Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 112: Ốc Hoàng Đế(2)

Chương 112: Ốc Hoàng Đế(2)Chương 112: Ốc Hoàng Đế(2)
"Ốc Hoàng Đế?" Một người phụ nữ ở miền núi như cô khó mà biết được, trong làng chài này, cũng rất ít người thấy được một con ốc to như vậy.
Anh cũng không thèm quan tâm đến bao tải trên tay mình nữa mà cứ thế thẳng tay ném nó sang một bên, vội vàng hoảng hốt chạy đến đỡ lấy: "Trời ơi, ốc Hoàng Đế to như vậy, cũng phải được ba đến bốn cân!"
"Có phải rất có giá trị hay không?" Hai mắt Lâm Tú Thanh sáng lên.
"Có giá trị hay không, nó còn phụ thuộc vào việc trong bụng nó có chứa bảo vật hay không?" Nếu không có bảo vật, chúng ta chỉ có thể kiếm được một chút tiền, còn nếu như có bảo vật, chúng ta chắc chắn sẽ kiếm được bộn tiền!"
Cô bối rối, không hiểu gì cả: "Ý anh là sao? Trong bụng nó còn chứa thứ gì khác à?"
"Cũng may là anh cũng ở đây, còn nếu như chỉ có một em e rằng em sẽ trực tiếp mang nó đi bán bán rồi!"
"Còn gì nữa?" Càng nghe, cô càng trở nên bối rối, bán nó làm gì: "Trong bụng nó có bảo vật gì à?"
"Không biết nữa, phải moi thịt ra mới biết được."
"Hả? Nếu như moi thịt ra thì làm sao có bán ốc lấy tiền nữa?
"Nếu moi thịt ra thì làm sao có thể biết được trong đó có bảo vật hay không?" Một con ốc lớn như vậy, vỏ của cũng có giá trị sưu tâm, cũng có thể làm thành một món hàng thủ công.
Nhưng so với bảo vật, con ốc này tính là gì?
Ngư dân ở vùng ven biển như họ đều biết, bất kể vỏ sò hay bất cứ một thứ linh tinh gì khác họ đều phải "Mổ bụng giải phẫu" để xem liệu rằng có một bảo vật nào đó được cất giấu ở bên trong hay không? Đặc biệt là những bảo vật lớn.
Lâm Tú Thanh lo lắng đến chết, trôi qua một lúc lâu như vậy rồi mà anh còn không nói cho cô biết trong bụng nó có chứa cái gì: 'Rốt cuộc là trong đó có cái gì?" Ngọc trai à?"
Diệp Diệu Đông cười nói: "Vẫn chưa mở ra, ai biết được là có hay không?" Chờ đến khi mở ra rồi anh sẽ nói cho em biết, kẻo em lại thất vọng!"
Cô tức giận trừng mắt nhìn anhI
"Vậy thì anh mau mở ra đi!"
Diệp Diệu Đông xòe tay ra: "Không có dụng cụ, chỉ cần một cái móc cân là anh có thể mở nó ra, còn nếu không thì chỉ có thể mang về nhà nấu chín rồi gắp thịt ra."
"Vậy thì đợi đến khi về nhà rồi mở nó ra sau."
Anh suy nghĩ một lát: "Hay là đến một cửa hàng nhỏ mượn cái móc câu nhể?"
Nếu về nhà mở ra mà bên trong có chứa bảo vật, e rằng rất khó để đảm bảo rằng những người khác sẽ không bị động tâm, mà lúc này trong lòng anh cũng hơi ngứa và muốn biết được rốt cuộc là bên trong có cất giấu cái gì hay không?
"Được rồi! Em sẽ đi ngay!"
"Để anh đi, em ở chỗ này trông coi đi, vừa rồi em đã phải chạy tới chạy lui nhiều lần rồi."
"Không sao!" Nói xong, cô bỏ chạy, cô cũng nóng lòng muốn biết bên trong có gì.
Diệp Diệu Đông phải đứng tại chỗ chờ đợi và nghiên cứu, nhìn từ bên ngoài, anh cũng không thể biết được là trong đó có thứ gì hay không, thịt ốc co lại khi bị chạm vào, nó khá tươi.
Nếu không phải vì sợ khi đập vỡ vỏ, mảnh vỏ sẽ bắn lên rồi dính vào da, khó khăn lắm mới nhặt được nó, anh cứ thẳng thừng đập nát vỏ cho đỡ phiền phức rồi.
Trong lúc chờ đợi, anh cầm lấy con ốc Hoàng Đế đi lòng vòng, anh bắt thêm được hai con cá mù làn và ba con cua đá, ném tất cả chúng vào bao tải, ốc Hoàng Đế vẫn còn trên tay, anh luyến tiếc ném nó vào bao tải.
Lâm Tú Thanh vội vàng, trong lúc chạy cô không cẩn thận bị vấp té, đầu gối bị trầy da, cô khập khiễng đi tới, Diệp Diệu Đông nhìn thấy từ xa, vội vàng đi lên đón cô. "Có chuyện gì? Vấp té sao?
"Ừ, trong lúc chạy, em vô tình vấp phải một hòn đá."
Trên chiếc quần mà cô đang mặc, chỗ đầu gối bị rách, nó còn mang theo một chút bùn đất ẩm ướt, anh không khỏi cau mày, ngồi xổm xuống vén ống quần cô lên nhìn một lát, nhưng lại bị cô né tránh.
"Không sao đâu, trở về sửa lại cái quần này một chút là được rồi."
"Ai quan tâm đến cái quần của em? Kéo ống quần lên để anh xem một chút."
"Không cần đâu, em không sao, anh mau lấy móc cân mở ốc ra xem đi."
"Trước hết, phải xem đầu gối của em trước đã, con ốc này mở ra lúc nào chẳng được..."
"Anh có cảm thấy phiền hay không, nhanh lên...' Lâm Tú Thanh trực tiếp nhét cái móc cân vào tay anh, thúc giục anh.
Diệp Diệu Đông không còn cách nào khác đành phải mở ốc Hoàng Đế ra cho cô xem trước.
Với con ốc Hoàng Đế này, ở chỗ họ, thịt ốc sẽ được lấy ra bằng cách dùng móc cân để móc vào bụng ốc và treo lên một thời gian.
Bởi vì phần xoắn ốc của ốc Hoàng Đế rất ngắn, các cơ quan nội tạng không được chắc chắn, nó cũng không có sức mạnh, do đó khi nó bị treo ngược trong một thời gian dài, đuôi ốc sẽ tự tuột ra vì không thể chịu được trọng lượng của vỏ, chỉ để lại phần thịt hoàn chỉnh treo trên móc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận