Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 839: Đòi gì được nấy

Chương 839: Đòi gì được nấyChương 839: Đòi gì được nấy
Diệp Diệu Đông nhìn mẹ mình mà khó nói nên lời. Bà biết quá nhiều rồi! Nhưng bây giờ anh xin gì được nấy với vợ đều được, sao mà không cho anh tiên chứ?
Không cho anh tiền là chuyện xưa rồi, là năm ngoái... ơ... vẫn chỉ là chuyện trước năm ngoái thôi mà... vậy cũng có vẻ chưa qua được bao lâu nhỉ?
Anh tưởng lịch sử phế vật đã qua lâu lắm rồi. Thời gian trôi thật chậm, nhanh qua năm lật sang trang mới, tránh để cha mẹ anh cứ cảm thấy quá khứ của anh ngay trước mắt, chưa qua được bao lâu, cứ bị nhắc lại hoài.
"Sao trí nhớ mẹ tốt thế? Cứ chuyện nào không nên nhắc lại nhắc, con là chủ gia đình mà, sao mà cô ấy không cho con tiền chứ?"
"Chủ gia đình thì túi cũng chẳng có tiền."
Diệp Diệu Đông: "..."
Có thể đừng nói sự thật được không?
Cảm giác bị mẹ ruột khinh thường quá. Anh sờ sờ túi định phản bác, phát hiện đúng là không có tiền thật.
"Ai ra khơi mà mang theo một đống tiền bỏ túi chứ?"
Đúng vậy! Ai ra khơi mà mang theo cả xấp tiền, để ở nhà cho vợ giữ mới đúng chứ!
"Túi cha con cũng không có tiền."
"Thế là được rồi? Đột nhiên nói mấy lời hay ho thế, chắc chắn có chuyện gì, dỗ mẹ làm thêm việc cho con chứ gì? Giống y cha con."
Cha Diệp về trước Diệp Diệu Đông một bước, vừa nãy đang sang nhà bên mượn dao với thớt định phụ giết cá, nghe thấy hai mẹ con đang lẩm bẩm nói xấu ông.
"Cha thế nào? Cha lại sao?"
"Mẹ bảo cha không có việc gì cũng thích xum xoe nịnh bợ, không gian thì cũng trộm, túi rỗng không lúc nào cũng thích nói lời hay." Cha Diệp: "???" Liên quan gì đến ông đâu?
"Tốt lắm, suốt ngày nói linh tinh gì vậy? Rảnh rỗi thì làm việc nhiều vào, nói ít thôi, cả đống cá còn chưa giết, còn rảnh ở đó lẩm bẩm, nói mãi không dứt..."
"Lão già kia..." Mẹ Diệp liếc ông một cái, âm thâm mắng một tiếng, cũng không nói nhảm với họ nữa, tiếp tục giết cá.
Diệp Diệu Đông vui vẻ đứng dậy, cứ để cha mẹ anh yêu nhau giết nhau đi. Trong nhà, mặt bàn vốn đầy bát đũa bừa bộn đã dọn dẹp sạch sẽ, chỉ còn mình Lâm Tú Thanh vẫn đang ăn cơm.
"Vẫn chưa ăn xong à? Anh thấy mẹ đang giết cá kia kìa."
Lâm Tú Thanh đang bóc tôm:
"Chưa, vừa nãy dọn bàn với bát đũa trước, rửa rồi, chứ không là không có bát đũa ăn cơm, lúc nãy bát đũa không đủ, toàn mượn bên nhà chị hai."
"Mẹ với bà nội đã ăn rồi, em bóc mấy con tôm tít và tôm còn lại, để thịt lại, sáng mai nấu cháo hải sản, bỏ một nắm rau vào, hai đứa nhóc chắc chắn thích ăn."
"Chứ không thì, để ngày mai cũng chẳng ai ăn, tuy toàn vỏ, nhưng đổ đi cũng phí, cua thì không bóc nữa, mệt lắm, chẳng có bao nhiêu thịt."
"Vậy thì bóc mấy con tôm là được rồi, còn lại đổ đi thôi, dù sao tối nay còn ra khơi, ngày mai còn có mà." Nói rồi, anh cũng ra tay phụ bóc.
Lúc trước nghĩ người đông, hàng để lại cũng khá nhiều, không ngờ cơm vừa ăn xong, rượu còn chưa uống được hai ly, đã vội vàng đi mất, để lại cả đống thức ăn, đúng là lãng phí.
"Cứ để đó trước đã, trời lạnh, để cũng không hỏng đâu, ngày mai còn ăn tiếp được. Mấy vị lãnh đạo đó, đi hết rồi à?"
"Đi rồi, máy kéo vừa đến, khiêng con quái vật biển lên xe là đi luôn."
"Anh nhớ cất kỹ số điện thoại nhé, đừng làm mất đấy, lỡ mình có chuyện gì, còn có thể gọi điện nhờ người ta, Trần Cục trưởng đó nhìn có vẻ là người tốt."
"Ừ, số điện thoại trong túi áo bông, lát nữa cầm vào phòng cất tủ." "Còn tưởng tiên một chuyến nữa, mình phải vào thành phố mua mấy nghìn cân về phơi, không ngờ mấy hôm nay trời lại đẹp, cũng tiết kiệm được chút tiền, kiếm thêm được một ít."
"Ừ, anh định lát nữa dặn cha tối nay thuê thêm hai người ra khơi thu hàng với ông ấy, ngày mai anh với em về nhà ngoại luôn, tránh lại trì hoãn quá muộn, cũng không biết sau này bao giờ mới rảnh nữa."
"Cũng được, vậy em lát nữa đi đặt cái móng giò cũng kịp, sáng mai về."
Hai vợ chồng ngồi bên bàn, vừa làm vừa tán gẫu chuyện nhà, bóc hết đám có vỏ xong, một người đi rửa bát, một người phụ dọn bàn.
Nam nữ phối hợp làm việc không mệt, Diệp Diệu Đông thuần thục, bây giờ cũng biết hết sức phụ giúp làm chút việc nhà lặt vặt.
Hôm sau, Lâm Tú Thanh dậy sớm thay quần áo sạch sẽ cho hai anh em, đeo bao tay may bằng vải vụn.
Tránh cho hai đứa quá "bẩn", quần áo chưa mặc được một ngày đã bẩn đến mức không nhìn ra màu. Ở nhà mình thì thôi, không sao, dù sao cũng chạy lung tung cả ngày, đi chơi ở nhà ngoại thế này, vẫn phải thu dọn sạch sẽ một chút.
Diệp Thành Hồ mặc áo bông quần bông sạch sẽ, lại đội mũ len mới đan, trong lòng vui không thể tả.
Cúc áo bông chưa cài xong, nó đã nóng lòng chạy ra ngoài rồi.
"Con phải nói với anh A Hải, con lại được đi xe máy kéo đến nhà ngoại chơi rồi."
"Hôm nay không có đi xe máy kéo..."
Gọi cũng chẳng gọi lại được, đã chạy mất.
"Anh ơi đợi em với-' Diệp Thành Dương cũng sốt ruột không chịu nổi, lập tức trượt xuống giường, mang dép bông cũng chạy theo ra ngoài.
Lâm Tú Thanh vội nắm nó lại, thay cho nó đôi giày bông khác:
"Gấp gì chứ, hai hôm trước con còn bảo đừng dẫn anh trai đi mà." Diệp Thành Dương mở to mắt:
"A, không dẫn anh đi à, đúng rồi, con đi nói với anh ấy..."
Nói rồi nó vội vàng chạy ra ngoài luôn, nắm cũng không nắm được, gọi cũng không gọi được.
Lâm Tú Thanh cũng không quản chúng nữa, dù sao hai đứa này thế nào cũng phải dẫn theo, chứ không thì, dẫn một đứa để một đứa ở nhà, chắc chắn sẽ làm loạn lên mất.
Cô trở lại phòng khách, lại sắp xếp gọn gàng đồ đạc một chút, thực ra cũng không mua nhiều lắm, dịp Trung thu lần trước đã mang khá nhiều rồi, lần này tặng quà Tết cũng chỉ là ý tứ thôi, một cái móng giò, mua chút thuốc lá rượu thịt với cá của nhà.
Cũng không thể cái gì cũng chuyển về nhà ngoại, tuy A Đông sẽ không nói gì, nhưng cha mẹ cô sẽ bảo cô không biết sống.
Bà cụ đang đứng bên bếp, rắc rau xanh đã thái vào nồi, cháo hải sản đã nấu xong, rau xanh bỏ vào nấu một lúc, cho chút muối là có thể ăn. Bà còn niệm mấy câu:
"Quần áo các con phải mặc dày vào, kẻo bị cảm lạnh. Bảo Đông tử nhớ đeo găng tay, đạp xe tay lạnh lắm, khăn quàng cổ với mũ cũng phải đội cho tốt, nó đạp xe ngồi phía trước, gió thổi thẳng vào mặt nó."
"Dương Dương cũng phải mặc quần áo dày cho nó, lúc đó nó ngồi trên giá đèo phía trước, gió cũng thổi vào mặt nó y như vậy, bôi dầu ngao cho nó, đừng để lạnh nứt nẻ da"
"Biết rồi ạ.' Người già ai cũng thích lải nhải, Lâm Tú Thanh cũng quen nghe rồi, dù sao ừ một tiếng là được.
"A Đông vẫn chưa dậy à? Mấy hôm nay đi biển mệt lử rồi, bên ngoài giờ sương vẫn nặng lắm, lạnh lắm, để nó ngủ thêm chút nữa, lát nữa mặt trời lên rồi, xuất phát cũng kịp, tự đạp xe cũng không cần đợi..."
"Ừm..." Cô cất hết đồ đạc vào giỏ, móng giò với năm cân thịt ba chỉ bỏ vào thùng nước, đều lấy vải đậy kín, lát nữa xuất phát chỉ cần treo hai cái giỏ và thùng này lên hai bên tay lái. Diệp Diệu Đông thực ra đã tỉnh từ sớm, chỉ là lười biếng không muốn dậy, co rúm trong chăn, định nướng thêm chút nữa, trời lạnh thế này, chẳng còn chỗ nào thoải mái hơn trong chăn nữa.
Bên cạnh, con gái bé bỏng nằm nghiêng, hai bên má với mông như cái bánh bao, đỏ hồng hồng, khóe miệng còn đọng nước bọt long lanh, nhìn kiểu gì cũng không chán.
Mãi đến khi Lâm Tú Thanh vào giục anh dậy ăn cơm, anh mới lưu luyến rời mắt.
"Sau này có thằng nhóc ma trơi nào bắt con gái anh đi thì sao đây? Nghĩ mà đau lòng."
"Ma trơi là gì?"
"Ôi-' Diệp Diệu Đông cũng chẳng buồn giải thích. Con gái anh vừa khéo đuổi kịp đội quân 8X. Lâm Tú Thanh khó hiểu nhìn anh sáng sớm đã than vãn, mặt mày khó chịu, chỉ thấy anh kỳ quái.
"Than vãn gì vậy? Mau dậy đi, nó còn chưa tròn một tuổi, anh đã lo nó 20 tuổi tìm thằng nhóc nào rồi à? Anh lo hơi sớm rồi đấy."
"20 tuổi đã tìm đối tượng thì sớm quá, vẫn nên đợi đến 30 tuổi đi. Sinh con trai vẫn tốt hơn, hại con gái nhà người ta, không thiệt."
Lâm Tú Thanh cười khẽ:
"Thôi đi, 30 tuổi già lắm rồi? 30 tuổi mà chưa lấy chồng bị người ta cười cho, cũng chẳng gả đi được nữa. Con trai cũng có gì hay đâu, cứ ba hôm hai bữa bị gọi phụ huynh, đánh cũng đánh không xuể."
"Không sao, để thầy cô phụ đánh. 30 tuổi chưa lấy chồng, già ở đâu chứ? 40 tuổi chưa lấy vợ cũng có mà."
Diệp Diệu Đông lẩm bẩm thức dậy, mặc quần áo Tú Thanh đã gấp sẵn để bên cạnh.
"Con gái hôm nay để bà nội trông hả?"
"Đưa cho mẹ đi, hôm nay mẹ không đi làm, bà nội tuổi đã cao, Tiểu Cửu lại quá nặng, cẩn thận kẻo ngã cả hai người đấy."
"Ồ, hôm nay là Chủ nhật, vậy thì tốt quá." Hai vợ chồng nhỏ giọng nói chuyện với nhau, vừa đi ra ngoài vừa khép cửa lại.
Lúc này, Diệp Thành Dương khóc lóc chạy vào mách.
"Mẹ ơi, anh ấy đánh con-"
"Lại làm sao nữa đây? Cả ngày cũng không thấy yên ổn được lúc nào, ngày nào cũng đánh nhau, làm bẩn quần áo của mẹ rồi, hai đứa đều không được ra ngoài đâu." Lâm Tú Thanh sa sầm mặt, vỗ vỗ chỗ bẩn trên quần áo cho cậu.
Diệp Thành Hồ chạy theo sau, tức giận nói: "Nó bảo mọi người dẫn nó đi, không dẫn con đến nhà ngoại."
"Đúng vậy, không dẫn anh đi!"
"Mày còn nói! Nói nữa tao đánh mày!"
Hai vợ chồng nhìn hai anh em đang trừng mắt nhau như gà chọi, Diệp Diệu Đông bỗng thấy con trai mình cũng chẳng tốt lành gì... Cả hai đứa đều là quỷ đòi nợ, đều đáng đánh!
"Thôi, nếu còn cãi nhau đánh nhau nữa thì cả hai đứa đều không đi đâu hết, tao với mẹ mày tự đi xe đạp, đi nhanh về nhanh, đỡ phải bận tâm."
"Không được, con muốn đi."
"Con cũng muốn đi!"
"Im miệng, mau đi rửa tay ăn cơm."
"Hứ-"
"Hứ-" Hai anh em liếc nhau không vừa mắt rồi quay mặt đi.
Bà nội bày từng bát cháo hải sản đã nguội lên bàn, rồi đứng một bên cười tươi nhìn:
"Bây giờ thì cãi nhau đánh nhau, chốc nữa lại quấn quýt không rời."
"Đừng để ý tới chúng, cứ ăn cơm trước đã.", Diệp Diệu Đông ngồi xuống trước, cầm thìa nếm thử một miếng,
"Cháo hải sản vẫn ngon hơn, ngon hơn cháo khoai lang."
"Tất nhiên rồi, lột vỏ mất nửa ngày trời, vất vả lắm mới được một bát thịt nhỏ, nấu cháo chẳng phải thơm ngon sao? Ăn nhiều vào, làm ấm người lên, lát nữa đạp xe sẽ không thấy lạnh."
"Ừm, con thấy tay nghề của bà tốt lắm, cháo rất đặc và ngon."
Hai đứa nhóc cũng thấy cháo hải sản ngon hơn cháo trắng và cháo khoai lang, khen ngợi hết lời.
"Cháo bà cố nấu ngon hơn cháo mẹ nấu, có mùi vị."
"Ừ, cháo bà cố nấu ngon nhất."
Bà nội được chúng tâng bốc mà vui phơi phới.
"Ngon thì ăn nhiều vào, tối để ông nội mang ít hải sản tươi về lột vỏ, mai nấu tiếp, hải sản tươi nấu cháo càng ngon."
Lâm Tú Thanh đứng bên cạnh không nói gì, chỉ có bà nội là đòi gì được nấy, không thấy phiền phức.
Cô nào có thời gian rảnh đâu mà ngồi lột vỏ lột thịt để nấu cháo hải sản, có thời gian đó thì cô còn chẳng thà đi giết cá, hôm qua cũng là sợ lãng phí thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận