉ có quần năm tấc mà thôi." Lâm Tú Thanh lẩm bẩm một lát rồi cất đi, mua cũng mua rồi, chỉ có thể tùy cơ ứng biến thôi.
Sau khi cất đồ xong, cô quay người lại nhớ đến ốc móng rồi: "Ốc móng rồng còn đào được không? Món này rất quý giá!"
Diệp Diệu Đông nằm trên giường run chân: "Không biết còn có đảo khác không, không có thủy triều cũng không dễ đến đó. Thứ này sinh trưởng trên các tảng đá ngầm sóng biển va đập quanh năm. Bình thường nên đi vào lúc thủy triều chưa rút, nếu thủy triều xuống thấp quá rất dễ bị sóng đánh chìm xuống biển, khá nguy hiểm."
"Vậy thì quên đi, chờ đến ngày mùng một hoặc mười lăm âm lịch đi xem thử. Nếu may mắn gặp được thì lấy, không có thì thôi. Có thể kiếm lời được như vậy đã rất tốt rồi, còn có người chịu mua là tốt rồi."
"Ừm”
"Anh nói xem tại sao lại có người nước ngoài đến nơi nhỏ bé của chúng ta?"
"Không phải bình thường sao? Anh đón là bạn của cậu chủ Hồng Thăng lúc đi du học đó, cho nên mới đặc biệt đến đây chơi. Em quan tâm bọn họ làm gì, quan tâm anh đi." Anh nở nụ cười mờ ám.
Lâm Tú Thanh lập tức hiểu ý anh, cô ngại ngùng nhìn hai đứa nhỏ đang chơi đùa, nói nhỏ: "Anh cũng không thấy mệt, ban ngày làm việc cực khổ vậy rồi..."
"Mệt gì chứ? Hai chuyện khác nhau. Hôm qua anh còn ăn năm quả trứng rùa, hôm nay lại ăn thêm hai quả nữa. Tự em nghĩ đến hậu quả, em mau dỗ hai đứa nhỏ ngủ đi!"
Sự thật chứng minh, chứng rùa biển vẫn rất có tác dụng.
Ngày hôm sau, anh cảm thấy tinh thần thoải mái rời giường, nghĩ đến việc hình như tối qua vẫn còn thừa năm sáu quả trứng rùa. Anh vội vàng đến nhà bếp tìm thử thì thấy chỉ còn nước canh mà thôi.
"Hết trứng rùa biển rồi hả?"
"Chú dậy trễ, anh ăn hết hai quả cuối cùng rồi." Diệp Diệu Bằng cười ha ha nói.
"Anh cũng biết hiệu quả của nó rồi đúng không? Vậy mà còn không biết chừa lại cho em một quả."
Bốn quả còn lại, đoán chừng là đã bị cha anh mang ra biển ăn rồi. Vốn dĩ hôm qua đến lượt anh ra biển nhưng anh muốn lên thị trấn, cha mới gọi anh cả theo, buổi tối lại đến lượt A Hoa, vì thế anh được miễn giảm một lần.
"Ha ha-" Diệp Diệu Bằng ngại ngùng không định nói tiếp.
Mẹ Diệp thúc giục: "Mau ăn sáng đi, ăn xong thì đi làm việc. Mấy quả trứng mà thôi, trứng rùa biển còn tanh như thế, có gì ngon đâu?"
"Con biết rồi."
Tối qua A Quang đã lấy mấy quả trở về, anh ta là đàn ông độc thân, bổ quá cũng không tốt!
Nhưng không ngờ anh còn chưa đến tìm thì A Quang đã hấp tấp chạy đến làm việc.
"Cậu uống nhầm thuốc đúng không? Sáng sớm đã tới làm việc là sao? Là chưa phơi nắng hay chưa từng được làm việc? Làm không công mà sao siêng thế?"
"Tốt bụng đến làm việc giúp cậu mà cậu còn nói như thế.
"Được thôi, cậu đã sẵn sàng làm việc chăm chỉ rồi đúng không? Nếu vậy thì tốt rồi, lát nữa tôi nói với mẹ, để mẹ tính tiền lương cho cậu."
"Cắt!" A Quang khinh thường nói: "Tôi còn cần chút tiền lương này à?"
"Không phải cậu đang tiết kiệm tiền cưới vợ hả? Góp gió thành bão đó!" "Vậy thì còn không bằng cậu đưa tôi ra biển thêm vài lần, đến nhanh lên."
Bạn cần đăng nhập để bình luận