Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 155: Lưới đánh cá bát quái(1)

Chương 155: Lưới đánh cá bát quái(1)Chương 155: Lưới đánh cá bát quái(1)
Sau khi ăn xong, Lâm Tú Thanh đưa mười lăm tờ nhân dân tệ cho mẹ Diệp trước mặt hai chị dâu, mẹ Diệp cũng không nói gì, chỉ cười nhẹ rồi nhận lấy.
Nhưng sau khi trời tối, mẹ Diệp lại lén lút tới phòng của Diệp Diệu Đông, cũng may là hai vợ chồng bọn họ vẫn chưa ngủ.
"Mẹ?"
"Suyt, vào rồi nói."
Lâm Tú Thanh thắc mắc đóng nhẹ cửa phòng lại, cũng thấp giọng hỏi: "Sao vậy ạ?"
Mẹ Diệp móc một bọc khăn vuông vắn từ trong túi ra, sau đó mở bốn góc của cái khăn ra, trong đó là mười lăm tờ nhân dân tệ mà Lâm Tú Thanh đưa cho bà lúc chiều.
Hai vợ chồng đều kinh ngạc nhìn mẹ Diệp: "Mẹ, mẹ làm gì vậy?"
"Mẹ và cha con đã thương lượng với nhau rồi, Đông Tử khó khăn lắm mới nghiêm túc làm việc, thuyền gỗ nhỏ coi như là công cụ mà chúng ta cho các con để dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng đi, cũng không cần bọn con phải đưa tiền, hai ông bà này vẫn còn trẻ lắm, vẫn có thể làm được."
Lâm Tú Thanh và Diệp Diệu Đông liếc nhau một cái, nói: "Như vậy không được, thuyền gỗ nhỏ là của chung, nếu để chị dâu cả và chị dâu hai biết được cha mẹ cho chúng con thì đến lúc đó nhất định sẽ làm ầm lên cho mà xem."
"Chỉ cần các con không nói là được rồi sao? Hơn nữa bọn nó cũng không chịu thiệt thì tính toán làm gì, chúng ta đều biết rõ cả. Còn không phải muốn đi theo cha con ra biển, như vậy thì không cần tốn tiền, đến lúc đó còn có tiền chia. Các con tự lực cánh sinh nhờ chiếc thuyên gỗ nhỏ này, hai người bọn họ theo cha con đánh cá chia tiền, như vậy cũng rất công bằng mà."
"Nếu các con bỏ tiền mua thuyền gỗ nhỏ để làm một mình mà bọn nó lại theo cho con không cần vốn mà có lãi thì các con mới là người thiệt. Nhận lấy đi, mẹ và cha con đã hiểu rõ rồi, sẽ không để cho các con phải chịu thiệt đâu. Vốn dĩ gia cảnh của thằng ba yếu thế hơn rất nhiều so với thằng cả và thằng hai, cha mẹ Diệp cũng không cân tiền của con cái, dù sao thì tiên xây nhà cũng là do bọn họ trả, làm gì có thiếu 150 tệ này.
Đã nói đến mức này rồi, Lâm Tú Thanh đành phải nhận lấy tiền, biết ơn: "Cảm ơn mẹ."
"Được rồi, cất tiền cẩn thận đi rồi ngủ sớm một chút." Mẹ Diệp nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Tính cách và hành động của cha mẹ chồng cô thật sự không còn gì để bàn, có thể là họ cũng hơi thiên vị, nhưng cô thật sự may mắn mới có được cha mẹ chồng như vậy, nếu người đàn ông này cũng hiểu chuyện tiến bộ như vậy thì lại càng tốt.
"Em nhìn anh như vậy làm gì?" Diệp Diệu Đông thấy đôi mắt kỳ vọng của cô thì lập lập tức cảm thấy khó xử.
"Cha mẹ anh suy nghĩ cho anh như vậy, anh phải làm việc thật đàng hoàng, kiếm tiên thật tử tế thì mới không làm bọn họ thất vọng."
Anh cảm thấy không thoải mái mà thay đổi tư thế ngồi, yếu ớt nói: "Biết rồi, nửa đêm rồi nói chuyện này làm gì, đi ngủ sớm một chút, ngày lại phải làm việc đó."
Lâm Tú Thanh liếc anh một cái nữa rồi cất tiền lại vào trong ngăn kéo, khóa lại, sau đó mới lên giường dỗ hai đứa trẻ đang đùa giỡn với nhau, hơn nữa còn dặn dò bọn chúng chuyện bà nội cho cha mẹ tiền không được nói cho ai biết, tránh để gây thêm tranh cãi không đáng có.
Sáng sớm hôm sau, khi tới mảnh đất xây nhà mới ở bên bờ biển, bọn họ đi ngang qua gia đình Lâm Tập Thượng ở khu đất cũ đang khoa tay múa chân xem nên xây nhà thế nào, nói muốn xây nhà nhỏ một chút.
Bọn họ khẽ cười, chào hỏi cái rồi đi, quan tâm người ta như thế làm gì, nhà của mình thì tự mình tính toán.
Tối hôm qua cha Diệp đã đến từng nhà và nói với nhóm công nhân rằng hôm nay tiếp tục khởi công, họ đã đặt nền móng một lần rồi, làm lại lần hai cũng bớt việc hơn rất nhiều, chỉ cần làm theo quy trình trước đó là được. Diệp Diệu Đông chờ tới khi ăn cơm nghỉ trưa rồi mới dành chút thời gian ra bến tàu ngắn nhìn chiếc thuyền gỗ nhỏ của mình, ngày hôm qua, lúc cha anh thử nước, anh có hỏi qua cách chèo thuyền, bây giờ đã có thể trực tiếp chèo thử.
Chèo thuyền một vòng quanh bờ, anh cảm thấy cũng không khó, bắt đầu cũng khá dễ dàng, có thể người làng biển rất có tài năng với việc chèo thuyền.
Buổi tối, anh và Lâm Tú Thanh thương lượng với nhau rằng tự mình mua lưới đánh cá bát quái thì sẽ khá đắt đỏ nên có thể mua sợi chỉ về tự làm, nhờ cả mẹ anh giúp đỡ, chắc chắn là mẹ anh cũng rất sẵn lòng.
Lâm Tú Thanh gật đầu, không có ý kiến gì.
Nếu thuyền tới tay rồi thì nhất định phải lập kế hoạch cẩn thận và tận dụng nói thật tốt.
Hàng xóm biết nhà bọn họ chỉ đổi một mảnh đất mà được tặng thêm cả một con thuyền gỗ nhỏ thì đều rất ngưỡng mộ."
"Lệ Hương à, vận khí nhà các bà gần đây tốt thật đó, ngồi trong nhà mà lộc cũng rơi từ trên trời xuống!"
"Đúng vậy, một chiếc thuyền gỗ nhỏ cũng rất đáng tiền đấy, sao chúng tôi không gặp được chuyện tốt như thế này nhỉ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận