Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 197: Bàn tay may mắn chết tiệt của tôi(2)

Chương 197: Bàn tay may mắn chết tiệt của tôi(2)Chương 197: Bàn tay may mắn chết tiệt của tôi(2)
Lúc đến chỗ làm móng nhà, Lâm Thanh Tú cũng đang uống trà giải khát. Anh lén nói với cô sáng nhặt được một con cá heo, bán được hai mươi ba đồng tám, mắt cô lập tức sáng lên.
"Thật á?"
"Lừa em làm gì? Hóa đơn ở trong túi anh, nãy quên lại cất ở nhà mất rồi, vậy hẳn cũng sẽ không rơi đi đâu mất, để tối cho em nhìn."
Lâm Thanh Tú bưng bát trà, vui vẻ gật đầu. Diệp Diệu Đông kéo tay cô, uống cạn nước trà cô chưa uống hết rồi lại múc thêm một bát, sau đó hai người mới nói cười trêu đùa nhau, cùng đi làm việc.
Ai tỉnh ý cũng có thể thấy tình cảm hai vợ chồng tăng lên không ít, ngay cả phải làm cả đống việc mà vẫn còn nói cười vui vẻ.
Đêm hôm đấy lại đến phiên Diệp Diệu Đông và cha Diệp ra khơi.
Cách ba ngày lại đi một lần, có đôi khi cũng bởi vì gió bắt đầu lên nên không đi được, hoặc là máy móc bị hỏng, cả tháng vừa rồi anh cũng chưa đi được mấy lần.
Nếu sau khi ra ở riêng anh tiếp tục đi theo bố thì anh thật sự không thể làm ăn riêng được. Mặc dù đánh cá kiếm được nhiều nhưng cũng phải chia cho bốn người, với lại cha mẹ anh cũng cho anh một cái thuyền nhỏ, vậy là đủ rồi.
Như thường lệ, vào một giờ hơn ban đêm, ăn cơm no xong ra khơi.
Lúc ra khơi, vì trời tối nên đều là cha Diệp lái thuyền. Lần thả lưới đầu cùng là ông thả, mãi đến khi trời tờ mờ sáng thì ông mới gọi Diệp Diệu Đông đi quăng lưới.
Trong thời gian tiếp theo, cha Diệp cũng thấy rõ có mấy thứ bên trong. Lần thứ ba may nhất, chỉ cần thu lưới về thôi sẽ có một, hai con hàng tốt, hoặc kéo nguyên một bây cá.
Diệp Diêu Đông thu lưới lại, dùng sức kéo nương theo khe trượt kéo lên khoang thuyền: "Ui, nguyên cả lưới toàn cá chim trắng, cái bàn tay may mắn chết tiệt của tôi, thật sự kéo khéo quá đi."
Cha Diệp liếc nhìn anh, người nhìn thì ổn mà miệng thì không đứng đắn chút nào: "Tiếp tục quăng lưới đi."
"Cha ơi, con có dự cảm, đợt lưới tiếp theo của mình cũng toàn là cá chim trắng!"
"Con làm như cá là đống cải thảo ý."
"Cha có muốn đánh cược không?"
"Cược gì đây?"
Diệp Diệu Đông cười he he: "Cược hai bao thuốc lá Hữu Nghị, con thấy trong túi cha có vừa khéo hai bao."
Cha Diệp che túi lại, giương mắt nhìn: "Không cá được, khó khăn lắm mới giấu được ít tiền riêng, cũng chỉ đủ mua hai bao."
"Có gì đâu, nói không chừng cha có thể thắng hai bao mà. Thua thì cha hút thuốc lào trong nhà, hoặc là cha đốt sách chắc cũng có thể hút."
"Không muốn, đừng có mà tăm tia đến thuốc của cha nữa, nhanh chóng làm việc đi"
"Được rồi."
Sau khi hy vọng bị dập tắt, anh chỉ có thể đàng hoàng đi lái thuyền.
Thật ra cha Diệp cũng biết đợt lưới thứ hai cũng có thể là cá chim trắng. Gần đây thật sự có rất nhiều cá chim trắng, hôm qua điểm thu mua cũng chất đầy cá chim trắng.
Quả nhiên đợt kéo lưới thứ hai cũng toàn cá chim trắng, chỉ là xen lẫn không ít cá chim vàng và đá.
Rất nhiều cá chim trắng bị cá chim vàng bẻ gãy xương, hoặc bên ngoài nhìn hơi xấu, hơi đáng tiếc.
Mấy con bề ngoài xấu với cả bị gãy xương có lẽ A Tài sẽ không thu mua, bọn họ chỉ có thể mang về để ăn. "Để cha lựa chỗ này ra, con đi lái thuyền quăng lưới đi."
Đợt quăng lưới thứ hai, anh chỉ kéo xung quanh. Đến đợt quăng lưới thứ ba, anh dứt khoát nghe theo ý mình, lái thẳng ra ngoài, dù sao có la bàn, chỉ cần không chạy ra xa quá sẽ không sao cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận