Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 893: Lũ chó trả thù

Chương 893: Lũ chó trả thùChương 893: Lũ chó trả thù
Lũ chó đều quấn lên người người đàn ông, vừa cào vừa cắn.
Người đàn ông đau đớn méo mặt, đứng đó giãy giụa kịch liệt vung vẩy, đánh vào đám chó treo trên người mình, có con bị hất xuống tranh thủ khoảng trống sủa ầm ï, có con rên rỉ kêu lên, cắn chặt không buông.
Đã bị đuổi kịp, anh ta muốn chạy cũng chạy không thoát, chỉ có thể vừa vung vẩy vừa chịu đau bước nhanh, bởi vì anh ta thấy Diệp Diệu Đông đã cầm gậy đuổi đến gần rồi.
Tuy biết chạy trốn là không thoát, nhưng dù sao cũng phải giãy giụa lần cuối.
Diệp Diệu Đông càng chạy càng gần, cũng lớn tiếng mắng: "Thằng khốn nạn, xem mày chạy đi đâu? Để tao bắt được, đánh cho mày ỉa ra cứt."
"Còn muốn chạy à? Đứng lại..."
Anh tăng tốc, đến gần trực tiếp vung gậy đánh vào vai người đàn ông.
"AI" Lại một tiếng kêu thảm thiết.
"Nghĩ đến chó của tao, tao làm thịt mày."
Diệp Diệu Đông cũng không nhìn mặt, đánh trước rồi nói sau, vung gậy đánh liên tiếp vào người anh ta, đồng thời cẩn thận tránh chó nhà mình.
Người đàn ông định chạy trốn, nhưng chỉ có thể di chuyển vài bước, hai chân với eo áo đều bị chó cắn chặt, đau đớn trên người đã đành, còn bị giằng co không thoát được.
"Mấy đứa tránh ra trước đi..."
Chúng bám trên người tên này, anh cũng khó ra tay, eo bị chó của anh quấn chặt, vung gậy đánh anh ta ngã xuống đất, sợ đánh trúng chó.
Lũ chó cũng đang tức giận, làm sao chịu nghe anh? Vẫn bám trên chân quần áo người đàn ông giằng co cắn xé, không nghe chỉ huy. "Mấy đứa tránh ra trước, vướng tay vướng chân, đợi đánh nó ngã xuống đất rồi, mấy đứa muốn cắn sao cắn..."
"ƯVự-"
"Gâu gâu gâu-”
Cứ không nghe lời, chỉ lo cắn cho sướng trước đã.
Diệp Diệu Đông bó tay, thấy chúng vẫn quấn trên người người đàn ông, đành phải vung gậy đánh liên tiếp vào lưng anh ta.
Người đàn ông muốn tránh cũng tránh không được, loạng choạng một cái, bất cẩn dẫm hụt, cả người ngã vào cái mương nước thối bên cạnh, rồi ngã vào bụi cỏ đất trống bên cạnh.
Lại một tiếng rên đau đớn...
Lũ chó phản ứng nhanh chóng lập tức nhảy sang bụi cỏ bên cạnh, vây quanh người đàn ông, tiếp tục cắn xé.
BA.
Người đàn ông lại tiếp tục kêu lên đau đớn.
"Má nó, cắn chết nó đi, suýt nữa mất một đứa em trai, con trai của mấy đứa... Thằng khốn kiếp nào, dám ra tay với chó nhà tao, giết nó..."
Diệp Diệu Đông vừa mắng vừa nhảy vào bụi cỏ hung hăng đá thêm mấy cái: "Suýt nữa làm tao sợ chết, nửa đêm treo chó của tao lên..."
"Lát nữa cũng treo mày ở cửa thử xem..."
"Hôm qua nước trên túi ni lông cũng là mày tạt phải không? Mẹ kiếp, may mà bố mày phòng bị sớm, lấy cái túi ni lông che lại, không thì để mày được việc rồi..."
"Đệt, nói cho tao biết có phải mày làm không?"
Người đàn ông nằm dưới đất bị Diệp Diệu Đông và một bầy chó vây công, co rúm thành một đống, ôm đầu, không lên tiếng, chỉ rên rỉ vì đau, kêu lên vài tiếng.
"Nói hay không nói, không nói bố mày giết mày..." Lúc này cách đó không xa, có một tia sáng đèn pin chiếu tới, ánh sáng cam chói mắt trực tiếp khiến anh hơi nheo mắt lại.
"Ai ở đó?"
"Anh mày đây!"
"Đông tử?" A Quang chạy nhanh lên trước: "Mày làm gì ở đây?"
"Ra bắt trộm", anh lại hung hăng đá thêm một cái, mới ngẩng đầu nhìn A Quang.
"Chiếu mặt nó xem, xem thằng vô lại nào? To gan lớn mật nửa đêm chạy đến nhà tao, treo chó nhà tao, may mà tao ra kịp, không thì con chó đốm suýt bị treo chết rồi."
"Hả? Đệt, muốn chết à? Còn dám chạy đến nhà mày treo chó?"
A Quang dùng đèn pin chiếu vào mặt người đàn ông, lại bị anh ta dùng hai tay che kín mít, Diệp Diệu Đông lại đá thêm mấy cái, chân còn dẫm lên mặt, cũng không thể khiến anh ta bỏ tay ra.
Đồng thời A Quang cũng chú ý đến con chó đốm bên cạnh, cổ nó vẫn còn đeo dây thừng, còn chưa kịp tháo ra.
Lúc này, nó đang cắn đùi người đàn ông một cách phẫn nộ.
"Tiểu Hoa, mày cắn không đúng chỗ, phải cắn cái chân giữa ấy."
"Gâu gâu!"
Con chó nghe có người gọi tên nó, ngẩng đầu nhìn A Quang, sủa hai tiếng rồi lại cúi đầu tiếp tục công việc của nó.
Người đàn ông thỉnh thoảng lại bị chó cắn kêu lên đau đớn.
Diệp Diệu Đông không nhìn thấy mặt người đàn ông, đành phải ném cây gậy trong tay sang một bên, ngồi xuống duỗi tay bẻ ra.
Người đàn ông cũng tính là có sức, nhất quyết ấn chặt đầu, Diệp Diệu Đông chỉ có thể vừa bẻ vừa đá đánh, sau đó mới bẻ được một tay anh ta ra, nhìn thấy nửa khuôn mặt.
"Đệt mẹ mày, đây không phải là một trong ba cha con thôn Hải Thanh bên cạnh sao? Tên gì ấy nhỉ? A? A Thu?"
Trí nhớ Diệp Diệu Đông cũng tính là tốt, vừa nhìn khuôn mặt đó là nhớ ra, đây là một trong ba cha con năm ngoái chạy đến khu vực biển anh thả lồng ấp trứng mực, lén bắt mực của anh.
May mà anh và A Chính, Tiểu Tiểu có hai chiếc thuyền cùng chiếm giữ hòn đảo nhỏ gần đó, hai thuyền phối hợp với nhau, không để nhà họ thành công, còn phản công lại một đợt.
Sau đó hai thôn họ còn đánh nhau một trận, người thôn Hải Thanh của họ, còn bị người thôn mình đánh ngã ném ra cổng thôn.
Mẹ kiếp, không ngờ tên này lại thù hằn lâu đến vậy, còn dám quay lại?
"Mẹ nó chứ, thôn bên cạnh còn chạy sang thôn mình ăn trộm chó? Còn ăn trộm đến tận nhà tao? Tao cho mày chất..."
"Con chó..."
"Có khi nào hắn không phải cố ý ăn trộm chó không? Chỉ là vì nhà mày có nhiều chó, hắn chỉ có thể giết chó nhà mày trước? Nên mới nửa đêm cầm dây thừng treo chó nhà mày?”
A Quang vừa nói vừa nhảy xuống, tháo sợi dây thừng trên cổ con chó đốm ra.
Không biết bị siết bao lâu rồi, lông trên người che kín sợi dây trên cổ, nếu không phải đầu dây thừng lòng thòng lộ ra bên ngoài, còn chẳng nhìn thấy cổ nó vẫn đeo dây.
"Đừng lộn xộn, cha mày với anh mày đều đang báo thù cho mày, mày chờ chút đãi!"
Diệp Diệu Đông bực bội nói: "Người sợ nổi tiếng, lợn sợ béo, chắc là mấy tháng mùa đông này, tiếng tăm tao thu mua cá khô truyền ra ngoài, mười tám thôn đều biết tao rồi. Tên này vốn đã thù hằn tao, nên mới tìm cơ hội lên cửa!"
"Chắc chắn là vậy, vốn dĩ người đỏ mắt đã không ít, hàng xóm láng giêng không tiện nói không biết có làm chuyện ăn trộm ăn cắp không? Nhưng người vốn đã có thù oán, không tìm mày thì tìm ai? Nhất định là bắt được cơ hội sẽ lẻn vào nhà, may mà hôm nay bắt được, không thì con chuột già này không biết còn gây ra chuyện gì nữa."
"Bố mày cho nó chết trước... Hôm qua ba nghìn cân cá khô chất trong sân nhà tao, bị người ta tạt cả thùng nước, may mà tao thông minh, che một tấm bạt ni lông, không thì không biết đã mất bao nhiêu."
A Quang tháo sợi dây trên cổ con chó đốm ra xong, lại vuốt ve lông trên người nó, mới để nó tiếp tục xông lên trút giận.
"Vừa hay có dây rồi, trói nó lại, lôi vê, cũng cho nó nếm thử cảm giác bị treo."
"Đừng..."
Người đàn ông nằm dưới đất rên rỉ, còn bò lết vài bước, định bỏ trốn, nhưng trên người bị nhiều chó đè ép, làm sao cho phép anh ta đi, chỉ làm tăng lực kéo, tăng cảm giác đau đớn.
"Đừng ư? Mày nói đừng là đừng, mày là cái củ hành gì? Dám đến trêu chọc bố mày, thì phải có giác ngộ bị bắt. Không băm mày ra cho chó ăn đã tính là tốt rồi, mày còn có chỗ để lựa chọn sao?"
Diệp Diệu Đông trực tiếp bẻ một tay đang ôm đầu của anh ta ra sau, rồi dùng đầu gối đè lên lưng anh ta, khiến cả người anh ta úp xuống đất.
Lại duỗi tay bẻ tay kia của anh ta, khóa ra sau lưng.
"Lấy dây thừng đến, trói lại..."
A Quang kéo căng sợi dây, trực tiếp trói lên cổ tay anh ta, quấn liên tiếp mấy vòng, rồi mới thắt một cái nút.
"Thắt nút chết! Đừng có nghĩ đến chuyện tháo ra!"
"Được!"
"Tôi sai rồi, thả tôi đi..."
"Im miệng lại!" Diệp Diệu Đông dùng khuỷu tay trực tiếp dùng sức chọc vào lưng anh ta, người đàn ông tên A Thu đau đớn ngẩng cổ lên.
Anh lại dùng sức ấn đầu anh ta xuống mặt đất, hung hăng cọ xát mấy cái, mới buông tay đứng dậy, duỗi chân đá đá đám chó đang cắn ở đó.
"Được rồi, đám chó của tao, mấy đứa thắng rồi, tự mình báo thù rửa hận rồi, có thể về nhà rồi, tao kéo tên này về treo lên, giúp mấy đứa báo thù luôn."
"Gâu gâu gâu-”
Lũ chó thuận theo lực đạp chân của anh cũng buông miệng ra, đều quấn quanh chân anh, ôm chân anh hoặc cọ qua cọ lại bên chân anh, hoặc chạy vòng vòng.
Thỉnh thoảng kêu lên mấy tiếng, như đang kể lể nỗi oan ức.
"Ưư...
"Ưư...
Diệp Diệu Đông ngồi xuống xoa xoa con chó đốm đáng thương, vuốt ve cổ nó, vuốt lông trên người nó.
"Đợi về nhà, tao dặn A Thanh, sáng mai đi mua mấy cái xương lớn, cho mày ăn thêm bữa bồi bổ."
Con chó đốm tên Tiểu Hoa ngẩng đầu, le lưỡi dài, liếm ướt nhẹp lên mặt anh mấy cái, lập tức làm anh buồn nôn.
Anh lập tức đứng dậy, hung hăng lau mặt mấy cái: "Đệt, cần phải kinh tởm vậy không? Nước miếng con trai tao còn chê, mày cũng đến liếm tao?"
"Tao chỉ có thể chấp nhận nước miếng vợ tao thôi! Đi đi đi, về nhà đi, dẫn đường phía trước."
"Gâu gâu-"
Lũ chó lập tức nghe lời chạy về phía trước, nhưng chạy được một đoạn ngắn, lại lập tức quay đầu lại đợi anh.
Diệp Diệu Đông và A Quang kéo tên vô lại trên đất dậy.
Hai tay bị trói ngược ra sau lưng, A Thu cũng không che được, A Quang cầm đèn pin chiếu thẳng vào mặt anh ta.
Mặt xanh một mảng tím một mảng, lại vì cọ xuống đất, bên má trái dính vết máu đỏ, trông thê thảm vô cùng.
Hai người nhìn cũng vô cùng hả hê.
Trong lòng Diệp Diệu Đông cũng thoải mái, chó nhà anh cuối cùng cũng không bị treo lên vô ích.
Anh lại hung hăng đá anh ta một cái, lại đẩy anh ta một cái: 'Ngoan ngoãn cho tao, đi."
Một đám chó cũng đứng trước mặt anh ta sủa âm ï, như đang lặp lại lời Diệp Diệu Đông, thúc giục anh ta: "Ngoan ngoãn, đi mau đi."
A Thu loạng choạng một cái, nhìn đám chó đang vây quanh trước mặt hung tợn, không biết có hối hận hay không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận