Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 114: Merlot Pearl(2)

Chương 114: Merlot Pearl(2)Chương 114: Merlot Pearl(2)
"Hả? Đến tỉnh ly? Xa như vậy? Lâm Tú Thanh trợn mắt há hốc miệng khi nghe thấy anh nói như vậy, hạt ngọc trai này lợi hại như vậy sao?
Diệp Diệu Đông cũng cảm thấy có hơi phiên phức, anh nghĩ nghĩ một chút, dùng giọng điệu khuyên nhủ nói với cô: "Bây giờ chúng ta cũng không thiếu tiền lắm, cuộc sống hàng ngày cũng không có gì khó khăn, hay là cứ giữ hạt ngọc may mắn này lại? Nói đi cũng phải nói lại, dù sao thì nó cũng là "ngọc rồng”, nếu giữ lại nó ở trong nhà của chúng ta, cũng có thể nó sẽ phù hộ cho gia đình chúng ta thuận buồm xuôi gió và may mắn!"
Lâm Tú Thanh ngẫm nghĩ, cô cảm thấy chuyện này cũng có lý, bây giờ cuộc sống hàng ngày của họ cũng không có gì khó khăn, nếu như nó thực sự có giá trị như vậy, nếu họ bán nó cho người thân hoặc bạn bè, chắc chắn sẽ có một đám bảy dì tám dì thay phiên nhau đến mượn tiền đến lúc đó họ cũng không sống yên ổn được.
Ở nông thôn, chỗ mà họ đang sinh sống thì phải có đến hơn phân nửa người dân trong làng là người thân bạn bè thân thích của nhau, đến lúc họ nói rằng trẻ em không có tiền đi học, gia đình không có tiên để chữa bệnh thì hãy nói thử xem bạn có chỗ mượn hay không?
Không cho mượn... Họ sẽ rằng bạn không có lương tâm, đều là người thân bạn bè thân thích mà trong khi những người thân thích của bạn gặp khó khăn, bạn lại rất giàu có mà không chịu dang tay ra giúp đỡ.
Mượn được rồi... Cũng chưa chắc những người đó sẽ cảm thấy biết ơn, còn những người chưa mượn được, trong lòng họ sẽ sinh ra oán hận...
Làm cho mình không còn giống một con người nữal
Vậy thì trước mắt chúng ta cứ che giấu nó trước đã, cho dù có nói thế nào đi chăng, nó cũng là "ngọc rồng" tốt hơn hết là nên giữ nó để cầu phúc cho gia đình bạn, nếu trong nhà thực sự khó khăn và không thể chịu nổi nữa, đến lúc đó đổi nó lấy tiền cũng chưa muộn. Và... Cô lén lút liếc nhìn người đàn ông của mình, nếu như anh trở nên giàu có, anh sẽ trở nên tôi tệ hơn trước, càng ham ăn và lười làm hơn trước sao?
Đàn ông trở nên tồi tệ khi họ có tiền, cô đã nghe quá nhiều tin đồn, thật vất vả lắm, anh mới trở nên tốt hơn một chút trong mấy ngày gần đây, tốt hơn hết là không nên bán nó đi.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn thôi mà đầu óc của Lâm Tú Thanh đã trở nên quay cuồng ngàn lần, cô suy nghĩ rất nhiều.
"Ừ ừ!" Cô gật đầu: "Những gì anh nói đều có lý, chúng ta vẫn đang sống một cuộc sống tốt, chúng ta đã rất may mắn khi tìm được này "ngọc rồng này", chúng ta hãy giữa nó lại vận may và cầu phúc cho gia đình chúng ta thuận buồm xuôi gió, thu hoạch được nhiều hơn."
"Chuyện về hạt ngọc này chỉ có chúng ta biết, đừng nói với ai khác."
"Em biết!"
Diệp Diệu Đông đưa hạt ngọt cho cô: "Em cầm đi, mang về nhà khóa lại." "
Lâm Tú Thanh nhận lấy hạt ngọc và mỉm cười dịu dàng, một thứ quý giá như vậy, mà anh cũng không ngần ngại giao nó cho cô cất giữ, cô cảm giác hài lòng khi được tin tưởng và không thể không nhìn anh nhiều hơn.
"Em làm sao vậy? Có thể là đột nhiên em phát hiện ra rằng người đàn ông của em rất đẹp trai, phải không?"
Cô mỉm cười đẩy anh ra: "Đừng ba hoa nữa, anh quay lại đó rồi đi vòng để xem còn thu hoạch được cái gì nữa hãy không đi!"
Diệp Diệu Đông bị cô đẩy một cài ngã ngồi cái ngồi trên bãi biển nhưng anh lại không hêf bực bội mà chỉ mỉm cười đứng lên, đi theo phía sau cô: "Em đã lấy được một viên ngọc quý hiếm, mà em lại không có gì để thưởng cho anh sao?"
Lâm Tú Thanh liếc mắt nhìn anh một cái: "Chúng ta là vợ chồng, em giữ lại nó thì vấn đề gì sao? Hơn nữa, dường như là anh đã quên, em là người đã nhặt con ốc này ... A, đúng rồi, đừng quên cầm cái vỏ của con ốc Hoàng Đế này về, giữ nó làm kỷ niệm." "Nhặt lên đi, vỏ đã ném vào bao tải, thịt vẫn còn treo trên cân, anh cũng bưng cái cân đi, lấy về để tối xào ăn, thêm bữa ăn thêm may mắn."
"Hừ.”
Anh nghiêng người đến bên cạnh cô, mặt dày nói: "Vì em đã nhặt được nó, vậy thì đổi anh sẽ thưởng cho em được không?"
"Không, em từ chối, em rất thực tế hơn, anh chỉ cần đào thêm một ít hải sản để thưởng cho em là được."
"Cho dù em không nói thì anh cũng sẽ cố gắng tìm một ít hải sản, đây không thể coi là phần thưởng... Đến đây, anh sẽ ban thưởng cho anh..."
"Tránh ra... Anh có thấy phiền hay không...
Bạn cần đăng nhập để bình luận