Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1329: Đỏ thẫm mực (length: 27081)

Diệp Diệu Đông nhìn chăm chú lên màn hình, cho đến khi thấy theo thuyền đánh cá di chuyển, trên màn hình chấm vàng lục đột ngột chuyển đỏ, mắt hắn sáng lên, chấm đỏ đó càng lúc càng đậm.
Màu đỏ một mảng lớn gần như chiếm hết màn hình, chỉ còn lại lác đác vài điểm xanh lá và vàng nhỏ ở rìa.
Hắn vui mừng khôn xiết, lập tức điều khiển thuyền đánh cá, chậm rãi di chuyển đến khu vực xung quanh những chấm đỏ này.
Chắc chắn lần này lên lưới sẽ rất nhanh, không ngờ còn để hắn gặp được một đợt cá lớn.
Điểm đỏ càng dày đặc, màu sắc càng đậm, chứng tỏ đàn cá càng lớn.
Trên đường đi, hắn cũng thấy các điểm đỏ trên màn hình, nhưng chỉ là lác đác vài điểm, không hề đậm như vậy, cũng không có một mảng lớn chiếm hết màn hình như lần này.
Dù sao, đàn cá dưới đáy biển di chuyển liên tục, thiết bị định vị bằng sóng âm chỉ có thể dò xét một cách khái quát, khi chúng di chuyển qua lại, lưới đánh cá có trùm lên hay không đều là nhờ may rủi.
Đương nhiên, đàn cá càng lớn, xác suất lưới đánh cá bao phủ được càng cao, thu hoạch cũng càng nhiều.
Vì vậy, cứ phát hiện điểm đỏ ở đâu, hắn liền di chuyển đến đó, đến khi điểm đỏ biến mất thì mới tiếp tục di chuyển theo lộ trình cố định.
Lúc này, hắn đang điều khiển thuyền đánh cá di chuyển theo điểm đỏ trên màn hình, trong kênh liên lạc cũng vang lên tiếng ồn ào.
Đó là tiếng thảo luận của hai thuyền đánh cá khác về thu hoạch lưới này của họ, đồng thời họ nói vị trí đánh bắt trên hải đồ không còn xa nữa.
Với tốc độ hiện tại khoảng 2-4 hải lý, chỉ khoảng hơn một tiếng nữa là đến điểm đánh bắt, sau đó mọi người có thể tự do đánh bắt xung quanh khu vực, miễn không đi lệch hướng quá xa là được.
Thực tế, giờ cũng đã gần đến nơi rồi, họ có thể tùy cơ di chuyển, miễn sao hướng chung không sai lệch quá nhiều, chẳng mấy chốc cũng sẽ đến.
Chỉ còn lại khoảng mười hải lý nữa thôi, bình thường nếu đi thuyền chắc chỉ mất nửa tiếng là tới, hiện tại xem như đã ở trong vùng rồi, tự do hoạt động cũng không thành vấn đề.
Diệp Diệu Đông nghe bọn họ nói, chỉ thuận miệng đáp vài câu, bảo mình cũng định kéo lưới.
Hắn muốn đợi điểm đỏ trên màn hình biến mất mới kéo lưới, dù sao cũng chẳng mất bao lâu.
Công nhân dưới hầm lúc này cũng đã gần như chuẩn bị chờ kéo lưới, trong lòng họ cũng chắc chắn, giờ là lúc kéo lưới rồi, đợt hàng trước cũng đã kiểm xong cả rồi.
Hàng có giá trị cao thì cất vào phòng đông lạnh, hàng ít giá trị thì để vào phòng ướp lạnh, còn những thứ không bán được thì đổ hết về biển.
Từng sọt, từng sọt cứ thế mà đổ, khiến Diệp Diệu Đông xót hết cả ruột, đống đó về sau đều bán được rất nhiều tiền, ngay cả giờ, nếu mang về cũng có thể phơi cá khô bán, đổ đi như vậy thì được tích sự gì? Rồi trở lại từ nơi đâu.
Nếu mà có thể quay lại video, hắn còn không dám tưởng tượng sẽ có thêm bao nhiêu người theo dõi nữa.
Cũng có thể số cá còn lại trên thuyền vẫn còn nhiều hơn số đổ đi, chuyện này cũng không phải là không thể.
Hắn tiếc nuối lắc đầu, chỉ đành nhắm mắt cho qua, dồn sự chú ý vào màn hình.
Đúng lúc này, hắn thấy người ở dưới hình như đang la hét gì đó, trông vô cùng phấn khích, hắn cũng tò mò rướn cổ lên.
Xung quanh thuyền đánh cá như sôi lên, bọt nước văng tung tóe liên tục, cá cũng không ngừng nhảy lên, công nhân thì chạy qua chạy lại vớt cá bằng lưới tay.
Hắn ngạc nhiên một chút, cũng tò mò cầm đèn pin ra khỏi cabin, đứng trên mạn thuyền chiếu xuống mặt nước, lúc này hắn mới nhìn rõ.
"Ôi mẹ ơi, kinh dị, cá pháo."
Mạn thuyền phía ngoài chi chít toàn cá pháo đang tụ tập, theo thuyền đánh cá tiến về phía trước, đàn cá pháo đó cũng cứ thế đuổi theo.
Chỉ có một mạn thuyền là có, mạn còn lại thì không.
Công nhân phía dưới cũng không ngừng gọi nhau.
"Mau lấy vợt ra..."
"Nhanh lên, cẩn thận chút..."
"Mẹ nó ơi, nhiều quá..."
"To quá, hỗ trợ cái, một mình kéo không nổi..."
Diệp Diệu Đông cầm loa hét xuống: "Cố gắng lên, vớt thêm chút nữa, chắc bị đèn pin của các ngươi hấp dẫn tới đấy, lát nữa còn phải chuẩn bị kéo lưới nữa."
Mọi người không ai đáp lại, đều chăm chú đấu tranh với đám cá pháo bên cạnh.
Mạn thuyền kia bị ánh đèn hấp dẫn đầy cá pháo, loại cá pháo nhỏ này nặng khoảng mười mấy cân, có con 15, 20 kg, con lớn hơn 30kg cũng không ít, vớt được lên cũng bán được không ít tiền.
Vì vớt đám cá cạnh thuyền, bây giờ hắn cũng không dám kéo lưới, chỉ có thể vừa kéo thuyền đi tiếp, vừa đi đi lại lại trong cabin nhìn.
Thật lòng thì hắn cũng muốn xuống giúp một tay, nhưng thuộc hạ cũng đã đủ rồi, hắn phải ở trên này điều khiển.
Nhưng không thể cứ kéo dài mãi như thế, đến lúc vẫn phải kéo lưới, nếu không vạn nhất hàng nhiều quá, lúc đó không kéo được lưới lên thì lại là chuyện lớn.
Từ lúc thả lưới buổi chiều đến giờ cũng đã được bốn năm tiếng rồi, lâu hơn buổi trưa rất nhiều, hơn nữa vừa mới gặp được một đợt cá lớn, trong lưới đánh cá lúc này chắc chắn có rất nhiều hàng.
Thuyền đánh cá lớn thế này làm việc dưới đáy biển, thường kéo từ 3 đến 6 tiếng, tùy vào người cầm lái mà định, tùy tình hình mà thu lưới.
Diệp Diệu Đông thấy nửa tiếng trôi qua, mọi người vẫn còn đang chiến đấu với đám cá pháo, đành phải cầm loa lên hét, bảo bọn họ chuẩn bị kéo lưới.
"Chuẩn bị kéo lưới, một nửa người chuẩn bị kéo lưới, một nửa tiếp tục vớt cá pháo. Nghe rõ chưa."
"Rõ."
Mọi người đáp lời rồi bàn nhau phân một nửa người đi kéo lưới.
Có người tìm dây dẫn lưới, bình thường trên các dây dẫn có đánh dấu rõ ràng để dễ dàng phân biệt.
Một đầu dây dẫn cố định vào lưới, đầu còn lại thì ở trên thuyền.
Nối dây dẫn vào tời ở boong tàu. Tời thường có đầu nối hoặc móc chuyên dụng, để cố định dây dẫn.
Đồng thời quan sát cẩn thận, đảm bảo kết nối giữa dây dẫn và tời chắc chắn, tránh tình huống lỏng hoặc đứt trong quá trình kéo lưới.
Có người ra phía sau quan sát quá trình thu lưới để tránh gặp sự cố.
Khi họ chuẩn bị xong, họ liền hét lên với hắn.
"Xong rồi."
Diệp Diệu Đông xác nhận mọi người đã chuẩn bị xong thì ra lệnh khởi động tời.
Hôm nay vừa mới ra khơi, lại toàn người mới nên mọi người trong lòng chưa chắc chắn, đều phải đợi hắn ra lệnh, đợi khi quen việc rồi, họ tự sẽ quan sát tình hình và tự khởi động tời.
Sau khi tời khởi động thì bắt đầu từ từ kéo dây dẫn, dần dần đưa lưới về phía mạn thuyền.
Tốc độ của tời phải vừa phải, tránh việc quá nhanh làm hỏng lưới hoặc đứt dây dẫn.
Hắn vừa dồn sự chú ý vào việc thu lưới, vừa quan sát những người bên cạnh tiếp tục vớt cá pháo, trong cabin cách âm khá tốt, cộng thêm tiếng gió và sóng biển, nên tiếng la hét của bọn họ ở dưới không được rõ lắm.
Nhưng hắn có thể thấy cứ mỗi lần họ kéo được một con cá pháo lên thì đều mang theo nụ cười vui vẻ.
Mặc dù tất cả đều đang làm công cho hắn, vớt được cá cũng là hắn bán lấy tiền, nhưng việc tự tay vớt được cá vẫn mang lại một cảm giác thành tựu nhất định.
Họ còn dời đèn dây treo ra mạn thuyền để ánh sáng có thể rọi xuống mặt nước, để đám cá pháo càng kích động, bảo đảm chúng sẽ cứ thế đuổi theo thuyền.
Quá trình thu lưới cũng mất hơn nửa tiếng, tời từ từ siết chặt, bên trong càng nhiều tôm cá càng nặng, việc thu lưới lại càng chậm.
Khi tời không quay nữa thì Diệp Diệu Đông biết lưới đánh cá đã thu hết về đuôi thuyền.
Lần này hắn cũng có thể yên tâm ngó nghiêng lại một chút, cho thuyền tiếp tục chạy theo tuyến đường đã định.
"Đông ca, lần này chắc nhiều lắm, nặng trịch cả ra, tời kêu cọt kẹt suốt." "Lưới trước cũng kêu mà."
Diệp Diệu Đông cười nói: "Chắc chắn nhiều rồi, vừa mới gặp một đợt cá lớn, với cả lần này kéo lưới thời gian cũng dài hơn lần trước, hàng chắc chắn sẽ nhiều thôi."
"Lập tức thả một bao xuống xem có gì ngon không."
Hắn gật đầu, bảo họ xâu cá trước rồi mình đi qua phía bên kia.
Boong thuyền đã rải rác khá nhiều cá pháo, trông như đã có đến hai mấy con, nhỏ thì hơn chục cân, to thì hai ba chục cân.
Có con đã bị chảy máu, boong thuyền khắp nơi thấm đỏ, trông rất đáng sợ.
"Đông ca, cá lần này nhiều ghê."
"Cực cho các anh rồi, vớt cẩn thận, tí nữa mệt thì thay nhau nghỉ."
"Ôi, chỉ cần là cá ngừ thì tốt, có phải họ hàng nhà nhau đâu."
"Chỉ cần là cá ngừ thì phát tài."
Diệp Diệu Đông cười nói xong cũng nhìn xuống mặt biển, đàn cá kia như đang ở trong chảo nóng, cứ chen chúc nhau ùa về phía mạn thuyền, bọt nước bắn lên người mấy con cá pháo, tạo nên một cảm giác lấp lánh lạ thường.
"Đúng là nhiều thật."
"Đúng vậy, nếu mà trên thuyền có cái vòng quay như ngày xưa thì tốt, quăng một lưới, còn có thể dùng vòng quay quay thu lại, đỡ vất vả hơn."
"Từ từ rồi cũng có, mệt thì nghỉ ngơi chút."
Có thể vớt được thêm thì chắc chắn là tốt rồi, nhưng vớt từng con một thế này thì với thể lực của con người cũng chẳng ăn thua, phải trông chờ vào lưới đánh cá vẫn hơn.
Cứ quăng lưới mà kéo lên thì có vài chục nghìn cân, có hơn nhiều việc tốn sức đứng đây mà vớt từng con không?
Nhưng cũng không thể không vớt, dù sao cũng là những thứ có thể bán được ra tiền, chỉ đành để mọi người cố gắng hết sức.
Nếu mệt thì cho bọn họ nghỉ.
Nghỉ ngơi đủ rồi, còn có sức lực thì lại vớt tiếp, dù sao xem ra, chỉ cần có ánh đèn, đám cá đạn pháo này sẽ bị thu hút mà cứ thế đi theo thuyền đánh cá, có thể bắt được thì cứ bắt thôi.
Quanh đây đám cá đạn pháo nhiều thật đấy.
"Oa... Treo ngược lên rồi kìa."
"Đều màu đỏ hết, đoán thử xem, cược một keo, lần này toàn là cá gì!"
"Mực ống, ta cược là mực ống."
"Ta cược có tôm."
"Ta cược cá tráp đỏ..."
Diệp Diệu Đông nghe thấy tiếng hoan hô của bọn họ, quay đầu cười nhìn một cái, vẫn là người trẻ tuổi có sức sống.
"Còn chưa mệt à, các ngươi vẫn còn hăng hái thế kia."
"Ha ha, chưa đã đâu, cũng mới thấy treo được mấy lần giữa trưa, lần đầu tiên chạy xa thế này mà."
"Đúng đấy, bọn họ còn chưa từng thấy mẻ lưới nào được mấy chục nghìn cân, vẫn chưa hết hưng phấn, trước kia chỉ toàn nghe người ta kể, giờ thì được thấy rồi."
Diệp Diệu Đông trêu chọc nói: "Đợi ngày mai hết cả sức, chỉ còn lại mệt mỏi, các ngươi sẽ không kêu nổi đâu."
"Thì ngày mai là ngày mai, giờ thì còn hưng phấn."
"Được thôi, thấy các ngươi hăng thế này, vậy tối nay cho các ngươi thay phiên, cho các ngươi kêu thêm một đêm nữa, bên kia vẫn cứ vớt cá đạn pháo, lát nữa mệt thì cứ đi ngủ luôn, vừa hay các ngươi một nửa người thay phiên, trời sáng lại ngủ." "A..."
Diệp Diệu Đông mặc kệ bọn họ kêu thảm, nhìn thấy một bao lớn hàng đã treo ngược lên, hắn liền đi tháo lưới ra, cá toàn bộ rơi xuống.
"Oa kháo... Nhiều mực ống lớn thế... Ta đoán đúng rồi..."
"Toàn là mực ống kìa..."
"Má ơi, còn đang động kìa..."
Diệp Diệu Đông đang buộc lại miệng lưới, ném bao đựng cá xuống nước, để cá còn lại trong lưới tiếp tục lấp đầy bao đựng cá, nghe thấy bọn họ nói, quay đầu nhìn qua.
Từng con mực ống lớn bằng cẳng tay hắn, đỏ rực, vừa được thả ra vẫn còn trong suốt, xúc tu và phần lưng có đốm nhỏ vẫn còn quẫy đạp.
"Mực hồng à, ngon đấy, nhiều ghê."
Đây là mực đỏ biển sâu, thịt dày, mang ra phơi làm mực khô hoặc làm mực ống xé sợi đều ngon.
"Đông ca, mực ống nhỏ thì ăn sống được, con này lớn thế, ăn sống được không? Chưa từng ăn sống con lớn thế này."
"Thèm thuồng thế, ngươi muốn ăn cũng được thôi, nhưng mà ngươi ăn có hết không? Mở ra còn lớn gấp đôi mặt ngươi đấy."
"Vậy phơi một ít, mai nấu canh."
Diệp Diệu Đông nói: "Được, các ngươi lát nữa giết sạch rồi treo lên, thổi một đêm gió biển, ngày mai lại phơi một ngày, tối mai có thể ăn rồi. Tiện thể phơi một ít mực ống xé sợi luôn."
"Mực ống xé sợi, phơi thế nào?"
Hắn chợt lóe lên ý tưởng, đợt này chắc chắn có nhiều mực đỏ, đến lúc đó toàn bộ đều đem về phơi khô, không bán.
Rồi một phần làm thành mực ống xé sợi, năm lạng mấy đồng bán cũng được, lại chế biến đơn giản, không tốn sức mà lại ngon miệng, món ăn vặt tuyệt vời.
Tự sản xuất tự tiêu.
Hoặc là đợi sau khi về, chuyển hết cái xưởng làm mắm cá cũ ở nhà lên thành phố, còn nhà máy trong nhà dùng để làm mực ống xé sợi.
Biến thành nhãn hiệu mực ống xé sợi lớn mạnh nhất ở phương đông!
Đánh bắt, sản xuất rồi đến tiêu thụ một đường thẳng.
Loại mực hồng biển sâu này nhiều vô kể, lại rẻ lại dễ đánh bắt, vòng đời chỉ một năm, cũng chỉ cần một năm từ trứng cá có thể lớn thành con mực ống mười mấy cân.
Tự sản xuất tự tiêu quá tốt rồi, lợi nhuận lại tăng gấp mấy lần, mà cũng khỏi cái lo cả một thuyền hàng mấy trăm tấn không bán được, giảm bớt gánh nặng cho A Tài.
Hắn búng tay một cái, càng thấy chủ ý này của mình không tồi.
Việc này còn đỡ tốn công hơn cả làm nhà máy cá hộp, lại đơn giản, phụ nữ trong thôn cũng làm được.
Dù sao giờ phần lớn việc làm nước mắm cá đều ở thành phố rồi, nhà chỉ là trước đây làm chút, còn chưa ủ xong.
Đợi chuyến này về, sẽ bảo A Thanh với mẹ sắp xếp làm, đem mấy thùng gỗ, chum lớn không dùng tới cho cha chở lên thành phố, chuyển hết xưởng làm mắm ở nhà ra.
Vì máy chiết rót chuyển lên thành phố, nhà giờ không có máy chiết rót, không thể đóng gói túi nhỏ, toàn đựng trong vò hoặc chum lớn.
Một số cửa hàng tạp hóa nhỏ vẫn cần chum vại để đựng, đồ còn dư trong nhà hiện tại cũng để bán cho xung quanh hoặc cho mấy cửa hàng tạp hóa nhỏ ở gần huyện thành, dù sao cũng tiện đường.
Kế hoạch vậy là ổn thỏa, không cần cả cái xưởng làm mắm ở nhà nữa, đầu thành phố thêm cái nhà máy, làm hai nơi khác nhau.
Với tình hình vận chuyển hiện tại, thành phố cập bờ dễ dàng hơn, làm mắm cá đặt ở thành phố thích hợp hơn để vận chuyển.
Còn làm mực ống xé sợi thủ công thì cần nấu phơi, cần nhân công, cho phụ nữ trong thôn làm cũng hợp.
"Lát ta chỉ cho các ngươi, tối nay các ngươi chọn hết đám mực hồng này rồi để đông lạnh hết, khi nào về ta kéo về nhà hết."
"Muốn phơi mực khô à? Được, biết rồi, nếu anh không dặn thì bọn tôi chắc chắn sẽ để đông tươi rồi mấy hôm nữa bán luôn, hàng này dù sao cũng rẻ."
Hắn không giải thích thêm, "Ừm, từ giờ cứ bắt được mực hồng là đem đi đông lạnh hết."
"Còn gì khác không? Có cá nào còn muốn giữ lại về phơi không?"
"Tạm thời vậy thôi, rẻ quá, hàng lại nhiều, để đông lạnh tốn chỗ, bán tươi luôn cho nhanh, còn loại nào đáng tiền hơn thì hẵng để đông lạnh rồi về bán sau."
"Ok."
Hàng rẻ tiền thường số lượng nhiều, thật cái gì cũng để đông lạnh mang về thì kho lạnh nhà hắn chắc không mấy hôm là đầy.
Dù sao nhà vẫn còn thuyền của cha đi thu hoạch, cách hai ngày là thu một đợt mấy thuyền hàng, cứ tới lui liên tục, đem ra phơi khô cũng hết hơi, bên này hắn giữ hay không không quan trọng.
Nhưng mà muốn làm mực ống xé sợi thì chỉ có thể dùng mực hồng biển sâu để phơi, mực ống này vừa rẻ, phơi ra mực ống xé sợi lại thơm, lại dai.
Nghĩ tới đó, hắn đã thấy hơi thèm rồi.
"Lát nữa rảnh thì các ngươi lôi đám mực ống này ra làm thịt qua, rửa sạch, bỏ hết ruột rồi luộc qua một lượt, xong đem ra treo lên phơi là được."
"Phơi xong xé thành sợi, là thành mực ống xé sợi chuẩn vị biển, đúng điệu luôn."
Diệp Diệu Đông liếm môi, "Thơm, ngon nguyên bản, phơi xong đảm bảo các ngươi ăn là muốn nuốt lưỡi, ăn rồi còn muốn ăn nữa."
"Làm! Lát làm luôn! Chưa ăn mực ống xé sợi bao giờ."
"Haha...Làm xong thì làm, tranh thủ chuẩn bị thả lưới mẻ thứ hai thôi."
"Ok."
Diệp Diệu Đông nói xong lại leo lên buồng lái uống trà.
Gió lạnh bên ngoài thổi vù vù, tay hắn cóng hết cả lại, may mà cả người hắn quấn kín mít, mũ khăn quàng cổ khẩu trang đầy đủ.
Ngồi trong buồng lái, hắn nhìn xuống dưới cũng thấy rõ ràng, có điều đi ra ngoài sẽ nhìn kỹ hơn thôi.
Nhìn mẻ hàng vừa cẩu lên, hắn thấy xa xa toàn một màu đỏ rực, toàn là mực hồng biển sâu.
Mực ống xé sợi đấy, hắn thật có chút hoài niệm, lâu rồi không ăn.
Nhớ hồi xưa còn đi biển, thèm gì đều tự bắt tự phơi, ở trên thuyền là tiện lợi nhất, thích ăn gì thì ăn.
Đồ gì quý thì ăn cái đấy, cũng không quan trọng.
Bụng người ăn được bao nhiêu? Loại thuyền này một mẻ lưới vớt lên đến mấy chục nghìn cân, chủ thuyền toàn để mọi người ăn tự nhiên.
Vừa hay có gió lớn trên biển, dễ phơi khô, lúc về bờ, cất được mấy sọt, cũng để anh em công nhân đem ít về cho người nhà ăn đồ tươi.
Hắn đã hình dung ra được cảnh lũ trẻ trong nhà ùa ra tranh nhau đầy túi, chạy khắp xóm vừa ăn vừa chơi rồi.
(ta cũng muốn ăn, trước có anh họ đem một túi lớn tới, mực phơi trên thuyền ăn ngon hơn nhiều so với mua ở siêu thị, vị ngon tự nhiên, đồ siêu thị ăn toàn mùi bột.) Diệp Diệu Đông vừa cầm lái chỉnh hướng đi của thuyền, vừa nhìn một bao một bao hàng được cẩu lên, bao nào cũng đỏ rực, chỉ có nhiều hay ít hơn thôi.
Trong lòng hắn nghĩ, chỗ sonar phát hiện cả một vùng đỏ rực vừa nãy, chắc hẳn là đám mực đỏ biển sâu này, nhiều kinh khủng.
Chỉ nhìn sơ qua hắn cũng cảm thấy số lượng chiếm tới 1/3 tổng đàn cá, khả năng trên đường đi làm việc, cũng sẽ có đánh bắt được một ít.
Nếu không nghĩ đến việc làm mực ống xé sợi thì đám mực đỏ này cũng không đáng tiền, dù con nào con nấy cũng mười mấy hai mươi cân, cũng chỉ vì cân nặng mà bán được giá thôi.
Phong tục ở quê hắn thì vào ngày đông chí hay ăn bánh bao gạo nhân mực đỏ, trong nhân bánh không thể thiếu thứ này, ăn tươi ngon cực kỳ.
Đợi về nhà rồi triển khai cái này luôn, sau này muốn đánh bắt mực đỏ thì đơn giản thôi, không được thì mình đi thu, cũng chẳng sợ hết hàng, mà lại có thị trường lớn nữa chứ.
Hắn đắc ý nghĩ thầm. Trước mắt cột buồm đã cong lại, hắn cứ đếm mãi, đã treo được bảy bao đựng cá đầy rồi.
Tổng cộng phải hơn 15 tấn, công nhân vẫn đang cột chặt lỗ thủng của bao lưới, tiếp tục thả xuống biển, ai nấy đều cười tươi rói.
Thường thì một mẻ lưới về sau cũng chỉ thu được khoảng 2,5 đến 5 bao thôi, tính ra mỗi mẻ cũng chỉ được khoảng 5 đến 10 tấn là cùng.
"Chậc chậc chậc... Vớt không hết, căn bản không vớt hết."
Hắn cứ đếm mãi, cho đến khi thả xong mẻ lưới thứ nhất mà vẫn chưa đầy, trong lòng đã chắc chắn, không còn nữa, chờ thu lưới lên sẽ thả tiếp một mẻ khác.
Khoảng 60 ngàn cân. . .
Quả là một con số đáng kinh ngạc.
Tính ra, từ sáng ra khơi đến giờ, hai mẻ lưới thu chưa đến 90 ngàn cân.
Mẻ trước, khi thả ban ngày, còn chưa chạy được bao xa, thời gian cũng hơi ngắn một chút.
Một nửa ném vào biển, vậy hắn cũng có 40 ngàn cân, xem chừng chỗ mực đỏ thẫm kia cũng phải được gần vạn cân, như vậy cũng đủ để sản xuất rất nhiều.
Mẻ đầu nếu phơi ra chắc cũng đủ.
Cất lưới xong, hắn cũng chuyển kênh lại, lúc đầu hắn để kênh ở kênh công cộng.
Trong đó không có ai nói gì, im ắng, có lẽ bọn họ cũng chuyển sang kênh công cộng để nghe dự báo thời tiết, cùng các thông tin chú ý mà Hạng Nghiễm truyền đi.
Từ xa hắn cũng nhìn thấy hai điểm đỏ sáng, bọn họ lúc này đã tới khu vực biển mục tiêu.
Diệp Diệu Đông cũng nhìn thấy tọa độ hiển thị trên màn hình, bên hắn hơi lệch một chút, nhưng cũng không quan trọng, dù sao có thể nhìn thấy hai thuyền kia là được.
Nếu đã đến khu vực biển mục tiêu, thì những người còn lại tự mình phát huy, ai nấy đánh bắt, không can thiệp vào chuyện của nhau, có gì bất trắc thì báo tin cho nhau là được.
Hắn đoán hai chiếc thuyền kia lúc này đang làm việc, mẻ lưới của hắn dù sao thu trễ một chút, cũng tốn thời gian hơn chút.
Diệp Diệu Đông giơ cổ tay lên nhìn, vậy mà đã gần 12 giờ.
Mà những công nhân đang từ từ vớt cá pháo kia, lúc này cũng đều nghỉ ngơi, không thấy bóng người đâu.
Không có ánh đèn của họ chiếu rọi, lúc này mặt biển cũng tạm thời khôi phục bình lặng, không còn cảnh một đống cá pháo sôi sục như vừa nãy.
Hắn cũng không quan trọng, bắt không hết, ai cũng sẽ mệt, cũng đến giờ, thực sự nên nghỉ ngơi.
Mà những người còn lại lúc này đang thu lưới, thu hết lưới lên, sau đó sửa sang lại một chút, tiếp tục kéo ra máng trượt ở phía sau đuôi thuyền, rồi báo tin cho hắn, chuẩn bị thả lưới lần nữa.
Diệp Diệu Đông thấy họ làm việc, cũng lên tiếng gọi hàng, báo tin họ có thể thả lưới.
Máy cuốn lưới nhanh chóng khởi động, lưới đánh cá cũng như một con trường long đói khát, uốn lượn ở phía sau từ từ trượt xuống biển cả, dần dần biến mất dưới mặt nước.
Đợi đến khi lưới hoàn toàn xuống biển, cửa lưới lại càng há to ra dưới tác dụng của tấm chắn gió, như một con cự long đói khát, mở to miệng như chậu máu.
Sự chú ý của hắn lại một lần nữa đặt lên màn hình, theo máy định vị bằng sóng âm dò tìm đàn cá.
Hiện giờ trên màn hình lại tràn ngập những điểm xanh lá cây và vàng.
Căn bản không cần tìm kiếm khắp nơi mới thả lưới được.
Công nhân sau khi cất lưới xong, lại một lần nữa trở về khu vực chứa cá, tiếp tục chọn các loại tôm cá.
Người đông, họ chuyện trò với nhau, thực ra cũng còn hăng hái, người trẻ có thể thức đêm, còn có thể càng làm càng tỉnh táo.
Mấy thứ hải sản tươi này, họ vừa chọn vừa bỏ vào miệng, thưởng thức hương vị tươi ngon nhất.
Diệp Diệu Đông bưng cốc nước trà nguội trên bàn lên uống một ngụm, run người một chút, vừa vặn cũng tỉnh táo hơn.
Tối nay hắn phải thức đêm, các loại đợi đến bình minh, hắn đổi ca cho người khác, còn mình thì đi ngủ. Bàn điều khiển này thực ra cũng đơn giản, đại khái, có một vài chỗ hơi phức tạp, nhưng mà dạy một lượt là biết, không biết thì trước hết đừng có đụng.
Dù sao hắn ngủ ngay sau khoang điều khiển, có gì thì gõ cửa một cái là hắn tự nhiên tỉnh, cũng kịp thời điều khiển, không đến mức xảy ra sai sót.
Ứng viên hắn cũng đã chọn xong, đợi trời sáng trực tiếp gọi Trần Thạch đến.
Thằng nhóc này vẫn khá đáng tin, tuy nói lắp, nhưng nói lắp thì cứ nói lắp thôi, nói nhiều thì tốt, mọi người trên thuyền đều quen cả.
Lâu rồi, cũng chẳng còn ai kỳ thị cả.
Hắn tiếp xúc cũng bốn năm rồi, năm nay nghe cái lắp cũng đỡ hơn nhiều, tuy vẫn còn hơi lắp, nhưng nó vẫn có thể chửi người, có thể chọc người tức giận đến giơ chân, chắc chửi thêm hai năm nữa thì cũng đỡ.
Lắp không đáng sợ, đáng sợ là không dám mở miệng nói, càng ngày càng tự ti, như vậy thì cái tật lắp đừng mong chữa.
Hắn vẫn rất coi trọng Trần Thạch, đợi đến khi hắn đổi thuyền lớn, hắn cũng có ý để Trần Thạch tiếp nhận thuyền này, hiện giờ có thể luyện tập trước một chút.
Chủ yếu là Trần Thạch còn trẻ, nếu tiếp nhận con thuyền này, thì có thể cho nó làm cả đời, nếu mà lại để một ông lão tiếp nhận, vài năm sau lại phải đổi người.
Hắn cũng tin tưởng sự trung thành của Trần Thạch.
Sau khi thả lưới xuống thì hắn cũng rảnh rang, chỉ có thể nhìn màn hình, ngắm mặt biển, không có ai để trò chuyện, nếu như ở trên Đông Thăng hào, thì có thể cùng mấy bạn đánh bài nói chuyện.
Dưới đáy họ thì ngược lại là náo nhiệt vô cùng.
Cuộc sống trên biển thực sự đơn điệu và nhàm chán.
Diệp Diệu Đông nghĩ thầm: "Nhân sinh tam đại khổ, chạy thuyền, rèn sắt, xay đậu phụ."
Sau này người sắt ba loại là, "Tích tích, chuyển phát nhanh cùng đồ ăn ngoài."
Cát tường tam bảo, "Bảo an, nhân viên quét dọn và bảo mẫu."
Lập nghiệp ba bộ khúc thì là, "Bày sạp hàng, mở cửa hàng và tự làm truyền thông."
Làm gì cũng không dễ, cái gì cũng khó làm.
Bây giờ ở trên biển, không có gì đặc biệt, chỉ có thể không ngừng lặp đi lặp lại thả lưới thu lưới, đụng phải cá lạ, vui mừng một chút, mọi người bàn tán vài câu.
Các loại đợi hai ngày mệt mỏi đến tê liệt, cá lạ cũng không làm bọn họ cao hứng được bao nhiêu, dù sao không phải bọn họ kiếm tiền, đến lúc đó, trong lòng họ càng thêm mong chờ ngày về nhà.
Không có chuyện gì cũng là tình huống tốt nhất, tẻ nhạt vẫn hơn là mạo hiểm cùng kích thích.
Cũng may, hắn không định ở lâu trên biển, mọi người vẫn còn hy vọng, đợi nửa tháng một tháng tự nhiên sẽ về, cũng không đến mức khó nuốt.
So với hai chiếc thuyền đánh cá của Triệu Thành Chu thì người trên thuyền của hắn thoải mái hơn nhiều, bọn họ là thực sự vừa lên thuyền là phải đợi đến nửa năm mới về.
Thời nay cưới vợ cũng còn đơn giản chăm lo gia đình, còn biết nấu ăn, sau này vợ cũng không biết được.
Làm việc cho hắn đãi ngộ thật rất tốt, dù sao hắn cũng là từng làm công nhân rồi.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý).
Bạn cần đăng nhập để bình luận