Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1053: Lọt vào đàn cá mập công kích (length: 38594)

Tới giờ cơm tối, mẹ Diệp lại không biết mệt mỏi, kể đi kể lại chuyện bát quái của ba Bùi với mọi người. Dù sao từ đầu đến cuối bà đều nghe người ta nói, nhưng lại kể một cách say sưa ngon lành, ngữ điệu lên xuống như thể tận mắt chứng kiến vậy.
Ba Diệp thì lặng lẽ ăn cơm, chỉ vểnh tai nghe, không hề lên tiếng. Nghe xong ông mới nói: "Định sớm một chút cũng tốt, trong nhà cũng có người phụ nữ giúp thu xếp, sau này già cũng không cần trông cậy vào con cái hầu hạ, bị người ta chê."
Lâm Tú Thanh từ nãy đã nghe mà kinh ngạc liên tục, "Nhà kia cũng quá trơ trẽn, còn muốn lôi người ta về nhà, chắc chắn là đã sớm nhắm đến, chỉ đợi ba Bùi lẻ loi một mình."
Mẹ Diệp cũng hiếm khi lên tiếng: "Nói ra thật buồn cười chết được, chuyện này cũng làm được, không cần danh tiếng nữa à."
"Vốn dĩ đã không có danh tiếng, chỉ cần đạt được mục đích, thì chính là lừa gạt." Diệp Diệu Đông cũng nói theo.
"Tí nữa các con ăn xong qua nhà họ, tiện thể hỏi xem sự việc có đúng như lời mọi người truyền không."
"Ai lại làm thế? Giống cái gì, còn cố ý đến nhà hỏi?"
Diệp Diệu Đông thấy lão cha nổi giận, vội vàng giải thích: "Con là muốn hỏi ba Bùi khi nào ra biển? Tối mai thuyền có thể về, nhanh nhất thì tối mai chúng ta có thể đi, vốn là định ăn xong qua đó nói, thương lượng xem sao."
"Vậy còn tạm được, tiện thể thì có thể hỏi hai câu, dù sao hai con quan hệ tốt. Chỉ là cái thuyền sao đến giờ vẫn chưa đóng xong? Vẫn phải chờ tối mai."
"Mấy hôm nay trời mưa mà? Nên bị chậm trễ, dù sao ngày mai có thể đi lấy về là được, không kém một hai ngày."
"Vậy mai đi gọi mấy người chèo thuyền, bảo họ chuẩn bị tối ra biển."
"Để con qua hỏi xem đã. Còn chuyện sửa mộ thế nào rồi? Đợt trước nước dâng cả nửa tháng trời trong, tiến độ chắc nhanh lắm chứ?"
Ba Diệp hôm nay không đi xưởng đóng tàu, mà lại chạy lên núi xem tiến độ sửa mộ.
"Ừm, xong một nửa rồi, lúc đầu cũng chỉ là mở đá hơi chậm chút thôi, tiếp theo mà thêm vài ngày thì nhanh lắm."
"Nhanh thì tốt."
Diệp Diệu Đông sau khi ăn xong thì đi về phía nhà A Quang. Vừa ăn cơm xong, hắn cũng không đi xe đạp, một mình chậm rãi tản bộ.
Trời oi bức, sau bữa cơm tối trong thôn cũng có không ít người qua lại, vẫn đang bàn tán chuyện mực, nhưng cũng có người thảo luận chuyện đi biển đêm.
Hắn cũng vừa đi vừa nói chuyện với mọi người, đến nhà A Quang thì đã hơn một tiếng sau, trời đã tối hẳn.
Đây cũng là hắn cố tình, tránh lúc A Quang chưa ăn xong cơm. Vả lại, hắn cũng hiểu vì sao mẹ hắn có khi đi ăn cơm xong lại vòng về mà mất những hai tiếng.
Lúc hắn đến, A Quang đang ôm con chơi ở ngoài cửa, ánh đèn trong nhà hắt ra, có thể nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo hoa lớn đang tất bật trong bếp.
A Quang thấy hắn liền lên tiếng chào: "Ngoài cửa có ghế, tự mang vào ngồi đi."
Diệp Diệu Đông khi mang ghế vào thì tiện thể liếc mắt qua cửa sổ vào trong, xác định người kia là mợ Mã, hắn lập tức mang ghế đến ngồi cạnh A Quang, rồi nhỏ giọng bát quái chọc hắn.
"Xong rồi hả? Người một nhà rồi?"
"Ừ."
"Lần này thì quyết đoán quá nhỉ, trước cứ lề mà lề mề, nửa ngày không thấy đâu."
"Tại vì bận ấy chứ, với lại không thấy nguy cơ, nên mới không vội thế, vừa hay mấy hôm nay thời tiết không tốt, cứ ở nhà không, cha ta liền dứt khoát làm luôn cho xong."
"Vậy là hôm trước cha ngươi suýt bị bọn họ lôi về nhà thật à?"
A Quang bất đắc dĩ nói: "Cả làng đều biết rồi à?"
"Cũng gần thế, phải thế chứ, có chuyện này ba ngươi cũng có mặt mũi mà?"
Hắn lắc đầu, cười nói: "Ta cũng lần đầu thấy cha ta lạ như vậy, lúc ăn cơm tối nhắc đến, ông ấy còn cảm thấy rất vinh dự đấy."
"Sao ngươi đột nhiên lại xuất hiện cứu được ba ngươi vậy?"
"Lúc đó thấy tạnh mưa được một lúc mà? Mấy chuyện kỳ nước dâng cũng bận xong cả rồi, ta liền muốn tranh thủ lúc chưa mưa sớm đi thành phố, ai ngờ đâu mưa này dầm dề không biết đến bao giờ, ở nhà hơn nửa tháng cũng sốt ruột, nên định đi tìm ngươi, xem có tiện đường đi một chuyến không."
"Vậy mà đúng lúc gặp được? Đúng là ông trời không vừa mắt, không muốn ba ngươi làm rể nhà họ."
"Đừng nói linh tinh, chuyện này đến đây là hết, cha ta dù sao cũng đã cưới mợ Mã, chiều cũng tung tin rồi, bọn họ giờ chỉ còn nước cất cái đầu lệch sang nơi khác thôi." Diệp Diệu Đông lại liếc nhìn xung quanh, thấy đèn trong phòng bên cạnh vẫn sáng, bèn hỏi thêm: "Các em ngươi đâu rồi?"
"Ăn cơm xong ai về nhà nấy rồi, cha ta và thím đã bàn xong, thím về ở cùng cha ta, còn ba đứa con chưa kết hôn thì cứ ở nhà họ. Trừ bữa cơm ra thì cùng ăn, còn lại thì không khác gì trước, đỡ cho bọn nó gượng gạo, dù sao cũng lớn cả rồi, đâu còn bé đâu, nhà chúng nó vốn cũng có phòng mà."
"Vậy cũng giống như tưởng tượng trước đây."
"Ừ, thế này là tốt nhất."
"Hỏi sính lễ chưa?"
"Thím bảo không cần, thím nói mình cũng có tuổi cả rồi, đâu phải cô gái trẻ gì, về chung sống với nhau, có người làm bạn, không cần sính lễ làm gì cho người ta cười. Nhưng cha ta nghĩ bên đó còn ba đứa con chưa lập gia đình, trong tay cũng phải có ít tiền, nên mới hỏi ý kiến ta, rồi cho thím năm trăm tệ."
"Thế cũng phải, đã về sống chung rồi, con cái của thím cũng phải để ý tới."
Cũng phải, 500 tệ không phải ít đâu, bình thường đầu sính lễ đã có giá đó đâu.
Đồ sính lễ tam chuyển nhất vang của em gái A Quang cũng không kém hơn sáu trăm tệ, khi đó ở trong thôn được người ta tung hô một phen, nói em gái hắn như vàng ròng, ai cưới được thì có phúc.
Nghĩ tới đây, hắn không nhịn được hỏi: "Không phải bảo là phải chuẩn bị các việc trong nhà xong xuôi rồi, cho em gái ngươi tranh thủ cưới luôn, tránh chuyện không hay lại đồn ra ngoài, cái này chắc cũng có mợ Mã hỗ trợ thu xếp chứ? Bà ấy cũng gả hai cô con gái rồi, cũng có kinh nghiệm mà."
Mặt A Quang liền tối sầm lại: "Nhắc đến chuyện này lại tức, sáng nay cha ta đến nhà đó nói chuyện, vốn đều bàn xong rồi, định sớm chút làm đám cưới, dù sao tuổi em gái ta cũng không còn nhỏ nữa. Thế mà bà vợ nhà kia đột nhiên lòi ra một câu muốn mời bà đỡ đến xem thử, cha ta tức suýt hất cả bàn, rồi chuyện đó cũng để đó chưa bàn tiếp."
Nói xong hắn còn thở dài một hơi, trông rất đau đầu.
"Ngươi xem, chuyện gì đâu không mà làm nhiều khó khăn vậy, tức chết đi được, mà cha ta lại là đàn ông, cũng không thể ăn vạ, so đo với cái bà đó, nghĩ đến trong lòng thấy khó chịu."
"Giờ còn chẳng biết phải làm sao nữa. Gả thì thấy tủi thân, sau này mà người nhà kia bị ai đó lôi ra nói, cũng ngại mặt. Không gả thì đã lỡ một lần, lại chậm cái thứ hai, thanh danh chắc càng kém nữa, nàng ấy sang năm cũng 23 rồi, còn em gái út cũng 20, cứ lần lữa thế này cũng không xong."
"Vốn đâu phải tại con bé sai, rõ ràng có làm gì đâu, cứ hết lần này đến lần khác, không sai cũng thành có lỗi."
Diệp Diệu Đông nghe cũng thấy chuyện này khó xử, nhà đó không đưa ra cái giá cố định, không gài bẫy, cũng không nói gì, nhưng không chịu được bà vợ gây sự, cái đó mới là khó chịu.
Nếu gả rồi mà cứ thỉnh thoảng bị người ta xỉa xói, nắm thóp chuyện cũ ra mà nói, vậy thì tủi thân cả đời.
"Vậy trước mắt cứ để vậy à?"
"Cha ta không muốn đến nhà họ nữa, em gái ta cũng tức, cũng nói là không lấy chồng, nên thôi cứ để vậy. Chờ khi nào người ta chủ động tới nói chuyện, rồi xem xét lại, đâu phải mua bán gì, có nhà gái nào cứ lặp đi lặp lại mà đòi cưới đâu."
"Thì cũng phải, không xong thì thôi, chả lẽ không lấy chồng được chắc? Đàn ông hai chân đầy ra đấy, sợ gì không có người tốt? Kiểu gì cũng sẽ tìm được mà?"
"Đấy nên cha ta mới khó chịu cả ngày đấy, nếu không phải nói chuyện hôm nay hai nhà cùng nhau ăn bữa cơm coi như định rồi, mợ Mã hôm nay cũng mang hết đồ qua, chắc lại hỏng chuyện. May là mợ ấy hiểu tình hình, cũng không so đo gì việc cha ta cau có."
"Chính là chuyện cãi cọ nhau giữa hai bà vợ đấy thôi, lại còn là cha ngươi đến nhà đó nói chuyện, chứ nếu mẹ ruột tới mà nghe được câu đấy thì không phải tát cho vỡ mồm rồi."
"Ai mà không biết." A Quang theo đó chửi nhẹ một tràng tục tĩu rồi mới dừng.
Diệp Diệu Đông cũng muốn nhắc đến chính sự, nói cho hắn một tiếng. "Vậy ngươi bảo cha ta sắp xếp cho ta, sáng mai cho ta ngồi xe máy cày vào thành phố, nhà ta không có gì, ta đi gọi ba ta giúp ngươi."
Ba Bùi không có ý kiến gì về chuyện tối mai đi biển, quả thực ở nhà nghỉ ngơi đã mấy ngày, hôm nay lại có hôn lễ, căn bản không ảnh hưởng gì đến việc tối mai ông ấy ra biển.
Hắn cùng Bùi phụ quyết định xong liền đi về trước, tránh làm ảnh hưởng đến chuyện người ta động phòng.
Vừa mới cùng A Quang hiểu rõ tình hình, cũng biết không sai biệt lắm, trở về mẹ hắn hỏi tới cũng có thể có cái để trả lời.
Chuyện A Quang đại muội hắn liền không nói nhiều, dù sao không phải chuyện gì tốt đẹp, truyền ra ngoài, đến lúc đó đoán chừng lại bị tam sao thất bản, làm liên lụy thanh danh người ta.
Sáng sớm hôm sau, Diệp mẫu tại Diệp đại tẩu thúc giục, liền đi xem giờ tốt để hạ thủy thuyền cho Diệp Diệu Bằng và Diệp Diệu Hoa, chỉ là thời gian không được vừa vặn như vậy.
Diệp Diệu Bằng là 8 ngày sau, còn Diệp Diệu Hoa là vào cuối tháng 30, xem như là sát nút, chỉ có thể để xưởng đẩy nhanh tốc độ trước, nếu đến lúc đó không kịp, chỉ có thể chọn ngày khác, hai anh em cũng chỉ cách nhau một tuần.
Diệp đại tẩu có chút không hài lòng về ngày này, "Không thể sớm hơn hai ngày sao?"
"Không có, hai đứa con của các ngươi cái ngày này vừa hay đấy, đêm đó cha ngươi theo Đông tử ra biển, chờ khi về tới thì vừa hay nhìn thấy thuyền của con cả cập bến."
"Tốt."
"Còn nữa, con có thuyền mới, thuyền cũ cũng không cần dùng đến, đến lúc đó thì trả lại cho cha đi."
"A? Trả lại cha? Cha có rảnh mở sao?"
"Lấy cho thuê ấy, vừa vặn Đông tử đang có người làm, giúp chúng ta thu chút tiền, thuyền này vốn dĩ cũng là của nhà các con để lại, sau này cho chúng ta dưỡng già là vừa."
Diệp đại tẩu và Diệp nhị tẩu nhìn nhau.
"Để tối bọn a Bằng với a Hoa về rồi hẵng nói chứ?"
"Cha con bảo năm ngoái hai đứa nó nói với cha rồi, bọn nó đặt thuyền mới xong sẽ trả lại thuyền cũ cho cha dưỡng già. Dù sao năm ngoái cho hai đứa mượn thuyền cũng không lấy tiền thuê, hiện tại hai đứa có thuyền mới rồi, có hay không thuyền cũ cũng như nhau thôi, nhưng đối với hai lão già tụi ta thì khác, sau này còn dựa vào cái đó để sống." Diệp mẫu nói rất có lý, dù Diệp phụ ngại không tiện nói ra, bà đều đã nói sớm rồi.
Bà cảm thấy hai đứa con trai dễ nói chuyện, con dâu chắc là có tính toán rồi, nên để bà nói thẳng cho tốt.
"Vậy thì đợi tối bọn nó về rồi hãy nói đi, không phải đợi thuyền cập bến còn một tuần sao?"
"Ừ."
Diệp mẫu thấy bọn họ không nói ra nói vào gì cũng vừa ý mà đi.
Diệp Diệu Đông ngồi trong sân nhìn hai đứa bé gái chơi, tiện thể sắp xếp lại đồ đạc tối nay đem ra biển, cũng nghe được động tĩnh nhà bên, cũng không để ý làm gì.
Nghe nói đến chập tối thì hai anh cả sau khi trở về, cũng liền đi tìm cha nói là bàn bạc chuyện đã hẹn, chờ qua mấy ngày nhận được thuyền mới thì sẽ trả thuyền cũ cho cha.
Hai người anh thực ra cũng rất hiếu thảo.
Sau bữa cơm chiều, hắn liền nhân lúc trời còn chưa tối, chạy xe đạp tới xưởng đóng tàu mở thuyền, không ở nhà nữa.
Cũng may lần này xưởng đóng tàu giữ lời, qua đó thanh toán xong tiền sửa chữa liền có thể chạy đi ngay, không làm trễ nải thời gian của hắn.
Mà hắn trên đường về ghé qua thị trấn, tiện thể thêm chút dầu cùng đá cho tàu rồi mới cập bờ thôn.
Đêm đến, hắn lại cùng Bội Thu hào ra khơi.
Thay động cơ mã lực lớn hơn rồi, hắn cảm nhận rõ được tốc độ nhanh hơn một chút, khi chạy cùng Bội Thu hào, thấy rõ nhanh hơn một chút.
Ngay cả Bùi phụ cũng có chút thèm thuồng, cũng nói chờ lần sau quay về, sẽ đổi động cơ hai chiếc thuyền cho nhau.
Đi liên tục mấy tiếng, đợi đến khi trời hửng sáng, hai thuyền của bọn họ mới lần lượt thả lưới làm việc.
Màu xanh da trời, xanh nước biển, đỏ rực của vầng mặt trời cũng theo sau khi bọn họ kéo lưới một mẻ, từ tầng mây dày đặc xuyên ra, vốn còn tưởng hôm nay sẽ không có mặt trời mọc, chỉ có trời âm u thôi, hóa ra vẫn thấy được.
Trên mặt biển hải âu bay lượn, cứ đi theo đuôi thuyền, thỉnh thoảng lao xuống đớp những con tôm cá bị bọt nước cuốn lên.
"Sắp sang tháng 6 rồi, nhanh thật đấy, cảm giác như nửa năm sắp trôi qua rồi, rõ ràng mới hết năm mà." Diệp Diệu Đông đứng trên đài nhìn xa xăm, thỉnh thoảng lại nhìn về phía boong thuyền xem người lấy hàng.
Diệp phụ cũng đi đến, "Ai như mày mà tính vậy? Giờ âm lịch mới cuối tháng 3, mới qua có 1/4, đâu có tới nửa năm."
"Cuối tháng 5, tính theo dương lịch, thế thì chẳng nhanh à?"
"Mày muốn tính sao thì tính."
Trên mặt biển êm đềm không gợn sóng, họ đánh bắt hai ngày, đến ngày thứ ba mới gọi tàu thu mua đến bán hàng, sau đó lại tiếp tục làm việc trên biển.
Chuyến này thật là yên ắng, mọi người lặp đi lặp lại thu lưới thả lưới, thu hoạch cũng rất bình thường, không đụng phải loại cá lớn nào, cũng không gặp đàn cá.
Bất quá, vô tai vô nạn làm việc với họ mà nói đã là chuyện may mắn rồi.
Nhưng lời này có hơi sớm, khi bọn họ tính toán xong đường về thì lại gặp một đám nhỏ cá cơm đuôi côn.
Thân nó thon dài, dẹp như đao, vảy bạc dưới ánh mặt trời chiếu vào lấp lánh, giống như một thanh đao vừa ra khỏi vỏ.
Mấy người đi biển phản ứng rất bình thường, còn Diệp Diệu Đông lại mừng rỡ hết sức, nhưng đến khi định thần lại, hắn lại lộ vẻ tiếc nuối.
Lại là cái loại sau này thì giá trên trời, giờ thì chỉ là loại cá bình thường, tiếc quá.
Hắn không kìm được cảm thán, nếu có một cái cổng truyền tống, để hắn vận chuyển hải sản hiện tại sang thế giới hiện đại thì tốt, hay có hệ thống thu mua cũng được, kiếp trước ngẫu nhiên đọc trong tiểu thuyết toàn là như thế.
"Tiếc quá, tiếc quá..."
"Cá ngon thế, còn bắt được nhiều thế này..."
"Hơn trăm cân đấy... Một cân mấy nghìn, vậy chẳng phải mấy vạn lần cỏ..."
Hắn ngồi xổm ở đó lẩm bẩm rồi lại chửi hai câu.
Thịt cá cơm đuôi côn non mịn, vị ngon, nhất là cá cơm đuôi côn mùa xuân, còn được mệnh danh là "Đầu xuân đệ nhất tươi", nhưng giá cả trước và sau Thanh minh chênh lệch rất lớn, có thể lên tới một nửa.
Trần Thạch thấy hắn phản ứng hơi lạ, ngồi xổm cạnh hắn nghi hoặc hỏi: "Sao thế anh...?"
"Haizz, nhặt riêng ra đi, dù gì cũng sắp quay về rồi, để hai cân về nhà ăn, mọi người muốn không?"
Mọi người đều lắc đầu.
"Cá này nhiều xương không ăn được, chờ chút nữa có cá gì nhiều thịt đem về, mình tùy tiện chọn mấy con là được rồi."
"Đáng tiếc cá này giờ bán không được giá."
"Có người mua cá này đã tốt rồi, nhiều xương ít thịt, nhưng đúng là đến Thanh minh giá sẽ cao hơn chút, có khi lên tới hai hào, giờ mà thu mua thì chỉ được một hào thôi."
Diệp Diệu Đông không khỏi khóe miệng co giật.
Nếu hắn nói ra giá trị của con cá này sau này có thể khiến bọn họ kinh ngạc đến ngây người, chắc là họ nghĩ hắn bị bệnh thần kinh.
Cá cơm đuôi côn ở nước ta có ba loại, từ biển bơi ngược dòng về Trường Giang là "Đao sông", hương vị ngon nhất, xương đều giòn mềm, nghe nói cá cơm đuôi côn thời điểm này có vị ngon không gì tả nổi!
Không biết có phải là thổi phồng quá không, dù sao hắn cũng chưa từng ăn, chỉ nghe nói qua thổi phồng kinh khủng lắm...
Nhưng cá cơm đuôi côn Trường Giang trước Thanh minh, quả thật thường có giá trên trời lên tới mấy nghìn thậm chí mấy vạn một cân!
Còn đánh bắt ở gần biển là "Đao biển - thân hình thon dài, như lá liễu, cá thể trắng bạc, sống lưng và vây cá hơi ngả vàng, vảy cá bóng loáng, hình dáng cực kỳ bắt mắt" cũng có thể bán trên nghìn tệ một cân.
Bơi vào Thái Hồ, Động Đình hồ, hồ Bà Dương thì gọi là "Đao hồ".
Còn một loại gọi là "Cá sông đao" xuất hiện ở sông, nghe nói chỉ có mười mấy đồng. Hình dáng hai loại này có chút khác nhau, thường không phải ngư dân nhiều kinh nghiệm, khó mà phân biệt được.
Mức độ tươi ngon của thịt các loại cá cơm đuôi côn có hơi khác nhau, nhưng vị hấp cá cơm đuôi côn vẫn ngon, chỉ là nhiều xương thôi, người thích thì rất thích, người không thích thì lại cực ghét bỏ.
Giờ ăn cá dao phần nhiều là thể hiện sự sành điệu, ăn xong có cái để khoe khoang.
"Lấy đi thôi, chỗ này chắc phải được bảy tám trăm cân..."
"Đông tử, Đông tử..."
Khi hắn đang ngồi tiếc nuối nhặt cá trên boong tàu, liền nghe cha hắn trên đài gọi.
"Sao vậy?" Hắn vừa nói vừa đi lên.
"Thân gia nói hình như cánh quạt của hắn bị cá mập đánh trúng, chung quanh tàu hắn toàn là một vệt máu đỏ, nhưng mà cánh quạt hắn hết lần này đến lần khác bị hỏng rồi, đi chậm, bảo mình mau qua giúp hắn kéo thuyền đi, không thì để cá mập tới thì phiền."
"A, còn có chuyện đó à?"
Hắn nhìn ra xa, Bội Thu hào đúng là đang di chuyển rất chậm trên biển, có chuyện thật rồi.
"Mày mau bảo mọi người chuẩn bị dây thừng đi các thứ, ta đổi hướng lao qua ngay."
"Biết rồi."
Diệp Diệu Đông vội vàng đi xuống, bảo mọi người đừng nhặt cá nữa, chuẩn bị trước dây thừng các thứ, khi tới gần thì cột chặt thuyền vào đuôi, kéo nhau cùng rời khỏi chỗ đó.
Hai chiếc thuyền cùng nhau ra khơi quả thật có cái lợi, cùng nhau đồng hành, khi có chuyện gì cũng giúp đỡ nhau, không cần chờ cứu viện.
Không thì thời gian chờ đợi cũng mất nửa ngày, không biết sẽ lỡ bao nhiêu việc, hoặc khi gặp nguy hiểm, cách mấy tiếng nữa mới đến thì đã muộn.
Hai chiếc thuyền dần dần rút ngắn khoảng cách, các loại Đông Thăng sắp đến nơi, trên mặt biển đã sớm không còn thấy màu máu, bị nước biển cuốn trôi pha loãng hết.
Nhưng có mấy con cá mập ba bốn mét (m) luẩn quẩn xung quanh thuyền đánh cá, có lẽ vì đau đớn mà phát cuồng, chúng đụng vào thuyền đánh cá, hắn đứng trên boong thuyền vẫn còn thấy da lưng chúng tróc thịt bong, máu vừa chảy ra một chút liền bị pha loãng, nhìn mà thấy đau.
Mà thuyền đánh cá bị va chạm cũng không ngừng lắc lư, đồng thời, hắn thấy không xa có đàn cá mập đang lao đến, vây lưng nhọn trên mặt biển lộ ra vô cùng dễ thấy.
"Ta lạy chúa, nhanh lên, nhanh lên... nhanh chóng vượt qua, một đám cá mập đều bị mùi máu tanh hấp dẫn tới."
Nếu thuyền đánh cá tốt hơn, sớm rời đi thì đâu đến nỗi bị đàn cá mập vây quanh, giờ chỉ có thể tranh thủ thời gian bỏ chạy.
Bị một đàn cá mập to lớn như vậy bao vây, nghĩ thôi cũng thấy là một tai họa.
Bình thường nước giếng không phạm nước sông, nhưng giờ có mùi máu tanh ở đây, hơn nữa còn vây quanh thuyền đánh cá rất lâu, chắc chắn sẽ thu hút cá lớn đến ngày càng nhiều.
Khi hai chiếc thuyền lại gần nhau, Đông Thăng cũng cùng chịu sự tấn công của đàn cá mập, người chèo thuyền trên cả hai thuyền đều khẩn trương vừa vội vàng nhìn xuống mặt biển, vừa tranh thủ buộc chặt thuyền vào nhau.
Đàn cá mập hung hãn từ xa lao đến cũng nhanh chóng tiến tới, chúng há to miệng, hàm răng sắc nhọn và đáng sợ, nếu bị cắn một cái, chắc chắn sẽ bị xé rách một mảng thịt lớn.
Thuyền đánh cá cũng hứng chịu những cú va chạm kịch liệt hơn trước, lắc lư khiến người buộc dây thừng suýt không đứng vững, họ chỉ còn biết la hét, bảo mọi người tăng tốc độ.
Đợt cá mập này chỉ có hơn chục con, nhưng Diệp Diệu Đông thấy phía xa vẫn còn cá mập lao đến, hắn bực dọc: "Đều muốn về rồi, lại xảy ra chuyện này, nhiều cá mập vậy, nhanh lên, nhanh lên..."
"Lập tức, lập tức..."
Người chèo thuyền nhìn bốn phía, lại thấy có đàn cá mập tới, ai nấy đều lo lắng đổ mồ hôi.
"Tốt, tốt..."
"Có thể lái thuyền rồi..."
Hắn nghe người chèo thuyền la lên, vội vàng chạy về phía đà lâu, nhưng không cần hắn nói, Diệp phụ đã mở hết tốc lực cho thuyền chạy.
Nhưng mà kéo hai chiếc thuyền, tốc độ nhất định không thể nhanh, hơn nữa tốc độ ban đầu của bọn họ đã không đuổi kịp tốc độ của cá mập, chỉ một lát sau cá mập đã đuổi kịp. Một làn sóng lớn bơi xung quanh thuyền đánh cá, thỉnh thoảng va chạm hai cái, mà con cá mập bị cánh quạt chém thành vết dao kia vẫn đi theo hai bên mạn thuyền Bội Thu, có vẻ thù rất dai, không chịu đi trốn để chữa thương.
Nhưng mà mùi máu tanh trên lưng nó lại thu hút đồng loại tấn công, đàn cá mập vừa đuổi theo thuyền vừa không khách khí cắn xé đồng loại.
Mùi máu tanh không ngừng lan tỏa ra trên mặt biển, mấy con cá mập bị chém thành vết dao thì bị đồng loại xé rách thêm, mùi máu tanh nồng nặc lại bắt đầu bay quanh hai chiếc thuyền đánh cá.
Máu nhuộm đỏ cả mặt biển, nhưng bị nước biển cuốn trôi dần loãng đi, chỉ có điều cá mập tấn công càng nhiều thì mùi máu tanh càng lan nhanh, chỉ có thể dựa vào lúc thuyền tiến lên để sóng biển làm loãng đi.
Nhưng vì đàn cá mập liên tục đuổi theo hai chiếc thuyền, số lượng cá mập bị thu hút đến trên đường cũng càng lúc càng nhiều, súng ống trên thuyền họ đã sớm lôi hết ra.
Thấy tình hình cá mập tấn công, Diệp Diệu Đông muốn nổ súng bắn, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng, kéo hai chiếc thuyền, thuyền chạy không nhanh, nếu nổ súng, có thể sẽ khiến cá mập thêm cuồng loạn, hắn lo sẽ dẫn tới các loài cá lớn hơn.
"Làm sao bây giờ? A Đông, có nên nổ súng không?"
"Nhiều cá mập quá, cá mập càng lúc càng nhiều..."
"Mọi người nhìn phía xa trên mặt biển, mấy cái vây lưng nhọn nhô lên toàn là cá mập kìa? Đều tới rồi...."
"Mở súng, nhắm vào mấy con va chạm mạnh nhất, mọi người nhìn vị trí mắt của chúng mà bắn, không cần tiếc đạn, chúng ta đạn dược đủ."
Nghe nói khi bị cá mập tấn công, chỉ cần bắn vào mắt, chúng sẽ bị thương mà bỏ chạy, nhưng nhìn kỹ thuật bắn của mọi người chưa chắc đã trúng mắt, chỉ có thể cố gắng thôi.
Đùng đùng đùng, mấy tiếng súng vang lên, trên mặt biển bọt trắng lẫn cùng màu máu, nước biển trào lên càng dữ dội.
Sau khi bên họ nổ súng, thuyền đánh cá phía sau cũng lập tức nổ súng theo.
Thuyền đánh cá cố gắng tăng tốc chạy về phía trước, nhưng do mùi máu tanh, trên đường vẫn không ngừng thu hút cá mập đến tấn công, lúc này vây quanh tấn công thuyền đã không còn con cá mập nào bị chém thành hoa đao nữa, có lẽ đã bị đàn cá mập cắn xé ăn thịt, số lượng cá mập tăng lên, thuyền đánh cá bị va chạm cũng càng thêm mạnh.
Dưới ánh nắng mặt trời chói chang buổi trưa, mọi người không biết là do lo lắng hay do bị nắng, mồ hôi trên trán tuôn ra, tay cầm súng cũng siết càng chặt, tiếng súng không ngớt vang lên.
Đồng thời, cá mập đuổi theo từ bốn phương tám hướng đang tăng lên, Diệp phụ không chịu nổi áp lực, đã sớm đổi hướng, lái về phía tỉnh thành gần nhất, ông lo cứ tiếp tục đi trong biển khơi, đến lúc đó sẽ thu hút cá mập dọc đường, cả hai thuyền khó bảo toàn.
Nhưng khi lái về phía tỉnh thành, họ vẫn tiếp tục thu hút cá mập, đồng thời đàn cá mập trên đường cũng ngày càng lớn mạnh.
Mọi người đều lo lắng, không ngừng nhìn xuống mặt biển, may mà trên tay có súng ống, cá mập đến gần vậy, họ nổ súng cơ bản không trượt, cho dù không bắn trúng mắt, phần lớn cũng có thể bắn trúng đầu và thân, sau đó khiến chúng tự tấn công nhau, giúp thuyền có một chút thời gian thở dốc.
Vốn dĩ họ đã quay đầu trở về, vừa làm vừa đi, cho nên khoảng cách đến tỉnh thành không quá xa, nhưng chạy đến tỉnh thành đại khái cần ba giờ, trên đường tiếng súng không ngưng.
Thuyền đánh cá khi tiến lên mang theo những cơn gió biển, nhưng vẫn khiến mồ hôi của họ chảy ròng ròng.
Khi đến gần bờ, thuyền đánh cá làm việc trên biển cũng nhiều hơn, nhưng cá mập vây quanh bọn họ cũng tăng lên, hai chiếc thuyền từ đầu đến cuối, hai bên đều là kín mít những con cá mập va vào nhau, máu nhuộm đỏ quanh hai chiếc thuyền đánh cá, cả những thuyền đánh cá đi ngang qua nhìn thấy cũng phải kinh hãi.
Có thuyền hoảng sợ tránh xa, có thuyền lại đi theo sau, trơ mắt nhìn đàn cá mập từ bốn phương tám hướng chen vào giữa.
Còn những người chèo thuyền thấy phía sau có mấy thuyền kéo lưới theo, cũng đều thở phào nhẹ nhõm, dù thuyền đánh cá có bị cá mập tấn công, cũng không đến mức nguy hiểm đến tính mạng.
"Chắc là gần bờ rồi, thấy nhiều thuyền đánh cá quá, có cả thuyền đi theo chúng ta phía sau..."
"Gần bờ thì tốt, không quá một giờ nữa chắc sẽ lên bờ, dọc đường thế này làm tôi căng thẳng quá..."
"Quần áo tôi cũng ướt hết rồi..."
"Nhanh đổi một băng đạn khác, bắn mãi không hết, càng ngày càng nhiều..."
"May là chúng cũng biết tự cắn nhau...."
"Nhưng chúng tự cắn nhau, máu tanh lại càng thu hút đến nhiều hơn..."
"Đừng nói nữa, tập trung cao độ một chút, còn lâu mới đến bờ."
Vừa rồi mọi người ai nấy đều căng thẳng, đâu có tâm trí đâu mà nói chuyện, chỉ luôn nhìn chằm chằm mặt biển, còn phải giữ vững cơ thể, không dám lại gần mạn thuyền, kẻo cá mập nhảy lên cắn một phát thì nguy to.
Trên lối đi nhỏ hai bên ca bin đã có ba con, hai con đang cắn nhau thành một khối, nhưng vì thiếu nước mà chết, trên boong đuôi thuyền họ không nhìn thấy, không biết có không, chắc là nhảy lên cũng trượt xuống rồi bị nuốt chửng.
Cũng chỉ đến khi gần bờ này, thấy có thuyền đánh cá đi theo phía sau, mọi người mới yên tâm được một chút.
Lúc này đã gần hoàng hôn, mấy chiếc thuyền đánh cá cũng dần hướng vào bờ, chắc là tiện đường nên tụ lại phía sau cũng ngày một nhiều.
Không biết những thuyền đánh cá khác nhìn thấy cảnh này nghĩ sao? Dù sao khi bọn họ tiến về phía trước, họ cũng chỉ thấy những thuyền phía sau ngày càng tụ nhiều, mà mùi máu tanh phát ra lâu dần cũng thu hút cá mập đến ngày càng đông.
Cá mập bên cạnh thuyền tầng tầng lớp lớp, ngoi lên lặn xuống, họ không phân biệt được có bao nhiêu con, con thì năm ba mét, con nhỏ thì một hai mét, chết thì có con khác thay thế, vốn dĩ cá mập sinh sống gần biển cũng không ít.
Họ chỉ có thể cố dùng súng đạn để tạm thời đẩy lùi một chút.
Đợi đến khi thuyền đánh cá dần dần tiến gần bờ, cả thuyền gỗ nhỏ cũng kinh hãi mà vội vàng bỏ chạy.
Còn những người đang làm việc nhộn nhịp trên bến cảng, không biết từ lúc nào cũng đã tụ tập lại, chỉ vào hai chiếc thuyền đang từ từ đến gần, kinh hãi nhìn xung quanh hai chiếc thuyền một đám cá lớn đang va chạm vào nhau.
Cá mập cũng không biết họ sắp lên bờ, vẫn tiếp tục bám theo xung quanh không buông tha.
Thấy bờ biển đã ở ngay trước mắt, Diệp phụ và Bùi phụ cùng thở phào một hơi, đồng thời tranh thủ tăng tốc vào bờ.
Mà đi theo phía sau đoàn thuyền đánh cá cũng đều dần dần tới gần, mọi người đều muốn cập bờ.
Một đám cá mập đang cản trở bọn họ cập bờ, có người thấy nhiều cá mập lớn như vậy, cũng kích động lấy súng ra cùng nhau bắn.
Trên mặt biển tiếng súng vang lên liên hồi không ngừng, đợi đến gần bến tàu, cá mập chung quanh vẫn không giảm bớt, đồng thời do có nhiều cá mập bị thương, mùi máu tanh kích động khiến chúng càng thêm dữ tợn, một vài người bị ảnh hưởng cũng tự giác rút súng bắn.
Trên bến tàu vang lên từng đợt tiếng súng, những người dân trên bờ xem đều kích động đưa tay chỉ trỏ.
Xung quanh Đông Thăng hào và Bội Thu hào bọt nước văng tung tóe, nước sôi lên toàn là máu, trên thuyền thỉnh thoảng nhảy lên một hai con cá mập lớn, giãy dụa đầy boong thuyền.
Những người không cầm súng chèo thuyền trên tay đều cầm gậy chắc chắn, vừa thấy cá mập nhảy lên liền liều mạng tấn công vào đầu, đánh chết chúng trước tiên.
Những thuyền đánh cá gần đó cũng có thể nhặt được một hai con nhảy lên, đều tranh thủ cầm gậy đánh.
Qua một hồi lâu sau, tiếng súng mới dần dần dừng lại, mà trên mặt biển cá mập cũng giảm bớt, chỉ là nước máu đã nhuộm đỏ cả mặt nước bên bờ, cũng có người thừa cơ vớt cá mập bị thương.
Bất quá, cá mập bị thương càng thêm điên cuồng, không phải loại lưới quăng tay có thể chụp được, cũng không phải có thể kéo được đến, hàm răng sắc nhọn của chúng sẽ trực tiếp cắn nát lưới đánh cá, sau đó thừa cơ chạy trốn.
Còn cá mập chết không bị xẻ thịt thì cũng bị chìm xuống đáy nước, rồi lại bị xẻ thịt.
Đợi đến khi đàn cá mập cơ bản đều hoặc bị thương hoặc bị đồng loại kéo đi, trên mặt biển cũng dần dần bình tĩnh lại, những người chèo thuyền đều ngồi phịch xuống boong thuyền.
"Trời ơi, cuối cùng cũng đánh đuổi rồi, hết cả hồn, cả một đám lớn như vậy."
"Còn may ban ngày ánh sáng tốt, bắn cũng chính xác hơn chút, cuối cùng cũng bỏ đi rồi."
"Vất vả, vất vả, chúng ta cứ nghỉ ngơi ở bên bờ một lát."
Các thuyền đánh cá xung quanh cũng dần dần ghé lại, đồng thời lớn tiếng gọi hỏi.
"Huynh đệ, các ngươi làm thế nào mà chọc phải một đám cá mập lớn như vậy?"
Diệp Diệu Đông nửa hiểu nửa đoán nghe họ nói, cũng lớn tiếng đáp lại bằng tiếng phổ thông, "Cảm ơn mọi người đã giúp, đây đều là bị mùi máu tanh hấp dẫn đến, sau đó trên đường càng lúc càng nhiều."
"Đám cá mập này hung dữ như vậy đấy, phải cẩn thận một chút."
"Lần này cũng là do các ngươi vận may tốt, chọc phải nhiều cá mập như thế mà còn có thể về được."
"Còn may có nhiều súng trong tay, không thì cũng không biết sẽ ra sao, đi biển vẫn là phải mang nhiều súng vào, cũng không nên tiếc tiền mua, nên mua vẫn là phải mua."
"Mụ tổ phù hộ, chúng nó đều đang tấn công lẫn nhau, có đồng loại hấp dẫn, chúng sẽ ít tấn công thuyền đánh cá hơn một chút."
"Đúng là mụ tổ phù hộ, không sao là tốt rồi...."
"Chậc chậc chậc, mỗi thuyền các ngươi đều có bốn, năm con cá mập, con nào con nấy cũng hơn mấy trăm cân, có thể bán được giá hời đấy."
"Bán được giá hời thì có khi cũng không đủ tiền thuốc súng, vẫn là bình an chút vẫn tốt hơn."
"Đúng, chúng tôi ngược lại thà ít kiếm một chút, bình an là hơn."
"Như thế thì phát tài sao mà quan trọng bằng bình an, có thể bình an kiếm được miếng ăn là được rồi..."
Các thuyền đánh cá xung quanh đều xúm vào nghị luận, người trên hai chiếc thuyền thì đều ngồi đó thở dốc, dự định nghỉ ngơi trước một lát, thời gian dài tinh thần căng thẳng, mọi người đều mệt bở hơi tai.
Đám người xúm lại trên bờ vẫn không tan, vẫn nhìn xuống mặt biển còn vương màu máu và bàn tán xôn xao.
Diệp Diệu Đông thấy chung quanh đã không còn nguy hiểm, trước hết lấy súng đạn trên tay bọn họ đi cất.
Mấy vũ khí nóng này của bọn họ, nên răn đe thì cũng đã răn đe được người rồi.
Diệp phụ cất hết súng ống xong, cũng nói với hắn: "Còn may hai chiếc thuyền ở chung một chỗ, có thể cứu viện, nếu mà ở giữa biển chờ thuyền cứu viện, thì không khác gì chờ chết."
"Không sao là tốt rồi, vốn cũng là tương trợ lẫn nhau thôi mà."
"Bây giờ mặt trời vẫn chưa lặn, nghỉ ngơi nhiều một chút, nghỉ đủ rồi lát nữa đem số hàng trên thuyền này mang lên bờ thôi, nếu đã đến trong tỉnh, thì bán ngay ở tỉnh thành."
"Ừ, lát nữa để bọn họ rửa hết boong thuyền một chút, dọn dẹp sạch sẽ, khử hết mùi tanh mới đi được."
"Nghỉ ngơi một lát đã."
Diệp phụ vừa nói vừa cùng hắn xuống boong thuyền.
Lúc này Bùi phụ cũng đang dựa vào mạn thuyền, gọi lớn với mọi người: "Chuyến này thật sự vất vả cho mọi người rồi, phiền phức mọi người, còn may có mọi người cùng hỗ trợ, lát nữa bán hàng, ta sẽ cho mỗi người một bao lì xì an ủi."
"Khách sáo quá, khách sáo quá, mọi người đều là người cùng làng..."
"Cảm ơn, chuyện trên biển ai nói trước được điều gì, cũng chẳng thể lường trước, bình an là tốt rồi."
"Đúng vậy, bình an là tốt rồi, lát nữa đến thắp cho mụ tổ nhiều nhang hơn."
"Phải cúng bái nhiều hơn, trên biển mà gặp nguy hiểm sóng to gió lớn, đều phải nhờ mụ tổ phù hộ."
"Về còn phải đốt thêm chút vàng bạc cho mụ tổ..."
"Chắc chắn rồi...."
Diệp Diệu Đông hỏi Bùi phụ, "Chỉ hỏng cánh quạt thôi sao? Động cơ không sao chứ?"
"Hai cái động cơ đều tốt, cũng không biết cánh quạt dưới đáy sao lại bị hỏng."
"Bị một đám cá mập tông vào làm hư sao?"
"Khó nói, phải kéo vào xưởng kiểm tra mới biết được, lúc xuất phát rõ ràng đã kiểm tra rồi, không có vấn đề gì."
"Đây là cảng nước sâu, cũng không mắc cạn được, mà chúng ta cũng không quen ở trong tỉnh, thôi thì cứ kéo về huyện thành để xưởng đóng tàu kiểm tra kỹ một chút vậy, vừa hay không phải ông cũng muốn thay một cái động cơ đấy sao? Đến lúc đó về rồi thì mang cái thuyền bị hỏng động cơ đến xưởng đóng tàu luôn, làm cùng một thể."
"Ừm, còn may bình an không sao, có đi có lại, chúng ta đây cũng là tương trợ lẫn nhau."
"Đúng vậy, trên biển quá nguy hiểm, chờ năm sau anh cả với anh hai nhà ta cùng thuyền đến, đến lúc đó ba thuyền, hệ số an toàn cũng có thể cao hơn được chút."
"Mọi người cứ nghỉ ngơi nhiều chút đi, ta đi xung quanh bên bờ xem có gì ăn, mua ít về, mọi người ăn chút gì cho lại sức, nghỉ đủ rồi làm gì thì làm."
"Được."
Bùi phụ lập tức chạy ra bên bờ tìm đồ ăn.
Lão Hải lúc này cũng gạt đám người trên bờ ra, đi xuống bậc thang, đứng bên bờ hỏi han họ.
"Các cậu không sao chứ?"
"Không sao, phúc lớn mạng lớn."
"Trời ơi, một đám cá mập lớn như vậy máu me làm đỏ cả một vùng biển, xem mà chúng tôi hết cả hồn, tiếng súng nổ liên hồi, may mà không sao, mụ tổ phù hộ."
"Đúng vậy."
"Mấy con cá mập trên thuyền các cậu có mang lên không? Có bán không? Bán cho tôi đi?"
"Được, mấy con cá này to thật là nặng, con nhỏ cũng phải mấy trăm cân, đợi chúng tôi nghỉ ngơi đủ rồi, sẽ cùng nhau mang lên."
"Tốt quá tốt quá, được được được, vậy các cậu cứ nghỉ trước đi, tôi ra trên bờ chờ các cậu trước."
Mọi người đợi Bùi phụ mua đồ ăn về, ăn no rồi mới tiếp tục dọn dẹp tàn cuộc.
Boong thuyền Đông Thăng hào có 4 con cá mập lớn nằm, Bội Thu hào cũng không kém, ở mũi thuyền đuôi thuyền và hành lang cũng có 5 con, đều đã chết cứng ngắc.
Con nhỏ nhất cũng có mấy trăm cân, mọi người chèo thuyền buộc dây thừng vào chúng, cầm theo mấy cây gậy, 6 người cùng nhau khiêng chúng lên bờ.
Tôm cá khác vẫn còn trong khoang chứa, vẫn chưa chuyển ra, trước cứ mang mấy con cá mập này lên bờ trước đã.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận