Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 122: Bão đi qua(2)

Chương 122: Bão đi qua(2)Chương 122: Bão đi qua(2)
"Cùng ra bờ biển nhìn xem, mọi người đều đang đi đến bờ biển đây..."
Anh tùy ý gật nhẹ đầu đi tới, chỉ là một ông chú hàng xóm mà thôi, cũng không quen lắm.
Vừa đi anh vừa nhìn xem mức độ chịu ảnh hưởng của thôn. Ven đường có mấy cây nhỏ bị đổ, mái ngói của rất nhiều nhà cũng bị gió thổi bay đầy đất, còn có rơm rạ bay loạn xạ, khắp nơi đều là cành khô và rác cùng vài vũng nước đọng, thoạt nhìn cực kỳ ngổn ngang bừa bộn.
Trong khoảng thời gian đi đến bên bờ biển này, trời lại sáng lên thêm một chút, bên bờ biển đã có rất nhiều thôn dân đang đứng đấy.
Từ xa xa anh đã trông thấy được sóng biển cuồn cuộn đang không ngừng đập dồn dập, nước biển vẩn đục dâng lên đến độ cao bình thường không thể với tới được, các thôn dân xung quanh nhao nhao thảo luận nói bão đã qua, chờ sau khi mặt biển yên ả, mọi người lại có thể ra khơi đánh cá.
Cha Diệp và anh gần như đến cùng một lúc. Trời càng ngày càng sáng, xung quanh cũng càng lúc càng nhiều người, Diệp Diệu Bằng và Diệp Diệu Hoa cũng đều đến. Ở cạnh biển kiếm sống nhờ biển, điều các thôn dân quan tâm nhất đó là lúc nào sóng biển mới lui lại.
Nguyên một đám người đứng ở bên bờ biển không nỡ bỏ đi, mãi đến khi vầng thái dương nhô lên trên mặt biển, loa phát thanh trong thôn cũng đang phát tin tức sáng sớm cơn bão đã đổ bộ đến tỉnh Chiết Giang thì mọi người mới yên lòng, lục tục trở về ăn sáng.
Anh cả Diệp vừa ăn vừa hỏi: "Cha, ngày hôm qua phòng bọn con đều bị dột nước cả, hay là thừa dịp hôm nay rảnh rỗi, chúng ta leo lên nóc nhà kiểm tra mái ngói xem rồi sửa lại một chút?"
"Ừm, phải thế thôi, đoán chừng đêm qua bị bão thổi không ít mảnh rơi lệch vị trí, cho nên trong phòng mới bị dột ghê thế. Sau vườn còn một ít mảnh ngói, chờ cơm nước xong xuôi thì dựng một cái thang để cha leo lên nhìn xem."
"Cha này, ngày mai nhà chúng con có thể bắt đầu xây dựng chưa được ạ?"
"Ngày kia đi, bây giờ chỗ nào cũng ướt sũng cả, trên núi cũng đều là bùn lầy, mực nước ở dòng suối cũng dâng lên, đào đá cũng bất tiện, đợi một ngày nữa rồi lại bắt đầu."
"Vậy khi nào chúng ta mới có thể ra khơi... ?" Hai anh em thay phiên nhau đặt câu hỏi.
"Đêm nay thì không thể được rồi đấy, sóng ngoài bến tàu còn rất lớn, chắc chắn ngoài khơi vẫn còn bị ảnh hưởng, đợi ngày mai nhìn xem thủy triều thế nào rồi lại nói, bão qua hẳn là sẽ có nhiều hàng hơn đôi chút đấy."
Diệp Diệu Hoa đã từng thấy được thu hoạch ngày hôm qua của Diệp Diệu Đông. Nếu như hôm nay đã nhàn rỗi như vậy thì... Anh ấy xoa xoa tay, hận không thể đi ra bãi biển ngay bây giờ: "Rảnh thì cũng đã rảnh rồi, chờ thủy triều bắt đầu rút xuống, chúng ta cũng đi ra bờ cát dạo đi, nhìn xem có hàng gì lớn để nhặt không."
Mẹ Diệp cũng rất động lòng: 'Đến lúc đó, mọi người cùng đi xem đi, đào chút hải sản làm thức ăn cũng được đấy."
"Chúng con cũng muốn đi ra biển!"
"Đúng vậy ạ, chúng con cũng muốn đi ra biển chơi..."
"Không phải, là đào biển. Mấy đứa ngốc hả, có biết nói không đó, là chúng con cũng muốn đi đào biển!" Diệp Thành Hải chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn xem đám em trai em gái này.
"Đúng đúng, chúng con cũng đi đào biển!"
"Chỗ nào cũng có mặt mấy đứa cả, ăn cơm nhanh lên đi, bây giờ thủy triều còn chưa xuống, sóng rất lớn, không đứa nào được ra bờ biển, nếu như bị sóng cuốn đi, không ai cứu được mấy đứa đâu." Mẹ Diệp nghiêm túc nhìn mấy đứa cháu: "Có nghe chưa?”
"Dạ nghe rồi ạ." Mấy đứa nhỏ đồng thanh đáp lời. Từ nhỏ đến lớn, lời mà bọn chúng nghe thấy nhiều nhất đó là không được phép đi ra bờ biển một mình, cũng không được phép xuống biển bơi khi không có người lớn ở đấy, cả đám bọn chúng đều nhớ rất kỹ.
Nhưng điều khiến cho mọi người thất vọng đó là dù cho bão đã qua, hôm nay thủy triều cũng không lập tức rút xuống ngay. Có điều mực nước cũng giảm xuống một ít.
Hy vọng đào biển vỡ tan tành, bọn nhỏ cũng không có thất vọng lắm, không thể ra bờ biển thì bọn chúng cũng có thể đi chơi cái khác, nhưng ngược lại người lớn rất thất vọng.
Trời quang mây tạnh cả một ngày, mãi đến giữa trưa ngày hôm sau thủy triều mới dần dần rút xuống, người nhà họ Diệp lập tức nhiệt huyết trào dâng, toàn bộ thành viên xuất phát ra bãi biển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận