Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 513: Giao thừa

Chương 513: Giao thừaChương 513: Giao thừa
Đêm 30, là đêm cuối cùng của năm cũ, ngày cuối cùng của năm cũ gọi là "giao thừa", ý nghĩa là năm cũ đến đây mà hết, thay bằng năm mới.
Sáng sớm, Diệp Diệu Đông đã dậy dán câu đối, cùng Lâm Tú Thanh quét dọn trước cửa, rồi bắt đầu chuẩn bị cơm tất niên, tuy năm nay chỉ có bốn người trong nhà ăn Tết, nhưng những thứ nên có, vẫn phải có.
"A Đông à, nhà cũ giờ chỉ có ba người, hay anh bảo bố mẹ hôm nay đừng chuẩn bị gì cả, sang đây ăn cơm tất niên? Nhà mình mua khá nhiều đồ ăn rồi."
"Để anh đi xem thế nào."
Trước đó mẹ anh có nói, năm nay là năm đầu tiên họ dọn nhà mới, không thể để bếp lạnh, nhất định phải đốt lửa ăn Tết ở nhà mới, nếu không thì bảo mọi người sang nhà cũ ăn cho đông vui.
Năm nay nhà anh cả và anh hai ăn Tết không vui vẻ lắm, hai cặp vợ chồng đều không có tâm trạng đón năm mới, trong nhà thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cãi vã, chắc cũng không nghĩ đến chuyện sang nhà cũ rủ mọi người ăn Tết.
May mà anh đến cũng kịp lúc, nhà cũ cũng vừa dán xong câu đối, mẹ anh chưa bắt đầu chuẩn bị đồ ăn.
Anh vừa mở miệng nói sang nhà mới của họ ăn Tết, bà nội đã vui vẻ đồng ý ngay, bố mẹ anh thấy vậy cũng thuận theo, chứ không thì chỉ có hai người biết nấu gì đây?
Thế là anh thuận tiện dìu bà nội về nhà mới, để bà ngồi trước cửa phơi nắng, tiện thể nhìn lũ trẻ ôn ào cũng vui hơn một chút.
Người già rồi, thích nhà cửa ấm cúng náo nhiệt, từ khi mọi người dọn đi hết, nhà cũ lạnh lão vắng vẻ, không có sinh khí, ngay cả Diệp Tuệ Mỹ cũng đi lấy chồng rồi, bên cạnh bà nội cũng chẳng có đứa cháu nào.
Diệp Diệu Đông đang nhóm bếp trong nhà cũng nghe thấy bà nội ở ngoài kia kêu đứa này chậm lại, đứa kia chậm lại, kẻo ngã này kia, nghe giọng nói sang sảng cũng cảm nhận được người già rất vui. Đợi bố mẹ anh mang gà làm sẵn sang, cũng không đến lượt anh phụ giúp nữa, anh liền ra ngoài đi dạo.
Cả làng tràn ngập không khí Tết, nhà nào cũng treo đèn kết hoa, khắp nơi dán câu đối, treo đèn lồng mới, giết gà giết vịt.
Trên đường ai cũng nở nụ cười rạng rỡ, lũ trẻ cầm pháo chạy đuổi nhau, chơi đùa, cười đùa.
Cứ đi vài bước, anh lại thấy một cái bàn nhỏ, một nhóm đàn ông bu quanh đánh bài, hoặc đánh bạc, chỗ này một đám, chỗ kia một đám.
Tết đến, dân làng đều tranh thủ thời gian nghỉ ngơi thư giãn, cả năm trời, chỉ có dịp Tết mới được nghỉ ngơi tử tế, lúc này vợ ở nhà cũng không quản, Tết mà không đánh bạc thì chẳng giống Tết chút nào.
Diệp Diệu Đông nhìn quầy này, ngó quầy kia, có người cầm xúc xắc đánh lớn nhỏ, cũng có người mở nắp đoán số, cũng có mấy người tụ tập đánh bài, thậm chí còn có người trực tiếp đánh bạc ở quán tạp hóa.
Phụ nữ cơ bản đều ở nhà chuẩn bị cơm tất niên, ống khói nhà nào cũng bắt đầu bốc khói từ sáng sớm, khắp nơi tỏa ra mùi thơm.
Đi lang thang dọc đường, cuối cùng gặp được mấy người A Chính, mọi người đều rảnh rỗi buồn chán, bèn rủ nhau đến nhà thằng Béo gần đó đánh bài. Vừa hay vợ nó mới luộc xong đại tràng, tiểu tràng, dạ dày và tai heo, bê thẳng ra thết đãi bọn họ, rất hào phóng!
Người ta đánh bài thì ăn hạt dưa, còn bọn họ vừa đánh bài vừa nhậu đồ luộc.
"Chẳng trách hai vợ chồng mày ngày càng béo, ăn uống ngon vậy, đâu như bọn tao suốt ngày chỉ ăn hải sản có vỏ, chẳng mập nổi."
"Đấy là tâm quan trọng của một người vợ đảm đang, đáng ngưỡng mộ lắm." Thằng Béo có vẻ đắc ý, thời buổi này, muốn trở thành một thằng béo không dễ, không có chút của cải thì không xong.
Mãi đến giờ cơm, cả bọn mới giải tán, hẹn chiều lại chiến tiếp. Diệp Diệu Đông sờ mấy đồng trong túi mình vừa thắng được, thấy mấy đứa trẻ trên đường đang chơi pháo, khi đi qua cửa hàng nhỏ, anh cũng mua mấy hộp pháo, có cả loại dây dài.
Vừa mang về, mấy đứa trẻ trước cửa nhà đã hò reo phấn khích, Diệp Diệu Đông cũng không thiên vị ai, tám đứa trẻ, đứa nào cũng có phần.
"Cẩn thận đừng để nổ vào tay nhé."
"Oa... chú ba, cháu thích chú nhất..."
"Có pháo chơi rồi..."
"Chú ba tốt quá, sáng nay xin tiền mẹ mua pháo còn bị mắng te tua."
"Không sao, cố gắng qua hôm nay, mai mồng một Tết mẹ con sẽ không mắng con nữa!"
Lũ trẻ đều gật gật đầu: "May mà quần áo mới may sẵn rồi, chứ không thì ngay cả quần áo mới cũng không có."
"Mau về nhà ăn cơm, ăn xong rồi ra chơi tiếp."
Trưa chỉ đơn giản xào một đĩa miến khoai lang ăn với canh cá viên, cả nhà đang ăn vui vẻ, chưa được bao lâu đã nghe bên nhà hàng xóm vang lên tiếng mắng.
Mẹ Diệp lập tức cũng nhíu mày, đứng dậy, định sang xem thế nào, miệng còn lẩm bẩm: "Tự mình gây nghiệp, còn suốt ngày mắng con, bao nhiêu ngày rồi, cũng không yên ổn chút nào, từng đứa đều bị mắng như chim cút, sắp bị mắng đến ngốc rồi, ăn cơm cũng phải mắng..."
Bà nội cũng thở dài, rồi gọi hai đứa trẻ đang dừng lại: "Ăn đi, ăn đi, các con cứ ăn của các con, đừng để ý bên hàng xóm."
Chưa được bao lâu, bên hàng xóm đã yên ắng, mẹ Diệp cũng lải nhải quay lại.
Cả ngày đều có mẹ Diệp phụ giúp, Lâm Tú Thanh cũng nhàn nhã hơn nhiều, chiều 3 4 giờ, họ thắp hương cho ông công ông táo, rồi đốt pháo bắt đầu ăn cơm.
Trong làng cũng lục tục vang lên tiếng pháo bắt đầu ăn cơm. Hễ Tết đến là thường ăn cơm sớm hơn, cá là món không thể thiếu trong bữa cơm tất niên, hơn nữa khi ăn nhất định phải để lại đầu đuôi, gọi là mỗi năm dư dả.
Một bàn hơn chục món, ăn xong ai cũng dính đầy dầu mỡ, sau bữa ăn có mẹ Diệp phụ dọn dẹp, Lâm Tú Thanh thì đi tắm rửa thay quần áo mới cho hai đứa trẻ, tiện thể chuẩn bị tiền mừng tuổi bỏ vào bao lì xì.
Không chỉ hai đứa nhà mình có, 6 đứa trẻ nhà hàng xóm cũng đều có, mỗi bao lì xì đều có một đồng.
Khi Diệp Thành Hải nhận được tiên mừng tuổi, nhìn thấy số tiền bên trong, lập tức xịu mặt xuống, khẽ nói: "Thím Ba, chú ba không bảo thím cho một nửa là được rồi à?"
Lâm Tú Thanh ngạc nhiên: "Thế là sao? Con còn thấy nhiều à?"
"Không phải... Lấy về chưa chắc đã vào túi con", nó hất hàm về phía trong nhà: "Thím biết đấy..."
Diệp Thành Giang cũng phụ họa: "Đúng đấy thím Ba, thím có thể chỉ cho 8 hào, 2 hào còn lại lén cho bọn cháu, đừng nói với mẹ bọn cháu."
Đề nghị này nhận được sự đồng tình của đám trẻ.
Lâm Tú Thanh không biết khóc hay cười: "Thế thì không được, cho ít quá, lỡ mẹ con cảm thấy chú thím cho ít quá thì sao? Mọi năm đều cho một đồng cả."
Mấy đứa trẻ lập tức buồn thiu.
Diệp Diệu Đông tắm xong đi ra thấy thế, vội hỏi: "Sao thế? Đốt pháo mà không vui à? Ơ, có tiền mừng tuổi rồi kìa..."
"Ôi- Phải nộp hết, chẳng giữ lại được..."
Hóa ra là vậy, nghĩ đến tên nhóc này hôm qua còn ranh mãnh kéo anh ra, bảo anh cho tiền mừng tuổi một nửa là được, nửa kia cho riêng, anh bật cười búng trán nó.
"Chuyện nhỏ, đợi đấy, tối nay chú đi đánh bài thắng một ít về, cho mỗi đứa mấy tờ tiên mua pháo."
"Hehe, vậy cầu chú Ba thắng nhiều nhiều, cháu đi cùng chú, làm vệ sĩ cho chú..." "Đừng vướng víu!"
"Cháu mà ra ngoài, chắc phải ngủ mới về..."
Hóa ra là có ý đồ này.
"Đi đi, trước bữa ăn mới mua mấy hộp đủ cho các con chơi một lúc rồi, giờ mà cho tiền thì xui xẻo sao, đừng vướng víu, về rồi cho các con."
Lúc này chị dâu hai cũng dọn dẹp xong ra gọi mấy đứa trẻ đi tắm, chúng mới yên ổn không vây quanh anh nữa, Diệp Diệu Đông cũng nhanh chóng tranh thủ chuồn đi.
Tết hiếm khi được nhàn nhã, anh vừa bước ra khỏi cửa, đã thấy khắp làng lại bày bàn nhỏ, đàn ông ăn cơm xong là buông tay trực tiếp bắt đầu đánh bạc.
Anh còn thấy tên anh rể họ nghiện cờ bạc của mình, thậm chí còn công khai câu kết với mấy người làng bên, dựng sòng bạc bài cào ở bên đường.
Tết đến rồi thì không cần kiêng ky nữa à?
Không biết lấy đâu ra vốn, may mà có người vợ tốt.
Đánh bạc nhỏ thì mua vui, đánh bạc lớn thì hại thân, trong lòng anh cũng có một cái cân, thỉnh thoảng đánh bài là được rồi.
Nhưng mà ván bài này anh đánh đến tận nửa đêm, vốn định về sớm, lại bị mấy người bạn kéo lại uống rượu, nói qua 12 giờ, đợi chuông miếu mẹ tổ vang lên thì cùng nhau đi thắp hương.
Mồng một Tết đi miếu Mẹ tổ thắp hương là tục lệ ở đây, hương đầu thì đừng mong, người trông coi miếu đến giờ là thắp đầu tiên rồi.
Nhưng đêm đến cũng không ít người chờ thắp hương, trong miếu Mẹ tổ toàn người nối đuôi nhau, Diệp Diệu Đông thắp hương xong quay lại lại bắt đầu đốt pháo, trong làng cũng lục tục vang lên tiếng pháo.
Tối nay cả làng hiếm khi đèn đuốc sáng trưng, thức hay không thì không biết, nhưng đêm 30 nhà nào cũng phải để đèn đến sáng.
Lũ trẻ trong nhà vẫn đang ngủ say, Lâm Tú Thanh lại đang thức. "Sao về muộn vậy?"
"Đợi đến 12 giờ thắp hương, về rồi tiện thể đốt thêm cái pháo", anh vừa nói vừa cởi quần áo lên giường: "Sao chưa ngủ? Đợi anh à."
"Bị đánh thức."
"Mạnh miệng."
Anh nằm xuống rồi thuận tay ôm cô vào lòng, sờ sờ bụng cô: "Hôm nay mệt không?"
"Không mệt, có mẹ phụ giúp làm, em cũng chẳng làm gì." Cô cựa quậy một chút, tìm tư thế thoải mái trong lòng anh.
"Mồng hai có vẻ không làm gì, muốn về thăm nhà vài hôm nữa không?"
"Đợi 13 14 rồi về được không? Làng nhà em có tục đón lễ Nguyên Tiêu rất náo nhiệt, vừa hay vê xem náo nhiệt."
"Cũng được." Vừa nói tay anh cũng không nhàn rỗi.
"Hơi xa một chút, không thì mình có thể về mồng hai, lễ Nguyên Tiêu lại về."
"Bây giờ em đi về nhiều quá vất vả, sang năm muốn về thì về nhiều lần."
"Ừ, tính sau đi, về nhiều quá bố mẹ em cũng mệt." Lâm Tú Thanh nắm lấy bàn tay lần mò lung tung của anh: "Sao anh cứ thích nửa đêm sờ soạng vậy."
"Ban ngày lại không tiện, vừa hay năm mới rồi, bắn phát pháo giao thừa? Mừng năm mới một chút?"
"Cái gì vậy? Cứ ba hôm hai bữa lại nói mấy thứ kỳ quái..."
Diệp Diệu Đông lật người đè lên cắn tai cô, miệng nói lời tục tĩu: "Hehe... pháo giao thừa chính là cái đó... pháo nổ vàng muôn lượng, pháo hoa bắn con cháu đầy nhà... ý là vậy đó... hiểu chưa... hehe... nào... mừng năm mới một chút..."
Lâm Tú Thanh vừa tức vừa buồn cười, lời gì đến miệng anh cũng biến thành tục tĩu hết.
"Đừng đè bụng nữa." "Anh cẩn thận mà, em nằm nghiêng đi? Đỡ mệt mà cũng không đè bụng?"...
Bạn cần đăng nhập để bình luận