Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 639: Nhảy lên cắn người

Chương 639: Nhảy lên cắn ngườiChương 639: Nhảy lên cắn người
A Tam trợn mắt: "Không phải chứ? Rẻ vậy sao? Lớn cỡ này mà uổng quá."
Anh ta cảm thấy mình bắt uổng công, vui mừng uổng công, còn tưởng con cá to thế này sẽ đáng giá chứ.
Lúc này anh ta cũng không muốn lãng phí sức lực đấu tranh nữa, không đáng tiền, chẳng ai thèm lại không ngon, câu lên làm gì? Lãng phí thời gian của anh ta.
"Anh biết gì, loại cá này, câu là vì sự thú vị."
Đừng nhìn nó trông to và ngốc, chúng đều là những kẻ nóng tính.
Những con cá cháo lớn có thân hình thon dài này bơi cực nhanh, sức sống mãnh liệt, tính khí hung hãn. Sức bùng nổ mạnh mẽ, là mục tiêu câu cá mà nhiều người đam mê câu cá thèm khát.
Thứ người đam mê câu cá theo đuổi chính là quá trình, câu lên rồi còn có thể thả ra tiếp tục câu lại.
"Thú vị thì đúng là rất thú vị, lại có thể bay cao như vậy, tôi thực sự sửng sốt luôn."
"Đúng vậy chứ? Đợi anh về đơn vị rồi, khoe với mọi người, nói anh câu được một con cá cháo lớn hai mươi mấy cân, con cá này còn có thể bay lên không trung hai ba mét, cảm thấy rất tự hào phải không? Mà con cá này tuy không đáng tiền lại không ngon, nhưng nó to đấy, nó to đến mức có thể dài hơn hai mét, hơn 200 cân đấy."
"Thật hay giả vậy, còn có thể lớn đến hơn 200 cân cơ à?"
Cha Diệp cũng rất nghi ngờ, con cá này có thể lớn đến hơn 200 cân sao? Đông Tử cũng biết nhiều quá rồi đấy.
"Lừa anh làm gì?"
A Tam suy nghĩ một chút, cảm thấy đúng là rất tự hào, bất kể con cá có đáng giá hay không, có thể câu được một con cá bay, chắc chắn đám khốn trong đơn vị ai cũng ghen tị với nhiệm vụ lần này của họ.
Anh ta lập tức vui vẻ lại bắt đầu thu dây: "Mọi người giúp một tay đi, dùng lưỡi câu hay lưới đều được, lát nữa giúp vớt lên nhé."
"Anh làm cho nó ổn định lại đã, vội gì chứ? Đấy, nó vẫn còn đang giãy giụa kìa. Câu con cá to như vậy mà dây câu không đứt, cũng là may mắn của anh đấy, nếu không nhanh chóng đưa nó lên, chắc chắn sẽ công cốc."
"À đúng!"
Lúc này, con cá cháo lớn vẫn đang giấy giụa trên mặt nước, thỉnh thoảng lại nhảy lên mặt nước tung tóe bọt nước, A Tam nỗ lực dùng cần câu gỗ đơn sơ của mình quấn dây câu, rồi thỉnh thoảng lại dừng lại một chút, cho nó thời gian vùng vẫy.
Mọi người xem cũng rất phấn khích, chỉ riêng màn biểu diễn cá bay vừa rồi, đã đáng để họ mong chờ câu nó lên rồi.
Lại qua một lúc lâu nữa, con cá này mới ngừng vùng vẫy, nằm ngang trôi nổi trên mặt biển.
"Xong rồi, nó hết sức rồi, nhanh kéo lên đi."
Đội trưởng Trần tay cầm lưới cầm tay, đợi rút ngắn dây câu, kéo con cá đến bên mạn thuyền, anh ta liền cúi người vớt nó lên.
"Sao con cá này trông ngu ngốc mà to vậy, miệng còn nhô ra? Bộ dạng không thông minh gì cả." Đội trưởng Trần cười vừa bình luận vừa giúp gỡ lưỡi câu.
Chỉ có điều không ai ngờ được, con Ccá cháo lớn này bị kéo lê lâu như vậy, lại có thể bất ngờ nhảy lên cắn người?
Ngay lập tức, trong tình huống không ai lường trước được, nó há cái miệng đầy máu, ngậm chặt lấy cổ tay đội trưởng Trần.
Đội trưởng Trần hoảng hốt một chút, rồi phản ứng nhanh chóng nắm chặt bàn tay, tay kia dùng lực kéo ra sau, định rút tay ra khỏi miệng nó.
Nào ngờ sức bùng nổ gần như kinh hoàng của con cá cháo lớn như một chiếc máy bơm điên cuồng, cắn chặt lấy cổ tay anh ta không ngừng vùng vẫy cơ thể, khi vừa lên khỏi mặt nước, dường như đang hồi sức vậy, đội trưởng Trần cứng rắn mà không thể giữ chặt con cá bị kéo lên khỏi nước. Những người khác cũng không ngờ tới, đều bị sự cố bất ngờ này làm sững sờ, không ai nghĩ rằng, con cá này lại còn sức lực dư thừa, còn có thể thừa lúc tháo lưỡi câu mà vùng dậy cắn người.
Mọi người cũng chỉ sững sờ khoảng một hai giây, rồi lập tức phản ứng lại.
"Đội trưởng!"
"Đội trưởng!"
"Đội trưởng Trần..."
Mọi người hoảng hốt gọi một tiếng rồi đồng loạt xông lên, giữ chặt con cá đang điên cuồng giãy giụa.
Đội trưởng Trần vội vàng trấn an: "Tôi không sao... không sao..."
Diệp Diệu Đông thẳng tay đâm một nhát dao vào bụng con cá, trong lúc nó điên cuồng giãy giụa, mổ bụng giết chết nó luôn.
Mọi người cũng giữ chặt con cá, cho đến khi nó ngừng giãy chết, bất động, đội trưởng Trần mới rút cổ tay dính chút máu của mình ra khỏi miệng con cá.
Anh ta không hề kêu một tiếng suốt quá trình, chủ yếu là anh ta cảm thấy dường như cũng không đau lắm?
Chỉ có lúc đầu đột nhiên bị cắn vào cổ tay, hoảng loạn một chút, sau đó không thấy quá đau đớn, cảm giác vẫn có thể chịu đựng được, bản thân cũng còn thắc mắc một chút.
"Sao rồi? Để tôi xem nào?"
Diệp Diệu Đông nhìn vết thương do răng cắn để lại trên cổ tay đội trưởng Trần khi con cá phản công trước khi chết, phát hiện chỉ là vết xước rách da mà thôi, không có gì nghiêm trọng mới yên tâm.
Cha Diệp và những người khác cũng đều nhìn thấy, cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Không sao là tốt rồi, lần sau cẩn thận một chút, đặc biệt là loại cá lớn này, lúc tháo lưỡi câu, nhất định phải cẩn thận đừng để bị cắn." "Làm tôi hoảng hốt, tưởng tay đội trưởng không giữ được rồi chứ."
"Tôi cũng vậy, suýt chút nữa bị dọa chết."
Đội trưởng Trần cười cười vung vẩy cổ tay: "Nghĩ nhiều quá, đây đâu phải cá mập. Được rồi, thế này tôi cũng có vốn để về đơn vị khoe khoang rồi, có thể để tôi khoe mấy ngày liền."
Diệp Diệu Đông bẻ miệng con cá cháo lớn ra, nhìn một chút, trước đó cũng chưa cố ý nhìn kỹ răng của con cá này.
Anh xem xong mới nói: "Anh nên mừng là con cá này không có răng sắc nhọn."
"Cũng là một trải nghiệm đặc biệt, lần này đến bờ biển nhà các cậu quả thực không uổng công, hoạt động thì không làm được nhiều, nhưng chơi thì khá thỏa thích."
"Xì, mới đâu vào đâu chứ? Đợi mấy hôm nữa cái đội đánh vớt gì đó đến, không cần trông coi ở đây nữa, tôi dẫn các anh ra biển kéo vài mẻ lưới, cho các anh trải nghiệm thêm cái khác, đảm bảo các anh không nỡ rời đi, nhớ mãi không quên."
"Có phải lại định lừa bọn tôi làm việc không?" Lâm Ngạo Thiên ra vẻ hiểu rõ.
"Cái gì mà làm việc? Quân giải phóng nhân dân phục vụ nhân dân chẳng phải là chuyện đương nhiên sao? Tốt nhất phục vụ giúp tôi tám mười năm, tôi lo cơm lo chỗ ở."
"Cút đi."
"Thôi, đừng nói nhảm nữa, Đông Tử, nấu mì cho họ ăn đi."
"Việc của mình tự mình làm, mấy anh câu cá không ăn cũng được, nhưng nhớ nấu cho tôi một ít, bát mì lúc nãy bị các anh lấy đi làm mồi câu hết rồi, giờ bụng đói sôi réo rồi, tôi phải ăn no, chiều mới có thể chiến đấu." Diệp Diệu Đông vừa nói vừa liếc mắt nhìn A Tam.
A Tam bĩu môi, cũng rất tự giác đi nấu mì.
Việc cá cháo lớn cắn người cũng chỉ là một chỉ tiết nhỏ, không bị thương, chỉ rách da mà thôi, mọi người cũng không để trong lòng, lúc ăn mì vẫn có thể nói cười vui vẻ.
Đội trưởng Trần cũng cảm thấy vừa rồi khá kích thích hứng thú, còn có thể thảo luận Sôi nổi với họ, hồi tưởng lại hình ảnh vừa rồi.
Ăn mì xong, từng người hùng hổ cầm lấy dây câu của mình.
Diệp Diệu Đông nhìn bóng lưng vội vã của họ, đang định lấy thuốc cho họ hút, bất giác nhét điếu thuốc trở lại túi lắc đầu.
Anh cảm thấy nếu ở thêm vài ngày nữa, mấy người Quân giải phóng nhân dân này thật sự sẽ bị anh uốn cong thành dân câu cá mất, sao mà hứng thú dữ vậy.
Không biết nếu anh gỡ tấm lưới che nắng trên đầu xuống, để họ phơi nắng trực tiếp, họ còn có thể kiên trì không? Còn có thể có hứng thú như bây giờ không?
Cha Diệp cũng cầm ống điếu đi đâu mang theo, ngồi đó hút ùng ục, khói đặc từ lỗ mũi phun ra như từ ống khói, cuồn cuộn hai hàng.
Bận rộn cả buổi sáng không có thời gian hút, ông cũng hơi nhịn không được, đúng lúc tranh thủ lúc rảnh, hút thêm vài hơi.
"Hôm nay mấy con cá này chắc có thể bán được giá tốt, câu thêm nửa ngày nữa, chắc có thể tích thêm một ít. Thùng nước không đủ đựng, thì những con cá không đáng tiền, móc ra ném vào giỏ là được, dù sao trên thuyền cũng có đá lạnh. Mấy con không đáng tiên cũng đừng lãng phí đá lạnh, ném ở đó là được rồi, cũng chỉ nửa ngày về, vẫn còn tươi. Chúng ta chỉ giữ mấy con đáng tiền thôi."
"Ừ, lát nữa phân loại cá một chút, thùng cũng đầy rồi, câu đồng thời thế này cũng khá hữu dụng nhỉ?"
Cha Diệp thấy vẻ mặt thích được khen của anh, kiêu ngạo không tỏ thái độ, chỉ nói sang chuyện khác.
"Chiêu câu thêm chút nữa, cho dù không gặp cá lớn, hôm nay cũng bán được hơn hai chục, cũng không tệ, còn hơn trông chờ mấy ông quan kia trợ cấp nhiều. Mấy anh bộ đội câu được cá, thì để họ tự bán, chúng ta đừng lấy tiền của họ."
"Chuyện này con lại không biết sao? Dù sao nhà ta để không, nấu cơm thì cũng chỉ tốn tiền gạo thôi, chẳng phải sẽ có trợ cấp sao? Đủ rồi."
"Ừ, mấy cậu thanh niên cũng biết điều, thấy họ ăn cơm cũng không dám ăn nhiều, rau cũng không dám gắp nhiều, lần nào bà cụ cũng phải ép họ ăn cho đầy bụng."
"Chắc họ cũng ở được vài hôm là về thôi nhỉ."
"Xem đi."
Hai cha con tranh thủ lúc hút thuốc tán gẫu một lúc, thấy mấy anh bộ đội lại có người câu được một con cá mú, cũng vội vàng hút hết điếu thuốc còn lại.
Diệp Diệu Đông bắn mẩu thuốc xuống biển, cha Diệp cũng gõ gõ ống thuốc lá ở mạn thuyền, dọn dẹp sạch sẽ rồi cất đi, sau đó hai cha con lại tiếp tục chỉnh dây câu làm việc.
Mãi đến khi mặt trời sắp lặn, mọi người mới lưu luyến quay vê.
Đi ngang qua một cái phao, đội trưởng Trần bất giác lại nhớ đến cái lồng anh ta thả hôm qua.
"Ê, hôm qua không phải cậu còn thả lồng sao? Không cần thu à?"
"Chiều mai thu, sáng hôm qua thả xuống, đến giờ mới một ngày rưỡi, hàng còn ít lắm, gom lại một chút, chiều mai thu là được."
"Ồ, tôi còn tưởng cậu quên rồi chứ."
"Sao có thể chứ? Bỏ quên các anh trên đảo, tôi cũng không thể quên lưới dưới biển được. Sáng nay thả dây câu xuống cũng đợi ngày mai thu luôn, xem có câu thêm được mấy con cá không?"
Sao anh có thể quên cái ăn chứ.
"Nhìn vậy thì ngày mai cậu thu hoạch nhiều hơn rồi."
"Đương nhiên rồi, không có tiền chỉ có thể mở rộng thêm nghề, cố gắng kiếm tiền thôi, nhà tôi chỉ có mình tôi là lao động chính mà."
"Ngày mai bọn tôi cũng cố gắng thêm, câu giúp cậu nhiều hơn chút."
"Không cần giúp tôi câu, các anh tự câu, tự bán lấy tiền là được rồi, đó cũng là thành quả vất vả của các anh. Tính tình của tôi, nhiều ngày rồi, chắc các anh cũng biết rồi, chỉ giỏi mồm thôi, thích nói phét thôi." Tuy họ không hiểu từ "nói phét" này, nhưng cũng hiểu đại khái ý nghĩa, lập tức đều nhíu mày.
"Hôm qua đã nói rồi, bọn tôi giúp cậu câu một ít, bù đắp cho gia đình cậu..."
"Đúng vậy..."
"Ôi dào, tôi cũng đâu thiếu mấy đồng này, nhà tôi không khó khăn như anh nghĩ đâu...'
Đội trưởng Trần nhíu mày, đổ mấy thùng cá họ câu được vào mấy giỏ cá rẻ tiền mà hai cha con phân loại.
Trộn lẫn vào cá của họ rồi, cũng không cần để riêng cho họ bán nữa.
"Ê ê ê... Đổ gì vậy... Các cậu tự giữ lại bán đi..." Cha Diệp ngăn cũng không kịp, từng thùng cá đều bị đổ vào giỏ.
"Sao khách sáo vậy..."
"Cứ làm phiền nhà các cậu, giúp làm chút việc cũng là đương nhiên, với lại bọn tôi thấy câu cá cũng khá thú vị, rất vui, như vậy là được rồi."
"Các cậu đừng quên, chúng tôi là Quân giải phóng nhân dân, con em của nhân dân, không lấy của dân một cây kim sợi chỉ, giữ vững lập trường, các cậu đừng làm khó chúng tôi."
Những người khác cũng phụ họa theo.
"Được được được..." Mặt cha Diệp cười như một đóa cúc, trông thân thiện dễ mến không thể tả, với ba đứa con trai, ông chưa từng có nụ cười như vậy.
Diệp Diệu Đông cũng hiếm khi khách sáo một chút: "Cảm ơn nhiều, các anh bộ đội vẫn có ý thức cao hơn."
"Khách sáo rồi."
"Tôi quyết định rồi, phải tận dụng triệt để ý thức của các anh, dẫn các anh đi câu cá thêm mấy hôm nữa, khai thác hợp lý tài nguyên, tối đa hóa hiệu quả, đóng góp cho sự hưng thịnh của tổ quốc." Đội trưởng Trần thấy anh đột nhiên nói chuyện nghiêm túc, lại nói hay đến vậy, ngớ người ra một lúc, rồi lại lập tức phản ứng lại.
"Cậu thật sự chỉ muốn bóc lột tụi tôi đến cùng, mà còn nói nghe hay ho vậy? Tôi suýt chút nữa không nghe rõ, mấy cái giọng điệu quan liêu của lãnh đạo cậu đều học rõ ràng cả đấy."
"Đây chẳng phải là học để ứng dụng, đặt nền tảng cho tương lai sao?"
"Nói phét thì giỏi thật."
Ba người kia, kể cả cha Diệp vẫn chưa nghe hiểu, bị lời nói của anh làm cho sững sờ, còn tưởng nói gì, đến khi đội trưởng Trần nói rõ mới nghe hiểu ra.
"Cậu giỏi đấy-"
"Mồm mép lanh lợi thật, lại mở rộng tâm mắt."
"Tất nhiên tôi giỏi rồi! Di truyền từ mẹ tôi, lúc nào bà ấy cãi nhau với người ta, tôi dẫn các anh đi quan sát nhé."
Mẹ Diệp: ”...'
Bạn cần đăng nhập để bình luận