Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 634: Được lợi ích, thắng danh tiếng

Chương 634: Được lợi ích, thắng danh tiếngChương 634: Được lợi ích, thắng danh tiếng
Đúng lúc anh lại câu được một con mực, hai người cũng cùng nổi lên mặt nước.
Lặn xuống nhiều lần rồi, đáy biển ở đây họ cũng rất quen, chỉ hai ba phút, hai người nhanh chóng nhặt, cũng nhặt được nửa túi, nhìn qua cũng phải ba bốn cân.
Diệp Diệu Đông nhận lấy túi sò mà họ xách, vừa cầm, trong lòng lập tức biết túi này nặng bao nhiêu cân bao nhiêu lạng, tất cả đổ ào ào vào giỏ, trộn lẫn với mấy con họ nhặt trước đó.
"Giỏi quá, chỉ chút thời gian mà nhặt được khá nhiều."
"Thế này thì tối nay đủ ăn rồi, không vớt nhiều một chút thì còn chưa đủ chia, bây giờ còn có thể chia cho hai anh em bên cạnh cju một ít, mỗi người hai con chắc được." A Tam cởi quần áo ra, vắt nước treo lên mạn thuyền phơi nắng, nói.
Tiểu Cao Tử cũng vậy, hai người đều lộ thân hình cường tráng: "Nếu thích ăn, ngày mai chúng tôi vẫn có thể xuống nước, một ngày xuống nước hai ba lượt vẫn ổn."
"Được đấy, vậy nhờ cả vào các anh."
Nói xong Diệp Diệu Đông định đi đón bố anh, rồi quay về, dù sao cũng chẳng có tiền cho anh kiếm, hôm nay cũng đuổi đi mấy chiếc thuyền rồi.
Không cần chăm chỉ thế, tạm ổn là được, thu dọn sớm một chút, vê nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai lại sang đây tiếp tục câu.
Thu hoạch của bên cha Diệp cũng khá tốt, mỗi người đều bẩy được hai ba túi đầy, thế này khiêng về có việc bận rộn rồi.
A Tam và Tiểu Cao Tử nhìn thuyền chất đầy từng túi sò ốc, không nhịn được nói: "Đào nhiều thế này mang về, là định lấy để ăn cơm à?"
"Đúng vậy, nhiều sò ốc nguyên vỏ thế này, phải ăn đến bao giờ? Bây giờ trời nóng, hai ngày nữa là hỏng rồi."
Lâm Ngạo Thiên cũng gãi gãi sau ót, ngượng ngùng nói: "Thấy là đào thôi, không nghĩ đến số lượng nhiều quá, nếu ăn không hết thì tặng hàng xóm hai bên vậy." "Lấy về phơi, sao mà ăn không hết? Phơi khô rồi cất đi từ từ ăn, các anh đừng thấy mấy túi này số lượng khá nhiều, thực ra toàn là vỏ, thịt chẳng có bao nhiêu, đợi bóc ra phơi khô rồi số lượng càng ít."
"Cũng đúng..."
"Về thôi, mấy thứ này phải bận rộn lâu đấy." Diệp Diệu Đông đi khởi động thuyền.
"Có phải hơi sớm không? Mặt trời còn chưa lặn mà..."
Anh phát hiện mấy người lính này cũng quá thẳng thắn: "Có gì đâu, giữa mùa hè, ngày dài đêm ngắn, mặt trời tất nhiên lặn muộn. Dù sao chúng ta cũng trôi nổi trên biển cả ngày rồi, mấy người quan chức kia lại không có mặt, họ còn có thể theo dõi anh trôi nổi trên biển bao lâu nữa à? Đi thôi đi thôi..."
Thuyền là của anh, tất nhiên anh nói về là về thôi, bí thư Trần cũng đâu có bảo phải ở trên biển bao lâu, dù sao anh cũng trông nom cả ngày rồi, lúc này về vận chuyển đồ một chút cũng phải 5 6 giờ chiều rồi, ủy ban thôn cũng tan làm rồi, anh tất nhiên cũng phải tan làm.
A Tài ở bến tàu nhận hàng, thấy anh hôm nay cập bến sớm thế, cá mang đến cũng chỉ có mấy con, tuy có hai con cá lớn, nhưng số lượng cũng rất ít, hơn nữa còn sống cả, anh ta cũng hơi khó hiểu.
"Không đúng, sao cậu chỉ được có chút đồ này?"
"Không đi kéo lưới, bị coi như lao động miễn phí đi làm việc trên biển thôi, mấy con này là tôi câu tay, nên trông có vẻ thu hoạch ít hơn chút."
Mấy cân sò biển anh không mang vào cho A Tài thấy, chỉ lấy ra mấy con cá cần bán mang vào.
Sò biển với mười túi vỏ sò, anh với bố anh và 4 người lính đã khiêng lên xe trước rồi.
"Lỗ to rồi, dạo này họ kéo lưới được nhiều hàng lắm."
"Chẳng phải sao, mẹ kiếp, cũng chẳng biết còn bị trưng dụng mấy ngày nữa, nhà sắp không có gạo nấu cơm rồi." A Tài nghe lời này, không nhịn được trợn trắng mắt, kiếm được bao nhiêu tiền, trong lòng anh ta chẳng đếm được à? Cứ kêu khổ, nói mấy lời này cũng chẳng áy náy.
Người dân bên cạnh cũng nói: "Anh đi hỏi mấy người quan chức kia xin trợ cấp đi? Không thì ai làm việc cho họ?”
"Có, họ nói sẽ tính trợ cấp cho tôi, nhưng ai biết cho bao nhiêu, nếu một hai đồng thì còn không bằng chúng ta ra biển kéo một lưới."
"Đúng thế, anh vớt được một cái đỉnh đồng mà lỗ quá trời, biết thế thà ném cái đỉnh đồng xuống biển cho rồi, chẳng được lợi lộc gì lại còn tự rước phiền phức vào thân, một ngày không ra khơi, mất bao nhiêu chứ? Dạo này họ kéo lưới được nhiều hàng lắm..."
"Ôi, chứ gì nữa? Nhưng mà, có thể để miếu Mẹ Tổ của chúng ta có kinh phí xây dựng lại, tôi cũng không tính là lỗ, coi như tận tâm tận lực rồi."
"Đúng đúng đúng, vẫn là A Đông giác ngộ cao, nếu một cái đỉnh đồng, có thể đổi lấy một ngôi miếu lớn cũng tết..."
"Chính là A Đông lỗ, vừa quyên góp đỉnh, vừa bỏ công sức, không rảnh kiếm tiền cũng được, lại còn bị họ sai bảo miễn phí..."
Diệp Diệu Đông vô cùng hài lòng trước sự hiểu chuyện của dân làng, ngầm được lợi ích, trên mặt cũng thắng được danh tiếng.
Anh giả vờ cười hì hì không để ý: "Tôi lỗ một chút không sao, có thể xây cho Mẹ Tổ của chúng ta một ngôi miếu lớn thoáng đãng, bà con trong làng chúng ta cũng có thể được che chở tốt hơn, đây mới là việc lớn."
"Đúng, phải bảo mấy người làm quan kia bỏ ra nhiều tiền hơn để xây miếu cho chúng ta mới được."
"Đúng vậy, cơ hội hiếm có để sửa sang miếu Mẹ Tổ..."
"Đấn lúc đó nhà nào có thể bỏ tiền thì bỏ tiền, có thể bỏ sức thì bỏ sức, đây đúng là việc tích phúc..."
"Chắc chắn rồi..." Diệp Diệu Đông hài lòng bán xong hàng, cùng mọi người đi vê, cha Diệp không nhịn được liếc anh thêm mấy cái, từ bao giờ mà thành ra ranh mãnh thế này?
Lợi ích và danh tiếng đều bị anh chiếm hết, vậy mà từng người một ai cũng nghĩ anh lỗ, còn thay anh tiếc nuối xót xa.
Biết đâu khi biết mẹ anh vào Hội Phụ nữ rồi, còn cho là đương nhiên, còn có thể bù đắp lại chút tổn thất cho anh?
Cha Diệp vừa đi vừa lắc đầu, thật là ranh mãnh!
Lúc này Mẹ Diệp cũng vừa tan làm đứng ở cửa nhà mới của họ, ba hoa chích choè tán gẫu với hàng xóm láng giêng, kể hôm nay đi làm ở Hội Phụ nữ đã làm những gì? Nói mình cũng theo học lớp xóa mù chữ, còn nhận ra năm chữ...
Bộ dạng hớn hở rạng rỡ kia, ai cũng biết bà hưng phấn đến mức nào.
Mọi người trong làng cũng rất biết điều, sẽ không dập tắt hứng thú của Mẹ Diệp, cũng đều cười chúc mừng bà, nhưng mọi người cũng không quên hỏi bà vào Hội Phụ nữ bằng cách nào?
"Ôi chao, là Đông tử, thằng bé này dạo gần đây không phải vẫn đang phối hợp làm việc với mấy vị lãnh đạo huyện sao, mấy hôm nay trong thôn cứ cử nó đi làm, cái đỉnh lớn nó quyên góp cho Mẹ Tổ ấy, nói là có thể đổi lấy việc xây miếu lớn cho Mẹ Tổ của chúng ta, đã có cống hiến lớn cho thôn, vừa hay Hội Phụ nữ trong thôn thiếu người nên nghĩ đến việc gọi tôi đi."
"Ôi chao, hì hì- Không ngờ tôi tuổi này rồi, cũng có thể nhờ vào ánh sáng của con trai, được ăn cơm nhà nước, hì hì- Đây không phải là chuyện người thường có thể ăn được đâu, trước kia toàn là người có học thức mới có thể làm quan..."
Mẹ Diệp nói đến chỗ hưng phấn, còn vỗ đùi một cái: "Tôi không thể để mất mặt cho con cái trong nhà được, phải học thêm mấy chữ nữa mới được... hì hì- Mấy chữ học hôm nay, lát nữa phải đi ôn tập..."
Diệp Diệu Đông và mọi người vừa về đến, từ xa đã nghe thấy giọng lớn của Mẹ Diệp, bộ dạng vui mừng khôn xiết kia còn hạnh phúc hơn nhặt được tiền.
Anh đoán, chắc hẳn hôm qua hoặc lúc ăn trưa mẹ anh đã kể một lần ở nhà cũ rồi, nên lúc này tan làm mới chạy sang bên anh tuyên truyền...
"A Đông thật giỏi, còn có thể để mẹ hưởng nhờ ánh sáng, bưng bát cơm sắt, còn mạnh hơn đến thành phố ăn lương nhà nước, công nhân còn chưa bằng cán bộ thôn vinh quang."
"Đúng thế, Hội Phụ nữ một tháng trả lương bao nhiêu vậy?"
"Chắc không ít đâu nhỉ?"
"Mới đi có một ngày, tôi làm sao dám hỏi có bao nhiêu lương chứ? Hì hì- Đợi đến tháng sau chẳng phải sẽ biết sao..."
"Nhà các bà thật sự phát đạt rồi, nhà đã có hai chiếc thuyền, lại còn làm cán bộ thôn, giỏi quá..."
Mẹ Diệp được họ tâng bốc đến mức miệng cười sắp rách.
Diệp Diệu Đông nghe xong đều không nhịn được lắc lắc đầu, vội gọi một tiếng mẹ, cắt ngang lời bà định nói.
Mẹ anh chính là như vậy, nếu Hội Phụ nữ trong thôn có công việc tuyên truyền, giao cho bà quả thực rất thích hợp, chưa đến nửa ngày, chắc chắn truyền khắp cả thôn, ai ai cũng biết.
May mà không nói với bà, A Thanh cũng đi làm văn phòng ở ủy ban thôn, lát nữa hỏi A Thanh, nếu đi làm muộn hơn vài tháng cũng không sao, không quá nổi bật, mà cũng không quá vất vả.
Mẹ Diệp quay đầu mới thấy họ đều về, cười đón lên: "Về sớm thế, ôi chao, sao còn mang về nhiều hàng thế này? Còn có hạt dưa biển, không phải nói đi trông nom ngoài biển sao? Sao còn đào nhiều thế..."
"Cha nói nghe mẹ lải nhải ở nhà không có gì ăn, dù sao cũng trôi nổi trên biển, cũng rảnh, nên chia một nửa người đến đảo nhỏ gần đó đào một ít."
Mẹ Diệp gật gật đầu: "Vừa đúng nhà có nhiều công nhân làm việc như thế, lấy về cho công nhân ăn mấy hôm cũng tiết kiệm được chút, thừa thì nhân lúc thời tiết tốt, phơi nhiều để dành." "Một thời gian trước mùa mưa mốc, đồ ăn trong nhà đều hết sạch, trời mưa đến mức không ra khỏi cửa được, chúng ta suýt nữa phải đào nấm mọc sau cửa xuống ăn, đồ ăn chưa hết trong nhà cũng bị mốc hất..."
Bà lải nhải đưa tay định giúp khiêng mấy túi sò ốc trên xe xuống, nhưng vừa đưa tay ra đã rụt lại.
"Ôi chao- Mấy đứa khiêng đi, khiêng đi, quần áo trên người mẹ không thể bị xước được, đây là vải tơ lụa đấy, mẹ còn tiếc không dám mang ra mặc, chưa mặc được mấy lần"
Diệp Diệu Đông không biết khóc hay cười, muốn cười mà sợ bị mắng.
"Mẹ ơi, mẹ đã thành cán bộ thôn rồi, còn thiếu mỗi bộ quần áo này sao! Sáng mai mau đi may thêm mấy bộ đẹp hơn chút, mẹ là người ăn cơm nhà nước rồi, đừng có tiếc nữa. Đừng mặc rách rưới nữa, mấy bộ quần áo vá víu bình thường ấy, lấy ra mặc lúc làm việc nhà là được rồi."
"Ôi chao, mẹ biết rồi... Gọi vợ con, với cả chị dâu cả chị dâu hai ra đây, trước hết giúp thu dọn mấy thứ này, mẹ về thay bộ quần áo đã, mấy thứ này mà làm lại mất nửa ngày, đừng để hỏng quần áo trên người..."
Mẹ Diệp kéo kéo vạt áo, tiếc không dám mặc quần áo đẹp thế này làm việc, nói xong liền lắc mông bước nhanh về.
Diệp Diệu Đông đổ trước hai túi sò ốc ra mặt đất bằng phẳng, lại lấy thêm mấy cái rổ tre cho mọi người phân loại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận