Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1225: Bôn ba (length: 27018)

Vợ chồng đều đồng tình nhìn Diệp phụ, không ngờ mẹ hắn thật sự là nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ, nói qua nói lại, các kiểu nước đã đến chân, đến lúc bỏ tiền vẫn là móc ra.
Diệp Diệu Đông sợ hắn đau lòng chết, lộ tẩy lại phải chịu một trận mắng, vội vàng nói: "Không đến cửa càng tốt, dù sao bọn họ cũng có đủ rồi."
"Mặt trời mọc đằng tây, không biết có phải là kìm nén hỏng không, người ta cũng ý tứ cho chút đỉnh, ta thấy ngày mai ta vẫn nên ra trấn mua một cân trứng gà bánh ngọt, cho nhà họ mang đi, coi như cho hai đứa bé ăn trên đường."
Diệp Diệu Đông: Hỏng bét, sắp lộ tẩy rồi?
Bà đặc biệt vui vẻ, cười nói: "Cũng phải, đã không đến vay tiền thì cũng không cần vội đưa tiền. Mua chút đồ ăn cho hai đứa bé mang đi đường ăn, một chút ý tứ thôi, như thế này cũng không ai bắt bẻ được."
Diệp phụ há miệng muốn nói gì đó, lại không biết nên nói làm sao.
Ngăn đón cũng không ổn.
Hắn không có lý do gì để cản.
Lần này thảm rồi, vì nhà hòa thuận vạn sự hưng, hắn đưa tiền vẫn phải bị mắng.
Bực bội.
Hắn cúi đầu buồn bực gắp cơm, không nói gì, tâm tắc.
Lâm Tú Thanh thấy Diệp phụ có vẻ khó chấp nhận, nàng nghĩ một lát rồi nói: "Để con đi mua đi mẹ, mẹ đưa tiền cho con. Con nói chuyện với hai chị dâu, chúng ta cùng nhau đi mua, sau đó mang qua, chúng ta là anh em họ, cũng nên tỏ ý một chút."
"Các mẹ giờ cũng lớn tuổi rồi, việc giao thiệp chủ yếu là ba anh em lo liệu, các mẹ cũng không cần đền đáp, mà là chúng con nên có chút biểu hiện."
Diệp phụ vội vàng phụ họa, "Đúng, để cho ba anh em nó lo là được, chúng ta già rồi không cần phải bận tâm."
Diệp mẫu nghĩ thấy cũng có lý, mặc kệ người ta thế nào, bọn họ là anh em họ cũng phải có chút biểu hiện.
"Được thôi, vậy tự các con lo liệu đi, không cần mua nhiều quá, tùy tiện bỏ mấy đồng mua chút bánh ngọt điểm tâm cho họ mang trên đường ăn là được rồi, cũng là chút lòng thành, không cần cái khác, dù sao người ta đã có đủ tiền."
"Vâng ạ."
Diệp phụ nhẹ nhàng thở ra, ít nhất không cần bị lộ tẩy mắng.
"Ăn chút đi, đồ ăn nguội cả rồi..."
Diệp phụ chuyển chủ đề, nói sang chuyện khác, bảo Diệp Diệu Đông chuẩn bị ra biển đêm nay, coi như cho qua chuyện này.
Diệp Diệu Đông mấy ngày nay rảnh rỗi ở nhà đã gọi hai cuộc điện thoại cho Chu lão bản, nhưng không ai nghe máy, không liên lạc được người, đợi ăn cơm xong hắn lại tiếp tục đi gọi điện thoại.
Định hỏi rõ giá cả, xác nhận sớm, để đêm ra khơi, hắn cũng có thể sớm nói với A Thanh, cũng an lòng các cán bộ thôn. Bọn họ từng người còn nóng ruột hơn cả hắn, chỉ hận không thể lập tức biết bán được bao nhiêu, mỗi lần đến đều hỏi thăm. Hắn đều phải nói để bọn họ chú trọng việc thu hoạch trước đã, thu hàng thêm phơi cũng phải mấy ngày.
Nếu liên lạc không được, thì lúc hắn ra biển cập bờ thành phố, hắn có thể trực tiếp đến tận nơi hỏi giá, để họ đừng nóng.
Dù sao thì, không nóng được cũng không có cách, bản thân hắn cũng sốt ruột.
Cũng may chiều hôm đó hắn lại đi gọi một cuộc điện thoại, lần này thì tìm được người.
Nói nửa tháng sau cho hắn một chuyến rong biển, trước mắt lấy 5 tấn xem chất lượng và tình hình thế nào, nếu tiếp theo còn muốn thì sẽ liên lạc lại.
Mà năm nay thu hoạch sớm, Diệp Diệu Đông cũng đặt cược chất lượng năm nay sẽ tốt hơn năm ngoái, nên giá cả có thể cao hơn một chút.
Không như năm ngoái, các loại rong biển dại bị bão đánh đến gần bờ, mọi người mới đến nhặt được, chất lượng không đồng đều, kích thước không giống nhau, với lại cũng đã tháng bảy, hiện giờ lại là tháng năm chưa đến đã có rong biển mới, giá cao hơn chút cũng là điều đương nhiên.
Mà Chu lão bản bên kia tính cho hắn 1 hào 7, hắn cũng tự nhiên cho thôn mình giá thu lại đó, tính cả 7 phần.
Cán bộ thôn nghe được giá còn có thể nhiều hơn năm ngoái một phần, đều vô cùng vui mừng.
Nhưng Diệp Diệu Đông cũng nói, phải xem chất lượng và thời gian thu hoạch, sau này nếu thời gian thu hoạch kéo dài quá lâu, chất lượng không tốt, có khả năng giá sẽ thấp hơn một chút cũng không chừng.
Dặn trước cho yên tâm, tránh việc mọi người chỉ mong tăng giá, không muốn hạ giá.
Diệp Diệu Đông sau khi về nhà cũng nói lại với Lâm Tú Thanh, nếu hắn không có ở nhà, trong thôn có rong biển phơi khô thì để nàng thu mua trước, sau đó kéo ra thành phố.
Nếu có thể phơi được khoảng 30 tấn, thì dù cho bên chỗ Chu lão bản tiêu thụ không nhanh, chợ bán sỉ cũng không lo, thị trường có nhiều người đến mua bán qua lại, mấy năm nay, trong cửa hàng cũng có thêm một số mối hàng quen.
Với lại hắn có thể kéo một chút đến bộ đội, bộ đội có quy mô lớn, giá rẻ lại còn dùng được cho món rau khô, lại phòng được bướu cổ, bộ đội không có lý do gì không cần.
Định xong chuyện rong biển, hắn mới yên tâm ra khơi.
Diệp phụ thấy hắn ra khơi vẫn còn cố ý mang theo dương khói, rõ ràng đã mang về nhà rồi, còn cố ý mang theo mấy điếu lên thuyền, không nhịn được kéo hắn lại hỏi.
"Con làm gì mang theo dương khói? Không phải là muốn để mình trên biển hút đấy chứ? Biết là hiện giờ con có chút tiền, nhưng cũng không nên hút thuốc đắt như thế chứ? Con hút một hơi, người ta có thể ăn được mấy ngày cơm."
Diệp Diệu Đông cầm năm sáu điếu thuốc trên tay, định lên cabin, dưới khoang đồ giao cho người chèo thuyền dọn dẹp, kết quả bị cha hắn kéo lại.
"Con mang đi làm việc, ai mà dám hút chứ? Cái này có phải đầu thuốc ngược gió đâu?"
Hắn lật điếu thuốc trên tay, lộ ra đầu thuốc xuôi gió phía dưới.
Diệp phụ nhìn thấy lúc này mới yên tâm.
"Vậy là được, hết cả hồn."
"Sao? Con không xứng hút thuốc ngon à, cứ phải để người khác hút mới được?"
"Mình hút thế nào chả được, đồ tốt đắt thế này, vào mồm mình không tiếc sao?"
"Đưa cho người khác thì không tiếc? Cho vào mồm tốt xấu gì cũng là mình."
"Con định tặng ai?"
"Qua hai ngày ba sẽ biết."
"Con không phải định chuẩn bị túi đóng gói chứ? Lẽ nào lại mang ra tỉnh cho lão Hải à? Sao nhiều vậy?"
"Cho anh ta một gói là được, con nghĩ lần này đến tỉnh thuận tiện tìm mấy người Hoa kiều, năm ngoái không phải con có một đống số liên lạc đó sao? Nhà mình năm trước mua nhiều mắm cá, mẹ bảo tháng sau sẽ lấy lượt đầu, rồi sau đó mỗi ngày sản xuất sẽ tăng dần lên, con phải đi sớm tìm mối tiêu thụ."
Diệp phụ chuyện này không phản đối.
Hắn tính một chút, giờ là giữa tháng tư, ra một chuyến biển về cũng gần cuối tuần.
"Ờ, vậy con có kế hoạch là được."
"Đương nhiên có kế hoạch, chuyện gì cũng phải an bài trước, ba đi thắp hương bái mụ tổ đi, con cất thuốc lá lên trên."
"Ừm...tốt."
Diệp Diệu Đông sau khi cất đồ cẩn thận mới ra boong tàu, xem xét lại quá trình ra biển một lần, thấy không có vấn đề gì mới khởi hành.
Đêm tối đen như mực, ánh đèn chỉ có thể chiếu sáng boong tàu, chiếu một ít mặt nước xung quanh, một đàn cá nhỏ ưa ánh sáng đang theo tàu cá chạy, không ngừng nhảy trên mặt nước.
Xung quanh là ánh sáng của vài chiếc thuyền khác, có thể thấy rõ nhau, trên biển mang lại một cảm giác an toàn tràn đầy.
Diệp Diệu Đông ở trên biển một ngày một đêm, sáng sớm liền chất đầy bảy tám phần khoang cá, hắn liên hệ mấy chiếc thuyền khác, định làm y hệt lần trước, thu hết hàng trên thuyền của bọn họ, cùng nhau chở về bán lấy tiền.
Thu hoạch của những thuyền khác cũng tương đương với hắn, lần này không báo trước, cá tạp họ đã tiêu thụ, số lượng ít hơn chút, hoàn toàn có thể xếp trên boong.
Chuyến trước vì tạp hoá quá nhiều, không xếp được, mà hắn lại không thể không mang hàng hỗ trợ của người khác đi bán, chỉ có thể bỏ hết cá tạp của mình.
Nếu thực sự thu mua thì vẫn là phải dựa vào tàu thu hoạch, không gian đủ rộng, sức chứa cũng đủ lớn.
Hai ngày ở nhà, hắn có hỏi A Hải tình hình, cũng gần một tháng nữa, khoảng cuối tháng năm, đầu tháng sáu là có thể giao hàng.
Đợi tàu cá đi theo hướng tỉnh thành, sau khi cập bờ đã là xế chiều.
Hơn nửa năm không đến tỉnh thành, tỉnh thành xem ra nhộn nhịp hơn nhiều, mới ba bốn giờ chiều, bến cảng nước sâu đã đông nghịt người, chỗ nào cũng thấy đầu người lố nhố, đủ loại tiếng ồn ào.
Phía trước qua một bến tàu vận chuyển hàng hoá, thấy những chiếc thuyền lớn, một đám đàn ông mình trần đang qua lại giữa bờ và thuyền chuyển hàng, xe chở hàng máy kéo các kiểu ầm ĩ, dù cách xa trên biển hắn cũng có thể nghe thấy.
Lão Hải thấy hắn cũng có chút ngạc nhiên, đến khi nhìn thấy cả một thuyền đầy ắp hàng hoá thì càng thêm kinh ngạc.
"Anh đổi nghề làm tàu thu mua hả?"
"Không có mà, chỉ là trong thôn có thêm hai chiếc thuyền lớn, mọi người cùng nhau ra biển đánh bắt, tôi có chút việc cần lên bờ, nên tiện thể mang giúp những hàng này về, cậu có nhận được không?"
"Được chứ", lão Hải mừng rỡ nói, "Hiện giờ đúng là cần những hàng này của anh. Anh biết không, năm ngoái rất nhiều người Hoa kiều trở về đầu tư làm nhà máy, năm nay xung quanh tỉnh thành lại có thêm vài người Hoa kiều về đầu tư, nhiều thêm mấy xưởng cá hộp, còn có quán rượu các kiểu liên quan."
"Vậy thì tốt rồi, tôi còn lo cậu không nhận được nhiều hàng như vậy."
"Không nhận được cũng không sao, có thể gọi người khác buôn cá cùng nhau thu."
"Còn may ngươi cập bờ sớm, hôm nay thu của ngươi những hàng này là được rồi, không cần tìm người khác nữa."
Diệp Diệu Đông hiếu kỳ hỏi: "Ngươi nửa năm nay đến mở ra được cục diện?"
"Cũng không tính là, đây không phải nhận thấy nhiều nhà máy gia công tươi sống sao? Sau đó ta liền hỏi mấy quầy hàng bên cạnh về việc thu mua hàng, dù sao ta không thu được bao nhiêu, hỏi họ có muốn thu không thì cùng một dạng, họ cũng vui vẻ nhẹ nhõm, trực tiếp sang tay cho ta."
"Cho nên ngươi bây giờ kiêm nhiệm nhiều chức?"
"Đây chẳng phải cũng muốn sống tạm, nuôi thuộc hạ sao? Lại thêm ta trong tay giao thiệp rộng, người bản gia đương nhiên tìm người bản gia cho tiện, cũng may trong tay có nhiều anh em có thể làm việc, ta lại lần lượt mang theo một đám người ra ngoài, hiện tại phần lớn là người làm công."
"Lợi hại." Diệp Diệu Đông khâm phục giơ ngón tay cái.
"Cũng là mọi người tin tưởng ta, đi theo ta có cơm ăn."
"Đều là như vậy. Vậy tranh thủ thời gian đi, trước hỗ trợ dỡ hàng đi, nhiều hàng như vậy, bận cũng phải mấy giờ, đợi đến trời tối, có gì thì sau khi xong xuôi việc hàng hãy nói chuyện tiếp."
"Được."
Lão Hải chào hỏi một đám người đi lên thuyền chuyển hàng, cũng khách khí chào hỏi Diệp phụ một tiếng.
Cả một thuyền hàng vận chuyển cân nặng thật tốn nhân lực, cũng may bọn họ không thiếu người, mười mấy hai mươi người vận chuyển một cái cũng nhanh.
Hắn còn cố ý bảo họ tách ra chất đống theo ký hiệu trên sọt, cân cũng thuận tiện một chút, một nhóm một nhóm tới.
Ban đầu trên thuyền cũng đã tách ra chất đống, có quy luật, hắn cũng ngoài ra bảo lão Hải cầm một quyển hóa đơn cho hắn ghi chép trọng lượng.
Hắn đương nhiên sẽ không tự mình đứng đó nhớ nửa ngày, trực tiếp ném cho Trần Thạch, bảo hắn đứng ở bên bàn cân nghe ghi chép, cha hắn cũng đứng bên cạnh nhìn trọng lượng.
Chờ qua nửa giờ, có người lái xe tải tới chờ lấy.
Vừa cân xong, hàng lập tức từ sọt của bọn họ sang xe, đổ đầy một xe liền lập tức chở đi.
Còn hắn thì cùng lão Hải đứng chỗ khuất hút thuốc nói chuyện, đưa cho hắn hai bao Marlboro, tiện thể hỏi thăm mấy người Hoa kiều mở những nhà máy gì, trong danh bạ điện thoại của hắn thì những người đó ai đang ở thành phố.
Cũng may loại đồ nhỏ như nước mắm họ cũng không để mắt đến, vừa tốn thời gian lại khó, giá lại thấp, chuyển hóa chậm, đồ hộp loại này lưu thông thành tiền nhanh hơn, lại thêm cả trong và ngoài nước đều có nhu cầu.
Cho nên hắn nói rõ ý mình vừa nêu, lão Hải liền nói để chính hắn tự liên lạc trước, đợi bàn bạc xong thì sẽ dành thời gian cùng hắn đến chỗ Hoa kiều ở tỉnh thành xem.
Một mình hắn đi không ổn, nhưng chắc chắn hơi đường đột, dù sao hắn không cùng người ta ở một thôn, Diệp Diệu Hải là người quen cũ đi theo thì lại khác.
"Cám ơn lão ca, mỗi lần về đến thành phố đều phải làm phiền ngươi."
"Không cần khách khí, đều là người một nhà, chúng ta trong tộc là như thế đoàn kết, giúp nhau một tay, ngươi đến ta đi, chẳng phải ai cũng phát đạt sao? Những hàng này của ngươi ta cũng kiếm được tiền, xưởng đóng hộp không cần cũng có thể kéo đi quán nhậu, còn có thể bán cho người buôn cá khác, giúp đỡ lẫn nhau thôi mà."
"Cho nên ta mới nói tông tộc của chúng ta sao nhiều Hoa kiều như vậy, từng người đều có vẻ rất lợi hại."
"Cái này đều là truyền thống cả, mở đầu tốt rồi thì sau này cũng theo đó tốt. Mọi người ở ngoài, ngươi giúp ta một tay, ta giúp ngươi một tay, trở về lại kéo nhau thành một tập thể, kiến thiết quê nhà, như thế chẳng phải đi lên sao."
Diệp Diệu Đông không khỏi cảm thán, thảo nào kiếp trước thường nghe nói có những dòng tộc rất đoàn kết, còn có mấy bang nổi tiếng như Phúc Thanh bang, Trường Nhạc bang các kiểu.
"Bác hai ta trước đó có liên lạc với ngươi rồi đúng không? Ông muốn đưa hai đứa bé ra nước ngoài, đi vào thành phố này sao? Ta trước khi ra biển còn thấy chúng bái mụ tổ."
"Đã tới rồi, cũng là buổi chiều đến, đến sớm hơn ngươi nửa tiếng, ta bảo họ tìm nhà khách nghỉ ngơi rồi, tối kia hãy đến bến tàu tập hợp."
"Bọn họ muốn đi nước nào?"
"Tạm thời sống ở cái kia."
"Hả?"
"Đừng nhìn cái đám chó chết đó có thù với mình, nhưng mà cũng là quốc gia phát triển, nhiều người chúng ta ở đó, nên họ đề nghị anh của ngươi đưa em bé sang bên kia đi. Dù sao cũng là đi làm công, bên kia công nghiệp phát triển, đảo quốc đó dân số cũng ít, sang đó làm việc cũng xem như nơi tốt đẹp."
Diệp Diệu Đông há hốc mồm, dò hỏi: "Phúc Thanh bang?"
"Gì? Người Phúc Thanh nhiều thật, sao ngươi biết? Người ở đây cứ một người dắt một người, thành một đám, mấy năm nay nhiều lắm rồi, khu vực xung quanh tỉnh lị đều có."
"Ha ha... Nghe nói thế thôi..."
Phúc Thanh bang xem ra vẫn còn sớm...
"Ừ, trong nước làm ăn khó khăn, khó tìm việc, cho nên có bạn bè, có họ hàng ở ngoài, biết cách kiếm tiền thế nào, đều muốn đến nương tựa. Mà không làm được hộ chiếu thì chỉ có thể bái mụ tổ."
"Ha ha ha..."
Diệp Diệu Đông không ngờ hắn cũng nói được ra câu này.
Ngay cả Diệp Diệu Hải cũng cười, lấy luôn gói thuốc lá Diệp Diệu Đông đưa xé một gói, rút một điếu cho hắn, tiện tay châm lửa cho hắn luôn.
"Ngươi đúng là chịu chơi, xé gói rút luôn, ta còn tiếc, chẳng dám rút, còn phải nhờ phúc ngươi."
"Có gì mà tiếc, chẳng phải Marlboro à?"
"Thì ra là gọi Marlboro."
"Ngươi lấy tặng ta mà ngươi không biết gọi là gì? Đắt thật đấy, được rồi, hút một điếu thôi, cất đi, tiết kiệm một chút."
"Vận may thôi, vớt dưới biển, chứ ta làm gì có ngoại tệ, lấy đâu ra mà mua." Diệp Diệu Đông lại lấy một gói thuận gió cho hắn, "Hút cái này đi, không tiếc."
Diệp Diệu Hải cũng không khách khí, "Cũng được, vậy là ngươi cũng có vận may đấy."
"Có thứ gì đâu, toàn đồ bỏ đi vớ vẩn cả."
"Là thế này, hôm qua nghe nói có người ở ven biển mò được hai chiếc giày thêu liền nhau, đúng là một đôi, sợ hết hồn, trực tiếp về nhà bái Bồ Tát, mời thầy pháp cúng bái."
Diệp Diệu Đông nghe mà nổi da gà, "Đáng sợ thật đấy, vận này ai dám nhận, thật thảm a, có khi hơn nửa năm không dám ra biển nữa."
"Nghe nói còn muốn bán thuyền, nhưng không ai mua, về nhà đêm đó sốt li bì nói mê sảng luôn."
"Gặp loại chuyện quỷ dị này, ai còn dám muốn cái thuyền này, vớt một cái còn bình thường, vớt một đôi thì lại khác."
"Đúng đấy, cho nên ban đầu định tối mai đưa người đi, nghĩ lại liền dời lại một ngày, mình cũng phải bái bái mụ tổ nhiều hơn."
"Vậy nhờ anh bảo mọi người để ý hai đứa em kia chút."
"Sẽ mà, không phải người ngoài, đi ra ngoài mọi người cũng sẽ giúp nhau."
"Vậy thì tốt rồi."
"À, năm trước thấy trên báo có hình các người trong thôn, thấy có cả tên cha con ngươi, có phải các ngươi không? Ta tìm thử xem, tờ báo này ta còn cố ý giữ."
Lão Hải đứng dậy đi tìm báo ở trong ngăn kéo, Diệp Diệu Đông cũng đi theo sau.
"Là ta đấy, lúc ấy vớt được thiết bị không người lái dưới nước liền nộp luôn, sau đó được cấp trên coi trọng, còn mở hội biểu dương khen thưởng."
"Ta đã nói kiểu gì cũng là các người, người trong thôn với tên trùng khớp, có ai khác tên Diệp Diệu Đông với Diệp Kiến Chương chứ, vẻ vang ghê ha."
Người lái thuyền bên cạnh nói: "Đâu chỉ có thế, ông chủ của chúng ta giờ còn là Diệp hội trưởng của thành phố, phó hội trưởng hiệp hội nghề cá, làm quan rồi, lợi hại lắm."
Diệp Diệu Đông có chút ngại.
Diệp Diệu Hải kinh ngạc nhìn hắn, "Lợi hại vậy! Ngươi được đấy, từ một thằng chài nhỏ đi lên thành phố, còn lên chức Diệp hội trưởng?"
"May mắn thôi..."
Diệp Diệu Đông hơi ngại ngùng vội vàng đổi chủ đề, kể cho hắn nghe vụ tàu chấp pháp truy nã tàu buôn lậu mấy hôm trước.
"Nghe nói là do thiết bị gián điệp, nửa năm nay bộ quốc phòng tăng cường tuần tra trên biển, càng coi trọng an toàn trên biển hơn, các người cẩn thận đó."
"Khó trách, ta cứ thắc mắc nửa năm nay, sao nghe căng thẳng vậy, hóa ra là vì chuyện này, chứ bình thường mấy chuyện đó có lên được Nhân Dân nhật báo đâu, cái này lại còn đặt lên đầu, ai cũng ngồi đó đoán cả."
"Cho nên phải cẩn thận đấy."
"Ừ, ta sẽ cầm tờ báo đi mai, cho mấy Hoa kiều kia xem người bản gia mình tài giỏi thế nào."
Diệp Diệu Đông há miệng rồi lại mím môi.
Thôi được rồi, người khác khen mình còn tốt hơn mình tự khoe.
Sau khi cân xong cả một thuyền hàng, nhận đủ tiền, trời cũng tối đen.
Cũng may gần đó cũng có mấy quán cơm nhỏ, hắn sớm đặt đồ ăn, quán cũng không đóng cửa, sau khi xong xuôi tất cả, hắn vung tay một cái, trực tiếp bao hai bàn.
Cao hứng ăn no nê, mọi người theo lời chủ quán thúc giục, ai về nhà nấy, ai lên thuyền thì lên thuyền. Diệp Diệu Đông ngày hôm sau còn phải lần lượt gọi điện thoại cho mấy người Hoa kiều kia hẹn giờ, sau đó còn phải đi biển cùng hắn, sợ lỡ việc đi biển đánh bắt.
Sáng sớm hôm sau lúc cha hắn tỉnh, liền bảo cha hắn lái thuyền ra biển trước, hắn định ở lại tỉnh thành mấy ngày.
Đợi đến khi nào muốn về thì bảo cha ghé vào đưa một chuyến.
Trên thuyền thiếu một người cũng chỉ có thể bảo họ thay phiên cho nhau chặt chẽ trước.
Diệp phụ biết hắn vẫn đang lo việc chính sự, cũng chỉ dặn dò hắn cẩn thận chút, ngoài ra không nói gì thêm.
Mấy ngày sau Diệp Diệu Đông cũng bù đầu đến chân không chạm đất, từ sáng sớm đến tối như con quay chạy khắp nơi.
Da vốn khá trắng trẻo, ra biển cũng không đen đi, kết quả ở thành phố chạy tới chạy lui mấy ngày, xong lại chạy tới chạy lui ở tỉnh thành mấy ngày, lập tức đen đi mấy tông, sắp thành màu lúa mì.
Nhưng thành quả xem ra khá tốt, một lần nữa đặt hàng túi đóng gói mới là một chuyện, mấy Hoa kiều bên kia cũng có thêm vài đơn đặt hàng, cứ thử một thời gian, nếu ổn định thì những chuyến hàng sau này không cần phải lo lắng nữa.
Thực ra bản thân hắn cũng không cần phải buồn, chỉ là hắn muốn phát triển một chút thị trường nước ngoài, kiếm chút ngoại tệ.
Một chợ bán buôn trong thành phố, nhìn cửa hàng không lớn, nhưng năm nay hàng hóa khan hiếm, túi đựng nước mắm cá mang đi vận chuyển rất tiện, lượng tiêu thụ chắc chắn sẽ ngày càng rộng, ngày càng lớn.
Cha vợ hắn còn nói với hắn, lượng tiêu thụ hai ba tháng này, mỗi tháng đều tăng gấp hai ba lần so với tháng trước, các loại hoa quả khô khác cũng bán chạy hơn.
Hắn còn nghĩ đến chuyện thu mua các loại rong biển, trữ một ít trong tiệm bán từ từ, cũng có thể kiếm thêm chút tiền, lại có thêm chủng loại hàng hóa.
Sau khi xong xuôi mọi việc, tranh thủ lúc còn dư thời gian, hắn cũng đi dạo khắp nơi.
Phát hiện nửa năm không đến thành phố tỉnh, thành phố càng thêm phồn hoa, nhà cao tầng mọc lên rất nhiều, các cửa hàng tư nhân cũng mọc lên như nấm. Hơn nữa hắn còn thấy túi nước mắm cá nhà mình trong một vài cửa hàng tạp hóa, không biết là do đâu buôn bán đến thành phố, xem ra đường dây tiêu thụ cũng đã mở ra.
Thật là năm nay vật tư thiếu thốn, chỉ cần có đồ là không lo đầu ra, không sợ bán không được.
Chỉ sợ đồ không đủ, chứ không có chuyện không tiêu thụ được.
Diệp Diệu Hải bên kia hắn chỉ nhờ đi cùng hai chuyến, sau đó cũng không tiện để người ta đi theo nữa, người ta cũng bận rộn lắm, có thể bớt ra nửa ngày đi cùng hắn hai chuyến cũng là tốt lắm rồi.
Mới đầu hắn còn hơi ngại, chưa từng làm chuyện này, đi hai chuyến, quen việc rồi thì thành thạo ngay, cũng không cần ai đi cùng.
Khi cha hắn lái thuyền cập bờ xong, giao hàng xong xuôi, hắn lại cảm ơn mời Diệp Diệu Hải ăn một bữa cơm rồi mới trở về.
Lần nữa cập bờ thành phố tỉnh vẫn chỉ có thuyền của bọn họ, ba thuyền khác là cập bờ trực tiếp ở thành phố lớn, không đến thành phố tỉnh.
Bọn họ ở lại bờ hai ngày, liền từ từ kéo lưới hướng về tỉnh thành, dù sao đường đi đến tỉnh thành sẽ xa hơn, đến thành phố thì gần hơn, bọn họ cũng không nhất thiết phải cập bờ ở tỉnh thành.
Cho nên khi hắn về đến nhà thì ba thuyền kia đã về đến thôn, mà trong xưởng đã đỏ lửa đang làm mẻ cá mới.
Lão bà nhìn hắn cả người đều đen đi một vòng, không rõ tình hình, chỉ nghĩ là hắn lại vất vả, xót xa nên tối đến lại phải làm gà.
Diệp phụ tức giận nói: "Đàn ông con trai to lớn thế này cần gì trắng trẻo làm gì? Nhìn thì xót, như bây giờ mới tốt, ở ngoài biển trông không ra người không ra ma thì thôi đi, đi trên đường cũng không ra người không ra ma à?"
Lâm Tú Thanh nghe rõ là tại sao mà hắn đen thế này.
"Ngươi lại còn muốn đi tỉnh thành để phơi nắng sao? Sao chuyến này phơi đen thế này?"
"Mấy ngày này cứ ở tỉnh thành chạy đi chạy lại nên mới đen, không sao, một thời gian nữa là trắng lại thôi, vẫn là thằng nhóc mặt trắng ấy mà. Bên này ngươi xem, ta đi xem hàng nước mắm cá mấy ngày nay còn bao nhiêu, một thời gian nữa có thể xuất đi số lượng lớn rồi, lại phải ngày đêm thay nhau rót thùng."
"Đã bàn xong đơn hàng chưa?"
"Ừ, không thì ta phơi đen thế này làm gì, toàn chạy đi chạy lại."
Lão bà nói: "Ta biết mà, khẳng định vất vả, không vất vả thì sao mà phơi đen thế này."
Diệp phụ nói: "Ta còn đen hơn, thế thì chẳng phải ta còn vất vả hơn sao?"
"Ngươi không phải lúc nào cũng thế sao? Có gì mà vất vả hay không vất vả."
"Haiz..."
Diệp phụ không cãi lại được, đành phải chuyển hàng.
Lão bà chống gậy đi vào nhà, "Vừa hay mặt trời xuống núi rồi, cho gà ăn cái đã, chạy vào chuồng rồi bắt luôn, có hai con gà trống thôi, ăn hết thì lại ăn vịt...May mà tháng sau lại có một lứa trứng."
Hàng tươi thì có Đông Thanh lo, Lâm Tú Thanh đi theo sau Diệp Diệu Đông, hỏi thăm hắn mấy ngày ở tỉnh thành có chuyện gì.
"Hai đứa nhỏ của nhà kia đưa ra ngoài rồi sao?"
"Đưa ra ngoài rồi, mười hai cốc vũ ngày đó đưa đi, ở tỉnh thành mấy ngày, không nghe nói có chuyện gì xảy ra, chờ xem, đi thuyền không nhanh như vậy, nếu bình an đến thì chắc là có tin truyền về thôi."
"Ừ, mấy ngày nay hai nhà bọn họ làm ầm ĩ quá, toàn nói là đưa con ra nước ngoài, người trong thôn ai cũng ngưỡng mộ, có vẻ như có người cũng đang có ý định giống vậy."
"Nếu thành công thì có lẽ có người đập nồi bán sắt, chắc cũng đem con nhà mình ra nước ngoài luôn ấy chứ."
Năm nay, ai cũng thấy nước ngoài cái gì cũng tốt, xuất ngoại đồng nghĩa với tiền đồ.
Nghĩ như vậy cũng là chuyện bình thường thôi.
Diệp Diệu Đông tùy tiện nói: "Kệ bọn họ, một người thích đánh, một người thích chịu thì có liên quan gì đến chúng ta, con của ta thì ta không nỡ để nó ra nước ngoài chịu khổ, đất nước mình càng ngày càng phát triển thôi."
Lâm Tú Thanh cười nói: "Thì chắc chắn rồi, ở nhà sống sung sướng thế này, tội gì mạo hiểm đưa ra nước ngoài, nhỡ trên đường có chuyện gì thì làm sao?"
"Ừ, muốn ra nước ngoài thì cũng phải lớn lên rồi mới tính, đường đường chính chính đi làm hộ chiếu, vẫn phải quay về."
Còn sớm, sau này hãy nói, ta chỉ nói với ngươi một chút, người trong thôn đang xôn xao bàn tán về chuyện trốn đi nước ngoài.
"Rong biển trong thôn thu rồi chứ? Lần trước ta trở về có đi một vòng bên khu ruộng thử nghiệm trên biển, thấy không còn được một nửa rồi."
"Thu rồi, ba bốn ngày nay thu liên tục, ai nấy cũng mừng chết, bảo là thu hoạch lớn, ai cũng quyết định cuối năm phải làm theo."
"Phơi ở đâu?"
"Ở khu trường tiểu học cũ trong thôn, nhưng phơi không đủ nên chiều nay thu vào rồi, chiều nay đang sửa sang lại khu đất hoang gần nhà mình, định san bằng để ngày mai thu rồi phơi ở đó. Ngày mai chắc cũng phơi được một đợt, chắc sẽ trực tiếp chở qua luôn."
"Vậy thì cứ thu đi, vàng thật bạc trắng đưa cho người ta, mọi người có tiền rồi thì mới càng mừng hơn, càng chắc chắn nuôi rong biển kiếm được tiền."
Lâm Tú Thanh cười gật đầu, "Ừ."
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.).
Bạn cần đăng nhập để bình luận