Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1186: Biệt khuất (length: 26278)

Bọn hắn trở về không tính là muộn, cơm trưa vừa qua không lâu, trên bến tàu không có ai, bất quá cửa nhà xưởng chỗ nào cũng thấy các ông bà lão ngồi phơi nắng. Không còn cách nào, hiện tại nhà xưởng mỗi ngày đều rất náo nhiệt, ồn ào, người trong thôn ai cũng thích đến nhà xưởng của bọn hắn.
Trong kia một đám phụ nữ vừa giết cá vừa nói chuyện phiếm, ngoài kia một đám các bà lão cũng ngồi phơi nắng trò chuyện, gần đó còn có một đám trẻ con chạy nhảy, cứ chỗ nào náo nhiệt là chúng lại chui vào đó.
Thuyền của bọn hắn vừa về đến, từ xa đã có người thấy, kêu ầm lên, rất nhiều người chạy ra ngó xem rồi lại cùng nhau trở vào tiếp tục làm cá.
Khi các loại máy kéo đi vào nhà xưởng, một đám đông người của bọn hắn cũng chạy chậm tới cửa, ngay lập tức đã có cả đám xúm lại vây quanh bọn hắn nhao nhao hỏi han.
Còn nhóm người chèo thuyền thì đang trong trạng thái muốn được chia sẻ, mặt ai nấy đều tươi cười nói chuyện với mọi người.
Ai nấy cũng đều kinh ngạc.
"Người người còn có thưởng, bắt cá mà cũng ra tiền?"
"Ai nói không phải, không phải bảo sao A Đông vận may, có mụ tổ phù hộ, muốn không phát tài cũng khó, vận khí này đúng là tốt quá rồi, cái gì đồ lạ cũng vớt được."
"Mấy hôm trước trong thôn đã râm ran, bảo A Đông vớt được đồ ghê gớm nộp cho quốc gia, các ngươi hiện tại đúng là đều đi theo hưởng lây đấy."
"Cái này thật đúng là ra tiền đấy."
"Bắt cá còn có thể được thưởng. . ."
Ngoài cửa một đám người tụ lại ở đó ríu rít nói, làm cho những người bên trong cũng bị thu hút đi ra, lại càng có thêm người vây lấy bọn hắn trò chuyện.
"Chưa từng thấy ai đi bắt cá mà ra tiền, còn có thể phát lớn như thế, thật vinh dự, Diệp lão tam đẻ thằng con trai đúng là giỏi."
"Ơ? Người đâu rồi?"
"Vừa mới còn đứng đây mà?"
"Đi vào trong rồi sao?"
Diệp Diệu Đông ngó xung quanh một chút cũng không thấy cha mình đâu, nghĩ chắc ông ấy đã đi vào trong rồi.
Lúc này, tiếng của Diệp phụ đúng lúc vang lên, ông ở bên trong hô: "Còn đứng ngoài đó nói chuyện gì, làm việc gì thì không hết? Mau tranh thủ vào chuyển hàng, không có tí mắt nhìn nào."
"Dạ đến ngay. . ."
Diệp Diệu Đông đáp lời rồi cũng lớn tiếng kêu lên: "Đừng mải nói chuyện nữa, nhanh chân vào trong chuyển hàng, cân cá, trên bến tàu còn một tốp đang đợi đấy, tháo chỗ này xuống rồi lại ra bến tàu chuyển tiếp. Đợi khi tháo hàng xong, cân xong xuôi hết rồi, mọi người mới có thể về nhà nghỉ."
"À được rồi, đừng mải nói nữa. . ."
"Nhanh tay nhanh chân lên. . ."
Mọi người lập tức tỉnh táo lại từ cái vẻ đắc ý, vội vàng vào giúp.
Bên trong người chuyển hàng thật ra cũng đủ rồi, không chỉ Diệp phụ, mà ngay người làm ở xưởng cũng có người làm việc khuân vác.
Vừa rồi người của thuyền Đông Thăng hào còn có Diệp phụ, Diệp Diệu Bằng đi theo chuyến xe chở hàng đầu tiên về trước, công nhân của thuyền Thuận Phong hào và Diệp Diệu Hoa hiện tại vẫn đang ở bến tàu chờ.
Trên bến tàu còn rất nhiều hàng, phải kéo đi mấy chuyến nữa mới hết được, phải để người ở lại đó trông chừng chuyển hàng.
Tôm cá lẫn lộn trên hai thuyền đúng là rất nhiều, trong đó có gần 20 ngàn cân cá rẻ, cả thuyền Thuận Phong hào lẫn thuyền Đông Thăng hào đều có.
Thuận Phong hào là Diệp Diệu Đông cố ý bảo bọn hắn lưu trở về, tính giá theo thị trường.
Trước khi bán, hắn tới thuyền của bọn họ, trước chọn một nhóm hàng mình muốn giữ lại.
Bán chui, tính giá theo thị trường, có lợi cho cả hai bên, dù sao nếu đem ra ngoài bán ở chợ thì cả hai bên đều bị thị trường rút tiền hoa hồng ba phần trăm, vận ra chợ cũng tốn một khoản tiền đi lại.
Để cho bọn họ giữ lại hàng mà hắn muốn, bọn họ cũng có thể tiết kiệm một chút tiền thuê bến.
Bọn họ di chuyển cả đội đi chuyển hàng, cân cá, những người ở ngoài kia lại không vào được, nhưng các chị các bà giết cá ở bên cạnh cũng tò mò gọi bọn hắn lại, hỏi đủ thứ chuyện.
Thằng nhóc Vương Quang Lượng hồi mấy hôm trước đã trắng trợn tuyên dương một hồi rồi, hôm nay mọi người lại mang tin về người người đều có thưởng, lại càng khiến cho tình cảm thôn dân thêm náo nhiệt.
Mọi người bàn tán xôn xao, người chuyển hàng, cân cá cũng nhiệt tình lên hẳn.
Lâm Tú Thanh đưa sổ sách ghi chép cho Bùi Đông Thanh, rồi đến bên cạnh hỏi han Diệp Diệu Đông.
"Có mệt không, nhìn quầng thâm mắt kia kìa, về nhà ăn chút gì đi."
"Ừm, một ngày một đêm không chợp mắt rồi, chỉ lúc về trên thuyền mới nhắm mắt được chút thôi. Bội Thu hào khi nào về? Hàng của thuyền đó ra sao?"
"Vừa xem sổ sách xong chưa đầy lát các ngươi lại về." Lâm Tú Thanh trề môi ra vẻ khó chịu, "Nhìn kia kìa, toàn hàng của Bội Thu hào đấy, chất như núi, cũng khá nhiều, bọn họ đã lựa hết cả rồi."
Tôm cá đem về có lớn có bé, lớn thì lựa ra phơi khô, bé thì giữ lại làm mắm.
Trong nhà xưởng bây giờ người đúng là rất nhiều, đâu đâu cũng có người đi lại, không phải đang chọn cá thì là chuyển hàng, hoặc là đang giết cá, phải mấy chục người đấy.
Diệp Diệu Đông nhìn một chút, thầm nghĩ nếu chuyển lên thành phố, thì còn có mà tan xác?
Tốt nhất vẫn là cứ nằm vùng trong thôn này đã, khối đất ngoài thành phố kia tạm thời cứ để đấy, cùng lắm thì cứ bố trí đồ đạc cho xong sớm hoặc có thể tranh thủ ủ mắm sớm trước.
Ủ mắm không cần nhiều nhân lực, mà thời gian ủ cũng lâu, có thể coi như chuẩn bị đồ đạc, vật tư dự trữ sớm, hai cái sân trong thôn này đúng là chật hẹp quá đi.
Bây giờ chỉ có thể chờ chính sách nới lỏng hơn, đến lúc đó lại chuyển từ từ sang bên đó.
Chỉ quy mô hơn mười người như bây giờ, vẫn là nên ở trong thôn thì hơn, có ủy ban làng che chở thì mới được.
"Xem xong lát nữa đưa tiền cho họ, còn cả đại ca với nhị ca nữa, hàng của bọn họ vẫn còn ngoài bến tàu, một xe căn bản chở không hết."
"Ta biết rồi, đã giao cho Đông Thanh ký sổ, mà dạo này ta cũng rảnh, nên cùng với cô ấy nhớ, ta đọc cân để cô ấy ghi, đợi khi không rảnh thì giao lại hết cho cô ấy làm."
Hai người đứng một bên nói chuyện, nhìn thấy đầu xe của máy kéo đã chuyển hàng xong, lại phải ra bến tàu nhận hàng tiếp, vội vàng nhường qua một bên.
"Anh về ăn cơm trước đi, lúc nãy Bội Thu hào về trước, em cứ nghĩ anh chắc còn kịp về ăn cơm trưa, nên đã giữ cơm lại rồi."
"Ừm, anh ra xem một chút đã."
"Thật sự ai cũng có thưởng hả?"
"Đúng, cố ý ở ngoài đó chờ thêm một lúc, không về cùng Bội Thu hào là để gọi điện hỏi thăm đấy, định bụng có phần thưởng gì thì mang về luôn. Bảo phải chụp hình thì nhất định phải về nhà thay đồ chải chuốt cho chỉn chu đã."
Lâm Tú Thanh nhìn râu ria lún phún của hắn, cười đưa tay véo một cái.
"Vinh dự như vậy thì phải dọn dẹp cho bảnh bao chứ, phải mặc đẹp một chút."
"Ừm."
"Nhường đường một chút. . . Nhường đường một chút. . ."
Bà từ phía sau tay bưng hai cái bát, kêu la bảo mọi người phía trước nhường đường một chút.
Mấy người chắn đường vội né qua một bên, hai vợ chồng cũng đồng loạt nhìn sang, sau đó mỗi người duỗi một tay, nhanh tay đón lấy đồ ăn từ tay bà.
"Thấy các con bị người ta vây lấy, nói chuyện vui vẻ quá, nửa ngày rồi cũng không chịu về ăn cơm, ta bèn hâm thức ăn rồi mang ra cho."
"Biết các con thích nghe lời hay nên chẳng muốn đi vào, nhưng cũng không thể để bụng đói được, ngồi đây mà ăn cũng tốt, vừa có thể phơi nắng vừa có thể nghe mọi người khen, ha ha."
"Mau tranh thủ lúc còn nóng mà ăn, trời lạnh rồi, đồ ăn đem ra là nguội ngay."
Diệp Diệu Đông giơ ngón tay cái với bà, "Cao thủ à nha, còn chẳng cần con chủ động đi vào bưng cơm nữa, bà đã mang ra cho con rồi, làm con có vẻ thụ động, không thể không nghe người khác khen."
"Ha ha, có ai lòng vòng như thế đâu, nhanh ăn đi, ta đi chuyển hai cái ghế."
Lâm Tú Thanh vội ngăn bà lại, đưa đĩa trong tay cho Diệp Diệu Đông, "Để con đi chuyển cho, ngoài này đất toàn là nước, má đừng đi lung tung, dép bông dưới chân má dễ bị trượt đấy."
"Rồi rồi, để ta ở đây ngó coi." Vừa nói vừa nhận lấy đĩa trong tay Diệu Đông, "Để ta gắp đồ ăn cho anh, anh cứ ăn cơm đi."
"Thôi được."
Cơm đã bưng tới tận nơi rồi, chỉ còn thiếu đút vào miệng nữa thôi, hắn cũng cứ ăn cái nóng hổi trước.
Người xung quanh cứ tấp nập ra vào chuyển hàng, hết lượt cân là lại mang vào trong, để bên cạnh số hàng Bội Thu hào mang về trước đó.
Chưa được lát sau, máy kéo lại kéo thêm một xe hàng vào, lại có người tới dỡ.
Diệp phụ đang xắn tay áo lên làm thì nhìn thấy bà bưng bát cho Diệp Diệu Đông, đứng bên cạnh nhìn hắn ăn cơm, lại còn tiện tay gắp thức ăn cho hắn, lập tức nổi giận.
"Bà làm gì vậy? Mọi người còn đang bận cả đây, mình hắn ngồi ăn thôi à? Còn đứng hầu hạ cho hắn ăn?"
Bà giật nảy cả mình, "Ông ăn phải thuốc nổ hả? Đến bữa cơm còn không cho người ta ăn? Cơm là tôi mang ra cho hắn, đông người thế này, ông mắng hắn làm gì? Hắn là ông chủ, đâu cần phải tự mình đi làm?"
Diệp phụ không nhịn được chửi thề vài câu tục tĩu, "Toàn là tại bà làm hư đấy, tuổi thì bốn sáu đến nơi rồi mà còn đứng đó bưng cơm cho nó ăn, thế có đúng không?"
"Tôi tiện tay mang thôi, không mang làm sao mà hắn ăn?"
"Về nhà ăn thì không được à?"
"Hắn đâu có yên tâm? Xe cộ chưa tháo hết, hắn không trông ở đây thì biết đến bao giờ mới xong? Chỉ ăn một chút đồ nóng thôi, mà ông lắm chuyện thế."
Diệp phụ tức điên người, may mà Lâm Tú Thanh kịp mang hai cái ghế chạy tới.
Ông chỉ còn biết ghét bỏ chửi vài câu rồi đành nín nhịn nuốt cục tức vào bụng.
Diệp Diệu Đông im lặng không lên tiếng.
Hắn muốn lên tiếng lại sợ cha hắn tức chết.
Lúc đầu trên thuyền ai cũng có phần thưởng, ai cũng có thể có thời điểm vẻ vang, chỉ riêng hắn thì không, chuyện này đã đủ phiền muộn.
Tương tự một người sống sờ sờ, nghe những lời bàn tán đầy hâm mộ ghen ghét xung quanh, càng khiến hắn nghẹn giận...
Thấy hắn ăn cơm, bà còn đứng bên cạnh hầu hạ, trong nháy mắt cơn giận càng bùng nổ...
Rõ ràng trước đó trên thuyền mắng nhị ca hắn, còn khen hắn mà.
Bà đặt đồ ăn lên ghế, lại đẩy đổ một cái ghế khác, nơi tốt để cho hắn ngồi ăn.
"Mặc kệ cha ngươi, ngươi cứ ăn đi, hắn chỉ là trong lòng không cân bằng thôi, lát nữa cứ để hắn tự về nhà ăn, chẳng lẽ không ai gọi hắn à, nhiều người thế còn sợ không xong? Hắn không tự về nhà ăn cơm sao? Vậy cứ để lại cơm cho hắn đi, thật là."
"Chẳng lẽ còn muốn ta tuổi này bưng cơm đến trước mặt hầu hạ hắn à? Hắn đã bao nhiêu tuổi rồi còn so đo với ngươi, có thấy xấu hổ không, cái mặt mo đấy hả?"
Lâm Tú Thanh lắc đầu, không lên tiếng, đi sang một bên phụ giúp.
Bà thấy hắn được nổi tiếng thì rất cao hứng, "Ăn nhiều chút, ăn hết đồ ăn."
Diệp Diệu Đông gật gật đầu.
Bà đứng bên cạnh hắn, lại luyên thuyên một hồi quan tâm, hắn gật đầu rồi thỉnh thoảng phụ họa hai câu.
Diệp phụ càng nghĩ càng không thoải mái, dứt khoát không đi đâu cả, cứ đứng bên cạnh nhìn, có người đến bắt chuyện, hắn cũng miễn cưỡng cười đáp lại vài câu.
Đợi đến khi chiếc xe chở hàng cuối cùng vào, Diệp Diệu Bằng và Diệp Diệu Hoa cũng đến, không còn nhiều việc nữa, hắn cũng liền đi ra ngoài.
Khi đi ra ngoài, vẫn không quên liếc mắt trừng bà.
Bà nhận được ánh mắt của hắn, liền lấy nạng gõ hai cái xuống sàn nhà, "Mắt mũi kiểu gì, còn dám trừng ta, ta gây phiền phức cho hắn chuyện gì, mắt không ra mắt, mũi không ra mũi."
Diệp Diệu Đông tiếp tục im lặng không nói gì.
Cha hắn không vui, cố nhịn một chút.
Lâm Tú Thanh hỏi Diệp Diệu Hoa, "Đằng sau hết chưa?"
"Hết rồi, đều ở chỗ này."
"Vậy đợi cân hết số này, chúng ta tính xem lần này mang về tổng nợ bao nhiêu, tính xong sẽ trả cho các ngươi."
Diệp Diệu Hoa cười nói: "Không cần vội thế đâu, cứ từ từ, để đó cũng không sao."
"Cứ từng khoản một thanh toán, đến lúc đó sẽ rõ ràng, nếu không nói, tích lũy nhiều quá cũng rắc rối."
Nàng thoải mái trong tay, cũng không phải là không có tiền, không cần phải dây dưa, từng khoản một thanh toán xong, đến cuối tháng hạch toán mới dễ nhìn.
"Vậy được, ngươi xem đó mà làm là được."
Lâm Tú Thanh đợi cân hết toàn bộ hàng mới ghi sổ, rồi đi theo Diệp Diệu Đông về trước.
Những việc còn lại đều là mọi người quen tay mấy ngày nay rồi, không cần nàng dặn dò gì, hàng xếp ở đó, mọi người tự nhiên sẽ đem hàng đi phân loại, cái nào cần giết, cái nào cần chọn, chọn xong phần còn lại cũng tự động mang đi muối men.
Ban đầu còn cần người chỉ huy làm cái này cái kia, làm quen rồi, mọi người đều biết trong lòng cần làm gì, rất tự giác.
Diệp Diệu Đông về đến nhà thì cha hắn không còn ở đó, trên bàn chỉ có bát đũa chứng tỏ hắn đã ăn cơm xong đi trước.
"Sao ta thấy cha có vẻ không vui? Mấy lần trước về dù có vất vả nhưng cũng không có cái mặt như vậy." Lâm Tú Thanh sau khi ngồi xuống, hiếu kỳ hỏi.
Diệp Diệu Đông cũng rất bất đắc dĩ, "Ta hỏi ngươi, chuyến này cha ra biển đi trên thuyền của ai?"
"Không phải nói rồi à? Trước giúp đại ca và nhị ca một thời gian, mang bọn họ đi trước?"
"Đúng vậy, cho nên? Ngươi nói xem vì sao hắn không vui?"
Lâm Tú Thanh ngẩn người một chút mới hiểu ra, "A, cái phần thưởng ai cũng có phần, vậy là không có phần của hắn?"
Diệp Diệu Đông gật đầu, "Đúng là vậy, nhị ca vừa rồi còn ngốc nghếch đến gần bên cạnh hắn nói chuyện, bị hắn đuổi đi rồi."
"Vậy đúng là xui thật... Trước kia luôn đi theo ngươi, chỉ có chuyến này là không theo ngươi..."
Ngồi tù thì có phần, khoảnh khắc vinh quang lại không có phần, quả thực là hơi...
"Ta đã nói sao hắn vừa nãy nhìn ta mắt không ra mắt mũi không ra mũi, thì ra trong lòng không thoải mái, giận cá chém thớt, đúng là." Bà lại bắt đầu lải nhải.
"Tối đừng nói trước mặt hắn nữa, mà chắc tối nay chắc cũng chậm mới về đây thôi, hôm nay cũng chỉ là đột xuất, hắn mới biết chưa bao lâu, còn chưa thong thả, đầu óc vẫn còn khó chịu."
Lâm Tú Thanh gật đầu, "Ta biết rồi, biết cha vì sao không vui là tốt rồi."
Nói xong nàng lại lập tức phản ứng lại, "Ai? Hay là để cha đi cùng nhận thưởng? Chắc cũng không sao đâu nhỉ? Có phải ngươi đã nói với lãnh đạo số người trên thuyền bao nhiêu đâu?"
"Không có, nhưng lúc đó ông ấy không có ở đó, vậy làm sao đi? Vậy chẳng phải là giả nhận thưởng sao?"
"Thêm ông ấy cũng có sao đâu, dù sao ông ấy trước kia đều trên thuyền, chỉ có chuyến này là không trên thuyền thôi mà, lãnh đạo hẳn cũng biết cha luôn đi theo ngươi đấy."
Diệp Diệu Đông lắc đầu, "Vậy không tốt, chúng ta phải thực sự cầu thị, sao có thể gian lận nhận thưởng. Đi theo cũng áy náy, danh không xứng với thực, với lại nhiều người đi thuyền như vậy, ai mà không biết?"
"Nếu cha mà cũng đi nhận thưởng, đến lúc đó mọi người dù trước mặt không nói, còn giúp che đậy, nhưng sau lưng chắc chắn sẽ bàn tán. Nhiều miệng như vậy, đến lúc đó trong thôn truyền ra, hắn còn mặt mũi nào nữa?"
"Không đi thuyền mà còn cố tình chiếm công lao này, ông ấy gánh không nổi đâu."
Lâm Tú Thanh cảm thấy hắn nói cũng có lý, nếu cố tình đi theo thì chắc chắn thôn sẽ bàn tán, cái mặt mo cũng bị vứt sạch.
"Là em nghĩ sai rồi, chuyện đó thật sự không nên."
Càng già càng sĩ diện, lại thêm mấy năm nay ba anh em liên tục làm cho hắn nở mày nở mặt, đi ra ngoài lưng đều thẳng, làm sao mà chấp nhận chuyện đó được.
Lần này không có phần thưởng của hắn, nhưng hắn cũng là cha của Diệp Diệu Đông, bản thân cũng tự mang vinh quang rồi, không cần thiết.
"Ừm."
Tuy nhiên, Lâm Tú Thanh không nhắc nữa, nhưng đến bữa tối, mẹ Diệp lại nhắc đến, lại còn có ý muốn nhờ vả, để hắn đi nhận một phần thưởng khác, dù sao lãnh đạo cũng có biết hắn không đi đâu.
Lần này không đợi Diệp Diệu Đông lên tiếng, cha Diệp đã mắng trước.
"Nảy ra cái chủ ý ngu xuẩn gì vậy, trong đầu ngươi chứa toàn thứ gì đấy? Ta thèm à? Không có chuyện nhất định phải đi chiếm công lao để người khác cười vào mặt."
"Sao lại bị người ta cười? Mấy ai biết chuyện này chứ? Vốn dĩ mấy lời ngoài kia toàn tam sao thất bản, sợ cái gì?"
"Ngươi không biết xấu hổ, ta cần mặt."
"Ngươi mới không cần mặt, mặt già như vỏ cây rồi, còn mặt mặt mặt, người ta đều có phần."
"Người ta đi theo Đông Tử, còn ta lại không theo Đông Tử, nhận gì chứ? Đừng có ra chủ ý ngu ngốc, ta sống an phận thì ai chả khen ta vài câu? Đi ra ngoài bây giờ ai cũng phải nhìn ta bằng con mắt khác, ta còn cần đi tranh 50 đồng tiền công lao đó?"
Mẹ Diệp nhỏ giọng nói hai câu, "Thì đúng là thế thật, cũng không thiếu từng đấy."
Cha Diệp lại liếc bà một cái, không nói gì nữa.
Mẹ Diệp lại nhìn Diệp Diệu Đông, "Lần này lại thưởng 50 đồng à? Ít thế? Chẳng phải bảo cái đó là trang thiết bị gì đó JD ở nước ngoài sao? Nghe cao cấp thế mà có 50 đồng à?"
Diệp Diệu Đông nhún vai, "Không biết, người ta không nói, không biết thưởng bao nhiêu tiền hay thưởng cái gì, mai đi thì biết."
"Thuyền là của ngươi, ngươi hẳn là phải nhiều hơn người khác chứ?"
"Nên mới nói đó, con không biết, người ta chỉ bảo chúng ta thu xếp tươm tất rồi mai đi."
"Vậy được rồi, lát nữa tỉa tót lại cái đầu gà mái của con đi."
Diệp Diệu Đông vuốt hai cái lên đầu, tóc đúng là nhiều thật, rậm rạp một búi, lại còn cứng nữa.
Lâm Tú Thanh cũng nhìn mái tóc của hắn, "Bây giờ cắt lại, đợi gần Tết vừa hay cắt thêm lần nữa."
"Lần này phát thưởng ngược lại thì nhanh gọn lẹ thật nhỉ? Như hồi hai năm trước mò được cái đỉnh to, ông ba ông bốn còn kéo một tháng cũng không nỡ đưa ra, cuối cùng cũng chỉ cho 50 đồng, cười chết được." Mẹ Diệp ghét bỏ bĩu môi.
"Thuộc bộ phận khác nhau thôi, cái kia là viện bảo tàng, còn lần này là cục hải dương học, lại còn được thành phố phê trực tiếp nữa, nên nhanh hơn."
"Mong là không phải 50 đồng."
Diệp Diệu Đông thành khẩn nói: "Mẹ à, mẹ không thể chỉ nhìn tiền thôi, con còn thiếu chút tiền thưởng này sao? Chúng ta muốn nhìn vinh quang cơ, mẹ xem cờ thưởng treo trên tường của con này, trong ngăn kéo còn có hai cái giấy khen nữa, sau này không chừng còn có thể đem ra gia truyền đấy."
"Gia truyền á? Có phải là gia phả còn muốn mở thêm một trang riêng cho con không đấy?"
"Nếu mà có chuyện đó thì con cũng không phải là không chấp nhận được."
"Xí, cho mày cái thang là leo lên ngay, toàn tự dán vàng lên mặt thôi."
"Hắc hắc, chúng ta có cảm xúc tự hào mà, mò được đồ của đất nước mình với lại vớt được đồ ngoại cảnh JD đưa lên, ý nghĩa có thể giống nhau sao? Đó là cả một sự thăng hoa đấy, có hiểu không? Đồ ở nước ngoài chính là đang nhòm ngó đất nước mình, là kẻ địch của chúng ta."
"Được được được, ta nói không lại con, con nói gì cũng là đúng, dù sao con cũng không thiếu tiền. Chỉ là lợi cho mấy người lái thuyền kia, không ngờ còn được hưởng ké hào quang."
"Vậy không thể nói thế được, cũng là mọi người cùng nhau hợp lực mới vớt lên được, phân chia theo sức lao động thì cũng phải."
"Nói đi nói lại vẫn là lãnh đạo thành phố hào phóng hơn một chút, còn có thể chia đều cho mọi người."
"Cái này thì đúng."
Hắn cũng không nghĩ tới, mọi người đều có phần.
Chờ ăn xong cơm, hắn liền cưỡi xe máy đi đến thôn Đông Sơn tìm thợ cắt tóc.
Thôn xóm bọn họ không có tiệm hớt tóc, trước kia đều là thợ cắt tóc cứ đi từ thôn này sang thôn khác rao lớn để cắt tóc.
Gặp thì cắt, không gặp thì tự mình tùy tiện cầm kéo cắt vài đường, sau đó gặp lại thì cắt tiếp.
Ngày mai hắn phải đi thành phố chụp ảnh nhận thưởng, đương nhiên phải làm cho mình thật bảnh bao.
Đáng tiếc thợ cắt tóc không có dao cạo, nếu không hắn đã phải cố làm cho mình đẹp trai hơn một chút.
Hắn đi khi trời đã tối, chỉ sửa lại kiểu đầu đinh rồi vội vàng trở về.
"Tóc ngắn thế này sao mà chịu được lạnh, da đầu thổi gió lạnh hết cả rồi."
"Cũng không biết đội mũ."
"Toàn vụn tóc, đội mũ gì, có nước nóng không, ta gội đầu."
"Đã đun xong từ lâu rồi."
Diệp Diệu Đông nhìn ba đứa con đang ngồi thành hàng tập trung xem TV, hắn đi qua ngồi xổm xuống trước mặt chúng, chắn ngang ti vi.
"Nhìn kiểu tóc mới của ta này, cha các ngươi có đẹp trai không?"
"Già!"
"Đẹp trai!"
"Ai bảo ta già! ?"
Diệp Thành Hồ cười hắc hắc, "Ngươi già, lão cha!"
Diệp Diệu Đông đi tới túm lấy gáy nó, nhìn nó rụt lại như chim cút, "Nói lại lần nữa xem, ta có đẹp trai không!"
"Già!"
"Đồ nhãi ranh, yêu thương ngươi quá."
Lâm Tú Thanh thấy hắn đang chơi với bọn nhỏ thì đi chuẩn bị nước cho hắn, sau đó mới giục hắn.
"Đừng làm phiền chúng nữa, nhanh đi gội đầu, nước đã pha xong rồi."
"Vô lương tâm, ngươi nhớ đó cho ta, tháng sau đến Tết, tiền mừng tuổi giảm một nửa."
"Cha ngươi đẹp trai mà... ngươi là ông bố đẹp trai nhất..."
"Đã muộn."
Diệp Diệu Đông gõ vào đầu nó một cái rồi mới đi bưng nước gội đầu.
Diệp Thành Dương cười trên nỗi đau của người khác, "Tiền mừng tuổi của ta một đồng, của ngươi năm hào."
"Ngươi đánh rắm..."
Diệp Tiểu Khê cười hắc hắc rồi đứng dậy đi ra sau lưng Diệp Thành Hồ, quay mông về phía sau lưng nó, xì một tiếng đánh rắm.
"Phụt..."
"A!!! Diệp Tiểu Khê!"
Diệp Tiểu Khê nhanh chân chạy về phía Diệp Diệu Đông, "Cứu mạng a, cứu mạng a..."
"Mày đánh rắm!"
"Mày bảo tao xì!"
"Tao đánh chết mày!"
"Mày bảo tao xì!"
Diệp Diệu Đông trên tay vẫn còn đang bưng chậu nước, hai đứa bé liền vây quanh hắn xoay vòng, nước văng hết cả lên người hắn.
"Cút ngay, không thì hai đứa cùng bị đánh."
"Đánh không tới tao, đánh không tới tao..."
Diệp Thành Hồ giận tím mặt, tiến lên tóm lấy Diệp Tiểu Khê định đánh nó.
Nó bị tóm vào áo rồi, vẫn còn ôm lấy chân Diệp Diệu Đông, định chui xuống dưới háng hắn.
Diệp Diệu Đông bị ép chỉ có thể dạng chân ra, hắn muốn bảo toàn tính mạng, nhưng trên tay đang bưng chậu nước rửa mặt, sợ hai đứa bé làm bị thương nên chỉ có thể nhón chân lên.
Đã có chút không vững, hai đứa bé do dự, cả chậu nước rửa mặt của hắn cũng đổ hết ra.
Mặt hắn đen như đít nồi, quát to: "Diệp Tiểu Khê! Mày ra đây cho ta!"
"Lâm Tú Thanh, con xem con gái của cô kìa, nhìn con trai của cô!"
Lâm Tú Thanh cố nén cười, nhanh chóng đi tới dỗ con, "Hai đứa tránh sang một bên."
"Không chịu, anh muốn đánh con."
"Mày mà không tránh sang một bên, đợi tao rảnh tay, tao cho cái mông mày sưng lên." Diệp Diệu Đông tức giận nói.
"Ba thương con mà, không được đánh con."
"Ba thương con đến tim gan sưng hết lên rồi, tranh thủ tránh ra cho ba nhờ."
Diệp Thành Hồ sớm đã buông áo nó ra khi Diệp Diệu Đông quát người, ngoan ngoãn đứng sang một bên.
Chỉ có Diệp Tiểu Khê vẫn ôm chân hắn, chui dưới háng hắn, làm hắn không đi được.
Lâm Tú Thanh túm lấy áo nó, nhanh chóng lôi từ dưới háng hắn ra, cầm roi đánh hai phát mạnh vào chân nó.
"Ai bảo mày đánh rắm vào người anh?"
"Ba cũng đánh rắm như vậy với con!"
Nó không hề thấy đau, mùa đông mặc áo bông dày cộm, lại thêm mấy lớp quần áo, đánh vào người không có chút cảm giác gì, vẫn còn cãi lại.
Lâm Tú Thanh bị nó làm cho nghẹn lời, trừng mắt liếc nhìn Diệp Diệu Đông rồi đánh nó thêm hai phát nữa.
"Ở trên không tốt thì ở dưới sẽ loạn."
Diệp Thành Hồ đứng bên cạnh xúi giục, "Mẹ, đánh thế này không đau đâu, mẹ cởi quần nó ra đánh."
"Tao đánh mày trước."
Nói xong, Lâm Tú Thanh liền buông áo Diệp Tiểu Khê ra, quay sang bắt Diệp Thành Hồ.
"Tại sao, con có làm gì đâu? Tại nó đánh rắm con trước mà."
"Con xem anh của con đi, sao cứ chấp nhặt với nó như vậy?"
"Mẹ xem lại mẹ đi, sao cứ chấp nhặt với con như thế?"
"Mày cứ cãi lại một câu thì có hai câu đáp trả!"
"Thì cãi đấy, thì cãi đấy."
Lâm Tú Thanh vốn không định làm thật, bị nó cãi lại hai câu thì cũng tức giận, túm lấy áo nó, lại cởi quần nó ra đánh hai phát.
Da Diệp Thành Hồ cũng dày, kêu oa oa hai tiếng rồi nhanh chóng kéo quần lên, trơn tuột chạy đi.
"Không công bằng, đánh nó thì không cởi quần, đánh con thì lại cởi quần."
Diệp Tiểu Khê thích thú ở đó nhăn mặt, bất quá nó cũng vui quá hóa buồn, quay lại bị túm vào quần áo, rồi bị cởi quần ra đánh.
Định kéo quần lên thì lại cúi người xuống, chổng mông lên thì càng dễ đánh, mấy vệt đỏ trực tiếp in trên cái mông trắng nõn.
Nó kêu oai oái một tiếng rồi như viên đạn phóng ra ngoài.
Diệp Diệu Đông ở cửa gội đầu mà vẫn không quên để ý động tĩnh trong nhà, "Đáng đời, hai đứa đều đáng đánh."
Diệp Tiểu Khê chạy ra nghe thấy thì đánh vào mông hắn hai cái.
"Đánh ba."
"Da con dày thật đấy."
"Ba mới dày."
"Bị đánh vậy mà không khóc."
"Hừ, buổi tối không thèm ngủ với chị nữa, cũng không ngủ với ba."
"Quá tốt rồi, con ra ổ chó mà ngủ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận