Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 540: Đào sò ở đáy thuyền

Chương 540: Đào sò ở đáy thuyềnChương 540: Đào sò ở đáy thuyền
Ở cữ chưa đầy mười ngày, cha mẹ Lâm cũng mang theo quần áo nhỏ chuẩn bị sẵn với gà, trứng gà, mì trường thọ, táo đỏ, long nhãn và các thực phẩm cho sản phụ ăn, đến thăm.
Không phải là đứa đầu tiên rồi, họ cũng không vội vàng gấp gáp lắm, làm xong việc nhà, chuẩn bị đồ đạc mới sang.
Mẹ Lâm cười tít mắt ôm đứa bé: "May mà đây là đứa thứ ba của con rồi, sinh nhanh, bình an là tốt rồi. Còn tưởng sau Tết A Đông sẽ đưa con về nhà chứ."
"Anh ấy nghĩ đến chuyện sang xuân, nhà mình lại bắt đầu hái trà, bận rộn lắm, nên không muốn thêm phiền phức cho bố mẹ, với lại vị trí nhà mình hơi xa, con ở ngay bên bãi biển, có động tĩnh gì cũng tiện lên thuyền, có thể đi huyện hoặc ở đâu đó một hai ngày rồi vê."
Bố Lâm cũng gật đầu: "Cũng phải, tháng trước nhà mình ở trên núi cả tháng, sáng 4 giờ trời chưa sáng đã lên núi, chiều tối mới về, con sang cũng chẳng ai trông nom được."
"Đừng nói chuyện đó nữa, sinh rồi là tốt rồi."
"Em họ tên gì vậy? Mặt em ấy có nhiều thịt ghê, sắp chảy xuống rồi kìa...' Cháu trai lớn Lâm Quang Viễn hôm nay cũng sang chơi, cũng vươn cổ nhìn.
Mẹ Lâm trách móc liếc nó một cái: "Không được nói như vậy."
"Tên Diệp Tiểu Khê." Diệp Thành Hồ ở bên cạnh la lên.
"Tên Tiểu Cửu!" Diệp Thành Dương không chịu thua kém hét lên.
Lâm Tú Thanh cười nói: "Thầy bói nói con bé chẳng thiếu thứ gì, tên gì cũng được, A Đông bảo mấy đứa nhỏ tên đều có chữ nước, nên đặt là Tiểu Khê cho hay. Vừa đúng nhà có ba đứa, con bé xếp thứ chín trong số các anh chị em họ, mấy đứa nhỏ đều gọi nó là Tiểu Cửu."
Em Cửu, em Cửu, em gái xinh đẹp... Mấy hôm trước Diệp Diệu Đông nghe mấy thằng nhóc tinh nghịch gọi con bé là em Cửu, trong đầu bất giác nghĩ đến giai điệu của bài hát này, cảm thấy cũng hay hay...
Tên thân mật gọi thế nào cũng được.
"Vậy giờ con sinh rồi, ai chăm sóc con? Mẹ chồng con cũng không ở cùng mà."
"Ban ngày mẹ chồng con ở đây trông nom giặt giũ nấu nướng, trời tối mới về, đêm A Đông dậy làm."
Mẹ Lâm ngạc nhiên một chút, rồi cười không ngớt: "A Đông thay tã à? Hì hì, nó ngày càng tốt, vất vả cho nó rồi, đêm phải dậy mấy lần."
Bố Lâm: "Đêm nó không ra biển à?"
"Không, bây giờ anh ấy chỉ ra biển kéo lưới mỗi ngày một lần vào ban ngày, bắt ít cá tôm về cho con ăn lợi sữa thôi, con bảo con có thể tự thay tã, anh ấy nhất quyết không chịu."
Nói đến chuyện này, trên mặt Lâm Tú Thanh tràn ngập vẻ hạnh phúc, cô không ngờ anh có thể làm đến mức này.
Tuy mỗi lần thay tã đều chê bai muốn chết, nhưng Tiểu Cửu chỉ cần khóc là anh lập tức bò dậy sờ xem em bé đi vệ sinh hay đói bụng.
Khi sinh hai thằng con trai, anh chưa bao giờ chu đáo đến vậy.
"Con sinh vào đúng lúc này thật tốt, có hải sản để ăn."
Nhìn gương mặt trắng nõn nà của con gái, Lâm Tú Thanh cũng cười nói: "Đúng vậy, bây giờ ngày nào cũng có canh cá, tốt hơn nhiều so với lúc sinh hai thằng anh nó."
Diệp Diệu Đông ở trong nhà trò chuyện với họ một lúc rồi đi ra ngoài.
Ở cửa có một đám trẻ con đang rủ nhau ra bãi biển đào nghêu, bắt cua.
Anh cũng ngước nhìn bãi biển, xác định thủy triều đã rút xuống, anh mới đi vào trong làng gọi người. ...
Chiếc thuyền của anh ngâm dưới biển lâu ngày, đáy thuyên mọc đầy các loại sò non, hà, mấy hôm nay chạy thuyền ra kéo lưới, anh đều cảm thấy thuyền chìm nghiêm trọng.
Trong biển mênh mông, thứ không thiếu nhất chính là vi sinh vật và động vật ký sinh.
Đặc biệt là một loài sinh vật gọi là hà, nó có thể bám vào đá ngầm tự nhiên, bến thuyền đê đập, phao nổi, đường ống nước biển, thậm chí còn có thể bám vào cá voi xanh, rùa biển và các sinh vật sống khác.
Những con thuyền hoạt động trên biển lâu ngày, bất kể lớn nhỏ, đáy thuyền đều mọc đầy hà, sò non, rong biển, càng lâu không vệ sinh, chúng càng mọc nhiều và lớn.
Chúng đều làm tăng lượng nước ngập của thuyền, tăng lực cản khi thuyền di chuyển, đồng thời tốc độ thuyền cũng chậm lại, lượng dầu tiêu thụ của thuyền cũng tăng lên. Vì vậy, mỗi con thuyền đều cần được vệ sinh định kỳ.
Sáng sớm thu xong lưới về, anh liền cho thuyền cập bến trên bãi biển, đợi thủy triều rút xuống, nó sẽ mắc cạn trên cát.
Vừa đúng hôm nay cha mẹ vợ đều đến, anh cạo sạch đáy thuyền, có thể lấy ít hàu tươi, rong biển cho họ mang vê.
Anh gọi một nhóm thanh niên tráng kiện quen biết, còn có mấy người anh em họ, mang theo mấy bó dây thừng đi ra bãi biển, họ phải lật nghiêng thuyền trước đã.
Một đám trẻ con hào hứng nhặt những hải sản nhỏ mắc cạn trên bãi biển, thấy Diệp Diệu Đông dẫn theo một nhóm người đến, đều bu lại.
"Chú Ba, sao chú lại đến đây? Chú cũng đi nhặt hải sản à?"
"Chú Ba, chú xem, bọn cháu bắt được mấy con cua, còn nhặt được nhiều ốc với nghêu nữa...'
"Cháu còn có một con cá này..."
"Cháu có nhím biển, sao biển nữa..."
Lũ trẻ như khoe của, xách giỏ nhỏ của chúng, muốn cho anh xem.
Diệp Diệu Đông cười an ủi: "Tốt tốt tốt, các cháu đi nhặt tiếp đi, lát nữa chú gọi các cháu giúp một tay. "Chú định làm gì vậy chú Ba?"
"Bọn chú sẽ lật nghiêng thuyền, vệ sinh đáy thuyền một chút, lát nữa gọi các cháu cùng giúp nhặt."
"Tốt quá tốt quá-"
Có trò chơi, sao bọn chúng lại không đồng ý chứ?
Tất cả đều đi theo sau họ về phía con thuyền, cũng không chạy lung tung nữa.
"Đứng xa ra một chút, đừng vướng víu, qua bên kia đợi đi."
Diệp Diệu Đông đuổi mấy đứa trẻ sang một bên, rồi trèo lên thuyền buộc chặt dây thừng, trong tiếng la hét phấn khích oa oa của lũ trẻ, chiếc thuyền cũng được nhóm thanh niên trai tráng dựng đứng lên.
"A a a, dưới đáy thuyền có nhiều rong biển quá."
"Còn có hà nữa..."
"Nhiều quái Oa-"
Chúng vừa thấy thuyền được dựng đứng lên là háo hức chạy qua ngay, định chui xuống đáy thuyền, Diệp Diệu Đông lập tức quát chúng.
"Tránh ra hết đi, tao chưa cho phép đến gần thì đứa nào cũng không được lại gần, không thì lát nữa sẽ bị đè thành thịt nát bét, sợ không?”
Chúng lập tức chạy tán loạn.
Tái sinh trở về, anh lại có thêm vài phần kiên nhẫn với mấy đứa trẻ này, có chuyện gì cũng nghĩ đến chuyện dẫn chúng đi chơi.
Đợi thuyền được dựng vững chãi, anh cảm ơn mọi người xong, đợi họ đi rồi mới lấy bao bố từ trong túi ra giữ giũ, rồi hào hứng gọi lũ trẻ.
"Lại đây lại đây, tao cạo, lát nữa mấy đứa giúp nhặt vào bao bố."
"Được, được..."
Dưới đáy thuyền mọc chi chít một đống vỏ sò, đủ loại, to có nhỏ có, rong biển mọc thành mảng, còn có loại xanh nữa, nhưng không ngon bằng loại màu tím đen. .... Cũng có loại mọc giống miệng núi lửa nhỏ, còn có sò non mọc bên trong vỏ sò, cũng có vỏ rỗng.
Đáy thuyền của anh không sơn màu đỏ, những vỏ sò cạo xuống này đều ăn được.
Phần đáy của thuyền thường được sơn một loại sơn đặc biệt màu đỏ. Loại sơn này có thể xua đuổi hoặc tiêu diệt những sinh vật bám vào đáy thuyền.
Để những vỏ sò và côn trùng này không bám vào đáy thuyền, để giảm sự ăn mòn của nước biển lên vỏ thuyền, người ta dùng sơn có chứa chất độc, như đồng oxit, sắt oxit để sơn lên phần vỏ thuyền dưới đường mớn nước.
Những chất độc pha trong sơn này đều có màu đỏ, nên phần đáy của thuyền đều có màu đỏ.
Hải sản bám vào lớp sơn này, cạo xuống thường không ăn được.
Loại thuyền nhỏ của anh thì không sơn loại sơn này.
Diệp Diệu Đông tay cầm xẻng sắt lớn, nhắm vào một mảng rong biển mọc dày đặc, dùng sức cạo mạnh vào đáy thuyền, lập tức rơi xuống một chuỗi dài rong biển dính liền nhau.
Lũ nhóc bên cạnh ùa lên giành giật: "Để em... để em..."
"Chú Ba cạo nhiều một chút..."
"Được rồi, mấy đứa lùi lại trước đi, chú cạo nhiều xuống một chút, mấy đứa từ từ nhặt, không thì sẽ rơi trúng đầu mấy đứa đấy."
Cả bọn bu quanh bên cạnh, anh cũng khó mà thi triển, cạo xuống có thể rơi trúng đầu chúng.
"Vậy chú nhanh lên."
"Biết rồi, lải nhải..."
Mấy cây rong biển này đều không to, loại xanh thì to hơn, chúng đều gọi chung là rong biển, dùng sức cạo mạnh lại rơi xuống một mảng.
Anh cạo từng mảng nhỏ một, rơi xuống xoẹt xoẹt một đống trên bãi biển, tay anh cũng hơi mỏi, bèn dừng lại gọi mấy đứa trẻ nhặt trước.
Anh lại lấy từ trong túi ra hai cái bao bố giũ giũ, dưới đáy thuyền chỉ chít, một cái làm sao đủ đựng?
"Mấy đứa cẩn thận một chút, đừng để bị đứt tay, mấy cái vỏ sò này đều sắc lắm."
"Yên tâm đi chú ba..."
"Dượng út, chỗ dượng vui thật, trên bãi biển có nhiều thứ để nhặt quá..."
"Vui không? Sớm bảo cháu đến chơi rồi, ai bảo cháu cứ không đến?"
"Họ không dẫn cháu đi, bảo phải đi đường xa lắm..."
"Hả? Các cháu đi bộ đến à, sao không ngồi máy kéo, tuy cái máy kéo đó ngồi chẳng thoải mái tí nào..."
Diệp Thành Hồ lại bắt đầu lải nhải, máy kéo xóc nảy thế nào... ngồi khó chịu ra sao... lại còn nói lỗ mũi toàn bụi...
Diệp Thành Hải nghe mà muốn đấm cho mấy phát: "Mày thôi đi, người ta muốn ngồi còn chẳng có mà ngồi, chỉ có thể dùng hai chân thôi, tao còn chưa được ngồi bao giờ..."
Diệp Diệu Đông vừa nhặt vừa nói: "Thấy vui thì ở lại chơi vài hôm, cùng ăn cùng ngủ với hai thằng em họ, để chúng dẫn cháu chơi ở bãi biển mấy hôm."
Người ở bờ biển thấy trên núi vui, người trên núi lại thấy bờ biển vuil
"Được đấy được đấy... Vậy dượng út giúp cháu... A, có giun... Nhiều giun quá... Trên bãi biển cũng có giun à?"
Diệp Diệu Đông ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trên bãi biển trước mặt anh xuất hiện thêm mấy con giun, trông như ruột già đang ngọ nguậy ở đó.
"Là sa trùng! Không phải giun, trên bãi biển đâu ra giun?"
(*): Sa trùng còn gọi là sá sùng.
Những người khác cũng phát hiện ra, xung quanh bãi biển của họ đột nhiên chui ra rất nhiều sa trùng chỉ chít. "Giống giun quá, y chang."
"Nhiều quá..."
"Bên kia cũng có..."
"Chỗ kia chỗ kia cũng có..."
"A a a... Kinh quá... Mấy đứa con gái nhìn đám sa trùng chỉ chít, đều la lên kinh tởm.
"Chậc, kinh gì chứ, chưa chơi giun bao giờ à? Nhanh bắt nhanh bắt đi..." Diệp Thành Hải hào hứng la lên.
Mấy đứa con trai khác cũng hưng phấn không thôi, đâu có thấy kinh sợ không dám bắt.
Diệp Diệu Đông cũng phấn khích giũ giũ bao bố: "Lấy cái này mà đựng!"
May mà anh chu đáo, mang theo mấy cái bao bố.
Bạn cần đăng nhập để bình luận