Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 130: Cấp cứu đuối nước(2)

Chương 130: Cấp cứu đuối nước(2)Chương 130: Cấp cứu đuối nước(2)
"Muốn, muốn chứ, muốn chứ. Cậu nhanh thử xem." Người nói là Trần Hậu Trung, bí thư thôn, là một người đàn ông trung niên khoảng bốn, năm mươi tuổi, lúc nói chuyện với Đông Tử viền mắt ông ta hồng hồng, nói xong thì vội gọi cha của đứa nhỏ chạy nhanh đi gọi điện thoại.
Để làm được chức bí thư này thì cũng không phải là người dốt nát gì. Đứa nhỏ đã không còn thở nữa, lúc này chỉ có thể biến ngựa chết thành ngựa sống, ít nhất Diệp Diệu Đông nhắc đến hồi sức tim phổi, nói như thế nghe còn đáng tin.
Diệp Diệu Đông cũng yên tâm to gan lớn mật, anh dùng tay sờ vào động mạch cổ xác định mạch đã không còn đập nữa, sau đó lại kiểm tra xem miệng mũi có dị vật gì không rồi lập tức thực hiện ép tim.
Vị trí nằm giữa phía dưới một phần ba lồng ngực, hai tay chồng lên nhau ép xuống khoảng năm xentimet, mỗi phút khoảng một trăm đến một trăm hai mươi lần, mỗi ba mươi lần hô hấp nhân tạo hai lần, duy trì liên tục như thế.
Cách cấp cứu này là anh học được lúc đi thuyền lớn, không ngờ mình lại bị chết đuối, phương pháp này còn có thể cấp cứu cho người khác.
Những người dân ở bên cạnh nhìn động tác của anh, họ cũng không dám gây ra tiếng động gì, chỉ dám nhỏ giọng nghị luận.
Diệp Diệu Đông vẫn lặp lại động tác, chỉ một lúc sau trên người đã đầm đìa mồ hôi, trong lòng anh cảm thấy căng thẳng chỉ sợ không cứu được, dù gì cũng là một mạng người.
Anh đã chết một lần nên cũng rất yêu quý sinh mạng, để cho đứa nhỏ này gặp được anh, anh cũng hy vọng có thể giúp cho đứa nhỏ này sống lại.
Đã bảy tám phút gì đó trôi qua nhưng đứa nhỏ này vẫn không có phản ứng gì, người phụ nữ bên cạnh thật sự không kìm được khóc toáng lên: “Cậu có làm được không vậy? Có phải con tôi đã chết rồi không? Không cứu được nó nữa sao? Hu... hu... hưu” "Vẫn còn thời gian, nếu như sau hai mươi phút nữa vẫn không tỉnh lại thì mới chắc chắn là đã tử vong."
Lúc này người kêu rên càng nhiều...
"Câm miệng đi... Không phải đã nói vần còn thời gian hay sao? Các người đừng có ồn ào..." Bí thư Trân nghẹn ngào quát lớn người phụ nữ trong nhà.
"Động đậy rồi, động đậy rồi kìa, tay chân nó động đậy rồi, sống lại rồi... Một thôn dân trong đám đông lanh mắt la lớn.
"Đúng rồi, đúng rồi, tôi cũng nhìn thấy..."
Trong mắt mọi người đều sáng lên toát lên hy vọng, thật sự sống lại rồi.
Diệp Diệu Đông cũng thở phào nhẹ nhõm nhưng động tác trên tay, hô hấp nhân tạo vẫn không dừng lại, vì hô hấp, nhịp tim đập ngắn hạn một lúc sau có thể sẽ ngừng lại tiếp,
Mãi đến khi không thể tiếp tục kiên trì được nữa đành phải gọi anh cả anh hai vào thay phiên hỗ trợ, mãi đến lúc xe cứu thương đến, sau khi đã bàn giao cho nhân viên y tế thì anh mới thở phào nhẹ nhõm.
"Mẹ ơi, ông đây mệt chết mất! Tay cũng run luôn rồi."
Mấy thôn dân bên cạnh chứng kiến từ đầu đến cuối, tận mắt trông thấy đứa bé đã ngừng thở sông lại, trong lòng đều rất kích động.
"Đông Tử, cậu giỏi thật đấy, nếu không... Đứa nhỏ A Bân này không biết sẽ thế nào nữa..."
"Đúng vậy, tôi nghe cậu nói cái này là hồi sức tim phổi gì đó à? Cậu học ở đâu vậy?"
"Không ngờ Đông Tử còn có thể làm cái này đấy?"
"Cuối cùng còn giúp cho đứa nhỏ A Bân nhặt lại được một mạng về, để xem sau này nó có còn dám nghịch nước nữa hay không?"
Mọi người sôi nổi bàn luận một lúc, Diệp Diệu Đông không nói nửa câu vì anh quá mệt rồi... "Được rồi, không sao, xe cứu thương cũng đi rồi, mọi người về nhà đi, đi về đi."
"Này Đông Tử, lần sau cậu dạy mọi người phương pháp kia nhé, thôn chúng ta cứ cách vài năm đều sẽ có trẻ con hoặc người lớn bị đuối nước, nếu như mọi người đều biết thì cũng có thể giúp cho người đuối nước có hy vọng sống sót." Bí thư Trần vỗ vỗ bả vai Diệp Diệu Đông, viễn mắt ông ấy vẫn còn đỏ.
"Được thôi, chuyện này đơn giản ấy mà."
"Đợi cha mẹ A Bân từ bệnh viện quay về, tôi sẽ bảo bọn họ đến tận nhà cậu cảm ơn, không có cậu thì đứa bé kia nói không chừng đã mất thật rồi."
Cha Diệp cười tiếp lời: "Bí thư Trần ông khách sáo quá, mọi người đều là người làng người xã cả, giúp một tay cũng là chuyện nên làm mà."
"Vẫn phải cảm ơn chứ."
Mọi người vừa đi vừa nói chuyện, nói mấy câu khách sáo...
Bạn cần đăng nhập để bình luận