Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 263: Bị ăn trộm lưới(3)

Chương 263: Bị ăn trộm lưới(3)Chương 263: Bị ăn trộm lưới(3)
"Nào có? Tao là một công dân tốt nên tao trực tiếp thả nó ra. Sau đó, anh rể thứ hai của tao báo cho Cục Thủy sản, và tao đã giúp họ bắt lại, tao đoán con cá đó sẽ được đưa trở lại sông Trường Giang! Tốt xấu gì cũng không hụt hãng, bọn tao còn bắt được hơn 80 cân cá chép, cá đã bán cho Cục Thủy sản, nếu không cá nước ngọt sẽ rất khó bán."
"Cá nước ngọt có mùi đất, không ngon chút nào, không có người thu mua, bắt nhiều như vậy cũng vô ích."...
Diệp Diệu Đông lại phổ cập kiến thức cho họ về cá chép, người dân ven biển đã quen thuộc với cá biển, cá ngước ngọt thì cũng chỉ biết vài con như cá diếc, cá trắm, cá chạch và những thứ tương tự.
A Chính nghe xong liền ghen tị nói: "Sao chỗ mình không có loại này nhỉ?"
"Đáng tiếc, ngày mười lăm chúng ta phải ăn chay, ngày mai bến tàu không nhận hàng, bằng không ngày mai chúng ta có thể ra biển mò biển, đã lâu không đi rồi." Tiểu Tiểu tiếc nuối, nếu không vẫn có thể làm giàu với Đông tử rồi.
"Cầu phúc trước đã, mới bảo đảm an toàn được, ngày tháng còn dài lắm, tháng sau đi cũng được." Diệp Diệu Đông thản nhiên nói.
Nhớ ra mẹ nói hoãn ngày dọn nhà, anh nói tiếp: "À phải rồi, mẹ tao bảo dời ngày dọn nhà, hoãn sang ngày 26 âm lịch."
"Vừa hay trước hai ngày lễ cưới của A Chính, có thể ăn tiệc liên tiếp vài ngày rồi, tiệc chuyển nhà, tiệc hỏi, tiệc cưới, đêm còn tiệc bàn dài, rồi tiệc đón dâu, được đó -"
"Ồ - được ăn liên tiếp vài ngày, đổi ngày này tốt đấy."...
Hai chiếc thuyền song song cập bờ.
Diệp Diệu Đông phóng lưới đất lên thuyền, trước tiên mang hàng lên cho A Tài, rồi hỏi một câu: "Hai hôm nay có nhà ai không đi biển mà qua bán hàng không?”
A Tài không hiểu gì cả: "Không có! Những ngày này chỉ thuyền quen đến bán thôi, không có ai rảnh rỗi sang bán hàng cả, sao vậy?"
"Hai hàng lưới đất của tôi bị kẻ lưu manh nào đó ăn cắp, tức chết tôi rồi, không biết là thằng nào, làm việc vô đạo đức như vậy."
"Ôi trời, bình thường thôi, nhà nào chẳng từng bị ăn cắp lưới đất, nhà không đi biển ai dám mang ra bán chứ? Chắc mang về ăn hết rồi."
"Thôi được rồi, lấy vài rổ đây, tôi lựa hàng rồi cân nhé."
Vừa tức giận, vừa mắng xong rồi, giờ anh chỉ hỏi cho có, không bắt được quả tang cũng chẳng làm gì được.
A Tài nhìn hai thùng hàng mà anh đổ ra, ngạc nhiên nói: "Hàng cậu cũng không ít đấy, còn 3 con cua đỏ mỡ, 2 con cua xanh, nhiều hơn người ta thả 8 hàng lưới. Gần đây nhiều tôm lắm."
"Giá mà hai hàng kia không bị ăn cắp, chắc còn gấp đôi."
Nghe A Chính nói vậy, Diệp Diệu Đông lại đau lòng: "Thôi đừng nhắc nữa, nhắc tao buồn muốn chất."
Tiểu Tiểu an ủi: "Đã rất nhiều rồi, ít nhất gấp đôi tụi tao quăng lươi cả ngày mới bắt được."
Lời này thật sự an ủi anh, ít nhất cũng hơn bình thường.
A Tài cân từng loại hàng, viết biên lai xong: "Hôm nay hàng cậu 25 tệ 6 hào, người khác chỉ bán được chục tệ, cậu chỉ hai hàng mà nhiều thế này, giỏi lắm, phần lớn nhờ mớ tôm và cua đỏ mỡ với cua xanh."
Giá tiền lập tức chữa lành tâm trạng buồn phiền của anh, anh cười toe toét gấp biên lai cất vào túi, giữ lại khoảng 1 cân tôm để ngày mai ăn Trung thu, cũng để bồi bổ cho vợ.
Dù có sinh hay không, cũng phải bồi dưỡng sức khỏe.
Tiểu Tiểu và A Chính ganh tị nhìn anh.
“Tới phiên bọn tao cân đây. Diệp Diệu Đông cũng đứng chờ bên cạnh, thuận tiện nhờ họ giúp khiêng lưới, xe ba gác ở nhà không đẩy ra, cứ mượn hoài cũng không hay. ...
A Tài viết xong biên lai cho họ: "Của hai cậu 9 tệ 8 hào."
"Chênh lệch quá! Làm ăn với nhau lâu rồi, làm tròn số đi."
"Không được, cậu gởi lại tôi 2 hào chứ, số hàng các cậu bán cũng nhiều lắm rồi đấy. Này, mấy đứa nhóc con này đổi tính rồi đấy nhỉ, siêng năng làm ăn thế?"
"Nuôi vợ nuôi con chứ, cứ lêu lổng mãi sao được? Ngay cả Đông tử cũng chuyển biến rồi, bọn tôi đâu thể kém cạnh được."
"Tốt lắm, mấy trai trẻ à."
Không có so sánh thì không có chênh lệch, giờ thì Diệp Diệu Đông cũng hài lòng rồi.
"Xong việc chưa? Nếu xong rồi thì giúp tao khiêng lưới đi, còn để trên thuyền kìa."
"Hóa ra mày đứng chờ là muốn bọn tao làm cu li à."
Tiểu Tiểu liếc anh, khoác vai A Chính: "Giờ mày mới biết à? thấy nhiều lưới đất là biết chúng ta sẽ phải khiêng rồi."
"Một đứa giúp tao khiêng, một đứa giúp tao mượng một cái xe đẩy đi."
Tiểu Tiểu nhướn mày: "Lại bắt khiêng, lại bắt mượn, sao mày không tự đi mượn đi? Lưới của mày mà!"
"Mượn nhiều quá rồi, ngại lắm, thay đổi người một chút chứ! Hai bọn mày tự chọn đi"
A Chính cũng nói: "Biết phải ra thu lưới rồi, sao không đẩy xe theo? Dù sao xe nào cũng có đánh dấu riêng, không sợ bị lấy."
"Ra vội quá, quên mất."
"Nhanh đi mượn đi."
A Chính nhìn Tiểu Tiểu: "Kéo búa bao, thua phải đi mượn nhé?"
Tiểu Tiểu liếc anh ta: "Trẻ conl" Rồi quay đi mượn xe đẩy của nhà gần đó.
A Chính ghét bỏ nhìn theo: "Hừ - sáng còn kéo búa bao xem ai quăng lưới trước, giờ giả bộ gì thế?"
"Nhanh lên giúp khiêng đi, đừng có nói nhiều nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận