Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 150: Đổi đất xây nhà khác(2)

Chương 150: Đổi đất xây nhà khác(2)Chương 150: Đổi đất xây nhà khác(2)
Bây giờ bãi biển chưa được xây nhưng xung quanh cũng có rất nhiều mảnh rất trống, chiếm một mảnh đất trước, hai mươi năm sau phá bỏ và dời đi nơi khác còn có thể kiếm được một khoản tiền đền bù.
Ban đầu cha anh nói muốn xây nhà ở riêng, anh vừa sống lại, mạch suy nghĩ vẫn chưa được sắp xếp, chưa nghĩ đến điều này, lần này vừa đúng lúc!
Diệp Diệu Đông kéo Lâm Tú Thanh đang đẩy xe chở tro định lên núi làm việc: "Nghỉ ngơi một lúc, đừng dốc sức như vậy, lát nữa mẹ đến đưa cơm nói với bà ấy một chút."
"Vậy thì cũng không thể làm chậm trễ công việc được."
"Em nghĩ xem chúng ta xây nhà ở trước bãi biển có được không? Mở cửa sổ ra là có thể nhìn thấy biển, mặt hướng về biển khơi, xuân về hoa nở, tốt biết bao?"
Lâm Tú Thanh tức giận nói: "Thần kinh, có phải chưa từng nhìn thấy biển đâu, bão nổi lên xem thử sóng có nhấn chìm cả nhà không?"
"Đừng dựa gần biển chẳng phải là được rồi sao, chỗ đó có mảnh đất trống rộng lớn, tránh xa ra một chút là sóng không thể đánh được. Đến lúc đó thủy triều lên và nước triều rút em đứng trước cửa nhìn là biết ngay, có thể ra biển bất cứ lúc nào."
Cô suy nghĩ một lúc, cảm thấy hình như những gì anh nói cũng có lý, ở trong nhà cũng có thể biết được lúc nào thủy triều xuống, có thể ra biển nhanh hơn người khác.
"Vậy... vậy nếu chạng vạng tối ba người đó đến nhà chúng ta thì chúng ta thật sự phải bán mảnh đất này sao?"
"Dù sao thì cũng mới bắt đầu xây dựng mấy ngày, vừa xây xong nên móng, để xem anh ta định bỏ ra bao nhiêu tiền, chúng ta bỏ ra ba trăm tệ xây móng, thợ đã làm bao nhiêu ngày, tiên công không ít đâu, cả việc ăn uống cũng cần tiền, để xem cha nói thế nào."
Anh đâu thể làm chủ, tiền xây nhà đều do cha mẹ của anh bỏ ra.
"Ô" Biết rằng có người mua đất nhà mình nên Diệp Diệu Đông cũng không dốc sức làm việc nữa, ai biết được cha anh có bán lại không?
Anh lơ là công việc đến khi kết thúc công việc trở về nhà, mới biết rằng cá hôm hôm nay đánh được rất bình thường, chỉ bán được hai mươi tám tệ, trừ tiền dầu ra thì chỉ còn hai mươi hai, hai mươi ba tệ.
Ít hơn hôm qua nhiều.
Lâm Tú Thanh, chị dâu cả Diệp và chị dâu hai Diệp vừa trở về nhà chưa kịp lấy hơi lại bắt đầu làm cá. Từ sau khi nhà họ chuyển ra biển, mỗi ngày họ làm cá bằng người khác làm cá cả đời.
Cha Diệp cũng đá biết việc hôm nay có người đến chỗ xây móng nhà và nói muốn mua mảnh đất đó, ông vừa hút thuốc vừa suy nghĩ xem có nên bán hay không?
"Các con nghĩ thế nào?"
Diệp Diệu Đông mặc áo cộc tay, gác một chân lên ghế, đang cầm quạt phe phẩy: "Tùy, trong thôn có đất trống khắp nơi, xây nhà ở đâu mà chẳng được? Chúng ta cũng đừng chỉ cố chấp với một lựa chọn, dù sao thì nhà cũng chưa xây xong, chỉ mới làm móng và đẩy mấy hòn đá."
Diệp Diệu Bằng cũng nói: "Để xem anh ta bỏ ra bao nhiêu tiền đã? Khoảng thời gian này chúng ta cũng không thể làm việc không công được."
Diệp Diệu Hoa xoa tay cười ngây ngô nói: "Mảnh đất đó của chúng ta là vùng đất phong thủy trù phú, chắc hẳn anh ta sẽ nỡ bỏ tiền ra nhỉ?"
"Hay là chúng ta tung tin đồn nói rằng mảnh đất đó của nhà chúng ta phong thủy trù phú, để xem có thể thu hút những người có tiền đấu giá không?"
Cha Diệp trừng mắt với mẹ Diệp: "Ý kiến tồi tệ, chẳng may người ta là giả, sau đó gây khó dễ với nhà chúng ta thì phải làm sao? Nhóm người Lâm Tập Thượng là tự tìm đến nhà, không liên quan gì đến chúng ta."
"Đi tắm đã, ai biết được người ta có đến hay không chứ? Làm việc cả ngày đói chết đi được." "Đi tắm rửa đã, tắm rửa xong rồi ăn cơm, sau đó chờ người ta đến rồi tính sau."
Kết quả là đến khi họ ăn xong, trời đã tối rồi mới nhìn thấy ba người đó thong thả đến muộn."
"Chú ba Diệp ăn cơm chưa?" Lâm Tập Thượng cười chào hỏi mọi người.
"Tôi ăn rồi, nghe nói ban ngày cậu đến tìm tôi." Cha Diệp ngồi trước cửa nhà hóng gió, thấy người đến cũng chẳng thèm đứng dậy, dù sao thì ông cũng không phải là người xin người khác làm việc.
"Là cậu họ của tôi muốn nói chuyện với chú, cha của tôi lại không ở nhà nên tôi đành phải đưa cậu họ đến đây, chúng ta vào nhà chuyện được không?"
"Được, vậy thì chúng ta vào nhà nói chuyện."
Tất cả đàn ông của nhà họ Diệp cũng đi theo vào nhà, chỉ có phụ nữ và trẻ con hóng gió trước cửa, hàng xóm xung quanh đều tò mò hỏi họ đến đây để làm gì?
Mẹ Diệp chiếu lệ, chỉ nói không biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận