Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 102: Lắp răng giả cho bà cụ(2)

Chương 102: Lắp răng giả cho bà cụ(2)Chương 102: Lắp răng giả cho bà cụ(2)
Bà cụ cười đến răng không thấy mắt, có thể ăn thứ mình thích thì thật là vui, nhưng mà: "Cháu nói thật cho bà biết, cái răng giả này tốn bao nhiêu tiên? Bà hỏi bác sĩ, nhưng cháu lại nháy mắt với người ta, không cho ông ấy nói. Bà còn một ít tiền riêng, coi như tự bà lắp..."
"Không cần, cái này thật sự không tốn bao nhiêu tiền đâu, đã giữa trưa rồi, bà có đói bụng không, có muốn đi ăn mì sợi không?" Anh nhanh chóng chuyển chủ đề.
"Ăn mì gì chứ, cháu cũng không thể tiêu tiền bậy bạ nữa, đồ bên ngoài đắt lắm, chúng ta về nhà ăn, về đến nhà cũng chỉ mất có một tiếng, bà không đói, chúng ta mau về nhà thôi."
Được, vậy bây giờ chúng ta trở về."
Lúc này thị trấn thoạt nhìn khắp nơi đều rách nát, còn không phồn hoa bằng trấn trên của bọn họ, cũng không có gì hay để đi dạo, dẫn theo bà cụ nên anh cũng không tiện đi lại khắp nơi, hơn nữa để cho bà cụ thấy anh tiêu tiền, bà ấy lại đau lòng muốn chất.
Anh vẫy tay, đón một chiếc xe kéo đến nhà ga như trước.
Bà cụ biết mình có nói cũng vô dụng, Đông Tử sẽ không để cho bà ấy đi đường xa như vậy, lần này cũng im miệng, kẻo lại khát nước, nước trong ống trúc cũng sắp uống hết rồi.
Trở về lại là con đường núi mười tám khúc cua, bà cụ hầu như không đi bộ nhiều trong ngày nhưng ngồi xe vẫn lắc lư, mông cũng không nhúc nhích nên sẽ mệt mỏi.
Chờ sau khi chân chạm đất, bà cụ mới thở phào nhẹ nhõm: "Về đến nhà rồi, vẫn là trong thôn chúng ta tốt hơn."
"Chờ một chút, đúng lúc ở bên đường, cháu đến ruộng đối diện bẻ mấy cái ngô, lát nữa nấu, bà có thể ăn một cái."
"Được được được..." Bà cụ đứng tại chỗ chờ anh, nhìn anh vừa hái vừa bóc vỏ, kéo vạt áo ra ôm vào lòng, còn đi đến ruộng dưa bên cạnh hái hai quả dưa, ôm đầy trong ngực mới chạy tới nói: "Bà cũng có thể ăn dưa."
"Được rồi... vê nhà thôi..."
Lúc này đã qua giờ cơm, mẹ Diệp không biết bọn họ trở về lúc nào nên cũng không để lại cơm cho bọn họ, Diệp Diệu Đông cũng không biết dùng bếp đất, vẫn là bà cụ phải ra tay nấu canh mì ăn.
Những món này anh đã nhiều năm không ăn, sau khi vợ mất cũng không có ai nấu cho anh ăn cả, bà cụ cố ý cho vào mấy con nghê, sò biển, còn có tôm bóc phơi khô, nước canh rất ngon, quả thật anh cũng đói bụng nên đã ăn hết sạch, ngay cả canh cũng không để lại.
Nhìn bà cụ ăn ngon lành, nghêu cũng có thể cắn, anh cười híp mắt nói: "Răng giả có dễ dùng không?"
"Dễ dùng! Dễ dùng!" Bà cụ cười nói: "Bây giờ cái gì cũng có thể ăn được."
"Bà không cảm thấy cháu lãng phí tiền nữa chứ?"
"Bà không ăn được mấy năm..."
"Ai da, sao bà lại nói mấy lời này, mau ăn đi. Ăn xong thì ở nhà nghỉ ngơi, cả buổi sáng ngồi xe cũng mệt rồi, cũng đừng đi lại khắp nơi, cháu vào nhà xem thử."
"À được... Bà ở nhà niệm kinh, hôm nay còn chưa niệm, Bồ Tát phù hộ... Mụ tổ phù hộ..."
À... Mấy lời này là câu cửa miệng của bà cụ.
Chờ Diệp Diệu Đông vừa ra ngoài, bà cụ cũng không niệm kinh mà mang răng giả của mình ra ngoài đi dạo, khoe khoang, gặp người ngoài sẽ lộ ra hàm răng của mình cho hàng xóm xem, cười đến ánh mắt đều thành một đường thẳng, nói là Đông Tử dẫn bà ấy đến bệnh viện trong trấn lắp cho bà ấy.
Lại giả vờ oán trách nói, bà ấy đã bước nửa chân vào quan tài rồi, sống không được mấy năm nữa, đứa nhỏ ngốc này còn nhất định phải lắp răng giả cho bà ấy, tiêu sài thật lãng phí...
Mãi cho đến khi nghe được người ta khen Diệp Diệu Đông hiếu thuận, bà ấy có phúc khí mới lộ ra nụ cười hài lòng.
Dạo quanh trong thôn cả buổi chiều, hầu như toàn bộ bà cụ trong thôn đều biết.
Sau đó vừa đến giờ cơm, tất cả người trung niên trong thôn cũng đều biết, lão tam nhà họ Diệp đang xây nhà thì ra còn rất hiếu thuận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận