Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 213: Lễ nâng xà nhà(1)

Chương 213: Lễ nâng xà nhà(1)Chương 213: Lễ nâng xà nhà(1)
Ngôi nhà trống rỗng đã hoàn thiện, chỉ còn lại gạch ngói và một số công việc nữa là xong, không cần phải thuê nhiều nhân công, vì chính người nhà họ cũng có thể làm được, tiết kiệm được một ít tiền công.
Cả nhà dậy sớm như thường lệ.
Diệp Diệu Đông nhìn thấy bọn trẻ hiếm khi đều dậy sớm, đang ăn sáng gọn gàng, anh trêu chọc: "Hôm nay hình như là ngày 1 tháng 9, phải đi khai giảng rồi phải không? Những ngày vui vẻ của các con đã qua rồi."
Hai đứa năm nay mới vào lớp một vui vẻ nói: "Chúng con đã mong muốn được đến trường từ lâu rồi."
"Mấy ngày nữa thì các con sẽ không muốn đi đâu!"
"Tại sao?"
"Bởi vì hàng ngày có rất nhiều bài tập phải làm nên bây giờ anh A Hải vẫn đang chép sách trong phòng đó. Em chưa bao giờ thấy anh ấy chăm chỉ như vậy. Mãi đến hôm nay em mới thấy anh ấy dậy sớm để nhồi nhét đống bài tập, đúng là nước tới chân mới nhảy."
"Hahaha, hèn gì mới sáng sớm ngủ mơ màng đã nghe tiếng mắng chửi của bác gái chứ."
"Cũng may là em đã làm xong hồi tối rồi..."
Mấy đứa trẻ cười nhạo Diệp Thành Hải.
Mẹ Diệp còn nhắc nhở một câu: "Sáng không bận thì tối sẽ hoảng sợ, nửa đêm mà dậy vá háng thì không ai có thể học được."
Lúc này, chính chủ mang theo quầng thâm dưới mắt, chán nản bước ra khỏi phòng, trên lưng đeo một chiếc túi màu xanh quân đội có thêu ngôi sao năm cánh.
"Con đã làm xong bài tập hè chưa? Không làm cũng không sao, cùng lắm là không đi học nữa, chỉ cần lên núi chăn cừu là được. Chăn cừu rất thoải mái, con có thể chạy vòng quanh núi không cần phải làm bài tập. Trên núi đây đào mận, sơn trà, cam, bưởi, hahaha-"
Diệp Thành Hải nghe được lời này cũng hào hứng lắm, nhưng cậu chỉ có thể thở dài nói: "Con cũng muốn chăn cừu, nhưng mẹ con không chịu."
Mẹ Diệp trợn mắt nhìn Diệp Diệu Đông: "Con đang nói nhảm cái gì vậy? Con không học thì thôi đi còn ở đây bắt nó chăn cừu, nó cũng không muốn đi đâu, nó phải học thêm hai năm nữa mới học hết lớp năm và học hết các chữ cái dó."
Chị dâu Diệp cũng đánh vào đầu Diệp Thành Hải: "Mau ăn sáng cho mẹ đi. Sau đó mang bài tập theo đi báo danh. Mẹ còn rất nhiều việc phải làm, nếu còn lê mề nữa, mẹ đánh con đấy."
"Con biết rồi." Diệp Thành Hải yếu ớt đáp lại, thành thật đi ăn sáng.
Diệp Diệu Đông cười ha hả, nhưng chưa kịp cười xong đã nghe thấy con trai lớn nói: "Cha, con cũng muốn chăn cừu, không muốn học!"
Tiếng cười của anh chợt dừng lại: "Mẹ kiếp, chăn khỉ khô, cả ngày không lo học hành, học mới là con đường làm vua...
"Cha vừa nói chăn cừu là tốt mà. Hơn nữa, con không phải khỉ khô!"
"Cha chỉ tùy tiện nói thôi, mù chữ không dễ chịu chút nào, không biết đọc thì vẫn phải học hết chữ..."
Tự bê đá đập vào chân mình chính là điều anh đang làm bây giờ.
Lâm Tú Thanh võ vỗ anh hai cái: "Anh tốt nhất đừng nói nhảm nữa, kẻo dạy con cái những điều không tốt, mau đi ăn cơm đi."
Diệp Diệu Đông tự cảm thấy mình đã sai, những đứa trẻ này đúng là đầu óc dễ hài lòng, chỉ biết lên núi xuống biển chơi, chỉ nói vài câu đã cho là thật.
Sau bữa sáng, chị dâu hai và chị dâu ba dẫn một nhóm trẻ em đến đăng ký vào trường, chửi rủa phía sau như đuổi vịt, chỉ để lại hai đứa con út trong nhà Diệp Diệu Đông ngồi trước ngưỡng cửa nhìn theo.
Những người lớn khác cũng phải đến nhà mới để dọn dẹp. Diệp Diệu Đông dự định mở một khoảnh đất trồng rau ở cửa sau nhà mới để hai vợ chồng trồng rau, anh cũng muốn chặt mấy cây tre trên núi và làm hàng rào để nuôi gà, đương nhiên đồ đạc cũng phải ra dáng một ngôi nhà chứ.
Diệp Diệu Bằng nhìn thấy anh dùng cuốc dọn đất hoang, sau khi hỏi lý do, anh ta cũng bắt chước anh.
Chắc chắn phải trồng rau, nếu không họ sẽ ăn cái gì?
Sau khi đất gần như được dọn sạch, Diệp Diệu Đông dùng thùng cái mẹt hốt đất vàng còn lại rồi đổ vào vườn rau, sau đó về nhà gom tro trên bếp, rắc vào trộn đều để bổ sung chất dinh dưỡng cho cây phát triển, nếu không thì chỉ có đát vàng bazan thôi cũng vô ích, không có nhiều chất dinh dưỡng và rau sẽ không lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận