Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 940: Sắp xếp thỏa đáng

Chương 940: Sắp xếp thỏa đángChương 940: Sắp xếp thỏa đáng
May mà họ anh đơn giản, hai chữ Ba Diệp chỉ có mấy nét, dễ viết hơn ba chữ Diệp Diệu Đông nhiều.
"Xong rồi phải không cha? Bên con đã xong hết rồi."
"Bên cha cũng gần xong rồi, phơi một lúc, đợi khô là được."
Diệp Diệu Đông để các cọ vẽ vào từng thùng tương ứng, nhìn đồng hồ đeo tay, làm linh tinh một lúc, đã hơn 12 giờ rồi, đây là khi anh và cha cùng làm.
"Mấy giờ rồi?"
"Hơn 12 giờ, để phơi hơn hai tiếng chắc cũng gần được, nếu màu có phai một chút cũng không sao."
"Ừ, thu dọn đồ đạc một chút, dùng xe đẩy đẩy về, lát nữa nước lên, cha cũng ra cùng con, đi với con chạy ra thị trấn, hai người cũng có bạn."
Chuyện lớn như vậy, để mặc anh một mình, cha Diệp cũng không yên tâm được, dù thế nào cũng phải giám sát từ đầu đến cuối.
Một người tính ngắn, hai người tính dài.
Diệp Diệu Đông cũng không ý kiến.
Thấy cha đã thu dọn dụng cụ rồi, anh lại bắt đầu đi vòng quanh con thuyên, cảm thấy nhìn thế nào cũng không chán, thích lắm.
Đi một vòng lại một vòng, anh mới nói: "Cha, sơn trắng hình như còn khá nhiều, chúng ta lấy sơn luôn cả khoang thuyền đi, dù sao khoang thuyền ở trên, chưa khô cũng không sợ ngâm nước. Thay đầu đổi mặt cho triệt để luôn, chỗ này sơn thêm một lớp nữa, càng khiến người ta không nhận ra."
"Cũng được, vậy thì tranh thủ lúc nước chưa lên, tiện thể sơn luôn cả khoang thuyền."
Diệp Diệu Đông sờ thử chỗ sơn sớm nhất, thấy đã khô rồi, liền từ đó trèo lên thuyền, để cha đưa thùng sơn cho mình. "Vậy con cứ sơn ở đây trước, cha đẩy xe về rồi quay lại."
"Được, tiện thể đạp xe đạp ra luôn đi."
Cha Diệp nhíu mày: "Chỉ có bao xa mà còn phải đạp xe? Chân cha đâu có quý giá vậy, đoạn đường này mà cũng phải đạp xe à? Ra bãi biển chứ có phải đi đâu đâu... cũng không sợ nước biển ăn mòn han gỉ..."
"Ơ, không phải... con là bảo cha đẩy xe đạp ra, rồi khiêng lên thuyền."
Anh hơi lười, nhưng cũng không đến nỗi ra bãi biển mà còn đạp xe, trên bãi biển đạp xe cũng không tốt, toàn cát không.
"Đợi con sơn xong, chắc nước cũng sắp lên rồi, chúng ta cứ trực tiếp chạy thuyền ra thị trấn, lúc đó về chẳng lẽ thật sự phải dùng hai chân đi bộ sao?"
"Đêm hôm khuya khoắt, đã đủ mệt rồi, chúng ta đã một ngày một đêm không chợp mắt rồi, biết không? Đâu phải người sắt, con mệt muốn chết rồi, mí mắt sớm đã đánh nhau rồi, toàn dựa vào một hơi chống đỡ thôi."
"Đợi thuyền cập bến ở bến tàu thị trấn, chúng ta hãy khiêng xe đạp lên đường, đạp xe về tiện hơn một chút, chắc lúc đó trời cũng sắp sáng rồi."
Cha Diệp lúc này mới hiểu anh lấy xe đạp làm gì.
"Đi bộ một chút cũng có sao đâu, thị trấn cách thôn cũng không xa lắm... Xe đạp đạp trên bãi biển toàn nước biển... thế mà cũng không tiếc..."
"Tiếc cái gì chứ, cùng lắm là đạp về rồi dùng nước ngọt xả một chút, lau một lượt, xe mua về không phải là để đạp sao? Chẳng lẽ còn đem cất đi như bảo bối? Cần dùng thì phải dùng, không thì mua về làm gì?"
Cha Diệp cũng chỉ đau lòng nói vài câu, sau đó cũng không nói nữa, đẩy xe đi trước.
Diệp Diệu Đông lắc đầu, cầm cọ vẽ lại bắt đầu làm thợ sơn, miệng cũng ngâm nga hát.
Sơn sơ qua như vậy, cả khoang thuyền nhìn đã đẹp hơn nhiều rồi, tuy nhìn gân sẽ thấy hơi gồ ghề, nhưng lúc này đừng so đo nữa, chỉ cần che được chữ là được, mấy chỉ tiết này không quan trọng.
Dù sao nhìn từ xa thì màu sắc phối hợp trông cũng khá đẹp, nhìn từ xa cũng khá mới là được.
Anh tỉ mỉ ngay cả các khe hở cũng không bỏ qua, những chỗ bản lề han gỉ cũng sơn luôn, không bỏ sót chỉ tiết, dù sao cũng có thời gian, lúc này cũng rảnh.
Cha Diệp đẩy xe về sân, lại vào nhà định đẩy xe đạp, nhưng khi đạp thắng, lại đánh thức Lâm Tú Thanh đang ngủ say.
Cô còn tưởng là Diệp Diệu Đông về, ngồi dậy khoác áo ra ngoài, kết quả lại thấy cha Diệp đang đẩy xe đạp đi ra ngoài.
"Cha?"
"Ừ, vẫn chưa ngủ à?"
"Muộn thế này rồi, cha đẩy xe đạp đi đâu vậy? A Đông đâu? Sao vẫn chưa về?"
"Ừ, nó vẫn đang bận, bọn cha vẫn chưa xong việc, còn có chuyện, về muộn một chút, để lát về nó nói với con."
Lâm Tú Thanh nhíu mày đến mức có thể kẹp chết ruồi, đã gần 12 giờ rồi, có thể bận việc gì mà giờ vẫn chưa xong, còn phải đạp xe ra ngoài?
Họ đã gần một ngày một đêm không chợp mắt rồi, việc gì quan trọng vậy chứ?
"Hai cha con đang làm cái gì vậy cha?”
"Đợi nó về nói với con, con sẽ biết, cha bây giờ không rảnh, còn phải đi giúp nó, cha đi trước đây."
Lâm Tú Thanh đi theo sau cha Diệp ra ngoài, đứng ở cửa, nhìn ông vội vàng đẩy xe đạp đi về phía bãi biển, trong lòng càng thắc mắc, muộn thế này còn đẩy xe đạp đến bãi biển, là định làm gì?
Cô nghĩ đến nát óc cũng không nghĩ ra, nếu chuyển đồ, thì dùng xe đẩy chứ, đẩy xe đạp làm gì?
Họ lại định làm gì? Hay là A Đông lại đang làm gì nữa?
Hành động của hai cha con hôm nay thật kỳ lạ.
Cô càng nghĩ càng thắc mắc, càng nghĩ càng thấy kỳ quái, cảm thấy não cũng không đủ dùng nữa.
Nhưng nhìn bộ dạng chắc cũng khá quan trọng đấy? Nếu không cũng không đến nỗi đến giờ vẫn còn ở ngoài bận rộn, hơn nữa, nhìn thế này, đêm nay họ cũng không định ra khơi nữa.
Không biết đang bận cái gì nhỉ?
Lâm Tú Thanh lắc đầu cũng không nghĩ nhiều nữa, dù sao có cha anh ở đó, có cha anh trông nom, cũng yên tâm phần nào.
Cô lại cài then cổng, đóng cửa nhà, dù sao đợi họ bận xong về tự nhiên sẽ gọi cửa.
Chỉ là cô không ngờ, đợi đến khi cha con họ về thì trời đã sáng.
Người già ngủ ít, bà cụ sáng sớm dậy nấu cháo, rồi lại tưới nước cho vườn rau.
Gà vịt trong nhà đã lần lượt ấp trứng một thời gian rồi, đang ấp gà con vịt con, cũng không cần cho ăn.
Đúng lúc bà tưới nước xong cho vườn rau, lại nghe thấy tiếng gõ cổng.
"Ai đấy? Sáng sớm thế này, trời vừa hửng sáng một tí đã đến gõ cửa... Việc gì gấp thế, không thể đợi đến khi trời sáng hẳn rồi mới đến sao? Sáng sớm thế này, mọi người đang ngủ say đã đến gõ cửa..."
Bà cụ lẩm bẩm đi ra cổng mở cửa, kết quả lại trợn tròn mắt.
"Đông tử? Sao con ở ngoài này? Tối qua con không về à? Đi đâu vậy? Tối qua sao không về? Trời ơi, sao giờ mới về?"
Bà cụ hỏi một tràng, vô cùng kinh ngạc, tiến lên kéo anh nhìn kỹ một chút, đầy vẻ mệt mỏi, hai mắt cũng thâm quầng, mắt còn có cả tia máu.
"Con thức trắng đêm chạy ở ngoài à? Đi đâu vậy?"
Anh vẫy tay: 'Không sao, có việc quan trọng phải làm, bây giờ xong rồi." "Vào đi, vào đi, lát nữa nói tiếp."
Diệp Diệu Đông gật đầu, trước tiên đẩy xe đạp vào để trong sân: 'Lát nữa bảo A Thanh rửa một chút, lau khô rồi đẩy vào nhà."
"Được được được, con vào nghỉ trước đi, tối qua con không ngủ phải không? Nhìn mắt con đỏ hoe rồi kìa."
"Vâng, không sao, không gấp."
"Còn không gấp nữa, nhìn con mệt lả cả người, sáng sớm bà dậy thấy trong sân xe đẩy toàn giỏ vỏ sò, tối qua hai cha con mang về à? Cũng đâu cần phải thức đêm làm, mệt biết bao, thứ này có đáng gì đâu, khắp nơi đầy ra đấy, đâu đáng để hai cha con vất vả thế."
Bà cụ đau lòng muốn chết, cứ đi theo bên cạnh nói mãi.
"Sau này không được thức khuya thế nữa, thân thể là của mình, hỏng rồi thì sao? Đừng cậy mình trẻ, đến khi già con sẽ biết khổ..."
Diệp Diệu Đông dừng xe đạp xong thì xoa xoa thái dương, bất đắc dĩ nhìn bà cụ: "Được rồi, con biết rồi, con có việc gấp phải làm, bà không hiểu đâu."
"Vậy con mau vào phòng ngủ đi, có gì tỉnh dậy rồi nói."
"Lát nữa ngủ."
Anh còn việc chưa làm.
Chiều nay sẽ bắt đầu hát tuồng rồi, sáng sớm đoàn hát sẽ đến, anh phải chuyển ghế trong nhà qua trước để giữ chỗ.
Nhà toàn người già trẻ em phụ nữ, cha anh với anh bận rộn cả đêm, giờ mà nằm xuống ngủ, ít nhất phải đến trưa mới dậy.
Tranh thủ lúc anh chưa ngủ, giữ chỗ cho họ trước, chứ đợi trời sáng lại chuyển ghế qua, sẽ không có chỗ tốt nữa.
Khó có dịp trong thôn có hát tuồng lớn, lại hát đến năm ngày, hiếm có biết bao, mấy người trong nhà chưa từng thấy thế giới bên ngoài, phải có chỗ ngồi tốt, trải nghiệm mới hay hơn. Anh vào rồi lại ra, bê mấy con hàu non trên xe xuống.
Cha anh vì đêm qua gấp, đẩy vào sân để đó rồi lại chạy ra ngoài, cũng không nói trước là bỏ đồ xuống đã.
"Sao lại khiêng mấy thứ này? Đã bảo con rồi, đợi trời sáng hãy làm, cũng kịp mà." Bà cụ vội đến ngăn anh.
"Không, con định dọn trống xe, khiêng thêm mấy cái ghế trong nhà qua, giữ chỗ trước."
"Không sao không sao, trời sáng rồi, bảo mẹ con hoặc A Thanh khiêng hai cái ghế qua là được, con đi ngủ trước đi, đừng làm nữa, đừng làm nữa, cái này nặng lắm, đợi con ngủ đủ rồi hãng dỡ xuống."
Bà cụ nắm tay anh không buông, không cho anh khiêng nữa, hơn nữa còn kéo anh vào nhà.
Diệp Diệu Đông bất đắc dĩ, đành phải theo vào.
Ghế trong nhà đều bằng gõ, gỗ thật khá nặng, khiêng nhiều cái, kẹp dưới nách khó cầm.
"Vậy thôi, con cầm hai cái trước vậy, hai đứa nhỏ chắc ngồi không yên, chạy nhảy lung tung cũng không cần. Khiêng hai cái, chiều bà với A Thanh có chỗ tốt ngồi xem là được... ừm... khiêng cái ghế tựa vậy, một ghế tựa một ghế đẩu..."
Lần này Diệp Diệu Đông giật tay ra khỏi tay bà cụ, không đợi bà đáp lại, liên cầm ghế đẩu và ghế tựa trong nhà, rồi đi ra ngoài.
"Này, sao cứ bận tâm chuyện này mãi vậy, đã bảo không gấp rồi, lát nữa bảo mẹ con khiêng hai cái qua là được, sao nói mãi cũng không nghe, con đã hơn một ngày một đêm không chợp mắt rồi..."
"Chút này không sao, đợi về con sẽ đi ngủ."
Chuyện xem hát, đối với họ cũng là mong chờ nhiều ngày rồi, không sắp xếp ổn thỏa cho họ, sao mà anh nằm xuống được?
Lúc này, ông cụ trông coi miếu chắc cũng dậy rồi, khiêng qua giữ chỗ sớm một chút, anh cũng có thể về ngủ sớm hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận