Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1098: Tràn đầy không có không câu (length: 15762)

Bọn hắn hôm qua cùng nhau làm, sau đó cũng bàn bạc thay đổi, cho nên bọn hắn thả móc câu khá dày, một dây đều có năm sáu trăm cái móc.
Xuống nước để vớt nhím biển, còn những người trên mặt biển nhàn rỗi, Diệp Diệu Đông liền bắt đầu gọi bọn họ thu dây câu.
"Thu lên cẩn thận một chút, đừng để vướng vào dây khác, thử thu một dây xem sao, thu hoạch thế nào?"
Người chèo thuyền bên cạnh phụ họa, "Dưới đáy toàn ánh bạc lấp lánh một đám, đều ném chính xác vào rãnh biển, chắc chắn dính câu không ít."
"Đúng vậy, đám đó, tỉ lệ dính câu chắc không sai đâu, không chừng một con lại một con, còn có thể cắn đuôi nhau."
"Người khác thả dây câu cứ tiện tay thả xuống biển tìm may mắn, xem được mấy con thì được, toàn nhờ vào vận may, còn chúng ta hôm nay thì khác, trực tiếp thả vào giữa đàn cá dày đặc, xác suất dính câu sao có thể thấp? Hơn nữa cá hố cũng tham ăn."
"Đúng, đợt này lên chắc thu hoạch không ít…"
"Tiếc là, thu lên rồi dây câu rối hết cả, phải về gỡ ra chỉnh lại, mới dùng tiếp được, nếu không hôm nay còn có thời gian, có thể lấy mấy con nhỏ, xấu xí cắt ra làm mồi..."
"Chẳng tiếc sao? Cá hố đắt thế, cắt ra làm mồi thì phí quá, dù sao dây câu với lưới cũng khác..."
"Ai bảo không có mồi? Hôm qua chúng ta có kéo lưới ngoài biển không, tối qua ăn cá đều là lão Bùi mang tới cả..."
Đám người chèo thuyền vừa trò chuyện vừa ngó nhìn theo dây câu được thu lên, bàn tán đủ thứ, chưa tới phiên xuống nước, ai nấy ở trên bờ đều quá rảnh rỗi, giờ có việc để làm cũng đỡ.
Ai nấy đều mong chờ đợt thu hoạch này, dù sao bọn họ đều nhiều lần xuống nước, biết rõ tình hình dưới đó, dù nói họ không xuống sâu được, nhưng mồi đã thả đến tận miệng cá rồi, sao chúng không ăn.
"Tới rồi, tới rồi, cảm giác dưới đáy dây nặng trĩu..." Người đang thu dây câu mặt tươi rói báo cáo tình hình.
Mọi người nghe xong cũng không nhịn được thúc giục.
"Tới rồi…"
Diệp Diệu Đông cũng đứng bên cạnh nhìn, vẫn chưa kéo lên hết, những người trên thuyền đánh cá của A Quang bên cạnh đã vui vẻ hô lớn lên.
"Oa, phát sáng thật kìa..."
"Hóa ra cá hố vừa câu lên là phát sáng thật, lúc nào cũng chỉ thấy cá hố chết thôi, lần đầu thấy cá hố sống vừa ra khỏi nước."
Điều này không sai chút nào, cá hố thường khi lên khỏi mặt nước liền tự nổ, bởi vì nước càng sâu thì áp lực càng lớn.
Cá hố chủ yếu sống ở vùng biển sâu 30 mét trở xuống, không thể điều chỉnh sự thay đổi áp lực lên xuống, cho nên áp lực trong cơ thể cá hố tương đương với áp lực dưới đáy biển sâu.
Khi cá hố bị bắt kéo lên, do áp suất không khí bên ngoài thấp hơn áp suất bên trong cơ thể cá, khi rời khỏi mặt nước, vì áp lực không khí quá nhỏ, nó không chịu nổi áp lực này khiến các bộ phận trong cơ thể bị tổn thương chí mạng, như bóng bay đột ngột nở to rồi vỡ tung.
Vậy nên vì sao trên thị trường không thấy cá hố sống, mà thường thấy bụng cá bị nứt ra, phẩm tướng không tốt.
Cá hố bên kia vừa kéo lên, ngay sau đó bên này cũng lên theo, sau khi người chèo thuyền hô một tiếng, mọi người lại dồn sự chú ý vào dây câu của mình.
"Sáng thật đấy..."
"Đẹp quá, cá vừa ra nước nhìn thích thật..."
"Tại dây câu đẹp thôi, dây lưới khó mà đẹp thế..."
"Giống như thanh đại bảo kiếm phát sáng..."
"Ngươi cũng biết đại bảo kiếm?"
"Nói đùa gì thế, ta cũng có xem phim truyền hình, cũng thấy người ta cầm bảo kiếm, đúng là y hệt, dài màu bạc..."
"Đúng thế, cái đám dưới đáy rãnh biển tụ tập ở đó, nhìn như thể đang bật đèn ấy, giờ còn đang ban ngày câu lên mà đã thế này, nếu tối đến câu chắc càng sáng, càng đẹp."
Cá hố phát sáng là do liên quan đến chuỗi thức ăn của nó. Cá hố thường ăn các loại tảo phát quang, các loại tảo này sẽ phát ra huỳnh quang trong cơ thể cá hố, đây là hiện tượng bình thường.
Ngoài ra, thân cá hố có nhiều vảy mịn, sẽ phản xạ ánh sáng, cho nên cá hố nhìn như thể phát sáng, lúc mới ra khỏi nước, dưới ánh mặt trời lại càng như tỏa ánh bạc.
Ngay lúc đó, thuyền đánh cá bên cạnh truyền đến một tiếng reo hò, mọi người vừa quay đầu nhìn sang, ngay sau đó bên này cũng liên tiếp reo hò.
"Trời ơi... nhiều quá..."
"XXX..."
"Má ơi...treo đầy cả rồi..."
"Đậu xanh...treo đầy thế này..."
"Trời ơi, nhiều vậy...đều kín hết cả rồi..."
Diệp Diệu Đông cũng XXX, mắt mở lớn nhìn, vốn chỉ thấy một con cá hố lớn sáng lấp lánh bị kéo ra mặt nước, còn chưa kịp ngắm thì thấy ngay sau đó cả dây câu cũng xuất hiện, mỗi đầu dây câu đều treo con cá hố lớn ánh bạc. Vì khoảng cách dây câu khác nhau, khiến diện tích cá hố lộ ra trên mặt nước cũng không đều, đằng sau cùng có thể thấy đầu cá cũng lấp ló trên dây câu.
Do các dây câu thả dày một chút, mỗi dây câu cách nhau mấy chục cm, nên khi kéo dây chính lên, dây phía trước xuất hiện, một con cá hố vừa nổi lên mặt nước quá nửa, những dây câu khoảng cách ngắn khác cũng lần lượt bị kéo lên.
Các dây câu đồng loạt nổi lên, bên dưới đều là ánh bạc, mỗi dây lại lộ ra thân cá dài ngắn khác nhau, nên mọi người mới ngỡ ngàng mở to mắt nhìn.
Ban đầu còn nghĩ có một nửa số móc dính câu là ngon lắm rồi, ai ngờ vừa mới kéo lên, con cá hố đầu tiên chưa kịp gỡ, thì phía sau dây nào cũng phát sáng, không một dây nào không có cá.
"Nhanh thu, nhanh thu..."
"Nhanh lấy lên xem, nhìn đã biết là đầy câu rồi..."
Mọi người ngạc nhiên vui mừng, vội vàng thúc giục nhau, đồng thời có người kích động ra tay, muốn giúp một tay.
"Để ta, để ta..."
"A...còn nữa, ở đuôi cũng cắn một con..."
"Thật kìa...vừa kéo lên...còn kiểu này nữa..."
"Ta đi...đầu nối đuôi..." Diệp Diệu Đông cũng kinh ngạc nói một câu, "Đúng là thế thật."
Chỉ thấy con cá hố đầu tiên vừa được kéo lên mặt nước hoàn toàn, ở đuôi lại còn cắn một con cá hố khác, vừa kéo một cái thì ra cả hai.
Hắn cũng tán thưởng, "Một lưỡi câu mà câu được hai con, giỏi thật..."
"Thế này thì quá được rồi..."
"Có khi nào sau còn có một con nữa không..."
"Khó nói..."
Trong tiếng reo vui liên hồi của mọi người, Diệp Diệu Đông trước hết gỡ con cá hố đầu tiên ra, nhấc lên boong thuyền.
Con cá này vừa có đuôi lại còn cắn con khác ở đằng sau, hai con nối liền đầu đuôi nhau, cao gần bằng hắn, hắn còn đứng lên bên cạnh để so.
"Hai con này chắc là cao bằng ta đúng không?"
"Đúng đúng, xêm xêm, đuôi con sau còn bị cắn mất một khúc, con đầu cũng hơn một cân rồi, rộng thế này, thịt dày quá."
"Hai con gộp lại cũng phải hơn ba cân." Diệp Diệu Đông xách lên tay là biết xấp xỉ trọng lượng.
Một con dài gần một mét, nặng một cân rưỡi, lại là cá câu, giá sẽ không thấp.
Cá hố tùy theo phương pháp đánh bắt mà chia làm cá lưới, cá câu.
Cá lưới nhỏ, kích cỡ không đều, vảy cá bị tổn hại nghiêm trọng, phẩm tướng không được tốt; còn cá câu thì con nào con nấy cũng to, phẩm tướng tốt, mỗi con đều có đoạn dây câu ngắn còn lại trong miệng, rất dễ phân biệt.
Thông thường cá câu có giá cao hơn.
"Lại đây, lại đây, thúng ở đây, thả vào đây..." Người chèo thuyền không có chân vào chạy vội ra di chuyển thúng để đựng.
Diệp Diệu Đông bên này vừa gỡ xong, các dây câu sau đều kéo lên theo.
"Ta đi, toàn con lớn thế này, dài thế này..."
"Xem kìa...dính đầy cả rồi..."
"Thấy rồi, Wow...treo đầy luôn kìa...không con nào không dính, phát tài rồi..."
"Chúng ta là cá câu, cá câu mắc hơn cá lưới, quả này lại phát tài rồi..."
"Nếu móc nào cũng có một con, thì phải đến đâu nhỉ? Một con đều hơn một cân, trời ơi, không ngờ tới, không ngờ tới...nhiều dây câu thế này, thu hoạch sẽ đến mức nào?"
Diệp Diệu Đông thả dây câu khá dày, mỗi đầu dây câu lại gắn năm sáu cái móc khác thường, bình thường thì một dây câu chỉ thả một móc dưới đáy.
Cha Diệp hôm qua lúc chiều đã tạm thời sửa đổi một chút, nghĩ đến đàn cá trong khe biển, quyết định gắn nhiều móc hơn, không ngờ thật sự thành công.
Hiện tại một dây dài kéo lên, năm sáu lưỡi câu đều treo cá hố, những con cá nối đuôi nhau, ánh bạc lấp lánh một mảng lớn treo lủng lẳng ở đó, cho nên mọi người mới reo hò không ngừng.
"A Đông...A Đông, mau lại xem...phía sau còn nữa..."
Dây chính được người chèo thuyền quấn mấy vòng vào tay kéo động, giằng lại, dây câu phía sau cũng theo sát phía trên trồi lên mặt nước, mọi người lại đồng loạt phát ra những tiếng hô kinh ngạc hơn.
"XXX...nhiều quá...đầy hết cả rồi..."
"Thật sự là không con nào không dính à..."
Mọi người không tìm ra từ mới nào để nói nữa, chỉ đi chỉ lại mấy câu này, vốn nghĩ đã đủ nhiều rồi, kết quả sau khi kéo căng dây chính ra thì càng có nhiều dây câu từ dưới đáy bị động theo, cá hố nổi lên cũng càng nhiều hơn, ai nấy mắt cũng tròn xoe.
Không ai có thể tưởng tượng nổi, một dây câu rút trăm phần trăm cá có thể kinh khủng đến mức nào, nhưng đây còn là phiên bản cải tiến gia cường của dây câu rút, một đoạn dây rút được rút ngắn phía trên dày đặc 500 cái móc.
"Nhanh thu nhanh thu, không cần kinh hô..."
"Lão Bùi bên kia cũng đang gọi, đoán chừng cũng y như vậy..." "Chắc chắn là như vậy rồi, đều cùng một chỗ thả xuống rãnh biển câu, phía dưới đáy lít nha lít nhít nhiều như vậy, trời ạ, thật muốn lật thuyền mà..."
"Cái này cũng quá dọa người... Toàn bộ đều là cá hố..."
Người kéo dây thuyền cũng kích động muốn chết, không ngờ rằng dây câu rút lại có thể kiếm hàng kiểu này, hắn càng thêm ra sức, vội vàng dùng lực thu dây chính, để những người khác thu dây phụ gỡ cá.
Mọi người không ngừng gỡ cá thu dây, có lưỡi câu bị nuốt quá sâu, chỉ có thể dùng kéo cắt đứt dây phía trên.
Nếu mà thu được cá đầu đuôi dính liền nhau, cũng còn có thể kích động tặc lưỡi vài tiếng.
Đương nhiên, cũng không thể thật sự đầy dây, vẫn có móc câu trống, bất quá đa số đều bị sẩy mất, mồi đã không còn, nhưng mà vẫn có trường hợp đầu đuôi dính liền nhau, số lượng cũng không ít.
Diệp Diệu Đông vẫn nhìn bọn họ thu hoạch, làm lão bản phải sai người khác làm việc, mình đỡ phải động tay.
Đúng lúc, hắn thấy dây câu phía trước vừa thu lên lại là cá đầu đuôi dính liền nhau, mọi người chỉ nói lại một con nữa, đã có chút không cảm thấy ngạc nhiên, nhưng hắn lại thấy cái đuôi thứ hai phía dưới còn cắn thêm một con.
"Xxx... Ba con..."
"A, lần này là ba con, phá kỷ lục..."
"Trâu bò, còn có thể như vậy..."
"Ha ha, nếu như mỗi móc câu đều kiếm hàng kiểu này, thì thật muốn phát tài."
"Không kiếm hàng kiểu này cũng đã phát tài rồi, cả một dây chính sắp dẹp xong, biết bao nhiêu con chứ..."
"Đáng tiếc, kiểu đầu đuôi dính liền này, cắn đuôi đều gãy mất, hoặc là có vết thương rất lớn, da thịt bên ngoài đều hỏng, phẩm tướng không được hoàn chỉnh như vậy."
"Có vậy được rồi..."
Loại đầu đuôi dính liền này, tuy nhìn thấy kinh ngạc vui mừng, con này tiếp con kia, nhưng đuôi bị cắn bị thương tương đối lớn, nhìn không còn đẹp mắt nữa, mấy con này phải lựa riêng ra, loại này không so được phẩm tướng hoàn chỉnh.
Riêng loại đầu đuôi dính liền này, họ mới thu non nửa giỏ của một dây chính, đây đều là cá bị thương.
Đang lúc mọi người thu dây hết sức, xung quanh người chèo thuyền đều đang nhiệt liệt thảo luận, dưới đáy hai người đi đào nhím biển cũng lần lượt nổi lên mặt nước.
Chờ bọn họ vừa áp gần thuyền đánh cá, còn chưa bị kéo lên, hai người đã kích động hét lớn: "Xxx, phía dưới cá hố sao mà nhiều như vậy..."
"Xxx, lần đầu tiên ở dưới nước nhìn thấy dây câu rút, quá khoa trương... Toàn bộ đều là cá hố, đều treo đầy, một đầu dây trên mặt treo mấy con, còn biết phát sáng..."
"Nhiều vậy sao trời... Lão tử đang đánh nhím biển cũng phải hét to một tiếng, đã thấy bên cạnh đột nhiên nổi lên một đám lớn cá hố..."
"Là cả một dây ở dưới đáy treo một đám lớn, từ phía sau rãnh biển của chúng ta nổi lên... Còn phát ra ánh sáng... Ta hết hồn tè ra quần..."
"Đúng đúng đúng, từ phía sau nổi lên, sau đó lên tới đỉnh đầu của chúng ta, đều phát ra ánh sáng, mắt ta trừng lồi cả ra, cứ trơ mắt nhìn một sợi dây bị xả động kéo lên mặt nước, ở dưới rũ xuống một đống cá hố, thật sự là một đống a..."
"Đâu chỉ thế, có một con ở đuôi còn dính thêm một con nữa, thấy nhiều lắm..."
"Thấy mà tụi ta muốn lập tức đi lên xem tình hình, đây cũng quá dọa người đi, xưa nay không biết dây câu rút lại có thể kiếm hàng kiểu này? Đầy ắp, hầu như không thấy móc câu trống, một dây treo mấy con, y như chùm nho, từng chuỗi kéo lên."
"Trời ơi mẹ ơi, quá hùng vĩ, đúng là chói mù mắt chó của ta, một chuỗi cá hố cứ từ trên đầu ta nổi lên..."
"Ta hết cả hứng thú đánh nhím biển, lần đầu tiên ở dưới đáy nước thấy cảnh tượng này..."
"Ngươi xxx trước kia cũng đâu có cơ hội xuống nước chứ."
Hai người vừa nói vừa được người kéo lên mặt nước, vẻ mặt đều kích động đến ngây dại, trong miệng líu lo nói không ngớt.
"Ở dưới nước thật sự hùng vĩ vậy sao?"
Mọi người nghe đều hiếu kỳ vô cùng, vừa rồi lúc họ thu dây cũng đã kinh ngạc vui mừng liên tục, tưởng tượng một chút cảnh đáy biển, quả thực vẫn rất chấn động.
"Lừa các ngươi làm gì."
"Đương nhiên hùng vĩ, so với các ngươi nhìn trên mặt biển còn khoa trương hơn nhiều, các ngươi trên mặt biển nhìn không được mấy con, chỉ có thể nhìn thấy lúc nổi lên mặt nước, đâu biết phía dưới như thế nào, lơ lửng nối đuôi nhau y như dây lưng trắng vậy, đúng là một dây dài đều là, mà chủ yếu là còn phát sáng."
"Đúng đúng, chủ yếu là còn phát sáng, còn treo đầy."
"Tranh thủ thời gian thay, thay đi, đến ta, ta muốn xuống xem, vừa hay còn chưa thu xong..."
"Vậy đến ta... Ta xuống xem."
Diệp Diệu Đông nghe mà tươi cười rạng rỡ, hắn có thể tưởng tượng ra được, đang thu nhím biển, phía sau đột nhiên lơ lửng lên cả một chuỗi cá hố phát sáng, đúng là đủ hùng vĩ, rung động.
Mà chủ yếu là nhìn không thấy móc câu trống, một dây thả xuống treo năm sáu con, quả thực khoa trương.
Ở trên bờ trông đã đủ khoa trương, đừng nói chi là ở dưới nước có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh quan.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận