Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 389: Hàng chất đầy thuyền(2)

Chương 389: Hàng chất đầy thuyền(2)Chương 389: Hàng chất đầy thuyền(2)
Nhìn đầy thuyền cá mòi, phải vài ngàn cân rồi, bán được vài trăm đồng, cộng thêm hơn chục con cá lớn, có thể lên tới ngàn đồng!
Còn 19 con ó biển nữa!
Chuyến này thu hồi hết vốn mua thuyền rồi, mua thuyền quá đúng đắn!
Anh tính toán trong đầu, mặt mỉm cười, thấy vui trong lòng, tay đau vài ngày cũng chẳng sao.
Năm chiếc thuyền vào bến, xếp thành hàng ngay ngắn, bến cảng lúc này chỉ còn vài người phụ nữ lo lắng chờ đợi chồng con.
Ngay cả Lâm Tú Thanh cũng lo lắng, chạy ra ngoài đợi, thật sự là quá trễ rồi, Diệp Diệu Đông chưa bao giờ về muộn thế này, cô lo lắm, ngồi trong nhà cũng không yên, sau khi cho hai đứa trẻ ăn no, giao cho chị dâu trông nom, cô vội vã chạy ra đợi.
Mẹ Diệp cũng lo, bình thường những thuyền này trước khi trời tối đã vào bến rồi, thậm chí cả hai anh đều về rồi, mà chồng và lão tam sao đến giờ vẫn chưa thấy, khiến người ta không khỏi lo lắng.
May là bến cảng còn các bà vợ người khác đợi, họ mới yên tâm phần nào, tự an ủi có thể do hàng nhiều nên ở lại muộn.
Cho đến khi thấy thuyền xuất hiện xa xa, các bà mới yên tâm. ...
Khi thuyền về tới bến, mọi người ùa tới hỏi han lo lắng, nhưng chưa kịp nói nửa câu đã choáng ngợp bởi số lượng cá trên thuyền, câu nói bị nghẹn lại trong cổ họng.
"Á... A Đông... sao nhiều thế?"
Lâm Tú Thanh trố mắt nhìn đầy đặc cá mòi bạc trắng trên thuyên, cảm giác mắt hoa rồi, còn chớp mắt vài cái nữa.
Mẹ Diệp cũng sửng sốt: "Các con gặp bầy cá à?"
"Không chỉ một bầy, mà là hàng chục tỷ cá mòi trong cơn bão, may mắn gặp được, không đành bỏ đi nên giờ mới về." Nghe vậy các bà vợ mừng rỡ, miệng cười khoe hết cả răng, số hàng này đáng giá bao nhiêu tiền chứ?
Người có tâm địa xấu xa còn liếc mắt nhìn xem thuyền người ta có nhiều cá hơn nhà mình không?
"Mẹ, mau đi lấy giỏ ở nhà A Tài đến đây đi, chuyển cá lên bờ nhanh lên."
"ừừ”
Bà Diệp vừa được nhắc nhở liền chạy đi, muộn là người khác chen trước, họ phải đợi, trời đã tối rồi, ai cũng muốn xong việc sớm về nhà, ai cũng đói bụng cả rồi.
Lâm Tú Thanh cũng vội vàng chạy theo giúp.
Mọi người phản ứng lại, cùng đi lấy giỏ.
May là bến có vài điểm thu mua, hai chiếc thuyền kia không cố định bán cho một nhà, nếu không thuyền nào cũng phải xếp hàng cân, chờ đợi vài tiếng đồng hồ.
Sau khi giỏ được đưa lên thuyền, Diệp Diệu Đông bảo Lâm Tú Thanh về trước, thấy cô chạy nhanh sau bà Diệp, anh lo cô té ngã.
"Hai đứa nhỏ có chị dâu trông, em ở lại giúp anh chuyển cá lên bờ, không sao đâu."
Diệp Diệu Đông lườm cô: "Em về gọi anh cả anh hai ra giúp, nếu không chút nữa giỏ này giỏ kia không ai vác."
Anh và cha giờ không còn sức, càng lâu cánh tay càng đau nhức và không nhấc nổi, chỉ có thể thẳng đơ, về còn phải bôi dầu trà.
Lâm Tú Thanh nghe không phải cấm cô giúp, mới chịu về gọi người.
"Đi chậm thôi, cẩn thận trên đường, nhớ nhìn đường, đừng để té ngã, đội mũ đèn của anh đi."
"Biết rồi, lắm lời quá, em không phải trẻ con, nhiều người thế này, em cũng ngại chết... Lâm Tú Thanh hơi ngượng khi nhìn mọi người xung quanh, may họ đang hớn hở chuyển cá lên, không để ý lời Diệp Diệu Đông quan tâm cô. Thời này đa số mọi người rất khéo léo kín kẽ. Mẹ Diệp vừa chuyển cá vừa hỏi han vui vẻ họ đánh bắt thế nào? Có nhiều cá mòi không? Nhiều thuyền không? Hỏi các loại cá lớn chất ở góc thuyền là cá gì? Có đáng giá không?
Cha Diệp rất thích có người chia sẻ, lời mẹ Diệp hỏi thẳng vào tâm can ông, ông hào hứng kể tỉ mỉ từ rạng sáng đến chiều tối đã thấy gì, nghe gì, Diệp Diệu Đông còn bổ sung thêm.
Bà Diệp và các bà vợ thuyền bên cạnh liên tục thốt lên kinh ngạc, rồi lại hớn hở hỏi kỹ các chỉ tiết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận