Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1051: Điểm con mực tiền (length: 38190)

Chờ ăn xong bữa trưa, mọi việc yên ổn, coi như mụ tổ sinh nhật đã kết thúc hoàn toàn.
Buổi chiều, nhân lúc rảnh rỗi, Diệp Diệu Đông liền phóng xe máy chạy một chuyến đến huyện thành, chuẩn bị xem tình hình sửa chữa tàu lớn.
Mực nước không lên xuống nhiều, hai ngày nay lượng đã giảm rõ rệt, mà việc dùng thuyền nhỏ mỗi ngày kiếm được vài chục đồng thì không đáng nữa, cũng sắp đến lúc lái thuyền lớn đi biển xa rồi.
Nhưng khi hắn vừa leo lên xe máy, ra đến cổng thì lũ chó con đang chạy xung quanh lập tức lao theo, đồng thời nhảy vào thùng xe.
Đã có 123, ba con nhảy vào, mấy con chó đằng sau chưa kịp phản ứng thì xe máy đã nghênh ngang rời đi, không gặp được.
Diệp Diệu Đông nhìn kính chiếu hậu, thấy trong thùng xe có thêm ba con chó, không khỏi giật giật khóe miệng nhưng cũng không dừng lại, sợ lát nữa dừng một cái lại đột ngột có thêm mấy con nữa, chen nhau cũng không hết, đành phải ráng chịu.
Ba con thì cứ cho chúng đi theo, để bọn chúng một lần “nhất kéo gió” chó.
Đến cổng xưởng đóng tàu, dừng xe lại, thì hắn phát hiện rổ mực khô đeo trên người đã bị chúng chen lấn làm văng ra một ít.
“Toàn làm văng đồ của ta, mấy đứa nói xem phải làm gì?”
Lũ chó con cúi đầu hít hà, rồi lần lượt nhảy ra khỏi thùng xe, sau đó con chó đen nhỏ dẫn đầu dùng răng cắn lấy những miếng mực khô sắp rơi ra, thả vào rổ.
Hai con còn lại cũng vội vàng dùng mõm cắn những miếng mực khô sắp rơi, mỗi con đều thả vào trong rổ.
Diệp Diệu Đông thấy chúng chậm rì, còn dính đầy nước bọt, vội vàng vỗ đầu cả ba con.
“Đi đi, không cần mấy đứa, tự ta nhặt. Ta đi xem thuyền đánh cá ở bờ biển, lát nữa ta vào xưởng đóng tàu, mấy đứa cứ ở đây trông chừng mấy thứ này, biết chưa? Một lát là ta ra.”
“Gâu gâu ~”
Đám chó ngoan ngoãn đáp lại, rồi ngồi xổm bên xe máy chờ đợi.
Diệp Diệu Đông đi trước ra bờ biển xem xét, tàu lớn vẫn y nguyên như cũ, không có một chút tiến triển nào.
Tức là trong mười ngày qua, cứ vứt ở đó không ai đoái hoài.
Không thúc giục thì chúng chẳng làm à?
Hắn nhíu mày, sau đó mới cất bước đi vào trong.
“Hả? Chẳng phải ngươi nói con tàu này không vội sao?”
“Ta là bảo ngươi sửa hai chiếc kia trước, con này để sau một chút cũng không vội, nhưng ngươi cũng phải sửa cho ta chứ, đâu thể cứ vứt đó, ta không giục thì ngươi cứ định bỏ nó một hai năm ở đó hả?”
“Đâu có, chẳng phải nghĩ đến chuyện sửa chữa thuyền đánh cá mấy ngày trước bị chậm tiến độ sao? Ngươi lại bảo không vội, gần đây không phải đang mùa mực sao? Nghĩ là đợi qua mùa mực thêm vài ngày, cũng chẳng sai là mấy chứ gì?”
“Đều do ngươi tự nghĩ thôi, ngươi nhớ lấy, mới nghĩ tới tàu đánh cá mà đã sửa xong được sao? Nhanh lên, hai ngày nữa là ta muốn ra khơi, ngươi phải sửa cho xong tàu của ta đấy.”
“Thôi thôi, biết rồi, biết rồi, biết ngươi đang gấp mà, sẽ sắp xếp thôi.”
Vừa nói xong người kia đã muốn quay đi làm việc thì lại bị Diệp Diệu Đông nắm chặt lấy, “Vậy khi nào thì cho ta sửa?”
“Lập tức, lập tức sắp xếp.”
“Lập tức sắp xếp, vậy khi nào mới sửa, đừng có gạt ta.”
“Lập tức sắp xếp mai sửa được không? Công việc đang dang dở không thể bỏ ngang được, công việc hôm nay thợ cả đã làm một nửa, nửa chừng lại gọi đi làm cái khác, người ta cũng phải có ý kiến chứ, để mai đi, mai có ca làm tiếp, đến sẽ đi sửa ngay, sửa xong thì quay lại làm việc, được không?”
“Vậy tàu ta phải sửa mất bao lâu?”
“Ba ngày, à không, hai ngày! Hai ngày nhất định xong, để ngày thứ ba ngươi lái về.”
Diệp Diệu Đông nhíu mày, trừng mắt nhìn, hắn liền vội mở miệng.
“Thế thì còn tạm được.”
“Vậy ta đi làm được chưa?”
“Đi đi.”
Được câu trả lời hài lòng, hắn cũng buông tay ra rồi đi ra ngoài.
Hắn định ghé qua chỗ cục trưởng Trần một lát, tiện thể đem chỗ mực khô vừa phơi đưa cho ông ấy, lúc ra ngoài hắn cố tình đổ đầy một rổ lớn, cũng phải được hai ba mươi cân, coi như quà mọn, đủ để vợ chồng ông ăn qua Tết.
Còn một nửa thùng sắt mực trứng ướp, hấp chín ăn với cơm cũng rất tuyệt, mực tươi không để được, tối qua không tranh thủ để lại, đều đem ra phơi hết.
Đến nơi, người ta còn chưa tan làm, nhưng hắn vẫn được mời vào phòng làm việc uống trà.
Ngồi một lát, được biết là đám người bị bắt nửa tháng trước, một nửa trong số đó bị xử bắn, số còn lại không bị xử bắn cũng chung thân giam cầm, ít nhất cũng 30 năm trở lên, bọn họ vừa đánh vừa khai, bán đứng nhau, đều là kẻ tái phạm.
Nghe nói còn có đồng bọn bỏ trốn, mười ngày trước đã được điều đi tỉnh để phối hợp với công an trong tỉnh bắt, giao cho nơi thẩm vấn xử trí, nhiều người như vậy, đây cũng là một công lớn.
“Vậy… vụ cá hộp hai tháng trước, có tin gì không?”
“Chưa có, vẫn trong giai đoạn giữ bí mật, không đơn giản như vậy, vẫn chưa có tin tức gì.”
“À, xem ra vụ này lớn đây, chứ không thì hai tháng trôi qua rồi, vẫn chưa có tin gì.”
“Cái này thì không rõ, ai biết cấp trên điều tra thế nào, có thể liên quan đến các tỉnh xa xôi, dính líu cũng nhiều, nên không dễ dàng vậy đâu.”
“À à, vụ này mà dính líu nhiều vậy, thật muốn phá giải bí ẩn này, ngài có phải cũng lập được công lớn không?”
“Ha ha, cái này cũng chưa biết, khó nói, cũng phải nghe an bài.”
“Vậy mấy người bị bắt ở tàu hàng còn chưa tính, còn những người trên tàu đánh bắt có được thả ra chưa?”
“Chưa, vì bọn họ đã đánh lén cảnh sát, chuyện này đâu có nhỏ, phải xem trong thành phố xử lý thế nào thôi, ở tù bao lâu đều do trên đó quyết định.”
“À.”
“Sao ta thấy ngươi đặc biệt quan tâm chuyện này vậy?”
Diệp Diệu Đông giật mình, mặt lộ vẻ không tự nhiên, cười gượng một tiếng, “Chẳng phải vì tận mắt chứng kiến, nên quan tâm hơn chút thôi? Với lại ta cũng có chút nhớ thương con tàu đánh bắt kia, đã bị tạm giam rồi, có khi nào bị tịch thu luôn không? Ta có mua lại được không? Ha ha… Hắc hắc… Suy tính vặt của ta đều bị ông nhìn ra hết rồi.”
Cục trưởng Trần cũng bật cười, “Ta đã đoán ngươi có ý định với chiếc tàu đánh bắt kia rồi, nhưng không được đâu, ta hỏi qua rồi, vẫn đang bị giữ, mấy người đó chắc vẫn đang chờ người nhà đến chuộc, tàu cũng để đấy chờ người đến chuộc. Ta cũng không thân thiết lắm với mấy người ở trên kia.”
“À, vậy thôi, vậy cũng không thể làm khó ngài.”
“Ta thấy thuyền của ngươi cũng nhiều mà, lớn lớn nhỏ nhỏ mấy chiếc rồi nhỉ, nhiều vậy ngươi lái hết được à?”
“Có thể cho thuê lại lấy tiền, mấy chiếc thuyền đánh cá gần bờ trước đây ta đều đưa cho người ta thuê lại rồi, cũng ngon lắm, mấy hôm nay thuyền lớn bị hỏng, thả ở xưởng sửa nên ta mới lái thuyền nhỏ đi bắt mực.”
“Cũng khá đó, mực khô lần này chắc hẳn là bán được giá lắm đây.”
“Ta nghĩ mực tươi ngài cũng có thể dễ dàng mua được, nên không lấy mực tươi mà đem phơi khô thôi, còn mực trứng ướp kia nữa, mẹ ta làm ngon lắm, vị rất thanh, đánh hai quả trứng thả vào chưng lên thì khỏi chê, mà cứ hấp thôi cũng có thể ăn với cơm.”
“Thôi thôi được rồi, ngươi có lòng quá, tối nay ta sẽ nấu thử xem sao.”
“Vậy không còn việc gì thì ta đi trước, không làm phiền ngài làm việc, hôm nay đi xưởng đóng tàu, tiện thể ghé qua thôi.”
“Ừ.”
Sau khi Diệp Diệu Đông được tiễn ra tận cửa, hắn mới vòng ra cửa sau để lấy xe máy về.
Hắn sợ ngang nhiên dừng ở cổng, để người ở đơn vị gần đó thấy, sẽ gây ra phiền phức không đáng có, khi thì đến đây sẽ nhờ bố trông xem xe, đậu trong ngõ nhỏ, khi thì tự tìm chỗ kín đáo đậu.
Dù sao lúc này cũng có ba con chó trông chừng rồi.
Giờ này quay về cũng không muộn, mới 4 giờ hơn, mặt trời vẫn chưa lặn, về là vừa kịp bữa tối.
Tuy thỉnh thoảng vẫn chạy xe máy, dân làng cũng thấy nhiều rồi, nhưng mỗi lần mọi người vẫn nhìn theo từ đầu thôn đến cuối thôn, cực kỳ ngưỡng mộ.
Hắn chạy xe máy trông vô cùng bảnh bao, không phải nhìn vào mặt hắn, mà chỉ cần nhìn chiếc xe của hắn thôi cũng đủ khiến cả thôn mê mẩn, từ bà lão 80, cho đến trẻ con hai tuổi, ở giữa còn có một đám trai lớn bé nhỏ, cả phụ nữ lẫn cô nương.
Từ xa nghe thấy tiếng xe, còn chưa thấy bóng dáng đã khiến mọi người hưng phấn, đặc biệt là lũ con trai, nhao nhao kêu la theo sau đầy thích thú.
Đám chó con cũng đều ngẩng cao đầu, đứng thẳng, trông bộ dạng cũng khiến người ta thấy có chút đắc ý.
Một mạch chạy đến cửa nhà hắn thì bị tiếng chó sủa nhà hắn chặn lại, nhìn trơ mắt có thêm hai con chó nhảy vào thùng xe, Diệp Diệu Đông không quản mấy con chó đó, dù sao cũng là chuyện thường tình, thế là trực tiếp đẩy xe máy vào sân.
“Thành Hồ, Dào Dạt, xe máy của cha con đẹp trai thật.”
“Đó là đương nhiên, bọn ta toàn đi xe này mà.”
“Nổ vừa thôi, tao có thấy đâu…”
“Xe nhà tao, sao tao lại chưa được đi, lát nữa tao đi cho bọn mày coi, bọn mày cứ đứng ở cửa xem thôi, không được vào đâu…” Diệp Thành Hồ hăm hở tranh thủ thời gian chạy về nhà, thấy cha đang cầm túi ni lông định che xe máy lại, vội vàng ngăn lại, rồi chạy đi kéo mấy chú chó con ra khỏi thùng xe.
Lúc đi có ba con, mà khi về đến nhà thì đã có thêm hai con chen vào trong thùng, hai con khác không chen được thì cứ đi theo bên cạnh sủa inh ỏi.
“Xuống hết đi… Mấy đứa bây xuống hết cho ta…” “Gâu gâu…gâu gâu…” “Chỗ này của ta, mấy đứa bây xuống hết cho ta…” “Có nghe không hả, nhanh lên…” Hắn cố ôm đầu lũ chó, muốn kéo chúng xuống, nhưng đám chó lại rụt rè, nửa ngày chẳng nhúc nhích, còn vặn vẹo đầu chó muốn thoát khỏi tay hắn, miệng thì cứ gâu gâu sủa vang.
“Xuống hết cho ta, mấy con chó thối này, ngày nào cũng ở lì trong đó, xuống hết mau…” Ôm đầu chó kéo không được, hắn liền chuyển sang ôm chân chó, hai cái chân trước đều bị hắn túm lấy kéo, đám chó không còn cách nào, đành phải để hắn lôi một con ra ngoài.
Nhưng Diệp Thành Hồ chưa kịp làm gì thì hai con bên cạnh liền lập tức chen lên, một con chen không được thì ngã xuống đất, rồi vừa bực tức đứng lên sủa inh ỏi.
Diệp Thành Hồ tức muốn chết, hắn vất vả lắm mới kéo được một con xuống, không ngờ lại làm áo cưới cho con chó khác.
“Mày con chó thối này, ai cho mày lên, xuống mau xuống mau…” Hắn tức tối quát, lại đánh mấy cái vào đầu con chó vàng nhân lúc cơ hội chen lên, cuối cùng kéo không nổi nữa mới ngồi phịch xuống đất thở.
Diệp Diệu Đông chán ghét nhìn hắn biểu diễn một hồi lâu, sau đó mới đem túi ni lông che xe máy.
“Đừng che làm gì cha, con còn chưa được ngồi mà.” “Mày để đến mai cũng không ngồi được đâu.” “Cha ôm con lên đi.” “Muộn rồi, tao đứng bên cạnh nhìn mày lâu rồi, mày có thèm nghĩ đến việc để tao ôm mày lên đâu, chỉ lo giành giật với chó, đầu óc để đâu vậy? Thôi mặc xác mày, đồ ngốc.” “Hắc hắc, Thành Hồ, xe máy nhà mày hóa ra toàn để cẩu cẩu ngồi, mày còn chả được ngồi…” “Mấy con chó thối này, lần sau ta không thèm dẫn tụi nó đi chơi nữa, dù sao xe máy nhà ta ta đương nhiên được ngồi rồi, chắc chắn mấy đứa không được ngồi.” Diệp Thành Hồ hết cách với Diệp Diệu Đông, cũng chẳng làm gì được lũ chó, chỉ đành ngạo kiều hừ một tiếng, rồi để lại một câu rồi chạy vào nhà.
Dù sao bọn hắn chắc chắn là đang ghen tị nhà hắn có xe máy, cả thôn cũng chỉ có nhà hắn có thôi, hừ~ Diệp Diệu Đông đã vào nhà rửa tay rửa mặt trước hắn.
Lâm Tú Thanh cơm tối đã nấu gần xong, chỉ chờ hắn về ăn, Diệp Thành Hồ vừa bước chân vào nhà liền bị sai đi gọi cha mẹ.
Hắn cũng rất vui vẻ chạy đi, vừa gọi một tiếng lập tức cao hứng chạy ra ngoài.
“Thuyền sửa sao rồi? Khi nào thì có thể lái về được?” “Đừng nói nữa, lão nhân kia nghe nói ta không vội nên bỏ mặc ở đó, nửa tháng cũng không đụng vào, ta đến mắng cho mấy câu thì mới chịu làm, hai ngày nữa sẽ sửa xong cho ta.” “Sao còn kiểu đó? Lúc đó không vội là vì còn đang mùa nước lên, chúng ta phải tranh thủ đóng hai cái thuyền kia trước, lâu như vậy rồi, lẽ ra phải đóng xong từ lâu rồi chứ.” “Ừ, cũng may là không chậm trễ mấy ngày, ở nhà chơi hai ngày vậy.” “Không đi bắt mực hả? Bây giờ vẫn còn một chút đó.” “Bắt chứ, chân muỗi bé cũng là thịt, ngày mai lại đi, đến lúc đó về sớm một chút nha. Với cả mùa nước lên cũng sắp hết rồi, đại ca nhị ca bên kia cũng sắp xong mười ngày hàng rồi, tối nay con cầm giấy tờ tính toán xem sao, dạo này tiền nhiều lắm, là khoản lớn đó, chia cho bọn họ luôn đi, khỏi mất công hai ngày lại nghe mấy chị dâu léo nhéo hỏi, dù sao chỗ A Tài cũng mấy ngày là có.” “Vâng, được, con chờ chút rồi lấy giấy tờ ra tính sơ trước, rồi tìm họ qua tính lại sổ sách, sẵn tiện ứng trước luôn số tiền mực tháng này luôn, nữa tháng sau còn sổ sách đánh bắt trên ghe, đến cuối tháng thì mình tìm họ tính lại.” Lâm Tú Thanh cũng hiểu rõ lâu rồi không tính toán thì kiểu gì cũng có khúc mắc, có thể bớt chút, nhưng không thể để người ta thiệt, cái tâm lý đó nàng cũng hiểu.
Nàng cũng không nóng vội tính toán tiền đánh bắt, nên cứ ứng trước tiền mực cho các chị ấy trước.
Nhà nàng chỉ lấy mực trên ghe đánh bắt, mấy thứ khác không có thu, vẫn là để cho họ tự mang ra bến bán, nên chỉ cần tính trước tiền mực là được, thuận tiện trả luôn tiền công cho các chị dâu và 4 đứa con của họ luôn, cái gì ra cái đó.
Còn việc thuê người chèo thuyền và tiền xăng thì đương nhiên đến cuối tháng khi tính hết số tiền đánh bắt trên ghe thì tính sau.
“Tiền công của ba thằng nhỏ với Tú Tú cũng phải tính cho hai chị dâu luôn đó.” “Biết rồi, lát nữa chắc lại có chuyện, ai nấy dạo này đen thui hơn cả than, đều làm hết mình, không chia cho chúng chút tiền tiêu vặt mua đồ ăn thì cũng quá đáng.” “Ừ, lát nữa xem thế nào đã, nếu ít quá thì mình mỗi người thêm cho hai chị em ít tiền, coi như là ngoài tiền công một ngày rưỡi.” “Được.” Hai nhà cũng chỉ mất thêm có 8 đồng, Lâm Tú Thanh cũng thấy mấy đứa bé vất vả, làm việc hết sức, lại đáng thương, phải cho chúng chút khích lệ, lòng nhiệt tình không thể để bị dập tắt được.
Diệp đại tẩu và Diệp nhị tẩu đã chờ sẵn ở đó, nếu không phải dạo này bận tối mắt, đi sớm về trễ, ngày nào về cũng chỉ ăn qua loa rồi tắm rửa đi ngủ, căn bản không còn tâm trí đâu mà nghĩ đến việc tính toán sổ sách.
Lắm khi lúc đi ngủ mới nhắc vài câu khi nào thì thu tiền mực? Chẳng lẽ lại phải chờ đến cuối tháng?
Chỉ có hôm nay được nghỉ ngơi một ngày, tâm trí mới minh mẫn lại, nên mới nghĩ đến chuyện này cả ngày.
Lâm Tú Thanh sau bữa cơm tối gọi các chị đến tính sổ sách cũng coi như gãi đúng chỗ ngứa của các chị, vốn dĩ các chị cũng muốn sau bữa tối đến nhắc nhở một chút.
Có tiền thưởng, ai cũng đều vui vẻ hớn hở.
Đến cả bọn trẻ hai nhà cũng đều hào hứng chạy đến, muốn nghe xem có bao nhiêu tiền, liệu có phần của bọn chúng không!!!
Hai nhà đều chung nhau đánh bắt, số tiền thu được cũng không chênh lệch mấy, cộng lại cũng chỉ hơn kém nhau mấy chục đồng, nhưng tất cả đều cùng nhau tính.
Hai nhà cùng nhau đánh bắt và thu mực thì tiền lời cũng vẫn nhiều hơn, thường thì ghe nhỏ một ngày bắt được năm sáu trăm cân, bảy tám trăm cân coi như là bội thu rồi, có những hôm trúng đậm thì có thể bắt được cả ngàn cân, chỉ có điều là lúc trúng đậm thì giá cả lại rẻ, trong mấy ngày thì giá bình quân cũng chỉ hơn hai hào một chút, có khi thấp nhất là rớt xuống còn hai hào.
Hết đợt trúng đậm thì lượng mực bắt được ít dần, bây giờ sắp kết thúc thì một ngày cũng chỉ được ba bốn trăm cân.
Lâm Tú Thanh đem từng tờ hóa đơn dựa theo giá mua của ngày hôm đó mà kết toán, giá thu mua đương nhiên là tham khảo theo giá thu mua của A Tài ở bến tàu, quá trình mua cũng là tại chỗ hắn cân luôn.
Từ ngày 26 đến ngày 3 là do giá cao nên toàn bộ đều bán ra bến tàu hết, nhà nàng không thu, phải đợi giá rớt xuống hai hào mấy thì nhà máy mới bắt đầu thu.
Cho nên việc thu hàng thực sự thì cũng là bắt đầu từ ngày 4 đến ngày 12, nhưng hai chị dâu mỗi người mang theo hai đứa con đi biển là bắt đầu từ ngày 1, tiền công của họ cũng được tính từ ngày 1.
Vậy nên trong khoảng thời gian thu hàng đó, thì tiền thu mực của họ cũng từ hơn 200 đến mấy chục cân, ít nhất là ba ngày gần đây, dù sao cũng sắp kết thúc.
Mỗi ngày từ hơn 100 chợt hạ xuống còn 60 70, rồi 50 60, nhưng mà những ngày đầu số lượng rất nhiều, nên số tiền tích lũy cũng được một khoản khá lớn.
Trong khoảng thời gian này cũng có hai ngày mưa rào, nhưng chỉ là mưa nhỏ, cũng nhanh chóng tạnh, nhưng vẫn ảnh hưởng đến mực đẻ trứng, cũng may mắn là trong đợt nước này không có mưa lớn, nên mọi việc cũng thuận lợi.
“Tiền mực nhà đại ca thu trong chín ngày này tổng cộng là 1336 đồng 6 hào 7 xu.” “Tiền mực 9 tờ giấy của nhà nhị ca là 1402 đồng 1 hào 5 xu, các chị tính lại thử xem có đúng không, số tiền trên từng tờ tôi đã ghi rõ trên đó.” Nàng lại bổ sung thêm: “Chúng ta chỉ tính mực thu từ ngày 4 đến ngày 12 thôi nhé, đều theo giá bến tàu cuối ngày hôm đó, giấy tờ cũng là do A Tài bên đó hỗ trợ ghi. Tiền hàng từ ngày 26 đến ngày 3, thì để đến cuối tháng tính luôn một thể, bao gồm cả những hóa đơn lưới kéo trong khoảng thời gian đó nữa, giấy tờ đánh bắt tôm cá đều ở chỗ các chị hết.” “Biết rồi, vậy là cứ tính tiền mực cho ta trước, còn bao nhiêu thì tính gộp vào cuối tháng.” “Không phải, là chúng ta sẽ chia đôi số tiền mực thu trong khoảng thời gian này, sau đó cộng thêm tiền công của mấy ngày vừa qua mà các chị dẫn bọn nhỏ ra biển làm nữa, trả hết một thể, tránh đến cuối tháng lại tính lộn xộn tiền công của các chị ra.
Còn tiền xăng với lại tiền thuê riêng một người chèo thuyền mỗi ghe, thì cứ để đến cuối tháng rồi tính luôn, giống như mọi khi.” “Tháng này đặc biệt là từ ngày 4 đến ngày 12 chúng ta thu mực, với lại thêm tiền công của 6 người nhà các chị nữa, nên là tính hết số tiền đó trước, còn những giấy tờ đánh bắt còn lại thì để cuối tháng tính luôn một thể.” Hai chị dâu suy nghĩ một chút liền hiểu ra, hóa ra không phải đem số tiền bán mực này hoàn toàn kết toán cho các nàng, mà là trực tiếp lấy ra chia đôi trước, kết toán một lượt.
Diệp đại tẩu nghĩ một chút, thấy cũng được, sớm chia phần này ra.
"Vậy... vậy cứ như thế đi, trước tính số tiền trên tờ giấy trong tay ngươi đã, cuối tháng thì tính tiền trên tờ giấy của chúng ta, cùng tiền xăng, tiền công người chèo thuyền."
"Đúng, chính là ý này, với lại tiền công của mấy mẹ con mấy ngày nay, cũng tính luôn một lượt."
"Chúng ta tối nay cũng định đi, chuẩn bị đi thêm hai ba ngày nữa."
"Cũng được, vậy tính đến ngày 15, lấy nửa tháng tiền lương."
Hai chị dâu đều vui vẻ ra mặt, cả nhà ba người, còn có thể lăn lộn thêm ba ngày nữa, tiền công cũng không ít.
"Vậy chúng ta tính thử xem có đúng không, nói chuyện như vậy tính trước đã."
Lũ trẻ con bên cạnh khi người lớn tính sổ sách cũng đều vểnh tai nghe, biết mấy đứa chúng cùng đi biển đều có nửa tháng tiền lương, liền cười toe toét, trong lòng đầy mong chờ.
Chỉ đợi người lớn tính xong sổ sách, cầm xong tiền xem có nghĩ đến công sức vất vả của chúng không.
Hai chị dâu thay nhau bấm máy tính, trước tính số tiền của mỗi tờ giấy, sau đó cộng dồn, đến khi kết quả ra giống nhau thì mới cao hứng đáp lời.
Lâm Tú Thanh cầm máy tính tiếp lời, vừa tính vừa nói: "Bên đại ca là 1336.67, bên nhị ca là 1402.15, tổng cộng là 2738.82. Tiền công của 6 người tính như cộng tác viên, một ngày ba đồng, trẻ con coi như một lao động chính đi, dù sao đều là người trong nhà, không cần tính toán quá chi li, tổng cộng tiền công là 270, bớt một người còn lại 2468.82. Chia ba phần, mỗi người vừa vặn là 822.94."
Tính xong, nàng đưa máy tính cho các nàng xem qua.
"Đúng đúng, không có vấn đề..."
Hai người liên tục gật đầu.
Chỉ cần các nàng thấy không có vấn đề, thì sổ sách này không thành vấn đề, dù sao đại ca và nhị ca tính sổ sách trước nay chỉ đứng bên cạnh nghe, chỉ cần hai chị dâu thấy không có vấn đề là được.
"Tốt, số này thêm tiền công nữa, không có vấn đề, vậy ta đi lấy tiền cho các ngươi."
"Thật tốt tốt."
Hai người đều vui vẻ ra mặt ứng lại đứng bên cạnh chờ, nhân tiện nói chuyện phiếm với các ông chồng.
"Thu hoạch vẫn tốt, may là hơn nửa tháng nay không mưa, có vài hạt nhỏ thì cũng nhanh tạnh, năm nay đúng là bội thu."
"Đúng vậy, năm ngoái một trận mưa lớn, mưa hơn cả tuần lễ, kiếm ít hơn một nửa, thiệt chết."
"Năm nào cũng có kiểu thời tiết này thì tốt, vậy ngươi còn lo không kiếm được tiền..."
"Nghĩ nhiều quá, chúng ta vẫn phải xem trời ăn cơm, trời tốt thì có cơm ăn, trời không tốt, cả mùa nước lên ngâm nước nóng đều có."
"Miệng quạ đen, may mà thứ hai sắp đến rồi, cho dù mưa thì cũng không sao."
"Ngươi cũng là miệng quạ đen."
"Ha ha ha~"
Mọi người đều vui vẻ lên, dù sao cũng đã chuẩn bị kết thúc, trời có mưa xuống cũng không tổn thất nhiều, tiền đều đã kiếm được.
"Cha, vậy chúng con đều có nửa tháng tiền công, vậy chắc là 45 đồng, cha có phải nên chia cho bọn con một ít không."
Diệp Thành Hải năm nay đã học được khôn, đến trước mặt cha nói, không đến lượt mẹ hắn lên tiếng nữa, mẹ hắn keo kiệt lắm, nói với nàng lát nữa cái gì cũng không có, còn phải bị đánh cho một trận, cha thì dễ nói chuyện hơn nhiều.
Nói với cha vẫn có hy vọng, nói với mẹ là xa vời.
Diệp Thành Giang cũng lập tức chạy đến trước mặt Diệp Diệu Hoa giục, "Cha, nửa tháng này chúng con vất vả lắm, tối nào cũng theo cha mẹ đến chiều tối, cha xem chúng con phơi đen như than thế này, cha nhìn em gái, nó vẫn còn là con gái mà phơi cũng đen như bọn con."
Hắn cũng khôn lỏi, đem đứa con gái duy nhất ra nói, để cha hắn động lòng thương.
Còn chưa đợi hai ông bố lên tiếng, hai bà mẹ đã mở miệng.
"Tiền tiền tiền, gọi các ngươi làm chút việc thì cả ngày chỉ nghĩ đến tiền, chui đầu vào tiền à? Nhìn xem chúng mày quen rồi, cả ngày làm được tí việc thì muốn chia tiền, mấy đứa còn bé tí cầm nhiều tiền thế làm gì?"
"Nhà ai mà con nít như các ngươi, cả ngày chỉ nghĩ đến tiền, ra ngoài hỏi thử xem, nhà ai trẻ con giúp việc nhà lại còn đòi cha mẹ trả tiền công?"
Diệp Thành Hải lập tức cứng cổ, trừng mắt còn to hơn cả mẹ mình, "Mấu chốt là đây đâu phải tiền của cha mẹ, đây là tiền của nhà nước trả cho chúng con, cha mẹ lấy mất mà không cho chúng con đồng nào đúng sao?"
Năm ngoái hắn còn nhỏ, ít lời, chỉ có thể chịu ức hiếp tủi thân rơi nước mắt, năm nay lớn rồi, lại còn có ba minh hữu, nói chuyện cũng lý lẽ hơn không chút sợ hãi.
"Đây là thái độ con nói chuyện với mẹ à? Cái gì mà đúng sao? Con như vậy là đúng sao?"
Diệp Thành Hải không nhìn mẹ mình mà quay sang nhìn cha, "Cha, cha chỉ nói có chia cho con chút tiền công không, con nỗ lực làm việc vậy mà, không lẽ lại để mưu đồ của tam thúc chia tiền thêm cho bọn con sao?"
Bà nội cũng ngồi không yên, lên tiếng giúp, "Đúng đấy, Đông Tử vẫn còn là chú chứ không phải cha ruột, không lẽ để nó cứ chia tiền thêm cho các con mãi, trấn an các con?"
"Mấy đứa gần đây cũng vất vả lắm, tối nào cũng cùng người lớn đi ra biển, đến chiều tối mới về, người lớn vất vả thì biết, trẻ con còn vất vả hơn các ngươi, chúng còn đang tuổi lớn nữa chứ, không cho ít tiền để mua đồ ăn ngọt thì có tủi thân không?"
"Các ngươi làm việc thì đòi tiền công, tụi nó đâu có ngốc? Cũng phải cho tụi nó một chút chứ, không thể để tụi nhỏ nguội lòng được, phải có thưởng cho tụi nó chứ."
Diệp đại tẩu, Diệp nhị tẩu nhìn nhau, lập tức cũng không có gì để nói, nếu là một đứa bé còn có thể áp chế, hiện tại thì là 4 đứa, thêm cả người lớn bây giờ còn đứng ra nói giúp.
Diệp Tú Tú cũng kéo tay Diệp Diệu Hoa nhỏ giọng nói: "Cha, cha xem con phơi này, cha không thưởng cho con mua đường, mua nước ngọt uống sao? Con vất vả lắm, ngày nào cũng ngủ không đủ, còn bị đói bụng ở trên đảo, cha à, buổi tối còn muốn con đi..."
Hai ông bố vốn đã mềm lòng khi lũ trẻ vừa nói, bọn họ người lớn còn cảm thấy vất vả, huống chi là trẻ con, không cho trấn an chút nào thì thực không thể chấp nhận được.
"Cho, đều cho, lát nữa lấy được tiền bên chỗ tam thẩm rồi, mỗi đứa cho 5 đồng." Diệp Diệu Hoa vừa nói vừa xoa đầu Diệp Tú Tú.
5 đồng!
Diệp nhị tẩu quay đầu kinh ngạc nhìn Diệp Diệu Hoa, "Nhiều quá vậy?"
Tuy nàng cũng đã mềm lòng, trong lòng cũng thỏa hiệp rồi, nhưng nghĩ thầm nhiều nhất cũng chỉ cho 1 đồng là nhiều rồi, ai dè lại là 5 đồng!
"Thì cứ cho 5 đồng đi, tụi nó làm cho các ngươi kiếm nửa tháng tiền công, con cho chúng có ngày rưỡi tiền công thì sao, chúng chắc gì đã tiêu hết, đúng không?"
"Đúng đúng!"
"Đúng đúng đúng, chúng con chắc chắn sẽ để dành, tuyệt đối không tiêu lung tung."
Diệp Tú Tú và Diệp Thành Giang lập tức mừng rỡ cười tít mắt, đơn giản vượt quá mong đợi, còn tưởng rằng cùng lắm chỉ cho 2 đồng đuổi đi.
Diệp Thành Hải và Diệp Thành Hà cũng lập tức trợn tròn mắt, vội quay đầu nhìn Diệp Diệu Bằng.
Diệp đại tẩu lên tiếng, "Năm đồng nhiều quá đấy, nếu chúng nó mua mấy thứ vô dụng thì phí hết à?"
Diệp Thành Hà nhỏ giọng hỏi Diệp Thành Hải, "Anh, em có được nói chuyện không?"
"Im mồm."
Diệp Thành Hải trừng mắt với hắn xong mới quay đầu nói với cha, "Chúng con chắc chắn không tiêu bậy đâu, con có cần mua châu chấu với con quay đâu, từ trước tới nay toàn là con thắng của người khác, con quay cũng do con chụp được thôi mà, không cần mua."
"Nhị thúc đã đồng ý cho A Giang với Tú Tú 5 đồng rồi, cha lại hẹp hòi thế à?"
"Nhanh nhanh cho đi, mấy đứa con cũng vậy, mỗi người 5 đồng để dành, không được tiêu lung tung, nếu mà để mẹ biết tiêu hết, mẹ tịch thu hết đấy, cha cũng không giúp được đâu."
Hai anh em cũng vui mừng trong giây lát, hóa ra tụi mình cũng có.
Chỉ cần cha hắn nói xong, mẹ hắn dù không vui cũng nhất định phải cho, huống chi là ở nhà tam thúc, mọi người đều nghe được, a thái cũng nghe thấy, có nhiều người chứng kiến như vậy.
Lâm Tú Thanh cũng nghe được, nàng cầm tiền đã đếm xong ra đưa cho hai chị dâu thì thấy mấy đứa bé kia liền nhìn chằm chằm các mẹ chúng đang kiếm tiền, đếm xong thì từng đứa đều xòe tay ra đòi tiền.
"Đúng là kiếp trước thiếu nợ tụi bây, cho ăn cho mặc còn phải trả tiền công mới chịu làm."
"Chắc chắn rồi, chúng con cũng là lao động đấy."
"Lại còn mạnh miệng, không cho đồng nào đấy."
Diệp Thành Hải lập tức ngậm miệng, Diệp Thành Hà cũng che miệng.
Đến khi nhận được tiền rồi, Diệp Thành Hà mới vui vẻ hỏi: "Anh, em có được nói chuyện rồi không?"
"Nói đi, nói đi."
"Tốt quá rồi, nhiều tiền quá, em muốn tiết kiệm tiền rồi."
Diệp đại tẩu cũng trừng hai tên đòi nợ của mình, "Đều cho mẹ cất hết, nếu mà mẹ biết các con tiêu hết, đánh cho một trận, không thu lại tiền luôn."
"Biết rồi, biết rồi."
Tiền đến tay rồi thì chuyện gì cũng dễ nói.
Hai cô bé Diệp Tinh Tinh và Diệp Đình Đình không được đi biển, cũng không có phần tiền, chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn với vẻ thèm thuồng.
Diệp Diệu Đông nãy giờ không nói gì, cứ dựa vào tường xem kịch hai nhà họ tranh nhau, đợi lấy được tiền xong hắn mới cười.
Thấy hai đứa cháu gái nhỏ không có phần, nhìn với ánh mắt thèm khát, hắn liền nói với Lâm Tú Thanh: "Cho hai đứa nhỏ mỗi đứa một ít đi, để tránh các anh chị đều có, chỉ có hai đứa nó không có, lại nhìn mà thèm."
"Cha, chúng con cũng không có!"
"Đúng vậy cha, chúng con cũng không có, mọi người đều có, có phải chúng con cũng nên có không?"
Diệp Thành Dương và Diệp Thành Hồ lập tức vui mừng, vội chạy đến trước mặt cha mình tìm chút cảm giác tồn tại, ban đầu bọn chúng còn cảm thấy không liên quan gì đến mình, cả hai còn đang ngồi xổm ở góc khuất chơi bi ve.
"Nhanh nhanh cho, bốn đứa không ra biển thì mỗi đứa một đồng tiền."
"Vâng ạ~"
"Tuyệt quá!"
Hai anh em lập tức lại chạy đến trước mặt Lâm Tú Thanh, hai cô bé vốn còn hơi e dè, không dám chắc, thấy bọn chúng đi lên, cũng tích cực xúm lại quanh Lâm Tú Thanh.
A Đông đã mở lời, nàng cũng không thể từ chối, nhiều người như vậy đang nhìn.
Nghĩ lại, lúc đầu nàng cũng định bụng nếu mấy đứa bé không được chia tiền thì sẽ lén cho mỗi đứa hai đồng để an ủi, bây giờ cho con mình và hai đứa nhỏ kia cũng như nhau, còn tiết kiệm được tiền.
Mà người ngoài đã cho, không có lý nào con mình không có, nàng đành phải sờ vào túi, trong túi cũng không có bốn đồng tiền lẻ, chỉ có mấy tờ giấy bạc vài hào thôi.
"Các con chờ ta một chút, ta đi lấy cho các con."
"Dạ, mợ ba."
Ai cũng có phần, ai cũng không bị thiệt, bọn trẻ vui vẻ, bầu không khí cũng tốt lên, đứa nào đứa nấy đều líu lo, vẻ mặt rạng rỡ, nhìn mà thoải mái.
Diệp Diệu Đông cười nhìn Diệp Thành Hà, "A Hải vừa rồi sao không cho ngươi nói gì?"
"Anh của ta nói miệng ta thối sẽ hỏng chuyện, bảo ta im miệng, nếu ta dám lên tiếng mà tối nay không được tiền thì sẽ đánh cho ta một trận để xả giận."
"Anh em tốt ha~"
"Hắc hắc, đúng vậy, anh hai ta đôi khi cũng rất tốt."
Diệp Thành Hà đắc ý, cầm tiền trong tay đếm đi đếm lại, tổng cộng có năm tờ tiền giấy một đồng, mà cứ đếm như thể năm mươi tờ vậy.
Diệp Diệu Đông lại tái mặt, lắc đầu không nói, đứa nhỏ này hết thuốc chữa rồi, đời này chắc chắn là bị anh nó hoặc là vợ nó ăn sạch sành sanh, bị người ta bán còn có thể giúp người ta kiếm tiền.
Diệp đại tẩu và Diệp nhị tẩu thấy bọn chúng vui vẻ như vậy, cũng ra sức dặn dò chúng đừng tiêu tiền bừa bãi, phải cất tiền.
Lâm Tú Thanh vào nhà một chút rồi lại đi ra, mang theo đúng bốn đồng tiền, không cần đếm, rất nhanh đưa cho mỗi đứa một tờ.
"Cất đi nhé, đừng tiêu lung tung, không thì quay đầu bị mẹ tịch thu, các con có khóc cũng không ai thương."
Bà cũng cười nhìn từng đứa một với vẻ hớn hở, "Đây là mợ ba cho đấy, không phải mẹ cho đâu, phải cất kỹ vào, đừng để bị tịch thu. Nên cất thì cất, nên mua đồ ăn thì mua chút đồ ăn, mấy ngày nay cũng vất vả rồi, thưởng cho bản thân một chút, tối còn phải đi biển, ăn chút gì ngọt rồi ngủ sớm một chút nhé."
"Vâng ạ~"
Bọn chúng lập tức vui vẻ chạy ra ngoài.
Diệp Tiểu Khê bước chân ngắn ngủn cũng muốn đuổi theo, nhưng lại bị bỏ lại phía sau, làm sao cũng không đuổi kịp, giận dỗi ngửa mặt lên trời khóc lớn, Lâm Tú Thanh vội chạy ra ngoài ôm bé vào dỗ dành, nói lát nữa sẽ mang đi chơi mới nín.
Mấy người anh, chị dâu thấy sổ sách đã xong, bọn trẻ đều đã chạy hết, thì cũng ai về nhà nấy.
Sau khi mọi người đi hết, Lâm Tú Thanh cũng cất hóa đơn và máy tính tiền.
"Hôm nay doanh thu hơn 800, cuối tháng chắc còn kiếm thêm được mấy trăm nữa, còn hai thuyền nữa, thêm cả nhà mình, tháng này đúng là bội thu."
"Có cần lấy sổ sách của anh đại và anh A Sinh ra tính trước một lượt không?"
"Không cần, mặc kệ là lưới kéo hay bán mực cho mình thì hóa đơn đều ở trong tay mình hết rồi, không lộn được, dù sao đều là đưa tiền cho mình cả mà, hơn nữa bọn họ cũng không như đại tẩu nhị tẩu, hay nói ra nói vào khiến người khác khó chịu."
"Cũng đúng, dù sao từ trước đến nay bọn họ đều cuối tháng mới chia tiền, mấy đợt nước lên đối với họ cũng không quan trọng gì, cùng lắm thì cuối tháng được chia nhiều hơn chút."
"Đúng, hai chị dâu thì khác, trước đây hóa đơn đều là bọn họ giữ trong tay, tiền cũng vào túi bọn họ trước, cuối tháng mới tính cho mình. Bây giờ tiền đợt mực này đang nằm trong tay mình, đương nhiên là không vui rồi, chắc chắn là sẽ muốn tính sổ sách sớm một chút, thu tiền về túi mình. Nên là cứ để họ nghĩ như thế đi, đỡ phiền phức."
"Ừm."
Bà cũng ngồi bên cạnh suy nghĩ vẩn vơ, "Hai chị dâu của con hẹp hòi thật đấy, ngày nào cũng chỉ biết bo bo giữ tiền, cứ như giữ con ngươi trong mắt vậy, con mình mà cũng không nỡ cho chút đỉnh. Ngày nào cũng phải đến chỗ con lấy tiền trợ cấp, cứ như là con sinh ra bọn nó không bằng ấy, xem đến lúc bọn nó già rồi không ai hiếu thảo thì đi mà khóc."
"Không sao đâu, sau này đợi con già rồi bọn nó hiếu thảo với con là được, con không chê ít."
"Chắc chắn sẽ hiếu thảo, con tốt với bọn nó như vậy mà, ngày nào cũng mua cái này cái kia cho chúng nó ăn, lại còn dẫn chúng nó đi chơi, thỉnh thoảng còn cho tiền tiêu vặt nữa."
"Chắc chắn cũng sẽ biết hiếu thảo với bà thôi, bà nội con ngày nào cũng giúp chúng nó nói chuyện, giành tiền cho chúng nó, còn ngày nào cũng bốc một nắm kẹo, một nắm đậu phộng hạt dưa cho chúng nó ăn."
Mặt bà cười như hoa nở, "Tốt tốt tốt, để bà sống thêm vài năm nữa, đến lúc đó còn có thể uống trà của các cháu dâu, còn có thể bế được huyền tôn, năm đời cùng nhà, vậy thì bà có nằm mơ cũng phải cười tỉnh giấc."
"Vậy thì chắc phải gọi Thành Sông cố gắng một chút, mau chóng kết hôn sinh con thôi."
"Ha ha ha... con đừng có dạy hư trẻ con, nó còn nhỏ thế, làm gì có chuyện sớm như thế mà kết hôn, cứ đợi thêm mấy năm rồi gọi A Hải cưới trước."
"Con thấy A Hải còn treo, chắc là Thành Sông nhanh hơn đấy. A Hải cả ngày cứ lo chơi bi, còn Thành Sông thì đã biết nịnh con gái rồi, cả ngày cứ theo sau mông người ta."
"Vậy cũng không được lăng nhăng, đợi thêm vài năm nữa, tuổi lớn lên chút rồi hẵng hay, giờ cũng không giống ngày xưa mười sáu mười bảy, mười bảy mười tám tuổi là có thể kết hôn, giờ người ta nói phải 20 tuổi mới được đi lấy giấy chứng nhận kết hôn."
"Thì có làm sao đâu, ở thôn quê này có ai để ý mấy chuyện đó đâu, nhìn thấy vừa mắt, hai bên cha mẹ nói chuyện xong xuôi, mười bảy mười tám tuổi là có thể làm vài mâm rượu trước rồi, đợi đến tuổi rồi thì đi đăng ký cũng có sao."
"Ha ha, thì nó bây giờ còn nhỏ mà, để từ từ rồi tính."
"Thế thì đợi lát nữa gọi A Hải cố gắng lên, để nó sớm mở mang đầu óc, chắc sẽ nhanh để bà có huyền tôn thôi."
Bà cầm gậy gõ vào chân ghế của hắn một cái, "Nói bậy bạ, con đừng có làm hư bọn trẻ, chúng nó vẫn còn nhỏ lắm."
"Biết biết, con chỉ nói đùa cho vui thôi mà."
"Con mau dẫn trẻ con đi mua đồ ăn đi, nó đợi không nổi rồi kìa."
Diệp Tiểu Khê bị thả xuống đất thì liền níu lấy tay Diệp Diệu Đông không buông, cứ nắm chặt muốn đi ra ngoài, miệng thì cứ lẩm bẩm không thôi: "Đi... Đi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận