Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 203: Bán ra giá cao(1)

Chương 203: Bán ra giá cao(1)Chương 203: Bán ra giá cao(1)
Từng giỏ một cân lên, người xung quanh cũng rướn cổ, cũng muốn xem có phải vẫn còn hàng tốt nữa không?
Chỉ là để bọn họ thất vọng rồi, sau đó đều là vài món hàng thường gặp. Nhưng cái con cá đù nâu hai mươi tám cân kia cũng đáng để bọn họ bàn tán rất lâu.
Cất kỹ hóa đơn xong, cả nhà ba người mới vui vẻ về nhà. Lúc sau A Tài gọi điện thoại, người mua đi đến, bọn họ lại đến bến tàu là được.
Trên đường về bọn họ cũng bàn bạc xem bán bao nhiêu tiền là vừa.
Diệp Diêu Đông cũng không rõ con cá đó ở đây bán được bao nhiêu, dù sao cứ xem tình hình rồi triển khai là được.
"Bây giờ bàn bạc cũng chỉ là bàn bạc, đến lúc đó người ta tới xem người ta ra giá bao nhiêu, mình xem tình hình rồi ra giá cao lên với người ta là được."
"Cũng đúng, giờ chính mình cũng không biết bán được bao nhiêu tiền."
"Con cá này thì trông cậy vào bong bóng cá rồi."
Cả nhà vừa nói vừa đi vừa băng qua cơn mưa nhỏ về nhà...
Bọn họ vừa chạm chân đến cửa thì mưa cũng vừa ngừng. Bầu trời vốn đang tăm tối lập tức trở nên sáng sủa. Bầu trời được nước mưa cọ rửa trở nên xanh biếc vô cùng, giống như đã gột rửa đi hết lo lắng.
Vì trời mưa to nên móng nhà cũng đang tạm thời tạm dừng để tránh mưa. Lúc này mới hơn bốn giờ, sau khi trời trong veo, mọi người lại làm việc trở lại.
Mẹ Diệp nấu ít đồ ăn cho hai cha con xong nhón chân đi về phía móng nhà.
Diệp Diệu Đông và cha Diệp tắm rửa ăn cơm, còn chưa kịp nghỉ ngơi thì con cả nhà A Tài chạy đến, bảo bọn họ đến bến tàu.
Diệp Diệu Đông ở trần, cầm quần áo, lười biếng đi tới: "Đến nhanh thật đấy!"
"Dù sao cũng rất hiếm, lần bán cá đỏ trước đó cũng đến rất nhanh mà. Đi thôi, đi xem thôi."
Bọn họ lại vội vã đi đến bến tàu.
Điều khiến Diệp Diệu Đông không ngờ là người tới lại là người quen cũ, Hồng Văn Nhạc. Nhìn chiếc xe máy sáng bóng bên cạnh, lốp xe dính đầy bùn đất, chẳng trách tới nhanh đến thế.
Hồng Văn Nhạc cũng nhận ra anh nên nhướn mày với anh: "Ồ? Là anh à?"
"Ha ha, ông chủ Hồng tới mua cá đù nâu à?"
"Ừ, người làm vừa nói ở đây có người bắt được cá đù nâu hẳn hai mươi tám cân, tôi cũng đang nhàn rỗi, tò mò nên tới xem chút."
Lúc này A Tài cũng cười, đi lên phía trước: "Thì ra A Đông quen với ngài Hồng."
“Cũng từng gặp nhau."
"Con cá này là của anh à?" Hồng Văn Hoan nói với Diệp Diệu Đông, anh ta vừa đến đã thấy con cá này.
Diệp Diệu Đông cười khì khì, nói: "Mới bắt được lúc chiều, con cá đù nâu có thể to mức đó rất là hiếm, trong bụng còn có hàng quý là bong bóng cá đấy. Người già, trẻ nhỏ, phụ nữ có thai ăn vào rất tốt. Nhất là to như thế này rất là hiếm thấy đấy. Ông chủ Hồng mua về cho dù là tự ăn hay làm tiệc, hay là biếu tặng cũng rất đẹp mặt!"
“Anh định bán bao nhiêu?"
"Ha ha, ông chủ Hồng đúng là biết hàng hiểu hàng. Chúng tôi đều là ngư dân ven biển, đời sống đều là liều mạng, chắc anh sẽ không khiến tôi thua lỗ đâu đúng chứ? Chiều nay trong thôn chúng tôi còn có một người đàn ông rơi xuống biển mất rồi..." Nói tới đây, nụ cười trên mặt Diệp Điệu Đông cũng ảm đạm đi chút ít, cũng ngừng câu chuyện lại.
"Lúc mới vào thôn cũng nghe được mọi người đồn đại rồi. Quả thực làm ngư dân cũng không dễ dàng gì, vậy như này đi, anh bán con cá này cho tôi với giá năm trăm đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận