Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1263: Chen ngang (length: 22547)

"Mẹ ta bảo ngươi nghe ... ."
Diệp Diệu Đông nhấn lấy cha hắn không cho hắn tránh.
Đầu điện thoại bên kia mưa to gió lớn không ngớt.
"Ngươi cái lão già, không phải ngươi kiếm tiền, ngươi đều không đau lòng, xúi giục hắn cái gì không tốt, xúi giục hắn mua cái thuyền mắc như vậy, cái gì thuyền không thể mua, muốn 100 ngàn tệ. . ."
"100 ngàn tệ đều có thể mua ta hơn mười cái mạng, trong nhà một cái thuyền đánh cá mới mấy ngàn tệ, lớn cũng chỉ hai ba chục ngàn, 100 ngàn tệ đều có thể mua cả một đội thuyền, ngươi già quá lẩm cẩm rồi sao?"
"Thiếu mấy chục ngàn tệ hả? Ôi trời, đầu ta đau, vốn liếng cũng phải bị ngươi phá đi mất. . . Tuổi đã cao, lão già phá của như vậy. . ."
"Tiểu bại gia coi như xong, ngươi cũng như vậy không đáng tin cậy, vậy mà trơ mắt nhìn hắn thiếu mất mấy vạn, cái này làm sao mà trả?"
"Đi ra ngoài một chuyến còn thiếu mất mấy vạn nợ, nói ra cho người ta cười chết ... ."
Diệp phụ vùng vẫy một hồi, vẫn không giãy ra được, nổi giận lên, lớn tiếng mắng: "Ngươi lảm nhảm cái gì? Tóc dài kiến thức ngắn, cái gì cũng không biết, ở đó nói bậy nói bạ, nói cái gì? Ngươi biết cái gì?"
"Cái gì cũng không biết, cứ ở đấy mà nói, ngậm miệng ngươi lại, cái thuyền kia mua đáng tiền đấy, qua thôn này là hết quán."
Diệp Diệu Đông trong tay cầm điện thoại, mặt không đổi nhìn những người bán hàng đang nhìn bọn họ với vẻ ghét bỏ, may là họ đang nói tiếng địa phương, người ở đây nghe không hiểu.
Diệp phụ ở trong điện thoại cùng Diệp mẫu mắng nhau một trận.
Diệp Diệu Đông cảm thấy hai bên đều mắng gần như nhau rồi, chắc là cả hai cùng thiệt, mới cầm điện thoại giải thích.
"Ngươi không hiểu, cái thuyền kia hơn 40 mét, toàn bộ thép chế, không giống trong nhà của chúng ta loại kia lá sắt với tấm ván gỗ, phía trên công cụ đều là hàng nhập khẩu, trong nước không có, đắt cực kỳ. Đến lúc đó một lưới kéo lên đã mấy chục ngàn cân, không sánh bằng được, gỡ vốn cũng nhanh."
"Còn nữa, ta không phải không kiếm tiền, còn đang nợ một đống. Nợ tiền là nợ tiền, cùng lắm tháng sau làm một chuyến là trả hết, tháng trước không phải ngắt quãng cũng kiếm mấy chục ngàn tệ rồi sao?"
"Tính ra thì đâu có thiếu nợ? Đây đều là dùng tiền kiếm được mua, về sau muốn mua còn không mua được. Qua thôn này là hết quán, muốn mua, chắc phải vài năm nữa, hàng nội địa mới có đồ tương tự."
"Ngươi không hiểu cũng đừng mù quáng lo, dù sao cũng không tốn tiền của ngươi, đưa điện thoại cho A Thanh đi."
Diệp mẫu không cam tâm cứ như vậy bị phản bác lại, lại mắng vài câu lảm nhảm mới đưa điện thoại cho Lâm Tú Thanh.
Lâm Tú Thanh còn chưa kịp nói gì, Diệp Tiểu Khê đã hô lớn, "Cha, cha lại mua thuyền mới hả, cha là người uy phong nhất."
Diệp Diệu Đông vốn còn nhíu mày, thoáng chốc mặt mày tươi tỉnh.
"Con cũng ở đấy à."
"Đúng vậy, đúng vậy, cha ơi, con thấy ảnh chụp rồi, thật nhiều thuyền thuyền, oai phong quá, cha lợi hại quá đi."
"Thấy ảnh chụp? Ảnh chụp đã gửi đến rồi à?"
"Nhiều ảnh lắm, còn có rùa đen lớn, còn có cá lớn, nhiều thuyền thuyền lắm, như kiến ấy, trong ảnh toàn thuyền là thuyền, đều là của nhà mình."
Diệp Diệu Đông nghe xong liền biết con bé hiểu nhầm.
Hắn còn tưởng là nàng đang nói, họ từ Ôn thị đến cảng thuyền có chụp ảnh mấy chiếc thuyền.
Thì ra không phải, thì ra là đang nói trên bến tàu lít nha lít nhít, toàn thuyền là thuyền ảnh chụp.
"Cũng không phải đều của nhà mình. . ."
"Của nhà mình, cha ta uy phong nhất, lợi hại nhất, sẽ kiếm được nhiều tiền nhất. . ."
Lâm Tú Thanh cười nói: "Nó nhìn thấy ảnh chụp anh gửi về, sướng rồ lên rồi, cứ nhảy dựng lên kêu thật nhiều thuyền thuyền, cá lớn rùa đen lớn không ngớt." "Ảnh chụp khi nào mang đến?"
"Vừa hay buổi chiều có người mang đến, nên nó còn chưa hết phấn khích, nghe có điện thoại là chạy ra hét liền."
"Hôm qua đưa đến thành phố?"
"Đúng vậy, A Lượng hôm trước nói ông chủ thu rong biển hôm qua mang về xưởng rồi, hôm nay trong nhà có xe kéo lên thành phố, liền mang về."
"Mang về là tốt rồi ... ."
Diệp Diệu Đông lại nói sơ về chuyện liên quan tới Trương Tục Nhân cho nàng nghe, trước đây gọi điện chỉ là báo bình an, không nói chuyện cụ thể.
Tiện thể hắn cũng giải thích thêm về chuyện mua cái thuyền kia, đồng thời đảm bảo với nàng rằng chỉ có kiếm được chứ không có lỗ, cuối năm còn kiếm được một khoản kha khá.
Lâm Tú Thanh dù có muốn nói gì, nhưng vừa rồi Diệp mẫu đã mắng xơi xơi rồi, giờ qua điện thoại cô cũng không tiện mắng thêm nữa, mua rồi cũng mua rồi.
Mắng cũng có lui được đâu, chỉ có thể tạm chấp nhận, đợi về nhà tính sau.
"Vậy anh có đủ tiền không? Có muốn em gửi thêm cho anh ít tiền không?"
"Không cần đâu, em biết không ta tham ô A Quang đấy, hắn ước gì ta dùng hết tiền của hắn, trong tay không có tiền thì sẽ không cần giấu. Hiện tại trong tay anh còn mấy ngàn tệ, đủ mà, qua cơn bão là có thể ra khơi rồi, cùng lắm một tháng là trả được cho hắn, dù sao hắn cũng chẳng có chỗ nào mà tiêu."
"Sắp tháng 10 rồi, chờ tháng 10 qua, chắc cũng không còn bão nữa đâu."
"Xem thế nào đã."
Bà ở bên cạnh không đợi được lên tiếng, "Xong chưa? Nói xong chưa? Đến ta nào? Đông tử ơi. . ."
Lâm Tú Thanh đành phải đưa điện thoại cho bà trước.
"Đông tử ơi, giờ đang vào vụ thu hoạch, thời tiết chuyển lạnh rồi, các con không mang theo áo ấm à, nhớ mua nhiều áo ấm vào, đừng để bị cảm đấy."
"Ôi, kêu các con về sớm, ai có nghe đâu, bây giờ thì sắp lạnh rồi, các con một thân chiếu rơm đã đi ra ngoài, lại không mang quần áo chăn nệm gì, giờ lại tốn một đống tiền. . ."
"Con cái tiêu tiền đúng là vung tay quá trán, cái thuyền gì mà những 100 ngàn tệ, tim gan bà đều run hết cả lên ... ."
Diệp Diệu Đông nói: "Tim gan không cần run, con hỏi bà tổ rồi, bà tổ nói mua được?"
"Thật á? Bà tổ nói mua được á? Con đừng có gạt ta."
"Không có gạt bà, chúng con đều đã bái bà tổ, xin bà phù hộ, cái thuyền kia là bà tổ cho chúng con đấy."
"A? Con lại lừa ta rồi."
"Không có lừa gạt, cha cũng còn hỏi con có phải muốn mua xe hơi không, may mà con thông minh, mua thuyền, cái xe hơi đó làm được gì?"
"Cha con cái lão già hồ đồ, mua xe hơi gì, trong nhà nhiều xe như thế, xe đạp, xe máy, xe kéo, xe gì mà không có, cần cái xe hơi đó làm gì?"
"Con mua đúng rồi, nên mua thuyền, không nên mua xe hơi. Đừng có nghe cha con, già rồi, còn không thông minh bằng con có chủ kiến."
"Cái gì cũng không biết, xe hơi, cứ cái hộp lớn để đó, dùng vào làm gì, mua thuyền lớn tốt biết bao nhiêu. . ."
Bà vừa nói xong, Diệp mẫu ở bên kia cũng nói: "Còn muốn mua xe hơi, đúng là chỉ biết nghĩ, sao không mua luôn cái máy bay đi cho rồi?"
"Thuyền mua còn ra biển bắt cá kiếm tiền, mua xe thì làm gì, chạy tới đâu?"
"Chỉ biết bày vẽ, xe hơi nhỏ, hôm nào bà mua cho cái máy bay mà bay. . ."
Diệp phụ tức đến muốn điên cái mũi, "Ta khi nào nói mua xe hơi? Nói bậy, cả ngày cứ đổ lên người ta. . ."
"Cha, cha cứ nói lúc đấy cha không hỏi con, có phải là muốn mua xe hơi không?"
"Ta chỉ tiện miệng hỏi thôi ..."
"Vậy thì con cũng có nói sai đâu, chính là cha hỏi mà ... ."
Hai cha con ở đấy tranh cãi, đầu bên kia điện thoại cũng ở đấy mắng, ai nấy nói riêng, cũng rất hòa thuận. Diệp phụ tức thở dài một hơi, không có nhân quyền, chuyện gì cũng là ông phải chịu hết.
Diệp Diệu Đông đợi cúp máy rồi mới vòng tay qua vai cha giải thích.
"Vừa rồi nếu không lôi cái xe hơi ra, mẹ con phải mắng đến chết mất, cha nhìn xem, bây giờ có phải tốt hơn rồi không?"
"Lôi cái xe hơi ra, các bà lại cảm thấy vẫn mua thuyền là có lợi, mua thuyền đáng giá hơn, liền không có chống đối vậy nữa. Sau đó có phải không nói gì nữa đâu?"
Diệp phụ liếc mắt nhìn bộ dạng róc xương lóc thịt của hắn, "Nếu như không phải con cứ dí cái điện thoại vào tai cha, bắt cha nghe mẹ con chửi, thì suýt chút nữa cha đã tin mấy lời ma quỷ của con rồi."
"Ha ha ... Ha ha. . ."
"Tránh ra."
"Chẳng phải là nhìn thấy ba người các bà lần lượt muốn nói một lượt, nên con mới lôi cái xe hơi ra, như vậy sẽ không bị mắng."
"Không mắng à? Là không mắng con đấy, đều là mắng cha thôi."
"Ha ha. . ."
Diệp phụ trừng mắt liếc hắn một cái, "Sớm muộn gì cũng bị mấy người con làm cho hết hơi."
"Sẽ không đâu, chẳng phải cha còn đang đợi mở cái thuyền kia hả?"
"À, ý con là cảm thấy ta sống không lâu, hoặc là không sống tới ngày thuyền được sửa xong, là chết rồi à?"
"Đâu có ... ."
Diệp Diệu Đông thấy có vẻ không thể dỗ được nữa, cha hắn đã tức thật rồi.
"Ai, thật là khó mà, giả vờ cũng thật khó, vẫn cứ làm cháu ngoan là tốt nhất."
Hắn chậm rãi đi theo sau.
"Đồng chí Diệp Diệu Đông!"
Diệp Diệu Đông nghe có người gọi mình, quay đầu nhìn lại.
Áo sơ mi trắng quần bó sát giày da, trên đầu còn đội một chiếc băng đô đỏ, bông tai tròn màu đỏ to, còn có mái tóc xoăn, một cô gái đẹp mắt mày ngài đang đạp xe đạp dừng trước mặt hắn.
Đây không phải cô em tối hôm nọ uống rượu đụng vào hắn đấy sao, tên gì Thẩm Minh Nga thì phải?
"Ai? Trùng hợp vậy à?"
"Nghe nói sắp có bão, thuyền lớn của anh có phải là không ra khơi không?"
"Ừ đúng."
"Vậy buổi tối đi chơi không?"
"Thôi, buổi tối bên này hỗn loạn lắm, không an toàn, cô gái như em đi ra ngoài cũng phải cẩn thận."
"Em toàn đi với anh em, sợ gì chứ? Hay là đi trượt băng đi? Bây giờ mới quá giờ cơm trưa, có thể chơi được chút."
"Anh không biết, anh vụng về lắm. . ."
"Ha ha ha, anh lớn thế rồi mà còn vụng về."
"Tết này anh đã 30, so với các em mới 20, chả lẽ không vụng về?"
Thẩm Minh Nga ngạc nhiên, "Anh 30? Thật hay đùa vậy? Anh nhìn có khác gì chúng em đâu."
"Vài năm nữa con trai anh đã lớn như em rồi đấy."
"Con trai! !"
"Đúng á, con trai ta đều sắp 10 tuổi rồi." Nàng một mặt thất vọng, "Ngươi đã có con trai."
"Ta có hai con trai, một đứa con gái."
"Tốt a, vậy tự ta đi tìm bạn chơi."
Diệp Diệu Đông nhìn nàng phất phất tay, cưỡi xe đạp đi, cũng có chút tiếc nuối, nghe nói cô này gia cảnh cũng không tệ, trong nhà mở xưởng đóng tàu, còn là du học Nam Dương trở về, cũng không biết nhà máy nào.
Cơ hội ăn bám đã bỏ qua.
Hắn lắc lắc đầu tiếp tục đi về nhà, không phải việc của mình thì cũng không cần đoán mò.
Trong nhà lão nhân khỏe mạnh, cha mẹ khỏe mạnh, lão bà hiền lành, em bé hoạt bát, phúc khí như vậy đã là quá đủ.
Hắn lại có thuyền có nhà máy có tiền, đã là người thắng lớn.
Phúc khí khác thì cứ để dành cho người khác.
Chỉ là lúc hắn đi dạo quanh xưởng đóng tàu, lại không ngờ lại gặp được vị đại tiểu thư này.
Nàng tức giận bực dọc xông thẳng vào văn phòng xưởng trưởng làm nũng giận dỗi, hắn mơ hồ nghe được là xe đạp bị người ta trộm mất.
Bên trong cũng truyền ra giọng điệu trấn an của một người đàn ông trung niên.
Một lát sau, Thẩm Minh Nga lại tươi cười đi ra.
Diệp Diệu Đông không ngờ, hóa ra nhà cô không phải mở xưởng đóng tàu, mà là cha nàng là xưởng trưởng.
Hắn suy nghĩ một chút, liền tiến lên chào hỏi.
"Đồng chí Thẩm Minh Nga."
"Ai? Sao ngươi lại ở đây?"
"Thuyền của ta mang đến đây cải tạo, vừa hay trời mưa, rảnh rỗi không có việc gì liền đến đây nhìn xem."
"À, thuyền của ngươi là cái nào vậy? Lúc trước Tục Nhân nói ngươi có mười mấy chiếc thuyền lớn, cho ta xem một cái có đúng không? Ta còn tưởng hắn nói dóc, ngươi còn trẻ vậy, 30 tuổi đâu mà có hơn mười chiếc thuyền lớn?"
"Ha ha…Ta dẫn ngươi đi xem..."
Thuyền của hắn còn đang xếp hàng ngoài bờ kia, chưa đến lượt ngay được, nghe nói thuyền lớn như vậy, thiết bị máy móc đặt trước, phải chờ tầm một tháng.
Hắn chỉ lo thuyền của mình cứ đậu mãi ở đó, không ai trông coi, đến lúc đó đừng nói cải tạo, dụng cụ trong buồng lái lại bị cuỗm mất.
Còn chuyện hắn có hơn mười chiếc thuyền lớn? Không phải do hắn nói, hơn mười chiếc thì có, còn đều là thuyền lớn thì chưa chắc. Nên dù chưa đến lượt, hắn có rảnh vẫn phải đến ngó nghiêng xem xét, tiện thể hỏi han tiến độ, khi nào thì khởi công được.
Hắn cũng không rảnh mà đủng đỉnh đưa nàng đi xem hết lượt từng chiếc một.
"Wow, chiếc thuyền này là của ngươi? To vậy!"
"Vừa mới mua, nên đem đến cải tạo, chỉ là chưa có thứ tự, trong xưởng như có vẻ đang bận, còn bảo thiết bị muốn đặt trước chưa thể có ngay được, ta hơi đau đầu, không biết có kịp trước tết không."
"Được, cảm ơn." "Ta sẽ nói với ba ta, cho ngươi cắm đội! Để bọn họ để ý chút."
"Đều là bạn bè, cắm đội làm gì. Ngươi cũng giỏi thật đấy, hóa ra Tục Nhân nói thật, thuyền này phải hơn 40 mét (m) đúng không? Trời ơi, giỏi ghê, cái này cũng phải hơn chục vạn à?"
"Cũng xêm xêm." Thẩm Minh Nga mắt sáng nhìn hắn, "Ngươi một mình à?"
"Ừ, ta một mình."
Nàng càng thêm sùng bái, "Ngươi lợi hại quá vậy? Đừng nói với ta kiểu thuyền này, ngươi có hơn mười chiếc?"
"Làm sao có thể, công ty ngư nghiệp còn chưa chắc có hơn mười chiếc, ta là cái gì chứ, toàn do Tục Nhân ba hoa khoác lác thôi. Mấy chiếc thuyền khác của ta đều hai ba mươi mét (m) thôi, chiếc này vừa mua là to nhất."
"Vậy cũng rất giỏi rồi, quá đỉnh, riêng chiếc này cũng đã mười mấy vạn rồi, ngươi mới 30 mà ba ta 50 cũng không có giỏi như ngươi."
"Cũng đâu có gì…"
"Ngươi có nhiều thuyền như vậy, ngươi hoàn toàn có thể đăng ký thành công ty ngư nghiệp đấy."
Diệp Diệu Đông lắc đầu, "Bây giờ tuy khuyến khích kinh tế cá thể, nhưng mà đăng ký công ty còn hơi khó thì phải?"
"Ai bảo thế! Ở chỗ ta vẫn được, hai năm nay mọc lên mấy xưởng đóng tàu rồi, nhà nước khuyến khích kinh tế tư nhân mà, ngoài đường đầy các cửa hàng."
"Xưởng đóng tàu là chuyện của xưởng đóng tàu, cửa hàng là chuyện của cửa hàng, còn việc đăng ký một công ty chính quy vẫn khó nhỉ? Giờ cũng đâu cho làm ăn lớn? Công ty ngư nghiệp trong tỉnh chẳng đều thuộc quốc doanh sao? Mà đâu đã đủ người."
Thẩm Minh Nga bị hỏi cũng thấy hơi mông lung, "Chắc là tùy tỉnh thôi, có quan hệ thì chắc được hết, ở đây chỗ mình mọc đầy nhà máy chế biến hải sản, chỉ thiếu giấy tờ phép tắc thôi."
"Để đó rồi tính, dù sao ta cũng không gấp, chính sách rồi cũng sẽ mở thôi."
"Có thể lên thuyền xem một chút được không?" Thẩm Minh Nga giơ ngón tay trỏ chỉ vào thuyền đánh cá.
"Được chứ, vậy thì lên đi dạo thôi."
Diệp Diệu Đông dìu nàng đi lên, dẫn nàng đi một vòng quanh thuyền đánh cá, giới thiệu các kết cấu, khoang điều khiển cũng dẫn nàng vào xem, làm nàng liên tục kinh ngạc, một mực khen hắn quá lợi hại.
Đợi xuống thuyền xong, nàng trực tiếp kéo hắn đi gặp xưởng trưởng, muốn nhờ vả xin cho cửa sau.
Xưởng trưởng Thẩm cũng có chút ấn tượng với hắn, dù sao cũng một chàng trai trẻ tuấn tú lái một chiếc thuyền lớn tới, nói muốn cải tạo thành thuyền lưới kéo, ai mà không có ấn tượng?
Chủ thuyền nào mà chẳng là người trung niên hoặc già cả, dù có người trẻ cũng không thể nào có thuyền lớn như thế này được.
Diệp Diệu Đông trẻ hơn so với ông dự kiến, nên khi Thẩm Minh Nga dẫn hắn đến, ông liền nhận ra ngay chàng trai trẻ này.
"Ba à ~ Ba giúp anh ấy một tay đi, cho anh ấy cắm đội sớm một chút, làm sớm cho xong đi mà? Anh ấy là bạn con đó, Ba giúp anh ấy, nhất định phải giúp đấy."
"Con quen được bạn bè nơi nào có bản lĩnh thế này khi nào vậy?"
Thẩm Minh Nga ngẩng đầu ngạo nghễ, ôm cánh tay hắn, "Đương nhiên rồi, bạn con trải khắp thiên hạ, đều là những người tài giỏi đấy."
"Ta cứ tưởng toàn bạn xấu."
"Đâu có, chỉ là mọi người thích chơi thôi, làm sao mà xấu được chứ, lúc có việc ai cũng dám xông pha đấy thôi."
"Được được được, ta sẽ dặn người trông nom tiến độ, xem có thiết bị nào ưu tiên được không thì cho bên này làm trước. Nhưng mà cũng không nhanh được đâu, thuyền anh này to, cải tạo cũng là một công trình lớn, mấy linh kiện với máy móc lại không có sẵn, rắc rối lắm, chắc cũng phải mất vài tháng."
Diệp Diệu Đông vội nói: "Không sao ạ, có thể làm được chút nào hay chút đó, không sớm được thì cũng chỉ biết chờ thôi."
"Vậy thì Ba bảo người ta trông nom giúp chút nha, để ý chút đó."
"Việc của người khác thì lo lắng thế, việc của mình lại không để ý, suốt ngày chỉ biết chơi, tan làm hết thứ hai thì phải đi làm đi, đã chuẩn bị xong cho con rồi đấy."
Thẩm Minh Nga bĩu môi, "Biết rồi."
Diệp Diệu Đông cũng cười cảm ơn xưởng trưởng Thẩm, rồi lại nói với Thẩm Minh Nga: "Vẫn là cô giỏi, giúp tôi chen ngang thành công rồi."
"Có gì đâu, chỉ là một câu thôi." Nàng vừa nói xong đã đẩy ba mình vào phòng, "Được rồi, ba cứ vào làm việc đi, bận thì đi đi."
"Dùng xong thì vứt, con bé này…" "Không được, ba ra đây, đi gọi người ta sắp xếp trước đi, sắp xếp xong rồi hãy vào ngồi."
"Sao lại sai bảo ba thế này? Không phải việc này của con à? Xưởng này con quản à? Trong này còn cả đống việc chưa làm mà bị con kéo ra đây."
"Thôi, vậy con làm? Con vào làm thay ba cho, ba đừng có hối hận."
Xưởng trưởng Thẩm bất lực lắc đầu, chỉ đành đi sắp xếp trước.
Thẩm Minh Nga kéo Diệp Diệu Đông đi theo, trông chừng ba mình sắp xếp, đợi đến khi sắp xếp xong hết mới vừa lòng kéo ba về phòng, rồi lôi kéo Diệp Diệu Đông đi tham quan xưởng đóng tàu.
Người ta đã giúp mình một ân huệ lớn như vậy, Diệp Diệu Đông cũng ngại ngần không nỡ rời đi, bèn cũng theo nàng đi tham quan, tiện thể tán gẫu.
"Cô đi làm ở đâu?"
"Tớ làm ở ngân hàng nhà nước, người ta cố ý sắp xếp cho một chân nhàn tản, để tớ khỏi chạy lung tung."
"Giỏi vậy."
Thẩm Minh Nga lại xụ mặt xuống, "Giỏi gì đâu, anh trai tớ có thể theo Tục Nhân với mấy người kia đi chơi khắp nơi, vui lắm luôn, mà không cho tớ đi cùng."
"Chạy khắp nơi có gì vui? Nguy hiểm lắm đó, cô không thấy chỗ các cô đây cũng rất nguy hiểm à? Bên ngoài cũng y chang, trộm cắp cướp bóc đầy đường. Ở ngoài toàn là kiểu đầu treo ở thắt lưng thôi, không có chút vũ khí nóng thì đừng hòng ra ngoài đường."
"Chẳng phải vì chỗ này là bến cảng nên mới hỗn loạn vậy sao?"
"Không chỉ bến cảng đâu, mấy khu vực trong đất liền cũng hỗn loạn vậy, còn lạc hậu hơn nữa, bến cảng khu vực còn được coi là phát triển đấy. Ở ngoài bôn ba vừa vất vả lại vừa nguy hiểm, không phải như cô tưởng tượng đâu."
"Anh trai của cô là lo cho cô thôi." "Thôi, anh ấy cứ toàn nói như thế."
"Ừ, trời mưa như vậy cô cũng chẳng có việc gì làm, hay tôi dạy cho cô trượt băng nhé? Lúc nãy bực mình thật, vừa mua xong vé thì quay lại cái xe đạp đã không cánh mà bay, bực hết cả mình, hỏng cả hứng."
"Cũ không đi thì mới không đến. Sắp đi làm ngân hàng rồi còn gì, chẳng lẽ không đổi cái xe đạp mới? Nếu không sao xứng với cô."
Thẩm Minh Nga mặt đang ủ rũ lập tức tươi tỉnh hẳn lên, cười nói: "Đúng đó, anh nói phải, cũ không đi mới không đến. Ba vừa cho tiền đây, hay anh đi mua với em một chiếc?"
"Giờ cũng 3 giờ rồi, chắc đi đến cửa hàng bách hóa thì người ta cũng sắp đóng cửa rồi."
"Vậy mai đi cùng nhau? Dù sao anh cũng đang rảnh."
"Thôi đi, cô đi tìm mấy cô bạn gái của cô mà đi, mắt thẩm mỹ của mấy cô tốt hơn, tôi già rồi, mắt thẩm mỹ của mấy ông già đâu có theo kịp mấy cô gái trẻ tuổi các cô."
"Sao có thể, nhìn anh có hơn em mấy tuổi đâu."
"Thực ra là hơn cô cả 10 tuổi rồi đấy, con trai cũng 10 tuổi, cũng già rồi."
Thẩm Minh Nga nghe hắn lại nói vậy, lại tỏ vẻ thất vọng, "Vậy thôi, thế em về trước đây, lần sau gặp."
"Ừ, lần sau gặp lại, cảm ơn cô nhé."
"Không có chi."
Diệp Diệu Đông đưa cô nàng đi rồi cũng nhẹ nhàng thở ra, chỉ sợ bị người ta để ý đến.
Không có cách, ai bảo hắn quá đẹp trai, lại có năng lực, tiền nhiều lại đẹp trai, số tuổi lớn nói rõ thành thục sẽ thương người, đơn giản quá hấp dẫn người!
Nếu là dáng vẻ một mặt tang thương, khẳng định sẽ không đối với hắn nhiệt tình như vậy. Hắn một cái người chậm rãi đi tới, sờ lên cằm, cảm thán một chút, "Ai, dáng vẻ đẹp trai phiền não."
Bất quá tốt xấu đem thuyền của hắn đưa vào danh sách quan trọng, mặc dù nói kỳ hạn công trình không nhất định sớm, nhưng là có thể khiến người ta để ý một chút, sớm một chút mở làm, tối thiểu cũng có thể nhìn thấy tiến độ. Không phải giống trước đó như thế đặt tại bên bờ xếp hàng, cũng còn không biết cái gì thời điểm đưa vào danh sách quan trọng, hắn giao khi đi tới, cũng không dám muốn năm trước có thể hoàn thành.
Nhưng là không có cách, cũng không có nhà máy nào khác có thể làm cho hắn yên tâm.
Nếu là lái về nhà đi, xem chừng đạt được thành phố thậm chí là trong tỉnh đi, mới có biện pháp cải tạo, vậy cũng không biết phải đợi tới khi nào.
Hiện tại tốt xấu có hy vọng, chỉ có thể cầu nguyện năm trước có thể cải tạo xong, để hắn có thể phong quang lái trở về, tránh khỏi vẫn phải đi một chuyến nữa tới lái thuyền.
Diệp Diệu Đông một đường đi dạo về nhà, vừa vặn cũng nhanh bữa tối.
Diệp phụ ngồi tại cửa ra vào, nhìn hắn thảnh thơi tự tại hai tay cắm túi trở về, hỏi: "Ngươi làm sao đến bây giờ? Còn tưởng rằng ngươi mất tích."
"Là ngươi đi quá nhanh, không phải đã nói đi xưởng đóng tàu, kết quả chính ngươi chạy về đến."
"Còn không phải bị ngươi tức?"
"Ta liền tùy tiện nói vài lời, ngươi dù sao không phải cũng là bị chửi sao? Ta không nói xe hơi nhỏ trước, ngươi không phải liền đã chịu mắng một trận sao?"
Diệp phụ giày cởi ra ném thẳng về phía hắn.
"Ngươi chính là cố ý, đều không nói gì, ngươi còn muốn cố ý xách."
"Như vậy càng có thể tiếp nhận một chút, ngươi nên mắng cái đứa con nít nào gọi điện thoại nói cho trong nhà, trước đó Trung thu thời điểm gọi điện thoại về cũng còn không biết."
"Đem giày cho ta."
"Mình ném mình nhặt."
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận