Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 1203: Vẻ nhà(2)

Chương 1203: Vẻ nhà(2)Chương 1203: Vẻ nhà(2)
"Ôi chao, phía trước là rạp chiếu phim, tiếc quá, không có thời gian vào xem ghế ngôi trong rạp chiếu phim cấp tỉnh có tốt hơn không”
"Chụp bên ngoài cũng được mà, mày xem quầy bán vé kìa, hàng người xếp tới tận đường phố, xe đạp trên đường đã dàn hàng đài, nhìn có đến mấy chục chiếc, nếu ăn trộm thì ăn cái nào cũng trúng."
Xe máy kéo chạy đến phía trước, vì ở gần rạp chiếu phim nên người rất đông, chỉ có thể từ từ lết, nhưng cũng nhờ vậy mà anh có cơ hội chụp ảnh.
Lắc lư, vừa đi vừa dừng, cho đến khi đi khắp cả thành phố tỉnh, mọi người mới hài lòng quay về.
Chỉ là lúc chuẩn bị rời đi, Diệp Diệu Đông lại thoảng thấy A Ủy, anh ta đang đứng cạnh một chiếc xe máy kéo với hai người đàn ông, khiêng giỏ tre, và nhìn khẩu hình của họ, có vẻ đang mời chảo những nØười đi qua.
Chết tiệt, quả là xui xẻo mà. Lại gặp A Ủy bán cá giả? Giỏ mà họ khiêng xuống là cá dầu bị anh vạch trần vào sáng sớm, đây là hàng không bán được ở chợ nông sản, nên đổi địa điểm tiếp tục lừa đảo sao?
Chỉ nhìn thấy mặt bên và lưng của hai người đàn ông kia, không nhìn rõ mặt, không biết có phải hay không, nhưng con cá đó thì anh vẫn nhận ra được từ xa.
Trời ơi, thế giới này thật nhỏ bé, hôm qua còn đánh giày, hôm nay đã bán cá giả rôi.
Đã bán được cá giả, còn đánh giày làm øì nữa, thật không hiểu nổi.
Khi chiếc xe máy kéo từ từ lăn bánh về phía trước, cảnh tượng phía sau con phố cũng bị biển người nhấn chìm, A Quang cũng không nhận ra họ lại lướt qua người quen.
Diệp Diệu Đông lắc đầu, đi đường tắt kiếm tiền nhanh hơn vất vả làm ăn chân chính nhiều. Khi rời khỏi khu vực thành phố, anh cất máy ảnh vào hòm mật mã.
Mọi người tham quan cả buổi sáng, ai cũng hơi mệt, rời khỏi thành phố rồi từng người ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thân, định nghỉ ngơi một lúc, đường về đến nhà vẫn còn cả ngày.
Diệp Diệu Đông cảm thấy chuyến đi này khá viên mãn, quan trọng nhất là sửa xe máy, nhà máy xe máy kéo ở gần đó cũng là niềm vui bất ngờ, những thứ lớn mà trước đây anh chưa tính đến, giờ cũng đưa vào, đặt lên lịch trình. Mọi người đi một vòng, cũng thu hoạch được những gì mình muốn, tiếp theo A Quang có kế hoạch øì thì xem hai cha con họ bàn bạc.
Chiêu hôm qua về đến nhà khách, anh còn tranh thủ gọi điện về nhà, A Thanh nói cha cô gọi điện đến vào giờ trưa, bảo có mấy người muốn bán cửa hàng. Anh cũng nói với A Thanh rằng sáng nay họ chuẩn bị về, muộn nhất chiều tối cũng sẽ đến nhà.
Cúp máy xong, anh lại gọi điện ngay đến chợ, kêu cha vợ nghe máy.
Nói chuyện một lúc, lại hẹn trưa ngày mai anh đến chợ, bảo ông hẹn với người bán vào trưa mai để bàn bạc.
Nghĩ lại anh thấy rất mệt, mấy ngày nay từ khi về từ tỉnh Chiết Giang, ngoài ngày Trung thu, những lúc khác đều đi trên đường, không phải huyện thì cũng là thành phố, giờ lại đến tỉnh.
Điều quan trọng là tình trạng đường xá bây giờ quá tệ.
Hôm qua xóc nảy cả ngày, tối hôm qua cảm giác cơ thể sắp rã rời, ngủ một giấc dậy mới thấy khá hơn. Hôm nay lại phải xóc nảy cả ngày, ngày mai còn phải phi ngựa không ngừng chạy vào thành phố.
Chết tiệt, thời buổi này không thích hợp đi xa quá. Ban đầu vốn không định mở cửa hàng ở tỉnh, nhưng hôm nay đi một vòng nhìn cảnh nhộn nhịp ở tỉnh, mọi thứ đang dần phát triển, kinh tế bắt đầu manh nha, anh cũng hơi động lòng, không biết có nên mở sớm vài cửa hàng không?
Bây giờ nghĩ lại anh lại thôi, đợi vài năm nữa đường xá tốt hơn, an ninh cũng yên ổn hơn hằng hay, bây giờ đi một chuyến là mất nửa cái mạng.
Khoảng cách quá xa, nếu có chuyện gì mình cũng chẳng biết, luật pháp cũng chưa hoàn thiện.
Mở vài cửa hàng ở chợ bên kia thì thuận tiện, có cha vợ trông nom, đi thành phố cũng không xa lắm, cách vài hôm chạy qua một chuyến cũng chấp nhận được.
Đợi mấy con thuyền nhà đặt, vài năm nữa có trong tay, cuộc sống của anh sẽ còn tốt đẹp hơn, đầu cần phải chạy nhọc nhằn như vậy nữa, có hai năm để điều chỉnh, tài sản trong tay anh chắc chắn có thể tăng gấp đôi, không cần phải vất vả như vậy.
Nếu đến lúc đó đường xá tốt hơn một chút, hoặc sau này thêm vài năm nữa, đi đến thành phố tỉnh sẽ không xa đến thế, khi đó mua nhà mua cửa hàng vẫn còn kịp.
Bây giờ trước hết từ từ tích lũy tài sản, chọn nơi gần, dù sao anh cũng đã đi trước rất nhiều người rồi. Diệp Diệu Đông từ từ suy nghĩ, từ từ tính toán, cảm thấy kế hoạch trước đây của anh và A Thanh rất tốt, trước hết hãy lo cho tốt cuộc sống trước mắt và xung quanh đã.
Sau khi suy nghĩ kỹ, anh bị ánh nắng mặt trời chiếu trực tiếp khiến hơi buồn ngủ, nhưng sự rung lắc và xóc nảy của máy kéo cũng khiến họ không thể ngủ say hoàn toàn, chỉ có thể lắc lư theo.
Cho đến khi đói bụng, anh mới xem đồng hô, lấy ra một tờ báo, chia cho mỗi người hai cái bánh bao thịt lớn.
Có lẽ vẫn còn phải đi khoảng một nửa đoạn đường nữa.
Ăn xong, họ nói chuyện vài câu rồi lại im lặng, trên đường thỉnh thoảng có vài chiếc xe qua lại, cuốn bụi mù mịt, hoàn toàn không thích hợp để nói chuyện tán gẫu.
Chiếc máy kéo cũ kỹ tróc sơn, men theo con đường làng quanh co uốn lượn, rung lắc lọc cọc trên đường đi.
Mãi cho đến khi mặt trời sắp lặn, họ mới trông thấy ngôi làng quen thuộc ở phía xa xa. Chú Chu cũng hào hứng hét lớn: "Sắp đến rồi, cố găng thêm chút nữa, sẽ lập tức vào đến làng”
Mọi người cũng giật mình tỉnh táo lại.
"Trời ơi, cuối cùng cũng sắp về đến nhà rồi."
"Cuối cùng cũng về nhà, mệt chết người, đi xa một chuyến thật không dễ dàng, suýt nữa mất nửa cái mạng.
"Đúng vậy, chi bằng đi thuyền thì còn thoải mái hơn một chút, trên thuyền còn có thể đánh bài, giết thời gian, không phải rung lắc thế này.
"Đi Chiết Giang còn xa hơn mà không thấy khó chịu, đi tỉnh một chuyến thật không dễ dàng, đi một lần cũng sợ luôn, mông đau hết cả rồi."
"Mông tôi đã tê rồi, đứng dậy cũng không nổi nữa." Mọi người giống như đều sống sót sau tai nạn, khuôn mặt đều có thần thái, tỉnh thần cũng phục hồi phần nào.
Giọng nói của chú Chu từ phía trước máy kéo vọng lại: “Đúng lúc mặt trời lặn là về đến nhà, về nhà cũng kịp ăn bữa tối nóng hổi. Họ cũng đều đứng dậy khỏi ghế dài, vịn tấm ván thở dài một hơi, vặn cổ, vặn eo, để tránh lát nữa đi không nổi.
"Thực sự mệt quá."
Chỉ muốn nằm ở nhà, không làm gì cả.
"Không muốn đi xa nữa. "Nói vậy là sớm quá, ngày mai còn phải đi lên thành phố gần mình nữa.
Vai A Quang lập tức xụ xuống: “Cần gì phải vội vã thế không? Không thể nghỉ thêm một ngày rồi mới đi thành phố à?"
"Ƒối qua đã hẹn với cha vợ qua điện thoại rồi, không thể thay đổi được, nhưng ngày mai có thể ngủ đến khi mặt trời mọc rồi đi, đã hẹn buổi chiều rồi."
Dù sao buổi sáng cửa hàng cũng phải làm ăn, buổi chiêu không có ai mới tiện bản chuyện.
"Được thôi”
Cha Bùi cười nói: "Người trẻ tuổi nói øì mà mệt với chả mệt, đợi về ăn bữa cơm tắm rửa một cái, ngủ một giấc tỉnh dậy, ngày mai sẽ chẳng có chuyện gì cả.
Cha Diệp cũng gật đầu: “Đúng vậy, khi bọn cha bằng tuổi các con, công việc nhiều đến mức không biết phải làm bao nhiêu, toàn là việc bẩn việc nặng, giờ chỉ là ngồi xe thôi, sao mà khó chịu đến thế chứ” "Như bọn cha ngày xưa, muốn đi xe còn chẳng có mà ngồi, toàn phải dùng đôi chân đi bộ, mấy chục dặm đường, đi đến nổi phông rộp chân vẫn phải SIẾ
"Thôi được rồi cha ơi, đừng kể chuyện ngày xưa nữa, thời đại khác rồi, chúng ta phải nhìn về phía trước, đợi thêm vài năm nữa, hai trăm mét cha cũng chẳng muốn đi đâu."
"Nói bậy, sao mà lười đến mức ấy.
"Cứ đợi mà xem."
"Về đến nhà rồi, về đến nhà rồi.
Máy kéo trước tiên chở cha con A Quang về nhà, dù sao họ ở ngay bên đường, A Quang phấn khởi là người đầu tiên nhảy xuống.
"Cái hòm mật mã không lấy à?"
"Ô đúng rồi đúng rồi... về đến nhà thở phào nhẹ nhõm, nên quên mất... Diệp Tuệ Mỹ biết họ sẽ về nhà trước chiều tối nay, từ trưa đã ngồi ở cửa chờ rồi. Lâm Tú Thanh cũng vậy, cả nhà già trẻ đều ngồi ở cửa chờ.
"Mẹ ơi, sao cha vẫn chưa về? Mặt trời cũng đã lặn rồi."
"Đúng vậy, con đói bụng rồi, sao vẫn chưa về, lát nữa trời sẽ tối mất."
"Chắc là sắp về rồi, đợi thêm chút nữa, đợi cha về rồi cùng ăn cơm, hôm nay sao các con không chạy ra ngoài chơi? Còn ngoan ngoãn đợi ở cửa nhà?" "Cha có mang đồ chơi về cho chúng con không?" "Mơ đi, đồ chơi bị tịch thu hết rồi, còn mong có đồ chơi à?"
"Mỗi lần cha đi xa về đều mang đồ chơi cho chúng con, chắc chắn không thể không mang øì về được." "Chẳng phải các con có đủ thứ rồi sao?" "Nhưng chúng con vẫn muốn có đồ chơi mới." "Đừng mong nữa, có thì mẹ cũng tịch thu hết... "Con nghe thấy tiếng máy kéo rồi!"
"Con cũng nghe thấy rồi!" Ba đứa trẻ hào hứng lập tức đứng dậy chạy ra xem, rồi đứng ở cổng, vừa nhảy vừa hét.
"Cha về rồi!"
"Con nhìn thấy máy kéo rồi, cha về rồi!"
Lâm Tú Thanh, mẹ Diệp và bà nội cũng vội vàng chạy ra xem.
Mẹ Diệp cũng thở phào: “Về là tốt rồi, chờ đến sốt ruột, sao mà lâu thế không biết”
Nhà Diệp Diệu Bằng và Diệp Diệu Hoa cũng đã đi biển về, đang ăn cơm, thấy động tĩnh bên ngoài, hai nhà cũng bưng bát cơm ra xem,
Sau khi máy kéo dừng lại, Diệp Diệu Đông cũng xách hòm mật mã nhảy xuống. "Cha!"
"Cha!"
"Chú Ba!"
"Gâu gâu gâầu gầu gầu~" Tiếng trẻ con vang lên liên tục, đặc biệt là ba đứa nhà anh đều vây quanh chân anh, một đám chó cũng chen chúc nhau náo nhiệt. "Làm gì vậy? Làm øì vậy? Cha chỉ đi có một ngày, cần phải nhiệt tình thế không? Lần nào cũng vậy, vừa về nhà là tất cả bu lại" "Sao mà giống nhau được, tuy chỉ đi có một ngày, nhưng cũng là đi xa, cả làng chẳng mấy ai từng đến tỉnh, mọi người chẳng lo lắng sao?" Lâm Tú Thanh cười nhận lấy hòm mật mã của anh.
"Trời ơi, nặng thế, anh bỏ gì vào vậy?"
"Có bỏ gì đầu.”
"Cha ơi, cha có mua đồ chơi cho con không?" "Mơ đi!" Diệp Diệu Đông lấy tiền trong túi đã chuẩn bị sẵn đưa cho chú Chu, bảo chú cứ về trước.
Cả nhà họ cũng vây quanh anh đi vào sân, mấy người nhà hai anh trai cũng bưng bát cơm đi vào sân nhà anh, vừa đi vừa hỏi thăm. "Chuyến đi tỉnh lần này của em thuận lợi chứ? Xe máy sửa được không?" Diệp Diệu Bằng hỏi. "Thuận lợi, rất thuận lợi, bảo là nửa tháng nữa gọi điện xác nhận xem sửa xong chưa, sửa xong rồi đến lấy.
"Vậy thì tốt quá, không nøờ còn sửa được."
Mẹ Diệp lập tức vui mừng nói: "Trời ơi, nếu xe máy sửa xong chạy về được, thì còn gì bằng? Cả làng sẽ chạy đến xem, sờ thử mất." "Làm gì mà phóng đại thế, lãnh đạo đến đây nhiều lần rồi, bà con ai cũng thấy, phần lớn cũng sở rồi. Trước đây xe hỏng cũng có nhiều người tò mò đến liếc mắt nhìn, đợi sửa xong chạy về, chắc cũng quen mắt rồi."
"Dù sao cũng là duy nhất cả làng, cả huyện cũng đếm được trên đầu ngón tay.
Chị dâu hai tò mò hỏi: "Thành phố tỉnh náo nhiệt không? Có náo nhiệt hơn thị trấn với thành phố gần mình không? Có giống như chợ phiên nhà mình không?"
Cha Diệp vội vàng nói: "Khác xa lắm, trên đường phố trong thành phố toàn xe buýt qua lại, toàn người đi xe đạp, mặt đường trong khu trung tâm đều bằng phẳng, ngày mưa bước một bước cũng không dính bùn."
"Nhà cao đến mười mấy hai mươi tầng, thanh niên trong thành phố ai cũng cầm máy cassette, nghe băng từ, nhảy múa trong công viên, Đông Tử bảo họ nhảy cái gì ấy nhỉ... gọi là gì ấy?"
“Disco.
"Ô, đúng rồi đúng rồi, chính là cái này!" "AI Bảo sao ai cũng thích thành phố...
"Máy cassette!" Mắt Diệp Thành Hải sáng rực: “Chú Ba, vậy bao giờ chú mua máy cassette?"
"Sao mày không kêu cha mảy mua?"
"A, chẳng phải chú mua trước, nhà cháu mới mua theo sao?"
Bà nội cười ngắt lời họ: "Khoan nói đã, họ vừa về đến nhà, mệt lử cả đường rồi, để họ ngồi xuống uống ngụm trà đã, ăn cơm xong các cháu hãy từ từ nói...
Bạn cần đăng nhập để bình luận