Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1086: Giải quyết (length: 37299)

Diệp Diệu Đông giờ mới biết vì sao bà lại trông như không có sinh khí, không có cảm xúc gì, thì ra là bà căn bản không biết chuyện gì xảy ra, chỉ đứng ở cửa nghe ngóng hóng hớt, còn mơ hồ hơn cả hắn, ít nhất hắn còn biết căn bản sự việc.
Lâm Tú Thanh tiếp tục nói: "Chuyện này còn cãi cọ nữa, bọn họ đúng là... Trước đó vỗ ngực cam đoan, quay đi thì bảy cô tám dì đều lôi vào."
"Đây là chuyện của mấy bà vợ trong nhà, họ tự nhận không kể với người ngoài, chỉ có cả nhà biết, nhưng vợ họ cũng sẽ cho rằng mình không kể với người ngoài, chỉ kể với người nhà mẹ đẻ. Rồi người nhà mẹ đẻ họ cũng nghĩ vậy, họ không kể với ai khác."
Lâm Tú Thanh không nhịn được cười: "Thế là cả thôn đều không phải người ngoài."
"Ngươi đừng cười, đa số bí mật đều là truyền như thế, ví dụ như, ta chỉ kể với ngươi, đừng kể ai khác, ngươi cũng đừng kể cho ai. Qua người thứ hai thì lại thành, ta chỉ kể với ngươi với người này thôi, không kể ai khác, ngươi cũng đừng nói ra, không ta khó xử. Đến người thứ ba thì lại thành, ta chỉ kể cho các ngươi, các ngươi đừng nói ra ngoài..."
Bà cũng bị hắn chọc cười.
"Chỉ có ngươi là biết nhiều."
"Sự thật nó diễn tiến đúng là vậy."
Lâm Tú Thanh cười đánh nhẹ vào hắn rồi nói: "Ta nghĩ nếu mấy anh họ không bỏ qua, thì anh cả với anh hai đúng là hết cách, chắc chắn phải đưa người đi thôi, không đi theo thỏa thuận ban đầu thì đến lúc đó xong chuyện lại lôi đủ cả ba cái tàu đó lên thôi."
"Không khác mấy đâu, hai bên đều không chấp nhận, cự tuyệt không tiếp nhận, vậy chỉ còn cách làm theo giao kèo ban đầu."
Bà cũng không nhịn được nói: "Làm loạn cả lên, không có đầu óc lại cứ muốn kiếm lợi, kết quả chưa biết có lợi hay không mà đã chuốc họa vào thân."
"Cứ kiếm tiền chân chính là tốt rồi, người thành thật thì làm việc tử tế, hết lần này tới lần khác người thành thật cứ phải làm việc không thành thật, đúng là trò cười."
"Đúng là làm cả thôn cười chết, người ta cãi nhau còn không cùng họ, bọn họ thì cùng tổ tông ra đó cãi cọ, đúng là cho người cả thôn chế giễu."
"Không ai bớt lo, cứ tưởng hai anh em thật thà thì không ai rầy ai, ai ngờ không bằng ngươi."
Diệp Diệu Đông nhíu mày: "Vậy sao?"
"Ngươi còn đắc ý hả? Người không bớt lo, khiến cả nhà lo lắng nhất là ngươi đó, mấy anh trai thì được mấy lần? Cha vẫn còn đang làm việc cho chúng ta, mà ngươi còn không biết xấu hổ nói mình bớt lo."
"Hai chuyện khác nhau, ít ra chuyện của ta thì ta tự thu xếp được."
Nghe vậy, Lâm Tú Thanh cũng không cãi lại.
Mấy người họ đi cuối cùng, vừa đi vừa nói, người đằng trước đã khuất bóng cả, ai về nhà nấy rồi.
Giữa trưa mặt trời đứng bóng, lại còn nhà trong thôn đều là nhà thấp, nắng chiếu thẳng, tìm chỗ râm cũng khó, mấy người đi một quãng ngắn đã mồ hôi đầm đìa, mặt đỏ bừng, chỉ có bà tay còn cầm quạt mo, đi đâu mang đấy.
Nàng thấy Đông tử vẫn mặc áo dài, đội mũ, sợ hắn nóng, liền quạt cho hắn.
Diệp Diệu Đông lắc đầu: "Ta còn phải đẩy xe, không rảnh tay, bà quạt cho con bé đi, mặt con bé đỏ như mông rồi."
"Hay là anh chạy xe về trước đi, anh mặc áo dài đội mũ để chống nắng, con bé lại không có, không khéo lại cháy nắng mất."
"Thôi được, vậy ta chở con bé về trước."
Diệp Tiểu Khê nãy giờ im lặng không nói, không phải con bé đổi tính mà là lần đầu tiên được đi xe đạp, thấy lạ quá chừng, mọi người lớn nói chuyện thì con bé cứ ngồi đó tự mình nghịch, hai tay ôm yên xe, sờ tới sờ lui, cái gì cũng tò mò.
Diệp Diệu Đông lại bế con bé lên ghế trước đi, dặn nó giữ chặt thanh ngang, mông ngồi yên không được lộn xộn, rồi một tay vòng giữ người con, một tay lái xe đạp, bắt đầu đạp.
Diệp Tiểu Khê nhìn chiếc xe đạp chạy nhanh thế thì mắt tròn xoe, mồm há hốc.
"Xe xe... xe xe... cha... nhanh quá..."
"Nói bậy, phải nói cha lợi hại!"
"Ngan hai... ngan hai..."
"Đúng, còn phải khen cha thật giỏi."
"Cha, bổng bổng! Bổng bổng!"
"Ừ." Diệp Diệu Đông thích chí vô cùng.
Lúc họ về tới nơi thì ngoại trừ A Thanh và bà thì những người khác đều đã về nhà hết, cha và anh hai của hắn cũng ở nhà anh cả.
Hắn để Diệp Tiểu Khê lại cho hai anh em Diệp Thành Hồ và Diệp Thành Dương trông nom, bảo mẹ chúng sắp về đến nhà rồi, dặn chúng phải ngoan, không được chạy ra ngoài nắng, rồi cũng đi vào nhà anh cả.
Trong nhà, Diệp Diệu Bằng và Diệp Diệu Hoa mặt mày ủ rũ như bị sương đánh, mặt đầy hối hận, cảm thấy không nên tham lam, cũng không nên hảo tâm kéo người khác vào, bây giờ thì lợi lộc chưa thấy đâu mà đã tự rước họa vào thân.
Hắn vừa vào cửa, thấy cả phòng im lặng, liền tò mò hỏi: "Thương lượng ra kết quả rồi hả?"
Diệp phụ tay trái như Thác Tháp Thiên Vương, cầm ống điếu hút sòng sọc, không thèm để ý tới hắn. Diệp Diệu Bằng nói: "Bên kia đòi chúng ta đưa hết tàu của chúng ta sang, nói dù sao cũng đủ chỗ chứa, đưa hai chiếc cũng là đưa, đưa mười chiếc cũng là đưa."
"Nghĩ nhiều quá rồi đó? Tàu nhà mình làm sao kéo nổi mười chiếc?"
Diệp Diệu Hoa thật thà nói: "Mỗi tàu kéo thêm năm chiếc, xếp chồng lên rồi lấy dây thừng cố định..."
"Hả... Các ngươi tính kỹ hết rồi đó à, sắp xếp xong xuôi cả rồi hả?"
Diệp Diệu Hoa hốt hoảng vội xua tay: "Không có không có... không phải ý đó, tụi em không muốn đi..."
"Các người mà không chịu chở thì chỉ có cách đền tiền, dù sao cũng là các ngươi bội ước."
"Sao lại bảo là chúng ta bội ước?"
Chị dâu cả đang nấu cơm ở bên cạnh, cầm cái xẻng lên, kích động ra vẻ: "Là bọn họ không giữ chữ tín trước đó, đi rêu rao khắp nơi, còn kéo cả nhà mẹ đẻ vào, tụi mình có hứa đâu, có mà là bọn họ sai trước, sao lại bắt tụi mình phải đền tiền?"
"Mà họ mua tàu cũng không phải mình bảo họ mua, là do chính họ tham lam, tự mình bỏ tiền ra mua, có liên quan gì đến mình? Lúc họ mới mua tàu mình cũng có đồng ý gì với họ đâu, họ cũng không tới nói chuyện gì vụ thêm tàu này cả."
Diệp Diệu Đông giơ tay ra hiệu, bất đắc dĩ nói: "Không nỡ đền tiền thì chỉ có cách làm theo thỏa thuận ban đầu, các ngươi cứ dẫn ba chiếc tàu đã hứa trước đi thôi."
"Nhưng các chị dâu đã hứa với người khác rồi mà không nói với anh cả với anh hai trước, chưa thương lượng mà đã tự ý hứa với người khác, chuyện đó đương nhiên là mấy chị ấy phải tự giải quyết, không liên quan gì đến mấy anh cả."
"Mà cái vụ họ bỏ tiền cao đi mua tàu cũng chắc chắn không liên quan đến anh cả với anh hai."
Diệp Diệu Bằng gật đầu ngay: "Đúng, là như vậy, tụi em rạch ròi, chứ không phải không biết lý lẽ. Tụi em chỉ thừa nhận chuyện ban đầu đúng là có hứa chở ba tàu đó thôi, giờ thay đổi ý là tụi em không ra gì, chứ còn chuyện khác họ muốn gán cho tụi em, tụi em không chấp nhận."
"Ừ, vậy các ngươi định giải quyết thế nào?"
Hai người đều ngẩng đầu nhìn hắn, mặt ngơ ngác, một người lắc đầu, một người nói không biết.
Diệp phụ chán ngán: "Đồ ngốc, Đông tử không phải đã nói với các ngươi rồi sao, không muốn chở nhiều người như thế, lại không đồng ý được thì phải theo giao kèo ban đầu."
"Nói thế có khác gì phải chở ba chiếc tàu đâu, vậy hôm nay mình phải đi tay không à, không được gì hết còn mất công à?"
Chưa đợi hai anh em kịp nói gì thì chị dâu cả đã lên tiếng.
Diệp phụ trừng mắt nhìn con dâu rồi quay sang mắng con trai lớn: "Việc nhà ngươi do ngươi quyết hay là con dâu quyết định?"
Diệp Diệu Bằng cũng quay sang trừng mắt chị ta: "Mau vào nấu cơm, sao nói nhiều thế? Chuyện của đàn ông thì đàn bà biết cái gì?"
Diệp Diệu Đông thấy chị dâu im miệng thì mới nói: "Hôm nay các anh mà không làm rùm beng như vậy thì đợi đến lúc đi chắc sẽ còn bị bắt phải chở thêm không biết bao nhiêu chiếc tàu nữa đó."
"Có nghe không hả? Đã ba mươi mấy tuổi rồi, đầu để đâu hả? Loại chuyện này có thể tùy tiện ôm vào người được sao? Năm ngoái lúc Đông tử chở người trong làng đi thì nó có thu của ai một đồng nào đâu."
"Mà toàn là dặn trước, nói là cho đi nhờ chứ không liên quan gì đến nó cả, đi theo thì việc ai nấy lo, gặp chuyện gì thì tự chịu trách nhiệm, không được bắt đền ai."
"Đằng này hai người mình tự ôm việc vào người, nói không dám bắt người ta nặng lời, thì đã chả hiểu biết gì."
Hai anh em đều bị Diệp phụ mắng không dám hó hé.
Diệp phụ nhìn thấy hai đứa con cứ im như thóc, đành nhịn lại mà nói: "Nếu các người lo lắng lỡ có chuyện, phải chịu trách nhiệm, ngại phiền phức này kia, rồi cảm thấy số tiền đó mình kiếm không đáng thì lúc nữa bàn bạc thì nhường thêm một bước đi, thuận tiện đưa ba cái tàu đi là được."
"Nhưng mà, khi đến nơi rồi thì sẽ không còn liên quan gì đến các ngươi nữa, những chuyện khác để chính họ tự sắp xếp, tự giải quyết, các ngươi không cần quản gì cả, nói rằng hai thành kia các ngươi cũng không cần, có chuyện gì xảy ra cũng không liên quan đến các ngươi."
Hai anh em liền ngẩng đầu lên, liếc nhìn nhau rồi cùng gật đầu.
"Như vậy được, có thể tiện đường mang bọn họ đi qua, nhiều lắm thì lại chở về cho bọn họ, những chuyện ở giữa thì chúng ta không cần quản."
"Chúng ta cũng không cần hai thành kia của họ."
Diệp Diệu Đông lắc đầu, bọn họ nghĩ đơn giản quá rồi.
"Nếu không có chuyện gì xảy ra thì mọi chuyện đều tốt, ai cũng vui vẻ. Còn nếu có bất trắc thì vẫn là tìm đến các ngươi trước, ai bảo các ngươi dẫn bọn họ đi?"
"Giống như năm ngoái, ta tuy nói thế, nhưng đến nơi rồi, ta vẫn phải giúp một tay nếu có thể, không thể bỏ mặc như thế được. Bởi vì năm ngoái người không nhiều, trong khả năng có thể giúp được, nếu không giúp cũng bị người ta trách móc, dù sao cũng là người trong thôn, đều là đi theo ta ra ngoài, phải chiếu cố."
"Chuyến này cũng vậy, nếu có thể giúp được thì nên giúp. Nhưng tối qua ta đã nói trước rồi, đội của ta cũng đông, người của ta đã có hai ba chục mạng, chắc chắn ta phải ưu tiên người của mình trước, một người sức lực có hạn, ai theo thì để họ tự thu xếp."
"Quan hệ lợi hại cũng đã nói rõ ràng, nếu thật có chuyện gì thì mọi người cũng sẽ hiểu. Hai chuyện này khác nhau đấy."
Ba người nghe vậy đều im lặng.
Diệp phụ nhức đầu nói: "Vậy ngươi nói xem phải xử lý thế nào?"
"Theo ta thấy, những việc gì có thể giải quyết bằng tiền thì nên dùng tiền mà giải quyết. Ừm... Tiền lớn thì chúng ta không có cách nào rồi."
"Nói thế nào?"
"Không phải họ đã dùng giá tiền mua thuyền mới để mua hai chiếc thuyền cũ, chỉ chờ đi làm giàu sao? Vốn dĩ việc này không liên quan gì đến các ngươi, là do họ tự ý làm ra, trước sau đều không báo cho các ngươi, các ngươi có thể không cần chịu trách nhiệm."
"Bây giờ... Các ngươi cứ mua lại theo giá gốc, để họ bớt đi thiệt hại."
"Sở dĩ họ không thoải mái, một phần là vì họ đã bỏ số tiền này vào rồi, kết quả các ngươi lại không dẫn họ đi, vậy thì số tiền này mất trắng."
"Bây giờ các ngươi bù vào phần tổn thất này, xem họ có chịu không."
Diệp phụ mắt sáng lên, "Nếu mà thu thuyền lại thì tuy có đắt một chút, nhưng mà lão đại và lão nhị có thể thuê hai người đến đánh bắt, như vậy lợi nhuận sẽ thuộc về mình, như thế có lợi hơn so với việc mang theo bọn họ, đằng nào cũng phải chịu trách nhiệm."
"Đúng vậy, nhưng mà chưa chắc họ đã đồng ý, các ngươi phải gọi ủy ban làng ra mặt nữa. Hơn nữa phải cãi nhau, kéo dài đến cuối cùng, phải kiên quyết không dẫn họ đi, sau đó mới thương lượng bồi thường thế nào, mới được."
"Không thì họ cứ nghĩ đến việc một lòng đi theo làm giàu, ngươi mà lấy thuyền của họ thì vẫn không giải quyết được vấn đề."
"Phải là để cho họ biết là không có cách nào, các ngươi đã quyết tâm không dẫn họ đi, sau đó mới đi mua lại thuyền theo giá gốc của họ, giảm bớt thiệt hại, như vậy mới được."
"Các ngươi vẫn phải khẳng định rằng chính họ là người tự ý truyền tin ra bên ngoài làm hỏng giao kèo, cũng là do họ tự ý hứa hẹn, các ngươi căn bản không hề biết, những chỗ thân thích của họ, để họ tự giải quyết. Các ngươi chỉ giúp họ mua lại thuyền theo giá gốc, như thế thì họ không bị mất tiền."
Diệp Diệu Bằng có chút do dự, "Họ có đồng ý không? Làm vậy chẳng khác nào đổ công cốc, họ vốn dĩ muốn đi theo, bây giờ vẫn là muốn đi theo."
"Bởi vậy mà các ngươi mới phải bàn bạc, rồi cãi nhau. Ta bây giờ chỉ đưa ra hết các khả năng cho các ngươi thôi, có thể thương lượng theo hướng nào thì cứ thương lượng."
"Nếu không đồng ý, các ngươi vẫn phải dẫn người đi theo giao kèo ban đầu, dù sao ngay từ đầu đã nói thế, giữ lời hứa cũng nên làm. Như là theo lời cha nói lúc trước, không thu tiền của họ, chỉ phụ trách đi tới đi lui đưa đón, ở giữa thì không quản những chuyện tạp vụ của họ, cược là người ta đi bình an."
"Không cần biết lừa đảo kiếm tiền được không, bình an trở về là tốt rồi, dù sao các ngươi cũng không muốn kiếm số tiền này. Các ngươi vẫn nên giải quyết nhanh đi, nếu chuyện này không giải quyết thì đêm đến các ngươi ra biển kéo lưới cũng không an tâm."
Hai người đều nhăn mặt nhíu mày.
"Chúng ta suy nghĩ lại xem."
Diệp phụ hỏi: "Vậy nếu như theo giao kèo cũ mà làm, sau đó họ mua hai cái thuyền giá cao mang theo không được thì trong lòng chắc chắn cũng không thoải mái?"
"Họ không thoải mái thì không liên quan gì đến chúng ta, nhiều hai cái thuyền cũng phải có thêm 4 người, 4 người này lại muốn gọi đại ca và nhị ca dẫn đi, rồi đại ca nhị ca phải sắp xếp thêm người phụ trách."
"Mà thuyền nhỏ của họ mà đi theo thuyền lớn vào rãnh biển thì mất bao lâu? Sau đó mỗi ngày đại ca và nhị ca lại phải lái thuyền kéo thuyền nhỏ của họ ra vào? Hàng cũng phải đại ca và nhị ca đưa đến trên bờ bán cho họ? Ngược hết cả lên, bắt đại ca nhị ca phải phục vụ cho họ cả quá trình như thế thì hai thành tiền công kia đáng giá quá đấy nhỉ?" Diệp Diệu Đông châm biếm nhẹ cười.
"Vậy thì không được." Hai anh em đồng thanh nói.
"Cho nên, cái việc mua hai cái thuyền giá cao này các ngươi nhất quyết không giúp, rất có thể họ sẽ tìm đến A Sinh, để thuyền của A Sinh kéo đi, dù sao A Sinh cũng là anh em thân thích của họ. Chỉ xem vợ của A Sinh có ghê gớm hay không, bất quá chắc chắn cũng không từ chối được, đều là anh em ruột mà."
Hai người nhìn nhau, cảm thấy khó giải quyết quá, lại trở về vạch xuất phát.
"Tự các ngươi suy nghĩ cho kỹ đi, ta đã phân tích tất cả những khả năng có thể rồi, ta về trước đây, nóng chết mất, người toàn là đất cát, đi tắm mát cái đã."
Chuyện cần nói, anh đã nói; cần phân tích, anh cũng đã phân tích; cần đề nghị, anh cũng đã đề rồi; tiếp theo thì xem họ tự tranh cãi xử lý ra sao.
Lâm Tú Thanh thấy anh từ nhà bên cạnh trở về, cứ tưởng đã thương lượng xong hết.
"Xong việc rồi à? Cơm chưa có đâu, vẫn phải chờ một chút nữa."
"Vẫn còn cãi nhau, để tự họ giải quyết đi."
"Haiz, thật là rối tinh rối mù, ban đầu đâu có nhiều chuyện như thế."
Diệp Diệu Đông không nói thêm, cầm chậu rửa mặt đi múc nước lạnh, trời nóng thế này ai lại tắm nước nóng.
Nhưng lão bà lại không đồng ý, sờ thử thì thấy trong chậu của anh toàn là nước lạnh như băng, liền bảo anh chờ một lát, trong nồi cơm đang nấu, trong bếp hai cái hũ đựng nước lớn nhỏ cũng đều đang nóng hôi hổi.
"Tắm nước ấm một chút tốt hơn, không khéo lại bị cảm thì khó chịu lắm đấy, mấy người trẻ các ngươi không hiểu gì cả, bây giờ cứ tùy tiện, đến lúc già rồi lại sinh đủ thứ bệnh, đến lúc đó chỗ này đau chỗ kia nhức, thì lúc ấy mới thấy khó chịu."
Anh không nói gì thêm, đợi khi lão bà thử nhiệt độ thấy được rồi thì mới đi ra cửa tắm, sau đó đi vào phòng thay quần đùi.
Rồi anh nằm thẳng cẳng ra giường luôn, tắm xong người rất thoải mái, nếu không phải bụng réo òng ọc thì có khi đã ngủ gục rồi, anh bây giờ hai mắt nhắm nghiền cảm thấy ngủ được luôn.
Mặc dù không ngủ được, nhưng đến khi có người gọi ăn cơm, thì người anh vẫn còn mơ màng, chuẩn bị ngủ lại một chút.
Diệp Tiểu Khê nhóc con đẩy cửa ra gọi anh, anh cố ý vẫn nằm ỳ không nhúc nhích.
"Ăn cơm cơm ... Dậy đi ... ."
Anh không động đậy. Diệp Tiểu Khê gọi vài tiếng, rồi lại túm tay anh kéo, kéo mãi mà vẫn không nhúc nhích, đành phải leo lên giường, vừa vỗ vào mặt anh vừa véo vừa nhéo, còn đưa tay ngoáy lỗ mũi anh, véo mũi để không thở được.
Không thấy phản ứng, nó lại lấy tay chống mí mắt anh lên, thấy con ngươi đen láy đảo qua đảo lại thì nó cười ha ha, không quên lau đi giọt nước miếng, nhưng vẫn không thể lau hết, nước dãi chảy nhỏ một nửa lên mặt anh.
Diệp Diệu Đông bị cô bé chống mí mắt thì nhịn không nổi mà cười, bị cô bé trêu chọc một hồi thì tỉnh táo hẳn, không buồn ngủ nữa.
Lâm Tú Thanh thấy một hồi vẫn chưa gọi được người, liền đi vào xem, thì thấy hai cha con đang chơi rất vui trên giường, đành phải gõ cửa phòng một cái "Đừng có đùa nữa, tranh thủ đi ăn cơm đi, trưa cả rồi, đói meo cả rồi."
Diệp Diệu Đông ôm cô bé chân đang gác lên người mình, vừa cười vừa vỗ vỗ mông nhỏ đầy đặn của nó, học giọng điệu của nó ngày xưa, "Ăn cơm cơm đi ~ "
Diệp Tiểu Khê cũng cao hứng giơ hai tay lên, uốn éo người, lắc đầu lắc lư, "Ăn cơm cơm đi ~"
Đến khi ngồi vào bàn ăn, cô bé lại theo thói quen tìm Bùi Ngọc, nhưng lại không thấy, biểu hiện trên mặt hơi buồn.
Hai người làm bạn ăn cùng ngủ cùng đã hơn nửa năm, đột nhiên mấy ngày không thấy người, cảm thấy rất trống trải.
"Em gái đâu rồi?"
"Em gái về nhà rồi, mẹ của nó sắp về rồi, sau này sẽ không ở nhà mình nữa." Lâm Tú Thanh gắp cơm cho cô bé, lấy thìa giải thích.
"Nhưng mà con muốn em gái, bảo em gái tới mà?"
Diệp Diệu Đông nói: "Vậy đợi lát nữa ăn cơm xong, ba sẽ đi đón em gái sang đây chơi với con được không?"
Cô bé cao hứng gật đầu.
Hôm trước A Quang cứ vội vội vàng vàng lôi anh đi thành phố, con gái thì để ở nhà cho mẹ kế và hai đứa em gái của nó trông, nên bọn anh cũng không cố ý bế qua, dù sao chẳng mấy hôm nữa thì Huệ Mỹ về rồi.
"Ngày nào nó cũng hỏi em gái cả mấy chục lần, hai hôm trước A Quang bế con bé về thì bắt đầu hỏi, những ngày anh không ở nhà thì nó lại không hỏi nhiều như vậy."
Diệp Diệu Đông cười khẩy, quay đầu hỏi nàng, "Có yêu ba ba không?"
Nàng gật gật đầu.
"Nếu tay trái ngươi có một quả táo, tay phải một quả chuối tiêu, ba với em gái rơi xuống biển, con ăn quả nào trước?"
Nàng ngơ ngác.
Mọi người trên bàn cũng trợn mắt, đây là câu hỏi gì vậy?
"Con đưa cho ba ăn một quả, cho em gái một quả."
Diệp Diệu Đông cũng ngẩn người, sao còn trả lời như vậy được?
"Vì sao?"
"Vì con muốn ăn dưa hấu! Quả dưa hấu!"
"Con không cứu ba với em gái sao?"
"Ba ơi, ba cứu em gái nha, con cho ba quả táo với chuối tiêu."
"Được a, vậy cũng được ... ."
Lâm Tú Thanh cười lườm hắn một cái, "Hỏi toàn câu ngớ ngẩn, ai lại đi hỏi mấy câu như vậy, con bé mới có 3 tuổi."
Diệp Diệu Đông cười sờ sờ đầu Diệp Tiểu Khê, "Chờ ba đi cua gái rồi ôm cô bé về cho con, tiện thể cua luôn dưa hấu như thế này, cho con ôm nhiều cái về có được không?"
"Được!" Nàng vui vẻ lớn tiếng đáp lời.
Lão bà quan tâm hỏi: "Huệ Mỹ sinh xong hôm nay là ngày thứ ba rồi đúng không? Vậy là sắp về rồi sao?"
"Rất có thể, giờ cũng gần chiều rồi, hôm nay không về, đoán chừng mai cũng về thôi, bên ngoài đâu có thoải mái như ở nhà."
"Chờ nó về ta cũng đi xem một chút, khó có cặp song sinh, quá hiếm rồi," Lão bà vẻ mặt tươi cười, chợt quay sang hỏi hắn, "Người ta nói cháu trai giống cậu, con thấy nó có giống con không?"
Diệp Diệu Đông lập tức mặt mũi tràn đầy vẻ khó nói, "Giống cậu thì khó nói, nhưng khẳng định là không giống con, nếu nói thật giống cậu thì hẳn là giống anh hai với anh ba hơn."
"Hả? Ý là sao?"
Lâm Tú Thanh cũng nghi hoặc, "Giống anh hai với anh ba?"
"Ha ha, y như hai cục than ấy, giống ông nội tụi nó, đều bộ dạng lão già."
Lâm Tú Thanh oán trách liếc hắn một cái, "Vậy còn nói giống anh hai với anh ba làm gì?"
"Mọi người hỏi giống con sao, cháu trai có giống cậu không mà? Ha ha, nó có mấy người cậu đấy, chắc là không giống cậu này, ha ha ha ..."
Diệp Diệu Đông vừa nói vừa tự cười, nhớ lại lúc mới thấy hai cục than trong tã.
Hai đứa con trai hắn bây giờ cũng đen sắp bằng hai cục than rồi, nhưng da trên người vẫn trắng, chỗ nào không bị nắng chiếu tới thì khi tắm vẫn trắng như phát sáng, giống y hắn.
Diệp Tiểu Khê cũng vậy, lúc mới sinh ra thì đỏ hỏn, nhưng vài tiếng sau đã trắng và mềm mịn.
Khác hẳn với hai đứa hôm trước nhìn thấy. Người ta nói sinh đôi thì mặt mũi đặc biệt giống nhau, nhưng mà hắn chẳng thấy giống chút nào, đen như mực thì có thật.
Lão bà cũng vui vẻ nói, "Vậy chắc giống A Quang, cũng da đen."
"Mới sinh ra thì đen thôi, không có nghĩa sau này cũng đen, đợi lớn lên tí là trắng ra, có khi qua mấy ngày nữa thì đã trắng nõn hết rồi."
Lâm Tú Thanh nói dễ nghe hơn một chút.
"Dù sao chờ nó về mọi người đến xem là biết liền mà."
"Hai đứa này chắc bị phạt 1000 đồng đấy nhỉ?"
"Thì còn hơn là bị phạt 500."
"Hả?"
Lâm Tú Thanh chợt hiểu ý hắn nói, cũng vui vẻ.
"Vậy nếu chỉ bị phạt 500, thì chắc hẳn còn phải tăng giá đúng không? Ha ha ha ... ."
"Đúng vậy, ha ha ha ha ... ."
"Mau ăn mau ăn, hai người đừng có cười nữa, cứ ngồi đấy cười suốt, cơm không chịu ăn, trễ giờ rồi, cũng đói lắm rồi đó."
Diệp Diệu Đông cười đủ rồi cũng không cười nữa, nhưng Lâm Tú Thanh ngước lên nhìn hắn một cái thì lại không nhịn được bật cười thành tiếng.
Cả bàn vang lên tiếng cười nói vui vẻ.
Diệp phụ từ đầu tới cuối không nói gì, vốn dĩ tâm trạng khó chịu, nhìn không khí trên bàn ăn của bọn họ thì trên mặt cũng dần có ý cười, thần sắc trở nên nhẹ nhõm vui vẻ.
Chỉ là nhà cách âm không tốt, truyền sang nhà bên cạnh, bầu không khí bữa cơm bên nhà ấy càng thêm trầm mặc, đám trẻ con không ai dám nói gì, cúi đầu lặng lẽ ăn cơm, vô cùng ngoan ngoãn sợ bị vạ lây.
Ăn cơm xong, Diệp Diệu Đông ngồi trước cửa hóng mát, thấy ba hắn lại vội vội vàng vàng chạy sang nhà bên cạnh.
Lúc nãy còn tươi cười mà khi ra ngoài liền nghiêm túc hẳn.
Chưa đầy chốc lát, thấy năm người đội nón lá ra cửa, chắc là định tranh thủ giải quyết chuyện sớm, đến tìm ủy ban xã hay gì đó, cùng làm chứng rồi dàn xếp mọi chuyện.
Bây giờ không giải quyết, cứ kéo dài rồi sát ngày khởi hành mới giải quyết thì coi như xong đời.
Hắn cũng không có nhúng tay vào chuyện của họ, mấy ngày nay cứ chạy qua chạy lại nên mệt lả người rồi, lúc này ngoài trời nắng chang chang, lười đi đâu nữa, dù sao không đấu được.
"Ba ~ dưa hấu...Không phải..." Nàng vội lắc đầu sửa lại, "Là em gái..."
Diệp Diệu Đông vui vẻ, "Mồm vẫn còn dính cơm mà đã chạy ra đòi dưa hấu rồi? Thế con muốn dưa hấu hay là muốn em gái?"
Diệp Tiểu Khê cười để lộ hai hàng răng nhỏ như hạt gạo, "Cả hai!"
"Chỉ được chọn một thôi."
"Cả hai! Nhanh lên...Ba nhanh đi..."
Hai tay nàng đều níu lấy tay Diệp Diệu Đông, mà tay con nít quá nhỏ, chỉ nắm được có hai đầu ngón tay hắn, cố sức kéo hắn đứng lên.
"Nhanh lên..."
Nói bi bô, âm cuối còn kéo dài, ai mà cưỡng lại được chứ.
Diệp Diệu Đông ngồi yên, vỗ nhẹ vào mông nhỏ của nàng, rồi lại sờ lên bụng tròn căng ra vì ăn no, "Cái bụng này của con y như dưa hấu rồi, con còn ăn được sao?"
"Ăn được, ba nhanh đi."
"Được, ba đi, ba đi. Vừa ăn xong đã bắt ba ra ngoài dưới trời nắng này, để ba nghỉ chút cũng không được, kiếp trước ba nợ con, kiếp này con đến đòi."
Diệp Thành Hồ và Diệp Thành Dương cũng không biết từ đâu xông ra, vừa nghe hắn nói đi chuyển dưa hấu liền xông tới xin được đi giúp hái.
Chưa đợi hắn gật đầu, mấy đứa khác lại nhảy ra.
"Chú ba, để tụi con giúp chú đẩy xe ba gác, chú chỉ cần ôm em họ thôi."
"Sao mà chu đáo thế? Xem ruộng nhà mình chắc? Quả dưa hấu đắt thế không biết à? Xe ba gác mấy trăm cân đấy, còn muốn đẩy xe đi, thật là không khách sáo."
Diệp Thành Giang gãi gãi sau đầu, "Năm ngoái dượng cũng đẩy một xe ba gác đến mà, còn để cho bọn con chút đó."
"Thế nhưng mà năm nay dượng các con không ở nhà, các con dám tự mình đẩy xe đi chở cả xe dưa sao? Đừng mơ nữa, bốn đứa con trai đi với ba, mỗi đứa ôm một quả về là được rồi. Mấy đứa con gái thì đừng có chạy lung tung cho phơi nắng, cứ ở nhà chờ là được."
"Vâng, vậy tụi con đi liền."
Bốn đứa con trai y như pháo nổ chạy xộc ra ngoài trước.
Đến hè, Diệp Thành Hải mỗi ngày đều phải đến xưởng đóng tàu để chấm công đi làm, không còn chơi chung với đám nhóc này nữa, đi sớm về tối nên cũng nhiều ngày hắn không thấy.
Diệp Diệu Đông tìm nón lá đội, nghĩ nghĩ rồi lại cầm theo một chiếc dù, mới chậm rãi đi ra.
Chút nữa sẽ bế con nít sang, không thể mình có nón che nắng mà để con nít phơi nắng trên đường, cầm cái dù còn có thể che được chút ít, tránh được mặt trời.
Nhưng khi hắn đi, Bùi Ngọc đúng lúc đang ngủ trưa, hắn cũng không làm phiền mà chỉ bảo lúc nào chiều tỉnh dậy thì sẽ đến ôm.
Mấy nhóc nhanh chân đi trước, mỗi đứa ôm một quả dưa hấu trên tay chờ sẵn, còn toàn chọn quả lớn mang theo nữa chứ.
Diệp Diệu Đông hai tay không ôm ai cả, cũng đi theo ôm một quả, dù sao nhà A Quang giờ dưa hấu đầy đất, bố vợ cũng được hai đứa cháu trai mới sinh vui đến phát điên rồi, còn nhiệt tình bảo rằng tí chiều lại chở xe ba gác sang để bọn họ nữa.
"A Quang nhà nó mai mới về hả?"
Bố vợ mặt mày hồng hào, cười đến không khép miệng lại được, "Sáng gọi điện về hỏi, nói là đã đón xe về rồi, sáng mai đón tụi nó về, nhưng chắc đến giữa trưa mới về được. Trong nhà cũng dọn dẹp sạch sẽ rồi, từ trong ra ngoài đều lau chùi hết, về đến nơi là có thể ở được ngay."
"Vậy tốt, có thêm hai cháu trai, con thấy chú trẻ ra đến mười tuổi rồi đấy, ha ha."
Bố vợ cũng vui vẻ cười tít mắt, "Thì là mừng đến phát điên lên rồi đấy chứ sao, người ta ba năm không chừng ôm được hai đứa, mình đây hai năm ôm những ba."
"Đúng là có phúc lớn mà."
Đến cuối năm mới kết hôn được ba năm, vậy tính ra đúng là hai năm ôm ba rồi.
"Người có chuyện vui thì tinh thần cũng thoải mái, nhìn chú mặt mày hồng hào, càng già càng khỏe, không chừng sau này còn có phúc hơn nữa đó, ha ha ha..."
Bố vợ nghe hắn nói cũng cười lớn ha hả, cũng chẳng thấy hắn vô lễ, thừa biết hắn tính tình như vậy.
"Mau đi đi, đừng có ba hoa nữa, ngoài cổng mấy đứa đang thập thò ngó chú đấy."
Diệp Diệu Đông cũng nhìn ra cổng thấy ai cũng thò đầu ra, ôm quả dưa hấu nói, "Vậy con về trước nhé, lát nữa trời mát mát sẽ đến ôm Tiểu Ngọc."
"Lát nữa trời bớt nắng rồi bác cho người bế qua."
"Dạ."
Hắn vừa bước chân ra khỏi cổng, đám nhóc sớm đã sốt ruột chờ ở ngoài lập tức ôm dưa hấu chạy trước.
Vừa nãy cũng là thấy vừa mới đến mà đã ôm dưa chạy thì không hay lắm, cho nên mới chờ ở cổng, đợi chú ba đi ra thì cùng nhau về.
Diệp Tiểu Khê ở nhà chơi với mấy chị cũng vui, nhìn thấy mọi người ôm dưa về cũng không thấy Bùi Ngọc đâu thì cũng không có tìm.
Đợi đến khi ăn dưa hấu xong thì mới quay sang hỏi Diệp Diệu Đông.
"Em gái đâu?"
"Con còn nhớ em gái đấy à? Ba tưởng con có dưa hấu ăn rồi là quên mất em gái rồi chứ?"
Diệp Tiểu Khê chớp mắt, "Cho Qua Qua em gái ăn."
"Không cần con cho đâu, con ăn cũng là phần của nó, nó đang ngủ rồi, đợi lát nó tỉnh dậy rồi tới tìm con."
Lúc này nàng mới ngoan ngoãn gật gật đầu, rồi tiếp tục gặm dưa hấu của mình, ăn một mặt thỏa mãn, mặt mày đỏ hồng, dính đầy ruột dưa.
Diệp Diệu Đông ăn uống thật thoải mái, ngày hè nóng nực thì dưa hấu vẫn là món ngon nhất.
"Ăn xong vỏ dưa hấu đừng vứt lung tung, coi chừng lát nữa dẫm phải trượt ngã, ta đánh chết các ngươi đấy."
"Bỏ vào thùng để đem cho heo ăn, ta biết rồi."
"Ừm, cũng có thể ném vào góc tường cho gà ăn."
"Cho chó ăn...."
"Chó không ăn, ngươi đừng có luôn giày vò mấy con chó đó."
Diệp Tiểu Khê chớp mắt, "Hoa Hoa muốn ăn...."
Chó đốm nghe gọi tên, liền đứng lên, sau đó quay đầu trốn về ổ chó.
"Rốt cuộc cũng biết 'người ngại chó ghét' là ý gì."
"Ha ha ha..."
Đám trẻ con khác vừa ăn vừa cười, Diệp Tiểu Khê ôm quả dưa hấu tròn xoe, mắt đen láy nhìn người này, nhìn người kia, lại cúi đầu cắn một miếng, rồi lại ngẩng lên nhìn mọi người cười, không hiểu mọi người đang cười cái gì.
Nhưng mà, đợi nàng gặm sạch hết phần dưa hấu màu đỏ, chỉ còn lại phần trắng thì nàng vẫn như thường lệ đi về phía ổ chó.
Tránh cũng không tránh được.
Lâm Tú Thanh bên cạnh cười nói: "Nó đặc biệt thích con chó đốm đó, ngày nào cũng bắt nạt nó."
"Hai con kia trước đó mang thai, con nhỏ trắng với con tiểu Hoàng vẫn chưa sinh à?"
"Vẫn chưa, chắc cũng sắp rồi."
"Ừm."
Buổi sáng ầm ĩ một trận, cả nhà lớn nhỏ đều đi xem đến tận trưa, buổi chiều thì bọn hắn không có nhúc nhích, đến cả đám trẻ con cũng không đi theo.
Dù sao chuyện của người lớn không liên quan gì đến bọn nó, bọn nó đi theo cũng chỉ đứng chen chúc một bên nhìn, không bằng đi theo tam thúc có dưa hấu ăn.
Đám nhóc tỳ ăn như phá, ăn cái gì là hết cái đó, 3 người lớn 9 đứa trẻ, ăn hết một quả dưa hấu vậy là thừa, ai cũng ăn no căng bụng.
Đám người lớn kia đi ra, thì cũng phải đợi đến chập tối, đến giờ cơm mới mồ hôi nhễ nhại.
Diệp phụ vừa về tới nhà liền cởi áo ướt sũng sau lưng ra, ngồi xuống trước cửa nói với Diệp Diệu Đông về kết quả bàn bạc buổi trưa. "Bọn họ quyết tâm muốn đi theo rồi, cái khác đều không chấp nhận, lại không nỡ bán hai chiếc thuyền mua được đi, bán giá gốc cũng không chịu, vốn dĩ cũng là muốn đến kiếm chút tiền lớn mà thôi."
"Vậy thì đại ca nhị ca ngươi vẫn phải làm theo giao kèo ban đầu mà thôi, nhưng mà cũng nói rõ, chỉ phụ trách dẫn người đi, lại đưa người về, chuyện ở bên kia thế nào thì kệ bọn họ, mặc bọn họ tự xoay sở ở bên kia, tất nhiên cũng không tốn tiền."
"Sau đó cũng nhờ ủy ban thôn đứng ra làm chứng, có chuyện gì cũng không được đổ cho mấy ca của ngươi."
"Ngoài ra, mua hai chiếc thuyền kia, đúng là như ngươi dự đoán, bọn họ trực tiếp tìm A Sinh, nhờ hắn giúp đưa thuyền với người qua đó."
Diệp Diệu Đông hơi nhíu mày lại, "Trực tiếp? Vợ A Sinh không có ở đó?"
"Có, vừa đó liền phản đối. Sau từng người khuyên can, nói chỉ muốn đưa người với thuyền qua, lại tiện đường mang về là tốt rồi, dù sao cũng chỉ có hai chiếc thuyền, chuyện bên kia bọn họ tự lo, không cần đến hắn."
"Còn nói đều là anh em ruột, giúp có tí việc cũng không chịu, gì gì đó, sau hai vợ chồng không chịu nổi một đám người, đành phải nhận lời thôi."
"Còn chuyện nhà mẹ đẻ của mấy người thím ngươi, thì tự họ mà lo, nếu muốn đi thì tự đi mà tìm người khác."
Hắn gật đầu, kết quả này cũng nằm trong dự liệu rồi, không có gì đáng lo.
Vậy nên buổi chiều hắn cũng không có đi nghe ngóng, kết quả chỉ là giống với những khả năng hắn phân tích buổi chiều mà thôi.
"Bây giờ thì dễ nói rồi, chỉ sợ đến bên kia, đến lúc phát hiện mình không có thuyền đánh bắt, không tới được rãnh biển, chỉ có thể giống ngư dân địa phương mò từng con trên biển, sợ đến lúc đó bọn họ lại làm khó dễ, thôi thì cứ đến lúc đó xem sao."
"Ừm, dù sao cũng chỉ có thể vậy, nói không nghe, không từng trải qua thì không tin có nguy hiểm, đều cho là mình bị bịa chuyện, chỉ tin rằng đi là phát tài thôi. Cũng chỉ có người đã trải qua, thì mới có thể chắc chắn, nhưng có lẽ cũng nghĩ thử thời vận, đi xem rồi tính, nếu không đúng thì về."
"Sợ tiền đến tay rồi lại bay mất, nên dù thế nào cũng phải đi theo xem, dù sao 1 vạn đồng sức hút quá lớn mà."
"Ừm, vậy thì tạm thời cứ vậy đi."
"Bác Bùi bên kia gửi một xe dưa hấu qua, để lại cho chúng ta một ít, các ngươi ăn cơm xong rồi thì ôm vài quả về. Còn nữa, ngày mai bọn họ đều về hết."
"Nhanh vậy sao?"
"Một người ở đó sướng quá hả?"
Diệp phụ ha hả cười nói, "Thì cũng sướng thật, không có ai cằn nhằn bên tai, rất là yên tĩnh, chỉ là có đôi khi lại cảm thấy quá tĩnh lặng, quen mẹ ngươi cứ mỗi tối là lại lải nhải bên tai rồi lại quăng đồ đạc."
Cái này thì không phải nói quá.
"Một người thì thấy buồn đúng không?"
"Ta đây cũng chỉ là nhất thời chưa quen thôi, rồi thời gian nữa chắc cũng quen, ra ngoài ở đâu một hai tháng thì cũng có sao, ở đó chắc gì vì mẹ ngươi không ở nhà mà cảm thấy buồn. Vài ngày nữa ta cũng đi, cũng là tính cho nàng về còn có người trông nhà."
Được rồi, chỉ có hắn nói được, người khác không được nói, thì vậy thì cho hắn nói.
"Vậy ngươi khi nào thì vào thành phố?"
"Mùng 2 thì đi, vừa hay được nửa tháng, đến ngày hẹn đi là tốt rồi, không cần đi trước làm gì, hôm nay 26."
"Được, lúc đó ta cùng ngươi đi. A, đúng rồi, sáng nay đang nói dở chuyện của bọn họ thì ngắt lời, quên hỏi ngươi, sáng nay đi xem thuyền thế nào?"
"Khoảng 30 thì đều lái về được rồi, còn chiếc thuyền của xưởng đóng tàu kia, cũng nói ngày 30 là xong. Để xem ngày tốt, rồi tất cả cùng lái về rồi đốt pháo cho xong, tiện cả đôi đường, khỏi phải mất công."
"Cũng tốt, đều vào tay cả rồi. Mấy ngày nữa nếu rảnh, thì giúp ta ra chợ mua thêm chút thóc về xay, toàn là thanh niên trai tráng cả đấy, đến lúc đó cần lương thực không ít, cứ chuẩn bị sẵn, đỡ đến lúc đó lại khó mua."
Bà ở bên cạnh nghe những lời này, liền mừng rỡ, cuối cùng cũng có chuyện để bà chen vào.
Bà phấn khởi nói: "Ta đã bảo mấy quả bí ngô với bí đao của ta có tác dụng mà, mỗi ngày các ngươi cứ chê nhiều, chê lớn, nói ta sao lại trồng nhiều vậy, ăn thì không hết, toàn để rồi đi biếu, giờ thì lại phát huy tác dụng đấy thôi?"
"Nhiều người thế, thì cần bí đao bí ngô lớn như vậy, một quả đủ cho mấy chục người ăn, quan trọng là lại không bị hỏng, cũng không phải mất tiền đi mua."
"A, đúng đúng đúng, vẫn là bà nhìn xa trông rộng, đến lúc đó mang hết đi."
Bà hài lòng.
"Năm sau ta lại trồng thêm cho các ngươi một ít."
Giá trị được thể hiện, khiến cho bà lão vô cùng cao hứng, cuối cùng thì cũng có chỗ để bà phát huy được tác dụng.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.).
Bạn cần đăng nhập để bình luận