Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1042: Bị đánh (length: 37875)

"Thuyền đều thu xong chưa?" Diệp Diệu Đông chợt nhớ ra mà hỏi một câu.
"Thu rồi, khóa lại rồi, yên tâm đi. Đáng tiếc, cũng chỉ có hai chiếc, những chiếc khác trên thuyền đại khái đều rơi xuống biển cả rồi."
"Cũng được, đều là thuyền gỗ, đoán chừng những chiếc khác trên thuyền cũng là thuyền gỗ, không có gì đáng tiếc."
"Ừ, bình an là tốt rồi."
"Cũng không biết thuyền muốn sửa bao lâu? Cũng may kiếm được một khoản lớn, cũng đáng."
"Có muốn đưa đến xưởng đóng tàu không? Dù sao đều ở huyện thành, quẹo một khúc là tới, cách đó không bao xa."
Diệp Diệu Đông sờ cằm, do dự một chút, "Để xưởng đóng tàu phái thợ về thôn chúng ta sửa chữa?"
"Không có tiện như vậy đâu, chạy đến xưởng đóng tàu đi, xưởng đóng tàu có đầy đủ thiết bị, sửa hẳn là sẽ dễ hơn. Đi về thôn chúng ta mỗi ngày lui tới cũng bất tiện, vạn nhất cần dùng đến dụng cụ đặc biệt gì lại không dễ vận chuyển. Cũng không biết gần đây họ có sắp xếp được người để sửa không, hay là chạy đến xưởng đóng tàu sửa thì hơn? Vừa vặn đem phần sau thuyền cũng cùng một chỗ mang tới xưởng đóng tàu sửa luôn."
"Vậy cũng được chứ, ngươi hỏi Bùi thúc một chút, thuyền của ông ấy hẳn là không có hư hao gì, thuyền của chúng ta và hai chiếc thuyền thu được một khối đều đưa tới xưởng đóng tàu sửa, sau đó tất cả chúng ta ngồi thuyền ông ấy về là được."
"Vậy ta nói chuyện với ông ấy, lúc này cũng không lái đi xa lắm, đi xưởng đóng tàu là vừa."
Diệp phụ nói xong cũng gọi cho Bùi phụ để nói chuyện.
Bùi phụ đương nhiên không có ý kiến, thuyền Bội Thu của ông ấy vẫn tốt, không hề có bất kỳ hư tổn nào, nhưng phần sau kéo theo thuyền kia chắc chắn phải sửa, vừa vặn cùng nhau đưa đến xưởng đóng tàu, đến lúc đó ghép bọn chúng lại, ở trên một chiếc thuyền còn có thể tiện thể bàn lại chút chuyện phân chia.
Nói xong, hai kéo hai, bốn chiếc thuyền cùng quay đầu, lại đi về phía xưởng đóng tàu.
Ngô trưởng xưởng nhận được báo tin từ người gác cổng, thấy ngay lập tức có nhiều thuyền như vậy cập bến xưởng đóng tàu bên cạnh, đều vô cùng kinh ngạc.
Hỏi han một phen sau mới hiểu ra, bèn nhận làm.
Đều là tại xưởng của ông đặt trước đóng thuyền, xảy ra sự cố có vấn đề đương nhiên phải chịu trách nhiệm sửa chữa.
Nhưng mà sửa chữa cũng không nhanh được, dù sao có ba chiếc thuyền, tất cả đều phải làm lại, đại khái chí ít cũng phải nửa tháng sau.
Đây cũng là lý do vì sao đại đa số người lựa chọn đặt đóng thuyền ở gần đây, dù sao ai cũng không dám cam đoan thuyền sẽ không gặp vấn đề gì, nếu có chuyện gì, đương nhiên là gần nhà sẽ dễ sửa chữa hơn.
Diệp Diệu Đông cũng tiện thể kể qua về việc xưởng đóng tàu kiểm tra chỗ động cơ bị cá mập trắng khổng lồ cắn qua, xem có vấn đề gì không, tuy rằng trên đường về không xuất hiện vấn đề gì, nhưng khó đảm bảo đã có mầm mống nguy hiểm, chỉ là chưa phát sinh sự cố thôi.
Lại hỏi thêm một lượt, có động cơ nào mã lực lớn hơn không, tiện thể xem máy móc trên chiếc thuyền đánh cá thu được có mã lực là bao nhiêu?
Các loại đều dặn dò xong, bọn họ một đám người đều mang đồ trên thuyền xuống thuyền đến chỗ thuyền Bội Thu, người cũng ở trên đó chờ.
Hắn đi về thuyền của mình cũng đem một đống tiền cho hết vào rương hành lý rồi khóa lại, các đồ đạc cá nhân khác cũng đều thu dọn.
Chăn nệm thì hắn không cầm theo, lích kích, đợi khi nào sửa xong thuyền rồi lái về, đến lúc đó lại phơi một cái rồi ra biển.
Suy nghĩ một chút, hắn lại chuẩn bị sẵn phong bao lì xì đã hứa.
Lần này dự định cho thêm một chút, dù sao đợt này cũng kiếm được nhiều, thêm nữa lại gặp cướp cũng là bị hắn liên lụy, cũng khiến mọi người lo lắng sợ hãi, chút chiến lợi phẩm là ngoài định mức, vốn là đã đáng, nhưng tiền trấn an cũng nên có.
Như vậy người chèo thuyền trên thuyền hắn chịu liên lụy lo sợ hãi hùng, trên thuyền Bội Thu cũng như vậy, lúc đầu thuyền Bội Thu hắn cũng góp cổ phần, suy nghĩ một chút, hắn dứt khoát lì xì cả cho người chèo thuyền trên thuyền Bội Thu một phong.
Hai chiếc thuyền cùng đi cùng về, ban đầu cũng coi như là nương tựa nhau.
Bận rộn xong xuôi những chuyện này, hắn mới bò lên thuyền Bội Thu.
Lên thuyền trước hết, hắn liền đưa tiền vừa chia cho những người chèo thuyền, người người có phần, ai nấy đều vui mừng không ngậm miệng được, ba đồng mấy so với một ngày tiền lương còn cao hơn, không ít.
Chờ hắn lại lấy ra lì xì an ủi đã chuẩn bị sẵn, từng người càng mừng hơn năm ngoái, vui đến quên trời đất liên tục từ chối.
Đây thực sự là quá bất ngờ.
"Ấy, ban đầu gặp phải chuyện này đã là quá xui xẻo rồi, mọi người trên thuyền này cũng đều là bị ta liên lụy, nếu không sao lại cùng nhau bị hải tặc tập kích, nên thế này, an ủi một chút."
"Thật tốt tốt, vậy chúng ta không khách sáo, hôm nay coi như là may mắn, nhiều người như vậy, chúng ta cũng đánh thắng."
"Ha ha ha, đợt này đưa bọn chúng vào chắc cũng không chết cũng phải lột da, về sau chúng ta lại cập bến tỉnh thành thì an tâm rồi."
"Cái này của chúng ta là vì dân trừ hại…"
Mọi người vô cùng cao hứng đều nhận lấy phong bao bỏ vào túi, khách khí nói vài câu, sau đó đều ra boong thuyền nói chuyện phiếm.
Diệp Diệu Đông cũng đưa một phong cho cha mình và Bùi phụ, cha hắn không nói hai lời liền cầm lấy bỏ túi, đồng thời còn khuyên Bùi phụ khách sáo nhận lấy một phong.
"Nên vậy, buổi sáng mọi người đều ra sức, lại còn bị hãi hùng."
"Ha ha, A Đông làm việc ngày càng chu đáo."
"Có tiền mới chu đáo được chứ, có tiền mới hào phóng được, không có tiền cái gì cũng là vô nghĩa."
Thực tế tiền lì xì hắn phát không lớn, cũng chỉ năm đồng bạc tượng trưng một phong, người chèo thuyền nhà mình phát tám đồng, vốn dĩ đã lĩnh lương cao, ai cũng biết trên biển có nguy hiểm, chẳng lẽ tiền lương đi biển lại thấp hơn công nhân nhà máy hay sao? Cũng là vì nguy hiểm, thiên tai nhân họa.
Công nhân làm cả ngày lẫn đêm, người đi biển một năm có thể đi biển nửa năm là không tệ rồi.
Cho thêm chút an ủi như vậy đã là quá được.
Đây vẫn là vì vừa bán được 110 ngàn cân hàng, hào phóng chút, nếu không phải bán hàng bình thường, cũng không có gì, ai cũng không nói được gì.
"Cái đó đúng là thế."
"Cái tiền cướp được đều đã chia hết rồi, còn hai chiếc thuyền chúng ta còn chưa phân chia? Cái này coi như là bất ngờ, cũng là do hai thuyền chúng ta bị tập kích phản kích đoạt được, không nên tính vào của công, nên tính của riêng. Người chèo thuyền làm công cho chúng ta, vốn đã có tiền công rồi, chia chút tiền cướp được là được, thuyền thì chỉ có hai ta làm chủ, một người một chiếc, bớt chút việc."
Bùi phụ gật gật đầu, đối với cách chia như vậy không có ý kiến.
Một người một chiếc thuyền hợp tình hợp lý, nói thế nào thì ông cũng là người lái thuyền, chỉ huy người chèo thuyền ra sức, vốn cũng bị liên lụy mà.
"Không ý kiến gì thì tốt, vậy trước đây ông kéo chiếc thuyền kia thì về ông, tôi kéo chiếc kia về tôi, đến lúc đó tiền sửa chữa cũng riêng ai người nấy tự chịu."
"Được."
Diệp Diệu Đông suy nghĩ một chút, những chuyện khác có vẻ không có gì muốn nói thêm.
"Vậy không có gì nữa chứ? Chia xong thì tất cả đều vui vẻ."
"Thuyền của các ngươi đều đưa đi sửa rồi, tiếp theo chắc cũng phải hơn nửa tháng không ra khơi được, ta thì hôm nay cập bến một cái, ngày mai tiếp tục ra khơi, không chờ các ngươi đâu."
"Vậy ông phải cẩn thận một chút."
"Ừ, lần này tóm được một đám lớn như vậy, hẳn là có thể bình yên."
"Tốt nhất là vậy."
Bàn bạc xong việc phân chia, bọn họ cũng ra boong thuyền hóng gió, trò chuyện linh tinh, sau đó nghe người chèo thuyền khác trên thuyền khoác lác.
Cơ bản là người chèo thuyền trên thuyền Đông Thăng khoe mẽ, từng người kể quá trình bắt ướp 110 ngàn cân cá to, nói sống động như thật, khoa tay múa chân, mặt đầy kích động.
Giờ hết hồi hộp rồi, lại chia được tiền cướp và nhận lì xì xong, mọi cảm xúc đều đã được trấn an, trên mặt cũng chỉ còn lại sự hưng phấn.
Người chèo thuyền trên thuyền Bội Thu, không biết cụ thể quá trình đánh bắt, chỉ biết kết quả, nghe mọi người nói vậy đều không ngớt xuýt xoa, đều ở đó tiếc nuối, lúc ấy không được chứng kiến.
Đáng thương Trần Thạch, chen lẫn ở giữa, nói được nửa câu đã thôi, "ngưu bức" cũng không khoe ra được.
Khốn nỗi mọi người không cho hắn nói, hắn cứ ở bên cạnh lảm nhảm, nói lấp ba lấp bắp khiến ai nấy đều tức đến dựng ngược cả chân.
Rõ ràng mọi người cũng đã nghe những người khác "chém gió" rồi, đều đã biết quá trình, hắn còn ở đấy lặp lại đầu đuôi, không cho nói thì lại càng muốn nói, coi mọi sự ghét bỏ như gió thoảng bên tai, chỉ một mình hắn thao thao bất tuyệt.
Diệp Diệu Đông nhìn mà bật cười.
Đường thủy không nhanh bằng đường bộ, lúc đầu đến bến cảng huyện thành đã là 4 giờ, chậm trễ mất một giờ đi đi về về để đưa bọn cướp kia, kết quả lại chuyển đến xưởng đóng tàu, lại trễ thêm gần một giờ.
Lúc xuất phát quay về trong thôn trời đã tối đen như mực, chờ đến thôn, trong thôn không còn ánh đèn gì cả.
Vừa mới đầu xuân, thời tiết cũng không nóng như vậy, không có ai tối rồi còn ngồi trước cửa nhà, phần lớn sau khi ăn xong làm thêm chút việc thủ công rồi lên giường đi ngủ sớm, tiết kiệm chút tiền điện.
Cũng may, xưởng của nhà hắn 24/24 luôn có người trông coi, cho dù không khởi công, không có mổ cá, nhưng trong nhà nhỏ cũng chứa rất nhiều hàng.
Một bên là kho và bãi trống cũng đang lên men không ít nước mắm cá, đương nhiên phải có người trông coi ngày đêm, tránh việc người khác thừa cơ xông vào, phá hoại, thì thật là khóc cũng không ai thương.
Chỉ là, cũng không biết người trông coi có phải đều ở bên trong hay không, không đi ra ngoài, cũng không phát hiện bọn họ trở về.
Thuyền đánh cá dừng sát giữa biển một hồi lâu, đều không có ai phát hiện.
Diệp Diệu Đông cảm thấy muộn một chút sau khi lên bờ, phải đến dạy dỗ bọn họ một trận, còn chưa tới nửa đêm, thỉnh thoảng cũng phải đi ra, nhìn ngó xung quanh một chút chứ.
Ngay khi bọn họ nghĩ xem nên chờ một lát, hay là cho thuyền chạy đến trên trấn, rồi mọi người mới trở về, để khỏi phải ở trên mặt biển lềnh bềnh chờ đợi vô ích, thì trong nhà xưởng đã có ánh đèn pin truyền ra.
Vòng sáng hình cầu nhỏ, bọn họ cách một khoảng cách cũng nhìn thấy, mọi người liền lập tức lắc đèn pin.
"Biết ra ngoài là tốt rồi."
"Chắc là không nghĩ tới hôm trước buổi sáng ta mới ra khơi, hôm nay nhanh như vậy đã trở lại, cho nên cũng không có ngồi ở cửa ngóng chừng mặt biển."
"Chờ một lát đi, chắc là đi lấy dao động."
"Cũng may không cần phải chạy thuyền đến trên trấn, nếu không thì vẫn phải mất một tiếng trở về."
"Đừng chỉ lo nói chuyện, đem đồ vật muốn mang xuống thuyền đều sắp xếp trước một chút, mang ra đi."
"Sáng sớm ngày mai lại phải ra biển rồi, ngoài quần áo bẩn ra thì cũng chẳng có gì đáng mang..."
Mọi người đang trên boong thuyền vừa nói chuyện vừa chờ thuyền đánh cá ở bến tàu tới gần, thì thấy có mấy đạo ánh đèn pin ở bến tàu.
Đợi đến khi thuyền đánh cá chạy đến gần, tiểu đệ giật mình, "Ơ, sao toàn là thuyền Bội Thu? Đông ca, thuyền của ngươi đâu? Ta nhìn thấy chỉ có một chiếc, còn tưởng rằng vẫn là thuyền Bội Thu về trước, thuyền của ngươi phải hai tiếng nữa mới tới."
"Thuyền hơi hỏng, chạy đến xưởng đóng tàu sửa rồi, nên chỉ có một thuyền về trước, đừng có mải nói, mau hỗ trợ khuân đồ."
"Vậy chất lượng cũng quá kém ấy chứ? Cái của chúng ta kia là thuyền mới, Tết mới hạ thủy đấy, thế này mà mới ra biển có mấy hôm đã hỏng rồi? Đến tìm bọn họ mà nói lý, mắng cho một trận..."
"Không phải, là có chuyện bất ngờ, lát nữa hẵng nói, cứ khuân đồ trước đã."
Tiểu đệ cứ thao thao bất tuyệt hỏi han, Diệp Diệu Đông đành giải thích sơ vài câu, lại khiến hắn la oai oái lên.
Lâm Tú Thanh cùng một tiểu đệ khác cũng đứng ở bờ, còn có mấy con chó, bọn họ cùng ra để giúp đỡ nhận đồ Bội Thu mang về, chỉ là không ngờ lại thấy Diệp Diệu Đông.
"A Đông? Thuyền của ngươi về rồi hả? Không đúng rồi... Chú Bùi cũng ở đó mà..."
Diệp Diệu Đông xua tay, vừa nhìn thấy hắn là muốn nhào đến mấy con chó quanh người hắn, không để người khác phiền phức liền lại giải thích một lượt cho nàng.
Lâm Tú Thanh nghe xong thì mặt mày biến sắc, trợn mắt hỏi, "Mọi người không sao chứ?"
"Người thì không sao, không ai bị thương cả, chỉ có thuyền là hư hại, mang đến xưởng đóng tàu ở huyện sửa rồi, đợi sửa xong người ta sẽ gọi điện báo, lúc đó ta lại đến lái về, trong khoảng thời gian này coi như nghỉ ngơi. Với lại, người trong xưởng nói thuyền chúng ta tầm hai ngày là xong một chiếc, kêu chúng ta chuẩn bị tiền bạc, hai ngày nữa qua nghiệm thu một chiếc, rồi lái về."
"Vậy tốt quá, người không sao là tốt rồi, thuyền hỏng thì cứ mang đi sửa ở xưởng đóng tàu vậy. Thế cũng đúng lúc, giao một chiếc rồi cũng có thể cho hoạt động trước."
"Ừm."
Mấy con chó thay phiên ôm lấy hai bên đùi của hắn, khiến bước chân của hắn không sao nhúc nhích được.
"Đi đi đi, đi chơi chỗ khác."
"Vừa rồi cũng là mấy con chó này ở cửa sủa điên cuồng, tụi em mới ra xem thử, mới phát hiện ra thuyền đã cập bến."
Diệp Diệu Đông đưa tay sờ cằm một con chó cái, "Ra là công lao của các ngươi, nếu không thì chắc chúng ta muộn chút nữa phải quay đầu đến neo ở trấn rồi, sau đó lại phải dùng hai cẳng để đi về."
"Các người đấy, mới chỉ vào chập tối không lâu thôi đấy, sau này đều phải tỉnh táo lại cho ta, thỉnh thoảng cũng phải đi ra xem một chút, ai biết sẽ có tình huống ngoài ý muốn nào không? Cho các người tiền công là để cho các người làm việc cho tốt hơn đấy, phải nghiêm túc một chút."
Nhìn bọn họ liên tục gật đầu nhận lỗi, hắn cũng không bắt bẻ nữa.
Nhìn một chút, mọi người đều đã mang đồ đạc mang về, cùng một chút ít đồ còn lại lên máy kéo, hắn liền để mọi người lái thuyền ai về nhà nấy, về nhà sớm nghỉ ngơi.
Lúc đầu máy kéo chạy đến bến tàu là vì để kéo hàng, hiện tại hàng không còn nhiều, thuyền Bội Thu không có gì, đều ném xuống biển hết rồi, nên đây là quyết định đường về tạm thời.
Số hàng hiện tại là mấy đồ lặt vặt đã chọn lọc từ 110 nghìn cân cá ướp đầu to mang về, hắn bảo các tiểu đệ cứ kéo đến làm trong phòng cất đó, một chút xíu số lượng ấy, ngày mai tùy tiện gọi hai người là có thể làm sạch rồi, không cần phải thức đêm bận bịu.
Mọi người lái thuyền đều về hết, tiểu đệ cũng mở máy kéo về nhà xưởng, đến cuối cùng cũng chỉ còn lại người nhà.
Diệp Diệu Đông xách vali mật mã, vừa đi vừa nói chuyện với A Thanh, kể lại chi tiết mọi chuyện đã xảy ra trên biển hai ngày nay, khiến cô gần như kinh ngạc đến ngây người.
"Mới đi biển có hai ngày đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, cũng quá hãi hùng rồi."
"Đúng vậy, đây đúng là vừa vui mừng lớn xong thì lại bị hù dọa một phen, mà toàn là những chuyện lớn tầm thưởng lớn hạng nhất không đấy."
"Anh đang nói cái gì thế?" Lâm Tú Thanh nghe không hiểu hắn đang nói về giải thưởng hạng nhất gì cả, chỉ là ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm chiếc rương hành lý trên tay hắn.
Diệp Diệu Đông cũng thuận tay đưa chiếc rương trong tay cho cô, "Cầm lấy, tất cả những gì ta kiếm được đều là của ngươi."
Cô nhịn không được cười toe toét, oán trách trừng mắt nhìn hắn một cái.
"Sao lại tất cả là của em, vợ chồng nhà mình thì phải là của cả hai chứ."
Diệp phụ đứng bên cạnh cũng không nhịn được mà liếc mắt nhìn Diệp Diệu Đông một cái, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, "Có ai thành thật như vậy không?"
Diệp Diệu Đông lại nói với cô: "Chuyến này tuy rất mạo hiểm, nhưng kiếm được bộn tiền đấy, cũng may ta thông minh lại cơ trí."
"Vậy thì phải cẩn thận một chút."
"Về đừng nói với mẹ, kẻo hù dọa bà ấy, đến lúc đó lại bị lôi ra lảm nhảm không ngừng."
"Anh tưởng tôi không nói thì bà không biết à? Đợi sáng mai bắt đầu thì chắc cả nửa làng đều hay đấy."
"Thôi được, trong làng thật đúng là chẳng có gì bí mật."
Bọn họ vừa đi vừa nói chuyện, Diệp phụ cũng cùng Bùi phụ vừa đi vừa trò chuyện, đến chỗ rẽ thì mỗi người mỗi ngả.
Hai vợ chồng cũng hướng về nhà đi.
Xung quanh đen kịt một màu, đến đèn đường cũng không có, chỉ có đèn nhà họ là vẫn sáng ở đó, những nhà khác đều đã ngủ từ lâu rồi.
Bà đứng ở ngoài cửa ngóng trông, nhìn thấy hắn về thì tươi cười bước ra đón.
"Thuyền của con về rồi hả? Lúc nãy thằng bé chạy qua nói thuyền Bội Thu về rồi, ta còn tưởng con phải muộn hơn một chút mới đến."
"Vâng, vào trong nhà đã ạ." Diệp Diệu Đông không giải thích gì thêm, tùy ý bà muốn nghĩ thế nào cũng được, đợi đến ngày mai tự nhiên sẽ biết, tránh đêm hôm khuya khoắt lại bị hỏi đông hỏi tây không ngừng.
"Con muốn tắm hay là rửa chân trước? Ta đi lấy nước nóng cho."
Lâm Tú Thanh giữ bà lại, "Để con lo được rồi, bà đừng."
Bà cười nói: "Thuyền đánh cá của nó vừa về, chắc chắn mang về nhiều hàng lắm, con vẫn nên đi nhà xưởng xem qua đi, việc trong nhà cứ để ta thu xếp là được."
"Chuyến này không mang về nhiều hàng đâu, đêm hôm khuya khoắt không cần bận bịu, đợi ngày mai tỉnh giấc con tùy tiện gọi hai người là được."
"Hả? Là về gấp nên không có trữ trước sao?"
Diệp Diệu Đông giải thích qua loa, "Vâng."
"Là thời tiết bên ngoài không tốt sao? Ở nhà thì ngược lại nắng to, thời tiết tốt, thời tiết ngoài biển thật hay thay đổi quá đi."
"Không phải vì thời tiết, mà là vì con bắt được một lưới 110 nghìn cân cá ướp đầu to, bán được nhiều tiền quá, không dám để lâu trên người, nên muốn mang về trước."
Bà trợn mắt há mồm, nửa ngày không thể thốt lên lời.
Lúc này, Diệp Tiểu Khê mặc đồ thu liền mở cửa phòng, chân trần chạy ra, vừa gọi cha vừa gọi, kéo bà hồi tỉnh.
Diệp Diệu Đông cười đón lấy đứa con gái đang nhào vào lòng mình, bế lên, đồng thời kéo khóa áo bông, ôm con vào trong áo bông, giống như một con chuột túi vậy.
"Quần áo đã cởi hết ra, sao còn chạy ra ngoài, giày cũng không đi, chân trần như vậy có lạnh không?"
Diệp Tiểu Khê hưng phấn ôm lấy hắn, đầu lắc qua lắc lại.
Bùi Ngọc cũng theo phía sau chạy ra, bàn chân cũng trần trụi.
Lo hai đứa ăn mặc phong phanh bị cảm, dạo này sớm tối vẫn còn se lạnh, Diệp Diệu Đông tranh thủ thời gian một tay bế một đứa, một tay dắt, dẫn hai cô bé vào phòng, cho chúng nó vào trong chăn ấm.
Bà cũng tìm lại được tiếng nói, đi theo phía sau vào phòng, kéo tay hắn không dám tin mà hỏi: "Một lưới bắt được 110 nghìn cân hả? Thật đấy á? Nhiều vậy?"
"Thật, chắc chắn 100% nên mới về sớm đấy."
"Trời ơi, ông trời phù hộ, bà tổ phù hộ, 110 nghìn cân nhiều vậy, thuyền có chịu nổi không?"
"Vừa đủ miễn cưỡng thôi, khoang chứa không nổi thì xếp hết ra boong, cộng thêm hàng ban đầu nữa, vừa đến giới hạn tải trọng luôn, nếu mà thêm chút nữa thôi thì thật là không chịu nổi, phải chứa qua thuyền Bội Thu thôi."
"Vậy thân gia bên kia thì sao? Bên đó bắt được nhiều không?"
"Tạm được, lưới của ta nhiều hơn một chút, ta ăn thịt, hắn ăn canh, bắt ít thôi, nhưng mà chuyến này hắn cũng thu hoạch khá đấy."
"Vậy là tốt rồi..."
Lâm Tú Thanh cũng mang một chậu nước rửa mặt đến, "Anh tắm trước đi, hoặc là ngâm chân trước, em đi nấu cho anh bát mì, trễ như vậy chắc vẫn chưa ăn cơm đâu nhỉ?"
"Chưa ăn, đói quá rồi, nấu nhiều một chút nhé."
Diệp Diệu Đông cởi quần áo bẩn trên người ra, nhìn bà vẫn ngồi trong phòng nói luyên thuyên A di đà Phật, bà tổ phù hộ, ông phù hộ...
"Ngươi về phòng của mình mà đọc, ta muốn tắm rửa."
Lão bà lập tức đứng lên, "Thật tốt, vậy ngươi cứ tắm rửa đi, ta về phòng niệm kinh, a di đà phật, đều là Bồ Tát phù hộ, mụ tổ phù hộ... Lừa được nhiều tiền, bình an..."
Nghe tiếng cửa phòng đóng lại, Diệp Diệu Đông mới cởi hết quần áo trên người, hai tay trần, chuẩn bị vặn khăn mặt lau mặt.
Kết quả vừa khẽ cúi người, trên lưng liền có thêm một tiểu gia hỏa, dùng cả tay chân ra sức bò lên lưng hắn.
"Hắc hắc, cưỡi ngựa ngựa~ cưỡi ngựa ngựa~"
Hắn đưa tay vỗ nhẹ vào cái mông nhỏ sau lưng, rồi ngồi thẳng dậy, túm người xuống khỏi người.
"Đi ra, vừa về đã thấy có mùi xú xú rồi? Chờ ta tắm rửa sạch sẽ rồi chơi với ngươi."
"Tốt tốt~"
Nàng rất dễ bảo, lại bò tới chỗ Bùi Ngọc chơi đùa.
Hai tỷ muội cười hì hì, cứ lăn lộn trên giường, từ đầu giường lăn đến cuối giường, rồi lại từ cuối giường lăn đến đầu giường, sau đó lại biến thành nhào lộn.
Diệp Diệu Đông vừa tắm rửa sạch sẽ xong, còn chưa được bao lâu trên người đã bị đụng phải một cái, hoặc bị đạp một cước.
Chờ đến lúc hắn đứng dậy rửa mông thì phía sau có một cái không biết lật kiểu gì, lại lật lăn ra sau lưng hắn, mà lúc hắn đứng dậy, người liền trực tiếp rơi vào khoảng hở giữa đùi hắn và mép giường.
Cũng may khi chân bị va phải, hắn cảm thấy người sắp rơi liền tranh thủ thẳng chân, dùng sức hất ra phía bên kia giường, cố gắng kẹp người giữa giường và bụng chân của mình.
Nói thì chậm nhưng khi đó thì nhanh, tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt.
Người thì không bị kẹt lại, thân hình to thế kia, dựa vào bụng chân làm sao mà kẹt được, nhưng mà cũng có chút giảm xóc, không bị rơi ngay xuống đất.
Chỉ là chậm rãi "độp" một tiếng rơi xuống đất, hắn phản ứng nhanh quay lại muốn kéo người lên thì thấy Diệp Tiểu Khê không hề khóc mà chỉ trợn mắt nhìn hắn vẻ mặt mờ mịt.
Hai cha con mắt lớn trừng mắt nhỏ.
"Chơi kiểu gì đấy? Lăn mà không chịu nhìn kỹ, suýt nữa rơi xuống đất rồi, may mà ta giữ được không thì có mà u đầu."
Vừa nói hắn vừa ôm người lên, đặt lại lên giường rồi vỗ nhẹ vào mông nàng.
"Ngoan một chút, đừng có lăn tới lăn lui, giường này không phải là giường cũ đâu, bốn phía đều có chắn có thể cho con tùy ý lăn đâu. Lát nữa mà lại rơi xuống đất thì ta mặc kệ, cho con u đầu luôn."
Nàng mím môi, không lên tiếng, vén chăn lên trùm kín người lại, rồi chẳng bao lâu sau, trong chăn truyền ra tiếng khóc o oe.
Diệp Diệu Đông ngạc nhiên quay lại nhìn một cái, "Dựa vào!"
Bùi Ngọc cũng ngơ ngác ngồi đó, nhìn đông nhìn tây rồi cũng đi kéo chăn.
Hắn không biết phải nói sao: "Khóc cái gì chứ? Vừa nãy ngã đâu có khóc, đưa lên giường rồi mới khóc?"
Nghĩ mình mới tắm được một nửa, nên hắn tranh thủ rửa nốt phần còn lại.
Lâm Tú Thanh nấu mì xong bưng vào, nghe tiếng khóc trong chăn thì lo lắng hỏi: "Sao thế? Sao lại khóc?"
"Không biết, lúc nãy còn vui vẻ lăn lộn, kết quả suýt rơi xuống đất, ta đỡ được cho nó giảm xóc rồi mới rơi, lúc ta bế lên giường nó lại tự chui vào trong chăn khóc."
"Tắm xong rồi à? Ăn khi còn nóng đi."
Nàng ngồi xuống mép giường vén chăn lên, lôi người đang khóc nước mắt nước mũi tèm lem ra ôm vào lòng dỗ dành.
"Khóc gì đấy? Hả? Bị ngã à?"
Nàng gật gật đầu, ôm cổ Lâm Tú Thanh lại tiếp tục khóc lớn.
Diệp Diệu Đông vừa ăn mì vừa nói: "Vừa nãy rơi đâu có khóc, ôm lên giường mới bắt đầu khóc, cái này phản xạ gì mà lâu thế?"
"Có bị chỗ nào ngã không? Có chỗ nào đau không?"
Nàng lắc đầu, xong lại tiếp tục khóc lớn.
Diệp Diệu Đông bưng bát mì đến bên giường, gắp một miếng trứng gà thổi thổi rồi đưa đến miệng nàng.
"Lại đây lại đây, ăn trứng gà dỗ dành nào~"
Người đang khóc o oe lập tức nín bặt, miệng vẫn còn mếu máo, chờ hắn đưa trứng gà vào miệng, mắt đẫm lệ bắt đầu nhai nhóp nhép.
"Ừm, đừng khóc nữa nào, đến đây~ lau nước mắt đã, cho con thêm một miếng nữa này~"
Diệp Tiểu Khê đưa mu bàn tay, tay trái lau một cái mắt trái, tay phải lau một cái mắt phải, sau đó há miệng ăn tiếp miếng trứng gà.
Lâm Tú Thanh vẻ mặt tươi cười cầm khăn lau nước mũi cho nàng, rồi lau cả những giọt nước mắt còn lại.
Diệp Diệu Đông nhìn nàng ăn ngon lành thì cố nhịn cười, thấy Bùi Ngọc bên cạnh đang mong chờ nhìn, liền cho cô bé ăn một miếng.
Diệp Tiểu Khê lại né đầu ra, "Còn muốn~"
Lâm Tú Thanh ngăn không cho hắn đút nữa, "Anh cứ ăn đi, không cần quan tâm đến hai đứa này, mì để lâu sẽ bị trương lên đó, nếu tụi nó muốn ăn thì lát em đi rán thêm hai cái trứng."
"Vậy em đi rán của em đi, anh cho bọn nó ăn thêm hai miếng nữa."
"Anh ăn trước đi, vừa nãy không phải còn kêu đói lắm sao."
"Biết rồi."
Diệp Diệu Đông mình húp một ngụm mì lớn, rồi cho hai đứa mỗi đứa ăn một miếng.
Hai cô bé được ăn rồi đều ngoan ngoãn ngồi im chờ được đút cho ăn.
"Vẫn là hai đứa mày sướng nhất, còn được ăn ké bữa đêm, hai thằng anh không được ăn, mà hai đứa nó cũng vô tâm thật, ba ruột về mà cũng chẳng thèm xuống lầu xem mặt một cái."
Diệp Tiểu Khê vừa ăn vừa gật gù, cũng chẳng biết có hiểu gì không.
Sau khi hai đứa ăn no căng bụng, Diệp Diệu Đông mới ăn nốt chỗ mì còn lại, rồi tiện tay ăn thêm hai quả trứng gà mà Lâm Tú Thanh vừa rán thêm.
Sau khi ăn no nê, hai vợ chồng mới mở thùng hành lý ra.
Nhìn thấy đầy ắp tiền, hai người mắt đều sáng lên.
Dù chỉ là 20 ngàn đồng nhưng vì được thả lung tung đầy thùng, khi mở ra nhìn vẫn thấy vô cùng chấn động, nhìn tận mắt như này mới cảm thấy cái con số kia càng thêm chân thật.
"Nhiều thế à..."
"Nhiều như vậy đó! Mẹ ơi, chuyến này đúng là kiếm được lớn, chớp nhoáng đã kiếm được 20 ngàn, đúng là nằm mơ cũng không nghĩ tới."
"Trời ơi, nếu không phải bố mày theo anh cùng đi, lại biết là anh đi kéo lưới, em đã nghi ngờ anh đi làm gì rồi, mới có hai ngày đã kiếm được nhiều thế, nhặt tiền cũng đâu có dễ nhặt như vậy."
Lâm Tú Thanh hết vốc một nắm lại vốc một nắm, vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Dù sao thì tiền ở trong thùng này cũng đang được thả lộn xộn, tứ tung, cô thích cầm kiểu gì, vốc kiểu gì cũng được.
"Anh cũng thấy vậy đó, nhặt tiền cũng không có nhanh bằng ta kiếm tiền."
"Đã đếm qua chưa?"
"Lúc đầu đã đếm qua rồi, nhưng sau khi lấy tiền ra thì lại quên mất là còn lại bao nhiêu."
"Anh lấy đi đâu đấy? Không phải nói là bán hết hàng thì đi thuyền luôn sao?"
"Cho mấy người làm công mỗi người một bao lì xì, coi như là an ủi."
"Ờ."
"Em đếm thử xem, mấy tờ 1000 thì gấp một tờ ra rồi đánh dấu, tránh bị lẫn lộn khi đếm."
Nàng vui vẻ gật đầu lia lịa, nhìn thấy một bàn tay mập mạp nhỏ nhắn chìa ra bên cạnh, không chút khách khí vỗ vào một cái.
"Trẻ con không được nghịch bậy!"
Diệp Tiểu Khê xoa xoa mu bàn tay bị đỏ ửng lên, lập tức chui vào lòng Diệp Diệu Đông, rồi chìa cánh tay ra trước mặt hắn, mím môi, âm thầm mách tội.
Diệp Diệu Đông cười xoa xoa mấy cái rồi thổi thổi, "Hết đau rồi, tiền này là của mẹ con, không được sờ vào."
Lâm Tú Thanh cười trừng mắt liếc hắn một cái rồi tiếp tục vừa lật giở vừa đếm.
"Có biết mẹ con thích nhất cái gì không?"
Diệp Tiểu Khê ngây thơ nhìn hắn.
"Tiền, mẹ con thích nhất tiền, ha ha ha ha ha~"
Lâm Tú Thanh cười sờ soạng một nắm tiền, không nhịn được đánh hắn mấy cái, "Anh không thích tiền à?"
"Thích chứ! Anh cũng thích nhất tiền, ha ha ha ha ha~"
"Tại anh cả, em lại quên mất là đếm đến đâu rồi."
"Vậy thì em cứ đếm lại lần nữa, coi như trải nghiệm thêm niềm vui kiếm tiền."
Lâm Tú Thanh cười tít mắt, "Anh không giúp em đếm phụ một tay à?"
"Anh lúc nhận tiền cũng đã đếm một lần rồi, giờ tới phiên em, tối nay cái thùng tiền này là niềm vui duy nhất của em đấy."
Nàng mừng rỡ cười ha hả.
Diệp Diệu Đông ôm con nhào lộn chơi với tụi nhỏ, trong phòng rộn ràng tiếng cười nói vui vẻ.
Sau nửa tiếng đồng hồ, Lâm Tú Thanh đếm đi đếm lại hai lượt mới xếp từng xấp tiền ngay ngắn ở trên bàn.
"Đếm xong rồi?"
"Đếm xong rồi, thêm chỗ này thì cả nhà mình hiện tại tính tròn tiền thì cũng có khoảng 60 ngàn, còn có hơn 20 ngàn tiền lẻ, cả hầm cũng sắp không còn chỗ chứa."
"Em còn chê là quá nhiều tiền à?"
"Không có, em chỉ nghĩ khi nào mình mang tiền lẻ ra ngân hàng đổi cho xong?"
"Hay là gửi vào ngân hàng một ít đi?"
"Vậy không được, ai biết lúc gửi người ta có nhận hay không, tiền của mình tất nhiên phải để ở trong tay mình."
"Được rồi, vậy thì giữ tiền lẻ lại trả lương đi, dù sao mỗi lần mời cộng tác viên làm xong đều là tính mấy đồng lẻ. Không phải em dùng cái bình sữa lúa mạch để chia tiền 1 hào 2 hào 5 hào à? Bình sữa lúa mạch to như thế, cũng để được nhiều đấy, khi nào không để vừa nữa mình lại đi đổi sau vậy."
"Ừ, em cất mấy chỗ này đã."
"Mấy hôm nữa có thể đóng thêm một chuyến tàu, anh nhớ giữ lại phần dư mà đối chiếu sổ sách nhé."
"Biết rồi, dù sao thì mấy hôm nay cũng chẳng có việc gì, khi nào anh muốn đi thuyền thì nhớ nói với em, em chuẩn bị tiền cho."
"Ừm."
Diệp Diệu Đông nghĩ một lát rồi hỏi, "Mấy ngày nay có thấy Lâm Tập Thượng không?"
"Không có, em cũng đâu có rảnh mà cả ngày đi tản bộ lung tung trong thôn, anh tìm hắn làm gì?"
"Trứng cá muối còn cầm trong tay, muốn hỏi hắn xem có cần không, lần trước hắn chỉ nói hỏi thử một chút, sau đó liền mất hút."
"Có phải vừa được mẻ cá hộp này nên chuyển đi trước, cho nên vẫn chưa quay lại không?" Lâm Tú Thanh nhỏ giọng nói.
"Có lẽ vậy, còn muốn hỏi hắn mua kính viễn vọng, hắn chỉ nói đồ chơi này ít người để ý, cũng không dễ làm, phải đợi."
"Kính viễn vọng gì chứ? Để làm gì?"
"Có thể ở trên biển nhìn rõ hơn một chút, cũng ví dụ như lần này gặp phải hải tặc, trên thuyền chỉ dựa vào mắt thường, làm sao mà thấy được đằng xa có bao nhiêu người, thêm nữa ánh nắng chói chang, có kính viễn vọng thì nhìn kỹ được."
Lâm Tú Thanh gật đầu, "Vậy thì cái này nên mua."
"Không xót tiền à, cái này đắt lắm, có thể lên tới mấy trăm hơn ngàn đồng."
"Đắt vậy sao!" Nàng đau lòng một chút, nhưng vẫn nói, "Có ích là được, tiền nào có sự an toàn của ngươi quan trọng, vậy ngươi từ ngày mai hãy tới nhà hắn hỏi lão bà hắn xem sao."
"Được."
Diệp Diệu Đông hài lòng ôm con gái hôn một cái.
Diệp Tiểu Khê cũng cao hứng hôn lại hắn mấy cái, làm nước miếng dính đầy mặt hắn.
"A, con thật là đáng ghét, toàn nước bọt... Xoa vào người con đi, xoa vào người con..."
Diệp Diệu Đông vùi đầu vào ngực nàng cọ, làm nàng nhột ngã người ra cười khúc khích, tránh né chạy loạn trên giường.
"Nhột quá nha, đừng mà ~ đừng mà~"
Lâm Tú Thanh thu hết tiền về, mới khóa tủ lại, trên giường người vẫn còn đang cười đùa chạy nhảy.
"Thôi, đừng chơi nữa, muộn rồi, sắp 10 giờ, tranh thủ dỗ các con ngủ đi, các ngươi cứ ồn ào vậy, sẽ ồn đến nhà bên cạnh đấy."
Diệp Diệu Đông cũng lập tức đè hai đứa nhỏ trong ngực xuống, cười xoa đầu chúng, "Ngoan, ngủ thôi, đừng chơi nữa."
"Vẫn muốn chơi ~"
"Ngày mai lại chơi, bây giờ phải ngủ rồi, không ngủ thì không cao được."
"Được ạ."
Diệp Tiểu Khê trực tiếp leo đến chỗ mình, sau đó tự mình kéo chăn đắp kín.
Bùi Ngọc cũng leo vào bên cạnh nàng, hai đứa ép vào nhau, còn ha ha ha cười một lúc.
"Các con ngủ trước đi, ta ra ngoài xem một vòng, kiểm tra một chút rồi vào." Lâm Tú Thanh nói xong, tiện tay tắt cầu dao điện.
Diệp Diệu Đông cũng theo đó nằm xuống, vỗ nhẹ vào ngực Diệp Tiểu Khê liên tục, dỗ nàng ngủ.
Không ngờ cô nàng lại xoay đầu lại, cũng đưa bàn tay nhỏ không ngừng vỗ vỗ ngực hắn.
Thật là thân mật.
Hai thằng nhóc thúi liền chẳng thèm xuống xem một chút.
Sáng ngày hôm sau thấy hắn ngồi ở đó ăn cơm, còn kinh ngạc hỏi: "Cha, sao cha lại về rồi!"
"Ta không thể về à?"
"Con chỉ nói tối qua nghe thấy em gái gọi cha, anh hai nói không có."
"Con đi lên cầu thang nhìn, liền thấy mẹ lén lút nấu đồ ăn."
"Con không hỏi thêm một câu à?"
"Thế thì mẹ sẽ biết con chưa ngủ."
"Vậy con muộn thế mà không ngủ được làm gì?"
Diệp Thành Hồ rụt cổ lại không nói gì.
"Anh hai đang chơi ống heo, mẹ hôm qua mua hai cái ống heo."
"Hả? Hình dáng ra sao?"
Diệp Thành Dương nhanh chóng chạy lên lầu lấy cho hắn xem.
Là một ống heo bằng gốm sứ hình bé trai, phía trên có một khe để bỏ tiền xu, tiền giấy gấp nhỏ cũng có thể nhét vào, nhưng hắn lật xem phía sau cái mông lại phát hiện không có lỗ mở.
Lập tức vui mừng, chỉ có thể vào chứ không thể ra à.
Lâm Tú Thanh cũng cười nói, "Đây là ống heo hình bé trai, cái còn lại là ống heo nhựa hình TV nhỏ, đều là chỉ có thể bỏ vào không thể lấy ra, như vậy cũng tránh cho bọn chúng tiêu xài lung tung, trẻ con nhà ai lại có nhiều tiền như bọn chúng chứ?"
"Còn có ống hình TV nhỏ à?"
"Có, dạo trước đi chợ mãi không tìm thấy loại ống heo nào vừa ý, nên hôm qua tranh thủ trời tạnh đi lên trấn mua vải định may cho... hai bộ quần áo nhỏ, vừa hay ở hợp tác xã thấy được. Ống heo hình TV nhỏ có kèm chìa khóa, chìa khóa ta giữ rồi."
"Rất tốt, từ nhỏ bồi dưỡng cho chúng thói quen tiết kiệm, đợi đến 18 tuổi thì vừa đủ tiền cưới vợ."
"Không cần vợ, đây là tiền của con, không thể cho vợ." Diệp Thành Dương như thần giữ của ôm chặt ống heo lại, kháng nghị.
"Không cần vợ mà đòi tiền à? Thế Diệp Thành Hồ, con có muốn vợ không?"
"Không cần!"
Lâm Tú Thanh cười nói: "Bọn nó làm sao biết cái gì là vợ, đừng trêu chúng nó."
"Con biết, vợ là muốn cùng con ngủ, con không cần."
"Vì sao?"
"Không phải đã nói rồi sao? Ngủ cùng nhau chật lắm, còn hay đạp con, còn tranh chăn của con nữa, phiền phức lắm."
"Được rồi."
Lâm Tú Thanh gõ bàn một cái nói, "Mọi người mau ăn cơm đi, đừng lảm nhảm nữa."
"Cha, cha về rồi, hôm nay có phải bọn con lại có thể đi kiếm tiền công không?"
"Hôm nay chắc không có, hàng mang về ít, chắc không tới lượt các con chơi đâu."
"Sao cha không mang nhiều về một chút?"
"Sao thế, nghiện kiếm tiền rồi hả?"
Hai anh em gật đầu lia lịa.
Diệp Thành Dương còn lắc lắc ống heo, vui vẻ nói: "Đầy thêm nhiều rồi, mẹ nói đợi đầy thì con sẽ lớn lên."
"Gần như vậy thôi, đến lúc đó là có thể lấy búa đập ra."
"Không cần, không được đập."
"Vậy thì càng tốt, đợi con để đầy, sẽ bảo mẹ mua cho con cái nữa, tiếp tục để vào."
Diệp Thành Dương gật đầu, cười tít mắt.
Diệp Diệu Đông ăn được một lát mới để ý thấy trên bàn vẫn còn hai bát cháo lớn, mà chưa có ai động tới.
"Cha mẹ đâu? Sao hôm nay muộn vậy? Ta dậy hết rồi mà họ còn chưa ra ăn cơm?"
"Không biết nữa? Chắc là ngủ dậy trễ thôi."
Cha mẹ hắn mà còn có thể ngủ dậy trễ sao?
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Diệp mẫu vừa vào cửa đã hỏi: "Đông tử, trên thuyền có chia tiền không?"
Diệp phụ đi phía sau vào nhà liên tục nháy mắt với hắn, nhưng lại bị Diệp mẫu quay đầu bắt gặp.
"Mắt ông rút gân hay mắt không dùng được?"
"Không có, đi nhanh quá, có chút cát bay vào mắt, nên nháy mắt mấy cái."
"Già rồi mà còn nói dối cho người ta cười vào mặt, ông giấu tiền riêng cho ai xài? Có phải là nhắm con nhỏ quả phụ nào rồi không?"
"Nói bậy bạ cái gì đấy! Con cái đều ở đây cả, nói như vậy, nói ra cho người ta cười vào mặt."
"Tôi nghe người ta nói, hôm qua mấy người đánh hải tặc được chia mấy đồng phải không?"
"Cái gì? Hải tặc gì chứ?"
Bà lập tức kích động ngồi bật dậy từ trên ghế dựa, vội vàng lôi kéo Diệp phụ hỏi: "Hải tặc gì? Sao lại đánh nhau với hải tặc?"
"Hả?" Diệp phụ hết nhìn bên này lại ngó bên kia.
Bà lại giơ gậy đập vào bắp chân ông, "Ông hả cái gì? Câm rồi à? Đang hỏi ông đó, nhìn đông nhìn tây làm gì, ông nhìn ai đấy? Đã bằng tuổi này rồi còn muốn lừa người... lừa xong vợ giờ lại muốn lừa mẹ già..."
"Không phải, tôi lừa bà cái gì, bà đánh tôi làm gì? Sáng sớm ra, cả thôn đều biết cả rồi, bà không biết còn trách tôi?"
"Ai bảo ông không nói? Ta tuổi già sức yếu, có thể cả ngày chạy loanh quanh khắp nơi sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận