Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 152: Muốn có một chiếc thuyền của riêng mình(2)

Chương 152: Muốn có một chiếc thuyền của riêng mình(2)Chương 152: Muốn có một chiếc thuyền của riêng mình(2)
Cha Diệp thấy không có ai phản đối thì nhanh chóng đưa ra quyết định.
Cũng vì hôm sau có việc quan trọng phải làm nên buổi tối cha Diệp không ra biển, suốt đêm ở nhà thông báo tới công nhân tạm thời ngưng làm việc, sau khi xác định xong đất xây nhà mới thì quay lại làm việc.
Chiếc thuyền gỗ nhỏ dài 6 mét, trọng tải khoảng 5 tấn, cũng không phải là cũ nát, nếu mua cũ thì cũng phải hai trăm tệ.
Cha Diệp chèo thuyên trên biển một vòng, sau khi kiểm tra không có vấn đề gì thì để đảm bảo an toàn, ông nhờ một chuyên gia đóng tàu trong thôn tới giúp kiểm tra lại, sau khi không có vấn đề gì mới yên tâm tới công xã tìm thư ký Trần làm nhân chứng, tiện thể khoanh vùng chỗ xây nhà mới.
Nhà họ Diệp từ già tới trẻ đều rất vui mừng, mới chỉ đổi một mảnh đất xây nhà thôi mà lại nhận được một con thuyền miễn phí, làm gì có chuyện nào vui hơn nữa chứ.
Giao dịch tiến hành rất suôn sẻ, thư ký Lâm và cha Diệp xác nhận bọn họ tự nguyện làm, sau đó cũng rất dứt khoát mà tiếp tục làm giấy chứng nhận và phê duyệt mảnh đất ven bờ biển kia, số tiền này được nhiên là do Chu Nghiệp, cậu của Lâm Tập Thương trả.
Sau khi tính toán rõ ràng tiền công, người nhà họ Diệp ngay lập tức mặc kệ mảnh đất kia và định thông báo cho công nhân tới chỗ mảnh đất mới đào hố, tiếp tục khởi công.
Sau khi về đến nhà, Diệp Diệu Đông không nhịn được mà hỏi: "Cha, cha định làm gì với con thuyên nhỏ đó?"
"Hả? Định làm cái gì là sao?"
"Cha có thuyền lớn rồi thì làm sao mà lái cả thuyền nhỏ được nữa!"
Cha Diệp nhíu mày: "Vậy con muốn làm thế nào?"
"Bán cho con đi!" Thuyền sáu mét cũng không tính là nhỏ, lớn hơn tí nữa thì anh lại không dám mua, mới cũng mua không nổi, vậy thì cứ mua tạm một chiếc thuyền gỗ cũ như này cũng được.
Thế vẫn tốt hơn là cứ ba ngày một lần lại thay phiên cha và hai anh ra biển, hơn nữa tiền kéo lưới kiếm được cũng phải sung công xây nhà, nên cũng chẳng có tiền mà chia.
Anh muốn kiếm tiền, nhưng anh sẽ không làm kinh doanh, cũng chẳng có tiền vốn và cũng chả có ai tiên anh, anh là người đi biển, trước tiên cứ đóng một chiếc thuyền gỗ nhỏ rồi đi thả lưới cũng hay.
Phải biết rằng, thuyền đánh cá là công cụ sinh tồn của người làng biển, rất ít người bán lại thuyền tốt, trừ khi đổi thuyền nhỏ lấy thuyền lớn, thuyền nhỏ dư thừa kia cũng sẽ ưu tiên bán cho người quen, thuyền cũ cũng không dễ mua, chiếc thuyên này hôm nay thật ra lại là cơ hội của anh.
Lời vừa dứt, tất cả mọi người đều kinh ngạc, ba miệng một lời hỏi: "Con muốn mua sao?"
"Không được sao?”
Cha Diệp nhíu mày: "Thuyền nhà mình mua cái gì mà mua, nếu cần thì cứ lại đi ra được."
"Cha, vậy cha có ba đứa con thì định cho ai lái?"
Ách... Câu này thế mà đã hạ gục được cha Diệp.
Mẹ Diệp vẫn là người giữ được hòa khí trong nhà, bà nói sang chuyện khác: "Đông Tử, tại sao con lại muốn mua chiếc thuyền kia vậy?"
"Còn không phải là tại con muốn có một chiếc thuyền của riêng mình sao, thuyền mới con không mua được, cũ cũng không mua được, đúng lúc trongg nhà thừa ra một chiếc thuyền, cũng không chia được cho ba anh em nên con mới muốn mua thôi."
Hai anh em Diệp Diệu Bằng và Diệp Diệu Hoa nghe anh nói muốn có một chiếc thuyền của riêng mình thì cũng hơi bị lay động, bọn họ cũng muốn có. Cha Diệp thắc mắc nhìn anh: "Con muốn tự mình ra biển đánh cá sao?"
Tại sao ông lại không chịu tin vậy nhỉ? Nếu như anh cả và anh hai nói họ muốn một chiếc thuyền của riêng mình, ông sẽ tin tưởng tuyệt đối, nhưng còn anh ba thì...
Tiền án chồng chất!
Dù dạo gần đây trông rất cần mẫn chịu khó nhưng ông cũng rất nghi ngờ rằng tên nhóc này có thể duy trì trạng thái này được bao lâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận